Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng
Chương 1: Xuyên việt mới bắt đầu
Khinh Vũ Lộng Ảnh
24/08/2015
Edit: Sally
Ở trong mắt người khác nàng luôn là một vị đại mỹ nữ cao không thể leo tới, mà trên thực tế thì? Hoàng Tố Yên tự giễu tự cười, cái để gia tộc cho người khác vô cùng hâm mộ, lại là nơi nàng nóng lòng muốn thoát đi, thế nhưng trốn sao? Hoàng Tố Yên lạnh lùng nhìn bàn hội nghị, những trưởng lão gia tộc một bộ dáng ưu nhã cao quý, bọn họ chính là những người muốn nàng làm việc túi bụi mang lại tư lợi cho họ. Thực sự không thể trốn đi sao? Hoàng Tố Yên thống khổ xoa xoa đã mi tâm đau đớn của mình.
“Không nên như vậy a!” Hoàng Tố Yên đột nhiên một tiếng băng lãnh gầm nhẹ, làm cho tất cả các trưởng lão đã thành tinh ở đây đều thất thần, đồng thời cảm thấy không khí tựa hồ cũng ngưng trọng, nhìn nàng, trong mắt có một tia ý sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là đại trưởng lão sớm lấy lại tinh thần phá vỡ tầng băng, “Đại tiểu thư, trong chuyện này mọi người đều luôn cho mình đúng, như vậy chúng ta vẫn là thỉnh đại tiểu thư cấp mọi người một đáp án công bằng!” Cố ý cường điệu từ “Công bằng”, trong mắt đại trưởng lão hiện lên tinh mang trong nháy mắt, nhưng lập tức lại khôi phục bộ dạng hòa ái dễ gần.
Hoàng Tố Yên chẳng để ý ở trong lòng thầm mắng một tiếng “Cáo già”. Nhìn các vị các trưởng lão chung quanh, đều an tĩnh nhìn nàng, không dấu vết nhíu nhíu mày, đôi môi đỏ mộng khẽ hé, sớm đem kết quả đã điều tra, nói rõ sự tình cùng với biện pháp giải quyết nói bọn cáo già nghe.
Các vị trưởng lão nghe xong, mặc dù cảm thấy có chút có chút xung đột cùng lợi ích của mình, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp có thể làm những người khác cũng hài lòng, chỉ biết sôi nổi phụ họa.
“Nếu các vị trưởng lão đều không phản đối, như vậy… Ta”_ thân ảnh cao ngất vẫn yên tĩnh đứng phía sau Hoàng Tố Yên, đến gần bàn hội nghị, đưa tay phân phát tư liệu sớm đã chuẩn bị tốt cho các vị đang ngồi, nửa đường không nói câu nào, phát xong liền về phía sau Hoàng Tố Yên, vẫn là vẻ mặt trong sạch, lạnh lùng.
Các trưởng lão nhìn nhau liếc mắt một cái, ý sợ hãi trong mắt càng sâu đậm. Bọn họ sở dĩ không dám phản kháng Hoàng Tố Yên, cũng là bởi vì trong gia tộc có một tộc trưởng ám bộ vĩnh viễn trung thành với nàng, nàng cùng bộ trưởng ám bộ này làm việc sưu tập tình báo, cùng với. . . Ám sát…, trong gia tộc cơ hồ không có tư liệu người nào bọn họ không biết. Ngẩng đầu nhìn, vô luận lúc nào đều là vẻ mặt lạnh lùng, hắn là người lãnh đạo ám bộ thế hệ này, Hoàng Tố Yên thì lại là tộc trưởng thế hệ này. Mặc dù bọn họ từng vì tư tâm mà phản đối Hoàng Tố Yên,một tiểu nha đầu đảm nhiệm vị trí tộc trưởng, mà đề cử hậu bối nhà mình, nhưng đều bác bỏ, chắc hẳn mọi thông tin của họ bọn hắn (ám bộ) luôn nắm trong lòng bàn tay! Vì thế những trưởng lão này mới phá lệ trầm mặc, kiêng dè.
Chờ các trưởng lão đều xem xong tư liệu rồi, cũng bày tỏ ý kiến, kế hoạch của mình, Hoàng Tố Yên mới đứng lên, nhàn nhạt nói tiếng tan họp, liền nhanh chóng đi ra ngoài trước.
Ra khỏi công ty, Hoàng Tố Yên đột nhiên cảm thấy bên ngoài dương quang phá lệ được chói mắt, nàng biết, là do tâm tình nàng có biến hóa.
Ha hả… Năm năm a! Từ sau sự kiện kia đã năm năm, trong năm năm này, chính mình luôn được người bảo vệ, thoáng cái tới một người bảo vệ. Vừa mới bắt đầu, đối với một cô gái mười bảy tuổi như nàng mà nói, nhìn mọi người xung quanh như lang như hổ, trong lòng luôn luôn bất an, lo lắng, thế nhưng như vậy thì sao? Không có người cho nàng thời gian thích ứng, bọn họ chỉ luôn bức bách nàng. Nhìn bây giờ, nàng luôn phải sinh tồn trong một đám người hồ ly, luôn lừa gạt, chỗ nào còn có thể tìm được một bộ dáng ngây thơ lúc trước.
Thần, lặng yên đi theo phía sau đại tiểu thư, lẳng lặng nhìn nàng dù cho đối mặt với một đám cáo già tu luyện thành tinh trên thương trường cũng không thay đổi sắc mặt chút nào, luôn luôn biểu tình lãnh đạm, hiện tại trên mặt tuyệt mỹ kia lại toát ra một tia mê man, trong mắt băng lãnh không khỏi tràn ra một tia yêu thương. Hắn cũng không có thực sự đem nàng coi như chủ tử, đại tiểu thư, mà là muội muội, đúng, là muội muội, nữ hài nhi từ nhỏ liền dính hắn làm nũng, hiện tại trở nên lãnh đạm như vậy, kia trước đây thường xuyên có thể thấy được miệng cười tươi đẹp, nay chẳng biết lúc nào đã ẩn vào dưới mặt nạ lạnh lùng, đối với Hoàng Tố Yên như vậy, hắn thực sự rất yêu thương. Mà hết thảy đều do những vị trưởng lão vì tư lợi mà biến nàng thành như vậy, bọn họ cứ như vậy đem một thiếu nữ đa tài bức thành cái công cụ kiếm tiền.
Nghĩ tới đây, hai mắt Thần lập tức tràn ra tia lạnh, nhìn về phía trước, lầu cao như một chiếc lồng giam.”Sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ nhường mọi thứ để các ngươi chỉ biết lục đục với nhau, thu lại tiền tài, quyền lợi, để cho những lão già chết tiệt không đi kinh daonh kia tự làm, nếm thử tư vị bị người nô dịch. Hừ!“
Hoàng Tố Yên vừa đi vào cửa nhà, liền nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Vương bá hướng nàng đi tới.
Hoàng Tố Yên cũng không khỏi lộ ra nụ cười mỉm khó có được nghênh đón, kéo cánh tay ông, nói “Vương bá hôm nay có chuyện gì vui sao?“
Vương bá nhìn đại tiểu thư trước mắt cười rộ lên càng thêm động tâm, thở dài, nếu không phải vì tuổi còn trẻ mà lại phải chống đỡ toàn bộ gia tộc, đại tiểu thư tươi cười so với hiện tại nhất định càng nhiều, càng xán lạn hơn? Nhưng hắn lập tức nghĩ đến nguyên nhân làm cho hắn hài lòng, tâm tình lại tốt lên, “Đại tiểu thư, thiếu gia đã trở về!“
“Thật vậy chăng? Diệp nhi đã trở về? Hắn ở đâu?” Hoàng Tố Yên lập tức mừng rỡ kéo Vương bá hỏi.
“Tỷ tỷ, ngươi đã về rồi!” Một mỹ thiếu niên đột nhiên nhảy đến trước mặt của nàng, nhìn nàng cười thật to.
“Ân! Trở về là được rồi, ân! Trở về là được rồi.” Hoàng Tố Yên lúc này cao hứng phi thường, đệ đệ chính mình vẫn thương yêu, từ ba năm trước đây muốn ra nước ngoài du học, cũng rất ít khi gặp, hiện tại rốt cuộc đã trở về, nàng có thể không mừng rỡ dị thường sao? Lại nói, hắn hiện tại chính là thân nhân duy nhất của nàng …
Từ năm năm trước, ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ tới nay, chính là thân nhân duy nhất còn lại của nàng.
“Thế nào ở nước ngoài ngây người ba năm rốt cuộc đã trở về a!” Mừng rỡ qua đi, Hoàng Tố Yên lại lập tức nhớ lại, nàng ở đây luôn mỗi thời mỗi khắc lo cho hắn có sống tốt ở nước ngoài hay không, có phải hay không vẫn còn rất thương tâm chuyện ba mẹ…
Sự thật, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất, mình đây quan tâm đệ đệ, hắn lại đi như vậy, làm cho nàng có thể không thương tâm sao!
“Tỷ tỷ, xin lỗi! Ta ở nước ngoài thế nhưng thời thời khắc khắc đều muốn gặp lại người a! Ta lâu như vậy không trở về, chỉ là muốn sớm một chút học được nhiều hơn chút tri thức, có đầy đủ năng lực sẽ tới giúp tỷ a ! ! ! Ta biết, vẫn luôn biết, một mình tỷ phải đối mặt những cáo già đó có bao nhiêu mệt!” Hoàng Diệp nhìn nàng biểu tình thương tâm, vội vàng giải thích.
“Diệp nhi! Tỷ tỷ biết, biết tâm Diệp nhi, hảo, ta lập tức đi viết thư nhậm chức, ngày mai ngươi liền đến công ty làm, tỷ đệ chúng ta sau này cùng nhau nỗ lực!” Hoàng Tố Yên nhìn đệ đệ hiểu chuyện như vậy vui mừng cười.
Mà Thần cùng Vương bá bên cạnh vẫn không nói gì cũng chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, im lặng cười.
Một năm sau
“Vương bá, ngài chờ một chút, tỷ tỷ của ta đâu?” Hoàng Diệp ngăn cản Vương bá lại hỏi. Hiển nhiên một năm qua rèn đúc, mỹ thiếu niên lúc trước đã không tồn tại nữa, đứng trước mắt ông chính là tổng tài tân nhiệm tập đoàn Hoàng thị.
Đúng vậy, một tháng trước Hoàng Tố Yên vừa đem vị trí tặng cho đệ đệ, bởi vì Hoàng Tố Yên thân nữ tử, thì thân là nam tử, Hoàng diệp càng có thể làm tốt hơn, có thể áp đảo đám hồ ly kia.
“Nga, thiếu gia a, đại tiểu thư nàng…Ngài không nhớ sao? Hôm nay là ngày 3-5!” Vương bá nói xong, liền im lặng rời đi.
Hoàng Diệp nghe Vương bá nói xong, nguyên bản mặt mang nụ cười lập tức mờ đi, không khỏi cười khổ, hắn sao có thể quên đâu!
Hắn một thời gian trước một mực đi công tác, mà hắn lần này cố ý ở trong khoảng thời gian này trở về, cũng chính bởi vì hôm nay a! Hôm nay là… ngày giỗ Ba mẹ a!
Thống khổ liếc mắt nhìn hậu viên nhà mình, hắn biết tỷ tỷ sẽ ở đó, mà hắn cũng biết tỷ tỷ lúc này khẳng định không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy nàng, nghĩ tới đây, Hoàng Diệp chán nản xoay người ly khai.
Mà lúc này Hoàng Tố Yên cũng đúng như đệ đệ của nàng nghĩ là ở phía sau vườn, ở đây là một mảnh rừng hoa đào, đã đến mùa hoa đào nở rộ. Từng cánh từng cánh hoa đào theo gió mà rơi xuống. Mà Hoàng Tố Yên đứng trong đó, hiển nhiên cũng không có chú ý tới mỹ cảnh như vậy, vẻ mặt sầu bi đứng ở kia, tựa hồ ở nhớ lại cái gì.
Hoa đào tung bay tựa hồ cũng cảm thấy trên người Hoàng Tố Yên nồng đậm sầu bi, vây quanh nàng, lại thủy chung không rơi xuống đất.
Lúc này, Hoàng Tố Yên đã hoàn toàn không để ý tới việc ngoài, chỉ lẳng lặng đứng một người, trong đầu không ngừng mà nhớ ba mẹ.
Hoàng Tố Yên vẫn rơi vào chuyện cũ không để ý đến thời gian, trên bầu trời đột nhiên có một ánh sáng lam quang xẹt qua, bắn thẳng vào đầu Hoàng Tố Yên. Hoàng Tố Yên toàn thân giật mình, cảm giác toàn thân đột nhiên như xé rách đau đớn dị thường. Nếu như lúc này có người ngoài ở đây nhất định phi thường kinh ngạc, bởi vì trước mắt Hoàng Tố Yên toàn thân đều bị bao phủ ở giữa lam quang xán lạn.
Hoàng Tố Yên cảm thấy mình chưa từng thống khổ như vậy, trên người cảm giác xé rách càng ngày càng rõ ràng, mình cũng dần dần không thể đứng thẳng, y phục đã bị máu cùng mồ hôi nhuộm thấu .Hoàng Tố Yên cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, “Chẳng lẽ ta sẽ chết như vậy sao?” Đây là ý thức cuối cùng của nàng.
Một trận lam quang chói mắt qua đi, trong rừng hoa đào đã không thấy hình bóng Hoàng Tố Yên, chỉ còn lại mùi máu tươi nhàn nhạt còn đang phiêu tán trong không khí. Lực lượng xoay tròn hoa đào cũng tựa hồ thoáng cái đã không còn, chậm rãi bay xuống mặt đất.
Ở trong mắt người khác nàng luôn là một vị đại mỹ nữ cao không thể leo tới, mà trên thực tế thì? Hoàng Tố Yên tự giễu tự cười, cái để gia tộc cho người khác vô cùng hâm mộ, lại là nơi nàng nóng lòng muốn thoát đi, thế nhưng trốn sao? Hoàng Tố Yên lạnh lùng nhìn bàn hội nghị, những trưởng lão gia tộc một bộ dáng ưu nhã cao quý, bọn họ chính là những người muốn nàng làm việc túi bụi mang lại tư lợi cho họ. Thực sự không thể trốn đi sao? Hoàng Tố Yên thống khổ xoa xoa đã mi tâm đau đớn của mình.
“Không nên như vậy a!” Hoàng Tố Yên đột nhiên một tiếng băng lãnh gầm nhẹ, làm cho tất cả các trưởng lão đã thành tinh ở đây đều thất thần, đồng thời cảm thấy không khí tựa hồ cũng ngưng trọng, nhìn nàng, trong mắt có một tia ý sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là đại trưởng lão sớm lấy lại tinh thần phá vỡ tầng băng, “Đại tiểu thư, trong chuyện này mọi người đều luôn cho mình đúng, như vậy chúng ta vẫn là thỉnh đại tiểu thư cấp mọi người một đáp án công bằng!” Cố ý cường điệu từ “Công bằng”, trong mắt đại trưởng lão hiện lên tinh mang trong nháy mắt, nhưng lập tức lại khôi phục bộ dạng hòa ái dễ gần.
Hoàng Tố Yên chẳng để ý ở trong lòng thầm mắng một tiếng “Cáo già”. Nhìn các vị các trưởng lão chung quanh, đều an tĩnh nhìn nàng, không dấu vết nhíu nhíu mày, đôi môi đỏ mộng khẽ hé, sớm đem kết quả đã điều tra, nói rõ sự tình cùng với biện pháp giải quyết nói bọn cáo già nghe.
Các vị trưởng lão nghe xong, mặc dù cảm thấy có chút có chút xung đột cùng lợi ích của mình, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp có thể làm những người khác cũng hài lòng, chỉ biết sôi nổi phụ họa.
“Nếu các vị trưởng lão đều không phản đối, như vậy… Ta”_ thân ảnh cao ngất vẫn yên tĩnh đứng phía sau Hoàng Tố Yên, đến gần bàn hội nghị, đưa tay phân phát tư liệu sớm đã chuẩn bị tốt cho các vị đang ngồi, nửa đường không nói câu nào, phát xong liền về phía sau Hoàng Tố Yên, vẫn là vẻ mặt trong sạch, lạnh lùng.
Các trưởng lão nhìn nhau liếc mắt một cái, ý sợ hãi trong mắt càng sâu đậm. Bọn họ sở dĩ không dám phản kháng Hoàng Tố Yên, cũng là bởi vì trong gia tộc có một tộc trưởng ám bộ vĩnh viễn trung thành với nàng, nàng cùng bộ trưởng ám bộ này làm việc sưu tập tình báo, cùng với. . . Ám sát…, trong gia tộc cơ hồ không có tư liệu người nào bọn họ không biết. Ngẩng đầu nhìn, vô luận lúc nào đều là vẻ mặt lạnh lùng, hắn là người lãnh đạo ám bộ thế hệ này, Hoàng Tố Yên thì lại là tộc trưởng thế hệ này. Mặc dù bọn họ từng vì tư tâm mà phản đối Hoàng Tố Yên,một tiểu nha đầu đảm nhiệm vị trí tộc trưởng, mà đề cử hậu bối nhà mình, nhưng đều bác bỏ, chắc hẳn mọi thông tin của họ bọn hắn (ám bộ) luôn nắm trong lòng bàn tay! Vì thế những trưởng lão này mới phá lệ trầm mặc, kiêng dè.
Chờ các trưởng lão đều xem xong tư liệu rồi, cũng bày tỏ ý kiến, kế hoạch của mình, Hoàng Tố Yên mới đứng lên, nhàn nhạt nói tiếng tan họp, liền nhanh chóng đi ra ngoài trước.
Ra khỏi công ty, Hoàng Tố Yên đột nhiên cảm thấy bên ngoài dương quang phá lệ được chói mắt, nàng biết, là do tâm tình nàng có biến hóa.
Ha hả… Năm năm a! Từ sau sự kiện kia đã năm năm, trong năm năm này, chính mình luôn được người bảo vệ, thoáng cái tới một người bảo vệ. Vừa mới bắt đầu, đối với một cô gái mười bảy tuổi như nàng mà nói, nhìn mọi người xung quanh như lang như hổ, trong lòng luôn luôn bất an, lo lắng, thế nhưng như vậy thì sao? Không có người cho nàng thời gian thích ứng, bọn họ chỉ luôn bức bách nàng. Nhìn bây giờ, nàng luôn phải sinh tồn trong một đám người hồ ly, luôn lừa gạt, chỗ nào còn có thể tìm được một bộ dáng ngây thơ lúc trước.
Thần, lặng yên đi theo phía sau đại tiểu thư, lẳng lặng nhìn nàng dù cho đối mặt với một đám cáo già tu luyện thành tinh trên thương trường cũng không thay đổi sắc mặt chút nào, luôn luôn biểu tình lãnh đạm, hiện tại trên mặt tuyệt mỹ kia lại toát ra một tia mê man, trong mắt băng lãnh không khỏi tràn ra một tia yêu thương. Hắn cũng không có thực sự đem nàng coi như chủ tử, đại tiểu thư, mà là muội muội, đúng, là muội muội, nữ hài nhi từ nhỏ liền dính hắn làm nũng, hiện tại trở nên lãnh đạm như vậy, kia trước đây thường xuyên có thể thấy được miệng cười tươi đẹp, nay chẳng biết lúc nào đã ẩn vào dưới mặt nạ lạnh lùng, đối với Hoàng Tố Yên như vậy, hắn thực sự rất yêu thương. Mà hết thảy đều do những vị trưởng lão vì tư lợi mà biến nàng thành như vậy, bọn họ cứ như vậy đem một thiếu nữ đa tài bức thành cái công cụ kiếm tiền.
Nghĩ tới đây, hai mắt Thần lập tức tràn ra tia lạnh, nhìn về phía trước, lầu cao như một chiếc lồng giam.”Sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ nhường mọi thứ để các ngươi chỉ biết lục đục với nhau, thu lại tiền tài, quyền lợi, để cho những lão già chết tiệt không đi kinh daonh kia tự làm, nếm thử tư vị bị người nô dịch. Hừ!“
Hoàng Tố Yên vừa đi vào cửa nhà, liền nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Vương bá hướng nàng đi tới.
Hoàng Tố Yên cũng không khỏi lộ ra nụ cười mỉm khó có được nghênh đón, kéo cánh tay ông, nói “Vương bá hôm nay có chuyện gì vui sao?“
Vương bá nhìn đại tiểu thư trước mắt cười rộ lên càng thêm động tâm, thở dài, nếu không phải vì tuổi còn trẻ mà lại phải chống đỡ toàn bộ gia tộc, đại tiểu thư tươi cười so với hiện tại nhất định càng nhiều, càng xán lạn hơn? Nhưng hắn lập tức nghĩ đến nguyên nhân làm cho hắn hài lòng, tâm tình lại tốt lên, “Đại tiểu thư, thiếu gia đã trở về!“
“Thật vậy chăng? Diệp nhi đã trở về? Hắn ở đâu?” Hoàng Tố Yên lập tức mừng rỡ kéo Vương bá hỏi.
“Tỷ tỷ, ngươi đã về rồi!” Một mỹ thiếu niên đột nhiên nhảy đến trước mặt của nàng, nhìn nàng cười thật to.
“Ân! Trở về là được rồi, ân! Trở về là được rồi.” Hoàng Tố Yên lúc này cao hứng phi thường, đệ đệ chính mình vẫn thương yêu, từ ba năm trước đây muốn ra nước ngoài du học, cũng rất ít khi gặp, hiện tại rốt cuộc đã trở về, nàng có thể không mừng rỡ dị thường sao? Lại nói, hắn hiện tại chính là thân nhân duy nhất của nàng …
Từ năm năm trước, ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ tới nay, chính là thân nhân duy nhất còn lại của nàng.
“Thế nào ở nước ngoài ngây người ba năm rốt cuộc đã trở về a!” Mừng rỡ qua đi, Hoàng Tố Yên lại lập tức nhớ lại, nàng ở đây luôn mỗi thời mỗi khắc lo cho hắn có sống tốt ở nước ngoài hay không, có phải hay không vẫn còn rất thương tâm chuyện ba mẹ…
Sự thật, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất, mình đây quan tâm đệ đệ, hắn lại đi như vậy, làm cho nàng có thể không thương tâm sao!
“Tỷ tỷ, xin lỗi! Ta ở nước ngoài thế nhưng thời thời khắc khắc đều muốn gặp lại người a! Ta lâu như vậy không trở về, chỉ là muốn sớm một chút học được nhiều hơn chút tri thức, có đầy đủ năng lực sẽ tới giúp tỷ a ! ! ! Ta biết, vẫn luôn biết, một mình tỷ phải đối mặt những cáo già đó có bao nhiêu mệt!” Hoàng Diệp nhìn nàng biểu tình thương tâm, vội vàng giải thích.
“Diệp nhi! Tỷ tỷ biết, biết tâm Diệp nhi, hảo, ta lập tức đi viết thư nhậm chức, ngày mai ngươi liền đến công ty làm, tỷ đệ chúng ta sau này cùng nhau nỗ lực!” Hoàng Tố Yên nhìn đệ đệ hiểu chuyện như vậy vui mừng cười.
Mà Thần cùng Vương bá bên cạnh vẫn không nói gì cũng chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, im lặng cười.
Một năm sau
“Vương bá, ngài chờ một chút, tỷ tỷ của ta đâu?” Hoàng Diệp ngăn cản Vương bá lại hỏi. Hiển nhiên một năm qua rèn đúc, mỹ thiếu niên lúc trước đã không tồn tại nữa, đứng trước mắt ông chính là tổng tài tân nhiệm tập đoàn Hoàng thị.
Đúng vậy, một tháng trước Hoàng Tố Yên vừa đem vị trí tặng cho đệ đệ, bởi vì Hoàng Tố Yên thân nữ tử, thì thân là nam tử, Hoàng diệp càng có thể làm tốt hơn, có thể áp đảo đám hồ ly kia.
“Nga, thiếu gia a, đại tiểu thư nàng…Ngài không nhớ sao? Hôm nay là ngày 3-5!” Vương bá nói xong, liền im lặng rời đi.
Hoàng Diệp nghe Vương bá nói xong, nguyên bản mặt mang nụ cười lập tức mờ đi, không khỏi cười khổ, hắn sao có thể quên đâu!
Hắn một thời gian trước một mực đi công tác, mà hắn lần này cố ý ở trong khoảng thời gian này trở về, cũng chính bởi vì hôm nay a! Hôm nay là… ngày giỗ Ba mẹ a!
Thống khổ liếc mắt nhìn hậu viên nhà mình, hắn biết tỷ tỷ sẽ ở đó, mà hắn cũng biết tỷ tỷ lúc này khẳng định không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy nàng, nghĩ tới đây, Hoàng Diệp chán nản xoay người ly khai.
Mà lúc này Hoàng Tố Yên cũng đúng như đệ đệ của nàng nghĩ là ở phía sau vườn, ở đây là một mảnh rừng hoa đào, đã đến mùa hoa đào nở rộ. Từng cánh từng cánh hoa đào theo gió mà rơi xuống. Mà Hoàng Tố Yên đứng trong đó, hiển nhiên cũng không có chú ý tới mỹ cảnh như vậy, vẻ mặt sầu bi đứng ở kia, tựa hồ ở nhớ lại cái gì.
Hoa đào tung bay tựa hồ cũng cảm thấy trên người Hoàng Tố Yên nồng đậm sầu bi, vây quanh nàng, lại thủy chung không rơi xuống đất.
Lúc này, Hoàng Tố Yên đã hoàn toàn không để ý tới việc ngoài, chỉ lẳng lặng đứng một người, trong đầu không ngừng mà nhớ ba mẹ.
Hoàng Tố Yên vẫn rơi vào chuyện cũ không để ý đến thời gian, trên bầu trời đột nhiên có một ánh sáng lam quang xẹt qua, bắn thẳng vào đầu Hoàng Tố Yên. Hoàng Tố Yên toàn thân giật mình, cảm giác toàn thân đột nhiên như xé rách đau đớn dị thường. Nếu như lúc này có người ngoài ở đây nhất định phi thường kinh ngạc, bởi vì trước mắt Hoàng Tố Yên toàn thân đều bị bao phủ ở giữa lam quang xán lạn.
Hoàng Tố Yên cảm thấy mình chưa từng thống khổ như vậy, trên người cảm giác xé rách càng ngày càng rõ ràng, mình cũng dần dần không thể đứng thẳng, y phục đã bị máu cùng mồ hôi nhuộm thấu .Hoàng Tố Yên cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, “Chẳng lẽ ta sẽ chết như vậy sao?” Đây là ý thức cuối cùng của nàng.
Một trận lam quang chói mắt qua đi, trong rừng hoa đào đã không thấy hình bóng Hoàng Tố Yên, chỉ còn lại mùi máu tươi nhàn nhạt còn đang phiêu tán trong không khí. Lực lượng xoay tròn hoa đào cũng tựa hồ thoáng cái đã không còn, chậm rãi bay xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.