Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông
Chương 51: Hôn lễ
Phong Hương
08/10/2020
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Sau khi người Lưu gia rời khỏi Ôn gia, ngày hôm sau đã đem bái thiếp đưa đến Đại Trà thôn.
Sau đó, Hùng gia liền nghênh đón Lưu đồng tri. Vị đồng tri đại nhân này không lộ diện ở Ôn gia, bây giờ mang theo gia nhân cùng vào Đại Trà thôn, mặt già đỏ lên, quanh co nửa ngày không nói gì.
Lão Huyện Bá cũng nửa ngày không nói chuyện.
Thúy Liên lại đây rót trà, lão Huyện Bá mới cười nhạt nói: “Thử xem, lá trà do đại lang nhà ta tự mình sao.”
Lưu đồng tri nhìn mặt lão Huyện Bá, trong lòng càng thêm không đế. Ngày hôm qua ông không kịp cùng đi Ôn gia, hôm nay kịp lên núi, lại phát hiện lão Huyện Bá vốn chỉ nghe kỳ danh này lại thập phần khó đối phó. Lão Huyện Bá thì cũng thôi đi, bên này còn có một tướng quân nhị phẩm. Tuy rằng quan văn cùng võ tướng không thuộc về cùng một hệ thống, nhưng ở bên ngoài Đại Hùng cũng là có chút danh tiếng, cố tình hiện tại y vừa là quan trên lại vừa là vãn bối của mình, khiến Lưu đồng tri có chút đứng ngồi khó yên.
Vốn chuyến trước, lúc không đi Long Châu huyện, Lưu đồng tri đã chuẩn bị từ hôn, sau đó liền có thể tranh thủ để mặt mũi mình dễ nhìn một ít. Nhưng mà ông thật không nghĩ tới: “Ôn phu nhân đại nghĩa, chúng ta thật hổ thẹn.”
Ôn Luân ngược lại muốn tránh đi, nhưng toàn gia đều ở, cho dù cậu không nói câu gì, cũng phải kính bồi ngồi bên, hai mắt nhìn đối diện Lưu Kiến Minh cũng đang ngồi phía dưới.
Lưu Kiến Minh cũng là thần tình xấu hổ, bộ dáng đi đường hôm nay của hắn có chút không được tự nhiên, xem bộ dáng là đã bị một trận đòn khá mạnh.
Ôn Luân không để bụng, vô luận là đánh thật hoặc là đánh giả, đều là diễn trò cho qua chuyện mà thôi. Cái này xem như là một hồi đàm phán, hiện tại Lưu gia đuối lý, Ôn gia lui một bước là vì đạt được ích lợi càng lớn hơn.
Về phần lập trường của Ôn Bảo Thục, nơi này cơ hồ không có ai đi quan tâm.
Ôn Luân nghĩ đến đức hạnh của Ôn Bảo Thục, trong tâm lặng lẽ thắp cho vị Lưu Kiến Minh này một ngọn nến.
Lưu Kiến Minh chú ý tới ánh mắt của Ôn Luân, sắc mặt càng thêm xấu hổ. Hiện nay trong phủ thành, Ôn Luân đã dần dần là người có thanh danh nhất trong lớp tuổi trẻ, vô luận học vấn, phẩm tính đều khiến người người càng thêm tán dương. Vốn trong lòng Lưu Kiến Minh còn có hơi không phục, thế nhưng hôm nay vừa gặp, phát hiện trong mắt Ôn Luân cũng không có xem thường hắn, khiến hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, cũng theo bản năng mà tự mặc cảm. Loại xấu hổ này tới mạc danh kỳ diệu, lại làm cho hắn cơ hồ không ngẩng đầu lên nổi.
Đại Hùng đang ngồi cùng cũng là làm vãn bối, cũng không nói lời nào. Thẳng đến cuối cùng, đàm phán chấm dứt bằng việc Lưu đồng tri chủ động nhượng bộ, hai vị gia chủ mới trưng cầu một chút ý kiến từ Đại Hùng.
Đại Hùng đương nhiên không có ý kiến gì. Muội muội kia của Ôn Luân, y tuy rằng chỉ thấy qua một lần, trong nội tâm cũng là tràn ngập ác cảm, gả đến càng xa càng tốt. Tốt nhất là về sau đi theo Lưu Kiến Minh nhậm chức làm quan, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.
Cùng ngày đàm phán, mọi người liền quyết định đại khái một ít nội dung, thao tác cụ thể như thế nào còn cần thảo luận tinh tế xác thực hơn.
Người Lưu gia bị bắt ở lại Đại Trà thôn, sau đó có may mắn được tham gia hôn lễ của Đại Hùng và Ôn Luân.
Đối với trận hôn lễ này, người Lưu gia cũng chỉ là trong lòng âm thầm nói thầm hai câu, mặt ngoài thì cấp bậc lễ nghĩa mười phần, sau đó bao một phần không hạ lễ không tệ đưa đến Hùng gia.
Ôn Luân cùng Đại Hùng mặc dù là làm hôn lễ bổ sung, nhưng trình độ náo nhiệt cũng là xa xa vượt qua hôn lễ tập thể kia không chỉ một phần.
Vườn trà dược viên, thậm chí cả toàn bộ thôn đều giăng đèn kết hoa.
Quá trình hôn lễ cẩn thận tỉ mỉ, Ôn Luân bị chỉnh chủ từ đầu đến chân, giống như là con rối bị vỗ một lần lại một lần, sau đó liền được đưa lên lưng tiểu mao lư.
Vốn là nên ngồi kiệu, nhưng Ôn Luân đối với trò trói dây lần trước*, hoàn toàn không cảm được: “Hao tài tốn của, ta lại không phải nữ nhân, cưỡi cái con lừa là được.”
*Ai ko nhớ thì lội về chương 1 =))
Lão Huyện Bá cùng Ngô thị sôi nổi phản đối: “Cưỡi lừa sao được? Không ngồi kiệu cũng thôi, cưỡi ngựa đi.”
Ôn Luân còn chưa từng cưỡi qua ngựa, giục ngựa khắp giang hồ cái gì, ngẫm lại cũng là suất khí.
Lão Huyện Bá trực tiếp cho tìm hai thất ngựa cao to lên núi, sau đó Ôn Luân liền đơ —— cậu không thể leo lên!
Làm một ngụy học bá, học lệch nghiêm trọng đến tàn phế mà nói, cưỡi ngựa thật sự là môn rất khó. Cho dù đem cậu đỡ được lên ngựa, cậu cũng không thể khống chế. Nếu không có Đại Hùng đứng canh bên cạnh, cậu liền hoài nghi hôn lễ này có thể sẽ biến thành minh hôn*.
*Đám cưới với người chết.
Ôn Luân sờ sờ bờm lông mềm mềm của tiểu mao lư: “Vẫn là ngươi tốt nhất.”
Tiểu mao lư cười mắt cong cong: “Ân ngang ~” tiểu mao lư mang đỏ thẫm hoa!
Ôn Luân cùng Đại Hùng bị mang theo quỳ đến quỳ đi, đến khi Ôn Luân sắp gục xuống, mới được cho phép đưa về hỉ phòng.
Tiệc cơ động của Hùng gia triển khai, trừ bỏ thịt cá rau ra, còn có một đĩa thức ăn trà, tất cả đều là Ôn Luân não động, sau đó do Thúy Liên nghiên phát (nghiên cứu phát triển) mà ra.
Cái gọi là thức ăn trà chính là lấy lá trà bỏ vào đồ ăn. Lá trà vị đắng, nhưng là nhẹ nhàng khoan khoái giải ngán, màu sắc cũng xinh đẹp, ở Tề Quốc, thức ăn trà cũng không phải mới lạ gì. Nhưng, cực ít có khi nào giống như tiệc rượu ngày hôm nay, quả thực là đem lá trà chơi ra thành hoa.
Loại đồ ăn tinh tế này, trên tiệc cơ động chỉ có một món, chính là bánh chẻo trà xanh, bánh chẻo xanh biếc đáng yêu, nhân bánh bên trong là cải trắng thịt heo. Các thôn dân một bên vừa tấm tắc, một bên cân nhắc trong lòng.
“Cái này hẳn là rất đơn giản.”
“Đơn giản thì đơn giản, này dùng chính là bột mì nha? Chúng ta có dùng?”
“Dùng bột cao lương* nướng áp chảo được không?”
*Trong QT ghi là hỗn hợp bột từ lương thực phụ, như bột ngô cùng bột từ các loại đậu.
“Chúng ta dùng không nổi, nhưng những khách nhân mua được là xong.”
“Có đạo lý.”
Trong phòng Hùng gia chỉ đặt một cái bàn. Lưu gia đối với một bàn thức ăn hoàn toàn không thua tửu lâu trong phủ thành này, đều có chút chần chờ. Nhất là Lưu Kiến Minh, đừng nhìn hắn bội phục Ôn Luân, nhưng trong lòng đối với Ôn Luân luôn có một phần đồng tình, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy, nếu là lập trường của hai người đổi chỗ, hắn tuyệt đối sẽ không sống khiếp nhược như Ôn Luân.
Đúng, chính là khiếp nhược. Hậu trạch Lưu gia mặt ngoài tuy rằng thái bình, chẳng qua là bởi vì trong nhà có chủ mẫu tuyệt đối quyền uy mà thôi. Lưu Kiến Minh từ nhỏ đã thấy nhiều việc xấu xa ngấm ngầm ở hậu trạch, Ôn Luân vốn quỹ đạo là kẻ hoàn toàn thất bại hậu trong trạch đấu. Một hảo nam nhi, thế nhưng bị một đám phụ nhân hậu trạch gây khó dễ. Lưu Kiến Minh trong lòng là khinh thường.
Nhưng ở trên núi hai ngày này, thấy được Ôn Luân làm ra đủ loại, hắn liền tự cảm thấy xấu hổ.
Tâm tư Lưu Kiến Minh, Ôn Luân hoàn toàn không quan tâm.
Đại Hùng cũng không quan tâm. Y vội vã muốn vào động phòng, lại bị kéo dài tới trăng treo cao mới cho đi.
Hỉ phòng như trước là phòng của Lý Nhị, nhưng bị tầng tầng lớp lớp màn che bao vây, nhìn qua quả thực như khu nhà cấp cao.
Trong một mảnh ửng đỏ, Ôn Luân ghé vào mép kháng, nửa thân thể treo lơ lửng, mắt thấy liền sắp lăn xuống đất.
Đại Hùng không hề nghĩ ngợi, tiến lên tiếp được người.
Ôn Luân theo bản năng mà cọ cọ, lẩm bẩm một câu: “Tiểu… Hùng?”
Tiểu hùng là cái gì? Y rõ ràng là Đại Hùng, là Đại Hùng! Đại Hùng mày xích lại, sửa lại: “Là tướng công.”
Ôn Luân không hé răng.
Đại Hùng nghẹn nửa ngày, kết quả phát hiện Ôn Luân đang ngủ. Nhìn vành mắt xanh đen của tức phụ, y cũng không nhẫn tâm đánh thức cậu, nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ cậu rửa mặt.
Mấy ngày nay không chỉ mình Ôn Luân ngủ không ngon, Đại Hùng cũng ngủ không ngon. Thói quen cùng giường cộng chẩm, đột nhiên biến thành một người, cảm giác hư không đến đáng sợ. Y từ tối tới sáng đều sẽ bừng tỉnh năm sáu lần, theo bản năng mà muốn dịch chăn cho tức phụ, lại phát hiện bên người không có một bóng người.
Thời gian lâu, y thậm chí có chút hoảng hốt, hoài nghi mình có phải đã cưới tức phụ hay không? Có lẽ Ôn Luân người này căn bản là do y ảo tưởng mà ra, y căn bản mới vừa trở lại Đại Trà thôn, hiện tại vừa mới bắt đầu chuẩn bị hôn lễ mà thôi.
Chất lượng giấc ngủ tốt đẹp trở về, hai người vừa cảm giác đã ngủ thẳng đến hừng đông. Ôn Luân còn chưa tính, Đại Hùng quen sáng sớm dạy võ, cũng không đúng giờ xuất hiện ở trong sân.
Diêu Thanh chuẩn bị đi gõ cửa, lại bị lão Huyện Bá giữ chặt: “Đến chơi cờ với gia gia.”
Diêu Thanh gật đầu, đi theo lão Huyện Bá, lại vẫn nhịn không được nhìn cửa phòng đóng chặt. Đại Hùng thúc rất ít khi không dạy học sớm, nhưng mỗi lần Đại Hùng thúc không dạy, tiên sinh lại sẽ nằm trên giường vài ngày.
Đại Hùng hôm nay kỳ thật thức trễ không bao lâu, sau khi tỉnh lại, liền nhìn thấy mặt tức phụ, trái hôn một cái, phải hôn một cái, hôn hôn một lát liền không thể vãn hồi.
Ôn Luân người còn chưa thanh tỉnh, đã bị kéo vào trong dục vọng, lăn qua lộn lại vài lần.
Hai người bị bắt cách ly, áp lực đến độ có chút ngoan. Thời điểm tỉnh táo lại, ngay cả Đại Hùng cũng có chút chân nhuyễn, chớ nói chi là Ôn Luân.
Đại Hùng còn có chút ý do chưa tẫn, cầm “Tranh liên hoàn” từ tủ đầu giường ra, nhanh chóng lật đến một tờ: “Cái tư thế này còn chưa có thử qua.”
Ôn Luân kinh ngạc mà nhìn tranh liên hoàn bị y vất vả cần cù lật xem, khó có thể tin bọn họ thế nhưng thử qua nhiều tư thế đến như vậy.
Đại Hùng thấy Ôn Luân không nói tiếp, đem sách trân trọng mà cất kỹ, bắt đầu lên án: “Đệ ngày hôm qua gọi ta là Tiểu Hùng.” cái xưng hô Tiểu Hùng này một chút cũng không cao lớn uy mãnh, hoàn toàn không phù hợp hình tượng của y có được không?
Ôn học tra mệt chết đi được, đầu óc căn bản là còn chưa bắt đầu vận chuyển, nói thẳng: “Nào có. Ta nhất định gọi huynh là tiểu gấu mèo.”
Tiểu gấu mèo? Đại Hùng ngẫm lại đêm qua hình như tức phụ nói ba chữ, chẳng qua chữ ở giữa, y không nghe rõ, cúi đầu vừa thấy biểu tình có tật giật mình của Ôn Luân, liền đem người từ trong ổ chăn đào ra: “Tiểu gấu mèo là cái gì?”
Tám trăm dặm đại sơn không có gấu mèo. Toàn bộ Tề Quốc không có gấu mèo. Nhưng tên nó có một chữ hùng, Đại Hùng cho rằng đó là một loại gấu cao lớn uy mãnh.
Kết quả chờ Ôn Luân vẽ ra một con tiểu gấu mèo sau, Đại Hùng nhìn con vật trắng đen rõ ràng kia, cả người đều không tốt. Y cuối cùng còn muốn phản bác một chút: “Tiểu gấu mèo, kích thước bao nhiêu?” Có lẽ nó chỉ là lớn lên khôi hài, kỳ thật lại là một loại mãnh thú thì sao?
Ôn Luân khoa tay múa chân kích thước một chút, trực tiếp dập nát ảo tưởng của Đại Hùng.
Sau đó người Lưu gia thấp thỏm phát hiện, sắc mặt tân lang quân âm trầm cả ngày.
Đầu tim Lưu Kiến Minh nhảy dựng: chẳng lẽ tình cảm của Hùng Tướng quân cùng Ôn Luân không tốt?
Ôn Luân ngược lại lành lấy gáo vỡ làm muôi, lén lút bắt đầu gọi tiểu gấu mèo tiểu gấu mèo. Bắt cậu gọi Đại Hùng là tướng công, cậu luôn cảm thấy độ xấu hổ rất cao, gọi không ra lời.
Vẫn là gọi tiểu gấu mèo chơi thật vui. Nhất là sắc mặt của Đại Hùng thật sự rất có ý tứ!
====
TT: Vừa kịp trong ngày:))
Rei: Klq cho lắm, nhưng đây là Đại Hùng trong mắt Ôn tiểu thụ, khụ, ha ha ha ha cười chết ta =)))))
Beta: TrinhTrinh
Sau khi người Lưu gia rời khỏi Ôn gia, ngày hôm sau đã đem bái thiếp đưa đến Đại Trà thôn.
Sau đó, Hùng gia liền nghênh đón Lưu đồng tri. Vị đồng tri đại nhân này không lộ diện ở Ôn gia, bây giờ mang theo gia nhân cùng vào Đại Trà thôn, mặt già đỏ lên, quanh co nửa ngày không nói gì.
Lão Huyện Bá cũng nửa ngày không nói chuyện.
Thúy Liên lại đây rót trà, lão Huyện Bá mới cười nhạt nói: “Thử xem, lá trà do đại lang nhà ta tự mình sao.”
Lưu đồng tri nhìn mặt lão Huyện Bá, trong lòng càng thêm không đế. Ngày hôm qua ông không kịp cùng đi Ôn gia, hôm nay kịp lên núi, lại phát hiện lão Huyện Bá vốn chỉ nghe kỳ danh này lại thập phần khó đối phó. Lão Huyện Bá thì cũng thôi đi, bên này còn có một tướng quân nhị phẩm. Tuy rằng quan văn cùng võ tướng không thuộc về cùng một hệ thống, nhưng ở bên ngoài Đại Hùng cũng là có chút danh tiếng, cố tình hiện tại y vừa là quan trên lại vừa là vãn bối của mình, khiến Lưu đồng tri có chút đứng ngồi khó yên.
Vốn chuyến trước, lúc không đi Long Châu huyện, Lưu đồng tri đã chuẩn bị từ hôn, sau đó liền có thể tranh thủ để mặt mũi mình dễ nhìn một ít. Nhưng mà ông thật không nghĩ tới: “Ôn phu nhân đại nghĩa, chúng ta thật hổ thẹn.”
Ôn Luân ngược lại muốn tránh đi, nhưng toàn gia đều ở, cho dù cậu không nói câu gì, cũng phải kính bồi ngồi bên, hai mắt nhìn đối diện Lưu Kiến Minh cũng đang ngồi phía dưới.
Lưu Kiến Minh cũng là thần tình xấu hổ, bộ dáng đi đường hôm nay của hắn có chút không được tự nhiên, xem bộ dáng là đã bị một trận đòn khá mạnh.
Ôn Luân không để bụng, vô luận là đánh thật hoặc là đánh giả, đều là diễn trò cho qua chuyện mà thôi. Cái này xem như là một hồi đàm phán, hiện tại Lưu gia đuối lý, Ôn gia lui một bước là vì đạt được ích lợi càng lớn hơn.
Về phần lập trường của Ôn Bảo Thục, nơi này cơ hồ không có ai đi quan tâm.
Ôn Luân nghĩ đến đức hạnh của Ôn Bảo Thục, trong tâm lặng lẽ thắp cho vị Lưu Kiến Minh này một ngọn nến.
Lưu Kiến Minh chú ý tới ánh mắt của Ôn Luân, sắc mặt càng thêm xấu hổ. Hiện nay trong phủ thành, Ôn Luân đã dần dần là người có thanh danh nhất trong lớp tuổi trẻ, vô luận học vấn, phẩm tính đều khiến người người càng thêm tán dương. Vốn trong lòng Lưu Kiến Minh còn có hơi không phục, thế nhưng hôm nay vừa gặp, phát hiện trong mắt Ôn Luân cũng không có xem thường hắn, khiến hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, cũng theo bản năng mà tự mặc cảm. Loại xấu hổ này tới mạc danh kỳ diệu, lại làm cho hắn cơ hồ không ngẩng đầu lên nổi.
Đại Hùng đang ngồi cùng cũng là làm vãn bối, cũng không nói lời nào. Thẳng đến cuối cùng, đàm phán chấm dứt bằng việc Lưu đồng tri chủ động nhượng bộ, hai vị gia chủ mới trưng cầu một chút ý kiến từ Đại Hùng.
Đại Hùng đương nhiên không có ý kiến gì. Muội muội kia của Ôn Luân, y tuy rằng chỉ thấy qua một lần, trong nội tâm cũng là tràn ngập ác cảm, gả đến càng xa càng tốt. Tốt nhất là về sau đi theo Lưu Kiến Minh nhậm chức làm quan, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.
Cùng ngày đàm phán, mọi người liền quyết định đại khái một ít nội dung, thao tác cụ thể như thế nào còn cần thảo luận tinh tế xác thực hơn.
Người Lưu gia bị bắt ở lại Đại Trà thôn, sau đó có may mắn được tham gia hôn lễ của Đại Hùng và Ôn Luân.
Đối với trận hôn lễ này, người Lưu gia cũng chỉ là trong lòng âm thầm nói thầm hai câu, mặt ngoài thì cấp bậc lễ nghĩa mười phần, sau đó bao một phần không hạ lễ không tệ đưa đến Hùng gia.
Ôn Luân cùng Đại Hùng mặc dù là làm hôn lễ bổ sung, nhưng trình độ náo nhiệt cũng là xa xa vượt qua hôn lễ tập thể kia không chỉ một phần.
Vườn trà dược viên, thậm chí cả toàn bộ thôn đều giăng đèn kết hoa.
Quá trình hôn lễ cẩn thận tỉ mỉ, Ôn Luân bị chỉnh chủ từ đầu đến chân, giống như là con rối bị vỗ một lần lại một lần, sau đó liền được đưa lên lưng tiểu mao lư.
Vốn là nên ngồi kiệu, nhưng Ôn Luân đối với trò trói dây lần trước*, hoàn toàn không cảm được: “Hao tài tốn của, ta lại không phải nữ nhân, cưỡi cái con lừa là được.”
*Ai ko nhớ thì lội về chương 1 =))
Lão Huyện Bá cùng Ngô thị sôi nổi phản đối: “Cưỡi lừa sao được? Không ngồi kiệu cũng thôi, cưỡi ngựa đi.”
Ôn Luân còn chưa từng cưỡi qua ngựa, giục ngựa khắp giang hồ cái gì, ngẫm lại cũng là suất khí.
Lão Huyện Bá trực tiếp cho tìm hai thất ngựa cao to lên núi, sau đó Ôn Luân liền đơ —— cậu không thể leo lên!
Làm một ngụy học bá, học lệch nghiêm trọng đến tàn phế mà nói, cưỡi ngựa thật sự là môn rất khó. Cho dù đem cậu đỡ được lên ngựa, cậu cũng không thể khống chế. Nếu không có Đại Hùng đứng canh bên cạnh, cậu liền hoài nghi hôn lễ này có thể sẽ biến thành minh hôn*.
*Đám cưới với người chết.
Ôn Luân sờ sờ bờm lông mềm mềm của tiểu mao lư: “Vẫn là ngươi tốt nhất.”
Tiểu mao lư cười mắt cong cong: “Ân ngang ~” tiểu mao lư mang đỏ thẫm hoa!
Ôn Luân cùng Đại Hùng bị mang theo quỳ đến quỳ đi, đến khi Ôn Luân sắp gục xuống, mới được cho phép đưa về hỉ phòng.
Tiệc cơ động của Hùng gia triển khai, trừ bỏ thịt cá rau ra, còn có một đĩa thức ăn trà, tất cả đều là Ôn Luân não động, sau đó do Thúy Liên nghiên phát (nghiên cứu phát triển) mà ra.
Cái gọi là thức ăn trà chính là lấy lá trà bỏ vào đồ ăn. Lá trà vị đắng, nhưng là nhẹ nhàng khoan khoái giải ngán, màu sắc cũng xinh đẹp, ở Tề Quốc, thức ăn trà cũng không phải mới lạ gì. Nhưng, cực ít có khi nào giống như tiệc rượu ngày hôm nay, quả thực là đem lá trà chơi ra thành hoa.
Loại đồ ăn tinh tế này, trên tiệc cơ động chỉ có một món, chính là bánh chẻo trà xanh, bánh chẻo xanh biếc đáng yêu, nhân bánh bên trong là cải trắng thịt heo. Các thôn dân một bên vừa tấm tắc, một bên cân nhắc trong lòng.
“Cái này hẳn là rất đơn giản.”
“Đơn giản thì đơn giản, này dùng chính là bột mì nha? Chúng ta có dùng?”
“Dùng bột cao lương* nướng áp chảo được không?”
*Trong QT ghi là hỗn hợp bột từ lương thực phụ, như bột ngô cùng bột từ các loại đậu.
“Chúng ta dùng không nổi, nhưng những khách nhân mua được là xong.”
“Có đạo lý.”
Trong phòng Hùng gia chỉ đặt một cái bàn. Lưu gia đối với một bàn thức ăn hoàn toàn không thua tửu lâu trong phủ thành này, đều có chút chần chờ. Nhất là Lưu Kiến Minh, đừng nhìn hắn bội phục Ôn Luân, nhưng trong lòng đối với Ôn Luân luôn có một phần đồng tình, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy, nếu là lập trường của hai người đổi chỗ, hắn tuyệt đối sẽ không sống khiếp nhược như Ôn Luân.
Đúng, chính là khiếp nhược. Hậu trạch Lưu gia mặt ngoài tuy rằng thái bình, chẳng qua là bởi vì trong nhà có chủ mẫu tuyệt đối quyền uy mà thôi. Lưu Kiến Minh từ nhỏ đã thấy nhiều việc xấu xa ngấm ngầm ở hậu trạch, Ôn Luân vốn quỹ đạo là kẻ hoàn toàn thất bại hậu trong trạch đấu. Một hảo nam nhi, thế nhưng bị một đám phụ nhân hậu trạch gây khó dễ. Lưu Kiến Minh trong lòng là khinh thường.
Nhưng ở trên núi hai ngày này, thấy được Ôn Luân làm ra đủ loại, hắn liền tự cảm thấy xấu hổ.
Tâm tư Lưu Kiến Minh, Ôn Luân hoàn toàn không quan tâm.
Đại Hùng cũng không quan tâm. Y vội vã muốn vào động phòng, lại bị kéo dài tới trăng treo cao mới cho đi.
Hỉ phòng như trước là phòng của Lý Nhị, nhưng bị tầng tầng lớp lớp màn che bao vây, nhìn qua quả thực như khu nhà cấp cao.
Trong một mảnh ửng đỏ, Ôn Luân ghé vào mép kháng, nửa thân thể treo lơ lửng, mắt thấy liền sắp lăn xuống đất.
Đại Hùng không hề nghĩ ngợi, tiến lên tiếp được người.
Ôn Luân theo bản năng mà cọ cọ, lẩm bẩm một câu: “Tiểu… Hùng?”
Tiểu hùng là cái gì? Y rõ ràng là Đại Hùng, là Đại Hùng! Đại Hùng mày xích lại, sửa lại: “Là tướng công.”
Ôn Luân không hé răng.
Đại Hùng nghẹn nửa ngày, kết quả phát hiện Ôn Luân đang ngủ. Nhìn vành mắt xanh đen của tức phụ, y cũng không nhẫn tâm đánh thức cậu, nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ cậu rửa mặt.
Mấy ngày nay không chỉ mình Ôn Luân ngủ không ngon, Đại Hùng cũng ngủ không ngon. Thói quen cùng giường cộng chẩm, đột nhiên biến thành một người, cảm giác hư không đến đáng sợ. Y từ tối tới sáng đều sẽ bừng tỉnh năm sáu lần, theo bản năng mà muốn dịch chăn cho tức phụ, lại phát hiện bên người không có một bóng người.
Thời gian lâu, y thậm chí có chút hoảng hốt, hoài nghi mình có phải đã cưới tức phụ hay không? Có lẽ Ôn Luân người này căn bản là do y ảo tưởng mà ra, y căn bản mới vừa trở lại Đại Trà thôn, hiện tại vừa mới bắt đầu chuẩn bị hôn lễ mà thôi.
Chất lượng giấc ngủ tốt đẹp trở về, hai người vừa cảm giác đã ngủ thẳng đến hừng đông. Ôn Luân còn chưa tính, Đại Hùng quen sáng sớm dạy võ, cũng không đúng giờ xuất hiện ở trong sân.
Diêu Thanh chuẩn bị đi gõ cửa, lại bị lão Huyện Bá giữ chặt: “Đến chơi cờ với gia gia.”
Diêu Thanh gật đầu, đi theo lão Huyện Bá, lại vẫn nhịn không được nhìn cửa phòng đóng chặt. Đại Hùng thúc rất ít khi không dạy học sớm, nhưng mỗi lần Đại Hùng thúc không dạy, tiên sinh lại sẽ nằm trên giường vài ngày.
Đại Hùng hôm nay kỳ thật thức trễ không bao lâu, sau khi tỉnh lại, liền nhìn thấy mặt tức phụ, trái hôn một cái, phải hôn một cái, hôn hôn một lát liền không thể vãn hồi.
Ôn Luân người còn chưa thanh tỉnh, đã bị kéo vào trong dục vọng, lăn qua lộn lại vài lần.
Hai người bị bắt cách ly, áp lực đến độ có chút ngoan. Thời điểm tỉnh táo lại, ngay cả Đại Hùng cũng có chút chân nhuyễn, chớ nói chi là Ôn Luân.
Đại Hùng còn có chút ý do chưa tẫn, cầm “Tranh liên hoàn” từ tủ đầu giường ra, nhanh chóng lật đến một tờ: “Cái tư thế này còn chưa có thử qua.”
Ôn Luân kinh ngạc mà nhìn tranh liên hoàn bị y vất vả cần cù lật xem, khó có thể tin bọn họ thế nhưng thử qua nhiều tư thế đến như vậy.
Đại Hùng thấy Ôn Luân không nói tiếp, đem sách trân trọng mà cất kỹ, bắt đầu lên án: “Đệ ngày hôm qua gọi ta là Tiểu Hùng.” cái xưng hô Tiểu Hùng này một chút cũng không cao lớn uy mãnh, hoàn toàn không phù hợp hình tượng của y có được không?
Ôn học tra mệt chết đi được, đầu óc căn bản là còn chưa bắt đầu vận chuyển, nói thẳng: “Nào có. Ta nhất định gọi huynh là tiểu gấu mèo.”
Tiểu gấu mèo? Đại Hùng ngẫm lại đêm qua hình như tức phụ nói ba chữ, chẳng qua chữ ở giữa, y không nghe rõ, cúi đầu vừa thấy biểu tình có tật giật mình của Ôn Luân, liền đem người từ trong ổ chăn đào ra: “Tiểu gấu mèo là cái gì?”
Tám trăm dặm đại sơn không có gấu mèo. Toàn bộ Tề Quốc không có gấu mèo. Nhưng tên nó có một chữ hùng, Đại Hùng cho rằng đó là một loại gấu cao lớn uy mãnh.
Kết quả chờ Ôn Luân vẽ ra một con tiểu gấu mèo sau, Đại Hùng nhìn con vật trắng đen rõ ràng kia, cả người đều không tốt. Y cuối cùng còn muốn phản bác một chút: “Tiểu gấu mèo, kích thước bao nhiêu?” Có lẽ nó chỉ là lớn lên khôi hài, kỳ thật lại là một loại mãnh thú thì sao?
Ôn Luân khoa tay múa chân kích thước một chút, trực tiếp dập nát ảo tưởng của Đại Hùng.
Sau đó người Lưu gia thấp thỏm phát hiện, sắc mặt tân lang quân âm trầm cả ngày.
Đầu tim Lưu Kiến Minh nhảy dựng: chẳng lẽ tình cảm của Hùng Tướng quân cùng Ôn Luân không tốt?
Ôn Luân ngược lại lành lấy gáo vỡ làm muôi, lén lút bắt đầu gọi tiểu gấu mèo tiểu gấu mèo. Bắt cậu gọi Đại Hùng là tướng công, cậu luôn cảm thấy độ xấu hổ rất cao, gọi không ra lời.
Vẫn là gọi tiểu gấu mèo chơi thật vui. Nhất là sắc mặt của Đại Hùng thật sự rất có ý tứ!
====
TT: Vừa kịp trong ngày:))
Rei: Klq cho lắm, nhưng đây là Đại Hùng trong mắt Ôn tiểu thụ, khụ, ha ha ha ha cười chết ta =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.