Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 28: Năng lực lục sắc thần kỳ …
Thanh Sa Ti Lũ
26/02/2017
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Văn Thụy và mọi người, Phỉ Nhĩ mới nhớ tới việc người khác không biết năng lực này cụ thể là cái gì, chỉ có tộc trưởng giữ sách lịch sử của bộ lạc cùng đại hiến tế thì mới có thể biết nội dung trong đó. Vì thế hắn cố gắng ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi giải thích với mọi người:
“Kỳ thật trong lịch sử của bộ lạc có ghi lại năng lực của giống cái có phát đồng dị sắc.Trong 3 nghìn năm nay, trong bộ lạc chúng ta và một số bộ lạc khác có xuất hiện năng lực khống[ khống chế] thủy, khống hỏa, khống thổ, khống phong cùng năng lực chữa khỏi. Kỳ thật còn có một loại năng lực mạnh hơn, loại năng lực này tỏa ra lục sắc, nó chính là năng lực sinh mệnh. Loại năng lực này đúng là có ghi trong sử sách nhưng cho tới thời điểm này cũng chỉ xuất hiện 1 người. Đó là vào 2000 năm trước trong bộ lạc Hải tộc. Bất quá khi đối phương làm thí nghiệm thì chỉ có thể phát ra một ít ánh sáng lục sắc mà thôi, không có lợi hại như ngươi vậy. Mặc dù chỉ có một chút lục sắc ánh sáng như vậy nhưng y cũng được người trong bộ lạc vô cùng tôn sùng, bởi vì năng lực này có thể khiến sinh mệnh được tái sinh. Loại năng lực này có thể làm cho thực vật gia tăng tốc độ sinh trưởng, có thể làm cây nông nghiệp héo rũ sống lại, tối thần kỳ là nó còn có thể làm cho người sắp chết phục hồi dấu hiệu sinh mệnh, tuy rằng không thể làm cho người chết sống lại, nhưng là có thể giúp người bị thương bổ sung cấp tốc sinh mệnh lực bị xói mòn, chữa trị bộ phận bị thương. Chỉ cần là còn một hơi thở thì đều có thể cứu được. Đây thật sự là một loại năng lực phi thường mạnh.”
Nói tới đây, Phỉ Nhĩ dừng một chút, vẻ mặt hưng phấn kích động, không còn một chút nhu hòa bình tĩnh nào như lúc đầu mới gặp, xem ra là chức nghiệp thiên về tấn công, hắn đối với loại năng lực này là phi thường cảm thấy hứng thú.
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, đoán được là do mình quá kích động nên dọa đến bọn họ, Phỉ Nhĩ ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh trở lại biểu tình bình thường, tiếp tục nói:
“Hơn nữa sở dĩ ta nói loại năng lực này mạnh hơn mấy loại năng lực kia là vì nó có thể khống chế thủy, hỏa, thổ, phong. Hơn nữa nó cũng có khả năng chữa khỏi. Nó không chỉ có có thể trị ngoại thương mà còn giúp người bị thương trị nội thương, cho nên được mọi người xưng là sinh mệnh lực. Ngươi có thể có được loại năng lực mà chỉ có xuất hiện trong lịch sử thật sự là rất thần kỳ.”
Nghe đối phương liên tiếp giải thích, Lục Văn Thụy nhìn chằm chằm tay phải của hắn. Nguyên lai hắn có được năng lực lợi hại như vậy sao? Có năng lực này, thì năng lực ma pháp gì đó cũng không có thể cùng hắn so đo đâu, ha ha. Nghĩ như vậy, hắn ở trong lòng ngây ngô cười, đương nhiên ở mặt ngoài vẫn là vẫn duy trì một bộ bộ dáng bình tĩnh.
Phỉ Nhĩ nhìn Lục Văn Thụy không vì biết bản thân có được năng lực đặc thù mà tỏ ra đắc ý, trong lòng thực vừa lòng. Xem ra đứa nhỏ này thực bình tĩnh. Vì thế nói tiếp:
“Ngươi hiện tại có thể thử xem năng lực của mình rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào”
Lục Văn Thụy đang rất cao hứng, sau khi nghe được lời nói của đối phương liền phục hồi tinh thần, theo phản xạ đáp lời:
“Ân, ta hiện tại liền thử xem!”
Trong lòng nghĩ loại năng lực này có chút giống như năng lực ma pháp, hẳn là dùng ý niệm khống chế, tâm tùy ý động. Hắn vừa nghĩ đến thủy thì có một cái bóng nước liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Tiếp theo thử thay đổi đến, quả nhiên tâm niệm vừa động, bóng nước trước mặt đã không thấy tăm hơi, trên tay lúc này lại xuất hiện một hỏa cầu đồng dạng. Nếu đã nắm giữ cách khống, việc kế tiếp liền đơn giản. Chỉ thấy Lục Văn Thụy đứng ở tại chỗ, hai tay lập tức đưa ra phía trước, trên lòng bàn tay hiện lên bóng nước, hỏa cầu, thổ cầu không ngừng biến hóa, trong không khí còn thỉnh thoảng xẹt qua một hai cái kiếm phong. Tốc độ biến hóa càng lúc càng nhanh, có khi còn đồng thời xuất hiện hai loại năng lực bất đồng.
Nhìn những quang cầu đầy màu sắc không ngừng biến hóa, mấy người trong phòng đều ngạc nhiên. Trước kia, bọn họ đều đã gặp qua giống cái trong bộ lạc sử dụng qua năng lực nhưng không có ai có thể tùy tâm sở dục ngay từ lần đầu tiên giống như Lục Văn Thụy. Bình thường bọn họ đều phải nhắm mắt lại, minh tưởng một lát thì năng lực mới xuất hiện. Bởi vậy có thể thấy được Lục Văn Thụy vừa mới tiếp xúc với năng lực mà có thể thuận tay dùng như vậy thì đúng là quái thai trong quái thai [Y-H: ha ha]. Cho nên ngay khi hắn còn chưa phát giác ra, hắn lại giống như An, bị mọi người cho là một quái thai, tất nhiên theo một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Mọi người đợi một lát, thấy Lục Văn Thụy đã dừng động tác, quay sang nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi:
“Hiến tế, loại năng lực này có phải dựa vào tự mình tu luyện không?, làm sao để tăng cấp? Có phương pháp luyện tập không?”
Bởi vì sau khi luyện Cửu âm chân kinh, võ công của hắn đã tới tiên thiên chi cảnh nên tinh thần lực của hắn trở nên phi thường cường hãn, cho nên đối với việc khống chế năng lực của bản thân tựa hồ rất đơn giản. Nhưng theo một ít tiểu thuyết ma pháp mà hắn biết thì lúc người ta tại sơ kì, khi sử dụng đều cần phối hợp chú ngữ. Năng lực của hắn hiện tại có chút yếu, vậy làm thế nào để tăng lên đây? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể sử dụng được một ít hỏa cầu, tiểu thủy cầu… loại này xem ra tương đương với năng lực ma pháp cấp thấp? Điều này làm cho hắn khó có thể cam tâm được!
Phỉ Nhĩ nghe xong câu hỏi của hắn, trầm tư một lát đáp:
“Kỳ thật trong lịch sử có ghi lại rằng từng giống cái có được năng lực tựa hồ đều là tự thân tìm ra phương pháp luyện tập riêng. Hơn nữa năng lực của mỗi người là bất đồng, phương pháp sử dụng cũng không giống nhau. Ta đối với phương diện này cũng không thực hiểu biết. Ngươi nếu thật sự muốn biết, có thể đi đến nhà Mễ Lai Khắc, đi tìm tộc trưởng mượn cuốn da thú ghi lịch sử của bộ lạc, bên trong chắc có kể lại. Hơn nữa Khoa Lan đối với phương diện này cũng có nghiên cứu, ngươi có thể đi hỏi một chút!”
Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Lục Văn Thụy rất là cao hứng, đương nhiên bên ngoài của hắn vẫn mang theo biểu tình đạm mạc bình tĩnh (^_^). Cho nên mới nói, kẻ mặt than ngẫu nhiên là có thể che dấu cảm xúc của bản thân rất tốt. Hắn lễ phép cảm tạ Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc vốn vẫn mang theo vẻ mặt khốc khốc ở bên cạnh. Tiếp theo, hắn liền chuẩn bị theo huynh đệ Mễ Lai Khắc đi về nhà tìm phụ thân và cha của bọn họ. Nhưng có người lại không muốn cho hắn như ý. Khi bọn họ vừa mới chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng, một đạo thanh âm bén nhọn ở phía sau mọi người vang lên:
“Ngươi đứng lại, ngươi có thể đi, nhưng Mễ Lai Khắc ca ca lưu lại cho ta!”
Vừa dứt lời, một thân ảnh hồng sắc liền sáng lên trước mắt ba người. Thụy Lạp hai tay chống nạnh, khuông mặt kiều mỵ vô cùng hơi hơi vặn vẹo. cặp mắt to màu ruby mang theo thật sâu chán ghét, ánh mắt kia thẳng tắp bắn về phía Lục Văn Thụy.
Nhìn Thụy Lạp ở trước mặt mọi người tỏ ra biểu tình khởi binh vấn tội đối với hắn, Lục Văn Thụy cảm giác thực không biết nói cái gì cho đúng. Mễ Lai Khắc cũng không phải là tiểu hài tử. Y có chân, đi hay ở là tự do của y. Thụy Lạp nói với hắn thì có hữu dụng gì đâu? Bất quá đối với tiểu hài tử bốc đồng, hắn luôn không có gì kiên nhẫn. Mắt thấy Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc ở bên cạnh tựa hồ muốn mở miệng phản bác, Lục Văn Thụy nâng tay ngăn trở hai người. Dù sao hai phụ thân của người ta còn ở nơi này mà, không thể không cho đối phương mặt mũi.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy hơi xoay người nhìn Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc một cái. Mắt thấy hai người đối với hành vi của tiểu nhi tử nhà mình mà hơi nhíu mi, nhưng cũng không có ý muốn ngăn cản. Xem ra lại là một đôi phu phu cưng chiều đứa nhỏ a!
Nếu đã không thể cầu cứu, Lục Văn Thụy nhìn ngọn nguồn của mọi thứ đang ở bên cạnh. Lửa giận lúc nãy vốn vừa bình ổn giờ thì lập tức trỗi dậy. Thật sự là một tên đáng ghét. Lạn hoa đào trước kia giờ tìm khắp tới cửa đây, hừ! Trong lòng căm giận, hắn đột nhiên kéo Mễ Lai Khắc rồi đẩy vào Thụy Lạp ở phía trước, tiếp theo khoát tay, vẻ mặt như không có chuyện gì, sau đó nói:
“ Đây, cho ngươi!”
Tiếp theo hắn kéo Ngải Tư Đặc vốn đang xem diễn ở một bên xoay người bước đi. Mễ Lai Khắc không nói gì mà chỉ nhìn Lục Văn Thụy liền như vậy đem hắn ném, còn mang theo ca ca một mạch bước đi. Sau đó quay đầu nhìn Thụy Lạp ở trước mặt. Đối phương sau khi thấy Lục Văn Thụy rời khỏi thì lập tức thay đổi một biểu tình nhu hòa ngọt ngào. Lúc này, cặp mắt to sáng trông suốt kia đang chăm chú nhìn hắn. Mễ Lai Khắc than thở. Thật sự là một giống cái có tâm sâu a! vẻ mặt của y như thế nào có thể thay đổi nhanh như vậy?
Nhìn nhìn lại trong phòng vẫn còn có Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc, Mễ Lai Khắc thấy bản thân áp lực rất lớn. Nếu hiện tại hắn không cẩn thận hành động mà đem chuyện này làm rõ, không chừng hắn lại bị Lôi Mông Đặc thúc thúc đánh đi. Nghĩ như vậy, hắn liền điều chỉnh lại biểu hiện của mình, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, sau đó nói với Thụy Lạp đang ở trước mặt:
“Thụy Lạp, ngươi hẳn là biết ta từ nhỏ đã không thực thích cùng ngươi chơi. Trước kia là vì ngươi còn nhỏ hơn nữa là một tiểu giống cái, cho nên ta phải đi cùng khắp nơi để chăm ngươi. Nhưng hiện tại chúng ta đều đã lớn, ta cũng đã tìm được giống cái ta thích. Hắn chính là Thụy. Lần đầu tiên thấy hắn, ta đã bị hắn hấp dẫn thật sâu. Sau đó ta quyết định, trừ bỏ hắn ra sẽ không thích một ai khác, hắn là người mà ta nhận định trở thành bạn lữ trong suốt cuộc đời này.”
Nói xong, Mễ Lai Khắc kiên định nhìn Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc đang có chút kinh ngạc một cái, tiếp tục nghiêm túc nói:
“Cho nên đối với tâm ý của ngươi, ta chỉ có thể nói thật có lỗi, ta không hy vọng bởi vì chuyện này mà ngươi và Thụy xảy ra hiểu lầm, khiến cho Thụy sinh khí. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối đãi hắn. Hảo hảo trân trọng hắn, quan tâm hắn, chiếu cố hắn cả đời.”
Vừa nói, Mễ Lai Khắc học bộ dáng trước kia của Lục Văn Thụy cuối người lễ phép chào hết mọi người, sau đó xoay người rời đi.
Hắn nói một hơi, ngữ khí kiên định, biểu tình nghiêm túc, động tác rời đi cũng rất là lưu loát. Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc nhìn tiểu nhi tử có chút kinh ngạc đang sửng sờ đứng tại chỗ, đều hơi hơi thở dài. Xem ra lần này Mễ Lai Khắc là thật lòng. Thụy Lạp thật sự một chút cơ hội đều không có. Hiện giờ việc hai người có thể làm cũng chỉ là tận lực an ủi y, yên lặng bên người y, dù sao chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Cảm giác được cái ôm ấm áp của cha, còn có một bàn tay của phụ thân đang yêu thương nhu nhu đỉnh đầu mình, Thụy Lạp rốt cục nhịn không được liền khóc nức lên. Vì cái gì Mễ Lai Khắc ca ca không mình? Tên Thụy kia có cái gì tốt? Đây là lần đầu tiên nghe được Mễ Lai Khắc ca ca dùng ngữ khí cường ngạnh như vậy nói chuyện với mình. Bình thường ca ca luôn đối với mấy việc mình tùy hứng làm đều là thực bao dung. Hiện tại vì tên Thụy kia, ca ca bắt đầu tỏ ra hung bạo đối với mình. Thụy Lạp không cam lòng.
Tựa đầu thật sâu vào trong cái ôm ấm áp của phụ thân, ở một phía mà người khác không nhìn thấy được, Thụy Lạp để lộ ra trên khuôn mặt đầy nước mắt của mình một tia quỷ dị. Lúc này, trong mắt hắn tràn đầy oán độc cùng âm ngoan.
“Kỳ thật trong lịch sử của bộ lạc có ghi lại năng lực của giống cái có phát đồng dị sắc.Trong 3 nghìn năm nay, trong bộ lạc chúng ta và một số bộ lạc khác có xuất hiện năng lực khống[ khống chế] thủy, khống hỏa, khống thổ, khống phong cùng năng lực chữa khỏi. Kỳ thật còn có một loại năng lực mạnh hơn, loại năng lực này tỏa ra lục sắc, nó chính là năng lực sinh mệnh. Loại năng lực này đúng là có ghi trong sử sách nhưng cho tới thời điểm này cũng chỉ xuất hiện 1 người. Đó là vào 2000 năm trước trong bộ lạc Hải tộc. Bất quá khi đối phương làm thí nghiệm thì chỉ có thể phát ra một ít ánh sáng lục sắc mà thôi, không có lợi hại như ngươi vậy. Mặc dù chỉ có một chút lục sắc ánh sáng như vậy nhưng y cũng được người trong bộ lạc vô cùng tôn sùng, bởi vì năng lực này có thể khiến sinh mệnh được tái sinh. Loại năng lực này có thể làm cho thực vật gia tăng tốc độ sinh trưởng, có thể làm cây nông nghiệp héo rũ sống lại, tối thần kỳ là nó còn có thể làm cho người sắp chết phục hồi dấu hiệu sinh mệnh, tuy rằng không thể làm cho người chết sống lại, nhưng là có thể giúp người bị thương bổ sung cấp tốc sinh mệnh lực bị xói mòn, chữa trị bộ phận bị thương. Chỉ cần là còn một hơi thở thì đều có thể cứu được. Đây thật sự là một loại năng lực phi thường mạnh.”
Nói tới đây, Phỉ Nhĩ dừng một chút, vẻ mặt hưng phấn kích động, không còn một chút nhu hòa bình tĩnh nào như lúc đầu mới gặp, xem ra là chức nghiệp thiên về tấn công, hắn đối với loại năng lực này là phi thường cảm thấy hứng thú.
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, đoán được là do mình quá kích động nên dọa đến bọn họ, Phỉ Nhĩ ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh trở lại biểu tình bình thường, tiếp tục nói:
“Hơn nữa sở dĩ ta nói loại năng lực này mạnh hơn mấy loại năng lực kia là vì nó có thể khống chế thủy, hỏa, thổ, phong. Hơn nữa nó cũng có khả năng chữa khỏi. Nó không chỉ có có thể trị ngoại thương mà còn giúp người bị thương trị nội thương, cho nên được mọi người xưng là sinh mệnh lực. Ngươi có thể có được loại năng lực mà chỉ có xuất hiện trong lịch sử thật sự là rất thần kỳ.”
Nghe đối phương liên tiếp giải thích, Lục Văn Thụy nhìn chằm chằm tay phải của hắn. Nguyên lai hắn có được năng lực lợi hại như vậy sao? Có năng lực này, thì năng lực ma pháp gì đó cũng không có thể cùng hắn so đo đâu, ha ha. Nghĩ như vậy, hắn ở trong lòng ngây ngô cười, đương nhiên ở mặt ngoài vẫn là vẫn duy trì một bộ bộ dáng bình tĩnh.
Phỉ Nhĩ nhìn Lục Văn Thụy không vì biết bản thân có được năng lực đặc thù mà tỏ ra đắc ý, trong lòng thực vừa lòng. Xem ra đứa nhỏ này thực bình tĩnh. Vì thế nói tiếp:
“Ngươi hiện tại có thể thử xem năng lực của mình rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào”
Lục Văn Thụy đang rất cao hứng, sau khi nghe được lời nói của đối phương liền phục hồi tinh thần, theo phản xạ đáp lời:
“Ân, ta hiện tại liền thử xem!”
Trong lòng nghĩ loại năng lực này có chút giống như năng lực ma pháp, hẳn là dùng ý niệm khống chế, tâm tùy ý động. Hắn vừa nghĩ đến thủy thì có một cái bóng nước liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Tiếp theo thử thay đổi đến, quả nhiên tâm niệm vừa động, bóng nước trước mặt đã không thấy tăm hơi, trên tay lúc này lại xuất hiện một hỏa cầu đồng dạng. Nếu đã nắm giữ cách khống, việc kế tiếp liền đơn giản. Chỉ thấy Lục Văn Thụy đứng ở tại chỗ, hai tay lập tức đưa ra phía trước, trên lòng bàn tay hiện lên bóng nước, hỏa cầu, thổ cầu không ngừng biến hóa, trong không khí còn thỉnh thoảng xẹt qua một hai cái kiếm phong. Tốc độ biến hóa càng lúc càng nhanh, có khi còn đồng thời xuất hiện hai loại năng lực bất đồng.
Nhìn những quang cầu đầy màu sắc không ngừng biến hóa, mấy người trong phòng đều ngạc nhiên. Trước kia, bọn họ đều đã gặp qua giống cái trong bộ lạc sử dụng qua năng lực nhưng không có ai có thể tùy tâm sở dục ngay từ lần đầu tiên giống như Lục Văn Thụy. Bình thường bọn họ đều phải nhắm mắt lại, minh tưởng một lát thì năng lực mới xuất hiện. Bởi vậy có thể thấy được Lục Văn Thụy vừa mới tiếp xúc với năng lực mà có thể thuận tay dùng như vậy thì đúng là quái thai trong quái thai [Y-H: ha ha]. Cho nên ngay khi hắn còn chưa phát giác ra, hắn lại giống như An, bị mọi người cho là một quái thai, tất nhiên theo một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Mọi người đợi một lát, thấy Lục Văn Thụy đã dừng động tác, quay sang nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi:
“Hiến tế, loại năng lực này có phải dựa vào tự mình tu luyện không?, làm sao để tăng cấp? Có phương pháp luyện tập không?”
Bởi vì sau khi luyện Cửu âm chân kinh, võ công của hắn đã tới tiên thiên chi cảnh nên tinh thần lực của hắn trở nên phi thường cường hãn, cho nên đối với việc khống chế năng lực của bản thân tựa hồ rất đơn giản. Nhưng theo một ít tiểu thuyết ma pháp mà hắn biết thì lúc người ta tại sơ kì, khi sử dụng đều cần phối hợp chú ngữ. Năng lực của hắn hiện tại có chút yếu, vậy làm thế nào để tăng lên đây? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể sử dụng được một ít hỏa cầu, tiểu thủy cầu… loại này xem ra tương đương với năng lực ma pháp cấp thấp? Điều này làm cho hắn khó có thể cam tâm được!
Phỉ Nhĩ nghe xong câu hỏi của hắn, trầm tư một lát đáp:
“Kỳ thật trong lịch sử có ghi lại rằng từng giống cái có được năng lực tựa hồ đều là tự thân tìm ra phương pháp luyện tập riêng. Hơn nữa năng lực của mỗi người là bất đồng, phương pháp sử dụng cũng không giống nhau. Ta đối với phương diện này cũng không thực hiểu biết. Ngươi nếu thật sự muốn biết, có thể đi đến nhà Mễ Lai Khắc, đi tìm tộc trưởng mượn cuốn da thú ghi lịch sử của bộ lạc, bên trong chắc có kể lại. Hơn nữa Khoa Lan đối với phương diện này cũng có nghiên cứu, ngươi có thể đi hỏi một chút!”
Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Lục Văn Thụy rất là cao hứng, đương nhiên bên ngoài của hắn vẫn mang theo biểu tình đạm mạc bình tĩnh (^_^). Cho nên mới nói, kẻ mặt than ngẫu nhiên là có thể che dấu cảm xúc của bản thân rất tốt. Hắn lễ phép cảm tạ Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc vốn vẫn mang theo vẻ mặt khốc khốc ở bên cạnh. Tiếp theo, hắn liền chuẩn bị theo huynh đệ Mễ Lai Khắc đi về nhà tìm phụ thân và cha của bọn họ. Nhưng có người lại không muốn cho hắn như ý. Khi bọn họ vừa mới chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng, một đạo thanh âm bén nhọn ở phía sau mọi người vang lên:
“Ngươi đứng lại, ngươi có thể đi, nhưng Mễ Lai Khắc ca ca lưu lại cho ta!”
Vừa dứt lời, một thân ảnh hồng sắc liền sáng lên trước mắt ba người. Thụy Lạp hai tay chống nạnh, khuông mặt kiều mỵ vô cùng hơi hơi vặn vẹo. cặp mắt to màu ruby mang theo thật sâu chán ghét, ánh mắt kia thẳng tắp bắn về phía Lục Văn Thụy.
Nhìn Thụy Lạp ở trước mặt mọi người tỏ ra biểu tình khởi binh vấn tội đối với hắn, Lục Văn Thụy cảm giác thực không biết nói cái gì cho đúng. Mễ Lai Khắc cũng không phải là tiểu hài tử. Y có chân, đi hay ở là tự do của y. Thụy Lạp nói với hắn thì có hữu dụng gì đâu? Bất quá đối với tiểu hài tử bốc đồng, hắn luôn không có gì kiên nhẫn. Mắt thấy Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc ở bên cạnh tựa hồ muốn mở miệng phản bác, Lục Văn Thụy nâng tay ngăn trở hai người. Dù sao hai phụ thân của người ta còn ở nơi này mà, không thể không cho đối phương mặt mũi.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy hơi xoay người nhìn Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc một cái. Mắt thấy hai người đối với hành vi của tiểu nhi tử nhà mình mà hơi nhíu mi, nhưng cũng không có ý muốn ngăn cản. Xem ra lại là một đôi phu phu cưng chiều đứa nhỏ a!
Nếu đã không thể cầu cứu, Lục Văn Thụy nhìn ngọn nguồn của mọi thứ đang ở bên cạnh. Lửa giận lúc nãy vốn vừa bình ổn giờ thì lập tức trỗi dậy. Thật sự là một tên đáng ghét. Lạn hoa đào trước kia giờ tìm khắp tới cửa đây, hừ! Trong lòng căm giận, hắn đột nhiên kéo Mễ Lai Khắc rồi đẩy vào Thụy Lạp ở phía trước, tiếp theo khoát tay, vẻ mặt như không có chuyện gì, sau đó nói:
“ Đây, cho ngươi!”
Tiếp theo hắn kéo Ngải Tư Đặc vốn đang xem diễn ở một bên xoay người bước đi. Mễ Lai Khắc không nói gì mà chỉ nhìn Lục Văn Thụy liền như vậy đem hắn ném, còn mang theo ca ca một mạch bước đi. Sau đó quay đầu nhìn Thụy Lạp ở trước mặt. Đối phương sau khi thấy Lục Văn Thụy rời khỏi thì lập tức thay đổi một biểu tình nhu hòa ngọt ngào. Lúc này, cặp mắt to sáng trông suốt kia đang chăm chú nhìn hắn. Mễ Lai Khắc than thở. Thật sự là một giống cái có tâm sâu a! vẻ mặt của y như thế nào có thể thay đổi nhanh như vậy?
Nhìn nhìn lại trong phòng vẫn còn có Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc, Mễ Lai Khắc thấy bản thân áp lực rất lớn. Nếu hiện tại hắn không cẩn thận hành động mà đem chuyện này làm rõ, không chừng hắn lại bị Lôi Mông Đặc thúc thúc đánh đi. Nghĩ như vậy, hắn liền điều chỉnh lại biểu hiện của mình, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, sau đó nói với Thụy Lạp đang ở trước mặt:
“Thụy Lạp, ngươi hẳn là biết ta từ nhỏ đã không thực thích cùng ngươi chơi. Trước kia là vì ngươi còn nhỏ hơn nữa là một tiểu giống cái, cho nên ta phải đi cùng khắp nơi để chăm ngươi. Nhưng hiện tại chúng ta đều đã lớn, ta cũng đã tìm được giống cái ta thích. Hắn chính là Thụy. Lần đầu tiên thấy hắn, ta đã bị hắn hấp dẫn thật sâu. Sau đó ta quyết định, trừ bỏ hắn ra sẽ không thích một ai khác, hắn là người mà ta nhận định trở thành bạn lữ trong suốt cuộc đời này.”
Nói xong, Mễ Lai Khắc kiên định nhìn Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc đang có chút kinh ngạc một cái, tiếp tục nghiêm túc nói:
“Cho nên đối với tâm ý của ngươi, ta chỉ có thể nói thật có lỗi, ta không hy vọng bởi vì chuyện này mà ngươi và Thụy xảy ra hiểu lầm, khiến cho Thụy sinh khí. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối đãi hắn. Hảo hảo trân trọng hắn, quan tâm hắn, chiếu cố hắn cả đời.”
Vừa nói, Mễ Lai Khắc học bộ dáng trước kia của Lục Văn Thụy cuối người lễ phép chào hết mọi người, sau đó xoay người rời đi.
Hắn nói một hơi, ngữ khí kiên định, biểu tình nghiêm túc, động tác rời đi cũng rất là lưu loát. Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc nhìn tiểu nhi tử có chút kinh ngạc đang sửng sờ đứng tại chỗ, đều hơi hơi thở dài. Xem ra lần này Mễ Lai Khắc là thật lòng. Thụy Lạp thật sự một chút cơ hội đều không có. Hiện giờ việc hai người có thể làm cũng chỉ là tận lực an ủi y, yên lặng bên người y, dù sao chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Cảm giác được cái ôm ấm áp của cha, còn có một bàn tay của phụ thân đang yêu thương nhu nhu đỉnh đầu mình, Thụy Lạp rốt cục nhịn không được liền khóc nức lên. Vì cái gì Mễ Lai Khắc ca ca không mình? Tên Thụy kia có cái gì tốt? Đây là lần đầu tiên nghe được Mễ Lai Khắc ca ca dùng ngữ khí cường ngạnh như vậy nói chuyện với mình. Bình thường ca ca luôn đối với mấy việc mình tùy hứng làm đều là thực bao dung. Hiện tại vì tên Thụy kia, ca ca bắt đầu tỏ ra hung bạo đối với mình. Thụy Lạp không cam lòng.
Tựa đầu thật sâu vào trong cái ôm ấm áp của phụ thân, ở một phía mà người khác không nhìn thấy được, Thụy Lạp để lộ ra trên khuôn mặt đầy nước mắt của mình một tia quỷ dị. Lúc này, trong mắt hắn tràn đầy oán độc cùng âm ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.