Chương 189: Khai Chiến
Liên Tích Ngưng Mâu
08/04/2017
CHƯƠNG 189: KHAI CHIẾN
Chỗ Lôi Thiết dẫn Tần Miễn đi cũng không phải nơi nào đặc biệt, nhưng trong vòng ba ngày, hai người gần như đặt chân khắp những nơi đáng tham quan ở kinh thành, các món bình dân như là bánh gạo cuộn bột đậu(1), bánh đậu vàng(2), bánh đường nướng(3), ngải oa oa(4), mứt quả đỏ(5), chè bột mì(6), lê chưng đường, ma đậu hủ(7), bánh mè cười(8), bánh đậu tây cuốn(9), bánh lá sen mứt táo(10), cóc phun mật(11), bánh khoai từ, rau câu, trái cây bọc đường(12)… hầu như đều ăn thử.
Tần Miễn có loại cảm giác hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chiều nào tan học về nhà, nhìn thấy trong nhà có không ít hàng quà vặt là biết lão cha lại dẫn phụ thân ra ngoài mua, thèm ăn và cũng muốn đi, đáng tiếc Tần Miễn không thể nào xin cho các nhóc nghỉ học để đi chơi. Tụi nhỏ đã lớn, hắn và Lôi Thiết cũng nên tận hưởng thế giới riêng của hai người rồi.
Ba ngày sau, công việc của Lôi Thiết bắt đầu lu bù, thường xuyên về nhà lúc tối muộn.
Tần Miễn tranh thủ vào không gian một chuyến, hắn tính bắt một con chim ưng cho Lôi Thiết, để y mang theo đến Tây quan. Chim ưng mắt sắc, tính hung mãnh, tốc độ bày nhanh và bền sức, dù dùng để truyền tin cũng không tồi.
Ở trong không gian muốn bắt được ưng không khó, cuối cùng Tần Miễn tóm được một con ưng vàng trên một ngọn núi cao, chiều cao năm thước, lúc giang rộng hai cánh có thể đạt hơn tám thước. Hắn không dám bắt những con hình thể khổng lồ, sợ không thể giải thích với bên ngoài.
Hắn giả vờ dẫn vài gia tướng đi thâm sơn du ngoạn săn thú, hai ngày sau mang theo chim ưng Kim Điêu trở về. Mấy gia tướng tận mắt chứng kiến cảnh Kim Điêu bị hắn ‘bắn’ rơi xuống nên không hề hoài nghi.
Tặng Kim Điêu cho Lôi Thiết, Lôi Thiết rất thích, giả vờ dùng mấy ngày trời để huấn luyện, lấy linh khí áp chế Kim Điêu và đánh vào cơ thể nó một phù Khống thú, Kim Điêu liền thừa nhận y làm chủ nhân, ngoan ngoãn lại lanh trí.
Mấy ngày gần đây phu phụ Trấn quốc công thường có những hành vi ân ái giữa đường giữa sá, người kinh thành thấy nhưng không thể trách, thế nên lần đầu tiên thấy Kim Điêu theo Lôi Thiết thượng triều, không ai cảm thấy bất ngờ chút nào.
Sau đó Tần Miễn cũng bước vào giai đoạn bận rộn, ở trong không gian luyện chế thánh dược chữa thương hết mớ này đến mớ khác.
Nửa tháng sau, một lượng lớn quan binh thừa dịp bóng đêm rời khỏi kinh thành, áp tải lương thảo đi về phía tây. Binh pháp có nói: Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Lương thảo chẳng những bao gồm lương thực, cỏ khô, còn có muối ăn, hương liệu, thảo dược, binh khí, lều trại và vật tư cần thiết khác.
Lại qua nửa tháng, từ biên quan truyền về tin tức kinh người: Yến Thanh công chúa vì nền hoà bình giữa Đại Hạ quốc và Thổ La quốc mà chủ động xin đi Thổ La quốc hòa thân, nào ngờ bị người Thổ La thô bạo hung ác sát hại tại Song Hùng trại thuộc nội cảnh Thổ La quốc cách Tây quan Đại Hạ quốc hai mươi dặm.
Hiếu Huệ đế nghe tin dữ ái nữ chết thảm, cực kỳ bi thương, bệnh nặng một trận, ba ngày liền chưa vào triều.
Dân chúng oán giận không thôi, nhớ lại cái ngày Yến Thanh công chúa xuất giá thân thiết vẫy tay chào, cười thân thiện với họ thì càng thêm hận Thổ La quốc, hi vọng triều đình có thể cho người Thổ La đến chết vẫn không hối cải một bài học đích đáng.
Hiếu Huệ đế mang một thân bệnh thượng triều, truy phong Yến Thanh công chúa là Yến Thanh thượng thiện công chúa, công khai lên án Thổ La quốc giẫm đạp thành ý hữu hảo của Đại Hạ quốc, tội không thể tha, đồng thời hạ chỉ thảo phạt Thổ La quốc. Cử động này là việc làm đại nghĩa, không chỉ đòi lại công đạo cho Yến Thanh công chúa, càng là để đả kích sự ngạo mạn hung hăng càn quấy của Thổ La quốc. Nhiều lần phân tranh giữa Thổ La và Đại Hạ trong quá khứ đã dạy cho họ biết, khoan dung với địch nhân chỉ đổi lấy sự trả thù ngoan độc hơn của chúng.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trấn quốc đại tướng quân Lôi Thiên Nhận lĩnh mười vạn quân làm tiên phong, Đại hoàng tử điện hạ làm giám quân, xua quân tiến Bắc Định nam đại tướng quân Viên Cương lĩnh bốn vạn quân theo sát sau đó.
Tần Miễn dẫn Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đứng ở trên tường thành, mải nhìn theo bóng dáng Lôi Thiết biến mất tại cuối quan đạo.
Lôi Thiết vừa đi, lòng hắn chợt thấy trống rỗng.
“Phụ thân?” Ánh mắt Tần Duệ Kỳ đầy lo lắng, cầm lấy tay phụ thân.
Tần Miễn hồi thần, cười với nhóc “Không có việc gì, chỉ là, đây vẫn là lần đầu tiên lão cha ngươi rời xa chúng ta lâu như vầy.” Dù Lôi Thiết vừa đến Tây quan liền khai chiến, chỉ mất hai ngày là có thể đánh thắng trận thì cũng phải hai tháng sau mới về đến. Huống chi người Thổ La quốc hung ác âm hiểm, Đại Hạ và Thổ La một khi phát động chiến tranh thì không có khả năng sẽ chấm dứt nhanh chóng.
Lôi Duệ Lân cầm tay còn lại của phụ thân, nói chắc mẩm: “Phụ thân, lão cha nhất định sẽ thắng trận trở về.”
“Ừ.” Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Chúng ta trở về.”
Trở lại phủ Trấn quốc công, hắn sai hạ nhân đưa hai nhi tử đến Đông Dương thư viện, một mình ngồi suy tư trong thư phòng. Chiến tranh cổ đại phần lớn đều phát sinh vào mùa xuân, thu và đông, một nguyên nhân trọng yếu là vì mùa hạ nóng bức, thi thể trên chiến trường nếu không được xử lý đúng lúc sẽ thối rửa, dễ gây ra bệnh dịch quy mô lớn. Ôn dịch cổ đại khó khống chế nhất, một khi bùng nổ, đối với song phương giao chiến đều không có lợi.
Cho dù Tần Miễn không phải rất am hiểu về chính trị, cũng có thể suy đoán được, sở dĩ Hiếu Huệ đế cho đại quân xuất phát ngay sau khi Yến Thanh công chúa bị hại là vì biểu lộ ra ngoài lập trường ‘bị động’ trong cuộc chiến này, khả năng Lôi Thiết tới Tây quan lập tức khai chiến rất thấp, hơn phân nửa là muốn đợi đến lúc thời tiết trở lạnh. Cũng có nghĩa triều đình tiêu tốn về mặt ngân sách quân sự không phải ít.
Nếu Hiếu Huệ đế dám chủ động khởi xướng chiến tranh, phương diện quân phí tất nhiên là sung túc. Thế nhưng lần đánh nhau này, nam nhân nhà hắn là chủ soái, nếu Tần Miễn muốn y sớm trở về thì phải vì y suy xét đến các mặt, chuyện thứ nhất là trù bị cho quân phí càng nhiều, phòng ngừa bất trắc. Có điều việc này không gấp được, còn chưa phải lúc.
Sau khi Lôi Thiết tới Tây quan, lập tức tìm cơ hội tiến vào không gian, gặp mặt Tần Miễn và trao đổi tình hình gần nhất. Người Thổ La quốc biết chuyện Hoàng đế Đại Hạ muốn báo thù cho Yến Thanh công chúa, cũng lập tức phái quân đến biên ải. Hiện tại, hai quân tổng cộng gần hai mươi vạn, đang giằng co ở Tây quan. Lôi Thiết cho đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn và hồi phục một ngày, ngày hôm sau chủ động khởi xướng một đợt tiến công quy mô nhỏ mang tính dò xét, đại thắng. Người hai bên đều cố kỵ ôn dịch, sau vẫn không khai chiến, chỉ là giằng co. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vừa vào tháng Chín, y sẽ khởi xướng cuộc tiến công quy mô lớn.
Tần Miễn dặn y, đao kiếm không có mắt, cần phải cẩn thận.
Tháng Chín, tin khẩn cấp tám trăm dặm đưa vào kinh thành, Đại Hạ quốc và Thổ La quốc chính thức khai chiến.
Tần Miễn cũng bắt tay hành động. Thân phận ‘Cáo mệnh phu nhân’ của hắn vào thời điểm này có hơi xấu hổ. Bởi vì mệnh phụ không được tham gia chính sự, hắn có ý tưởng gì cũng không thể trực tiếp nói cho Hiếu Huệ đế Mà Hoàng hậu lại là nữ tử, cần chú ý nam nữ cấm kỵ. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn dâng tấu chương cho Hoàng hậu, nếu được Hoàng hậu xem trọng, đương nhiên tấu chương sẽ được chuyển giao cho Hiếu Huệ đế.
Sau hôm đưa tấu chương đi, trong cung truyền đến khẩu dụ của Hoàng thượng, ngài rất tán thưởng chủ ý đề nghị quan viên và thương nhân quyên tiền của Tần Miễn. Không tới nửa canh giờ, khẩu dụ của Hoàng hậu lại đến, ba ngày sau sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng mệnh phụ tại Ngự hoa viên.
Chủ đề buổi yến tiệc Hoàng hậu tổ chức chính là trù khoản.
Trong lòng các mệnh phụ đều không tình nguyện, nhưng Hoàng hậu đã đi đầu quyên một ngàn lượng bạc trắng, không thể không sôi nổi góp vào, người sáu trăm người tám trăm, nhóm phi tần không cam tâm yếu thế, ít nhất là một trăm lượng, nhiều thì chín trăm lượng, chỉ cần không vượt qua Hoàng hậu là được. Thái hậu quyên một ngàn lượng, ngay cả Đoan Ninh công chúa cũng quyên sáu trăm lượng bạc trắng.
Tần Miễn là nhất phẩm cáo mệnh, quyên tám trăm lượng bạc.
Sau khi chúng phu nhân quyên tiền xong, Hoàng hậu mới mỉm cười nói mỗi người dù quyên bao nhiêu cũng sẽ được ghi vào bảng vàng, dán tại cửa thành thông cáo thiên hạ.
Đây là việc thiện, chẳng những mang lại tiếng tốt cho phu quân mình, còn có thể mang đến chỗ tốt cho con cháu trong nhà. Chúng phu nhân vui vẻ ra mặt, cảm thấy trước đó quyên hơi ít bèn nhanh chóng thêm vào mấy trăm lượng.
Chúng kinh thương nghe nói việc này, cũng sôi nổi quyên tiền.
Lần trù khoản này, tổng cộng xoay sở gần năm trăm vạn lượng bạc trắng…
Vì Lôi Thiết hễ có cơ hội sẽ vào trong không gian gặp Tần Miễn, nên đối với việc Lôi Thiết đánh nhau ở nơi cách xa vạn dặm, Tần Miễn cũng không lo lắng lắm. Nhưng Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân không được thấy Lôi Thiết, cứ cách vài ngày ba phụ tử sẽ cùng nhau viết cho Lôi Thiết một phong thư, gửi quan dịch(13) đưa đến phía tây.
Tây quan, khói lửa ngất trời.
Lôi Thiết mặc một thân chiến bào, khoanh tay đứng trên tường thành, nhìn về phía doanh địa địch quân cách chưa tới năm dặm.
Lôi Tần Trung chạy nhanh tới, từ trong lòng lấy ra một thư hàm, hai tay đưa lên.
“Lão gia, thư của phu nhân.”
Lôi Thiết nhìn hai dấu ấn hình bàn tay nhỏ bên ngoài phong thư, khí tức băng lãnh lui tán, trong mắt hiện nét ấm áp nhàn nhạt. Hai ấn hình bàn tay này là từ hai con dấu y khắc theo khuôn bàn tay bé tí của Duệ Kỳ Duệ Lân vào hôm đầy tháng, tức phụ nói là ‘con dấu kỷ niệm’.
Đại hoàng tử Trần Sấm vừa đi lên, trùng hợp thấy sự biến hoá của nét mặt Lôi Thiết, thầm lấy làm tò mò. Thấy Lôi Thiết mở thư ra, ngài không lập tức đi qua, ánh mặt đặt trên lưng Lôi Thiết có chút thâm trầm, có chút ngẩn ngơ.
Lôi Thiết tỉ mỉ đọc từng Hán tự, trang đầu tiên là tức phụ viết, trang hai là chữ của đại nhi tử, trang ba là của tiểu nhi tử.
Trong thư ngoại trừ nhắc y bảo trọng bản thân thì đều kể mấy chuyện vụn vặt, nhưng Lôi Thiết vẫn nghiêm túc đọc kỹ.
Mười mấy năm trước, cũng ngay tại đây, y giống như một con sói cô độc chém giết giữa lòng quân địch, chỉ có thể nhìn người khác đọc thư nhà.
Đọc thư từ đầu đến cuối ba lần, y cẩn thận gấp thư lại, quý trọng cất vào lòng, nhàn nhạt nhìn về phía Trần Sấm.
Trần Sấm hồi thần, đi qua.
“Đại hoàng tử điện hạ.” Lôi Thiết ôm quyền.
“Đại tướng quân miễn lễ.” Trần Sấm đến đứng bên cạnh y, cười nói “Vừa rồi nhất định là đại tướng quân đang xem thư nhà nhỉ? Đại tướng quân và phu nhân kiêm điệp tình thâm, thật khiến người ngưỡng mộ.”
-Hết chương 189-
Chú giải:
(1) Bánh gạo cuộn bột đậu: (驴打滚) lư đả cổn – Rolling donkey nghĩa là con lừa lăn lộn, do bước sau cùng là rải bột đậu nành lên bánh giống với hình ảnh con lừa hoang lăn lộn dưới đất làm cát văng tung toé nên mới có tên này, tui dịch theo thành phần của bánh. Nguyên liệu bánh gồm bột gạo, bột đậu lọc, bột đậu nành, đường trắng, dầu vừng, hoa quế,…
Hình như tui từng đưa hình rùi nên khỏi nhe
(2) Bánh đậu vàng (Tên gốc: Oản đậu hoàng): Đậu hà lan tước bỏ vỏ, cho vào lượng nước gấp đôi lượng đậu, nấu đến khi đậu nhừ, cho nước thạch cao và táo đỏ vào quấy đều, lại thêm nhiều đường. Làm lạnh để hỗn hợp đông cứng rồi lấy ra, cắt thành từng miếng bánh hình thoi.
oản đậu hoàng
(3) Bánh đường nướng
bánh đường nướng
(4) Ngả oa oa: Nguyên liệu gồm gạo nếp, bột mì, đường trắng, vừng, hạch đào, sơn tra.
ngả oa oa
(5) Mứt quả đỏ
mứt quả đỏ
(6) Chè bột mì
chè bột mì
(7) Ma đậu hủ
ma đậu hủ
(8) Bánh mè cười
bánh mè cười
(9) Bánh đậu tây cuốn
bánh đậu tây cuốn
(10) Bánh lá sen mứt táo
bánh lá sen mứt táo
(11) Cóc phun mật
cóc phun mật
(12) Trái cây bọc đường
đường cuốn quả
(13)Quan dịch: Trạm phụ trách đưa thư đến biên quan
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Chỗ Lôi Thiết dẫn Tần Miễn đi cũng không phải nơi nào đặc biệt, nhưng trong vòng ba ngày, hai người gần như đặt chân khắp những nơi đáng tham quan ở kinh thành, các món bình dân như là bánh gạo cuộn bột đậu(1), bánh đậu vàng(2), bánh đường nướng(3), ngải oa oa(4), mứt quả đỏ(5), chè bột mì(6), lê chưng đường, ma đậu hủ(7), bánh mè cười(8), bánh đậu tây cuốn(9), bánh lá sen mứt táo(10), cóc phun mật(11), bánh khoai từ, rau câu, trái cây bọc đường(12)… hầu như đều ăn thử.
Tần Miễn có loại cảm giác hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chiều nào tan học về nhà, nhìn thấy trong nhà có không ít hàng quà vặt là biết lão cha lại dẫn phụ thân ra ngoài mua, thèm ăn và cũng muốn đi, đáng tiếc Tần Miễn không thể nào xin cho các nhóc nghỉ học để đi chơi. Tụi nhỏ đã lớn, hắn và Lôi Thiết cũng nên tận hưởng thế giới riêng của hai người rồi.
Ba ngày sau, công việc của Lôi Thiết bắt đầu lu bù, thường xuyên về nhà lúc tối muộn.
Tần Miễn tranh thủ vào không gian một chuyến, hắn tính bắt một con chim ưng cho Lôi Thiết, để y mang theo đến Tây quan. Chim ưng mắt sắc, tính hung mãnh, tốc độ bày nhanh và bền sức, dù dùng để truyền tin cũng không tồi.
Ở trong không gian muốn bắt được ưng không khó, cuối cùng Tần Miễn tóm được một con ưng vàng trên một ngọn núi cao, chiều cao năm thước, lúc giang rộng hai cánh có thể đạt hơn tám thước. Hắn không dám bắt những con hình thể khổng lồ, sợ không thể giải thích với bên ngoài.
Hắn giả vờ dẫn vài gia tướng đi thâm sơn du ngoạn săn thú, hai ngày sau mang theo chim ưng Kim Điêu trở về. Mấy gia tướng tận mắt chứng kiến cảnh Kim Điêu bị hắn ‘bắn’ rơi xuống nên không hề hoài nghi.
Tặng Kim Điêu cho Lôi Thiết, Lôi Thiết rất thích, giả vờ dùng mấy ngày trời để huấn luyện, lấy linh khí áp chế Kim Điêu và đánh vào cơ thể nó một phù Khống thú, Kim Điêu liền thừa nhận y làm chủ nhân, ngoan ngoãn lại lanh trí.
Mấy ngày gần đây phu phụ Trấn quốc công thường có những hành vi ân ái giữa đường giữa sá, người kinh thành thấy nhưng không thể trách, thế nên lần đầu tiên thấy Kim Điêu theo Lôi Thiết thượng triều, không ai cảm thấy bất ngờ chút nào.
Sau đó Tần Miễn cũng bước vào giai đoạn bận rộn, ở trong không gian luyện chế thánh dược chữa thương hết mớ này đến mớ khác.
Nửa tháng sau, một lượng lớn quan binh thừa dịp bóng đêm rời khỏi kinh thành, áp tải lương thảo đi về phía tây. Binh pháp có nói: Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Lương thảo chẳng những bao gồm lương thực, cỏ khô, còn có muối ăn, hương liệu, thảo dược, binh khí, lều trại và vật tư cần thiết khác.
Lại qua nửa tháng, từ biên quan truyền về tin tức kinh người: Yến Thanh công chúa vì nền hoà bình giữa Đại Hạ quốc và Thổ La quốc mà chủ động xin đi Thổ La quốc hòa thân, nào ngờ bị người Thổ La thô bạo hung ác sát hại tại Song Hùng trại thuộc nội cảnh Thổ La quốc cách Tây quan Đại Hạ quốc hai mươi dặm.
Hiếu Huệ đế nghe tin dữ ái nữ chết thảm, cực kỳ bi thương, bệnh nặng một trận, ba ngày liền chưa vào triều.
Dân chúng oán giận không thôi, nhớ lại cái ngày Yến Thanh công chúa xuất giá thân thiết vẫy tay chào, cười thân thiện với họ thì càng thêm hận Thổ La quốc, hi vọng triều đình có thể cho người Thổ La đến chết vẫn không hối cải một bài học đích đáng.
Hiếu Huệ đế mang một thân bệnh thượng triều, truy phong Yến Thanh công chúa là Yến Thanh thượng thiện công chúa, công khai lên án Thổ La quốc giẫm đạp thành ý hữu hảo của Đại Hạ quốc, tội không thể tha, đồng thời hạ chỉ thảo phạt Thổ La quốc. Cử động này là việc làm đại nghĩa, không chỉ đòi lại công đạo cho Yến Thanh công chúa, càng là để đả kích sự ngạo mạn hung hăng càn quấy của Thổ La quốc. Nhiều lần phân tranh giữa Thổ La và Đại Hạ trong quá khứ đã dạy cho họ biết, khoan dung với địch nhân chỉ đổi lấy sự trả thù ngoan độc hơn của chúng.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trấn quốc đại tướng quân Lôi Thiên Nhận lĩnh mười vạn quân làm tiên phong, Đại hoàng tử điện hạ làm giám quân, xua quân tiến Bắc Định nam đại tướng quân Viên Cương lĩnh bốn vạn quân theo sát sau đó.
Tần Miễn dẫn Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đứng ở trên tường thành, mải nhìn theo bóng dáng Lôi Thiết biến mất tại cuối quan đạo.
Lôi Thiết vừa đi, lòng hắn chợt thấy trống rỗng.
“Phụ thân?” Ánh mắt Tần Duệ Kỳ đầy lo lắng, cầm lấy tay phụ thân.
Tần Miễn hồi thần, cười với nhóc “Không có việc gì, chỉ là, đây vẫn là lần đầu tiên lão cha ngươi rời xa chúng ta lâu như vầy.” Dù Lôi Thiết vừa đến Tây quan liền khai chiến, chỉ mất hai ngày là có thể đánh thắng trận thì cũng phải hai tháng sau mới về đến. Huống chi người Thổ La quốc hung ác âm hiểm, Đại Hạ và Thổ La một khi phát động chiến tranh thì không có khả năng sẽ chấm dứt nhanh chóng.
Lôi Duệ Lân cầm tay còn lại của phụ thân, nói chắc mẩm: “Phụ thân, lão cha nhất định sẽ thắng trận trở về.”
“Ừ.” Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Chúng ta trở về.”
Trở lại phủ Trấn quốc công, hắn sai hạ nhân đưa hai nhi tử đến Đông Dương thư viện, một mình ngồi suy tư trong thư phòng. Chiến tranh cổ đại phần lớn đều phát sinh vào mùa xuân, thu và đông, một nguyên nhân trọng yếu là vì mùa hạ nóng bức, thi thể trên chiến trường nếu không được xử lý đúng lúc sẽ thối rửa, dễ gây ra bệnh dịch quy mô lớn. Ôn dịch cổ đại khó khống chế nhất, một khi bùng nổ, đối với song phương giao chiến đều không có lợi.
Cho dù Tần Miễn không phải rất am hiểu về chính trị, cũng có thể suy đoán được, sở dĩ Hiếu Huệ đế cho đại quân xuất phát ngay sau khi Yến Thanh công chúa bị hại là vì biểu lộ ra ngoài lập trường ‘bị động’ trong cuộc chiến này, khả năng Lôi Thiết tới Tây quan lập tức khai chiến rất thấp, hơn phân nửa là muốn đợi đến lúc thời tiết trở lạnh. Cũng có nghĩa triều đình tiêu tốn về mặt ngân sách quân sự không phải ít.
Nếu Hiếu Huệ đế dám chủ động khởi xướng chiến tranh, phương diện quân phí tất nhiên là sung túc. Thế nhưng lần đánh nhau này, nam nhân nhà hắn là chủ soái, nếu Tần Miễn muốn y sớm trở về thì phải vì y suy xét đến các mặt, chuyện thứ nhất là trù bị cho quân phí càng nhiều, phòng ngừa bất trắc. Có điều việc này không gấp được, còn chưa phải lúc.
Sau khi Lôi Thiết tới Tây quan, lập tức tìm cơ hội tiến vào không gian, gặp mặt Tần Miễn và trao đổi tình hình gần nhất. Người Thổ La quốc biết chuyện Hoàng đế Đại Hạ muốn báo thù cho Yến Thanh công chúa, cũng lập tức phái quân đến biên ải. Hiện tại, hai quân tổng cộng gần hai mươi vạn, đang giằng co ở Tây quan. Lôi Thiết cho đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn và hồi phục một ngày, ngày hôm sau chủ động khởi xướng một đợt tiến công quy mô nhỏ mang tính dò xét, đại thắng. Người hai bên đều cố kỵ ôn dịch, sau vẫn không khai chiến, chỉ là giằng co. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vừa vào tháng Chín, y sẽ khởi xướng cuộc tiến công quy mô lớn.
Tần Miễn dặn y, đao kiếm không có mắt, cần phải cẩn thận.
Tháng Chín, tin khẩn cấp tám trăm dặm đưa vào kinh thành, Đại Hạ quốc và Thổ La quốc chính thức khai chiến.
Tần Miễn cũng bắt tay hành động. Thân phận ‘Cáo mệnh phu nhân’ của hắn vào thời điểm này có hơi xấu hổ. Bởi vì mệnh phụ không được tham gia chính sự, hắn có ý tưởng gì cũng không thể trực tiếp nói cho Hiếu Huệ đế Mà Hoàng hậu lại là nữ tử, cần chú ý nam nữ cấm kỵ. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn dâng tấu chương cho Hoàng hậu, nếu được Hoàng hậu xem trọng, đương nhiên tấu chương sẽ được chuyển giao cho Hiếu Huệ đế.
Sau hôm đưa tấu chương đi, trong cung truyền đến khẩu dụ của Hoàng thượng, ngài rất tán thưởng chủ ý đề nghị quan viên và thương nhân quyên tiền của Tần Miễn. Không tới nửa canh giờ, khẩu dụ của Hoàng hậu lại đến, ba ngày sau sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng mệnh phụ tại Ngự hoa viên.
Chủ đề buổi yến tiệc Hoàng hậu tổ chức chính là trù khoản.
Trong lòng các mệnh phụ đều không tình nguyện, nhưng Hoàng hậu đã đi đầu quyên một ngàn lượng bạc trắng, không thể không sôi nổi góp vào, người sáu trăm người tám trăm, nhóm phi tần không cam tâm yếu thế, ít nhất là một trăm lượng, nhiều thì chín trăm lượng, chỉ cần không vượt qua Hoàng hậu là được. Thái hậu quyên một ngàn lượng, ngay cả Đoan Ninh công chúa cũng quyên sáu trăm lượng bạc trắng.
Tần Miễn là nhất phẩm cáo mệnh, quyên tám trăm lượng bạc.
Sau khi chúng phu nhân quyên tiền xong, Hoàng hậu mới mỉm cười nói mỗi người dù quyên bao nhiêu cũng sẽ được ghi vào bảng vàng, dán tại cửa thành thông cáo thiên hạ.
Đây là việc thiện, chẳng những mang lại tiếng tốt cho phu quân mình, còn có thể mang đến chỗ tốt cho con cháu trong nhà. Chúng phu nhân vui vẻ ra mặt, cảm thấy trước đó quyên hơi ít bèn nhanh chóng thêm vào mấy trăm lượng.
Chúng kinh thương nghe nói việc này, cũng sôi nổi quyên tiền.
Lần trù khoản này, tổng cộng xoay sở gần năm trăm vạn lượng bạc trắng…
Vì Lôi Thiết hễ có cơ hội sẽ vào trong không gian gặp Tần Miễn, nên đối với việc Lôi Thiết đánh nhau ở nơi cách xa vạn dặm, Tần Miễn cũng không lo lắng lắm. Nhưng Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân không được thấy Lôi Thiết, cứ cách vài ngày ba phụ tử sẽ cùng nhau viết cho Lôi Thiết một phong thư, gửi quan dịch(13) đưa đến phía tây.
Tây quan, khói lửa ngất trời.
Lôi Thiết mặc một thân chiến bào, khoanh tay đứng trên tường thành, nhìn về phía doanh địa địch quân cách chưa tới năm dặm.
Lôi Tần Trung chạy nhanh tới, từ trong lòng lấy ra một thư hàm, hai tay đưa lên.
“Lão gia, thư của phu nhân.”
Lôi Thiết nhìn hai dấu ấn hình bàn tay nhỏ bên ngoài phong thư, khí tức băng lãnh lui tán, trong mắt hiện nét ấm áp nhàn nhạt. Hai ấn hình bàn tay này là từ hai con dấu y khắc theo khuôn bàn tay bé tí của Duệ Kỳ Duệ Lân vào hôm đầy tháng, tức phụ nói là ‘con dấu kỷ niệm’.
Đại hoàng tử Trần Sấm vừa đi lên, trùng hợp thấy sự biến hoá của nét mặt Lôi Thiết, thầm lấy làm tò mò. Thấy Lôi Thiết mở thư ra, ngài không lập tức đi qua, ánh mặt đặt trên lưng Lôi Thiết có chút thâm trầm, có chút ngẩn ngơ.
Lôi Thiết tỉ mỉ đọc từng Hán tự, trang đầu tiên là tức phụ viết, trang hai là chữ của đại nhi tử, trang ba là của tiểu nhi tử.
Trong thư ngoại trừ nhắc y bảo trọng bản thân thì đều kể mấy chuyện vụn vặt, nhưng Lôi Thiết vẫn nghiêm túc đọc kỹ.
Mười mấy năm trước, cũng ngay tại đây, y giống như một con sói cô độc chém giết giữa lòng quân địch, chỉ có thể nhìn người khác đọc thư nhà.
Đọc thư từ đầu đến cuối ba lần, y cẩn thận gấp thư lại, quý trọng cất vào lòng, nhàn nhạt nhìn về phía Trần Sấm.
Trần Sấm hồi thần, đi qua.
“Đại hoàng tử điện hạ.” Lôi Thiết ôm quyền.
“Đại tướng quân miễn lễ.” Trần Sấm đến đứng bên cạnh y, cười nói “Vừa rồi nhất định là đại tướng quân đang xem thư nhà nhỉ? Đại tướng quân và phu nhân kiêm điệp tình thâm, thật khiến người ngưỡng mộ.”
-Hết chương 189-
Chú giải:
(1) Bánh gạo cuộn bột đậu: (驴打滚) lư đả cổn – Rolling donkey nghĩa là con lừa lăn lộn, do bước sau cùng là rải bột đậu nành lên bánh giống với hình ảnh con lừa hoang lăn lộn dưới đất làm cát văng tung toé nên mới có tên này, tui dịch theo thành phần của bánh. Nguyên liệu bánh gồm bột gạo, bột đậu lọc, bột đậu nành, đường trắng, dầu vừng, hoa quế,…
Hình như tui từng đưa hình rùi nên khỏi nhe
(2) Bánh đậu vàng (Tên gốc: Oản đậu hoàng): Đậu hà lan tước bỏ vỏ, cho vào lượng nước gấp đôi lượng đậu, nấu đến khi đậu nhừ, cho nước thạch cao và táo đỏ vào quấy đều, lại thêm nhiều đường. Làm lạnh để hỗn hợp đông cứng rồi lấy ra, cắt thành từng miếng bánh hình thoi.
oản đậu hoàng
(3) Bánh đường nướng
bánh đường nướng
(4) Ngả oa oa: Nguyên liệu gồm gạo nếp, bột mì, đường trắng, vừng, hạch đào, sơn tra.
ngả oa oa
(5) Mứt quả đỏ
mứt quả đỏ
(6) Chè bột mì
chè bột mì
(7) Ma đậu hủ
ma đậu hủ
(8) Bánh mè cười
bánh mè cười
(9) Bánh đậu tây cuốn
bánh đậu tây cuốn
(10) Bánh lá sen mứt táo
bánh lá sen mứt táo
(11) Cóc phun mật
cóc phun mật
(12) Trái cây bọc đường
đường cuốn quả
(13)Quan dịch: Trạm phụ trách đưa thư đến biên quan
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.