Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông
Chương 83: Trượt tuyết
Phong Hương
08/10/2020
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Người gác cổng mới tới, Tiểu Uông, rất có khả năng. Tự mình tìm người xây kháng còn không tính, đã vậy còn đem phòng dành người gác cổng, vốn lúc trước dùng để chứa tạp vật cũng đều sửa sang lại.
Thời điểm Đại Hùng trở về, Tiểu Uông đang pha trà, trên tay còn cầm một quyển thư, hai con cẩu ghé vào chân Tiểu Uông gặm xương cốt.
“Uông!”
Đại Hùng: “…” Đi nhầm?
Tiểu Uông rất nhanh đứng lên: “Đại nhân trở lại. Ta là người gác cổng mới tới, Uông Thiên Thành, Tiểu Uông.”
Đại Hùng cúi đầu nhìn hai con cẩu bên chân Tiểu Uông. Cẩu chỗ nào ra, lớn lên thật xấu. Đại Hùng so sánh độ lớn nhỏ của hai con cẩu, đủ dùng để kéo trượt tuyết nha, cũng không biết tức phụ là từ chỗ nào tìm ra tới người gác cổng này nữa.
Đại Hùng hiển nhiên không phải một mình trở về, phía sau còn đi theo giúp đỡ, khiêng vào cửa nửa miếng thịt heo, nửa miếng thịt hươu bào, còn có thiệt nhiều trái cây trên núi.
Ôn Luân đã đi ra, kéo Đại Hùng vào phòng: “Không bị thương đi?” Trong bồn tắm nước ấm đã đổ vừa đủ, chờ Ôn Luân chuẩn bị tốt quần áo tắm, Đại Hùng cũng đã tự cởi sạch mình thành gấu lõa thể.
“Không có.” Đại Hùng không kéo Ôn Luân vào đồng thời phao tắm, nước ấm có chút lạnh, y cằn nhằn cùng tức phụ oán giận, “Mấy tên sát phôi bên Long Môn Quan cũng đồng thời vào núi. Con mồi bị phân đi không ít. Quân sư đúng là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, đưa tới nhiều cật hóa như vậy không nói, còn hố A Thanh nhà chúng ta. Đúng rồi, người gác cổng ngoài kia là xảy ra chuyện gì a?”
Ôn Luân đem chuyện Uông Thiên Thành kể cho y nghe.
Đại Hùng gật gật đầu: “Một cái mùa đông, làm người gác cổng cũng được. Hai con cẩu cũng không tồi, so với Tiểu Uông càng hữu dụng hơn.”
Ôn Luân phụ họa: “Ân, chờ phong sơn liền để nhóm thợ thủ công bớt thời giờ làm xe trượt tuyết. Có cái gì cũng không cần xuống núi cõng đi lên.” Xe trượt tuyết có thể chở đồ vật, so với lượng đồ vật một người có thể cõng lên núi nhiều hơn. Mặt cẩu lớn lên khổ bức như vậy, nhìn đã đủ khiến người ta muốn đi khi dễ rồi.
Đại Hùng nghỉ ngơi trong một ngày, ngày hôm sau liền khoe khoang chiến tích với tức phụ.
Ôn Luân còn chưa đi đến trà xưởng, chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết phá lệ thê lương, không khỏi quay đầu hỏi Đại Hùng: “Bắt sống lợn rừng à?” Tiếng giết heo kêu thủng trời xanh, thật sự rất có đặc sắc.
Thật lâu trước kia, Ôn Luân vẫn cảm thấy heo đều là vật vô hại, vô luận là heo nhà vẫn là lợn rừng, đều chỉ có nằm dài ở trong bát mặc người ăn. Nhưng trên thực tế, heo ở trên núi lại rất hung tàn, tuyệt đối là mãnh thú nha.
Đại Hùng chậm lại cước bộ: “Chỉ ba đầu lợn rừng nhỏ, trước thả nuôi thử nhìn xem. Đỡ phải đến mùa đông khắc nghiệt không có thịt tươi ăn.”
Không có thịt tươi ăn, ý nghĩ này chỉ mình Ôn Luân mới có thôi. Đầu năm nay, có thịt ăn là đã không tồi, ai còn quản là thịt tươi sống hay là thịt khô muối chứ.
Ôn Luân cười cong hai mắt, bỗng nhiên thấu đi qua, hôn một hơi lên vành tai Đại Hùng: “Tiểu gấu mèo.”
Đại Hùng hít khí một hơi, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên: “Ở, ở bên ngoài đừng như vậy.” Suốt mấy ngày đi ra ngoài, săn thú là thứ yếu, mấu chốt là còn phải kiểm tra thêm một lần tình huống chung quanh. Săn thú chẳng qua là khi quay về, thuận tay đánh một ít. Nhưng chuyện này hao phí tinh lực, xa xa so với đơn thuần săn thú còn muốn cao hơn nhiều.
Y ngày hôm qua trở về tắm rửa, ăn cơm xong liền ngủ. Buổi sáng hôm nay thì nhớ thương khoe khoang chiến tích với tức phụ, cũng không đem người làm như thế nào, kết quả hiện tại đâu?
“Tức phụ, đệ đang nghĩ gì?”
Ôn Luân không trả lời, chỉ cười khẽ hai tiếng.
Cước bộ của Đại Hùng dừng một chút, do dự rốt cuộc là nên dựa theo kế hoạch sớm định ra đi tiếp đi, hay là xoay người trở về phòng hung hăng mà làm tiểu yêu tinh trên lưng này. Đương nhiên, ý chí cùng lực chấp hành cường đại của quân nhân, vẫn là khiến cho Hùng đại tướng quân cõng tiểu yêu tinh nhà mình mang đi trà xưởng.
Ba đầu tiểu lợn rừng vừa mới bị hạ đao đoạn tử tuyệt tôn. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tiểu trư tể. Nhóm tiểu trư tể không biết là bởi vì vừa mới gặp công kích vật lý, hay là bởi vì hiện tại đang bị công kích tinh thần, ngay cả “éc” cũng không dám phát ra một tiếng, chỉ biết nằm đó run rẩy chân nhỏ giọng hừ hừ.
Hoa Vĩnh đứng lên, tay to vung lên, ba người lại đây, một người bưng một đầu, ôm vào trong chuồng gia súc.
Hiện tại chuồng gia súc đã khác xa lúc xưa.
Quy mô của ổ gà là lớn nhất, mặt khác còn có chuồng lừa, chuồng ngựa, chuồng dê, hiện tại lại thêm chuồng heo, còn nhốt một đầu hươu bào cùng hai đầu hoàng dương.
Vài nữ quyến phụ trách chiếu khán chuồng gia súc nói tới hai đầu hoàng dương liền cười: “Lúc mới tới rất hoang dã, sau lại nhìn thấy mẫu dương cách vách, liền lập tức an tĩnh lại ngay.”
Ôn Luân nhìn nhìn hoàng dương toàn thân chật vật, lại nhìn nhìn mẫu dương được chăm sóc đến vô cùng tốt, nháy mắt liền hiểu được. Đây là tiểu hoàng mao điểu ti coi trọng bạch phú mỹ nha!
Sau đó, tiếng pháo vang liên tiếp, kết cấu chủ thể của bảo lâu cũng đã toàn bộ hoàn thành.
Hùng gia làm đông gia, thỉnh nhóm thợ thủ công bao quát toàn thôn đều ăn thật ngon một trận. Hai đầu lợn rừng lớn, hai đầu hoàng dương, quả thực thịt xếp cao cao như núi nhỏ. Xây bảo lâu, người toàn thôn đều tham dự, về phần nhóm du khách cũng chỉ là đến thấu cái náo nhiệt mà thôi. Bàn đồ ăn chỉ tốn vài đồng tiền, chẳng lẽ nguyên một mùa đông còn không kiếm trở lại?
Người trong thôn nói thật ra thì, trải qua vài năm chỉ điểm sau, về chuyện kiếm tiền đó là nghĩ một chút liền thông. Hiện giờ đừng nói là phụ nhân trong thôn, cho dù là những hán tử nhàn rỗi trước kia, cũng đều là hảo thủ nấu ăn. Năm nay còn có một nhà, được thỉnh đi thôn cách vách, đi nấu tửu tịch cho người ta.
Hiện tại người trong thôn không có việc gì, vẫn thích ngồi ở dưới cây đại trà ngay thôn khẩu tụ tập, nhưng trên tay mỗi người đều có việc, nếu không phải đan giỏ sọt đựng thức ăn, thì chính là may quần áo khâu đế hài. Có du khách ngẫu nhiên cũng sẽ mua một hai món.
Nhất là thời điểm mùa đông, các thư sinh đông du năm trước, cũng đã để các thôn dân hảo hảo cắt một miếng… Khụ, kiếm một ít. Đầu năm nay người muốn đi du lịch đều là kẻ có tiền, tùy thân mang đến ăn dùng tuyệt đối cũng không ít, nhưng không chịu nổi có thời điểm bỏ sót nha. Mùa đông trong núi lại không đi ra được, vật tư của mọi người cũng có hạn, đương nhiên phải lấy tiền, hung hăng mà lấy tiền.
Món Ôn Luân ăn vẫn là Thúy Liên tự mình cầm dao. Tinh tế đến một mảnh thịt cũng có thể khắc ra hoa cái loại này.
Về phần những người khác, nhất là người gác cổng Tiểu Uông, đãi ngộ của hắn đều như Đại Uông Nhị Uông.
Tiểu Uông nhìn một chậu lớn thịt xếp thành đỉnh cao trước mắt, thật cũng không cảm thấy Hùng gia cố ý làm khó dễ gì hắn. Nhưng khi cúi đầu nhìn hai con cẩu ở bên chân mình ăn đến đầu cũng không muốn nâng kia, chậu lớn giống nhau như đúc, rau xanh giống nhau như đúc. Hắn ăn một hơi, hương vị thật tâm không tồi, nhưng hắn thật tâm cảm thấy rất nghẹn lòng a.
Lòng nghẹn đến muốn tràn ra Tiểu Uông, cơm nước xong, đem ba cái chậu cơm được liếm đến sáng bóng kia đưa đến bên cạnh giếng.
Bích Hà đang ngồi bên cạnh giếng rửa chén, vừa thấy ba cái chậu cơm, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba cái uông kia, so nàng rửa qua còn sạch hơn.
Khổ bức cẩu x2, biểu tình nghiêm túc mà nhăn mặt, ngồi xổm dưới đất: “Gâu gâu.” Nhanh rửa chén đi.
Tiểu Uông mặt mang khổ bức làm sáng tỏ: “Là chúng nó cướp chậu cơm của ta đi liếm sạch!” Mới không phải hắn liếm sạch a.
Bích Hà: vì cái gì phải cường điệu một lần? Nàng căn bản là không có hoài nghi hắn liếm chậu cơm.
Tiểu Uông tiếp tục mặt mang khổ bức, kéo thùng nước qua, giúp Bích Hà múc nước.
Chờ đến khi Tống Lâm vào cửa, Tiểu Uông không chỉ giúp đỡ Bích Hà đem bát tẩy sạch, đồ ăn tẩy sạch, còn đem vại nước trong phòng bếp đổ đầy, cũng đổ đầy nước trong bồn tắm.
Tiểu Uông tự giác ra sức làm việc.
Tống Lâm thấu lại đây tiếp đón Bích Hà, lại thăm dò nhìn đáy giếng, chỉ vào Tiểu Uông: “Tiểu tử chỗ nào tới, không hiểu chuyện a. Dùng nước như vậy, giếng này không kịp chảy nước, không hai ngày liền cạn.”
Biểu tình của Tiểu Uông liền cùng cẩu nhà mình y chang nhau, cái gì gọi là cố hết sức không lấy được lòng, cái gì gọi là hảo tâm làm chuyện xấu, chính là đây.
Bất quá Tống Lâm cũng không tiếp tục nói hắn, Đại Hùng cùng Ôn Luân cũng trở về, tiếp đón nhau vào thư phòng đàm luận chính sự. Diêu Thanh thu dọn đồ đạc đi vào bàng thính.
“Cuối cùng cũng bắt kịp.” Tống Lâm nói chính là công trình kiến trúc chủ thể của bảo lâu, “Ngày mai toàn bộ làm xong hết, chỉ để lại nhóm thợ thủ công thôi.” Tống Lâm trong khoảng thời gian này coi như là đã thích ứng sinh hoạt của một đốc công, dáng vẻ thư sinh trên người cũng đã thiếu rất nhiều.
Ôn Luân gật gật đầu: “Để nhóm thợ thủ công có rảnh đi làm xe trượt tuyết, vừa lúc có hai con cẩu, vạn nhất khuyết thiếu cái gì, cũng không sợ.”
Tống Lâm nhìn cẩu, gật gật đầu: “Xem bộ dáng là được, nhưng còn phải huấn huấn.”
Cẩu kéo xe trượt tuyết còn phải huấn? Ôn Luân chớp mắt một cái.
Tống Lâm nhìn ra Ôn Luân không rõ, giải thích một chút: “Cẩu kéo xe, giống như trâu cày ruộng, đều phải học, không phải trời sinh liền biết. Hơn nữa có cẩu nhìn khí lực lớn, nhưng chạy không được vài bước đường liền lại không được, căn bản là không thể kéo xe. Cẩu ở nơi này cũng không thích hợp, phương bắc ngược lại có hảo cẩu kéo xe trượt tuyết, hai con bên ngoài kia thoạt nhìn chính là tạp giao.”
Ôn Luân có chút thay hai con cẩu bi ai, không phải mỗi con lai đều là mỹ nhân a.
“Ôn tiên sinh vừa thấy chính là một lòng nghiên cứu học vấn, không giống những hoàn khố tử trong kinh, quen thuộc thứ này thứ nọ.” Gia môn trong kinh thành, lão đại dưỡng chim, tiểu nhân nuôi chó, tất cả đều đã nuôi ra có học vấn.
Ôn Luân bị vỗ mông ngựa, cũng không cảm thấy cái gì, quay đầu hỏi Đại Hùng: “Trong kinh có nhiều đại cẩu kéo xe trượt tuyết sao?” Có chó Husky sao? Có Alaska sao? Có Samoyed sao?
Đại Hùng lắc lắc đầu. Y ở trong kinh qua lại vội vàng, vẻn vẹn giao tế cũng chính là cùng nhóm đồng bào cùng uống rượu ăn thịt mà thôi, đừng nói nuôi chó, bọn họ những người chân chính từ chiến trường ra này, săn thú cũng đã chướng mắt.
Tống Lâm trực tiếp kéo việc: “Giao cho Tống mỗ đi, đầu xuân liền cho người đưa tiểu cẩu tể lại đây. Cẩu dưỡng từ nhỏ mới thân. Không biết Hùng đại nhân muốn dưỡng mấy con?”
Đại Hùng tính toán một chút: “Có khoản bốn năm con là đủ rồi.” Cẩu rất tốt, y trước kia đi theo cha của y săn thú, đều luôn ngóng trông có cẩu đi theo. Không nói cái khác, chính là buổi tối ở trong núi qua đêm, có cẩu ôm cũng ấm áp.
Ôn Luân nhìn ánh mắt sáng lên của Đại Hùng, biết là Đại Hùng yêu thích, quay đầu hỏi Diêu Thanh: “A Thanh muốn nuôi cẩu không? Trong viện ở phủ thành, dưỡng hai con trông cửa?”
Diêu Thanh cau có mặt: “Từ bỏ. A Thanh có tiểu tiểu con lừa.” Cẩu… thật xấu.
Ôn Luân quay đầu đối Tống Lâm nói lời cảm tạ: “Vậy phiền toái Tống tiên sinh.”
Tống Lâm nhanh chóng xua tay: “Chuyện nhỏ. Ngươi nếu là tìm chim ưng cái gì, ta ngược lại còn thật tìm không ra.”
Đại Hùng kéo về chính đề: “Lần này vào núi, chúng ta cũng lần nữa kiểm tra công sự phòng ngự trong núi. Doanh địa cũng bố trí chu đáo chặt chẽ. Dư lại liền chờ đến phong sơn rồi nhìn, cái đường kia còn phải xem thêm.”
Tống Lâm hiểu được, Đại Hùng đây không phải là hướng hắn thông báo, mà là thông qua hắn thông báo cho kinh thành.
Kỳ thật công sự phòng ngự bên trà xưởng, Đại Hùng căn bản là không lo lắng, như lúc ban đầu mấy lão binh phán đoán, không một ngàn người căn bản không đánh hạ được. Loại tình huống như tám trăm dặm đại sơn này, còn là mùa đông bị đại tuyết bao trùm, căn bản là bên đó cũng không tới được một ngàn người.
Mấu chốt là phòng tuyến ở bảo lâu bên kia, còn phải băn khoăn mấy vấn đề linh tinh như đả thảo kinh xà này nọ, tuy rằng xây xong sau lực phòng ngự cũng không thể thấp hơn so trà xưởng bên này, nhưng hiện tại còn chưa xây xong thì sao? Các loại vũ khí trên núi cũng khuyết thiếu, chẳng lẽ chỉ dựa vào vài người miền núi là xong?
Lúc này Tiểu Uông mang theo Đại Uông Nhị Uông đi đến bảo lâu, lấy nồi chén ăn sạch sẽ đem về.
Nhóm thợ thủ công thấy hai đại cẩu, rất là vui sướng, cũng không có một chút biểu tình nào là ghét bỏ nó xấu: “Hảo cẩu. Đại thúc làm xe đẩy cho các ngươi nha. Các ngươi là muốn mỗi con một chiếc, hay là hai con một chiếc?”
Đại Uông Nhị Uông: “Uông uông!”
Thợ thủ công đại thúc: “Một con một chiếc đúng không? Ân, đại thúc hiểu được mà.”
Tiểu Uông: không, chúng nó không là người, cẩu ngữ ngươi cũng có hiểu đâu.
__________________________________________
TT: Trong bản QT thường thấy thì cẩu hay gọi là uông uông, nếu là truyện khác thì có lẽ tui sẽ đổi nó thành gâu gâu, nhưng trong truyện này, anh chủ nhân họ Uông, 2 con cẩu cũng bị gọi thành đại uông, nhị uông, vì vậy nên tui giữ nguyên ko đổi.
Beta: TrinhTrinh
Người gác cổng mới tới, Tiểu Uông, rất có khả năng. Tự mình tìm người xây kháng còn không tính, đã vậy còn đem phòng dành người gác cổng, vốn lúc trước dùng để chứa tạp vật cũng đều sửa sang lại.
Thời điểm Đại Hùng trở về, Tiểu Uông đang pha trà, trên tay còn cầm một quyển thư, hai con cẩu ghé vào chân Tiểu Uông gặm xương cốt.
“Uông!”
Đại Hùng: “…” Đi nhầm?
Tiểu Uông rất nhanh đứng lên: “Đại nhân trở lại. Ta là người gác cổng mới tới, Uông Thiên Thành, Tiểu Uông.”
Đại Hùng cúi đầu nhìn hai con cẩu bên chân Tiểu Uông. Cẩu chỗ nào ra, lớn lên thật xấu. Đại Hùng so sánh độ lớn nhỏ của hai con cẩu, đủ dùng để kéo trượt tuyết nha, cũng không biết tức phụ là từ chỗ nào tìm ra tới người gác cổng này nữa.
Đại Hùng hiển nhiên không phải một mình trở về, phía sau còn đi theo giúp đỡ, khiêng vào cửa nửa miếng thịt heo, nửa miếng thịt hươu bào, còn có thiệt nhiều trái cây trên núi.
Ôn Luân đã đi ra, kéo Đại Hùng vào phòng: “Không bị thương đi?” Trong bồn tắm nước ấm đã đổ vừa đủ, chờ Ôn Luân chuẩn bị tốt quần áo tắm, Đại Hùng cũng đã tự cởi sạch mình thành gấu lõa thể.
“Không có.” Đại Hùng không kéo Ôn Luân vào đồng thời phao tắm, nước ấm có chút lạnh, y cằn nhằn cùng tức phụ oán giận, “Mấy tên sát phôi bên Long Môn Quan cũng đồng thời vào núi. Con mồi bị phân đi không ít. Quân sư đúng là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, đưa tới nhiều cật hóa như vậy không nói, còn hố A Thanh nhà chúng ta. Đúng rồi, người gác cổng ngoài kia là xảy ra chuyện gì a?”
Ôn Luân đem chuyện Uông Thiên Thành kể cho y nghe.
Đại Hùng gật gật đầu: “Một cái mùa đông, làm người gác cổng cũng được. Hai con cẩu cũng không tồi, so với Tiểu Uông càng hữu dụng hơn.”
Ôn Luân phụ họa: “Ân, chờ phong sơn liền để nhóm thợ thủ công bớt thời giờ làm xe trượt tuyết. Có cái gì cũng không cần xuống núi cõng đi lên.” Xe trượt tuyết có thể chở đồ vật, so với lượng đồ vật một người có thể cõng lên núi nhiều hơn. Mặt cẩu lớn lên khổ bức như vậy, nhìn đã đủ khiến người ta muốn đi khi dễ rồi.
Đại Hùng nghỉ ngơi trong một ngày, ngày hôm sau liền khoe khoang chiến tích với tức phụ.
Ôn Luân còn chưa đi đến trà xưởng, chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết phá lệ thê lương, không khỏi quay đầu hỏi Đại Hùng: “Bắt sống lợn rừng à?” Tiếng giết heo kêu thủng trời xanh, thật sự rất có đặc sắc.
Thật lâu trước kia, Ôn Luân vẫn cảm thấy heo đều là vật vô hại, vô luận là heo nhà vẫn là lợn rừng, đều chỉ có nằm dài ở trong bát mặc người ăn. Nhưng trên thực tế, heo ở trên núi lại rất hung tàn, tuyệt đối là mãnh thú nha.
Đại Hùng chậm lại cước bộ: “Chỉ ba đầu lợn rừng nhỏ, trước thả nuôi thử nhìn xem. Đỡ phải đến mùa đông khắc nghiệt không có thịt tươi ăn.”
Không có thịt tươi ăn, ý nghĩ này chỉ mình Ôn Luân mới có thôi. Đầu năm nay, có thịt ăn là đã không tồi, ai còn quản là thịt tươi sống hay là thịt khô muối chứ.
Ôn Luân cười cong hai mắt, bỗng nhiên thấu đi qua, hôn một hơi lên vành tai Đại Hùng: “Tiểu gấu mèo.”
Đại Hùng hít khí một hơi, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên: “Ở, ở bên ngoài đừng như vậy.” Suốt mấy ngày đi ra ngoài, săn thú là thứ yếu, mấu chốt là còn phải kiểm tra thêm một lần tình huống chung quanh. Săn thú chẳng qua là khi quay về, thuận tay đánh một ít. Nhưng chuyện này hao phí tinh lực, xa xa so với đơn thuần săn thú còn muốn cao hơn nhiều.
Y ngày hôm qua trở về tắm rửa, ăn cơm xong liền ngủ. Buổi sáng hôm nay thì nhớ thương khoe khoang chiến tích với tức phụ, cũng không đem người làm như thế nào, kết quả hiện tại đâu?
“Tức phụ, đệ đang nghĩ gì?”
Ôn Luân không trả lời, chỉ cười khẽ hai tiếng.
Cước bộ của Đại Hùng dừng một chút, do dự rốt cuộc là nên dựa theo kế hoạch sớm định ra đi tiếp đi, hay là xoay người trở về phòng hung hăng mà làm tiểu yêu tinh trên lưng này. Đương nhiên, ý chí cùng lực chấp hành cường đại của quân nhân, vẫn là khiến cho Hùng đại tướng quân cõng tiểu yêu tinh nhà mình mang đi trà xưởng.
Ba đầu tiểu lợn rừng vừa mới bị hạ đao đoạn tử tuyệt tôn. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tiểu trư tể. Nhóm tiểu trư tể không biết là bởi vì vừa mới gặp công kích vật lý, hay là bởi vì hiện tại đang bị công kích tinh thần, ngay cả “éc” cũng không dám phát ra một tiếng, chỉ biết nằm đó run rẩy chân nhỏ giọng hừ hừ.
Hoa Vĩnh đứng lên, tay to vung lên, ba người lại đây, một người bưng một đầu, ôm vào trong chuồng gia súc.
Hiện tại chuồng gia súc đã khác xa lúc xưa.
Quy mô của ổ gà là lớn nhất, mặt khác còn có chuồng lừa, chuồng ngựa, chuồng dê, hiện tại lại thêm chuồng heo, còn nhốt một đầu hươu bào cùng hai đầu hoàng dương.
Vài nữ quyến phụ trách chiếu khán chuồng gia súc nói tới hai đầu hoàng dương liền cười: “Lúc mới tới rất hoang dã, sau lại nhìn thấy mẫu dương cách vách, liền lập tức an tĩnh lại ngay.”
Ôn Luân nhìn nhìn hoàng dương toàn thân chật vật, lại nhìn nhìn mẫu dương được chăm sóc đến vô cùng tốt, nháy mắt liền hiểu được. Đây là tiểu hoàng mao điểu ti coi trọng bạch phú mỹ nha!
Sau đó, tiếng pháo vang liên tiếp, kết cấu chủ thể của bảo lâu cũng đã toàn bộ hoàn thành.
Hùng gia làm đông gia, thỉnh nhóm thợ thủ công bao quát toàn thôn đều ăn thật ngon một trận. Hai đầu lợn rừng lớn, hai đầu hoàng dương, quả thực thịt xếp cao cao như núi nhỏ. Xây bảo lâu, người toàn thôn đều tham dự, về phần nhóm du khách cũng chỉ là đến thấu cái náo nhiệt mà thôi. Bàn đồ ăn chỉ tốn vài đồng tiền, chẳng lẽ nguyên một mùa đông còn không kiếm trở lại?
Người trong thôn nói thật ra thì, trải qua vài năm chỉ điểm sau, về chuyện kiếm tiền đó là nghĩ một chút liền thông. Hiện giờ đừng nói là phụ nhân trong thôn, cho dù là những hán tử nhàn rỗi trước kia, cũng đều là hảo thủ nấu ăn. Năm nay còn có một nhà, được thỉnh đi thôn cách vách, đi nấu tửu tịch cho người ta.
Hiện tại người trong thôn không có việc gì, vẫn thích ngồi ở dưới cây đại trà ngay thôn khẩu tụ tập, nhưng trên tay mỗi người đều có việc, nếu không phải đan giỏ sọt đựng thức ăn, thì chính là may quần áo khâu đế hài. Có du khách ngẫu nhiên cũng sẽ mua một hai món.
Nhất là thời điểm mùa đông, các thư sinh đông du năm trước, cũng đã để các thôn dân hảo hảo cắt một miếng… Khụ, kiếm một ít. Đầu năm nay người muốn đi du lịch đều là kẻ có tiền, tùy thân mang đến ăn dùng tuyệt đối cũng không ít, nhưng không chịu nổi có thời điểm bỏ sót nha. Mùa đông trong núi lại không đi ra được, vật tư của mọi người cũng có hạn, đương nhiên phải lấy tiền, hung hăng mà lấy tiền.
Món Ôn Luân ăn vẫn là Thúy Liên tự mình cầm dao. Tinh tế đến một mảnh thịt cũng có thể khắc ra hoa cái loại này.
Về phần những người khác, nhất là người gác cổng Tiểu Uông, đãi ngộ của hắn đều như Đại Uông Nhị Uông.
Tiểu Uông nhìn một chậu lớn thịt xếp thành đỉnh cao trước mắt, thật cũng không cảm thấy Hùng gia cố ý làm khó dễ gì hắn. Nhưng khi cúi đầu nhìn hai con cẩu ở bên chân mình ăn đến đầu cũng không muốn nâng kia, chậu lớn giống nhau như đúc, rau xanh giống nhau như đúc. Hắn ăn một hơi, hương vị thật tâm không tồi, nhưng hắn thật tâm cảm thấy rất nghẹn lòng a.
Lòng nghẹn đến muốn tràn ra Tiểu Uông, cơm nước xong, đem ba cái chậu cơm được liếm đến sáng bóng kia đưa đến bên cạnh giếng.
Bích Hà đang ngồi bên cạnh giếng rửa chén, vừa thấy ba cái chậu cơm, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba cái uông kia, so nàng rửa qua còn sạch hơn.
Khổ bức cẩu x2, biểu tình nghiêm túc mà nhăn mặt, ngồi xổm dưới đất: “Gâu gâu.” Nhanh rửa chén đi.
Tiểu Uông mặt mang khổ bức làm sáng tỏ: “Là chúng nó cướp chậu cơm của ta đi liếm sạch!” Mới không phải hắn liếm sạch a.
Bích Hà: vì cái gì phải cường điệu một lần? Nàng căn bản là không có hoài nghi hắn liếm chậu cơm.
Tiểu Uông tiếp tục mặt mang khổ bức, kéo thùng nước qua, giúp Bích Hà múc nước.
Chờ đến khi Tống Lâm vào cửa, Tiểu Uông không chỉ giúp đỡ Bích Hà đem bát tẩy sạch, đồ ăn tẩy sạch, còn đem vại nước trong phòng bếp đổ đầy, cũng đổ đầy nước trong bồn tắm.
Tiểu Uông tự giác ra sức làm việc.
Tống Lâm thấu lại đây tiếp đón Bích Hà, lại thăm dò nhìn đáy giếng, chỉ vào Tiểu Uông: “Tiểu tử chỗ nào tới, không hiểu chuyện a. Dùng nước như vậy, giếng này không kịp chảy nước, không hai ngày liền cạn.”
Biểu tình của Tiểu Uông liền cùng cẩu nhà mình y chang nhau, cái gì gọi là cố hết sức không lấy được lòng, cái gì gọi là hảo tâm làm chuyện xấu, chính là đây.
Bất quá Tống Lâm cũng không tiếp tục nói hắn, Đại Hùng cùng Ôn Luân cũng trở về, tiếp đón nhau vào thư phòng đàm luận chính sự. Diêu Thanh thu dọn đồ đạc đi vào bàng thính.
“Cuối cùng cũng bắt kịp.” Tống Lâm nói chính là công trình kiến trúc chủ thể của bảo lâu, “Ngày mai toàn bộ làm xong hết, chỉ để lại nhóm thợ thủ công thôi.” Tống Lâm trong khoảng thời gian này coi như là đã thích ứng sinh hoạt của một đốc công, dáng vẻ thư sinh trên người cũng đã thiếu rất nhiều.
Ôn Luân gật gật đầu: “Để nhóm thợ thủ công có rảnh đi làm xe trượt tuyết, vừa lúc có hai con cẩu, vạn nhất khuyết thiếu cái gì, cũng không sợ.”
Tống Lâm nhìn cẩu, gật gật đầu: “Xem bộ dáng là được, nhưng còn phải huấn huấn.”
Cẩu kéo xe trượt tuyết còn phải huấn? Ôn Luân chớp mắt một cái.
Tống Lâm nhìn ra Ôn Luân không rõ, giải thích một chút: “Cẩu kéo xe, giống như trâu cày ruộng, đều phải học, không phải trời sinh liền biết. Hơn nữa có cẩu nhìn khí lực lớn, nhưng chạy không được vài bước đường liền lại không được, căn bản là không thể kéo xe. Cẩu ở nơi này cũng không thích hợp, phương bắc ngược lại có hảo cẩu kéo xe trượt tuyết, hai con bên ngoài kia thoạt nhìn chính là tạp giao.”
Ôn Luân có chút thay hai con cẩu bi ai, không phải mỗi con lai đều là mỹ nhân a.
“Ôn tiên sinh vừa thấy chính là một lòng nghiên cứu học vấn, không giống những hoàn khố tử trong kinh, quen thuộc thứ này thứ nọ.” Gia môn trong kinh thành, lão đại dưỡng chim, tiểu nhân nuôi chó, tất cả đều đã nuôi ra có học vấn.
Ôn Luân bị vỗ mông ngựa, cũng không cảm thấy cái gì, quay đầu hỏi Đại Hùng: “Trong kinh có nhiều đại cẩu kéo xe trượt tuyết sao?” Có chó Husky sao? Có Alaska sao? Có Samoyed sao?
Đại Hùng lắc lắc đầu. Y ở trong kinh qua lại vội vàng, vẻn vẹn giao tế cũng chính là cùng nhóm đồng bào cùng uống rượu ăn thịt mà thôi, đừng nói nuôi chó, bọn họ những người chân chính từ chiến trường ra này, săn thú cũng đã chướng mắt.
Tống Lâm trực tiếp kéo việc: “Giao cho Tống mỗ đi, đầu xuân liền cho người đưa tiểu cẩu tể lại đây. Cẩu dưỡng từ nhỏ mới thân. Không biết Hùng đại nhân muốn dưỡng mấy con?”
Đại Hùng tính toán một chút: “Có khoản bốn năm con là đủ rồi.” Cẩu rất tốt, y trước kia đi theo cha của y săn thú, đều luôn ngóng trông có cẩu đi theo. Không nói cái khác, chính là buổi tối ở trong núi qua đêm, có cẩu ôm cũng ấm áp.
Ôn Luân nhìn ánh mắt sáng lên của Đại Hùng, biết là Đại Hùng yêu thích, quay đầu hỏi Diêu Thanh: “A Thanh muốn nuôi cẩu không? Trong viện ở phủ thành, dưỡng hai con trông cửa?”
Diêu Thanh cau có mặt: “Từ bỏ. A Thanh có tiểu tiểu con lừa.” Cẩu… thật xấu.
Ôn Luân quay đầu đối Tống Lâm nói lời cảm tạ: “Vậy phiền toái Tống tiên sinh.”
Tống Lâm nhanh chóng xua tay: “Chuyện nhỏ. Ngươi nếu là tìm chim ưng cái gì, ta ngược lại còn thật tìm không ra.”
Đại Hùng kéo về chính đề: “Lần này vào núi, chúng ta cũng lần nữa kiểm tra công sự phòng ngự trong núi. Doanh địa cũng bố trí chu đáo chặt chẽ. Dư lại liền chờ đến phong sơn rồi nhìn, cái đường kia còn phải xem thêm.”
Tống Lâm hiểu được, Đại Hùng đây không phải là hướng hắn thông báo, mà là thông qua hắn thông báo cho kinh thành.
Kỳ thật công sự phòng ngự bên trà xưởng, Đại Hùng căn bản là không lo lắng, như lúc ban đầu mấy lão binh phán đoán, không một ngàn người căn bản không đánh hạ được. Loại tình huống như tám trăm dặm đại sơn này, còn là mùa đông bị đại tuyết bao trùm, căn bản là bên đó cũng không tới được một ngàn người.
Mấu chốt là phòng tuyến ở bảo lâu bên kia, còn phải băn khoăn mấy vấn đề linh tinh như đả thảo kinh xà này nọ, tuy rằng xây xong sau lực phòng ngự cũng không thể thấp hơn so trà xưởng bên này, nhưng hiện tại còn chưa xây xong thì sao? Các loại vũ khí trên núi cũng khuyết thiếu, chẳng lẽ chỉ dựa vào vài người miền núi là xong?
Lúc này Tiểu Uông mang theo Đại Uông Nhị Uông đi đến bảo lâu, lấy nồi chén ăn sạch sẽ đem về.
Nhóm thợ thủ công thấy hai đại cẩu, rất là vui sướng, cũng không có một chút biểu tình nào là ghét bỏ nó xấu: “Hảo cẩu. Đại thúc làm xe đẩy cho các ngươi nha. Các ngươi là muốn mỗi con một chiếc, hay là hai con một chiếc?”
Đại Uông Nhị Uông: “Uông uông!”
Thợ thủ công đại thúc: “Một con một chiếc đúng không? Ân, đại thúc hiểu được mà.”
Tiểu Uông: không, chúng nó không là người, cẩu ngữ ngươi cũng có hiểu đâu.
__________________________________________
TT: Trong bản QT thường thấy thì cẩu hay gọi là uông uông, nếu là truyện khác thì có lẽ tui sẽ đổi nó thành gâu gâu, nhưng trong truyện này, anh chủ nhân họ Uông, 2 con cẩu cũng bị gọi thành đại uông, nhị uông, vì vậy nên tui giữ nguyên ko đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.