Chương 126: Bán Đi Phương Pháp Trồng Rau Củ Trái Mùa
Liên Tích Ngưng Mâu
08/04/2017
CHƯƠNG 126: BÁN ĐI PHƯƠNG PHÁP TRỒNG RAU CỦ TRÁI MÙA
Phòng nghỉ của Song Hưởng lâu vẫn kiêm luôn phòng họp, chính giữa bàn đặt một rổ hạt dẻ rang đường, Tần Miễn ngồi tại bàn bóc hạt dẻ ăn. Bên cạnh hắn bày một lò than và một ấm lò nhỏ, trong ấm đang nấu nước, miệng ấm không ngừng bốc ra khói trắng, bay bổng lên cao.
Nhất Điểm Bạch nằm trên sô pha, đầu kê lên đùi Tần Miễn.
Lôi Thiết đẩy cửa ra, nhìn dáng vẻ Tần Miễn gác cao giò ăn hạt dẻ, ánh mắt ấm áp “Mời vào.”
Nói xong, y không lập tức bước vào, đến khi Tần Miễn ngồi ngay ngắn trở lại mới vào phòng.
Tần Miễn đã lau miệng sạch sẽ, khôi phục phong thái công tử văn nhã, mỉm cười với Niếp Hành, Mộc Thần ôm quyền nói: “Nguyên lai là Niếp công tử và Mộc công tử, mời ngồi.”
“Đã quấy rầy rồi.” Niếp Hành, Mộc Thần ngồi xuống đối diện Tần Miễn.
Mộc Thần giật mình nhìn chằm chằm Nhất Điểm Bạch, đã sớm nghe nói hai vị lão bản Song Hưởng lâu nuôi một con sói, hôm nay mới nhìn thấy lần đầu, con sói này thân hình to lớn, tư thái ngạo mạn, quả nhiên không giống sói thường.
Nhất Điểm Bạch nhảy xuống khỏi sô pha, lười biếng rướn mình, đến bên bàn nhìn chằm chằm hạt dẻ.
Tần Miễn nhấc ấm trà lên rót hai tách trà.
Lôi Thiết đẩy đầu Nhất Điểm Bạch ra, ngồi xuống cạnh Tần Miễn, kéo rổ hạt dẻ rang đường đến trước mặt, im lìm ngồi bóc hạt dẻ, nhân hạt dẻ đặt vào đĩa trước mặt Tần Miễn.
Sau vài câu chào hỏi, Tần Miễn hỏi: “Nhị vị đại giá quang lâm, không biết có việc gì không?” Bởi vì Niếp Hành cũng không xa lạ, nên khẩu khí của hắn tương đối tuỳ ý.
Niếp Hành cười nói: “Chúng ta đến đưa tiền cho ngươi.”
“Hả?” Tần Miễn không tỏ rõ ý kiến “Vậy thì tốt quá, chỉ cần Niếp lão bản không nảy ý kiếm tiền từ chỗ của ta, ta liền an tâm.”
Niếp Hành đoán chừng hắn đã biết chuyện hộp hoa quả, vội ho một tiếng “Tần lão bản quá lời. Tần Miễn, biết ngươi không thích quanh co lòng vòng nên ta sẽ nói thẳng. Ta và Mộc Thần muốn mua lượng lớn rau củ mùa hạ từ chỗ các ngươi, giá cả có thể thương lượng.” Theo hắn ước lượng, từ khi Song Hưởng lâu có này mẻ rau củ này đến nay ít nhất đã thu lời năm ngàn lượng bạc. Có thể khiến hắn ta không đỏ mắt sao? Không chỉ thế, Song Hưởng lâu còn dựa vào mẻ rau củ này kéo đi rất nhiều khách nhân trong huyện Chiêu Dương, tạo ảnh hưởng rõ rệt đối với sinh ý của tửu lâu Niếp gia.
Tần Miễn ra hiệu mời họ dùng trà “Hẳn ngươi cũng biết, sản lượng rau củ nhà ta không lớn, chỉ đủ cung ứng cho Song Hưởng lâu.”
“Ta biết.” Niếp Hành nhắc nhở “Thế nhưng ngươi cũng nên hiểu, lúc trước chưa từng có ai trồng được rau củ mùa hạ trong mùa đông, có thể thấy rau củ nhà các ngươi chói mắt biết bao nhiêu. Theo tình báo của ta, tin tức đã truyền đến Phủ thành. Tin tưởng không bao lâu sẽ có người lần lượt đến tìm hiểu. Nếu ngươi hợp tác cùng ta và Mộc Thần, chẳng những sẽ mang lại lợi nhuận hậu hĩnh, còn có thể phân chia đại bộ phận áp lực cho các ngươi, vậy thì sao không làm?”
“Đại bộ phận áp lực?” Tần Miễn nhạy bén bắt lấy từ mấu chốt.
Thấy Tần Miễn lộ vẻ hứng thú, Niếp Hành càng tin sẽ thuyết phục được đối phương, gật đầu: “Không sai, bổn gia Niếp gia chúng ta kỳ thật là ở phủ Thanh Thiên, năm đời theo nghề kinh thương, thế lực đan xen khó gỡ. Mà nhà Mộc Thần càng cao hơn một bậc. Hắn không phải người huyện Chiêu Dương mà là nhân sĩ chốn kinh thành. Thân phận của hắn, tạm thời không thể tiết lộ, nhưng ta đảm bảo — nếu có người ngấp nghé phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa của các ngươi, Mộc Thần có thể dốc hết sức ngăn cản.”
Đôi con ngươi đen kịt sắc bén của Lôi Thiết chợt lóe. Đây chính là nguyên nhân y tồn tại cảnh giác với Mộc Thần. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Thần, y mơ hồ cảm thấy thân phận đối phương không đơn giản. Trên người Mộc Thần có quý khí bẩm sinh, dù áp chế thế nào, ít nhiều vẫn lộ ra một chút.
Tần Miễn trầm ngâm không nói. Trước khi quyết định gieo trồng rau củ trái mùa, hắn đã do dự thật lâu. Đứng như Niếp Hành nói, rau củ trái mùa quả thật rất chói mắt. Những người nhanh trí có lẽ từ rau củ mùa hạ gieo trồng vào mùa đông, nghĩ đến vào mùa đông cũng có thể gieo trồng hoa quả hoặc ngũ cốc hoa màu mùa hạ. Nếu thật có người cho rằng hắn có bản lĩnh trồng lúa nước trong mùa đông thì phiền toái. Sở dĩ sau này hạ quyết tâm, là vì trong vụ rau củ trái mùa hắn nhúng tay không nhiều, có thể nói, rau củ có thể gieo trồng trái mùa thành công là nhờ đám người Phúc thúc suy xét thử nghiệm ra. Dù người có tâm đến điều tra, cũng sẽ không hoài nghi hắn và Lôi Thiết.
Mà lời Niếp Hành khiến Tần Miễn chợt nảy ra ý tưởng khác.
Hắn nhìn Lôi Thiết, dò hỏi ý kiến.
Lôi Thiết nắm bàn tay đang đặt lên bàn của hắn, nhìn thẳng Mộc Thần, chậm rãi nói: “Ta có một vị hảo hữu rất quen thuộc chuyện ở kinh thành, nhưng vẫn chưa từng nghe hắn kể tại kinh thành có gia tộc hiển hách nào họ Mộc.” Nếu lời Niếp Hành là thật, chỉ e ‘Mộc Thần’ là tên giả. Nhưng thăm dò là cần thiết.
Mộc Thần lấy ra một lệnh bài từ trong lòng, để lộ một nửa cho Lôi Thiết xem, chú ý tới một tia quang mang sắc bén thoáng hiện liền tan nơi đáy mắt y, có chút ngạc nhiên, rồi như không có việc gì, thu hồi lệnh bài “Hẳn là Lôi lão bản đã tin?”
Tần Miễn không thấy rõ đó là vật gì, nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhéo nhéo tay hắn, khẽ gật đầu.
Tần Miễn làm việc luôn tuân theo hai chữ ‘vững chắc’, cười thoải mái, ánh mắt dò xét Niếp Hành và Mộc Thần “Một khi đã như vậy, không biết nhị vị có hứng thú với phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa?”
Niếp Hành mừng rỡ ra mặt, suýt nữa đánh đổ chén trà, trịnh trọng hỏi: “Tần Miễn, ngươi nói nghiêm túc sao?” Hắn ta từng nghĩ trực tiếp mua luôn phương pháp gieo trồng, nhưng đoán chừng Tần Miễn sẽ không nguyện ý bán nên không nói. Nào ngờ vô tâm cắm liễu liễu mọc xanh.
“Quả thật phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa có thể trở thành củ khoai lang phỏng tay, quyết định của ngươi thực sáng suốt.” Lúc này Mộc Thần mới triệt để thu hồi sự xem thường Tần Miễn, nhìn thẳng hắn, nói.
Tần Miễn nói rõ những việc nên nói “Nhưng có một điều kiện, sau khi bán phương pháp cho các ngươi, nhà chúng ta vẫn có thể tiếp tục gieo trồng rau củ trái mùa.”
Niếp Hành nhấc ấm trà lên, rót trà cho cả bốn người “Nhà các ngươi dự tính trồng bao nhiêu mẫu rau củ?”
Tần Miễn nói: “Không quá mười mẫu.”
Niếp Hành, Mộc Thần trao đổi ánh mắt với nhau “Có thể. Nhưng các ngươi phải đảm bảo không để lộ phương pháp trồng ra ngoài, bằng không, căn cứ vào số người tiết lộ, tiến hành bồi thường cho chúng ta.”
Lôi Thiết, Mộc Thần bàng quan nhìn hai tên đều không cho phép đối phương chiếm lợi hơn, cò kè với nhau.
“Nên thế.” Tần Miễn hỏi “Hiện tại có thể nói các ngươi sẵn lòng ra giá bao nhiêu không?”
Ngay lúc Niếp Hành chuẩn bị mở miệng nói giá, Tần Miễn nâng tay ngăn lại “Có lẽ phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa cũng có thể áp dụng với trồng hoa quả, hoa cảnh, thậm chí lương thực, cho nên Niếp lão bản cần phải nghĩ kỹ hãy mở miệng a.”
Niếp Hành nghẹn, thất bại thở dài. Gian thương, chút cơ hội lợi dụng sơ hở cũng không lưu cho hắn.
“Tần Miễn, ngươi và ta tốt xấu gì cũng coi như bằng hữu.”
Tần Miễn bình tĩnh uống trà “Chiến trường vô phụ tử, tình trường vô huynh đệ, thương trường sao có thể có bằng hữu?”
Mộc Thần vỗ tay cười to “Hay cho câu ‘Chiến trường vô phụ tử, tình trường vô huynh đệ, thương trường vô bằng hữu’. Tần lão bản nói có lý.”
“Rốt cuộc ngươi bên phe nào vậy?” Niếp Hành câm nín trừng mắt Mộc Thần một cái, lôi kéo hắn ta đến một góc, nhỏ giọng thương lượng chốc lát rồi về lại chỗ.
“Năm vạn lượng bạc, thế nào?” Niếp Hành nói. Làm sinh ý vốn phải cò kè mặc cả , hắn nói năm vạn cũng chỉ để thăm dò.
Tần Miễn lắc đầu “Nhà chúng ta không bằng các ngươi ở hai điểm, một, nhân thủ không nhiều bằng các ngươi Hai, thế lực không lớn bằng các ngươi. Bằng không sẽ không đem bán phương pháp gieo trồng này, về sau dần dần thử nghiệm với hoa quả, hoa cảnh, cây lương thực. Thử nghĩ xem, đến lúc đó sẽ mang đến bao nhiêu tài phú? Niếp lão bản, Mộc công tử, xem ra các ngươi không có bao nhiêu thành ý.”
“Ngươi có thể ra giá.” Niếp Hành cười nói.
Tần Miễn không khách khí nói: “Một giá một, tám vạn lượng.”
“Sáu vạn.”
“Tám vạn.”
“Sáu vạn năm ngàn lượng.”
“Bảy vạn năm ngàn lượng.”
“Bảy vạn.”
Tần Miễn chậm rì rì nói: “Tám vạn.”
Niếp Hành bất đắc dĩ xua tay “Được rồi, bảy vạn năm ngàn lượng. Bất quá trên người chúng ta không có nhiều bạc như thế, sáng mai sẽ lại đến bái phỏng.”
Cạnh bàn có văn phòng tứ bảo, Tần Miễn lấy chúng lại đây “Trước tiên chúng ta viết văn thư xuống. Sáng ngày mai, ta sẽ phái người đến Song Hưởng lâu đón các ngươi đến nhà, sau khi ký kết văn thư, ta liền cho người dẫn các ngươi tham quan lều rau củ, cũng nói chi tiết cách thức gieo trồng rau củ trái mùa, nếu có chỗ nào không hiểu, các ngươi có thể hỏi ngay tại chỗ.”
Niếp Hành và Mộc Thần đều tán thưởng sự rộng rãi của hắn.
Niếp Hành nói: “Ngươi suy xét rất chu đáo, quyết định vậy đi.”
Hai người thoả thuận các điều khoản, lần lượt viết xuống, cẩn thận cân nhắc, xác định không có sơ hở mới sao chép ra ba bản.
Chính thức bàn xong, Tần Miễn nhắc tới hoạt động ‘Đại mạo hiểm trừ cựu nghênh tân’.
“Nhị vị đều là hội viên kim cương, không biết khi nào thì rảnh?”
Hiện tại Niếp Hành mới nhớ ra việc này “À. Sau khi lấy được phương pháp, ta phải tìm người thu xếp, chỉ sợ không có thời gian rãnh.”
Mộc Thần tiếc nuối nói: “Qua mấy ngày nữa ta phải trở lại kinh thành.”
Tần Miễn tâm nói các ngươi đều không đi, chúng ta càng thoải mái “Vậy thì tiếc quá.”
Mộc Thần không khách khí đề xuất ý kiến “Tần lão bản, ta cảm thấy các ngươi tổ chức hoạt động ‘Đại mạo hiểm’ vào mùa đông cũng không thích hợp, thời tiết lạnh thế này, chỉ sợ không có mấy ai nguyện ý chạy ra ngoài.”
Tần Miễn lộ vẻ khiêm tốn tiếp thu chỉ bảo “Mộc công tử nói có lý, chúng ta sẽ suy xét thật kỹ ý kiến của Mộc công tử, tranh thủ cải tiến.”
Niếp Hành nói: “Nếu hai chúng ta đều không có thời gian tham gia, làm hội viên cấp kim cương, có thể được Song Hưởng lâu bồi thường không?”
Tần Miễn xua xua tay “Lời này sai rồi, các ngươi không thể tham gia ‘Đại mạo hiểm’ là vì nguyên do cá nhân, mà không phải sơ suất của Song Hưởng lâu. Thứ cho chúng ta bất lực.”
Niếp Hành, Mộc Thần bất đắc dĩ, chung quy cũng không thể đòi về hai lượng bạc. Song Hưởng lâu đã sớm nói tiền nạp rồi không thể lấy ra.
“Như vậy” Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói “Ngày mai các ngươi có thể hái chút quất ngọt trong vườn trái cây.”
Niếp Hành, Mộc Thần nhìn nhau cười “Rất hợp ý ta. Thời gian không còn sớm, chúng ta phải về huyện Chiêu Dương, ngày mai gặp lại.”
“Mời.”
Ngồi xe ngựa rời khỏi Song Hưởng lâu, Mộc Thần nói với Niếp Hành: “Thân phận vị Lôi lão bản kia e rằng không chỉ đơn giản là một nông phu.”
“Sao lại nói vậy?” Niếp Hành hỏi.
Mộc Thần chậm rãi phân tích: “Đầu tiên là vì khí thế của y Ngoài ra, hồi nãy lúc ta đưa lệnh bài ra, chỉ cho y nhìn văn sức phía dưới lệnh bài, dường như y nhận ra đó là gì. Thử hỏi một nông phu sao có thể thấy qua lệnh bài này?”
Niếp Hành gật đầu “Ngươi cũng biết ta luôn cẩn thận, lúc trước khi cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ vừa quật khởi, ta liền phái người điều tra Lôi Thiết, chỉ biết y mười hai tuổi rời nhà trốn đi, mới trở về thôn chưa tới hai năm. Về phần trong mười năm y bỏ đi thì không tra được gì. Bất quá đời đời Lôi gia đều là người thôn Thanh Sơn, cũng không cần lo lắng quá mức.”
“Trong lòng ngươi biết thì tốt.”
Từ lúc bắt đầu vụ thu, Tần Miễn, Lôi Thiết mải lo việc nhà, rất ít đến trấn trên, dần dà dồn ứ không ít sổ sách. Sai người đưa sổ sách của Song Hưởng lâu và sổ sách của tiệm ăn đến phòng nghỉ, hai người cùng nhau xem xét, giữa trưa ăn lẩu ngay tại Song Hưởng lâu. Buổi chiều tiếp tục kiểm toán, bận rộn đến khi bầu trời tối đen, đèn hoa rực rỡ mới xem xong quyển sổ cuối cùng.
Ngắm nhìn tổng số sau cùng khiến tâm tình bọn hắn phấn chấn cả người. Bận làm ăn một ăn thật đáng giá.
Tần Miễn duỗi cái lưng mỏi nhừ, hai tay Lôi Thiết đặt lên bờ vai hắn, xoa bóp cho hắn.
“A Thiết, từ lúc Song Hưởng lâu xây cất đến nay, doanh thu đã vượt mười ba vạn lượng Doanh thu năm nay của tiệm ‘Món ăn ngon’ cũng hơn một ngàn ba trăm lượng. Chúng ta cũng coi như có chút tài sản nhỉ?” Tần Miễn vui vẻ ra mặt, cười lộ hai hàm răng đều đặn trắng tinh.
“Ừ.” Lôi Thiết gật đầu “Tức phụ, tiết Nguyên tiêu ta dẫn ngươi đến Phủ thành chơi.”
“Được đó!” Trong lòng Tần Miễn ấm áp. Này xem như bù cho tuần trăng mật? Hắn xoa xoa hai má nóng hổi, nhìn nhìn sắc trời “Trễ rồi, đêm nay có về nhà không?”
“Trở về.” Tầm mắt nóng cháy của Lôi Thiết đặt lên hắn “Phòng thượng khách tốt mấy cũng không phải là nhà.”
-Hết chương 126-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Phòng nghỉ của Song Hưởng lâu vẫn kiêm luôn phòng họp, chính giữa bàn đặt một rổ hạt dẻ rang đường, Tần Miễn ngồi tại bàn bóc hạt dẻ ăn. Bên cạnh hắn bày một lò than và một ấm lò nhỏ, trong ấm đang nấu nước, miệng ấm không ngừng bốc ra khói trắng, bay bổng lên cao.
Nhất Điểm Bạch nằm trên sô pha, đầu kê lên đùi Tần Miễn.
Lôi Thiết đẩy cửa ra, nhìn dáng vẻ Tần Miễn gác cao giò ăn hạt dẻ, ánh mắt ấm áp “Mời vào.”
Nói xong, y không lập tức bước vào, đến khi Tần Miễn ngồi ngay ngắn trở lại mới vào phòng.
Tần Miễn đã lau miệng sạch sẽ, khôi phục phong thái công tử văn nhã, mỉm cười với Niếp Hành, Mộc Thần ôm quyền nói: “Nguyên lai là Niếp công tử và Mộc công tử, mời ngồi.”
“Đã quấy rầy rồi.” Niếp Hành, Mộc Thần ngồi xuống đối diện Tần Miễn.
Mộc Thần giật mình nhìn chằm chằm Nhất Điểm Bạch, đã sớm nghe nói hai vị lão bản Song Hưởng lâu nuôi một con sói, hôm nay mới nhìn thấy lần đầu, con sói này thân hình to lớn, tư thái ngạo mạn, quả nhiên không giống sói thường.
Nhất Điểm Bạch nhảy xuống khỏi sô pha, lười biếng rướn mình, đến bên bàn nhìn chằm chằm hạt dẻ.
Tần Miễn nhấc ấm trà lên rót hai tách trà.
Lôi Thiết đẩy đầu Nhất Điểm Bạch ra, ngồi xuống cạnh Tần Miễn, kéo rổ hạt dẻ rang đường đến trước mặt, im lìm ngồi bóc hạt dẻ, nhân hạt dẻ đặt vào đĩa trước mặt Tần Miễn.
Sau vài câu chào hỏi, Tần Miễn hỏi: “Nhị vị đại giá quang lâm, không biết có việc gì không?” Bởi vì Niếp Hành cũng không xa lạ, nên khẩu khí của hắn tương đối tuỳ ý.
Niếp Hành cười nói: “Chúng ta đến đưa tiền cho ngươi.”
“Hả?” Tần Miễn không tỏ rõ ý kiến “Vậy thì tốt quá, chỉ cần Niếp lão bản không nảy ý kiếm tiền từ chỗ của ta, ta liền an tâm.”
Niếp Hành đoán chừng hắn đã biết chuyện hộp hoa quả, vội ho một tiếng “Tần lão bản quá lời. Tần Miễn, biết ngươi không thích quanh co lòng vòng nên ta sẽ nói thẳng. Ta và Mộc Thần muốn mua lượng lớn rau củ mùa hạ từ chỗ các ngươi, giá cả có thể thương lượng.” Theo hắn ước lượng, từ khi Song Hưởng lâu có này mẻ rau củ này đến nay ít nhất đã thu lời năm ngàn lượng bạc. Có thể khiến hắn ta không đỏ mắt sao? Không chỉ thế, Song Hưởng lâu còn dựa vào mẻ rau củ này kéo đi rất nhiều khách nhân trong huyện Chiêu Dương, tạo ảnh hưởng rõ rệt đối với sinh ý của tửu lâu Niếp gia.
Tần Miễn ra hiệu mời họ dùng trà “Hẳn ngươi cũng biết, sản lượng rau củ nhà ta không lớn, chỉ đủ cung ứng cho Song Hưởng lâu.”
“Ta biết.” Niếp Hành nhắc nhở “Thế nhưng ngươi cũng nên hiểu, lúc trước chưa từng có ai trồng được rau củ mùa hạ trong mùa đông, có thể thấy rau củ nhà các ngươi chói mắt biết bao nhiêu. Theo tình báo của ta, tin tức đã truyền đến Phủ thành. Tin tưởng không bao lâu sẽ có người lần lượt đến tìm hiểu. Nếu ngươi hợp tác cùng ta và Mộc Thần, chẳng những sẽ mang lại lợi nhuận hậu hĩnh, còn có thể phân chia đại bộ phận áp lực cho các ngươi, vậy thì sao không làm?”
“Đại bộ phận áp lực?” Tần Miễn nhạy bén bắt lấy từ mấu chốt.
Thấy Tần Miễn lộ vẻ hứng thú, Niếp Hành càng tin sẽ thuyết phục được đối phương, gật đầu: “Không sai, bổn gia Niếp gia chúng ta kỳ thật là ở phủ Thanh Thiên, năm đời theo nghề kinh thương, thế lực đan xen khó gỡ. Mà nhà Mộc Thần càng cao hơn một bậc. Hắn không phải người huyện Chiêu Dương mà là nhân sĩ chốn kinh thành. Thân phận của hắn, tạm thời không thể tiết lộ, nhưng ta đảm bảo — nếu có người ngấp nghé phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa của các ngươi, Mộc Thần có thể dốc hết sức ngăn cản.”
Đôi con ngươi đen kịt sắc bén của Lôi Thiết chợt lóe. Đây chính là nguyên nhân y tồn tại cảnh giác với Mộc Thần. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Thần, y mơ hồ cảm thấy thân phận đối phương không đơn giản. Trên người Mộc Thần có quý khí bẩm sinh, dù áp chế thế nào, ít nhiều vẫn lộ ra một chút.
Tần Miễn trầm ngâm không nói. Trước khi quyết định gieo trồng rau củ trái mùa, hắn đã do dự thật lâu. Đứng như Niếp Hành nói, rau củ trái mùa quả thật rất chói mắt. Những người nhanh trí có lẽ từ rau củ mùa hạ gieo trồng vào mùa đông, nghĩ đến vào mùa đông cũng có thể gieo trồng hoa quả hoặc ngũ cốc hoa màu mùa hạ. Nếu thật có người cho rằng hắn có bản lĩnh trồng lúa nước trong mùa đông thì phiền toái. Sở dĩ sau này hạ quyết tâm, là vì trong vụ rau củ trái mùa hắn nhúng tay không nhiều, có thể nói, rau củ có thể gieo trồng trái mùa thành công là nhờ đám người Phúc thúc suy xét thử nghiệm ra. Dù người có tâm đến điều tra, cũng sẽ không hoài nghi hắn và Lôi Thiết.
Mà lời Niếp Hành khiến Tần Miễn chợt nảy ra ý tưởng khác.
Hắn nhìn Lôi Thiết, dò hỏi ý kiến.
Lôi Thiết nắm bàn tay đang đặt lên bàn của hắn, nhìn thẳng Mộc Thần, chậm rãi nói: “Ta có một vị hảo hữu rất quen thuộc chuyện ở kinh thành, nhưng vẫn chưa từng nghe hắn kể tại kinh thành có gia tộc hiển hách nào họ Mộc.” Nếu lời Niếp Hành là thật, chỉ e ‘Mộc Thần’ là tên giả. Nhưng thăm dò là cần thiết.
Mộc Thần lấy ra một lệnh bài từ trong lòng, để lộ một nửa cho Lôi Thiết xem, chú ý tới một tia quang mang sắc bén thoáng hiện liền tan nơi đáy mắt y, có chút ngạc nhiên, rồi như không có việc gì, thu hồi lệnh bài “Hẳn là Lôi lão bản đã tin?”
Tần Miễn không thấy rõ đó là vật gì, nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhéo nhéo tay hắn, khẽ gật đầu.
Tần Miễn làm việc luôn tuân theo hai chữ ‘vững chắc’, cười thoải mái, ánh mắt dò xét Niếp Hành và Mộc Thần “Một khi đã như vậy, không biết nhị vị có hứng thú với phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa?”
Niếp Hành mừng rỡ ra mặt, suýt nữa đánh đổ chén trà, trịnh trọng hỏi: “Tần Miễn, ngươi nói nghiêm túc sao?” Hắn ta từng nghĩ trực tiếp mua luôn phương pháp gieo trồng, nhưng đoán chừng Tần Miễn sẽ không nguyện ý bán nên không nói. Nào ngờ vô tâm cắm liễu liễu mọc xanh.
“Quả thật phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa có thể trở thành củ khoai lang phỏng tay, quyết định của ngươi thực sáng suốt.” Lúc này Mộc Thần mới triệt để thu hồi sự xem thường Tần Miễn, nhìn thẳng hắn, nói.
Tần Miễn nói rõ những việc nên nói “Nhưng có một điều kiện, sau khi bán phương pháp cho các ngươi, nhà chúng ta vẫn có thể tiếp tục gieo trồng rau củ trái mùa.”
Niếp Hành nhấc ấm trà lên, rót trà cho cả bốn người “Nhà các ngươi dự tính trồng bao nhiêu mẫu rau củ?”
Tần Miễn nói: “Không quá mười mẫu.”
Niếp Hành, Mộc Thần trao đổi ánh mắt với nhau “Có thể. Nhưng các ngươi phải đảm bảo không để lộ phương pháp trồng ra ngoài, bằng không, căn cứ vào số người tiết lộ, tiến hành bồi thường cho chúng ta.”
Lôi Thiết, Mộc Thần bàng quan nhìn hai tên đều không cho phép đối phương chiếm lợi hơn, cò kè với nhau.
“Nên thế.” Tần Miễn hỏi “Hiện tại có thể nói các ngươi sẵn lòng ra giá bao nhiêu không?”
Ngay lúc Niếp Hành chuẩn bị mở miệng nói giá, Tần Miễn nâng tay ngăn lại “Có lẽ phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa cũng có thể áp dụng với trồng hoa quả, hoa cảnh, thậm chí lương thực, cho nên Niếp lão bản cần phải nghĩ kỹ hãy mở miệng a.”
Niếp Hành nghẹn, thất bại thở dài. Gian thương, chút cơ hội lợi dụng sơ hở cũng không lưu cho hắn.
“Tần Miễn, ngươi và ta tốt xấu gì cũng coi như bằng hữu.”
Tần Miễn bình tĩnh uống trà “Chiến trường vô phụ tử, tình trường vô huynh đệ, thương trường sao có thể có bằng hữu?”
Mộc Thần vỗ tay cười to “Hay cho câu ‘Chiến trường vô phụ tử, tình trường vô huynh đệ, thương trường vô bằng hữu’. Tần lão bản nói có lý.”
“Rốt cuộc ngươi bên phe nào vậy?” Niếp Hành câm nín trừng mắt Mộc Thần một cái, lôi kéo hắn ta đến một góc, nhỏ giọng thương lượng chốc lát rồi về lại chỗ.
“Năm vạn lượng bạc, thế nào?” Niếp Hành nói. Làm sinh ý vốn phải cò kè mặc cả , hắn nói năm vạn cũng chỉ để thăm dò.
Tần Miễn lắc đầu “Nhà chúng ta không bằng các ngươi ở hai điểm, một, nhân thủ không nhiều bằng các ngươi Hai, thế lực không lớn bằng các ngươi. Bằng không sẽ không đem bán phương pháp gieo trồng này, về sau dần dần thử nghiệm với hoa quả, hoa cảnh, cây lương thực. Thử nghĩ xem, đến lúc đó sẽ mang đến bao nhiêu tài phú? Niếp lão bản, Mộc công tử, xem ra các ngươi không có bao nhiêu thành ý.”
“Ngươi có thể ra giá.” Niếp Hành cười nói.
Tần Miễn không khách khí nói: “Một giá một, tám vạn lượng.”
“Sáu vạn.”
“Tám vạn.”
“Sáu vạn năm ngàn lượng.”
“Bảy vạn năm ngàn lượng.”
“Bảy vạn.”
Tần Miễn chậm rì rì nói: “Tám vạn.”
Niếp Hành bất đắc dĩ xua tay “Được rồi, bảy vạn năm ngàn lượng. Bất quá trên người chúng ta không có nhiều bạc như thế, sáng mai sẽ lại đến bái phỏng.”
Cạnh bàn có văn phòng tứ bảo, Tần Miễn lấy chúng lại đây “Trước tiên chúng ta viết văn thư xuống. Sáng ngày mai, ta sẽ phái người đến Song Hưởng lâu đón các ngươi đến nhà, sau khi ký kết văn thư, ta liền cho người dẫn các ngươi tham quan lều rau củ, cũng nói chi tiết cách thức gieo trồng rau củ trái mùa, nếu có chỗ nào không hiểu, các ngươi có thể hỏi ngay tại chỗ.”
Niếp Hành và Mộc Thần đều tán thưởng sự rộng rãi của hắn.
Niếp Hành nói: “Ngươi suy xét rất chu đáo, quyết định vậy đi.”
Hai người thoả thuận các điều khoản, lần lượt viết xuống, cẩn thận cân nhắc, xác định không có sơ hở mới sao chép ra ba bản.
Chính thức bàn xong, Tần Miễn nhắc tới hoạt động ‘Đại mạo hiểm trừ cựu nghênh tân’.
“Nhị vị đều là hội viên kim cương, không biết khi nào thì rảnh?”
Hiện tại Niếp Hành mới nhớ ra việc này “À. Sau khi lấy được phương pháp, ta phải tìm người thu xếp, chỉ sợ không có thời gian rãnh.”
Mộc Thần tiếc nuối nói: “Qua mấy ngày nữa ta phải trở lại kinh thành.”
Tần Miễn tâm nói các ngươi đều không đi, chúng ta càng thoải mái “Vậy thì tiếc quá.”
Mộc Thần không khách khí đề xuất ý kiến “Tần lão bản, ta cảm thấy các ngươi tổ chức hoạt động ‘Đại mạo hiểm’ vào mùa đông cũng không thích hợp, thời tiết lạnh thế này, chỉ sợ không có mấy ai nguyện ý chạy ra ngoài.”
Tần Miễn lộ vẻ khiêm tốn tiếp thu chỉ bảo “Mộc công tử nói có lý, chúng ta sẽ suy xét thật kỹ ý kiến của Mộc công tử, tranh thủ cải tiến.”
Niếp Hành nói: “Nếu hai chúng ta đều không có thời gian tham gia, làm hội viên cấp kim cương, có thể được Song Hưởng lâu bồi thường không?”
Tần Miễn xua xua tay “Lời này sai rồi, các ngươi không thể tham gia ‘Đại mạo hiểm’ là vì nguyên do cá nhân, mà không phải sơ suất của Song Hưởng lâu. Thứ cho chúng ta bất lực.”
Niếp Hành, Mộc Thần bất đắc dĩ, chung quy cũng không thể đòi về hai lượng bạc. Song Hưởng lâu đã sớm nói tiền nạp rồi không thể lấy ra.
“Như vậy” Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói “Ngày mai các ngươi có thể hái chút quất ngọt trong vườn trái cây.”
Niếp Hành, Mộc Thần nhìn nhau cười “Rất hợp ý ta. Thời gian không còn sớm, chúng ta phải về huyện Chiêu Dương, ngày mai gặp lại.”
“Mời.”
Ngồi xe ngựa rời khỏi Song Hưởng lâu, Mộc Thần nói với Niếp Hành: “Thân phận vị Lôi lão bản kia e rằng không chỉ đơn giản là một nông phu.”
“Sao lại nói vậy?” Niếp Hành hỏi.
Mộc Thần chậm rãi phân tích: “Đầu tiên là vì khí thế của y Ngoài ra, hồi nãy lúc ta đưa lệnh bài ra, chỉ cho y nhìn văn sức phía dưới lệnh bài, dường như y nhận ra đó là gì. Thử hỏi một nông phu sao có thể thấy qua lệnh bài này?”
Niếp Hành gật đầu “Ngươi cũng biết ta luôn cẩn thận, lúc trước khi cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ vừa quật khởi, ta liền phái người điều tra Lôi Thiết, chỉ biết y mười hai tuổi rời nhà trốn đi, mới trở về thôn chưa tới hai năm. Về phần trong mười năm y bỏ đi thì không tra được gì. Bất quá đời đời Lôi gia đều là người thôn Thanh Sơn, cũng không cần lo lắng quá mức.”
“Trong lòng ngươi biết thì tốt.”
Từ lúc bắt đầu vụ thu, Tần Miễn, Lôi Thiết mải lo việc nhà, rất ít đến trấn trên, dần dà dồn ứ không ít sổ sách. Sai người đưa sổ sách của Song Hưởng lâu và sổ sách của tiệm ăn đến phòng nghỉ, hai người cùng nhau xem xét, giữa trưa ăn lẩu ngay tại Song Hưởng lâu. Buổi chiều tiếp tục kiểm toán, bận rộn đến khi bầu trời tối đen, đèn hoa rực rỡ mới xem xong quyển sổ cuối cùng.
Ngắm nhìn tổng số sau cùng khiến tâm tình bọn hắn phấn chấn cả người. Bận làm ăn một ăn thật đáng giá.
Tần Miễn duỗi cái lưng mỏi nhừ, hai tay Lôi Thiết đặt lên bờ vai hắn, xoa bóp cho hắn.
“A Thiết, từ lúc Song Hưởng lâu xây cất đến nay, doanh thu đã vượt mười ba vạn lượng Doanh thu năm nay của tiệm ‘Món ăn ngon’ cũng hơn một ngàn ba trăm lượng. Chúng ta cũng coi như có chút tài sản nhỉ?” Tần Miễn vui vẻ ra mặt, cười lộ hai hàm răng đều đặn trắng tinh.
“Ừ.” Lôi Thiết gật đầu “Tức phụ, tiết Nguyên tiêu ta dẫn ngươi đến Phủ thành chơi.”
“Được đó!” Trong lòng Tần Miễn ấm áp. Này xem như bù cho tuần trăng mật? Hắn xoa xoa hai má nóng hổi, nhìn nhìn sắc trời “Trễ rồi, đêm nay có về nhà không?”
“Trở về.” Tầm mắt nóng cháy của Lôi Thiết đặt lên hắn “Phòng thượng khách tốt mấy cũng không phải là nhà.”
-Hết chương 126-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.