Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 38: Thương hương tiếc ngọc

Bắc Phong Xuy

17/03/2023

Sau khi ăn xong một chén canh xương hầm nhỏ.

Lâm Văn có thể cảm nhận được linh khí ở trong cơ thể đang không ngừng tràn ra rất rõ ràng, dường như lỗ chân lông trong nháy mắt nổ tung, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Sau khi nhắm mắt cảm nhận một hồi, không bao lâu sau thì linh khí cũng tiêu hóa xong, nhưng còn lâu mới đến điểm giới hạn.

Y mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Võ đang khẩn trương mà nhìn mình chằm chằm, hơi hơi mỉm cười nói.

“Còn có thể uống thêm chút nữa, ta cảm thấy ta có thể hấp thu những linh khí này.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lâm Võ thở phào nhẹ nhõm, lồi lại cao hứng mà nhếch miệng cười rộ lên.

“Vậy ca ca uống thêm chút nữa đi, nhưng một lần đừng uống quá nhiều.”

Lâm Văn gật gật đầu, đợi đến khi uống đến chén thứ ba vào bụng, linh khí mà cơ thể có thể hấp thu được đã đủ, những linh khí còn thừa đang bắt đầu đấu đá lung tung trong cơ thể, mang đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ.

Lâm Văn biết người thường không thể ăn quá nhiều thịt yêu thú, bởi vì thân thể người thường không thể thừa nhận được sự gột rửa của linh khí mà ngược lại còn có thể bị thương tổn, loại thương tổn này một khi đã hình thành thì rất khó chữa khỏi, nhưng người có thể tu luyện thì khác.

Y lập tức dựa theo khẩu quyết công pháp của Trường Sinh Quyết mà ngồi xếp bằng lại, đem linh khí dư thừa trong cơ thể dẫn vào kinh mạch, cuối cùng đưa về đan điền, đoàn năng lượng lớn bằng hạt đậu nành trong đan điền dường như trướng lên một ít.

Đợi đến khi y mở mắt ra lần nữa, thì đã là nửa canh giờ sau rồi.

Lâm Võ cũng không dám rời đi, vẫn luôn túc trực bên cạnh ca ca của mình.

Nhìn thấy ca ca mở mắt gật đầu với hắn, khóe miệng hắn sắp kéo lên tận mang tai luôn rồi.

Điều này càng thêm chứng minh rằng chuyện ca ca hắn có thể tu luyện là sự thật, hơn nữa còn là Linh Sư khác với hắn.

Linh Võ Đại Lục, địa vị của một Linh Sư càng thêm được tôn sùng, mà Linh Sư thiên phú chỉ có thể nói là hàng vạn người chưa chắc đã có được một người.



— —

Tiền Thượng Lãng, hắn vẫn luôn lôi kéo Thôi Vấn ra khỏi phường thị lúc này mới phát giác ra chuyện mình đang kéo tay của Thôi Vấn mà đi.

Sau khi hắn dừng lại thì nhìn thấy Thôi Vấn đang che lại cổ tay mình, hốc mắt đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, mà tiểu thị Ngũ Nhi ở phía sau thật vất vả mới đuổi kịp, thấy Tiền nhị thiếu cuối cùng cũng chịu dừng lại, mà thiếu gia nhà mình lại bị thương, vừa thở dốc vừa lên án.

“Tiền nhị thiếu, ngươi vậy mà vì một tên nhà quê không có giáo dưỡng mà lại đối xử thô lỗ với thiếu gia nhà ta như vậy, thiếu gia mau để ta nhìn xem, oa, bị Tiền nhị thiếu nắm đỏ lên hết rồi, thiếu gia thật đáng thương!”

Ngũ Nhi phẫn nộ mà trừng Tiền nhị thiếu, lại thương tiếc mà nhìn về phía thiếu gia nhà mình, càng thêm cảm thấy tên gia hỏa Tiền nhị thiếu này không xứng với thiếu gia.

“Vấn Nhi, thực xin lỗi, đều là do Lãng ca không tốt.”

Tiền Thượng Lãng vừa thấy cổ tay quả nhiên bị sưng đỏ lên, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Vấn Nhi sao không gọi ta lại?”

Thôi Vấn nhẹ nhàng nói.

“Ngũ Nhi không hiểu chuyện, Lãng ca đừng trách hắn, do ta thấy tâm tình của Lãng ca không tốt cho nên mới không gọi Lãng ca dừng lại, hơn nữa đều là do ta không tốt, khiến cho Lâm Văn ca…”

Vừa nhắc tới Lâm Văn, Tiền Thượng Lãng liền tức giận, ngắt lời Thôi Vấn.

“Đừng gọi cái gì mà Lâm Văn ca nữa, Ngũ Nhi nói đúng, đó cũng chỉ là một song nhi thô bỉ không ra gì lớn lên ở nông thôn mà thôi, sao có thể so được với Vấn Nhi. Vấn Nhi, không phải ngươi nói muốn Thối Thể Dịch hạ phẩm sao? Bây giờ chúng ta quay lại mua, chúng ta đi Dược Đan Các mua.”

“Như vậy còn được.”

Ngũ Nhi đứng bên cạnh lẩm bẩm một câu, Tiền nhị thiếu cũng chỉ có chút tác dụng này thôi.

“Sao có thể để cho Lãng ca tiêu pha vì ta được.”

Thôi Vấn ngượng ngùng cúi đầu, che đi thần sắc đắc ý trong mắt.



Dược Đan Các chính là cửa hàng linh đan linh dược dưới danh nghĩa của Thanh Lôi Tông.

Linh dược bên trong có giá cả cao hơn linh dược trên phố Trường Thắng rất nhiều.

Cũng chính vì linh dược cho nên trước đó bọn họ mới đến phố Trường Thắng, cuối cùng mới phát hiện một sạp hàng, nhưng trong mắt của Thôi Vấn, những dược sư bên ngoài đâu thể bằng những dược sư do Thanh Lôi Tông bồi dưỡng ra được.

Phẩm chất của linh dược trong Dược Đan Các tất nhiên là tốt hơn bên ngoài rất nhiều rồi.

“Thiếu gia, Tiền nhị thiếu tự nguyện muốn mua mà.”

Ngũ Nhi thầm nói trong lòng, thứ tốt đã đến sao lại đẩy ra ngoài, thiếu gia tuy là người Thôi gia , nhưng tiền tiêu hàng tháng lại ít đến đáng thương a.

“Ngũ Nhi!”

Thôi Vấn đỏ bừng mặt dậm chân.

“Ngươi đem ta biến thành loại người nào hả?”

Trong mắt của Tiền Thượng Lãng chỉ có Thôi Vấn đang ngượng ngùng, hơn nữa càng thêm cảm thấy Vấn Nhi như vậy là đang quan tâm mình, cũng chỉ là một bình Thối Thể Dịch mà thôi, dù có nhiều hơn thì hắn cũng cam tâm tình nguyện làm cho Vấn Nhi.

Hắn nắm lấy tay Thôi Vấn, nói.

“Ngươi đừng mắng Ngũ Nhi, Ngũ Nhi nói đúng đấy, là ta tự nguyện, đi, chúng ta quay lại đó đi.”

Ba người lại quay trở về phường thị, Thôi Vấn đạt được ước nguyện, mà Tiền Thượng Lãng cũng đang đắm chìm trong sự ôn nhu săn sóc của Thôi Vấn mà quên luôn chuyện trước đó.

Nhưng khi hắn chia tay Thôi Vấn về đến nhà, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở phường thị, liền nhanh chóng chạy tới hỏi chuyện Tiền phu nhân.

Lần trước, nương nói với hắn chuyện hôn nhân này là do Lâm gia chạy đến ăn vạ mà có, chẳng qua khi đó cha không muốn trở thành người thất hứa cho nên đã đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook