Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 61: Lão Bà Của Tiểu Hỏa (2)
Bắc Phong Xuy
01/04/2023
Ô Tiêu đã sớm về phòng, nếu không, sau khi nghe được những lời này chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà lại đánh khế ước giả ngu xuẩn này của nó một trận.
Tiểu Hỏa là đứa đến đây đầu tiên, cho nên nó rất săn sóc cho ba con còn lại.
Sau khi Lâm Văn tắm sạch từng con rồi lại lấy khăn lau khô, Tiểu Hỏa liền thò lại gần lấy mũi thân thiết mà cọ cọ.
Chỉ cần rời khỏi phạm vi của Ô Tiêu, ba con thỏ mới cũng không run sẩy đầy sợ hãi nữa.
Sau khi thu thập xong tất cả y liền để cả mấy đứa vào trong cái ổ nhỏ vừa làm xong, rồi đưa chúng đến phòng của Lâm Võ.
Lâm Văn quay về phòng mình, nhớ tới chuyện trong thôn cùng trong núi, hỏi Ô Tiêu: “Ô Tiêu, ngày nào ngươi vào núi, có biết tình hình trong núi như thế nào rồi không? Liệu sẽ xảy ra chuyện một số lượng lớn yêu thú tập kích thôn không?”
Lần Lâm cha bị trọng thương ba năm trước chính là lần bày yêu thú tập kích thôn gần đây nhất.
Nhưng mà ngoại trừ Lâm cha bị thương ngoài ý muốn ra, còn những chuyện khác vẫn luôn nằm trong phạm vi khống chế, không tạo ra quá nhiều thương vong cho Khúc Điền thôn.
Nhưng chỉ sợ lần này mọi thứ có thể sẽ không nằm trong phạm vi khống chế nữa, sẽ mang đến hao tổn nghiêm trọng cho Khúc Điền thôn.
Trước mắt thì y cùng Lâm còn phải sống trong Khúc Điền thôn một thời gian.
Chưa nói đến chuyện tình cảm giữa Lâm Võ cùng đội săn thú của Khúc Điền rất thâm hậu, mà ngay cả bản thân Lâm Văn, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên thân cũng liền bị cảm xúc của nguyên thân đồng hóa, đồng thời y cũng đã nhận được sự chăm sóc của thôn dân cùng trưởng thôn Khúc Điền thôn, cho nên không thể trơ mắt mà nhìn những người này chịu khổ được.
Ô Tiêu trừng mắt không kiên nhẫn mà liếc Lâm Văn một cái, sau đó liền quay đầu đi không thèm nhìn y nữa.
Lâm Văn nhìn là không biết nói gì, dùng ngón tay chọc chọc nó, nó cũng chẳng có phản ứng gì, cứ như còn rắn chết vậy.
Lâm Văn chỉ phải từ bỏ, mặc dù thực lực của Ô Tiêu có vẻ rất mạnh, ít nhất là có thể bắt được một con nhị cấp yêu thú họ nhà chim dễ như trở bàn tay, nhưng y cùng Ô Tiêu chỉ có với nhau Bình Đẳng Khế Ước, cho nên không thể sai sử nó được.
Nhưng y lại không biết, trong lòng Ô Tiêu lại đang cực kỳ khinh bỉ khế ước giả này, có Ô Tiêu nó ở đây, những con yêu thú có huyết mạch thấp kém đó, trong mắt nó cứ như gà vườn chó xóm, sao dám mạo phạm mà tiến vào địa bàn của nó.
Cũng chỉ có tên khế ước giả ngu ngốc này mới đem thỏ nuôi ở trong nhà, nếu không phải nó đã thu liễm hơi thở, chỉ sợ mấy con thỏ này sẽ chẳng có con nào sống được.
Còn đối với chuyện hỗn loạn ở trong núi, mặc dù một phần nhỏ là do nó mà ra, nhưng căn nguyên không phải vì nó, mà là vì ở sâu trong núi có một gốc linh dược sắp sửa thành thục.
Thực bất hạnh, Ô Tiêu cũng đang nhắm đến cây linh dược kia.
Nếu là trước kia nó sẽ rất chướng mắt loại linh dược kia, nhưng trước mắt, gốc linh dược kia có thể khiến cho thực lực của nó khôi phục nhanh hơn một chút.
Nhưng mà, sự xuất hiện của gốc linh dược này cũng đưa tới không ít kẻ lạ đến đây.
Hai ngày nay có rất nhiều người ra vào núi, chỉ sợ nhóm người của Võ Đường ở lại trong thôn kia của đến đây vì linh dược.
Đúng như những gì Ô Tiêu đã nghĩ, đoàn người đến Khúc Điền đúng là đang ôm mục đích khác mà đến.
Sau khi Điền An Huy cùng đệ đệ nói qua vài lời thì liền cần một tấm bản đồ có vẻ khá thô sơ trên tay, gõ cửa phòng của đạo sư: “Lỗ đạo sư, đây là bản đồ địa hình mới nhất mà phụ thân của học sinh vẽ ra.”
Lỗ Thụ đạo sư là một nam nhân trung niên, ông móc bản đồ trên người mình ra đối chiếu với tấm bản đồ này.
Mặc dù trên tay ông chính là bản đồ từ Võ Đường, phạm vi được vẽ lớn hơn nhiều, còn phạm vi của thôn trưởng Khúc Điền thôn vẽ lại nhỏ hơn, chỉ bao quát địa hình gần đây mà thôi.
Nhưng sự phân bố yêu thú tùy từng địa hình, cùng với sự biến hóa và di chuyển của yêu thú tùy theo mùa, thì bản đồ của thôn trưởng vẽ lại được phân tích cụ thể hơn nhiều.
Dù sao thì đây cũng là bản đồ được truyền lại qua nhiều đời trong Khúc Điền thôn, đồng thời thôn trưởng cũng thường xuyên dẫn dắt đội săn thú vào núi, cho nên bản vẽ này, càng có giá trị tham khảo nhiều hơn.
Mặc dù bản đồ này không được lan truyền ra bên ngoài, nhưng dùng để lấy lòng Võ Đường, để Võ Đường có thể xuất ra một phần lực giúp đỡ Khúc Điền thôn mỗi khi gặp nguy hiểm trong tương lai, thì giá trị của tấm bàn đồ này cũng đủ lớn.
Sau khi đối chiếu xong, Lỗ Thụ cũng khen: “Phụ thân ngươi làm không tồi, ngươi yên tâm đi, có Võ Đường chúng ta ở đây, hai tên dược sư kia sẽ không làm chuyện quá đáng đâu.”
“Học sinh thay phụ lão hương thân Khúc Điền thôn đa tạ Lỗ đạo sư.” Điền An Huy cảm kích nói.
Lỗ đạo sư vỗ vỗ vai hắn, bản thân ông không phải người địa phương, cái thái độ cao cao tại thượng của Linh Dược Sư đối đãi với người bình thường sao ông lại không biết được.
Nhưng ngay cả ông cũng không dám sử dụng thái độ cường ngạnh để đối đầu với hai dược dư kia, dù sao trong đó có một vị là cao cấp Linh Dược Sư.
Cho dù sau lưng ông còn có Võ Đường cũng không thể đắc tội quá mức được, ai mà biết được sau này mình có chuyện cần nhờ người ta hay không.
Sau khi Điền An Huy chào tạm biệt Lỗ đạo sư rồi trở về phòng của mình, liền phát hiện đệ đệ đang ở trong phòng chờ hắn, sau khi thấy hắn tiến rồi đóng cửa mới hỏi.
“Ca, cha cùng mọi người ở trong núi thật sự không sao chứ?”
Lúc đầu, nếu ca ca không đưa người về, Điền An Lương cũng chỉ nghĩ rằng cha hắn dẫn người vào núi như bình thường mà thôi, mặc dù cũng có nguy hiểm, nhưng chuyện như vậy đã diễn ra hơn hai mươi năm rồi.
Cha là người dày dặn kinh nghiệm cho nên biết làm như thế nào để tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng hôm nay, đoàn người Võ Đường đến khiến hắn vừa khẩn trương lại lo lắng, nghe những gì mà ca ca ám chỉ, người Võ Đường vào núi lần này, chỉ sợ là đang cần thứ gì đó trong núi.
Yêu thú không ngốc hơn con người, trực giác của chúng thậm chí còn nhạy bén hơn rất nhiều.
Nhân loại có thể phát hiện ra có thứ tốt, thì thứ đó cũng sẽ mang lại thứ tốt cho yêu thú, hắn đang lo rằng, bởi vì thứ đó mà có thể khiến yêu thú trong núi nổi loạn.
☆
Tiểu Hỏa là đứa đến đây đầu tiên, cho nên nó rất săn sóc cho ba con còn lại.
Sau khi Lâm Văn tắm sạch từng con rồi lại lấy khăn lau khô, Tiểu Hỏa liền thò lại gần lấy mũi thân thiết mà cọ cọ.
Chỉ cần rời khỏi phạm vi của Ô Tiêu, ba con thỏ mới cũng không run sẩy đầy sợ hãi nữa.
Sau khi thu thập xong tất cả y liền để cả mấy đứa vào trong cái ổ nhỏ vừa làm xong, rồi đưa chúng đến phòng của Lâm Võ.
Lâm Văn quay về phòng mình, nhớ tới chuyện trong thôn cùng trong núi, hỏi Ô Tiêu: “Ô Tiêu, ngày nào ngươi vào núi, có biết tình hình trong núi như thế nào rồi không? Liệu sẽ xảy ra chuyện một số lượng lớn yêu thú tập kích thôn không?”
Lần Lâm cha bị trọng thương ba năm trước chính là lần bày yêu thú tập kích thôn gần đây nhất.
Nhưng mà ngoại trừ Lâm cha bị thương ngoài ý muốn ra, còn những chuyện khác vẫn luôn nằm trong phạm vi khống chế, không tạo ra quá nhiều thương vong cho Khúc Điền thôn.
Nhưng chỉ sợ lần này mọi thứ có thể sẽ không nằm trong phạm vi khống chế nữa, sẽ mang đến hao tổn nghiêm trọng cho Khúc Điền thôn.
Trước mắt thì y cùng Lâm còn phải sống trong Khúc Điền thôn một thời gian.
Chưa nói đến chuyện tình cảm giữa Lâm Võ cùng đội săn thú của Khúc Điền rất thâm hậu, mà ngay cả bản thân Lâm Văn, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên thân cũng liền bị cảm xúc của nguyên thân đồng hóa, đồng thời y cũng đã nhận được sự chăm sóc của thôn dân cùng trưởng thôn Khúc Điền thôn, cho nên không thể trơ mắt mà nhìn những người này chịu khổ được.
Ô Tiêu trừng mắt không kiên nhẫn mà liếc Lâm Văn một cái, sau đó liền quay đầu đi không thèm nhìn y nữa.
Lâm Văn nhìn là không biết nói gì, dùng ngón tay chọc chọc nó, nó cũng chẳng có phản ứng gì, cứ như còn rắn chết vậy.
Lâm Văn chỉ phải từ bỏ, mặc dù thực lực của Ô Tiêu có vẻ rất mạnh, ít nhất là có thể bắt được một con nhị cấp yêu thú họ nhà chim dễ như trở bàn tay, nhưng y cùng Ô Tiêu chỉ có với nhau Bình Đẳng Khế Ước, cho nên không thể sai sử nó được.
Nhưng y lại không biết, trong lòng Ô Tiêu lại đang cực kỳ khinh bỉ khế ước giả này, có Ô Tiêu nó ở đây, những con yêu thú có huyết mạch thấp kém đó, trong mắt nó cứ như gà vườn chó xóm, sao dám mạo phạm mà tiến vào địa bàn của nó.
Cũng chỉ có tên khế ước giả ngu ngốc này mới đem thỏ nuôi ở trong nhà, nếu không phải nó đã thu liễm hơi thở, chỉ sợ mấy con thỏ này sẽ chẳng có con nào sống được.
Còn đối với chuyện hỗn loạn ở trong núi, mặc dù một phần nhỏ là do nó mà ra, nhưng căn nguyên không phải vì nó, mà là vì ở sâu trong núi có một gốc linh dược sắp sửa thành thục.
Thực bất hạnh, Ô Tiêu cũng đang nhắm đến cây linh dược kia.
Nếu là trước kia nó sẽ rất chướng mắt loại linh dược kia, nhưng trước mắt, gốc linh dược kia có thể khiến cho thực lực của nó khôi phục nhanh hơn một chút.
Nhưng mà, sự xuất hiện của gốc linh dược này cũng đưa tới không ít kẻ lạ đến đây.
Hai ngày nay có rất nhiều người ra vào núi, chỉ sợ nhóm người của Võ Đường ở lại trong thôn kia của đến đây vì linh dược.
Đúng như những gì Ô Tiêu đã nghĩ, đoàn người đến Khúc Điền đúng là đang ôm mục đích khác mà đến.
Sau khi Điền An Huy cùng đệ đệ nói qua vài lời thì liền cần một tấm bản đồ có vẻ khá thô sơ trên tay, gõ cửa phòng của đạo sư: “Lỗ đạo sư, đây là bản đồ địa hình mới nhất mà phụ thân của học sinh vẽ ra.”
Lỗ Thụ đạo sư là một nam nhân trung niên, ông móc bản đồ trên người mình ra đối chiếu với tấm bản đồ này.
Mặc dù trên tay ông chính là bản đồ từ Võ Đường, phạm vi được vẽ lớn hơn nhiều, còn phạm vi của thôn trưởng Khúc Điền thôn vẽ lại nhỏ hơn, chỉ bao quát địa hình gần đây mà thôi.
Nhưng sự phân bố yêu thú tùy từng địa hình, cùng với sự biến hóa và di chuyển của yêu thú tùy theo mùa, thì bản đồ của thôn trưởng vẽ lại được phân tích cụ thể hơn nhiều.
Dù sao thì đây cũng là bản đồ được truyền lại qua nhiều đời trong Khúc Điền thôn, đồng thời thôn trưởng cũng thường xuyên dẫn dắt đội săn thú vào núi, cho nên bản vẽ này, càng có giá trị tham khảo nhiều hơn.
Mặc dù bản đồ này không được lan truyền ra bên ngoài, nhưng dùng để lấy lòng Võ Đường, để Võ Đường có thể xuất ra một phần lực giúp đỡ Khúc Điền thôn mỗi khi gặp nguy hiểm trong tương lai, thì giá trị của tấm bàn đồ này cũng đủ lớn.
Sau khi đối chiếu xong, Lỗ Thụ cũng khen: “Phụ thân ngươi làm không tồi, ngươi yên tâm đi, có Võ Đường chúng ta ở đây, hai tên dược sư kia sẽ không làm chuyện quá đáng đâu.”
“Học sinh thay phụ lão hương thân Khúc Điền thôn đa tạ Lỗ đạo sư.” Điền An Huy cảm kích nói.
Lỗ đạo sư vỗ vỗ vai hắn, bản thân ông không phải người địa phương, cái thái độ cao cao tại thượng của Linh Dược Sư đối đãi với người bình thường sao ông lại không biết được.
Nhưng ngay cả ông cũng không dám sử dụng thái độ cường ngạnh để đối đầu với hai dược dư kia, dù sao trong đó có một vị là cao cấp Linh Dược Sư.
Cho dù sau lưng ông còn có Võ Đường cũng không thể đắc tội quá mức được, ai mà biết được sau này mình có chuyện cần nhờ người ta hay không.
Sau khi Điền An Huy chào tạm biệt Lỗ đạo sư rồi trở về phòng của mình, liền phát hiện đệ đệ đang ở trong phòng chờ hắn, sau khi thấy hắn tiến rồi đóng cửa mới hỏi.
“Ca, cha cùng mọi người ở trong núi thật sự không sao chứ?”
Lúc đầu, nếu ca ca không đưa người về, Điền An Lương cũng chỉ nghĩ rằng cha hắn dẫn người vào núi như bình thường mà thôi, mặc dù cũng có nguy hiểm, nhưng chuyện như vậy đã diễn ra hơn hai mươi năm rồi.
Cha là người dày dặn kinh nghiệm cho nên biết làm như thế nào để tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng hôm nay, đoàn người Võ Đường đến khiến hắn vừa khẩn trương lại lo lắng, nghe những gì mà ca ca ám chỉ, người Võ Đường vào núi lần này, chỉ sợ là đang cần thứ gì đó trong núi.
Yêu thú không ngốc hơn con người, trực giác của chúng thậm chí còn nhạy bén hơn rất nhiều.
Nhân loại có thể phát hiện ra có thứ tốt, thì thứ đó cũng sẽ mang lại thứ tốt cho yêu thú, hắn đang lo rằng, bởi vì thứ đó mà có thể khiến yêu thú trong núi nổi loạn.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.