Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 76: Hàm Mặc Ra Tay (2)
Bắc Phong Xuy
14/04/2023
Có người vội vàng nói: “Không hay rồi, mau đi gọi trưởng thôn đi!”
“Chúng ta đi giúp Lữ dược sư!”
Địa vị của Lữ dược sư ở trong thôn hoàn toàn không thấp hơn trưởng thôn, phí mời Lữ dược sư đi xem bệnh ro với những dược sư khác thì rẻ hơn nhiều.
Thấy Hoàng thị cùng mấy người mà bà ta mang đến không thèm coi Lữ dược sư ra gì, mọi người liền nóng nảy.
Ngay khi trưởng thôn nhận được tin, liền lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến, Lâm Võ hận rằng tại sao mình lại không có một đôi cánh để ngay lập tức bay đến đó.
Ngay khi hai hộ vệ kia ngó lơ sự tồn tại của Hàm Mặc mà nghênh ngang vòng qua hắn, đột nhiên hai điểm đen vụt qua, trong viện liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết, thôn dân chạy tới sợ tới mức run lên.
Đến khi tập trung nhìn kỹ lại, tiếng kêu thảm thiết kia không phải là của hai tên hộ vệ kia phát ra sao.
Dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh kia đã không còn, mà bây giờ bọn chúng đang ôm chân ngã trên mặt đất đau đến mức lăn lộn, đầu gối loang lổ vết máu, trên mặt đất cũng bị nhiễm một ít máu .
Có thôn dân há hốc mồm kinh ngạc, khiếp sợ mà nhìn về phía Hàm Mặc đang mang vẻ mặt bình tĩnh đứng đó như chẳng có gì xảy ra.
Có người nhận ra hắn chính Hàm đại nhân mà trưởng thôn đưa về, không ngờ, hộ vệ lợi hại trong mắt thôn dân, lại bị Hàm đại nhân đả thương dễ như trở bàn tay, hơn nữa, căn bản chẳng ai thấy rõ hắn ra tay như thế nào.
Nhất nhanh, trong lòng mọi người liền sinh ra một cổ khoái ý, những hộ vệ đi theo Linh Dược Sư, lấy đồ từ nhà họ lúc nào cũng không đưa bạc, hoặc dù có đưa thì cũng chỉ ném lại mấy đồng tiền, cứ như đang tống cổ ăn xin vậy
Nhưng thôn dân đâu dám nói gì, nếu không, bị những người này tìm lý do đánh một trận thì đã là nhẹ rồi, hiện tại, thấy bọn chúng bị đánh, mọi người đều âm thầm vỗ tay khen ngợi trong lòng.
Tiếng kêu thảm thiết kia khiến cho Lâm Văn sợ tới mức cũng ngẩn ra, động tác tránh né cũng chậm lại.
Hiển nhiên Hoàng thị không cho rằng hai vị hộ vệ đại nhân kia sẽ xảy ra chuyện, kẻ xảy ra chuyện chỉ có thể là Lữ dược sư cùng dã nam nhân kia, cho nên không hề có ý dừng lại.
Vì vậy, trong chớp mắt, cánh tay của Lâm Văn liền bị Hoàng thị bắt được, một tay kia cũng không khách khí mà nắm lấy tóc của Lâm Văn.
“Giỏi lắm tên súc sinh nhà ngươi, vậy mà dám đá ta, a ——”
Thời khắc này giống với tình cảnh của hai tên hộ vệ kia, tiếng kêu thảm thiết như có thể làm bay nóc nhà vang lên, bà ta che tay mình lại rồi đặt mông ngã xuống đất.
Lâm Văn nhìn thấy trên tay Hoàng thị có hai lỗ máu nhỏ, dù da đầu đang đau rát nhưng vẫn cẩn thận, vỗ vỗ đầu rắn Ô Tiêu, nhắc nó trốn kỹ.
Thật sự là lực nắm của Hoàng thị khi bà ta nắm chặt tay y khiến y có cảm giác tay y sắp gãy đến nơi, Ô Tiêu liền thò đầu ra không chút khách khí mà cắn bà ta một ngụm, lúc này Lâm Văn mới có thể giải thoát.
Trong lòng y thầm khen Ô Tiêu một câu, cắn hay lắm, bây giờ thành ba người nằm trên đất rồi.
Lúc này Hoàng thị mới phát hiện, người bị thương kêu thảm thiết kia không phải của ai khác, mà là hai người Vương hộ vệ mà bà ta xem là người không gì không làm được.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, một đám người nhanh chóng ùa vào sân viện của Lữ dược sư, người đi đầu là trưởng thôn, trên tay của một vài người còn cầm theo cả vũ khí.
Lâm Võ cũng vọt vào như đạn pháo, khi bước vào liền đưa mắt tìm ca ca hắn đầu tiên, nhìn thấy ca ca hắn đang đứng ở nơi đó xoa đầu vẫn đang hơi đau, vội chạy tới hỏi.
“Ca, ca làm sao vậy? Có bị thương hay không?”
“Tóc chỉ bị kéo một chút thôi, tay bị nắm đến đỏ, còn lại thì không có chuyện gì cả, ít nhiều gì cũng nhờ Lữ dược sư cùng Hàm đại ca thay ta chống đỡ, cho nên mấy người đó không làm gì được ta cả.” Lâm Văn giải thích một chút, lên tiếng trấn an Lâm Võ đang mang đôi mắt đỏ bừng.
Chỉ cần hơi nghĩ cũng biết, khi Lâm Võ biết chuyện này sẽ lo lắng và tức giận đến như như thế nào.
Thôn nhân vây quanh đem tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy kể lại cho trưởng thôn nghe, mồm năm miệng mười kể một lượt.
Trưởng thôn Điền Trường Vinh dùng ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng thị.
Người của đội săn thú đi lên, bao vây ba người trên mặt đất lại, để đề phòng bọn họ sẽ lại ra tay hành hung tiếp.
Trưởng thôn đi đến trước mặt Lữ dược sư cùng Lâm Văn, sau khi xác nhận bọn họ không có chuyện gì cả, ôm quyền chân thành cảm tạ Hàm Mặc, nói:
“Đa tạ Hàm đại nhân đã ra tay cứu giúp, đại ân của Hàm đại nhân cùng Chương đại nhân đối với Điền mỗ cùng Khúc Điền, thật sự không biết có gì có thể báo đáp lên.”
Hàm Mặc hơi đỡ ông lên, hòa nhã nói:
“Thôn trưởng nói quá lời rồi, hôm nay ta đến đây nói chuyện với Lữ huynh, phát hiện thì ra là người quen, há có thể trơ mắt để Lữ huynh chịu nhục. Trưởng thôn cứ yên tâm, người là do ta làm bị thương, trưởng thôn chỉ cần cho người đem cái huy chương này đưa cho những người kia, bọn họ sẽ biết nên làm cái gì, sẽ không giận chó đánh mèo đến trên đầu thôn dân Khúc Điền đâu.”
Hàm Mặc không chỉ có ra tay cứu giúp, còn muốn giải quyết hậu hoạn cho thôn dân.
Hắn biết Lữ sư huynh tạm thời không muốn rời khỏi Khúc Điền thôn, hắn thấy trưởng thôn làm người không tồi, Lữ sư huynh có một trưởng thôn tốt như vậy che chở cũng tốt, cho nên hắn không ngại bại lộ thân phận.
Thôn trưởng vội cung kính đưa tay tiếp nhận huy chương mà Hàm Mặc đưa cho.
Đến khi nhìn rõ thì thiếu chút nữa quỳ xuống, dù sao thì ông cũng tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, hơn nữa, thời điểm Lâm Nguyên Hổ quay về thôn cũng đã nói với ông nhiều chuyện về thế giới bên ngoài, vì vậy ông biết huy chương đại biểu cho cái gì.
Vị Hàm đại nhân này, vậy mà là một Đan sư.
Nếu hắn sớm lộ ra thân phận Đan sư của mình, chỉ sợ toàn bộ các thế lực trong Ô Sơn trấn cũng sẽ phải cung phụng hắn, huống hồ hắn còn trẻ tuổi như vậy.
Thôn trưởng kích động đến mức thanh âm run rẩy.
“Được, ta đây liền đưa nó đến cho hai vị Linh Dược Sư đại nhân kia, Điền mỗ thay mặt hoàn bộ Khúc Điền thôn, lại một lần nữa cảm tạ Hàm đại nhân!”
Sau khi cúi đầu đầu một cái thật sâu, ông vẫy vẫy tay, kêu vài người cường tráng trong đội săn thú lên đem ba người này nâng lên đi theo ông.
Lúc này Hàm Mặc cũng nhân cơ hội thu hồi lại vũ khí đánh lên đầu gối của hai tên kia lại, đó là hai quả chông sắt màu đen.
Trong mắt thôn dân lúc này, chỉ thấy hắn vung tay lên hai cái, hai kiện hung khí kia liền tự động bay về trên tay hắn, sau đó lại lật tay một cái, liền không thấy tăm hơi đâu.
Mọi người thấy vậy thì kinh hô, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng thêm cung kính.
Còn Hoàng thị đã sợ tới mức không thể nói được nên lời.
☆
“Chúng ta đi giúp Lữ dược sư!”
Địa vị của Lữ dược sư ở trong thôn hoàn toàn không thấp hơn trưởng thôn, phí mời Lữ dược sư đi xem bệnh ro với những dược sư khác thì rẻ hơn nhiều.
Thấy Hoàng thị cùng mấy người mà bà ta mang đến không thèm coi Lữ dược sư ra gì, mọi người liền nóng nảy.
Ngay khi trưởng thôn nhận được tin, liền lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến, Lâm Võ hận rằng tại sao mình lại không có một đôi cánh để ngay lập tức bay đến đó.
Ngay khi hai hộ vệ kia ngó lơ sự tồn tại của Hàm Mặc mà nghênh ngang vòng qua hắn, đột nhiên hai điểm đen vụt qua, trong viện liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết, thôn dân chạy tới sợ tới mức run lên.
Đến khi tập trung nhìn kỹ lại, tiếng kêu thảm thiết kia không phải là của hai tên hộ vệ kia phát ra sao.
Dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh kia đã không còn, mà bây giờ bọn chúng đang ôm chân ngã trên mặt đất đau đến mức lăn lộn, đầu gối loang lổ vết máu, trên mặt đất cũng bị nhiễm một ít máu .
Có thôn dân há hốc mồm kinh ngạc, khiếp sợ mà nhìn về phía Hàm Mặc đang mang vẻ mặt bình tĩnh đứng đó như chẳng có gì xảy ra.
Có người nhận ra hắn chính Hàm đại nhân mà trưởng thôn đưa về, không ngờ, hộ vệ lợi hại trong mắt thôn dân, lại bị Hàm đại nhân đả thương dễ như trở bàn tay, hơn nữa, căn bản chẳng ai thấy rõ hắn ra tay như thế nào.
Nhất nhanh, trong lòng mọi người liền sinh ra một cổ khoái ý, những hộ vệ đi theo Linh Dược Sư, lấy đồ từ nhà họ lúc nào cũng không đưa bạc, hoặc dù có đưa thì cũng chỉ ném lại mấy đồng tiền, cứ như đang tống cổ ăn xin vậy
Nhưng thôn dân đâu dám nói gì, nếu không, bị những người này tìm lý do đánh một trận thì đã là nhẹ rồi, hiện tại, thấy bọn chúng bị đánh, mọi người đều âm thầm vỗ tay khen ngợi trong lòng.
Tiếng kêu thảm thiết kia khiến cho Lâm Văn sợ tới mức cũng ngẩn ra, động tác tránh né cũng chậm lại.
Hiển nhiên Hoàng thị không cho rằng hai vị hộ vệ đại nhân kia sẽ xảy ra chuyện, kẻ xảy ra chuyện chỉ có thể là Lữ dược sư cùng dã nam nhân kia, cho nên không hề có ý dừng lại.
Vì vậy, trong chớp mắt, cánh tay của Lâm Văn liền bị Hoàng thị bắt được, một tay kia cũng không khách khí mà nắm lấy tóc của Lâm Văn.
“Giỏi lắm tên súc sinh nhà ngươi, vậy mà dám đá ta, a ——”
Thời khắc này giống với tình cảnh của hai tên hộ vệ kia, tiếng kêu thảm thiết như có thể làm bay nóc nhà vang lên, bà ta che tay mình lại rồi đặt mông ngã xuống đất.
Lâm Văn nhìn thấy trên tay Hoàng thị có hai lỗ máu nhỏ, dù da đầu đang đau rát nhưng vẫn cẩn thận, vỗ vỗ đầu rắn Ô Tiêu, nhắc nó trốn kỹ.
Thật sự là lực nắm của Hoàng thị khi bà ta nắm chặt tay y khiến y có cảm giác tay y sắp gãy đến nơi, Ô Tiêu liền thò đầu ra không chút khách khí mà cắn bà ta một ngụm, lúc này Lâm Văn mới có thể giải thoát.
Trong lòng y thầm khen Ô Tiêu một câu, cắn hay lắm, bây giờ thành ba người nằm trên đất rồi.
Lúc này Hoàng thị mới phát hiện, người bị thương kêu thảm thiết kia không phải của ai khác, mà là hai người Vương hộ vệ mà bà ta xem là người không gì không làm được.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, một đám người nhanh chóng ùa vào sân viện của Lữ dược sư, người đi đầu là trưởng thôn, trên tay của một vài người còn cầm theo cả vũ khí.
Lâm Võ cũng vọt vào như đạn pháo, khi bước vào liền đưa mắt tìm ca ca hắn đầu tiên, nhìn thấy ca ca hắn đang đứng ở nơi đó xoa đầu vẫn đang hơi đau, vội chạy tới hỏi.
“Ca, ca làm sao vậy? Có bị thương hay không?”
“Tóc chỉ bị kéo một chút thôi, tay bị nắm đến đỏ, còn lại thì không có chuyện gì cả, ít nhiều gì cũng nhờ Lữ dược sư cùng Hàm đại ca thay ta chống đỡ, cho nên mấy người đó không làm gì được ta cả.” Lâm Văn giải thích một chút, lên tiếng trấn an Lâm Võ đang mang đôi mắt đỏ bừng.
Chỉ cần hơi nghĩ cũng biết, khi Lâm Võ biết chuyện này sẽ lo lắng và tức giận đến như như thế nào.
Thôn nhân vây quanh đem tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy kể lại cho trưởng thôn nghe, mồm năm miệng mười kể một lượt.
Trưởng thôn Điền Trường Vinh dùng ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng thị.
Người của đội săn thú đi lên, bao vây ba người trên mặt đất lại, để đề phòng bọn họ sẽ lại ra tay hành hung tiếp.
Trưởng thôn đi đến trước mặt Lữ dược sư cùng Lâm Văn, sau khi xác nhận bọn họ không có chuyện gì cả, ôm quyền chân thành cảm tạ Hàm Mặc, nói:
“Đa tạ Hàm đại nhân đã ra tay cứu giúp, đại ân của Hàm đại nhân cùng Chương đại nhân đối với Điền mỗ cùng Khúc Điền, thật sự không biết có gì có thể báo đáp lên.”
Hàm Mặc hơi đỡ ông lên, hòa nhã nói:
“Thôn trưởng nói quá lời rồi, hôm nay ta đến đây nói chuyện với Lữ huynh, phát hiện thì ra là người quen, há có thể trơ mắt để Lữ huynh chịu nhục. Trưởng thôn cứ yên tâm, người là do ta làm bị thương, trưởng thôn chỉ cần cho người đem cái huy chương này đưa cho những người kia, bọn họ sẽ biết nên làm cái gì, sẽ không giận chó đánh mèo đến trên đầu thôn dân Khúc Điền đâu.”
Hàm Mặc không chỉ có ra tay cứu giúp, còn muốn giải quyết hậu hoạn cho thôn dân.
Hắn biết Lữ sư huynh tạm thời không muốn rời khỏi Khúc Điền thôn, hắn thấy trưởng thôn làm người không tồi, Lữ sư huynh có một trưởng thôn tốt như vậy che chở cũng tốt, cho nên hắn không ngại bại lộ thân phận.
Thôn trưởng vội cung kính đưa tay tiếp nhận huy chương mà Hàm Mặc đưa cho.
Đến khi nhìn rõ thì thiếu chút nữa quỳ xuống, dù sao thì ông cũng tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, hơn nữa, thời điểm Lâm Nguyên Hổ quay về thôn cũng đã nói với ông nhiều chuyện về thế giới bên ngoài, vì vậy ông biết huy chương đại biểu cho cái gì.
Vị Hàm đại nhân này, vậy mà là một Đan sư.
Nếu hắn sớm lộ ra thân phận Đan sư của mình, chỉ sợ toàn bộ các thế lực trong Ô Sơn trấn cũng sẽ phải cung phụng hắn, huống hồ hắn còn trẻ tuổi như vậy.
Thôn trưởng kích động đến mức thanh âm run rẩy.
“Được, ta đây liền đưa nó đến cho hai vị Linh Dược Sư đại nhân kia, Điền mỗ thay mặt hoàn bộ Khúc Điền thôn, lại một lần nữa cảm tạ Hàm đại nhân!”
Sau khi cúi đầu đầu một cái thật sâu, ông vẫy vẫy tay, kêu vài người cường tráng trong đội săn thú lên đem ba người này nâng lên đi theo ông.
Lúc này Hàm Mặc cũng nhân cơ hội thu hồi lại vũ khí đánh lên đầu gối của hai tên kia lại, đó là hai quả chông sắt màu đen.
Trong mắt thôn dân lúc này, chỉ thấy hắn vung tay lên hai cái, hai kiện hung khí kia liền tự động bay về trên tay hắn, sau đó lại lật tay một cái, liền không thấy tăm hơi đâu.
Mọi người thấy vậy thì kinh hô, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng thêm cung kính.
Còn Hoàng thị đã sợ tới mức không thể nói được nên lời.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.