Chương 51: Cho Vệ Cô Nương Điểm Cộng
Liên Tích Ngưng Mâu
08/04/2017
CHƯƠNG 51: CHO VỆ CÔ NƯƠNG ĐIỂM CỘNG
Tần Miễn theo bản năng nói tiếng “Được”, hồi thần lại, vỗ một bàn tay lên đầu Trịnh Lục, dở khóc dở cười “Tiểu tử ngươi dám tính kế lão bản ngươi.”
Thấy Vương Thuận cũng trông mong nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nói: “Được, việc làm ăn trong tiệm bận rộn, biểu hiện của hai người các ngươi và sư phó nướng thịt đều không tệ. Như vầy đi, về sau mỗi tối những ngày mồng ‘Một’ ta và tiểu lão bản các ngươi sẽ mời các ngươi ăn cơm chiều trong tiệm, ví dụ như ngày Một, Mười một, Hai mươi mốt.”
Vương Thuận và Trịnh Lục vui mừng, vội vàng nói cảm tạ, thuận tiện nịnh hót Tần Miễn. Malatang, lẩu hay thịt nướng trong tiệm hương vị đều cực ngon, khiến họ nếm qua một lần còn muốn ăn lần nữa.
Lôi Thiết ho nhẹ một tiếng, lãnh đạm đảo mắt qua.
Tâm Vương Thuận, Trịnh Lục phát lạnh, bước nhanh đi làm việc tiếp. Bọn họ không sợ đại lão bản, nhưng đối với vị ‘tiểu lão bản’ này, đáy lòng vừa kính vừa sợ.
Lôi Thiết đổ canh lẩu nóng hổi mới nấu xong vào bát to, đặt lên quầy.
Tần Miễn ngắm nhìn, có cải bó xôi, thịt viên, thịt dê, nấm và khoai tây, đều là món khoái khẩu của hắn.
“Đừng quá tốt với bọn họ.”
“Hả?” Tần Miễn cắn nửa viên thịt viên, sững sờ nhìn y.
Lôi Thiết không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng hắn.
Tần Miễn mỉm cười, cầm lấy tăm trúc xiên một viên thịt trong bát lên, cười tủm tỉm đưa y.
Lôi Thiết duỗi tay nhận, xoay người trở lại nấu canh.
Bên kia, sư phụ nướng thịt lớn tiếng thét to “Thịt nướng bàn số hai đã xong!”
Một ngày bận rộn mà phong phú cứ thế trôi qua.
Tình trạng hỗn loạn bên lão trạch chỉ mới bắt đầu.
Đỗ thị ở nhà đòi sống đòi chết khiến Lôi Đại Cường đau đầu, không thể nhịn được nữa cho bà một bạt tai. Mặt bên trái của Đỗ thị sưng đỏ không dám đi ra ngoài, nằm lỳ trên giường khóc rống.
Đối với mâu thuẫn giữa cha nương, ba người Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đành thúc thủ vô sách. Một mặt, ba người thương tiếc mẫu thân thân sinh. Mặt khác, căn cứ theo lời bà mối Kim, bọn họ cảm thấy Vệ cô nương vào cửa cũng không phải chuyện xấu. Nhưng chính yếu là Lôi Đại Cường là cha bọn hắn, có câu trưởng giả vi tôn, bọn họ làm hậu bối không nên nhúng tay vào chuyện của trưởng bối. Về phần Triệu thị và Tiền thị càng không có lập trường đi quản. Mà Lôi Xuân Đào là cô nương chưa cưới gả, cũng không nên can dự.
Tóm lại, người bên lão trạch không có hơi sức quan tâm Lôi Thiết và Tần Miễn.
Vào ngày hẹn với bà mối Kim, Lôi Đại Cường tự mình chỉnh chu thỏa đáng, đi đến trấn trên.
Tới gần quán trà hẹn sẵn, ông không vào cửa mà theo như bàn bạc, đi vào quán nhỏ bán chén đĩa kiểu đối diện, giả vờ chọn lựa đĩa, ngẩng đầu nhìn sang đối diện.
Ông liếc mắt một cái liền thấy bà mối Kim toàn thân đồ đỏ, lại nhìn sang người đối diện bà, lập tức động tâm. Ngồi đối diện bà mối Kim là một vị cô nương duyên dáng vận một thân áo lam, tuổi quả thật chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, bề ngoài không tính là xinh đẹp nhưng có sáu phần tư sắc, đôi mắt đặc biệt linh động, khi trò chuyện với bà mối Kim, gương mặt mỉm cười thoải mái, động tác nhấc tay cúi đầu ngẫu nhiên toát ra sự nhiệt tình nhanh nhẹn.
Quả là cô nương không tệ. Lấy được cô nương trẻ trung xinh đẹp như vậy, với ông chính là một sự diễm phúc.
Trái tim Lôi Đại Cường lúc này đã nóng cháy.
Bà mối Kim nhìn mặt trời, nhìn sang quán nhỏ đối diện, xác định Lôi Đại Cường đã xuất hiện, gật gật đầu với Vệ Vi.
Vệ Vi theo ánh mắt bà nhìn về phía đối diện. Nam nhân trong quán quả thật có hơi già, nhưng vẫn còn kịp điều dưỡng, nàng không để ý, lại đánh giá ngũ quan người nọ, hơi kinh ngạc. Bà mối Kim nói với nàng Lôi Đại Cường hồi còn trẻ nhất định rất anh tuấn, nàng còn không tin, giờ tận mắt nhìn thấy cũng không thể không tin, tâm thoáng buông lỏng. Gả cho lão nam nhân cũng thôi, nếu gặp phải người xấu khôn tả thì rất nghẹn khuất. May mà Lôi Đại Cường không khiến nàng thất vọng.
Đợi nàng thu hồi ánh mắt, bà mối Kim gật đầu với Lôi Đại Cường.
Lôi Đại Cường rời đi trước, hưng phấn không thôi, bước chân lâng lâng tựa như đạp trên bông, nhưng lại hơi lo âu, sợ Vệ cô nương chướng mắt mình.
“Có thể nhìn ra thể cốt Lôi Đại Cường không tệ, sở dĩ gầy như vậy e là Đỗ thị phải gánh phân nửa trách nhiệm.” Nhắc tới Đỗ thị, trên mặt bà mối Kim lộ vẻ khinh thường “Nghe người thôn họ kể mỗi bữa cơm Lôi gia chỉ có hai món ăn, hơn nữa cho rất ít mỡ, quanh năm suốt tháng không có mấy lần ăn thịt. Trấn trên chúng ta sao không có mấy hộ cùng khổ, nhưng nào có nhà ai giống như họ. Mệt chính mình không nói, còn vô duyên vô cớ để người chê cười.”
Vệ Vi nhấc ấm trà lên, rót một tách trà nóng cho bà, cười nói: “Thường nghe Kim bà bà làm mối xưa nay không nói lời suông, ta dĩ nhiên tin lời Kim bà bà.”
Bà mối Kim vô cùng khó hiểu “Với điều kiện của ngươi không cần tìm người lớn tuổi như vậy, tội tình gì chứ?” Bà có hảo cảm với Vệ Vi, nhịn không được nói thêm vài lời.
Vệ Vi cười cười, không ngại kể bà nghe “Lúc trước quả thật có mấy người giới thiệu, trong đó một là người què, một muốn cưới vợ kế, nhà trước có nhi tử sáu tuổi, nhà sau có nhi tử tám tuổi. Hài tử sáu tuổi và tám tuổi đã ghi nhớ được, chỉ biết nhớ rõ mẫu thân thân sinh tốt nhất. Sau khi ta vào cửa phải bồi dưỡng cảm tình với chúng, khó càng thêm khó, nếu không cẩn thận, trong ngoài đều không thể nhìn người. Tội tình gì chứ? Tuy tuổi Lôi Đại Cường hơi lớn, nhưng hài tử ông ta đã chấp thuận, ta chỉ cần khách khí có lễ với họ. Nếu lại giúp họ nghĩ ra chủ ý kiếm tiền, cũng có khả năng họ sẽ hướng về ta. Lại nghe lời bà bà kể, Đỗ thị là người không nên thân, chỉ cần ta giữ chặt tâm Lôi Đại Cường, sinh ra đứa bé của bản thân, dù ông ta chỉ có thể sống thêm hai mươi năm, mai sau ta cũng có hài tử thân sinh để dựa vào. Hài tử của ta bất kể là gả hay cưới cũng sẽ không kém hài tử ông ta.”
Bà mối Kim âm thầm bội phục, không hổ là người từng trải trong thế gia vọng tộc, nguyên lai đã suy xét nhiều như vậy.
Nếu người ta nguyện ý, đương nhiên bà sẽ không phản đối.
“Một khi đã như vậy, ta không nhiều lời nữa, hôm nay ta liền đến Lôi gia nói ngươi đã đồng ý, thương lượng bước tiếp theo.”
“Làm phiền bà bà.” Vệ Vi cười tự tin.
Hai ngày sau, Tần Miễn nhận được tin tức xác thực, hôn sự của Lôi Đại Cường và Vệ Vi đã định xong. Lôi Đại Cường không chỉ vui khi cưới Vệ Vi làm bình thê, còn đợi không kịp, định ngày thành thân vào Mười tám tháng Mười một.
Nghĩ tới Đỗ thị sẽ mau chóng có thêm một đối thủ mạnh mẽ kiên cường, Tần Miễn hưng phấn không thôi.
Lúc trước hắn cải trang đi tìm bà mối Kim, nhờ bà tìm một nữ tử tính cách mạnh mẽ gả cho Lôi Đại Cường làm bình thê, mục đích chỉ muốn kiềm chế Đỗ thị, không có ý xấu khác, hơn nữa hắn còn cố ý dặn dò bà mối Kim tâm địa nữ tử này không được xấu. Bà mối Kim quả nhiên có bản lĩnh, tìm đến Vệ Vi.
Nghe bà mối Kim nói Vệ Vi thật sự tài giỏi, chỉ cần Đỗ thị, mấy người Lôi Hướng Nhân thành thành thật thật, Vệ Vi không hẳn không thể để người bên lão trạch có cuộc sống tốt đẹp.
Huống hồ việc này cũng do Vệ Vi tự nguyện, Tần Miễn không có gì phải áy náy, chỉ chờ xem kịch.
Đỗ thị không còn nhàn rỗi đến tìm hắn và Lôi Thiết gây phiền phức, mỗi ngày ngoài cãi nhau với Lôi Đại Cường thì là mắng chửi Vệ Vi. Không biết sau này bên lão trạch sẽ náo nhiệt thế nào nữa.
Mà không có Lôi Đại Cường, Đỗ thị ra mặt, ba người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Tiền thị cũng tạm thời ngừng ý muốn gây sự với Lôi Thiết, Tần Miễn.
Tần Miễn lại cải trang đi đưa nửa phần thù lao còn lại cho bà mối Kim.
Từ đầu đến cuối, ngoài Lôi Thiết và bản thân Tần Miễn, không có bất luận người nào biết sở dĩ Lôi Đại Cường có thể lấy được bình thê trẻ tuổi mỹ mạo là do công lao của Tần Miễn.
Hai ngày sau, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí cùng nhau bước vào tiệm, trên mặt đều có nét sầu muộn.
“Đại ca.”
Ở trước mặt người ngoài, hai người không gọi Tần Miễn là đại tẩu khiến Tần Miễn thở phào nhẹ nhõm “Các ngươi đã tới. Sắp trưa rồi, vẫn chưa ăn cơm nhỉ?”
“Vẫn chưa” Lôi Hướng Trí cười nói “Đệ và tứ ca cố ý đến tiệm để ăn.”
Tần Miễn cũng cười “Hoan nghênh đã tới. Các ngươi muốn ăn malatang hay thịt nướng? Nếu muốn ăn lẩu thì phải đợi một lát mới có chỗ ngồi.”
Lôi Hướng Lễ nói: “Vậy đệ ăn malatang.”
Lôi Hướng Trí nói: “Đệ giống như tứ ca.”
“Các ngươi đi chọn đồ ăn trước rồi đưa Lôi Thiết nấu.” Tần Miễn dặn Trịnh Lục dọn thêm hai ghế bố trí ở bên quầy.
Chờ hai người chọn món xong, Tần Miễn nói: “Nếu hai người các ngươi không bận việc gì, buổi chiều ở lại tiệm hỗ trợ một chút, buổi tối chúng ta ăn lẩu hoặc thịt nướng.”
“Được” Lôi Hướng Lễ cười nói “Nghe huynh an bài.”
Lôi Hướng Trí kéo kéo quần áo trên người “Đương nhiên muốn hỗ trợ, đệ còn cố ý đổi sang quần áo chịu bẩn.”
Tần Miễn nói: “Kỳ thật ta và đại ca các ngươi đã sớm muốn mời các ngươi đến đây ăn bữa cơm, nhưng các ngươi cũng biết chuyện xảy ra, ta không nhiều lời nữa. Buổi tối lúc về, các ngươi mang một nồi nước canh và ít đồ ăn để mọi người trong nhà cũng nếm thử.”
Lôi Hướng Lễ than nhẹ “Chúng ta đều hiểu, huynh và đại ca yên tâm.”
“Nhìn sắc mặt các ngươi, có phải trong nhà có chuyện gì không?” Tần Miễn có thể đoán được mục đích họ đến, giả vờ không biết.
Lôi Thiết cúi đầu nấu malatang, lại nhìn nhìn biểu cảm vô tội mờ mịt của tiểu tức phụ, hai bên khóe môi cong lên một độ cong không thể thấy rõ.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí sớm biết Tần Miễn có thể đại biểu cho Lôi Thiết, nói cho hắn chẳng khác nào nói cho Lôi Thiết, lập tức không giấu diếm “Chuyện của cha, huynh và đại ca chắc đã biết?”
Tần Miễn gật đầu, tâm nói: Đâu chỉ biết, còn là do ta làm.
“Biết. Việc này… chúng ta làm vãn bối thật không biết nên nói thế nào…”
Lôi Hướng Trí thở dài một hơi “Mỗi ngày nương ở nhà ầm ĩ, đệ và tứ ca bị làm cho đau đầu, dứt khoát đến thăm huynh và đại ca.”
“Theo ta thấy nếu chuyện đã ngã ngũ thì phản đối thế nào cũng vô dụng, nương cần gì phải thế?”
Tần Miễn một bộ dáng suy tính vì Đỗ thị “Chỉ lo bà cứ tiếp tục như thế, cha cũng thấy phiền bà. Tứ đệ, ngũ đệ, có thời gian các ngươi khuyên giải một chút. Gia đình hòa thuận vạn sự hưng.”
Đại tẩu thật tốt. Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí nhìn nhau, đều thầm đáng tiếc phân gia quá sớm. Nếu lúc trước nương không làm quá mức — thôi, giờ nói gì cũng muộn rồi.
“Chỉ là đến bây giờ ta vẫn không hiểu, vị Vệ cô nương kia sao lại coi trọng cha?” Lôi Hướng Trí nghĩ mãi không ra.
-Hết chương 51-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Tần Miễn theo bản năng nói tiếng “Được”, hồi thần lại, vỗ một bàn tay lên đầu Trịnh Lục, dở khóc dở cười “Tiểu tử ngươi dám tính kế lão bản ngươi.”
Thấy Vương Thuận cũng trông mong nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nói: “Được, việc làm ăn trong tiệm bận rộn, biểu hiện của hai người các ngươi và sư phó nướng thịt đều không tệ. Như vầy đi, về sau mỗi tối những ngày mồng ‘Một’ ta và tiểu lão bản các ngươi sẽ mời các ngươi ăn cơm chiều trong tiệm, ví dụ như ngày Một, Mười một, Hai mươi mốt.”
Vương Thuận và Trịnh Lục vui mừng, vội vàng nói cảm tạ, thuận tiện nịnh hót Tần Miễn. Malatang, lẩu hay thịt nướng trong tiệm hương vị đều cực ngon, khiến họ nếm qua một lần còn muốn ăn lần nữa.
Lôi Thiết ho nhẹ một tiếng, lãnh đạm đảo mắt qua.
Tâm Vương Thuận, Trịnh Lục phát lạnh, bước nhanh đi làm việc tiếp. Bọn họ không sợ đại lão bản, nhưng đối với vị ‘tiểu lão bản’ này, đáy lòng vừa kính vừa sợ.
Lôi Thiết đổ canh lẩu nóng hổi mới nấu xong vào bát to, đặt lên quầy.
Tần Miễn ngắm nhìn, có cải bó xôi, thịt viên, thịt dê, nấm và khoai tây, đều là món khoái khẩu của hắn.
“Đừng quá tốt với bọn họ.”
“Hả?” Tần Miễn cắn nửa viên thịt viên, sững sờ nhìn y.
Lôi Thiết không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng hắn.
Tần Miễn mỉm cười, cầm lấy tăm trúc xiên một viên thịt trong bát lên, cười tủm tỉm đưa y.
Lôi Thiết duỗi tay nhận, xoay người trở lại nấu canh.
Bên kia, sư phụ nướng thịt lớn tiếng thét to “Thịt nướng bàn số hai đã xong!”
Một ngày bận rộn mà phong phú cứ thế trôi qua.
Tình trạng hỗn loạn bên lão trạch chỉ mới bắt đầu.
Đỗ thị ở nhà đòi sống đòi chết khiến Lôi Đại Cường đau đầu, không thể nhịn được nữa cho bà một bạt tai. Mặt bên trái của Đỗ thị sưng đỏ không dám đi ra ngoài, nằm lỳ trên giường khóc rống.
Đối với mâu thuẫn giữa cha nương, ba người Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đành thúc thủ vô sách. Một mặt, ba người thương tiếc mẫu thân thân sinh. Mặt khác, căn cứ theo lời bà mối Kim, bọn họ cảm thấy Vệ cô nương vào cửa cũng không phải chuyện xấu. Nhưng chính yếu là Lôi Đại Cường là cha bọn hắn, có câu trưởng giả vi tôn, bọn họ làm hậu bối không nên nhúng tay vào chuyện của trưởng bối. Về phần Triệu thị và Tiền thị càng không có lập trường đi quản. Mà Lôi Xuân Đào là cô nương chưa cưới gả, cũng không nên can dự.
Tóm lại, người bên lão trạch không có hơi sức quan tâm Lôi Thiết và Tần Miễn.
Vào ngày hẹn với bà mối Kim, Lôi Đại Cường tự mình chỉnh chu thỏa đáng, đi đến trấn trên.
Tới gần quán trà hẹn sẵn, ông không vào cửa mà theo như bàn bạc, đi vào quán nhỏ bán chén đĩa kiểu đối diện, giả vờ chọn lựa đĩa, ngẩng đầu nhìn sang đối diện.
Ông liếc mắt một cái liền thấy bà mối Kim toàn thân đồ đỏ, lại nhìn sang người đối diện bà, lập tức động tâm. Ngồi đối diện bà mối Kim là một vị cô nương duyên dáng vận một thân áo lam, tuổi quả thật chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, bề ngoài không tính là xinh đẹp nhưng có sáu phần tư sắc, đôi mắt đặc biệt linh động, khi trò chuyện với bà mối Kim, gương mặt mỉm cười thoải mái, động tác nhấc tay cúi đầu ngẫu nhiên toát ra sự nhiệt tình nhanh nhẹn.
Quả là cô nương không tệ. Lấy được cô nương trẻ trung xinh đẹp như vậy, với ông chính là một sự diễm phúc.
Trái tim Lôi Đại Cường lúc này đã nóng cháy.
Bà mối Kim nhìn mặt trời, nhìn sang quán nhỏ đối diện, xác định Lôi Đại Cường đã xuất hiện, gật gật đầu với Vệ Vi.
Vệ Vi theo ánh mắt bà nhìn về phía đối diện. Nam nhân trong quán quả thật có hơi già, nhưng vẫn còn kịp điều dưỡng, nàng không để ý, lại đánh giá ngũ quan người nọ, hơi kinh ngạc. Bà mối Kim nói với nàng Lôi Đại Cường hồi còn trẻ nhất định rất anh tuấn, nàng còn không tin, giờ tận mắt nhìn thấy cũng không thể không tin, tâm thoáng buông lỏng. Gả cho lão nam nhân cũng thôi, nếu gặp phải người xấu khôn tả thì rất nghẹn khuất. May mà Lôi Đại Cường không khiến nàng thất vọng.
Đợi nàng thu hồi ánh mắt, bà mối Kim gật đầu với Lôi Đại Cường.
Lôi Đại Cường rời đi trước, hưng phấn không thôi, bước chân lâng lâng tựa như đạp trên bông, nhưng lại hơi lo âu, sợ Vệ cô nương chướng mắt mình.
“Có thể nhìn ra thể cốt Lôi Đại Cường không tệ, sở dĩ gầy như vậy e là Đỗ thị phải gánh phân nửa trách nhiệm.” Nhắc tới Đỗ thị, trên mặt bà mối Kim lộ vẻ khinh thường “Nghe người thôn họ kể mỗi bữa cơm Lôi gia chỉ có hai món ăn, hơn nữa cho rất ít mỡ, quanh năm suốt tháng không có mấy lần ăn thịt. Trấn trên chúng ta sao không có mấy hộ cùng khổ, nhưng nào có nhà ai giống như họ. Mệt chính mình không nói, còn vô duyên vô cớ để người chê cười.”
Vệ Vi nhấc ấm trà lên, rót một tách trà nóng cho bà, cười nói: “Thường nghe Kim bà bà làm mối xưa nay không nói lời suông, ta dĩ nhiên tin lời Kim bà bà.”
Bà mối Kim vô cùng khó hiểu “Với điều kiện của ngươi không cần tìm người lớn tuổi như vậy, tội tình gì chứ?” Bà có hảo cảm với Vệ Vi, nhịn không được nói thêm vài lời.
Vệ Vi cười cười, không ngại kể bà nghe “Lúc trước quả thật có mấy người giới thiệu, trong đó một là người què, một muốn cưới vợ kế, nhà trước có nhi tử sáu tuổi, nhà sau có nhi tử tám tuổi. Hài tử sáu tuổi và tám tuổi đã ghi nhớ được, chỉ biết nhớ rõ mẫu thân thân sinh tốt nhất. Sau khi ta vào cửa phải bồi dưỡng cảm tình với chúng, khó càng thêm khó, nếu không cẩn thận, trong ngoài đều không thể nhìn người. Tội tình gì chứ? Tuy tuổi Lôi Đại Cường hơi lớn, nhưng hài tử ông ta đã chấp thuận, ta chỉ cần khách khí có lễ với họ. Nếu lại giúp họ nghĩ ra chủ ý kiếm tiền, cũng có khả năng họ sẽ hướng về ta. Lại nghe lời bà bà kể, Đỗ thị là người không nên thân, chỉ cần ta giữ chặt tâm Lôi Đại Cường, sinh ra đứa bé của bản thân, dù ông ta chỉ có thể sống thêm hai mươi năm, mai sau ta cũng có hài tử thân sinh để dựa vào. Hài tử của ta bất kể là gả hay cưới cũng sẽ không kém hài tử ông ta.”
Bà mối Kim âm thầm bội phục, không hổ là người từng trải trong thế gia vọng tộc, nguyên lai đã suy xét nhiều như vậy.
Nếu người ta nguyện ý, đương nhiên bà sẽ không phản đối.
“Một khi đã như vậy, ta không nhiều lời nữa, hôm nay ta liền đến Lôi gia nói ngươi đã đồng ý, thương lượng bước tiếp theo.”
“Làm phiền bà bà.” Vệ Vi cười tự tin.
Hai ngày sau, Tần Miễn nhận được tin tức xác thực, hôn sự của Lôi Đại Cường và Vệ Vi đã định xong. Lôi Đại Cường không chỉ vui khi cưới Vệ Vi làm bình thê, còn đợi không kịp, định ngày thành thân vào Mười tám tháng Mười một.
Nghĩ tới Đỗ thị sẽ mau chóng có thêm một đối thủ mạnh mẽ kiên cường, Tần Miễn hưng phấn không thôi.
Lúc trước hắn cải trang đi tìm bà mối Kim, nhờ bà tìm một nữ tử tính cách mạnh mẽ gả cho Lôi Đại Cường làm bình thê, mục đích chỉ muốn kiềm chế Đỗ thị, không có ý xấu khác, hơn nữa hắn còn cố ý dặn dò bà mối Kim tâm địa nữ tử này không được xấu. Bà mối Kim quả nhiên có bản lĩnh, tìm đến Vệ Vi.
Nghe bà mối Kim nói Vệ Vi thật sự tài giỏi, chỉ cần Đỗ thị, mấy người Lôi Hướng Nhân thành thành thật thật, Vệ Vi không hẳn không thể để người bên lão trạch có cuộc sống tốt đẹp.
Huống hồ việc này cũng do Vệ Vi tự nguyện, Tần Miễn không có gì phải áy náy, chỉ chờ xem kịch.
Đỗ thị không còn nhàn rỗi đến tìm hắn và Lôi Thiết gây phiền phức, mỗi ngày ngoài cãi nhau với Lôi Đại Cường thì là mắng chửi Vệ Vi. Không biết sau này bên lão trạch sẽ náo nhiệt thế nào nữa.
Mà không có Lôi Đại Cường, Đỗ thị ra mặt, ba người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Tiền thị cũng tạm thời ngừng ý muốn gây sự với Lôi Thiết, Tần Miễn.
Tần Miễn lại cải trang đi đưa nửa phần thù lao còn lại cho bà mối Kim.
Từ đầu đến cuối, ngoài Lôi Thiết và bản thân Tần Miễn, không có bất luận người nào biết sở dĩ Lôi Đại Cường có thể lấy được bình thê trẻ tuổi mỹ mạo là do công lao của Tần Miễn.
Hai ngày sau, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí cùng nhau bước vào tiệm, trên mặt đều có nét sầu muộn.
“Đại ca.”
Ở trước mặt người ngoài, hai người không gọi Tần Miễn là đại tẩu khiến Tần Miễn thở phào nhẹ nhõm “Các ngươi đã tới. Sắp trưa rồi, vẫn chưa ăn cơm nhỉ?”
“Vẫn chưa” Lôi Hướng Trí cười nói “Đệ và tứ ca cố ý đến tiệm để ăn.”
Tần Miễn cũng cười “Hoan nghênh đã tới. Các ngươi muốn ăn malatang hay thịt nướng? Nếu muốn ăn lẩu thì phải đợi một lát mới có chỗ ngồi.”
Lôi Hướng Lễ nói: “Vậy đệ ăn malatang.”
Lôi Hướng Trí nói: “Đệ giống như tứ ca.”
“Các ngươi đi chọn đồ ăn trước rồi đưa Lôi Thiết nấu.” Tần Miễn dặn Trịnh Lục dọn thêm hai ghế bố trí ở bên quầy.
Chờ hai người chọn món xong, Tần Miễn nói: “Nếu hai người các ngươi không bận việc gì, buổi chiều ở lại tiệm hỗ trợ một chút, buổi tối chúng ta ăn lẩu hoặc thịt nướng.”
“Được” Lôi Hướng Lễ cười nói “Nghe huynh an bài.”
Lôi Hướng Trí kéo kéo quần áo trên người “Đương nhiên muốn hỗ trợ, đệ còn cố ý đổi sang quần áo chịu bẩn.”
Tần Miễn nói: “Kỳ thật ta và đại ca các ngươi đã sớm muốn mời các ngươi đến đây ăn bữa cơm, nhưng các ngươi cũng biết chuyện xảy ra, ta không nhiều lời nữa. Buổi tối lúc về, các ngươi mang một nồi nước canh và ít đồ ăn để mọi người trong nhà cũng nếm thử.”
Lôi Hướng Lễ than nhẹ “Chúng ta đều hiểu, huynh và đại ca yên tâm.”
“Nhìn sắc mặt các ngươi, có phải trong nhà có chuyện gì không?” Tần Miễn có thể đoán được mục đích họ đến, giả vờ không biết.
Lôi Thiết cúi đầu nấu malatang, lại nhìn nhìn biểu cảm vô tội mờ mịt của tiểu tức phụ, hai bên khóe môi cong lên một độ cong không thể thấy rõ.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí sớm biết Tần Miễn có thể đại biểu cho Lôi Thiết, nói cho hắn chẳng khác nào nói cho Lôi Thiết, lập tức không giấu diếm “Chuyện của cha, huynh và đại ca chắc đã biết?”
Tần Miễn gật đầu, tâm nói: Đâu chỉ biết, còn là do ta làm.
“Biết. Việc này… chúng ta làm vãn bối thật không biết nên nói thế nào…”
Lôi Hướng Trí thở dài một hơi “Mỗi ngày nương ở nhà ầm ĩ, đệ và tứ ca bị làm cho đau đầu, dứt khoát đến thăm huynh và đại ca.”
“Theo ta thấy nếu chuyện đã ngã ngũ thì phản đối thế nào cũng vô dụng, nương cần gì phải thế?”
Tần Miễn một bộ dáng suy tính vì Đỗ thị “Chỉ lo bà cứ tiếp tục như thế, cha cũng thấy phiền bà. Tứ đệ, ngũ đệ, có thời gian các ngươi khuyên giải một chút. Gia đình hòa thuận vạn sự hưng.”
Đại tẩu thật tốt. Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí nhìn nhau, đều thầm đáng tiếc phân gia quá sớm. Nếu lúc trước nương không làm quá mức — thôi, giờ nói gì cũng muộn rồi.
“Chỉ là đến bây giờ ta vẫn không hiểu, vị Vệ cô nương kia sao lại coi trọng cha?” Lôi Hướng Trí nghĩ mãi không ra.
-Hết chương 51-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.