Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 22: Trở lại bộ lạc [ lục ]…
Thanh Sa Ti Lũ
26/02/2017
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Mễ Lai Khắc đã thức dậy đi ra rừng cây phụ cận tìm hái một ít hoa quả mà giống cái trong bộ lạc thích ăn, dùng lá cây lớn gói lại, sau đó vội vàng đi đến nhà của Lục Văn Thụy .
Trên đường đi, tâm tình của Mễ Lai Khắc tốt lắm. Suy nghĩ sau này Thụy sẽ an cư lạc nghiệp ngay tại trong bộ lạc, hắn không kìm hãm được liền vui tươi hớn hở.
Mang theo tâm tình sung sướng, hắn nhẹ nhàng đẩy đại môn nhà Lục Văn Thụy , đúng như dự kiến, cửa vẫn không động đậy, xem ra ý thức phòng bị của Thụy vẫn là rất mạnh.Vừa lòng cười cười, Mễ Lai Khắc đi qua đại môn, vào bên cạnh tường, hai chân dùng sức đạp manh, lập tức phóng qua tường đá không tính là rất cao sau đó vững vàng rơi trên mặt đất.
Hắn đứng tại chỗ, vãnh tai nghe động tĩnh bốn phía, cảm giác Lục Văn Thụy hẳn là còn đang ngủ, cho nên hắn liền nhẹ đến gần cửa gỗ trước phòng, dán tai vào ván cửa nghe ngóng, phát hiện tiếng hít thở đều đều của Thụy bên trong, xem ra đối phương không phát hiện ra hắn. Nhưng bình thường tính cảnh giác của Thụy là rất cao, hôm nay làm sao lại như vậy? [Y-H: MLK giống ăn trộm quá]
Mang theo một bụng đầy nghi vấn, Mễ Lai Khắc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lục Văn Thụy ôm da thú ngủ say sưa. Giống như là bị mê hoặc, hắn chậm rãi tới gần bên giường, thẳng đến khi thấy rõ ràng lông tơ trên mặt thiên hạ đang ngủ say trên giường kia mới dừng lại cước bộ. Lúc này, mặt hai người cách xa nhau chỉ có 10 mấy li mễ, Mễ Lai Khắc thuận thế buông hoa quả cầm trong tay xuống, ngồi lên mép giường Lục Văn Thụy .
Dáng Thụy ngủ say không hề giống với lúc y thanh tỉnh. Y hiện tại có vẻ rất im lặng ôn hòa. Lông mi cong bởi vì y hô hấp mà hơi hơi động, xinh đẹp giống như là cánh bướm đang run, làm cho người ta rất dễ động tâm. Mễ Lai Khắc nhịn không được vươn tay đến, cẩn thận chạm nhẹ vào hàng lông mi đen dày kia, cảm giác được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm rất nhỏ, không biết nói ra sao nhưng nó thực sự làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thuận theo cảm giác không hiểu trong lòng, Mễ Lai Khắc đem ngón tay vừa chạm vào lông mi Lục Văn Thụy dọc theo đường cong trên gương mặt y, chậm rãi trượt, mơn trớn hai má bởi vì ngủ say mà có chút ửng hồng, lướt qua chóp mũi cao, rốt cục chạm đến đôi môi phấn nộn hồng nhuận. Đến đây, ngón tay chợt lưu luyến không muốn rời đi.
Cảm giác được xúc cảm non mềm bên dưới ngón tay, lại nhìn bờ môi bởi vì hắn vỗ về chơi đùa mà càng thêm đỏ, trong mắt Mễ Lai Khắc xẹt qua một chút lửa nóng, hắn kìm lòng không đậu liền cúi đầu, chậm rãi tới gần môi đỏ mọng hấp dẫn ánh mắt của hắn, thẳng đến khi hô hấp của hắn cùng người dưới thân tướng dung, hắn mới thật cẩn thận đem môi mình phủ lên cánh hoa đỏ mộng của đối phương, trong nháy mắt xúc cảm ôn nhuận mềm mại liền ôm lấy toàn bộ tâm thần của hắn, hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng ma sát một chút, sau đó cảm thấy không đủ nên tiếp tục ma sát vài cái,(^_^) thẳng đến khi thiên hạ dưới thân bởi vì hô hấp không thông mà tỏ ra kháng cự mới khiến cho hắn phục hồi lại tinh thần.
Mễ Lai Khắc nhanh chóng rời khỏi đôi môi vẫn đỏ kia, nhìn thoáng qua Lục Văn Thụy dưới thân, phát hiện y vô thức chép chép miệng, trở người, ôm chặt da thú bị trong tay, sau đó ngủ tiếp. Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, Thụy không có tỉnh lại. Đối với hành vi hôn trộm Thụy hôm nay, hắn cũng không hối hận, nhưng nếu bị Thụy phát hiện, hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi. Về phần hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì, hắn cũng nói biết rõ.
Mễ Lai Khắc nâng tay vỗ về đôi môi của hắn. Nhớ lại cảm giác lúc hắn chạm vào môi Thụy, trong lòng lập tức cảm thấy nóng lên, loại cảm giác này thật sự rất hảo.
Mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, lại liếc mắt nhìn Lục Văn Thụy đang ngủ say như cũ, Mễ Lai Khắc đem hoa quả hắn hái đặt ở trên bàn trúc cạnh giường, nhẹ nhàng đi đến cửa, theo đường cũ nhảy qua tường ra ngoài, thân ảnh lập tức tiêu thất.
Nghe được tiếng bước chân của đối phương dần dần đi xa, Lục Văn Thụy ở trên giường chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy trong cặp mắt mê người màu lam tím mang theo nhiều điểm nghi hoặc cùng mâu thuẫn mà không hề có một tia mê mang vừa tỉnh ngủ, cho nên có thể thấy được hắn đã sớm đã tỉnh.
Không sai, sự thật đúng là như thế. Khi Mễ Lai Khắc vừa tới gần nhà, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân của y. Lấy trình độ võ công tiên thiên chi cảnh của hắn mà nói thì động tĩnh trong phạm vi mười thước sẽ không thể qua được lỗ tai của hắn. Tuy rằng bản lĩnh ẩn nấp hơi thở của thú nhân rất là cao cường, nhưng hôm nay, Mễ Lai Khắc không biết vì cái gì mà hưng phấn, nên thẳng đến khi y kích động tiến lên tường mới nhớ tới phải giấu hơi thở của bản thân, nhưng lúc đó thì đã quá muộn.
Nhưng hắn sau khi nghe ra tiếng bước chân quen thuộc kia là của Mễ Lai Khắc mà không phải của người khác thì đã tự động buông cảnh giới, nhắm lại hai mắt, tiếp tục chợp mắt.Đợi cho đến khi Mễ Lai Khắc đi vào phòng, hắn cảm giác được trên người y mang theo một chút mùi cỏ xanh thì đoán được đại khái là y vừa từ rừng cây trở về đi, phỏng chừng là trích hoa quả cho hắn đây mà. Sau khi biết hắn thực thích ăn đủ loại hoa quả, Mễ Lai Khắc đã tập thành thói quen sáng sớm đi trích hoa quả cho hắn. Trong thời gian 10 ngày trên đường, loại tình huống này vẫn thường diễn ra.
Bởi vì tâm trạng khi rời giường của hắn luôn rất xấu, nên nghĩ rằng đối phương sau khi mang hoa quả đến thì sẽ rời đi ngay, không nghĩ tới y sẽ ngồi vào bên giường, càng thật không ngờ y sẽ hôn trộm hắn. Hành động này dù hắn có trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu được ý tứ của y.
Khẽ vuốt đôi môi tựa hồ còn mang theo hơi thở của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy ngồi ngơ ngác, trong lòng cảm thấy tuy rằng hắn rất có hảo cảm với Mễ Lai Khắc, nhưng để trở thành bạn lữ thì hắn cần phải hảo hảo ngẫm lại!
Trên đường đi, tâm tình của Mễ Lai Khắc tốt lắm. Suy nghĩ sau này Thụy sẽ an cư lạc nghiệp ngay tại trong bộ lạc, hắn không kìm hãm được liền vui tươi hớn hở.
Mang theo tâm tình sung sướng, hắn nhẹ nhàng đẩy đại môn nhà Lục Văn Thụy , đúng như dự kiến, cửa vẫn không động đậy, xem ra ý thức phòng bị của Thụy vẫn là rất mạnh.Vừa lòng cười cười, Mễ Lai Khắc đi qua đại môn, vào bên cạnh tường, hai chân dùng sức đạp manh, lập tức phóng qua tường đá không tính là rất cao sau đó vững vàng rơi trên mặt đất.
Hắn đứng tại chỗ, vãnh tai nghe động tĩnh bốn phía, cảm giác Lục Văn Thụy hẳn là còn đang ngủ, cho nên hắn liền nhẹ đến gần cửa gỗ trước phòng, dán tai vào ván cửa nghe ngóng, phát hiện tiếng hít thở đều đều của Thụy bên trong, xem ra đối phương không phát hiện ra hắn. Nhưng bình thường tính cảnh giác của Thụy là rất cao, hôm nay làm sao lại như vậy? [Y-H: MLK giống ăn trộm quá]
Mang theo một bụng đầy nghi vấn, Mễ Lai Khắc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lục Văn Thụy ôm da thú ngủ say sưa. Giống như là bị mê hoặc, hắn chậm rãi tới gần bên giường, thẳng đến khi thấy rõ ràng lông tơ trên mặt thiên hạ đang ngủ say trên giường kia mới dừng lại cước bộ. Lúc này, mặt hai người cách xa nhau chỉ có 10 mấy li mễ, Mễ Lai Khắc thuận thế buông hoa quả cầm trong tay xuống, ngồi lên mép giường Lục Văn Thụy .
Dáng Thụy ngủ say không hề giống với lúc y thanh tỉnh. Y hiện tại có vẻ rất im lặng ôn hòa. Lông mi cong bởi vì y hô hấp mà hơi hơi động, xinh đẹp giống như là cánh bướm đang run, làm cho người ta rất dễ động tâm. Mễ Lai Khắc nhịn không được vươn tay đến, cẩn thận chạm nhẹ vào hàng lông mi đen dày kia, cảm giác được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm rất nhỏ, không biết nói ra sao nhưng nó thực sự làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thuận theo cảm giác không hiểu trong lòng, Mễ Lai Khắc đem ngón tay vừa chạm vào lông mi Lục Văn Thụy dọc theo đường cong trên gương mặt y, chậm rãi trượt, mơn trớn hai má bởi vì ngủ say mà có chút ửng hồng, lướt qua chóp mũi cao, rốt cục chạm đến đôi môi phấn nộn hồng nhuận. Đến đây, ngón tay chợt lưu luyến không muốn rời đi.
Cảm giác được xúc cảm non mềm bên dưới ngón tay, lại nhìn bờ môi bởi vì hắn vỗ về chơi đùa mà càng thêm đỏ, trong mắt Mễ Lai Khắc xẹt qua một chút lửa nóng, hắn kìm lòng không đậu liền cúi đầu, chậm rãi tới gần môi đỏ mọng hấp dẫn ánh mắt của hắn, thẳng đến khi hô hấp của hắn cùng người dưới thân tướng dung, hắn mới thật cẩn thận đem môi mình phủ lên cánh hoa đỏ mộng của đối phương, trong nháy mắt xúc cảm ôn nhuận mềm mại liền ôm lấy toàn bộ tâm thần của hắn, hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng ma sát một chút, sau đó cảm thấy không đủ nên tiếp tục ma sát vài cái,(^_^) thẳng đến khi thiên hạ dưới thân bởi vì hô hấp không thông mà tỏ ra kháng cự mới khiến cho hắn phục hồi lại tinh thần.
Mễ Lai Khắc nhanh chóng rời khỏi đôi môi vẫn đỏ kia, nhìn thoáng qua Lục Văn Thụy dưới thân, phát hiện y vô thức chép chép miệng, trở người, ôm chặt da thú bị trong tay, sau đó ngủ tiếp. Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, Thụy không có tỉnh lại. Đối với hành vi hôn trộm Thụy hôm nay, hắn cũng không hối hận, nhưng nếu bị Thụy phát hiện, hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi. Về phần hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì, hắn cũng nói biết rõ.
Mễ Lai Khắc nâng tay vỗ về đôi môi của hắn. Nhớ lại cảm giác lúc hắn chạm vào môi Thụy, trong lòng lập tức cảm thấy nóng lên, loại cảm giác này thật sự rất hảo.
Mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, lại liếc mắt nhìn Lục Văn Thụy đang ngủ say như cũ, Mễ Lai Khắc đem hoa quả hắn hái đặt ở trên bàn trúc cạnh giường, nhẹ nhàng đi đến cửa, theo đường cũ nhảy qua tường ra ngoài, thân ảnh lập tức tiêu thất.
Nghe được tiếng bước chân của đối phương dần dần đi xa, Lục Văn Thụy ở trên giường chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy trong cặp mắt mê người màu lam tím mang theo nhiều điểm nghi hoặc cùng mâu thuẫn mà không hề có một tia mê mang vừa tỉnh ngủ, cho nên có thể thấy được hắn đã sớm đã tỉnh.
Không sai, sự thật đúng là như thế. Khi Mễ Lai Khắc vừa tới gần nhà, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân của y. Lấy trình độ võ công tiên thiên chi cảnh của hắn mà nói thì động tĩnh trong phạm vi mười thước sẽ không thể qua được lỗ tai của hắn. Tuy rằng bản lĩnh ẩn nấp hơi thở của thú nhân rất là cao cường, nhưng hôm nay, Mễ Lai Khắc không biết vì cái gì mà hưng phấn, nên thẳng đến khi y kích động tiến lên tường mới nhớ tới phải giấu hơi thở của bản thân, nhưng lúc đó thì đã quá muộn.
Nhưng hắn sau khi nghe ra tiếng bước chân quen thuộc kia là của Mễ Lai Khắc mà không phải của người khác thì đã tự động buông cảnh giới, nhắm lại hai mắt, tiếp tục chợp mắt.Đợi cho đến khi Mễ Lai Khắc đi vào phòng, hắn cảm giác được trên người y mang theo một chút mùi cỏ xanh thì đoán được đại khái là y vừa từ rừng cây trở về đi, phỏng chừng là trích hoa quả cho hắn đây mà. Sau khi biết hắn thực thích ăn đủ loại hoa quả, Mễ Lai Khắc đã tập thành thói quen sáng sớm đi trích hoa quả cho hắn. Trong thời gian 10 ngày trên đường, loại tình huống này vẫn thường diễn ra.
Bởi vì tâm trạng khi rời giường của hắn luôn rất xấu, nên nghĩ rằng đối phương sau khi mang hoa quả đến thì sẽ rời đi ngay, không nghĩ tới y sẽ ngồi vào bên giường, càng thật không ngờ y sẽ hôn trộm hắn. Hành động này dù hắn có trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu được ý tứ của y.
Khẽ vuốt đôi môi tựa hồ còn mang theo hơi thở của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy ngồi ngơ ngác, trong lòng cảm thấy tuy rằng hắn rất có hảo cảm với Mễ Lai Khắc, nhưng để trở thành bạn lữ thì hắn cần phải hảo hảo ngẫm lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.