Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 24: Thối Thể Dịch Hạ Phẩm
Bắc Phong Xuy
14/03/2023
Hàm Mặc cùng đồng bạn Chương Uyên đi trong đám người, mặc dù khí chất hơn người, nhưng ăn mặc lại không bắt mắt, chắc chắn sẽ không khiến nhiều người chú ý đến, nhiều nhất thì chỉ xem hai người họ thành nhân vật không phải dễ chọc thôi.
Khi đi theo thì bọn họ luôn giữ khoảng cách nhất định, để tránh chuyện lỡ gặp phải chuyện ngoài ý muốn lại không hay.
Hai người bọn họ đi ngang qua quầy thịt mà thiếu niên kia chọn xương, không ai nhận ra mục đích chính của bọn họ, sau khi rời đi, Chương Uyên hỏi.
“Như thế nào rồi?”
Hàm Mặc mỉm cười gật đầu.
“Xem ra đúng là rất mẫn cảm với linh khí, lần này đến đây đúng là có thu hoạch ngoài ý muốn rồi.”
Những xương thú còn sót lại có số linh khí rất loãng, nghĩ đến đống xương mà song nhi kia đã chọn trước đó, trong lòng bật cười, chọn đi sạch sẽ lắm.
Chương Uyên vừa đi vừa hỏi.
“Chẳng lẽ Hàm Mặc ngươi muốn thu nhận song nhi kia làm đồ đệ sao? Đừng quên lần này chúng ta đến đây không phải để du lịch đâu.”
Hàm Mặc liếc mắt nhìn hắn, nói.
“Sao ta có thể quên được, nhưng phát hiện ra hạt giống tốt lại để bị mai một thì có chút đáng tiếc, trước quan sát một thời gian đã, nếu thích hợp nhưng chúng ta không thể đưa đi, cũng có thể đề cử cho y một nơi tốt để đến. Sao thế, chẳng lẽ Chương huynh muốn vì Chương gia khai quật mầm móng Linh Sư sao?”
Chương Uyên xua xua tay, nhanh chóng phản bác.
“Coi như ta chưa hỏi gì, nếu là hạt giống luyện võ tốt thì ta còn có hứng thú, sau đó đích thân dạy một vài điều, song nhi vừa rồi Hàm Mặc ngươi cứ nhận đi thôi, Chương gia không phù hợp với y đâu.”
Chương gia có nhóm Linh Sư do chính mình bồi dưỡng ra, những người đặc biệt này nếu không có căn cơ thường sẽ không thể phát triển được, số tài nguyên bồi dưỡng ra một Linh Sư hơn xa một Võ Giả rất nhiều.
Lâm Văn không biết hành động của y khiến cho người khác chú ý, sau khi y trải qua đêm tẩy gân phạt tủy kia, y nhận ra thế giới xung quanh không còn như trước, ngoại trừ không khí lưu động xung quanh, còn có cả năng lượng nữa.
Theo như những gì trong công pháp Trường Sinh Quyết có nói, nó gọi là linh khí, người tu luyện sẽ luôn chuyển hóa nạo linh khí vào trong cơ thể, vì có thể nhìn thấy nên y dễ như trở bàn tay nhặt ra được những phần xương cốt giàu linh khí nhất.
Nếu ăn thịt thú vì năng lượng bên trong của nó, vậy thì xương có chứa linh khí cũng sẽ mang đến tác dụng tương tự, huống chi canh xương hầm vốn đã rất có dinh dưỡng, ở trên địa cầu, có khi xương còn đắt hơn cả thịt đấy.
Trong lòng Lâm Văn cảm thấy vui sướng, một công đôi việc, vì chiếm được một chút tiện nghi mà lúc này y đang ngây ngô cười.
“A Võ, sao ngươi dừng lại vậy? Di, nơi này có dược sư tới bày hàng này, A Võ muốn mua gì sao?”
Tôn Khánh nhìn thấy Lâm Võ đang nhìn chằm chằm vào một quầy hàng, vì vậy cũng nhìn qua theo.
Lâm Văn nghe vậy thì có chút giật mình, bây giờ Lâm Võ đã là tam cấp Võ Đồ rồi, từ tam cấp đột phá đến tứ cấp là cả một quá trình phải bước qua, càng về sau sẽ càng khó khăn hơn rất nhiều, nếu có dược vật tương ứng phụ trợ sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Y nhớ cha từng nói qua một cái tên, vì vậy thấp giọng hỏi Lâm Võ.
“A Võ, là Thối Thể Dịch sao?”
Đương nhiên, trong lòng hai huynh đệ hiểu rõ, Thối Thể Dịch này chỉ là hạ phẩm thôi, Thối Thể Dịch trung phẩm cùng thượng phẩm không phải là thứ mà hiện tại hai người dám nghĩ tới, huống chi nó được làm ra không dễ, không phải dược sư nào cũng có thể luyện chế ra được.
Thấy ca ca hắn muốn đi về phía dược quán, Lâm Võ vội vàng kéo y lại.
“Ca, hiện tại đệ vẫn chưa cần dùng đến, đợi một thời gian nữa rồi đến xem cũng được, với cả loại Thối Thể Dịch này ở đây vẫn luôn có bán.”
Nói cách khác, chỉ cần có bạc, khi nào cũng có thể mua được nó.
Cũng đúng, trước đó y cũng có nghe Lâm Võ Tôn Khánh nói qua, phường thị có ba cửa hàng linh dược, Thối Thể Dịch hạ phẩm thường nhằm vào đối tượng Võ Đồ trung cấp và hạ cấp, loại này rất phổ biến, cho nên chỗ quan trọng là nhất định phải có bạc.
“Vậy để ta đi hỏi chút xem nó bao nhiêu, đến khi đệ cần thì chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn tiền quay lại mua.”
Nói xong liền đi thẳng về bên kia, Lâm Võ mím môi, cũng đi lên, trong lòng hắn có chờ mong, cho nên cứ xem thật kỹ đã rồi hẵng nói.
Tôn Khánh thấy vậy cũng đi qua xem.
Đi đến quầy hàng thì thấy bày biện không ít bình sứ, trên bình sứ có dán nhãn để phân biệt đây là loại dược nào, có bột cầm máu, cao sinh cơ, bột tiêu độc, thuốc tăng lực, v.v…
Nhìn một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra bình sứ có dán nhãn Thối Thể Dịch hạ phẩm, đang muốn duỗi tay ra hỏi giá, thì từ bên cạnh thò ra một bàn tay trắng nõn cùng giọng nói, khiến cho những lời Lâm Văn vừa định nói ra miệng cũng phải nuốt vào.
“Lão bản, bình Thối Thể Dịch hạ phẩm này ta muốn mua, bao nhiêu vậy?”
Thanh âm này có chút quen tai, không đợi Lâm Văn ngẩng đầu lên nhìn, thì trên tay đã có một đạo kéo y lùi lại phía sau vài bước, quay đầu nhìn qua liền thấy, Lâm Võ đang tức giận mà trừng mắt về phía trước.
Lâm Văn nhìn qua theo đường nhìn của hắn, sau khi nhìn rõ thì ngạc nhiên mở to mắt.
Hèn gì nghe quen tai như vậy, đúng là xui xẻo quá mà, vừa đi ra ngoài một chuyến đã gặp phải hôn phu cũ, Tiền nhị thiếu gia rồi.
Lại nhìn người bên cạnh hắn, ai da, một song nhi lớn lên nhìn rất thanh tú lại mảnh mai, không cần phải nghĩ, chắc chắn đó là trân bảo của hắn trong lời đồn rồi.
“Ca, đừng hỏi nữa, chúng ta đi!”
☆
Khi đi theo thì bọn họ luôn giữ khoảng cách nhất định, để tránh chuyện lỡ gặp phải chuyện ngoài ý muốn lại không hay.
Hai người bọn họ đi ngang qua quầy thịt mà thiếu niên kia chọn xương, không ai nhận ra mục đích chính của bọn họ, sau khi rời đi, Chương Uyên hỏi.
“Như thế nào rồi?”
Hàm Mặc mỉm cười gật đầu.
“Xem ra đúng là rất mẫn cảm với linh khí, lần này đến đây đúng là có thu hoạch ngoài ý muốn rồi.”
Những xương thú còn sót lại có số linh khí rất loãng, nghĩ đến đống xương mà song nhi kia đã chọn trước đó, trong lòng bật cười, chọn đi sạch sẽ lắm.
Chương Uyên vừa đi vừa hỏi.
“Chẳng lẽ Hàm Mặc ngươi muốn thu nhận song nhi kia làm đồ đệ sao? Đừng quên lần này chúng ta đến đây không phải để du lịch đâu.”
Hàm Mặc liếc mắt nhìn hắn, nói.
“Sao ta có thể quên được, nhưng phát hiện ra hạt giống tốt lại để bị mai một thì có chút đáng tiếc, trước quan sát một thời gian đã, nếu thích hợp nhưng chúng ta không thể đưa đi, cũng có thể đề cử cho y một nơi tốt để đến. Sao thế, chẳng lẽ Chương huynh muốn vì Chương gia khai quật mầm móng Linh Sư sao?”
Chương Uyên xua xua tay, nhanh chóng phản bác.
“Coi như ta chưa hỏi gì, nếu là hạt giống luyện võ tốt thì ta còn có hứng thú, sau đó đích thân dạy một vài điều, song nhi vừa rồi Hàm Mặc ngươi cứ nhận đi thôi, Chương gia không phù hợp với y đâu.”
Chương gia có nhóm Linh Sư do chính mình bồi dưỡng ra, những người đặc biệt này nếu không có căn cơ thường sẽ không thể phát triển được, số tài nguyên bồi dưỡng ra một Linh Sư hơn xa một Võ Giả rất nhiều.
Lâm Văn không biết hành động của y khiến cho người khác chú ý, sau khi y trải qua đêm tẩy gân phạt tủy kia, y nhận ra thế giới xung quanh không còn như trước, ngoại trừ không khí lưu động xung quanh, còn có cả năng lượng nữa.
Theo như những gì trong công pháp Trường Sinh Quyết có nói, nó gọi là linh khí, người tu luyện sẽ luôn chuyển hóa nạo linh khí vào trong cơ thể, vì có thể nhìn thấy nên y dễ như trở bàn tay nhặt ra được những phần xương cốt giàu linh khí nhất.
Nếu ăn thịt thú vì năng lượng bên trong của nó, vậy thì xương có chứa linh khí cũng sẽ mang đến tác dụng tương tự, huống chi canh xương hầm vốn đã rất có dinh dưỡng, ở trên địa cầu, có khi xương còn đắt hơn cả thịt đấy.
Trong lòng Lâm Văn cảm thấy vui sướng, một công đôi việc, vì chiếm được một chút tiện nghi mà lúc này y đang ngây ngô cười.
“A Võ, sao ngươi dừng lại vậy? Di, nơi này có dược sư tới bày hàng này, A Võ muốn mua gì sao?”
Tôn Khánh nhìn thấy Lâm Võ đang nhìn chằm chằm vào một quầy hàng, vì vậy cũng nhìn qua theo.
Lâm Văn nghe vậy thì có chút giật mình, bây giờ Lâm Võ đã là tam cấp Võ Đồ rồi, từ tam cấp đột phá đến tứ cấp là cả một quá trình phải bước qua, càng về sau sẽ càng khó khăn hơn rất nhiều, nếu có dược vật tương ứng phụ trợ sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Y nhớ cha từng nói qua một cái tên, vì vậy thấp giọng hỏi Lâm Võ.
“A Võ, là Thối Thể Dịch sao?”
Đương nhiên, trong lòng hai huynh đệ hiểu rõ, Thối Thể Dịch này chỉ là hạ phẩm thôi, Thối Thể Dịch trung phẩm cùng thượng phẩm không phải là thứ mà hiện tại hai người dám nghĩ tới, huống chi nó được làm ra không dễ, không phải dược sư nào cũng có thể luyện chế ra được.
Thấy ca ca hắn muốn đi về phía dược quán, Lâm Võ vội vàng kéo y lại.
“Ca, hiện tại đệ vẫn chưa cần dùng đến, đợi một thời gian nữa rồi đến xem cũng được, với cả loại Thối Thể Dịch này ở đây vẫn luôn có bán.”
Nói cách khác, chỉ cần có bạc, khi nào cũng có thể mua được nó.
Cũng đúng, trước đó y cũng có nghe Lâm Võ Tôn Khánh nói qua, phường thị có ba cửa hàng linh dược, Thối Thể Dịch hạ phẩm thường nhằm vào đối tượng Võ Đồ trung cấp và hạ cấp, loại này rất phổ biến, cho nên chỗ quan trọng là nhất định phải có bạc.
“Vậy để ta đi hỏi chút xem nó bao nhiêu, đến khi đệ cần thì chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn tiền quay lại mua.”
Nói xong liền đi thẳng về bên kia, Lâm Võ mím môi, cũng đi lên, trong lòng hắn có chờ mong, cho nên cứ xem thật kỹ đã rồi hẵng nói.
Tôn Khánh thấy vậy cũng đi qua xem.
Đi đến quầy hàng thì thấy bày biện không ít bình sứ, trên bình sứ có dán nhãn để phân biệt đây là loại dược nào, có bột cầm máu, cao sinh cơ, bột tiêu độc, thuốc tăng lực, v.v…
Nhìn một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra bình sứ có dán nhãn Thối Thể Dịch hạ phẩm, đang muốn duỗi tay ra hỏi giá, thì từ bên cạnh thò ra một bàn tay trắng nõn cùng giọng nói, khiến cho những lời Lâm Văn vừa định nói ra miệng cũng phải nuốt vào.
“Lão bản, bình Thối Thể Dịch hạ phẩm này ta muốn mua, bao nhiêu vậy?”
Thanh âm này có chút quen tai, không đợi Lâm Văn ngẩng đầu lên nhìn, thì trên tay đã có một đạo kéo y lùi lại phía sau vài bước, quay đầu nhìn qua liền thấy, Lâm Võ đang tức giận mà trừng mắt về phía trước.
Lâm Văn nhìn qua theo đường nhìn của hắn, sau khi nhìn rõ thì ngạc nhiên mở to mắt.
Hèn gì nghe quen tai như vậy, đúng là xui xẻo quá mà, vừa đi ra ngoài một chuyến đã gặp phải hôn phu cũ, Tiền nhị thiếu gia rồi.
Lại nhìn người bên cạnh hắn, ai da, một song nhi lớn lên nhìn rất thanh tú lại mảnh mai, không cần phải nghĩ, chắc chắn đó là trân bảo của hắn trong lời đồn rồi.
“Ca, đừng hỏi nữa, chúng ta đi!”
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.