Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông
Chương 6: Bạn cùng phòng tốt tại Tề Quốc
Phong Hương
08/10/2020
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Đại Hùng trở về, khiến ba hạ nhân rõ ràng cảm giác được thái độ chuyển biến của thôn dân, không khỏi sôi nổi cảm thán, trong nhà có nam nhân rốt cuộc không giống a.
Lời này bị Ôn Luân nghe được, giương mày: cậu không phải nam nhân sao? Lý Nhị cũng không coi bản thân là nam nhân?
Được rồi, cậu là ma ốm đi đường cũng không ổn; lại chờ Lý Nhị lại đây, Ôn Luân nhìn thân thể nhỏ bé của Lý Nhị, nội tâm thở dài: quên đi, còn là một thằng nhóc!
Lý Nhị năm nay bất quá mười ba tuổi, thả vào thời đại của Ôn Luân, bất quá là trẻ em mới học sơ trung thôi.
Đại Hùng thấy Ôn Luân nhìn chằm chằm Lý Nhị không tha, cánh tay duỗi ra, kéo Ôn Luân qua: “Tức phụ, hiện tại Lưu lão nhị trả lại đất, ngươi có tính toán gì không? Chờ đồ ăn thu hoạch xong, ngươi muốn trồng cái gì?”
Ôn Luân bị y ôm như vậy, mày vừa muốn dựng thẳng lên, bất quá nghe y nói là chính sự, cũng đứng đắn trả lời: “Nên trồng gì thì trồng cái đó.” Trồng trọt không phải mấu chốt, mấu chốt là cậu không thích đồ đạc của mình bị người khác chiếm không. Về phần trồng cái gì? Cậu ngay cả điều kiện khí hậu, bản địa bình thường gieo trồng thu hoạch còn chưa rõ ràng, trong trí nhớ nguyên thân cũng không có bất luận một cái tin tức gì liên quan đến trồng trọt, cậu làm sao biết nên trồng cái gì?
Ôn Luân gọi lại Lý Nhị: “Ngày mai gọi thôn trưởng tới đây.”
Lý Nhị vốn là nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình cùng phu gia ôm ôm ấp ấp, liền chuẩn bị tránh đi, vừa nghe lời này có chút không rõ: “Chứng từ cũng đã lập xong, còn muốn gọi thôn trưởng làm gì?”
Ôn Luân cũng không rõ: “Không phải đã nói muốn đem phía sau núi mua lại sao?” Cậu muốn chiếm núi làm vua có được hay không ( gào thét -ing)!
Lý Nhị gật gật đầu, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Đại Hùng thấy gia hỏa chướng mắt kia đi ra ngoài, liền đối với tức phụ nhà mình nói rằng: “Tức phụ muốn mua phía sau núi làm chi? Trên núi đều là đá, trồng cũng không được gì.”
“Ta nhiều tiền không được đốt?” Tức phụ cái rắm!
Đại Hùng nhìn Ôn Luân đối với mình lông mày dựng ngược mắt dựng thẳng, đối người khác lại vẻ mặt ôn hoà, cảm thấy như vậy mãi cũng không được. Nhưng là, đối với tức phụ nhà mình, y luôn có một loại chột dạ khó hiểu, khiến y không cách nào nói lớn tiếng, chỉ có thể ôn tồn mà thương lượng: “Đỉnh núi đó thật không được…”
Ôn Luân vô cùng không cho mặt mũi, tình trạng thân thể cậu cũng không cho mặt mũi, chờ Đại Hùng tận tình khuyên bảo hết một trận, liền thấy cậu đã sớm ngủ thẳng cẳng.
Đại Hùng nhìn tức phụ nằm trong lòng ngực mình. Ôn Luân lớn lên giống mẹ cậu Ngô thị. Ngô thị nếu có thể lên làm thiếp lão Huyện Bá , còn có được vài phần chân ái, diện mạo tuyệt đối sẽ không kém, nếu không cũng sẽ không đến mức được sủng nhiều năm như vậy. Ngược lại là chính thất Lưu thị diện mạo chỉ có thể gọi là đoan trang hào phóng, mấy đứa tử nữ con vợ cả, diện mạo cũng đều giống nhau, chỉ là bởi vì luôn được nuông chiều, mới nhìn ra có vài phần quý khí.
Ôn Luân đang ngủ nhìn vô cùng dịu ngoan, Đại Hùng càng nhìn diện mạo Ôn Luân, càng cảm thấy vừa lòng, thì thào: “Tính tình tức phụ còn phải sửa đổi một chút.”
Tiền Ôn Luân mua đỉnh núi, đối với thôn trưởng mà nói là vô cùng quan trọng. Ngày hôm qua thôn trưởng sau khi trở về, vô cùng lo lắng Ôn Luân thay đổi, lập tức liền đi tìm phường trưởng nói việc mua núi.
Sáng sớm hôm sau, cũng không cần Lý Nhị đi mời, thôn trưởng mang theo phường trưởng trực tiếp đến cửa.
Phường trưởng là một người sảng khoái. Dựa theo số tiền Ôn Luân xuất ra, phường trường liền trực tiếp vòng một vòng đất lớn trên bản đồ cho cậu, viết xong công văn lập tức đến nha môn lập hồ sơ.
Phường trưởng vừa đi, thôn trưởng cũng đi theo. Này Đại Hùng mấy năm không trở về, thoạt nhìn càng dọa người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Ôn Luân đang làm một lần coi tiền như rác, nhưng bản thân Ôn Luân lại cảm thấy mình đang nhặt một cái đại tiện nghi. Cậu vốn tưởng rằng về chút tiền này cũng chỉ mua được một đỉnh núi, nhưng không thể ngờ lại mua được phạm vi lớn như vậy, nhất thời có loại hưng phấn như là trúng được giải thưởng lớn.
Ôn Luân vỗ vỗ vai Đại Hùng: “Đi! Đi xem đỉnh núi nhà chúng ta.” Cậu cũng lên làm địa chủ rồi nha! Chiếm núi làm vua, còn có thể cưới áp trại phu nhân… Khụ, đã có một áp trại tướng công. Nhân sinh quả thực không thể thêm ngược mà.
Đại Hùng nghe Ôn Luân thốt ra “Nhà chúng ta” thì hết sức vừa lòng, tức khắc đem người cõng lên lưng, nói một câu liền lên núi. Đại Hùng săn thú nhiều năm, đối với đỉnh núi phụ cận nhà mình càng quen thuộc, cho dù cõng thêm một người, cũng bước đi như bay.
Ôn Luân tuy rằng cũng leo lên núi mấy lần, nhưng đó đều là nhân công khai phá thành cảnh điểm du lịch, chưa từng thấy qua núi hoang nguyên sinh như thế này. Hiện tại đã cuối mùa thu, thời tiết trong núi đã lạnh, lá cây chỉ còn lại vài phiến, cho dù có vài trái dại, cũng sớm đã bị hài tử trong thôn hái đi rồi.
“Thật đúng là như ngươi nói.” Tất cả đều là đá tảng.
Trên núi cũng không phải không có đường, chẳng qua đều là người giẫm thành đường mòn, miễn cưỡng có thể đi thôi. Ôn Luân nhìn nhìn cảm thấy không có cách gì tự mình đi được, vẫn là ngoan ngoãn nằm trên lưng Đại Hùng thôi.
Đại Hùng nghe được Ôn Luân nói như vậy, cảm thấy tức phụ nhà mình đã biết là cậu đang loạn tiêu tiền, liền mở miệng an ủi: “Tức phụ không cần lo lắng, tướng công có tiền.”
Có tiền? Ngươi có tiền liên quan gì tới ta? Ôn Luân trực giác nghĩ như vậy, chỉ là lời đến bên miệng, vẫn nuốt xuống: “Quên đi, tiền của ngươi tự ngươi giữ được rồi.” Quân nhân xuất ngũ có thể có được vài cái đồng tiền, tất cả đều là phục vụ quên mình đổi lấy. Ôn Luân cậu bất quá là chiếm một danh phận, hai người trên thực tế lại không quen, cậu còn thưa thể đúng lý hợp tình lấy tiền của phu gia. Cho dù hiện tại ở thời đại này việc đó là bình thường đi nữa.
Đại Hùng vừa nghe liền cảm thấy cả người sảng khoái. Đừng nhìn Đại Hùng thật thà chất phác, trên thực tế y rất khôn khéo. Hùng Tinh Vũ Hùng Tướng quân, chính là tân quý của kinh thành, ai không biết? Chỉ là ở thôn Đại Trà đâu? Người người đều cho rằng y chỉ là cái hán tử mới vừa tham gia quân ngũ trở về thôi. A, có khả năng còn phát tài nhỏ một chút, còn mua được một đầu lừa!
Đại Hùng ở kinh thành không lâu, thế nhưng y thấy rất nhiều chuyện về nội trạch phân tranh. Không nói người khác, tỷ như người của Lâm gia đến ngăn đón y ngay ngày y rời kinh, cũng là nổi danh lừng lẫy. Trong nhà Lâm gia nếu thật “Quy củ” như vậy, Lâm lão nhị cũng không đến mức chạy tới biên quan, cùng bọn họ mấy người không biết một chữ đại tự kiếm cơm ăn.
Phân tranh trong đó, nói chung đều trốn không thoát một chữ tiền. Hiện tại tức phụ y vậy mà không hỏi đến tiền của y? Đại Hùng ở trong lòng không khỏi nhìn Ôn Luân cao thêm một bậc, không thể tưởng được tức phụ mình mặc dù tính tình không tốt, tính cách nhưng lại không phải tệ.
Trong não Đại Hùng chuyển mười bảy mười tám vòng, trên mặt vẫn là vẻ chính trực.
Ôn Luân hoàn toàn không biết ý nghĩ của y, chỉ vào một chỗ vách núi hỏi: “Đi vào trong đó nghỉ ngơi một lát.” Thân thể cậu có phế sài thế nào, cũng là một thằng con trai thành niên. Đại Hùng cõng cậu trực tiếp đi qua một đỉnh núi, tốc độ căn bản là không giảm, thể lực này khiến Ôn Luân có chút hâm mộ.
Đại Hùng không có ý kiến gì: “Nơi này không tồi, chắn gió.”
Vách núi ở trong này có một cái góc ngoặc, bên trong là một vùng đất nhỏ bằng phẳng. Đại Hùng đặt Ôn Luân xuống, bản thân nhặt chút hòn đá nhỏ bỏ vào trong túi áo.
Ôn Luân nhìn thấy, cũng không hỏi. Hiện tại lực chú ý của cậu hoàn toàn đều đặt ở trên vách đá, nói chính xác là bên trong vách núi. Cậu học tình tiết trong TV, giống như tìm cơ quan ám khí cong ngón tay gõ gõ, thấy Đại Hùng còn bận việc gì, cậu liền chậm rãi đi dọc theo vách núi.
Đại Hùng thấy thế, còn tưởng rằng cậu tản bộ, dặn: “Chớ đi xa.”
Ôn Luân trả lời một tiếng, liền tiếp tục tiến tới. Cậu vừa rồi chợt nghe có tiếng nước chảy, nhưng một đường đi tới đều không gặp một con sông nào. Ôn Luân dọc theo một đoạn vách núi trụi lủi đi hai lần, cuối cùng ở một chỗ nghỉ chân. Nghe tới nghe lui, nơi này tiếng nước rõ ràng nhất.
Đại Hùng nhìn Ôn Luân vịn một khối vách núi không động, còn tưởng rằng cậu không có khí lực, đi nhanh qua đỡ lấy người: “Mệt? Hay là không thoải mái?”
Ôn Luân bị y hỏi đến sửng sốt: “Không. Ta muốn nhìn xem, tảng đá kia giống như có thể động.”
Ôn Luân chỉ tảng đá là một phần của vách núi. Bị mưa ăn mòn, trên vách núi đá đã có vết nứt, hình thành các loại hình dạng kỳ lạ rực rỡ. Tảng đá kia cao hơn một trượng, hơi hơi trồi lên, nhìn qua ngược lại như có cảm giác đẩy một cái là có thể từ trên vách núi rơi xuống vậy, nhưng người sống trên núi cũng đều biết, đừng nói mặt ngoài chỉ trồi ra một chút như tảng đá này, chính là một tảng đá không có kẽ hở cô đơn nằm một góc không có vách núi dựa vào như tảng đá kia, cũng có thể mấy trăm năm không đổ.
Đại Hùng giải thích một lần với Ôn Luân, cuối cùng còn nói: “Chờ thời tiết ấm áp một chút, ta dẫn ngươi đi xem Bất đảo ông (con lật đật).” Bất đảo ông là tên các thôn dân đặt cho một khối cự thạch trên ngọn núi.
Ôn Luân cảm thấy rất hứng thú, nhưng nhìn lại tảng đá trước mắt: “Ta còn là muốn đem tảng đá kia mở ra nhìn xem.” Bên trong sẽ có cái gì chứ?
Đại Hùng bị ánh mắt trong suốt của tức phụ nhìn, trong lòng rung động, cúi người trực tiếp liền hôn qua.
Sau đó, y nhận một dấu tay hồng hồng, bắt đầu lấy tảng đá.
Ôn Luân sắc mặt âm trầm ngồi trên tảng đá phía xa trông coi. Hôm nay buổi sáng cậu tỉnh lại trong ngực Đại Hùng, cậu còn có thể thuyết phục chính mình có thêm bạn cùng phòng. Dù sao thân thể cậu hiện tại rách nát, Đại Hùng cũng không có thể thật làm gì cậu. Về sau còn có thể nói chút điều kiện, trong nhà còn có ba quân dự bị, cậu cùng lắm thì cuốn gói, đổi địa phương khác sinh hoạt, cũng không phải đại sự gì. Hiện tại thấy thái độ này của Đại Hùng cậu phải làm sao bây giờ?
Ôn Luân đầu óc xoắn lại như bánh quai chèo, bản chất cậu vẫn là học tra hoàn toàn nghĩ không ra diệu kế gì. Đột nhiên, tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng, tầm mắt tan rã của cậu lần nữa tập trung ngắm nhìn, liền nhìn đến mặt Đại Hùng bị đá sụp vạch ra một vệt máu.
Sách, diện mạo đã đủ ghê! Hiện tại liền quả thực không thể nhìn.
“Được rồi, đi về trước đi.” Ôn Luân từ trong ngực lấy ra một cái khăn, lau khô miệng vết thương trên mặt Đại Hùng, nhìn vết thương rỉ máu vô cùng không vừa mắt.
Đại Hùng vẻ mặt si hán, hốt hoảng cõng Ôn Luân hạ sơn, vào cửa nhà còn dính dính hồ mà lôi kéo Ôn Luân: “Tức phụ, thoa dược cho ta.”
Ôn Luân trừng mắt, lông mày vừa muốn dựng thẳng lên, nhưng nghĩ đến vết thương này là bởi vì lấy tảng đá ra cho mình, hơn nữa thô hán này da mặt đã đủ xấu, lại phá tướng nữa còn có thể nhìn sao?
Thúy Liên để hòm thuốc xuống, nhẹ giọng dặn một câu: “Bôi xong rồi xoa bóp sẽ tốt hơn.”
Dược rất tốt. Thanh lý sạch sẽ miệng vết thương một chút, miệng vết thương cơ bản nhìn không quá nặng, lại nhẹ nhàng xoa bóp hai cái, cơ hồ liền nhìn không ra vết thương, ngay cả làn da chung quanh đều nhìn qua tốt hơn một chút, quả thực chính là kem che khuyết điểm nha.
Đại Hùng cảm thấy miệng vết thương đang khôi phục hơi hơi ngứa, cảm khái: “Chúng ta ở trên chiến trường không có dược tốt như vậy.”
Về dược tốt trên chiến trường, Ôn Luân đại khái biết một ít. Nam nhân nha, nhiều ít đều có chút mê quân sự mê võ hiệp linh tinh, bỏ vài đồng tiền vào trong căn tin trường học ngồi ăn, ngoài miệng luôn treo quân quốc đại sự: “Quân đội nhân số rất nhiều. Có dược tốt cũng chỉ có thể cấp một ít quan viên thượng cấp sử dụng đi? Nếu như là ai bị thương đều dùng dược tốt, quân phí liền không đủ.” Ở rất nhiều thời điểm, vật tư so mạng người còn đáng giá hơn.
Đại Hùng gật gật đầu: “Ân, ta biết.” Ngay sau đó y liền đứng lên, ôm Ôn Luân đang quay lưng về phía mình vào trong ngực, liền nhắm vào cổ cậu mà hôn xuống.
…
“Ngao! Tức phụ, ngươi đạp ta!”
Ôn Luân cảm thấy mình thân là một người nam nhân, lại bị bắt buộc dùng phòng lang thuật của nữ tử, thật là vô cùng đau đớn.
————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ôn luân: thành thật công đạo. ( rốt cuộc có bao nhiêu tiền riêng?)
Tướng quân: oa… Ngày hôm qua liền hôn qua.
Ôn luân: Hử?
Tướng quân: oa… Ngày hôm qua còn sờ qua.
Ôn luân: Hả?!
Tướng quân >///<: tức phụ nhi ~ oa tưởng nhanh lên động phòng ~
Ôn luân: … Thật muốn tại trên người con gấu này mở một cái động, được hay không?
Beta: TrinhTrinh
Đại Hùng trở về, khiến ba hạ nhân rõ ràng cảm giác được thái độ chuyển biến của thôn dân, không khỏi sôi nổi cảm thán, trong nhà có nam nhân rốt cuộc không giống a.
Lời này bị Ôn Luân nghe được, giương mày: cậu không phải nam nhân sao? Lý Nhị cũng không coi bản thân là nam nhân?
Được rồi, cậu là ma ốm đi đường cũng không ổn; lại chờ Lý Nhị lại đây, Ôn Luân nhìn thân thể nhỏ bé của Lý Nhị, nội tâm thở dài: quên đi, còn là một thằng nhóc!
Lý Nhị năm nay bất quá mười ba tuổi, thả vào thời đại của Ôn Luân, bất quá là trẻ em mới học sơ trung thôi.
Đại Hùng thấy Ôn Luân nhìn chằm chằm Lý Nhị không tha, cánh tay duỗi ra, kéo Ôn Luân qua: “Tức phụ, hiện tại Lưu lão nhị trả lại đất, ngươi có tính toán gì không? Chờ đồ ăn thu hoạch xong, ngươi muốn trồng cái gì?”
Ôn Luân bị y ôm như vậy, mày vừa muốn dựng thẳng lên, bất quá nghe y nói là chính sự, cũng đứng đắn trả lời: “Nên trồng gì thì trồng cái đó.” Trồng trọt không phải mấu chốt, mấu chốt là cậu không thích đồ đạc của mình bị người khác chiếm không. Về phần trồng cái gì? Cậu ngay cả điều kiện khí hậu, bản địa bình thường gieo trồng thu hoạch còn chưa rõ ràng, trong trí nhớ nguyên thân cũng không có bất luận một cái tin tức gì liên quan đến trồng trọt, cậu làm sao biết nên trồng cái gì?
Ôn Luân gọi lại Lý Nhị: “Ngày mai gọi thôn trưởng tới đây.”
Lý Nhị vốn là nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình cùng phu gia ôm ôm ấp ấp, liền chuẩn bị tránh đi, vừa nghe lời này có chút không rõ: “Chứng từ cũng đã lập xong, còn muốn gọi thôn trưởng làm gì?”
Ôn Luân cũng không rõ: “Không phải đã nói muốn đem phía sau núi mua lại sao?” Cậu muốn chiếm núi làm vua có được hay không ( gào thét -ing)!
Lý Nhị gật gật đầu, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Đại Hùng thấy gia hỏa chướng mắt kia đi ra ngoài, liền đối với tức phụ nhà mình nói rằng: “Tức phụ muốn mua phía sau núi làm chi? Trên núi đều là đá, trồng cũng không được gì.”
“Ta nhiều tiền không được đốt?” Tức phụ cái rắm!
Đại Hùng nhìn Ôn Luân đối với mình lông mày dựng ngược mắt dựng thẳng, đối người khác lại vẻ mặt ôn hoà, cảm thấy như vậy mãi cũng không được. Nhưng là, đối với tức phụ nhà mình, y luôn có một loại chột dạ khó hiểu, khiến y không cách nào nói lớn tiếng, chỉ có thể ôn tồn mà thương lượng: “Đỉnh núi đó thật không được…”
Ôn Luân vô cùng không cho mặt mũi, tình trạng thân thể cậu cũng không cho mặt mũi, chờ Đại Hùng tận tình khuyên bảo hết một trận, liền thấy cậu đã sớm ngủ thẳng cẳng.
Đại Hùng nhìn tức phụ nằm trong lòng ngực mình. Ôn Luân lớn lên giống mẹ cậu Ngô thị. Ngô thị nếu có thể lên làm thiếp lão Huyện Bá , còn có được vài phần chân ái, diện mạo tuyệt đối sẽ không kém, nếu không cũng sẽ không đến mức được sủng nhiều năm như vậy. Ngược lại là chính thất Lưu thị diện mạo chỉ có thể gọi là đoan trang hào phóng, mấy đứa tử nữ con vợ cả, diện mạo cũng đều giống nhau, chỉ là bởi vì luôn được nuông chiều, mới nhìn ra có vài phần quý khí.
Ôn Luân đang ngủ nhìn vô cùng dịu ngoan, Đại Hùng càng nhìn diện mạo Ôn Luân, càng cảm thấy vừa lòng, thì thào: “Tính tình tức phụ còn phải sửa đổi một chút.”
Tiền Ôn Luân mua đỉnh núi, đối với thôn trưởng mà nói là vô cùng quan trọng. Ngày hôm qua thôn trưởng sau khi trở về, vô cùng lo lắng Ôn Luân thay đổi, lập tức liền đi tìm phường trưởng nói việc mua núi.
Sáng sớm hôm sau, cũng không cần Lý Nhị đi mời, thôn trưởng mang theo phường trưởng trực tiếp đến cửa.
Phường trưởng là một người sảng khoái. Dựa theo số tiền Ôn Luân xuất ra, phường trường liền trực tiếp vòng một vòng đất lớn trên bản đồ cho cậu, viết xong công văn lập tức đến nha môn lập hồ sơ.
Phường trưởng vừa đi, thôn trưởng cũng đi theo. Này Đại Hùng mấy năm không trở về, thoạt nhìn càng dọa người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Ôn Luân đang làm một lần coi tiền như rác, nhưng bản thân Ôn Luân lại cảm thấy mình đang nhặt một cái đại tiện nghi. Cậu vốn tưởng rằng về chút tiền này cũng chỉ mua được một đỉnh núi, nhưng không thể ngờ lại mua được phạm vi lớn như vậy, nhất thời có loại hưng phấn như là trúng được giải thưởng lớn.
Ôn Luân vỗ vỗ vai Đại Hùng: “Đi! Đi xem đỉnh núi nhà chúng ta.” Cậu cũng lên làm địa chủ rồi nha! Chiếm núi làm vua, còn có thể cưới áp trại phu nhân… Khụ, đã có một áp trại tướng công. Nhân sinh quả thực không thể thêm ngược mà.
Đại Hùng nghe Ôn Luân thốt ra “Nhà chúng ta” thì hết sức vừa lòng, tức khắc đem người cõng lên lưng, nói một câu liền lên núi. Đại Hùng săn thú nhiều năm, đối với đỉnh núi phụ cận nhà mình càng quen thuộc, cho dù cõng thêm một người, cũng bước đi như bay.
Ôn Luân tuy rằng cũng leo lên núi mấy lần, nhưng đó đều là nhân công khai phá thành cảnh điểm du lịch, chưa từng thấy qua núi hoang nguyên sinh như thế này. Hiện tại đã cuối mùa thu, thời tiết trong núi đã lạnh, lá cây chỉ còn lại vài phiến, cho dù có vài trái dại, cũng sớm đã bị hài tử trong thôn hái đi rồi.
“Thật đúng là như ngươi nói.” Tất cả đều là đá tảng.
Trên núi cũng không phải không có đường, chẳng qua đều là người giẫm thành đường mòn, miễn cưỡng có thể đi thôi. Ôn Luân nhìn nhìn cảm thấy không có cách gì tự mình đi được, vẫn là ngoan ngoãn nằm trên lưng Đại Hùng thôi.
Đại Hùng nghe được Ôn Luân nói như vậy, cảm thấy tức phụ nhà mình đã biết là cậu đang loạn tiêu tiền, liền mở miệng an ủi: “Tức phụ không cần lo lắng, tướng công có tiền.”
Có tiền? Ngươi có tiền liên quan gì tới ta? Ôn Luân trực giác nghĩ như vậy, chỉ là lời đến bên miệng, vẫn nuốt xuống: “Quên đi, tiền của ngươi tự ngươi giữ được rồi.” Quân nhân xuất ngũ có thể có được vài cái đồng tiền, tất cả đều là phục vụ quên mình đổi lấy. Ôn Luân cậu bất quá là chiếm một danh phận, hai người trên thực tế lại không quen, cậu còn thưa thể đúng lý hợp tình lấy tiền của phu gia. Cho dù hiện tại ở thời đại này việc đó là bình thường đi nữa.
Đại Hùng vừa nghe liền cảm thấy cả người sảng khoái. Đừng nhìn Đại Hùng thật thà chất phác, trên thực tế y rất khôn khéo. Hùng Tinh Vũ Hùng Tướng quân, chính là tân quý của kinh thành, ai không biết? Chỉ là ở thôn Đại Trà đâu? Người người đều cho rằng y chỉ là cái hán tử mới vừa tham gia quân ngũ trở về thôi. A, có khả năng còn phát tài nhỏ một chút, còn mua được một đầu lừa!
Đại Hùng ở kinh thành không lâu, thế nhưng y thấy rất nhiều chuyện về nội trạch phân tranh. Không nói người khác, tỷ như người của Lâm gia đến ngăn đón y ngay ngày y rời kinh, cũng là nổi danh lừng lẫy. Trong nhà Lâm gia nếu thật “Quy củ” như vậy, Lâm lão nhị cũng không đến mức chạy tới biên quan, cùng bọn họ mấy người không biết một chữ đại tự kiếm cơm ăn.
Phân tranh trong đó, nói chung đều trốn không thoát một chữ tiền. Hiện tại tức phụ y vậy mà không hỏi đến tiền của y? Đại Hùng ở trong lòng không khỏi nhìn Ôn Luân cao thêm một bậc, không thể tưởng được tức phụ mình mặc dù tính tình không tốt, tính cách nhưng lại không phải tệ.
Trong não Đại Hùng chuyển mười bảy mười tám vòng, trên mặt vẫn là vẻ chính trực.
Ôn Luân hoàn toàn không biết ý nghĩ của y, chỉ vào một chỗ vách núi hỏi: “Đi vào trong đó nghỉ ngơi một lát.” Thân thể cậu có phế sài thế nào, cũng là một thằng con trai thành niên. Đại Hùng cõng cậu trực tiếp đi qua một đỉnh núi, tốc độ căn bản là không giảm, thể lực này khiến Ôn Luân có chút hâm mộ.
Đại Hùng không có ý kiến gì: “Nơi này không tồi, chắn gió.”
Vách núi ở trong này có một cái góc ngoặc, bên trong là một vùng đất nhỏ bằng phẳng. Đại Hùng đặt Ôn Luân xuống, bản thân nhặt chút hòn đá nhỏ bỏ vào trong túi áo.
Ôn Luân nhìn thấy, cũng không hỏi. Hiện tại lực chú ý của cậu hoàn toàn đều đặt ở trên vách đá, nói chính xác là bên trong vách núi. Cậu học tình tiết trong TV, giống như tìm cơ quan ám khí cong ngón tay gõ gõ, thấy Đại Hùng còn bận việc gì, cậu liền chậm rãi đi dọc theo vách núi.
Đại Hùng thấy thế, còn tưởng rằng cậu tản bộ, dặn: “Chớ đi xa.”
Ôn Luân trả lời một tiếng, liền tiếp tục tiến tới. Cậu vừa rồi chợt nghe có tiếng nước chảy, nhưng một đường đi tới đều không gặp một con sông nào. Ôn Luân dọc theo một đoạn vách núi trụi lủi đi hai lần, cuối cùng ở một chỗ nghỉ chân. Nghe tới nghe lui, nơi này tiếng nước rõ ràng nhất.
Đại Hùng nhìn Ôn Luân vịn một khối vách núi không động, còn tưởng rằng cậu không có khí lực, đi nhanh qua đỡ lấy người: “Mệt? Hay là không thoải mái?”
Ôn Luân bị y hỏi đến sửng sốt: “Không. Ta muốn nhìn xem, tảng đá kia giống như có thể động.”
Ôn Luân chỉ tảng đá là một phần của vách núi. Bị mưa ăn mòn, trên vách núi đá đã có vết nứt, hình thành các loại hình dạng kỳ lạ rực rỡ. Tảng đá kia cao hơn một trượng, hơi hơi trồi lên, nhìn qua ngược lại như có cảm giác đẩy một cái là có thể từ trên vách núi rơi xuống vậy, nhưng người sống trên núi cũng đều biết, đừng nói mặt ngoài chỉ trồi ra một chút như tảng đá này, chính là một tảng đá không có kẽ hở cô đơn nằm một góc không có vách núi dựa vào như tảng đá kia, cũng có thể mấy trăm năm không đổ.
Đại Hùng giải thích một lần với Ôn Luân, cuối cùng còn nói: “Chờ thời tiết ấm áp một chút, ta dẫn ngươi đi xem Bất đảo ông (con lật đật).” Bất đảo ông là tên các thôn dân đặt cho một khối cự thạch trên ngọn núi.
Ôn Luân cảm thấy rất hứng thú, nhưng nhìn lại tảng đá trước mắt: “Ta còn là muốn đem tảng đá kia mở ra nhìn xem.” Bên trong sẽ có cái gì chứ?
Đại Hùng bị ánh mắt trong suốt của tức phụ nhìn, trong lòng rung động, cúi người trực tiếp liền hôn qua.
Sau đó, y nhận một dấu tay hồng hồng, bắt đầu lấy tảng đá.
Ôn Luân sắc mặt âm trầm ngồi trên tảng đá phía xa trông coi. Hôm nay buổi sáng cậu tỉnh lại trong ngực Đại Hùng, cậu còn có thể thuyết phục chính mình có thêm bạn cùng phòng. Dù sao thân thể cậu hiện tại rách nát, Đại Hùng cũng không có thể thật làm gì cậu. Về sau còn có thể nói chút điều kiện, trong nhà còn có ba quân dự bị, cậu cùng lắm thì cuốn gói, đổi địa phương khác sinh hoạt, cũng không phải đại sự gì. Hiện tại thấy thái độ này của Đại Hùng cậu phải làm sao bây giờ?
Ôn Luân đầu óc xoắn lại như bánh quai chèo, bản chất cậu vẫn là học tra hoàn toàn nghĩ không ra diệu kế gì. Đột nhiên, tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng, tầm mắt tan rã của cậu lần nữa tập trung ngắm nhìn, liền nhìn đến mặt Đại Hùng bị đá sụp vạch ra một vệt máu.
Sách, diện mạo đã đủ ghê! Hiện tại liền quả thực không thể nhìn.
“Được rồi, đi về trước đi.” Ôn Luân từ trong ngực lấy ra một cái khăn, lau khô miệng vết thương trên mặt Đại Hùng, nhìn vết thương rỉ máu vô cùng không vừa mắt.
Đại Hùng vẻ mặt si hán, hốt hoảng cõng Ôn Luân hạ sơn, vào cửa nhà còn dính dính hồ mà lôi kéo Ôn Luân: “Tức phụ, thoa dược cho ta.”
Ôn Luân trừng mắt, lông mày vừa muốn dựng thẳng lên, nhưng nghĩ đến vết thương này là bởi vì lấy tảng đá ra cho mình, hơn nữa thô hán này da mặt đã đủ xấu, lại phá tướng nữa còn có thể nhìn sao?
Thúy Liên để hòm thuốc xuống, nhẹ giọng dặn một câu: “Bôi xong rồi xoa bóp sẽ tốt hơn.”
Dược rất tốt. Thanh lý sạch sẽ miệng vết thương một chút, miệng vết thương cơ bản nhìn không quá nặng, lại nhẹ nhàng xoa bóp hai cái, cơ hồ liền nhìn không ra vết thương, ngay cả làn da chung quanh đều nhìn qua tốt hơn một chút, quả thực chính là kem che khuyết điểm nha.
Đại Hùng cảm thấy miệng vết thương đang khôi phục hơi hơi ngứa, cảm khái: “Chúng ta ở trên chiến trường không có dược tốt như vậy.”
Về dược tốt trên chiến trường, Ôn Luân đại khái biết một ít. Nam nhân nha, nhiều ít đều có chút mê quân sự mê võ hiệp linh tinh, bỏ vài đồng tiền vào trong căn tin trường học ngồi ăn, ngoài miệng luôn treo quân quốc đại sự: “Quân đội nhân số rất nhiều. Có dược tốt cũng chỉ có thể cấp một ít quan viên thượng cấp sử dụng đi? Nếu như là ai bị thương đều dùng dược tốt, quân phí liền không đủ.” Ở rất nhiều thời điểm, vật tư so mạng người còn đáng giá hơn.
Đại Hùng gật gật đầu: “Ân, ta biết.” Ngay sau đó y liền đứng lên, ôm Ôn Luân đang quay lưng về phía mình vào trong ngực, liền nhắm vào cổ cậu mà hôn xuống.
…
“Ngao! Tức phụ, ngươi đạp ta!”
Ôn Luân cảm thấy mình thân là một người nam nhân, lại bị bắt buộc dùng phòng lang thuật của nữ tử, thật là vô cùng đau đớn.
————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ôn luân: thành thật công đạo. ( rốt cuộc có bao nhiêu tiền riêng?)
Tướng quân: oa… Ngày hôm qua liền hôn qua.
Ôn luân: Hử?
Tướng quân: oa… Ngày hôm qua còn sờ qua.
Ôn luân: Hả?!
Tướng quân >///<: tức phụ nhi ~ oa tưởng nhanh lên động phòng ~
Ôn luân: … Thật muốn tại trên người con gấu này mở một cái động, được hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.