Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 16: Uy Hiếp (1)
Bắc Phong Xuy
12/03/2023
Ngày hôm sau, khi Lâm Văn mở mắt ra, có chút không biết bây giờ đang ở đâu, nghe thấy trong viện lại bắt đầu truyền đến thanh âm luyện võ, ý thức lập tức trở lại, lập tức từ trên giường ngồi dậy, một thứ gì đó từ trên người rơi xuống, cúi đầu nhìn, trán y nổi hắc tuyến, y nhớ là con rắn này đêm qua ngủ ở đầu giường mà, sao ngủ một giấc dậy lại thấy nó nằm trên người mình vậy?
Cứ nghĩ đến có một con rắn nằm trên người mình ngủ một đêm, nghĩ như thế nào thì nó cũng chẳng phải một chuyện gì vui vẻ.
Tiểu hắc xà bị rơi tỉnh, mở mắt ra liền trừng mắt liếc Lâm Văn một cái, chuẩn bị bò đến đầu giường tiếp tục giấc ngủ của nó, không biết vì sao nhưng hình như Lâm Văn có thể hiểu ánh mắt của nó, nó đang trách y đột nhiên đánh thức nó hả, y tức giận kéo lấy đuôi của nó, lên án mà nói:
“Ta còn chưa tính sổ chuyện người nửa đêm bò lên người ta đâu đấy, ngươi nói thử coi ngươi thuộc chủng loại nào a? Có độc không?”
Nói rồi y liền tóm lấy đầu rắn muốn cạy miệng nó ra, thử nhìn xem bên trong có răng nanh không.
Tiểu hắc xà quay người lại căm giận cắn lên tay Lâm Văn một cái, nhưng khổ nỗi hiện tại nó quá yếu, hơn nữa đêm hôm qua Lâm Văn vừa được ngọc giản truyền thừa cùng đạo lục quang kia tẩy tủy qua, sau một đêm bài xuất ra không ít tạp chất, vì thế cắn xuống một miếng này, không cần nghĩ cũng biết hương vị này vi diệu đến cỡ nào, lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nó nằm ngủ trên cái đống này suốt một đêm, tiểu hắc xà cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
Nhìn cái dáng vẻ ghê tởm muốn nôn của tiểu hắc xà, lúc này Lâm Văn mới phát hiện trên người mình nảy biến hóa.
Không biết từ khi nào mà trên người để nên dính dính nhớp nhớp, hơn nữa khi ngửi thử, cái mùi này thật sự rất thối, ngay cả y phục cùng chăn được trải dưới giường, cũng bị dính phải vết bẩn có mùi khó chịu này.
Lâm Văn không có thời gian tính sổ với tiểu hắc xà, y cần phải tắm rửa sạch sẽ đã rồi tính sao.
Thời điểm y đang tắm rửa, tiểu hắc xà vậy mà cũng nhảy vào thùng tắm, Lâm Văn thấy nó đang bơi qua bơi lại như thể đang tắm rửa, y đột cảm thấy đây chỉnh là xà thần, không chỉ có thể lộ ra ánh mắt cực kỳ nhân tính hóa, còn ghét bỏ mùi trên người y mà phải tắm rửa.
Sau khi bơi vài vòng, nó liền dừng trước mặt Lâm Văn, phun một tia nước vào người y, sau đó có vẻ rất đắc ý mà lắc lắc đầu, bơi một vòng rồi bò ra ngoài, Lâm Văn yên lặng lau tóc trên đầu mà nghĩ, cho nên là… Y lại bị một con rắn xem thường sao?
Lâm Văn cảm thấy có chút không nói lên lời, vẫn nên tắm sạch sẽ thì tốt hơn.
Lại lấy thêm một chậu nước nữa, y cảm thấy cơ thể cực kỳ sảng khoái, chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy, có lẽ cơ thể y đã hoàn toàn tốt lên rồi.
Đổ nước cũ đi, sau đó y vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng, đã nói là muốn cùng Lâm Võ cố gắng sống tốt, cho nên y sẽ không chờ đến khi Lâm Võ luyện võ xong rồi mới làm bữa sáng, mặc dù mấy ngày trước toàn là hắn luyện công xong rồi mới làm bữa sáng.
May là có bạc từ chuyện từ hôn, nếu không thì ngũ cốc đã thấy đáy luôn rồi, lại thêm hai ngày nữa thì trong nhà sẽ chẳng có gì mà ăn.
Cháo trong nồi nấu xong, Lâm Võ cũng đã luyện võ xong, nhìn thấy Lâm Văn không chỉ đã dậy mà còn làm bữa sáng xong cả rồi, liền dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Lâm Văn, khiến cho một nam nhân trưởng thành khoác lớp vỏ bọc thiếu niên như Lâm Văn cảm thấy thật ngượng ngùng, vì vậy lên tiếng thúc giục.
“Đi rửa mặt rồi lại đây ăn sáng, giờ luyện công buổi sáng trong thôn sắp bắt đầu rồi đúng chứ.”
“A, đến ngay đây.” Lâm Võ xoay người chạy mất.
Huynh đệ hai người ngồi trên bàn, Lâm Văn múc cho Lâm Võ một chén cháo đặc, còn mình thì cháo loãng, thấy Lâm Võ cứ nhìn chằm chằm vào hai chén cháo, Lâm Văn uống một ngụm cháo rồi nói.
“Bạc đó không thể tiết kiệm được, khi lên trấn trên thì mua nhiều một chút, xem trong thôn có nhà ai đi săn thì mua thêm ít thịt, nếu không, với cái trình độ luyện võ đến liều mạng như đệ, thực lực chưa tăng thì chắc thân thể đã suy sụp trước rồi.”
Thời điểm xem Lâm Võ luyện võ, Lâm Văn liền ý thức được một vấn đề, người luyện võ không chỉ có lượng ăn nhiều, còn cần phải bổ sung thịt nữa, tốt nhất là thịt yêu thú, bởi vì bên trong có chứa năng lượng.
Cứ nghĩ đến có một con rắn nằm trên người mình ngủ một đêm, nghĩ như thế nào thì nó cũng chẳng phải một chuyện gì vui vẻ.
Tiểu hắc xà bị rơi tỉnh, mở mắt ra liền trừng mắt liếc Lâm Văn một cái, chuẩn bị bò đến đầu giường tiếp tục giấc ngủ của nó, không biết vì sao nhưng hình như Lâm Văn có thể hiểu ánh mắt của nó, nó đang trách y đột nhiên đánh thức nó hả, y tức giận kéo lấy đuôi của nó, lên án mà nói:
“Ta còn chưa tính sổ chuyện người nửa đêm bò lên người ta đâu đấy, ngươi nói thử coi ngươi thuộc chủng loại nào a? Có độc không?”
Nói rồi y liền tóm lấy đầu rắn muốn cạy miệng nó ra, thử nhìn xem bên trong có răng nanh không.
Tiểu hắc xà quay người lại căm giận cắn lên tay Lâm Văn một cái, nhưng khổ nỗi hiện tại nó quá yếu, hơn nữa đêm hôm qua Lâm Văn vừa được ngọc giản truyền thừa cùng đạo lục quang kia tẩy tủy qua, sau một đêm bài xuất ra không ít tạp chất, vì thế cắn xuống một miếng này, không cần nghĩ cũng biết hương vị này vi diệu đến cỡ nào, lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nó nằm ngủ trên cái đống này suốt một đêm, tiểu hắc xà cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
Nhìn cái dáng vẻ ghê tởm muốn nôn của tiểu hắc xà, lúc này Lâm Văn mới phát hiện trên người mình nảy biến hóa.
Không biết từ khi nào mà trên người để nên dính dính nhớp nhớp, hơn nữa khi ngửi thử, cái mùi này thật sự rất thối, ngay cả y phục cùng chăn được trải dưới giường, cũng bị dính phải vết bẩn có mùi khó chịu này.
Lâm Văn không có thời gian tính sổ với tiểu hắc xà, y cần phải tắm rửa sạch sẽ đã rồi tính sao.
Thời điểm y đang tắm rửa, tiểu hắc xà vậy mà cũng nhảy vào thùng tắm, Lâm Văn thấy nó đang bơi qua bơi lại như thể đang tắm rửa, y đột cảm thấy đây chỉnh là xà thần, không chỉ có thể lộ ra ánh mắt cực kỳ nhân tính hóa, còn ghét bỏ mùi trên người y mà phải tắm rửa.
Sau khi bơi vài vòng, nó liền dừng trước mặt Lâm Văn, phun một tia nước vào người y, sau đó có vẻ rất đắc ý mà lắc lắc đầu, bơi một vòng rồi bò ra ngoài, Lâm Văn yên lặng lau tóc trên đầu mà nghĩ, cho nên là… Y lại bị một con rắn xem thường sao?
Lâm Văn cảm thấy có chút không nói lên lời, vẫn nên tắm sạch sẽ thì tốt hơn.
Lại lấy thêm một chậu nước nữa, y cảm thấy cơ thể cực kỳ sảng khoái, chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy, có lẽ cơ thể y đã hoàn toàn tốt lên rồi.
Đổ nước cũ đi, sau đó y vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng, đã nói là muốn cùng Lâm Võ cố gắng sống tốt, cho nên y sẽ không chờ đến khi Lâm Võ luyện võ xong rồi mới làm bữa sáng, mặc dù mấy ngày trước toàn là hắn luyện công xong rồi mới làm bữa sáng.
May là có bạc từ chuyện từ hôn, nếu không thì ngũ cốc đã thấy đáy luôn rồi, lại thêm hai ngày nữa thì trong nhà sẽ chẳng có gì mà ăn.
Cháo trong nồi nấu xong, Lâm Võ cũng đã luyện võ xong, nhìn thấy Lâm Văn không chỉ đã dậy mà còn làm bữa sáng xong cả rồi, liền dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Lâm Văn, khiến cho một nam nhân trưởng thành khoác lớp vỏ bọc thiếu niên như Lâm Văn cảm thấy thật ngượng ngùng, vì vậy lên tiếng thúc giục.
“Đi rửa mặt rồi lại đây ăn sáng, giờ luyện công buổi sáng trong thôn sắp bắt đầu rồi đúng chứ.”
“A, đến ngay đây.” Lâm Võ xoay người chạy mất.
Huynh đệ hai người ngồi trên bàn, Lâm Văn múc cho Lâm Võ một chén cháo đặc, còn mình thì cháo loãng, thấy Lâm Võ cứ nhìn chằm chằm vào hai chén cháo, Lâm Văn uống một ngụm cháo rồi nói.
“Bạc đó không thể tiết kiệm được, khi lên trấn trên thì mua nhiều một chút, xem trong thôn có nhà ai đi săn thì mua thêm ít thịt, nếu không, với cái trình độ luyện võ đến liều mạng như đệ, thực lực chưa tăng thì chắc thân thể đã suy sụp trước rồi.”
Thời điểm xem Lâm Võ luyện võ, Lâm Văn liền ý thức được một vấn đề, người luyện võ không chỉ có lượng ăn nhiều, còn cần phải bổ sung thịt nữa, tốt nhất là thịt yêu thú, bởi vì bên trong có chứa năng lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.