Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng
Chương 60: Nữ hoàng Lăng Hi
Khinh Vũ Lộng Ảnh
27/04/2016
Cửa hoàng cung…
“Bệ hạ, thỉnh xuống xe!” Cho thị vệ đem ngựa dắt xuống, Thượng Quan Sắc cung kính đi tới trước xe ngựa.
Bốn người đều xuống xe, thuộc hạ Tác Hồn môn thì cùng thị vệ đi cất xe ngựa.
Nhìn kiệu mềm trước mắt sớm đã chuẩn bị tốt, Hoàng Tố Yên nhìn Thượng Quan Sắc liếc mắt một cái, “Ngươi tựa hồ còn chưa tự giới thiệu!”
“Nga, là vi thần sai lầm, vi thần Thượng Quan Sắc, chính là thừa tướng Lăng Hi.” Bái một cái, Thượng Quan Sắc dù cho xin lỗi nhưng trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt.
Hoàng Tố Yên kỳ quái nhìn nàng một cái, người bình thường gặp được loại tình huống này, chí ít sẽ có một chút điểm hoảng loạn đi? Trong con ngươi vẻ phức tạp càng sâu, Hoàng Tố Yên trầm mặc ngồi trên kiệu mềm. Hạ Vân các nàng cũng trầm mặc đi theo phía sau kiệu. Thượng Quan Sắc vẫn đi ở phía trước dẫn đường.
Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ, cổ kiệu ngừng lại, đã đến đại điện hoàng cung.
Hạ kiệu, Hoàng Tố Yên nhìn đoàn người phía trước, dừng bước.
“Hoan nghênh Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng bệ hạ giá lâm, Lăng Hi ——” Tiểu quan gào to một tiếng. Sau đó tiếng ti trúc vang lên.
Tựa hồ thực sự rất nhiệt tình! Khóe miệng câu lên một tia cười lạnh, Hoàng Tố Yên dùng thần thức, cảm thấy xung quanh ẩn giấu đông đảo binh lính võ trang đầy đủ.
“Bệ hạ thỉnh bên này!” Vẫn là Thượng Quan Sắc dẫn đường, “Những người này đều là quan viên tam phẩm trở lên của quốc gia ta, vì nghênh tiếp bệ hạ nên chờ đã lâu.”
Trầm mặc, ánh mắt từng cái từng cái đảo qua, những quan viên đó đều cúi đầu, chỉ có số ít ngẩng đầu, nhưng đều tránh đi ánh mắt của Hoàng Tố Yên.
“Hoan nghênh nữ hoàng bệ hạ giá lâm!” Vừa mới bước vào cửa điện, một thanh âm hào phóng liền từ trên đại điện truyền đến.
Nhóm người Hoàng Tố Yên đều ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một thân ảnh khôi ngô màu vàng sáng ngồi trên hoàng tọa, lông mày rậm và một đôi mắt lấp lánh hữu thần, gương mặt chữ điền, từ ánh mắt lần đầu tiên Lăng Hi quốc nữ hoàng này tạo nên một loại ấn tượng ngay thẳng.
Hạ Vân kỳ quái liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là có ý gì?
Hoàng Tố Yên nhẹ khẽ lắc đầu, ta cũng không biết, cứ quan sát rồi sẽ biết.
“Không biết nữ hoàng gióng trống khua chiêng đem trẫm mời tới như thế là vì cái gì?” Trong giọng nói hiển lộ khí chất uy nghiêm.
Lăng Hi nữ hoàng nghe xong, chỉ cười cười, chậm rãi từ trên hoàng tọa đứng dậy đi xuống, “Bệ hạ không biết người đi sứ quý quốc không phải là ta phái sao?”
Kinh ngạc nhìn nàng một cái, Hoàng Tố Yên nhăn mày, liếc mắt nhìn Lãnh Nhan một cái, thấy Lãnh Nhan lắc lắc đầu, mới nhìn chằm chằm Lăng Hi nữ hoàng trước mặt, “Thế nhưng nàng đúng là Lễ bộ thượng thư quý quốc, hơn nữa cũng có được con dấu chuyên môn của phái sứ giả quý quốc.”
“Bệ hạ trước mời ngồi!” Huy tay chỉ ghế mềm bên cạnh, Lăng Hi nữ hoàng thần tình vẫn nhàn nhạt, khiến cho người đoán không ra. “Nếu như trẫm nói con dấu kia là do Ngũ hoàng tử tự ý trộm, bệ hạ có tin hay không?” Nhàn nhã rót một chén trà, đưa cho Hoàng Tố Yên, nhưng trong mắt nàng thần sắc có chút tối nghĩa không rõ.
“Nữ hoàng hi vọng trẫm tin? Hay là không hi vọng trẫm tin?” Trong lòng xác định một sự tình, Hoàng Tố Yên liếc những quan viên đứng xung quanh ngay cả thở cũng không dám, chỉ có thừa tướng kia coi như còn chút bình tĩnh, không, là thừa tướng từ đầu tới đuôi biểu tình cũng không có chút thay đổi. Ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Hoàng Tố Yên biểu hiện ra lại là mỉm cười tiếp nhận trà Lăng Hi nữ hoàng đưa tới.
“Đương nhiên là hi vọng bệ hạ tin trẫm, hơn nữa, Lễ bộ thượng thư đã bị trẫm bắt được, tống vào thiên lao, về phần Ngũ hoàng tử…” Liếc Hoàng Tố Yên một cái, “Vẫn chưa tìm được, bất quá trẫm tin rất nhanh liền có thể tìm được.”
“Nga.” Chỉ lãnh đạm trả lời một câu, Hoàng Tố Yên liền trầm mặc. Vốn này coi như là “Gia sự” nhà người ta, nàng không có quyền phát biểu bất cứ điều gì, nhưng… Nhớ tới lúc Đường Yên thỉnh cầu nàng, cái loại lo lắng sâu sắc trong mắt. Một người có thể khiến nàng cảm động, nàng không cho là nàng ta sẽ xằng bậy như vậy, trừ phi…
“Thế nhưng quý quốc đụng phải sự tình dơi hút máu đúng là thực sự, hơn nữa theo trẫm xem ra, chuyện lần này còn rất nghiêm trọng.” Nhìn chằm chằm thần tình vẫn không biến hóa trên mặt Lăng Hi nữ hoàng, Hoàng Tố Yên nhấn mạnh, “Nữ hoàng tựa hồ không thèm để ý tới, đây là việc mà nữ hoàng của một quốc gia nên làm sao? Cho dù muốn đạt được mục đích gì, thì hành động như vậy cũng có hơi quá mức đi?”
Xuy cười một tiếng, ánh mắt Lăng Hi nữ hoàng vẫn ôn hòa đột nhiên trở nên âm ngoan một chút, “Bệ hạ tựa hồ đã quên tình cảnh hiện tại của chính mình.”
“Hừ!” Bỗng nhiên đứng lên, Hoàng Tố Yên trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta, “Ngươi dường như cũng đã quên năng lực của ngươi.”
Lăng Hi nữ hoàng cũng đứng lên, “Bệ hạ chẳng lẽ liền nắm chắc có thể chạy thoát khỏi sự vây công của nhiều người như vậy?” Thanh âm không hề ôn hòa, mà trở nên có chút khàn khàn. Chỉ thấy nàng vung tay lên, những binh sĩ mà Hoàng Tố Yên dùng thần thức tìm được đó toàn bộ nhảy lên, những quan viên đó cũng cấp tốc lui về phía sau, rời khỏi đại điện, nhưng vẫn đứng ở ngoài đại điện chờ, thần tình trên mặt Thượng Quan Sắc cũng trở nên lạnh lùng, chỉ là trong con ngươi thật nhanh hiện lên một tia giãy giụa, nhưng không chờ Hoàng Tố Yên kịp thấy rõ liền biến mất không thấy, chỉ còn lại có một mảnh băng lãnh.
Bốn người Hạ Vân cũng lập tức xông tới, từng người bảo vệ bốn phía quanh Hoàng Tố Yên. Song phương cứ như vậy cảnh giác giằng co, ai cũng không động đậy.
Đi qua đứng trong đám binh sĩ, Lăng Hi nữ hoàng lãnh đạm nhìn Hoàng Tố Yên, “Trẫm đối với quốc gia thế nào là chuyện của trẫm, chuyện này vốn cũng không cần Hoàng Nguyệt quốc nhúng tay.”
“Nga, thế nhưng trẫm biết hiện tại nếu không nhúng tay vào, cứ như vậy đợi đến ‘Khi đó’, trẫm sợ rằng sẽ vạn phần hối hận!” Hoàng Tố Yên lãnh đạm nhìn lướt qua binh lính khẩn trương vây xung quanh, cười lạnh một tiếng.
Trong con ngươi hiện lên một đạo hồng quang, Lăng Hi nữ hoàng sắc mặt dần dần ám trầm xuống, “Ngươi tựa hồ biết rất nhiều!”
“Trải qua chuyện lúc trước ngươi còn không biết ta là người như thế nào sao?” Nhìn chằm chằm phản ứng của Lăng Hi nữ hoàng, Hoàng Tố Yên căn bản không hề đem những binh sĩ đó để vào mắt. Ở đây là đại điện hoàng cung, căn bản không thích hợp tác chiến phạm vi lớn, mà những binh sĩ đó vừa vặn cũng chỉ am hiểu tác chiến phạm vi lớn, sức chiến đấu của các nàng chỉ có bày ra trận thế mới có thể phát huy được, các nàng muốn chỉ bằng vào nhiều người liền có thể giết nàng sao? Thật đúng là xem thường nàng!
“Biết thì thế nào?” Trong con ngươi hồng quang càng tăng lên, Lăng Hi nữ hoàng tay dần dần nắm chặt, “Ngươi muốn bảo ta buông tha mục đích của ta sao?”
“Nếu như vậy thì sao?” Hoàng Tố Yên bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.
“Không có khả năng!” Rống to một tiếng, thân thể Lăng Hi nữ hoàng đột nhiên phát ra ánh sáng hồng sắc, mắt bắt đầu sung huyết, sợi tóc không gió tự động.
Ngoại trừ Hoàng Tố Yên, những người khác đều khiếp sợ nhìn biến hóa của Lăng Hi nữ hoàng.
Hoàng Tố Yên thấy thế cũng âm thầm vận dụng linh lực, rất nhanh, toàn thân nàng cũng nổi lên lam quang. Hai người lợi dụng loại phương thức quỷ dị này giằng co nhau, mặc dù hai người không động, thế nhưng chỉ cần là người thận trọng đều có thể nhìn ra trên trán Lăng Hi nữ hoàng dần dần trượt xuống mồ hôi hột.
“Ngươi đấu không lại ta đâu!” Hoàng Tố Yên ngữ khí khẳng định làm cho Lăng Hi nữ hoàng sắc mặt tối sầm lại.
“Hừ! Bây giờ nói lời này còn quá sớm.” Lăng Hi nữ hoàng tay phải hơi khẽ động, một hạt châu hồng sắc liền xuất hiện trước mắt Hoàng Tố Yên.
“Không tốt!” Một tiếng thét kinh hãi, Hoàng Tố Yên hai tay mở ra, vận khởi linh lực đem mấy người Hạ Vân bọc vào trong, trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm gì đó , nguyên giới trên ngón tay bắt đầu lấp lánh phóng xạ ra lam quang chói mắt, một màn chắn màu lam nhạt không thể nhìn thấy bằng mắt thường đem mấy người Hoàng Tố Yên bao vây lại.
Từ trong nguyên giới triệu hồi ra một thanh linh kiếm thượng phẩm, Hoàng Tố Yên mắt lạnh nhìn mảnh hỗn loạn đối diện.
Trong tay Lăng Hi nữ hoàng phát ra hạt châu hồng sắc, bay đến bên người Hoàng Tố Yên, lại bởi vì linh lực ngăn trở nên vô pháp xông vào. Mà không ngừng hướng bốn phía phóng ra hồng quang khiếp người.
Vốn binh lính xung quanh chỉ khiếp sợ thực lực nữ hoàng, cũng chưa từng nghĩ muốn tránh ra, nhưng bỗng nhiên phát hiện hồng quang chiếu xạ đến trên người, y phục cư nhiên bị chậm rãi ăn mòn, mới bắt đầu sợ hãi.
Chính mắt thấy được tình cảnh như “Địa ngục” trong điện, rất nhiều quan viên sợ đến đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Nhìn những binh lính không kịp tránh ra dần dần bị hồng quang ăn mòn, thành một vũng máu trên mặt đất, chắc hẳn không có mấy người có thể bình tĩnh được.
Một phen đem Mị ôm vào trong lòng, Hoàng Tố Yên nhẹ nhàng đè đầu của hắn lại, không cho hắn nhìn thấy hết thảy trước mắt. Liếc mắt nhìn nhóm người Hạ Vân, cũng đều nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn nữa.
Một lúc lâu, hạt châu hồng sắc kia ngừng lại, cũng phóng ra hết tất cả lực lượng, rơi trên mặt đất, màu sắc cũng trở nên lu mờ không ánh sáng.
Rốt cuộc dừng lại, những người may mắn còn sống ngoại trừ kinh hoảng, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn Lăng Hi nữ hoàng đối diện thoáng cái mất đi tất cả lực lượng, Hoàng Tố Yên thu hồi linh lực, nhưng màn phòng hộ nguyên giới vẫn còn đó. Lại liếc Thượng Quan Sắc ở bên cạnh một cái, Hoàng Tố Yên chẳng đáng giật giật khóe miệng, “Ngươi biết sự chênh lệch chưa?”
“Kia… Thì thế nào?” Hữu khí vô lực liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, trong mắt Lăng Hi nữ hoàng vẫn là một mảnh hồng quang, “Mục đích đó ta nhất định phải đạt được.”
“Là mục đích gì?” Nghi ngờ nhìn, Hoàng Tố Yên thực sự nghĩ không ra sự đối lập và cách xa như thế, mà nàng ta vẫn kiên trì như vậy, “Nếu như ta ngăn cản?”
“Hừ! Sau khi biết sự tồn tại của ngươi, ta vẫn sắp đặt, chỉ là không ngờ thực lực của ngươi mạnh như thế, thậm chí ngay cả ‘Nuốt hồn’ đều không đối phó được ngươi.”
“Nuốt Hồn?” Liếc nhìn hạt châu trên mặt đất đã mất đi lực lượng, này chính là ‘nuốt hồn’ đi, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, đích xác, đây mới thực sự là “Nuốt hồn”.
“Loại chất độc này mà ngươi cũng dám sử dụng. Vậy thì ta càng không thể bỏ qua cho ngươi.” Lòng bàn tay dần dần ngưng tụ ra một lam sắc cầu, trong mắt Hoàng Tố Yên một mảnh ngoan tuyệt.
“Ha ha, xem ra công lực của ngươi cũng không mạnh như trong tưởng tượng của ta!” Thân thể Lăng Hi nữ hoàng dần dần bịt kín một tầng hắc vụ, “Chẳng lẽ không biết ta căn bản không hề ở đây sao?”
Mắt thấy Lăng Hi nữ hoàng cứ như vậy biến mất ngay trước mắt, mọi người đều thất thần trong một khoảng thời gian dài.
“Cái này là… Là chuyện gì xảy ra a?” Hạ Vân ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, khiếp sợ trong lòng nàng còn tăng lên so với trước đó.
Uyển Tùy cùng Lãnh Nhan cũng đồng dạng cảm giác, bất quá sự khiếp sợ của các nàng là giống nhau. Liếc Hoàng Tố Yên nhíu chặt mày, đột nhiên phát hiện chính mình trước đây đối thực lực của tiểu thư hiểu biết sợ rằng còn chưa tới một phần mười thực lực chân thật của tiểu thư, vô luận là khí thế hay thủ đoạn, đều khiến cho các nàng có cảm giác không thể chống đối.
Thu hồi linh lực thả ra, Hoàng Tố Yên cau mày nhìn chằm chằm địa phương Lăng Hi nữ hoàng biến mất. Sự tình tựa hồ đã vượt ra khỏi phạm vi dự tính của nàng.
Mị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Tố Yên, không nói gì thêm. Vẫn bị Yên ôm vào trong ngực từ nãy giờ, hắn cũng không thấy được xảy ra chuyện gì, nhưng xung quanh từng trận tiếng kêu thảm thiết hắn vẫn nghe được rất rõ ràng, hơn nữa nhìn trên mặt nhóm người Hạ Vân vẫn chưa tiêu đi vẻ khiếp sợ, liền biết vừa nãy nhất định xảy ra “Đại sự”. Trong mắt lóe lên ánh sáng cảm động nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, sự bảo hộ của Yên khiến cho hắn cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có, lúc này hạnh phúc trong lòng hắn đã khiến hắn hài lòng cả đời.
Xoay người hướng về phía Thượng Quan Sắc đi đến, những binh sĩ đó cũng không biết là e ngại thực lực Hoàng Tố Yên, hay cảm thấy không cần thiết phải ngăn cản, sôi nổi nhường đường. Hoàng Tố Yên rất nhanh liền đi đến bên người Thượng Quan Sắc, nhìn Thượng Quan Sắc đã không còn ý thức, vươn tay khoác lên cổ tay của nàng, cẩn thận đưa vào một tia linh lực trong thân thể nàng dò xét. Chân mày nhăn lại càng chặt, Hoàng Tố Yên đưa tay thu hồi, từ nguyên giới lấy ra một viên linh đan nhét vào trong miệng Thượng Quan Sắc.
Chỉ thấy toàn thân Thượng Quan Sắc dần dần nổi lên hồng quang, hồng quang tựa hồ đang trốn tránh cái gì, lúc sáng lúc tối ở trên người của nàng chạy tán loạn, ngay phía sau hồng quang là lam quang chói mắt, lam quang không hề tỏ ra yếu kém đuổi theo phía sau hồng quang, thỉnh thoảng đuổi theo hồng quang, hồng quang sẽ ảm đạm đi nhiều, dường như đang bị lam quang cắn nuốt lực lượng.
Lúc này Hoàng Tố Yên đã triệt bỏ màn phòng hộ, nhóm người Hạ Vân đi tới, kinh ngạc nhìn, hình dạng này giống như hai loại lực lượng lợi dụng thân thể Thượng Quan Sắc tranh đấu, bất quá lam quang mạnh hơn.
Hoàng Tố Yên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này, vốn cho Thượng Quan Sắc ăn “Huyết liên đan” cũng chỉ là muốn cứu vị thừa tướng danh tiếng ở dân gian không tệ mà thôi, chính nàng cũng không ngờ gặp phải loại tình cảnh này, “Huyết liên đan” là nàng bảo Uyển Tùy luyện, lại cho thêm một ít linh lực của mình vào, còn chưa thử qua. Tỉ mỉ quan sát, Hoàng Tố Yên lại từ trong nguyên giới lấy ra một bình ngọc rỗng, vươn tay nhẹ nhàng một trảo, đã đem hai cỗ lực lượng bắt được, chứa chung vào một bình ngọc, đợi đến sau này lại chậm rãi nghiên cứu.
“Chúng ta đi thôi!” Đứng dậy vỗ vỗ áo bào, Hoàng Tố Yên rất nhẹ nhàng nói.
“Đi?” Nhìn binh sĩ xung quanh mặc dù sợ hãi, thế nhưng vẫn vây quanh đông đảo quanh các nàng, Hạ Vân nghi ngờ nhìn Hoàng Tố Yên, “Chúng ta phải đánh ra sao?”
“Không cần!” Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nhìn binh lính đối diện bắt đầu hướng hai bên nhường đường, dần dần hiện ra một bóng người. “Mạc đại nhân, đây chính là ‘lễ vật’ ngươi thỉnh cầu trẫm tới?”
“Xin lỗi, thỉnh nữ hoàng bệ hạ thứ tội! Vi thần thực sự không nghĩ đến, nữ hoàng quốc gia ta sẽ biến thành cái dạng này.” Mạc Đường Yên vẻ mặt xấu hổ bị người nâng khó khăn đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên quỳ xuống. Là nàng thỉnh cầu Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng bệ hạ đến Lăng Hi giúp đỡ tiêu diệt dơi hút máu, lại khiến cho người ta lần đầu tiên gặp phải chuyện này, điều này làm cho nàng thực sự không có biện pháp đối mặt với ánh mắt khiển trách của nữ hoàng. “Nữ hoàng của chúng ta vốn không phải như thế, thỉnh bệ hạ tin vi thần, cách hành xử như thế của nữ hoàng tuyệt đối không có nghĩa là ý tứ của Lăng Hi quốc, thỉnh bệ hạ minh xét!” Trong lòng Đường Yên rất rõ ràng nếu như muốn khai triển chiến tranh, Lăng Hi tuyệt đối đánh không lại Hoàng Nguyệt. Nếu chỉ bởi vì như vậy, liền khiến Lăng Hi quốc mang đến tai ương diệt quốc, như vậy nàng chính là tội nhân thiên cổ của Lăng Hi.
Trừng Đường Yên một hồi, Hoàng Tố Yên thở dài, ý nghĩ trong lòng có chút thay đổi, “Trẫm mệt mỏi!”
Kinh hỉ ngẩng đầu, trong mắt Đường Yên đều chớp động ánh nước cảm tạ, vốn phát sinh chuyện như vậy, đúng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nữ hoàng của một nước, Hoàng Tố Yên nói như vậy, tất nhiên cũng chính là không muốn truy cứu thêm nữa, này không chỉ đối với nàng, thậm chí đối với toàn bộ Lăng Hi quốc đều là một tin tức tốt.
“Tốt, vi thần biết rõ, gian phòng đã vì bệ hạ chuẩn bị xong, thỉnh bệ hạ theo vi thần đi nghỉ ngơi.”
Nhẹ nhàng đẩy người nâng đỡ bên cạnh ra, nàng vừa từ trong thiên lao trốn ra, liền nghe thấy chuyện này, thế là mạo hiểm tội thêm một bậc nguy hiểm, chạy tới, trên người những vết thương bị nữ hoàng sai người đánh cũng đều vỡ ra, nhưng nàng đã không kịp, chỉ muốn ngăn cản hành vi sai lầm của nữ hoàng. Cũng may là nàng chạy tới, bằng không nàng sẽ hối hận cả đời.
Hoàng cung, khách quý phòng…
“Tiểu thư, tại sao người muốn buông tha các nàng chứ? Loại hành vi hôm nay của các nàng, dù cho chúng ta bởi vậy diệt Lăng Hi, cũng sẽ không có người nói cái gì.” Hạ Vân tức giận vỗ bàn một cái.
Lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên đi tới bên cửa sổ đứng lại, “Vẫn chưa tới lúc!”
“Vì sao?” Kỳ thực hồi tưởng lại tình hình hôm nay xác thực rất quỷ dị, vì thế đối với năng lực tiêu diệt bon họ của Hoàng Tố Yên, nhưng không có hành động nên cảm thấy rất nghi hoặc. Dù sao Lăng Hi như vậy cũng đã trở thành một uy hiếp.
Vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm Hoàng Tố Yên trở nên có chút mờ ảo, “Nữ hoàng cùng thừa tướng Thượng Quan Sắc đều bị khống chế.”
“Tựa như Âm giáo lúc trước khống chế người để giúp các nàng làm việc?” Khiếp sợ nhìn nhau liếc mắt một cái, Hạ Vân các nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có loại đáp án này, cho rằng trải qua một loạt vây quét trước đó, Âm giáo hẳn sẽ từ đó biến mất.
Nhíu chặt mày, Hoàng Tố Yên gật gật đầu, lại lắc đầu, trong lòng tựa hồ có một đáp án miêu tả sinh động, nhưng nháy mắt lại biến mất, cũng bắt không được cái loại cảm giác này, “Thủ pháp so với Âm giáo cao minh hơn, nhưng tính chất không khác nhau lắm.”
Mị lo lắng đi tới bên người Hoàng Tố Yên, “Yên…”
Xoay người, Hoàng Tố Yên giật giật khóe miệng, “Mị nhi, không nên lo lắng, mặc dù ta hiện tại còn không biết mục đích chân thật của người đó, nhưng đối với thực lực của người đó trong lòng ta cũng đã có tính toán. Không cần lo lắng. Kỳ thực quan trọng là các ngươi…” Từ trong nguyên giới lấy ra hai chiếc nhẫn bạch ngọc đưa cho Lãnh Nhan cùng Hạ Vân, “Đây là cho các ngươi, nó có thể bảo vệ các ngươi không để cái loại như hạt châu đó gây thương tổn, Mị cùng Uyển Tùy đã có, khi thời điểm các ngươi gặp phải nguy hiểm, nó sẽ tự động khởi động màn phòng hộ.”
“Màn phòng hộ? Chính là cái màn phòng hộ lam sắc sao?” Hạ Vân tò mò cầm nhẫn bạch ngọc lật qua lật lại nhìn.
“Đúng vậy.” Hoàng Tố Yên nhìn mấy người trước mắt, lúc này trong mắt mới lộ ra nụ cười ôn nhu.
“Oa! Thật thần kỳ a! Tiểu thư, cái này là người làm sao?” Hạ Vân sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì khoảng thời gian sau khi hạt châu dừng công kích, nàng chú ý tới trên bàn tay tiểu thư dần dần tụ tập một quang cầu lam sắc.
“Đúng vậy.” Mỉm cười đi tới trước mặt Hạ Vân, vận lực ở đầu ngón tay tạo thành một quang cầu lam sắc nho nhỏ, vươn tay chỉ cho nàng thấy rõ ràng, “Chính là cái này, nó từ đâu tới, ta sau này sẽ từ từ giải thích cho các ngươi nghe.”
“Ân.” Đem nhẫn đeo vào tay, bởi vì trước đó đã có kinh nghiệm ẩn thân linh khí, Hạ Vân các nàng đối với năng lực kỳ dị của Hoàng Tố Yên cũng không kinh ngạc như vậy. Mà Mị thì một chút cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười đứng một bên, bởi vì sự tình tu chân, Hoàng Tố Yên đã nói cho hắn, hơn nữa hắn và Ảnh kỳ thực cũng sớm đã học một chút, vì thế hắn vẫn luôn biết Hoàng Tố Yên có năng lực thần kỳ.
Nhìn thần tình mọi người đã yên lặng, Hoàng Tố Yên hài lòng cười.
“Bệ hạ, thỉnh xuống xe!” Cho thị vệ đem ngựa dắt xuống, Thượng Quan Sắc cung kính đi tới trước xe ngựa.
Bốn người đều xuống xe, thuộc hạ Tác Hồn môn thì cùng thị vệ đi cất xe ngựa.
Nhìn kiệu mềm trước mắt sớm đã chuẩn bị tốt, Hoàng Tố Yên nhìn Thượng Quan Sắc liếc mắt một cái, “Ngươi tựa hồ còn chưa tự giới thiệu!”
“Nga, là vi thần sai lầm, vi thần Thượng Quan Sắc, chính là thừa tướng Lăng Hi.” Bái một cái, Thượng Quan Sắc dù cho xin lỗi nhưng trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt.
Hoàng Tố Yên kỳ quái nhìn nàng một cái, người bình thường gặp được loại tình huống này, chí ít sẽ có một chút điểm hoảng loạn đi? Trong con ngươi vẻ phức tạp càng sâu, Hoàng Tố Yên trầm mặc ngồi trên kiệu mềm. Hạ Vân các nàng cũng trầm mặc đi theo phía sau kiệu. Thượng Quan Sắc vẫn đi ở phía trước dẫn đường.
Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ, cổ kiệu ngừng lại, đã đến đại điện hoàng cung.
Hạ kiệu, Hoàng Tố Yên nhìn đoàn người phía trước, dừng bước.
“Hoan nghênh Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng bệ hạ giá lâm, Lăng Hi ——” Tiểu quan gào to một tiếng. Sau đó tiếng ti trúc vang lên.
Tựa hồ thực sự rất nhiệt tình! Khóe miệng câu lên một tia cười lạnh, Hoàng Tố Yên dùng thần thức, cảm thấy xung quanh ẩn giấu đông đảo binh lính võ trang đầy đủ.
“Bệ hạ thỉnh bên này!” Vẫn là Thượng Quan Sắc dẫn đường, “Những người này đều là quan viên tam phẩm trở lên của quốc gia ta, vì nghênh tiếp bệ hạ nên chờ đã lâu.”
Trầm mặc, ánh mắt từng cái từng cái đảo qua, những quan viên đó đều cúi đầu, chỉ có số ít ngẩng đầu, nhưng đều tránh đi ánh mắt của Hoàng Tố Yên.
“Hoan nghênh nữ hoàng bệ hạ giá lâm!” Vừa mới bước vào cửa điện, một thanh âm hào phóng liền từ trên đại điện truyền đến.
Nhóm người Hoàng Tố Yên đều ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một thân ảnh khôi ngô màu vàng sáng ngồi trên hoàng tọa, lông mày rậm và một đôi mắt lấp lánh hữu thần, gương mặt chữ điền, từ ánh mắt lần đầu tiên Lăng Hi quốc nữ hoàng này tạo nên một loại ấn tượng ngay thẳng.
Hạ Vân kỳ quái liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là có ý gì?
Hoàng Tố Yên nhẹ khẽ lắc đầu, ta cũng không biết, cứ quan sát rồi sẽ biết.
“Không biết nữ hoàng gióng trống khua chiêng đem trẫm mời tới như thế là vì cái gì?” Trong giọng nói hiển lộ khí chất uy nghiêm.
Lăng Hi nữ hoàng nghe xong, chỉ cười cười, chậm rãi từ trên hoàng tọa đứng dậy đi xuống, “Bệ hạ không biết người đi sứ quý quốc không phải là ta phái sao?”
Kinh ngạc nhìn nàng một cái, Hoàng Tố Yên nhăn mày, liếc mắt nhìn Lãnh Nhan một cái, thấy Lãnh Nhan lắc lắc đầu, mới nhìn chằm chằm Lăng Hi nữ hoàng trước mặt, “Thế nhưng nàng đúng là Lễ bộ thượng thư quý quốc, hơn nữa cũng có được con dấu chuyên môn của phái sứ giả quý quốc.”
“Bệ hạ trước mời ngồi!” Huy tay chỉ ghế mềm bên cạnh, Lăng Hi nữ hoàng thần tình vẫn nhàn nhạt, khiến cho người đoán không ra. “Nếu như trẫm nói con dấu kia là do Ngũ hoàng tử tự ý trộm, bệ hạ có tin hay không?” Nhàn nhã rót một chén trà, đưa cho Hoàng Tố Yên, nhưng trong mắt nàng thần sắc có chút tối nghĩa không rõ.
“Nữ hoàng hi vọng trẫm tin? Hay là không hi vọng trẫm tin?” Trong lòng xác định một sự tình, Hoàng Tố Yên liếc những quan viên đứng xung quanh ngay cả thở cũng không dám, chỉ có thừa tướng kia coi như còn chút bình tĩnh, không, là thừa tướng từ đầu tới đuôi biểu tình cũng không có chút thay đổi. Ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Hoàng Tố Yên biểu hiện ra lại là mỉm cười tiếp nhận trà Lăng Hi nữ hoàng đưa tới.
“Đương nhiên là hi vọng bệ hạ tin trẫm, hơn nữa, Lễ bộ thượng thư đã bị trẫm bắt được, tống vào thiên lao, về phần Ngũ hoàng tử…” Liếc Hoàng Tố Yên một cái, “Vẫn chưa tìm được, bất quá trẫm tin rất nhanh liền có thể tìm được.”
“Nga.” Chỉ lãnh đạm trả lời một câu, Hoàng Tố Yên liền trầm mặc. Vốn này coi như là “Gia sự” nhà người ta, nàng không có quyền phát biểu bất cứ điều gì, nhưng… Nhớ tới lúc Đường Yên thỉnh cầu nàng, cái loại lo lắng sâu sắc trong mắt. Một người có thể khiến nàng cảm động, nàng không cho là nàng ta sẽ xằng bậy như vậy, trừ phi…
“Thế nhưng quý quốc đụng phải sự tình dơi hút máu đúng là thực sự, hơn nữa theo trẫm xem ra, chuyện lần này còn rất nghiêm trọng.” Nhìn chằm chằm thần tình vẫn không biến hóa trên mặt Lăng Hi nữ hoàng, Hoàng Tố Yên nhấn mạnh, “Nữ hoàng tựa hồ không thèm để ý tới, đây là việc mà nữ hoàng của một quốc gia nên làm sao? Cho dù muốn đạt được mục đích gì, thì hành động như vậy cũng có hơi quá mức đi?”
Xuy cười một tiếng, ánh mắt Lăng Hi nữ hoàng vẫn ôn hòa đột nhiên trở nên âm ngoan một chút, “Bệ hạ tựa hồ đã quên tình cảnh hiện tại của chính mình.”
“Hừ!” Bỗng nhiên đứng lên, Hoàng Tố Yên trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta, “Ngươi dường như cũng đã quên năng lực của ngươi.”
Lăng Hi nữ hoàng cũng đứng lên, “Bệ hạ chẳng lẽ liền nắm chắc có thể chạy thoát khỏi sự vây công của nhiều người như vậy?” Thanh âm không hề ôn hòa, mà trở nên có chút khàn khàn. Chỉ thấy nàng vung tay lên, những binh sĩ mà Hoàng Tố Yên dùng thần thức tìm được đó toàn bộ nhảy lên, những quan viên đó cũng cấp tốc lui về phía sau, rời khỏi đại điện, nhưng vẫn đứng ở ngoài đại điện chờ, thần tình trên mặt Thượng Quan Sắc cũng trở nên lạnh lùng, chỉ là trong con ngươi thật nhanh hiện lên một tia giãy giụa, nhưng không chờ Hoàng Tố Yên kịp thấy rõ liền biến mất không thấy, chỉ còn lại có một mảnh băng lãnh.
Bốn người Hạ Vân cũng lập tức xông tới, từng người bảo vệ bốn phía quanh Hoàng Tố Yên. Song phương cứ như vậy cảnh giác giằng co, ai cũng không động đậy.
Đi qua đứng trong đám binh sĩ, Lăng Hi nữ hoàng lãnh đạm nhìn Hoàng Tố Yên, “Trẫm đối với quốc gia thế nào là chuyện của trẫm, chuyện này vốn cũng không cần Hoàng Nguyệt quốc nhúng tay.”
“Nga, thế nhưng trẫm biết hiện tại nếu không nhúng tay vào, cứ như vậy đợi đến ‘Khi đó’, trẫm sợ rằng sẽ vạn phần hối hận!” Hoàng Tố Yên lãnh đạm nhìn lướt qua binh lính khẩn trương vây xung quanh, cười lạnh một tiếng.
Trong con ngươi hiện lên một đạo hồng quang, Lăng Hi nữ hoàng sắc mặt dần dần ám trầm xuống, “Ngươi tựa hồ biết rất nhiều!”
“Trải qua chuyện lúc trước ngươi còn không biết ta là người như thế nào sao?” Nhìn chằm chằm phản ứng của Lăng Hi nữ hoàng, Hoàng Tố Yên căn bản không hề đem những binh sĩ đó để vào mắt. Ở đây là đại điện hoàng cung, căn bản không thích hợp tác chiến phạm vi lớn, mà những binh sĩ đó vừa vặn cũng chỉ am hiểu tác chiến phạm vi lớn, sức chiến đấu của các nàng chỉ có bày ra trận thế mới có thể phát huy được, các nàng muốn chỉ bằng vào nhiều người liền có thể giết nàng sao? Thật đúng là xem thường nàng!
“Biết thì thế nào?” Trong con ngươi hồng quang càng tăng lên, Lăng Hi nữ hoàng tay dần dần nắm chặt, “Ngươi muốn bảo ta buông tha mục đích của ta sao?”
“Nếu như vậy thì sao?” Hoàng Tố Yên bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.
“Không có khả năng!” Rống to một tiếng, thân thể Lăng Hi nữ hoàng đột nhiên phát ra ánh sáng hồng sắc, mắt bắt đầu sung huyết, sợi tóc không gió tự động.
Ngoại trừ Hoàng Tố Yên, những người khác đều khiếp sợ nhìn biến hóa của Lăng Hi nữ hoàng.
Hoàng Tố Yên thấy thế cũng âm thầm vận dụng linh lực, rất nhanh, toàn thân nàng cũng nổi lên lam quang. Hai người lợi dụng loại phương thức quỷ dị này giằng co nhau, mặc dù hai người không động, thế nhưng chỉ cần là người thận trọng đều có thể nhìn ra trên trán Lăng Hi nữ hoàng dần dần trượt xuống mồ hôi hột.
“Ngươi đấu không lại ta đâu!” Hoàng Tố Yên ngữ khí khẳng định làm cho Lăng Hi nữ hoàng sắc mặt tối sầm lại.
“Hừ! Bây giờ nói lời này còn quá sớm.” Lăng Hi nữ hoàng tay phải hơi khẽ động, một hạt châu hồng sắc liền xuất hiện trước mắt Hoàng Tố Yên.
“Không tốt!” Một tiếng thét kinh hãi, Hoàng Tố Yên hai tay mở ra, vận khởi linh lực đem mấy người Hạ Vân bọc vào trong, trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm gì đó , nguyên giới trên ngón tay bắt đầu lấp lánh phóng xạ ra lam quang chói mắt, một màn chắn màu lam nhạt không thể nhìn thấy bằng mắt thường đem mấy người Hoàng Tố Yên bao vây lại.
Từ trong nguyên giới triệu hồi ra một thanh linh kiếm thượng phẩm, Hoàng Tố Yên mắt lạnh nhìn mảnh hỗn loạn đối diện.
Trong tay Lăng Hi nữ hoàng phát ra hạt châu hồng sắc, bay đến bên người Hoàng Tố Yên, lại bởi vì linh lực ngăn trở nên vô pháp xông vào. Mà không ngừng hướng bốn phía phóng ra hồng quang khiếp người.
Vốn binh lính xung quanh chỉ khiếp sợ thực lực nữ hoàng, cũng chưa từng nghĩ muốn tránh ra, nhưng bỗng nhiên phát hiện hồng quang chiếu xạ đến trên người, y phục cư nhiên bị chậm rãi ăn mòn, mới bắt đầu sợ hãi.
Chính mắt thấy được tình cảnh như “Địa ngục” trong điện, rất nhiều quan viên sợ đến đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Nhìn những binh lính không kịp tránh ra dần dần bị hồng quang ăn mòn, thành một vũng máu trên mặt đất, chắc hẳn không có mấy người có thể bình tĩnh được.
Một phen đem Mị ôm vào trong lòng, Hoàng Tố Yên nhẹ nhàng đè đầu của hắn lại, không cho hắn nhìn thấy hết thảy trước mắt. Liếc mắt nhìn nhóm người Hạ Vân, cũng đều nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn nữa.
Một lúc lâu, hạt châu hồng sắc kia ngừng lại, cũng phóng ra hết tất cả lực lượng, rơi trên mặt đất, màu sắc cũng trở nên lu mờ không ánh sáng.
Rốt cuộc dừng lại, những người may mắn còn sống ngoại trừ kinh hoảng, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn Lăng Hi nữ hoàng đối diện thoáng cái mất đi tất cả lực lượng, Hoàng Tố Yên thu hồi linh lực, nhưng màn phòng hộ nguyên giới vẫn còn đó. Lại liếc Thượng Quan Sắc ở bên cạnh một cái, Hoàng Tố Yên chẳng đáng giật giật khóe miệng, “Ngươi biết sự chênh lệch chưa?”
“Kia… Thì thế nào?” Hữu khí vô lực liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, trong mắt Lăng Hi nữ hoàng vẫn là một mảnh hồng quang, “Mục đích đó ta nhất định phải đạt được.”
“Là mục đích gì?” Nghi ngờ nhìn, Hoàng Tố Yên thực sự nghĩ không ra sự đối lập và cách xa như thế, mà nàng ta vẫn kiên trì như vậy, “Nếu như ta ngăn cản?”
“Hừ! Sau khi biết sự tồn tại của ngươi, ta vẫn sắp đặt, chỉ là không ngờ thực lực của ngươi mạnh như thế, thậm chí ngay cả ‘Nuốt hồn’ đều không đối phó được ngươi.”
“Nuốt Hồn?” Liếc nhìn hạt châu trên mặt đất đã mất đi lực lượng, này chính là ‘nuốt hồn’ đi, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, đích xác, đây mới thực sự là “Nuốt hồn”.
“Loại chất độc này mà ngươi cũng dám sử dụng. Vậy thì ta càng không thể bỏ qua cho ngươi.” Lòng bàn tay dần dần ngưng tụ ra một lam sắc cầu, trong mắt Hoàng Tố Yên một mảnh ngoan tuyệt.
“Ha ha, xem ra công lực của ngươi cũng không mạnh như trong tưởng tượng của ta!” Thân thể Lăng Hi nữ hoàng dần dần bịt kín một tầng hắc vụ, “Chẳng lẽ không biết ta căn bản không hề ở đây sao?”
Mắt thấy Lăng Hi nữ hoàng cứ như vậy biến mất ngay trước mắt, mọi người đều thất thần trong một khoảng thời gian dài.
“Cái này là… Là chuyện gì xảy ra a?” Hạ Vân ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, khiếp sợ trong lòng nàng còn tăng lên so với trước đó.
Uyển Tùy cùng Lãnh Nhan cũng đồng dạng cảm giác, bất quá sự khiếp sợ của các nàng là giống nhau. Liếc Hoàng Tố Yên nhíu chặt mày, đột nhiên phát hiện chính mình trước đây đối thực lực của tiểu thư hiểu biết sợ rằng còn chưa tới một phần mười thực lực chân thật của tiểu thư, vô luận là khí thế hay thủ đoạn, đều khiến cho các nàng có cảm giác không thể chống đối.
Thu hồi linh lực thả ra, Hoàng Tố Yên cau mày nhìn chằm chằm địa phương Lăng Hi nữ hoàng biến mất. Sự tình tựa hồ đã vượt ra khỏi phạm vi dự tính của nàng.
Mị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Tố Yên, không nói gì thêm. Vẫn bị Yên ôm vào trong ngực từ nãy giờ, hắn cũng không thấy được xảy ra chuyện gì, nhưng xung quanh từng trận tiếng kêu thảm thiết hắn vẫn nghe được rất rõ ràng, hơn nữa nhìn trên mặt nhóm người Hạ Vân vẫn chưa tiêu đi vẻ khiếp sợ, liền biết vừa nãy nhất định xảy ra “Đại sự”. Trong mắt lóe lên ánh sáng cảm động nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, sự bảo hộ của Yên khiến cho hắn cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có, lúc này hạnh phúc trong lòng hắn đã khiến hắn hài lòng cả đời.
Xoay người hướng về phía Thượng Quan Sắc đi đến, những binh sĩ đó cũng không biết là e ngại thực lực Hoàng Tố Yên, hay cảm thấy không cần thiết phải ngăn cản, sôi nổi nhường đường. Hoàng Tố Yên rất nhanh liền đi đến bên người Thượng Quan Sắc, nhìn Thượng Quan Sắc đã không còn ý thức, vươn tay khoác lên cổ tay của nàng, cẩn thận đưa vào một tia linh lực trong thân thể nàng dò xét. Chân mày nhăn lại càng chặt, Hoàng Tố Yên đưa tay thu hồi, từ nguyên giới lấy ra một viên linh đan nhét vào trong miệng Thượng Quan Sắc.
Chỉ thấy toàn thân Thượng Quan Sắc dần dần nổi lên hồng quang, hồng quang tựa hồ đang trốn tránh cái gì, lúc sáng lúc tối ở trên người của nàng chạy tán loạn, ngay phía sau hồng quang là lam quang chói mắt, lam quang không hề tỏ ra yếu kém đuổi theo phía sau hồng quang, thỉnh thoảng đuổi theo hồng quang, hồng quang sẽ ảm đạm đi nhiều, dường như đang bị lam quang cắn nuốt lực lượng.
Lúc này Hoàng Tố Yên đã triệt bỏ màn phòng hộ, nhóm người Hạ Vân đi tới, kinh ngạc nhìn, hình dạng này giống như hai loại lực lượng lợi dụng thân thể Thượng Quan Sắc tranh đấu, bất quá lam quang mạnh hơn.
Hoàng Tố Yên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này, vốn cho Thượng Quan Sắc ăn “Huyết liên đan” cũng chỉ là muốn cứu vị thừa tướng danh tiếng ở dân gian không tệ mà thôi, chính nàng cũng không ngờ gặp phải loại tình cảnh này, “Huyết liên đan” là nàng bảo Uyển Tùy luyện, lại cho thêm một ít linh lực của mình vào, còn chưa thử qua. Tỉ mỉ quan sát, Hoàng Tố Yên lại từ trong nguyên giới lấy ra một bình ngọc rỗng, vươn tay nhẹ nhàng một trảo, đã đem hai cỗ lực lượng bắt được, chứa chung vào một bình ngọc, đợi đến sau này lại chậm rãi nghiên cứu.
“Chúng ta đi thôi!” Đứng dậy vỗ vỗ áo bào, Hoàng Tố Yên rất nhẹ nhàng nói.
“Đi?” Nhìn binh sĩ xung quanh mặc dù sợ hãi, thế nhưng vẫn vây quanh đông đảo quanh các nàng, Hạ Vân nghi ngờ nhìn Hoàng Tố Yên, “Chúng ta phải đánh ra sao?”
“Không cần!” Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nhìn binh lính đối diện bắt đầu hướng hai bên nhường đường, dần dần hiện ra một bóng người. “Mạc đại nhân, đây chính là ‘lễ vật’ ngươi thỉnh cầu trẫm tới?”
“Xin lỗi, thỉnh nữ hoàng bệ hạ thứ tội! Vi thần thực sự không nghĩ đến, nữ hoàng quốc gia ta sẽ biến thành cái dạng này.” Mạc Đường Yên vẻ mặt xấu hổ bị người nâng khó khăn đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên quỳ xuống. Là nàng thỉnh cầu Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng bệ hạ đến Lăng Hi giúp đỡ tiêu diệt dơi hút máu, lại khiến cho người ta lần đầu tiên gặp phải chuyện này, điều này làm cho nàng thực sự không có biện pháp đối mặt với ánh mắt khiển trách của nữ hoàng. “Nữ hoàng của chúng ta vốn không phải như thế, thỉnh bệ hạ tin vi thần, cách hành xử như thế của nữ hoàng tuyệt đối không có nghĩa là ý tứ của Lăng Hi quốc, thỉnh bệ hạ minh xét!” Trong lòng Đường Yên rất rõ ràng nếu như muốn khai triển chiến tranh, Lăng Hi tuyệt đối đánh không lại Hoàng Nguyệt. Nếu chỉ bởi vì như vậy, liền khiến Lăng Hi quốc mang đến tai ương diệt quốc, như vậy nàng chính là tội nhân thiên cổ của Lăng Hi.
Trừng Đường Yên một hồi, Hoàng Tố Yên thở dài, ý nghĩ trong lòng có chút thay đổi, “Trẫm mệt mỏi!”
Kinh hỉ ngẩng đầu, trong mắt Đường Yên đều chớp động ánh nước cảm tạ, vốn phát sinh chuyện như vậy, đúng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nữ hoàng của một nước, Hoàng Tố Yên nói như vậy, tất nhiên cũng chính là không muốn truy cứu thêm nữa, này không chỉ đối với nàng, thậm chí đối với toàn bộ Lăng Hi quốc đều là một tin tức tốt.
“Tốt, vi thần biết rõ, gian phòng đã vì bệ hạ chuẩn bị xong, thỉnh bệ hạ theo vi thần đi nghỉ ngơi.”
Nhẹ nhàng đẩy người nâng đỡ bên cạnh ra, nàng vừa từ trong thiên lao trốn ra, liền nghe thấy chuyện này, thế là mạo hiểm tội thêm một bậc nguy hiểm, chạy tới, trên người những vết thương bị nữ hoàng sai người đánh cũng đều vỡ ra, nhưng nàng đã không kịp, chỉ muốn ngăn cản hành vi sai lầm của nữ hoàng. Cũng may là nàng chạy tới, bằng không nàng sẽ hối hận cả đời.
Hoàng cung, khách quý phòng…
“Tiểu thư, tại sao người muốn buông tha các nàng chứ? Loại hành vi hôm nay của các nàng, dù cho chúng ta bởi vậy diệt Lăng Hi, cũng sẽ không có người nói cái gì.” Hạ Vân tức giận vỗ bàn một cái.
Lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên đi tới bên cửa sổ đứng lại, “Vẫn chưa tới lúc!”
“Vì sao?” Kỳ thực hồi tưởng lại tình hình hôm nay xác thực rất quỷ dị, vì thế đối với năng lực tiêu diệt bon họ của Hoàng Tố Yên, nhưng không có hành động nên cảm thấy rất nghi hoặc. Dù sao Lăng Hi như vậy cũng đã trở thành một uy hiếp.
Vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm Hoàng Tố Yên trở nên có chút mờ ảo, “Nữ hoàng cùng thừa tướng Thượng Quan Sắc đều bị khống chế.”
“Tựa như Âm giáo lúc trước khống chế người để giúp các nàng làm việc?” Khiếp sợ nhìn nhau liếc mắt một cái, Hạ Vân các nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có loại đáp án này, cho rằng trải qua một loạt vây quét trước đó, Âm giáo hẳn sẽ từ đó biến mất.
Nhíu chặt mày, Hoàng Tố Yên gật gật đầu, lại lắc đầu, trong lòng tựa hồ có một đáp án miêu tả sinh động, nhưng nháy mắt lại biến mất, cũng bắt không được cái loại cảm giác này, “Thủ pháp so với Âm giáo cao minh hơn, nhưng tính chất không khác nhau lắm.”
Mị lo lắng đi tới bên người Hoàng Tố Yên, “Yên…”
Xoay người, Hoàng Tố Yên giật giật khóe miệng, “Mị nhi, không nên lo lắng, mặc dù ta hiện tại còn không biết mục đích chân thật của người đó, nhưng đối với thực lực của người đó trong lòng ta cũng đã có tính toán. Không cần lo lắng. Kỳ thực quan trọng là các ngươi…” Từ trong nguyên giới lấy ra hai chiếc nhẫn bạch ngọc đưa cho Lãnh Nhan cùng Hạ Vân, “Đây là cho các ngươi, nó có thể bảo vệ các ngươi không để cái loại như hạt châu đó gây thương tổn, Mị cùng Uyển Tùy đã có, khi thời điểm các ngươi gặp phải nguy hiểm, nó sẽ tự động khởi động màn phòng hộ.”
“Màn phòng hộ? Chính là cái màn phòng hộ lam sắc sao?” Hạ Vân tò mò cầm nhẫn bạch ngọc lật qua lật lại nhìn.
“Đúng vậy.” Hoàng Tố Yên nhìn mấy người trước mắt, lúc này trong mắt mới lộ ra nụ cười ôn nhu.
“Oa! Thật thần kỳ a! Tiểu thư, cái này là người làm sao?” Hạ Vân sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì khoảng thời gian sau khi hạt châu dừng công kích, nàng chú ý tới trên bàn tay tiểu thư dần dần tụ tập một quang cầu lam sắc.
“Đúng vậy.” Mỉm cười đi tới trước mặt Hạ Vân, vận lực ở đầu ngón tay tạo thành một quang cầu lam sắc nho nhỏ, vươn tay chỉ cho nàng thấy rõ ràng, “Chính là cái này, nó từ đâu tới, ta sau này sẽ từ từ giải thích cho các ngươi nghe.”
“Ân.” Đem nhẫn đeo vào tay, bởi vì trước đó đã có kinh nghiệm ẩn thân linh khí, Hạ Vân các nàng đối với năng lực kỳ dị của Hoàng Tố Yên cũng không kinh ngạc như vậy. Mà Mị thì một chút cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười đứng một bên, bởi vì sự tình tu chân, Hoàng Tố Yên đã nói cho hắn, hơn nữa hắn và Ảnh kỳ thực cũng sớm đã học một chút, vì thế hắn vẫn luôn biết Hoàng Tố Yên có năng lực thần kỳ.
Nhìn thần tình mọi người đã yên lặng, Hoàng Tố Yên hài lòng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.