Chương 107: Mở Rộng Sản Xuất
Liên Tích Ngưng Mâu
08/04/2017
CHƯƠNG 107: MỞ RỘNG SẢN XUẤT
Trở lại trấn trên, Lôi Thiết đưa Toàn thúc, Toàn thẩm và Miêu Miêu về thôn trước.
Tần Miễn mang theo Cường tử, Diệp Phùng Thu đến Song Hưởng lâu, bảo tiểu nhị dẫn họ đi rửa mặt chải đầu, đồng thời gọi Tôn chưởng quầy cùng vào phòng nghỉ.
“Tôn chưởng quầy, ngươi mau chóng đặt người may quần áo dùng khi kể chuyện của thuyết thư tiên sinh, hai người họ mặc giống nhau, mỗi người hai bộ.”
“Dạ, tiểu thiếu gia.” Tôn chưởng quầy không xa lạ gì quy trình này. Song Hưởng lâu họ lúc bắt đầu làm việc đã ăn mặc thống nhất, đều có ký hiệu ‘Song Hưởng lâu’, nhưng công việc bất đồng, màu đồng phục nhân viên cũng bất đồng. Hiện có nhiều tửu lâu ở nơi khác bắt chước cách làm của họ, nhưng là không thể xoá bỏ sự thật đi đầu phong cách thống nhất phục sức làm việc chính là Song Hưởng lâu. Tôn chưởng quầy là vì Song Hưởng lâu mà kiêu ngạo.
“Tiểu thiếu gia, không biết ngài dự định trang hoàng gian trà thất thế nào?”
Tần Miễn lấy một tờ giấy ra đưa cho ông, “Gian phòng dùng ván khuôn để ngăn ra, ở góc phía Bắc dựng một bình đài(1), trên đài đặt một giảng án, là vị trí của người kể chuyện Bên dưới bày một loạt bàn dài ghế dài sắp xếp như trong đây. Đây là bản thiết kế. Trong trà thất sẽ cung ứng hoa quả, thức uống, quà vặt và điểm tâm, về định giá, ta cũng viết trong đây.”
Tôn chưởng quầy tiếp nhận xem. Hoa quả theo mùa xuất phẩm từ Du nhiên điền cư 68 văn tiền một phần, hoa quả khác 18 văn tiền một phần Nước trà dựa theo đẳng cấp lá trà định giá khác nhau, ấn theo số tách mà thu phí Thức uống như nước ép hoa quả 28 văn tiền một ly Hạt dưa(2), mỗi phần nửa cân, loại ngũ vị 28 văn tiền một phần, loại nguyên vị 18 văn tiền một phần, loại vị hoa quả 38 văn tiền một phần [Ghi chú: Hoa quả sản xuất từ Du nhiên điền cư] Đậu phộng, mỗi phần nửa cân, đậu phộng ngũ vị, đậu phộng nguyên vị, đậu phộng rang cay và đậu phộng vị trà xanh, giá cũng khác nhau, đều cao đến lạ kỳ Đặc sắc nhất là năm dạng điểm tâm, bánh cốm gạo 68 văn tiền một phần, bánh bột năng hạt dẻ(3) 68 văn tiền một phần, bánh trứng, bánh pudding và bánh chén(4) đều 28 văn tiền một cái nhỏ.
“Tiểu thiếu gia, giá này đều không thấp.” Tôn chưởng quầy nhìn nội dung trong đó, cảm thán.
Tần Miễn không cho là đúng, cười cười “Trà thất chỉ mở cửa cho khách nhân của Song Hưởng lâu. Giá món ăn của Song Hưởng lâu vốn đã cao hơn các lâu khác, khách nhân nếu ăn được món ăn của Song Hưởng lâu thì không thể nào không ăn nổi điểm tâm hoa quả. Huống hồ, đồ ăn thức uống nhà chúng ta phẩm chất đều hạng nhất, hoàn toàn xứng đáng với giá.”
Tôn chưởng quầy liên tục gật đầu. Hạt dưa và đậu phộng ngũ vị ông biết, là dùng ngũ vị hương chế thành, nhưng bánh cốm gạo, bánh bột năng hạt dẻ, bánh trứng… là gì thì ông chưa từng nghe nói bao giờ.
“Mặt khác,” Tần Miễn gõ nhẹ mặt bàn “Ba ngày sau, các món ăn chế biến với miến, món chay mỗi phần năm trăm văn, món mặn mỗi phần hai lượng”
Tôn chưởng quầy chắp tay nói: “Vâng!”
“Song Hưởng lâu gia tăng một trà thất, nhân thủ cũng cần tăng thêm, như phụ trách châm trà, bưng bê điểm tâm. Nên thuê mấy người, ngươi xem rồi lo liệu, sau khi làm thoả đáng báo lại với ta một tiếng là được.” Tần Miễn căn dặn từng việc “Trước mắt, năm dạng điểm tâm, mỗi dạng mỗi ngày chỉ có thể cung ứng năm mươi phần, mỗi sáng ta sẽ cho người đưa đến đây.”
“Dạ.”
“Ngươi ra gọi Cường tử và Diệp Phùng Thu tiến vào.”
“Dạ.”
Khi Cường tử và Diệp Phùng Thu đi vào đều có chút câu nệ. Cường tử là do không quen mới hoàn cảnh mới Diệp Phùng Thu cúi đầu, nhìn ra được y có hơi tự ti, vừa rồi lúc bước vào, hỏa kế và khách nhân Song Hưởng lâu đều như có như không mà nhìn chân y.
Tần Miễn tựa lưng vào ghế ngồi, hai vòng vòng trước ngực, nhíu mi nhìn Diệp Phùng Thu “Diệp Phùng Thu, nhìn thẳng mắt ta.”
Diệp Phùng Thu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không tự giác né tránh. Rõ ràng vị tiểu thiếu gia này chỉ nhìn y, nhưng y lại cảm nhận được áp lực bức nhân từ đối phương.
“Nếu ngay cả ngươi cũng khinh thường chính mình thì dựa vào đâu mong mỏi người khác sẽ kính trọng mình?” Tần Miễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Phùng Thu “Ta không hi vọng có một ngày sẽ hối hận vì mua ngươi!”
Diệp Phùng Thu biến sắc, ưỡn thẳng lưng, nghiêm nghị nói: “Tiểu thiếu gia, tiểu nhân biết sai, thỉnh tiểu thiếu gia tin tưởng tiểu nhân thêm một lần!”
Cường tử bị khí thế của Tần Miễn ảnh hưởng, không tự giác cũng ưỡn ngực lên.
Tần Miễn gật đầu, chuyển hướng sang Cường tử.
“Cường tử, tên đầy đủ của ngươi là gì?”
Cường tử sợ hắn không hài lòng về mình, tinh thần tăng cao mười phần, lớn tiếng đáp lời “Hồi tiểu thiếu gia, tiểu nhân tên đầy đủ là Lâm Cường.”
“Từ nay, hai người các ngươi ở lại Song Hưởng lâu làm thuyết thư tiên sinh, bao ăn bao ở. Song Hưởng lâu mỗi ngày kể chuyện hai lần, kể những cố sự bất đồng. Cường tử phụ trách giấc chiều, Diệp Phùng Thu phụ trách giấc tối. Nhiệm vụ của các ngươi không nặng, mỗi ngày chỉ làm việc nửa canh giờ, thời gian còn lại luyện tập ngâm nga và xem xét nội dụng cần kể tiếp theo. Cũng không phải việc gì nặng nhọc. Lâm Cường, tiền tháng của ngươi tạm định là năm mươi văn mỗi tháng Diệp Phùng Thu, tiền tháng của ngươi tạm định là tám mươi văn mỗi tháng.”
Cùng là thuyết thư, tiền tiêu vặt hàng tháng bất đồng. Lâm Cường và Diệp Phùng Thu đều có chút khó hiểu.
Tần Miễn hỏi Lâm Cường “Ngươi có biết vì sao tiền tháng của ngươi ít hơn Diệp Phùng Thu không?”
Lâm Cường lắc đầu “Tiểu nhân chỉ biết Diệp đại ca lợi hại hơn tiểu nhân. Hắn biết chữ, tiểu nhân không biết chữ.”
Tần Miễn khen ngợi nhìn nó “Thông minh lắm. Hắn nhiều hơn ngươi ba mươi văn tiền coi như là ta thay ngươi đóng học phí. Cố sự ngươi cần kể mỗi ngày sẽ do hắn nói cho ngươi nghe, ngươi dụng tâm nhớ kỹ. Hơn nữa, có thời gian rỗi, hắn còn phải dạy ngươi biết chữ. Đợi đến lúc ngươi có thể đọc trôi chảy, tiền tháng của ngươi liền bằng với Diệp Phùng Thu.”
“Đa tạ tiểu thiếu gia!” Lâm Cường nói xong, quay sang Diệp Phùng Thu nở nụ cười thật thà chất phác “Diệp đại ca, về sau phải phiền toái ca rồi.”
Diệp Phùng Thu cười hữu nghị đáp lại “Không cần khách khí, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.”
Tần Miễn đưa vài tờ giấy cho y “Ba chương trên là cố sự của Lâm Cường, ba chương dưới là của ngươi. Mỗi ngày ta sẽ đưa tới cốt truyện mới, các ngươi học thuộc trước, cũng nghiêm túc nghiền ngẫm xem khi kể chuyện nên dùng ngữ điệu gì, biểu tình thế nào, tóm lại không thể là một thuyết thư kém chất, tránh cho khách nhân bất mãn.”
Lâm Cường, Diệp Phùng Thu đồng thời hô: “Dạ.”
“Những việc khác, nếu có gì không hiểu thì đi hỏi Tôn chưởng quầy.”
Tần Miễn phất tay ý bảo họ lui ra, rồi chào hỏi Tôn chưởng quầy, cưỡi ngựa về nhà. Mặt trời sắp xuống núi, hắn gia tăng tốc độ ra trấn.
“Nhà Lôi Thiết!”
Trương Đại Xuyên huy roi, đánh xe lừa đuổi theo.
“Hu –” Tần Miễn dừng lại chờ đối phương “Nguyên lai là Trương ca, trùng hợp quá.”
“Vừa đưa vài khách nhân quay về huyện Chiêu Dương.” Trương Đại Xuyên cười, hai mắt lộ ra nếp nhăn nhợt nhạt nơi khoé mắt, trong mắt tràn ngập cảm kích với Tần Miễn “Nhờ phúc của ngươi và Thiết tử, mỗi ngày ta đưa đón khách nhân có thể kiếm được năm sáu chục văn tiền, thỉnh thoảng bán chút túi kết, túi tiền linh tinh cũng kiếm được nhiều hơn!”
“Là Trương ca có khả năng. Nếu không, dù chủ ý tốt mấy cũng vô dụng, đúng không?” Tần Miễn nhìn sắc trời “Trương ca, giờ không còn sớm, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện?”
Trương Đại Xuyên gật đầu “Được, đi thôi.”
Tới gần thôn Thanh Sơn, thái dương đã xuống núi, chỉ một góc trời còn sót lại mảnh nắng chiều nhàn nhạt. Trên sân phơi lúa, mấy đứa trẻ chơi đùa chưa muốn về nhà còn đang reo hò ầm ĩ, cầm gậy trúc dính mạng nhện đi bắt chuồn chuồn.
Nhìn một thân ảnh cao lớn đứng bất động ở ven đường, một con sói đen im lặng ngồi bên chân y, khoé môi Tần Miễn nhoẻn một cười nhẹ, vung dây cương.
“Giá –”
Trương Đại Xuyên thức thời giảm tốc độ.
Tông mã phi nhanh tới trước mặt Lôi Thiết thì dừng lại, thân thiết phát ra tiếng phì phì từ mũi hướng về y.
Lôi Thiết nhận dây cương, đem ống trúc cho Tần Miễn, gật gật đầu với Trương Đại Xuyên, dắt ngựa đi phía Tây thôn. Du nhiên điền cư quá lớn, bọn hắn cần đi từ phía Tây về.
“A Thiết, trong nhà không có việc gì chứ?” Tần Miễn lười xuống ngựa, mở chén ống trúc ra, bên trong là canh đậu xanh.
“Toàn thúc hỗ trợ Phúc thúc, Toàn thẩm tiếp nhận việc trước kia của Phúc thẩm. Nếu ta an bài không thích hợp, ngươi an bài lại.”
“Không có gì không thích hợp.” Tần Miễn uống một hơi hết sạch canh đậu xanh, chép chép miệng vài cái.
Lôi Thiết nói tiếp: “Sắp tới sinh thần lão gia tử, Đỗ thị muốn làm lớn.”
Tần Miễn sửng sốt “Nếu ta nhớ không lầm, năm nay lão gia tử bốn mươi mốt tuổi, cũng đâu phải chỉnh thọ, đúng không?” Đỗ thị lại muốn làm thiêu thân sao?
Lôi Thiết lắc đầu.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nhanh chóng quyết định “Quản bọn họ làm gì. Mấy ngày nay có nhiều việc cần lo, đến ngày đó hai chúng ta đều không đi, để quản gia tự mình sang đó một chuyến, lại chuẩn bị lễ vật dày một chút, tin rằng người bên lão trạch cũng không thể nói gì.”
“Nghe lời ngươi.”
Lúc ngang qua xưởng miến, hai người không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua bên trong.
Tần Miễn nghĩ đến tràng cảnh thịnh vượng hôm nay của Song Hưởng lâu, thương lượng với Lôi Thiết “A Thiết, tám người làm việc vẫn là quá chậm, huynh xem có nên thuê thêm vài người làm việc giấc đêm không?”
Lôi Thiết gật đầu “Có thể, tức phụ, ta lo lắng một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
Lôi Thiết xoay người lên ngựa, ngồi phía sau hắn, kéo lùi dây cương không để ngựa ăn cỏ, thúc nhẹ vào bụng bắt nó đi mau.
“Miến ra đời nhất định gây ra oanh động, tất nhiên sẽ có người đến tìm hiểu tin tức. Xưởng cách nhà hơi xa, không mấy an toàn.”
Tần Miễn ngồi xếp bằng, sờ sờ cằm. Sở dĩ lúc trước không mở xưởng trong phạm vi điền cư là vì không muốn có nhiều người ngoài tiến vào, nhưng cũng bỏ qua vấn đề Lôi Thiết lo lắng.
“Như vầy đi.” Hắn lập tức nghĩ ra cách giải quyết “Ở tường vây phía Bắc mở thêm một cửa hông. Việc chắt lọc hồ tinh bột vốn do nhóm gia phó làm, về sau sẽ làm tại điền cư, chỉ là thêm một khâu vận chuyển.”
Lôi Thiết gật đầu.
Ngày hôm sau, cả hai thuê người xử lý chuyện xây cửa hông. Làm việc giấc đêm cần suy xét đến nhân tố an toàn nên đều thuê nam công, tổng cộng tám người, đầu giờ Tuất [7 giờ tối] bắt đầu làm việc, đầu giờ Thìn [7 giờ sáng] kết thúc công việc. Tần Miễn không tính bóc lột bọn họ. Vì thời gian làm việc của nam công dài hơn nữ công, mà trường kỳ làm việc buổi tối không có lợi cho thân thể, nên tiền công mỗi tháng nhiều hơn nữ công hai mươi văn, hơn nữa cách mỗi ba ngày, tám người chia thành hai đội luân phiên nhau nghỉ một ngày. Lôi Tần Nhạc, Toàn thúc thay phiên giám sát.
-Hết chương 107-
Chú giải:
(1) Bình đài: bục sân khấu
(2)Hạt dưa: có rất nhiều loại như hạt dưa hấu, hạt bí, hạt hướng dương,…
(3)Bánh củ năng hạt dẻ:
Cách làm tham khảo thêm tại: http://lambanh365.com/cach-lam/cach-lam-banh-cu-nang-duong-phen-ngot-ngao/
mã đề cao
(4) Bánh chén
bánh hình chén
——– Đăng bởi: admin
Trở lại trấn trên, Lôi Thiết đưa Toàn thúc, Toàn thẩm và Miêu Miêu về thôn trước.
Tần Miễn mang theo Cường tử, Diệp Phùng Thu đến Song Hưởng lâu, bảo tiểu nhị dẫn họ đi rửa mặt chải đầu, đồng thời gọi Tôn chưởng quầy cùng vào phòng nghỉ.
“Tôn chưởng quầy, ngươi mau chóng đặt người may quần áo dùng khi kể chuyện của thuyết thư tiên sinh, hai người họ mặc giống nhau, mỗi người hai bộ.”
“Dạ, tiểu thiếu gia.” Tôn chưởng quầy không xa lạ gì quy trình này. Song Hưởng lâu họ lúc bắt đầu làm việc đã ăn mặc thống nhất, đều có ký hiệu ‘Song Hưởng lâu’, nhưng công việc bất đồng, màu đồng phục nhân viên cũng bất đồng. Hiện có nhiều tửu lâu ở nơi khác bắt chước cách làm của họ, nhưng là không thể xoá bỏ sự thật đi đầu phong cách thống nhất phục sức làm việc chính là Song Hưởng lâu. Tôn chưởng quầy là vì Song Hưởng lâu mà kiêu ngạo.
“Tiểu thiếu gia, không biết ngài dự định trang hoàng gian trà thất thế nào?”
Tần Miễn lấy một tờ giấy ra đưa cho ông, “Gian phòng dùng ván khuôn để ngăn ra, ở góc phía Bắc dựng một bình đài(1), trên đài đặt một giảng án, là vị trí của người kể chuyện Bên dưới bày một loạt bàn dài ghế dài sắp xếp như trong đây. Đây là bản thiết kế. Trong trà thất sẽ cung ứng hoa quả, thức uống, quà vặt và điểm tâm, về định giá, ta cũng viết trong đây.”
Tôn chưởng quầy tiếp nhận xem. Hoa quả theo mùa xuất phẩm từ Du nhiên điền cư 68 văn tiền một phần, hoa quả khác 18 văn tiền một phần Nước trà dựa theo đẳng cấp lá trà định giá khác nhau, ấn theo số tách mà thu phí Thức uống như nước ép hoa quả 28 văn tiền một ly Hạt dưa(2), mỗi phần nửa cân, loại ngũ vị 28 văn tiền một phần, loại nguyên vị 18 văn tiền một phần, loại vị hoa quả 38 văn tiền một phần [Ghi chú: Hoa quả sản xuất từ Du nhiên điền cư] Đậu phộng, mỗi phần nửa cân, đậu phộng ngũ vị, đậu phộng nguyên vị, đậu phộng rang cay và đậu phộng vị trà xanh, giá cũng khác nhau, đều cao đến lạ kỳ Đặc sắc nhất là năm dạng điểm tâm, bánh cốm gạo 68 văn tiền một phần, bánh bột năng hạt dẻ(3) 68 văn tiền một phần, bánh trứng, bánh pudding và bánh chén(4) đều 28 văn tiền một cái nhỏ.
“Tiểu thiếu gia, giá này đều không thấp.” Tôn chưởng quầy nhìn nội dung trong đó, cảm thán.
Tần Miễn không cho là đúng, cười cười “Trà thất chỉ mở cửa cho khách nhân của Song Hưởng lâu. Giá món ăn của Song Hưởng lâu vốn đã cao hơn các lâu khác, khách nhân nếu ăn được món ăn của Song Hưởng lâu thì không thể nào không ăn nổi điểm tâm hoa quả. Huống hồ, đồ ăn thức uống nhà chúng ta phẩm chất đều hạng nhất, hoàn toàn xứng đáng với giá.”
Tôn chưởng quầy liên tục gật đầu. Hạt dưa và đậu phộng ngũ vị ông biết, là dùng ngũ vị hương chế thành, nhưng bánh cốm gạo, bánh bột năng hạt dẻ, bánh trứng… là gì thì ông chưa từng nghe nói bao giờ.
“Mặt khác,” Tần Miễn gõ nhẹ mặt bàn “Ba ngày sau, các món ăn chế biến với miến, món chay mỗi phần năm trăm văn, món mặn mỗi phần hai lượng”
Tôn chưởng quầy chắp tay nói: “Vâng!”
“Song Hưởng lâu gia tăng một trà thất, nhân thủ cũng cần tăng thêm, như phụ trách châm trà, bưng bê điểm tâm. Nên thuê mấy người, ngươi xem rồi lo liệu, sau khi làm thoả đáng báo lại với ta một tiếng là được.” Tần Miễn căn dặn từng việc “Trước mắt, năm dạng điểm tâm, mỗi dạng mỗi ngày chỉ có thể cung ứng năm mươi phần, mỗi sáng ta sẽ cho người đưa đến đây.”
“Dạ.”
“Ngươi ra gọi Cường tử và Diệp Phùng Thu tiến vào.”
“Dạ.”
Khi Cường tử và Diệp Phùng Thu đi vào đều có chút câu nệ. Cường tử là do không quen mới hoàn cảnh mới Diệp Phùng Thu cúi đầu, nhìn ra được y có hơi tự ti, vừa rồi lúc bước vào, hỏa kế và khách nhân Song Hưởng lâu đều như có như không mà nhìn chân y.
Tần Miễn tựa lưng vào ghế ngồi, hai vòng vòng trước ngực, nhíu mi nhìn Diệp Phùng Thu “Diệp Phùng Thu, nhìn thẳng mắt ta.”
Diệp Phùng Thu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không tự giác né tránh. Rõ ràng vị tiểu thiếu gia này chỉ nhìn y, nhưng y lại cảm nhận được áp lực bức nhân từ đối phương.
“Nếu ngay cả ngươi cũng khinh thường chính mình thì dựa vào đâu mong mỏi người khác sẽ kính trọng mình?” Tần Miễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Phùng Thu “Ta không hi vọng có một ngày sẽ hối hận vì mua ngươi!”
Diệp Phùng Thu biến sắc, ưỡn thẳng lưng, nghiêm nghị nói: “Tiểu thiếu gia, tiểu nhân biết sai, thỉnh tiểu thiếu gia tin tưởng tiểu nhân thêm một lần!”
Cường tử bị khí thế của Tần Miễn ảnh hưởng, không tự giác cũng ưỡn ngực lên.
Tần Miễn gật đầu, chuyển hướng sang Cường tử.
“Cường tử, tên đầy đủ của ngươi là gì?”
Cường tử sợ hắn không hài lòng về mình, tinh thần tăng cao mười phần, lớn tiếng đáp lời “Hồi tiểu thiếu gia, tiểu nhân tên đầy đủ là Lâm Cường.”
“Từ nay, hai người các ngươi ở lại Song Hưởng lâu làm thuyết thư tiên sinh, bao ăn bao ở. Song Hưởng lâu mỗi ngày kể chuyện hai lần, kể những cố sự bất đồng. Cường tử phụ trách giấc chiều, Diệp Phùng Thu phụ trách giấc tối. Nhiệm vụ của các ngươi không nặng, mỗi ngày chỉ làm việc nửa canh giờ, thời gian còn lại luyện tập ngâm nga và xem xét nội dụng cần kể tiếp theo. Cũng không phải việc gì nặng nhọc. Lâm Cường, tiền tháng của ngươi tạm định là năm mươi văn mỗi tháng Diệp Phùng Thu, tiền tháng của ngươi tạm định là tám mươi văn mỗi tháng.”
Cùng là thuyết thư, tiền tiêu vặt hàng tháng bất đồng. Lâm Cường và Diệp Phùng Thu đều có chút khó hiểu.
Tần Miễn hỏi Lâm Cường “Ngươi có biết vì sao tiền tháng của ngươi ít hơn Diệp Phùng Thu không?”
Lâm Cường lắc đầu “Tiểu nhân chỉ biết Diệp đại ca lợi hại hơn tiểu nhân. Hắn biết chữ, tiểu nhân không biết chữ.”
Tần Miễn khen ngợi nhìn nó “Thông minh lắm. Hắn nhiều hơn ngươi ba mươi văn tiền coi như là ta thay ngươi đóng học phí. Cố sự ngươi cần kể mỗi ngày sẽ do hắn nói cho ngươi nghe, ngươi dụng tâm nhớ kỹ. Hơn nữa, có thời gian rỗi, hắn còn phải dạy ngươi biết chữ. Đợi đến lúc ngươi có thể đọc trôi chảy, tiền tháng của ngươi liền bằng với Diệp Phùng Thu.”
“Đa tạ tiểu thiếu gia!” Lâm Cường nói xong, quay sang Diệp Phùng Thu nở nụ cười thật thà chất phác “Diệp đại ca, về sau phải phiền toái ca rồi.”
Diệp Phùng Thu cười hữu nghị đáp lại “Không cần khách khí, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.”
Tần Miễn đưa vài tờ giấy cho y “Ba chương trên là cố sự của Lâm Cường, ba chương dưới là của ngươi. Mỗi ngày ta sẽ đưa tới cốt truyện mới, các ngươi học thuộc trước, cũng nghiêm túc nghiền ngẫm xem khi kể chuyện nên dùng ngữ điệu gì, biểu tình thế nào, tóm lại không thể là một thuyết thư kém chất, tránh cho khách nhân bất mãn.”
Lâm Cường, Diệp Phùng Thu đồng thời hô: “Dạ.”
“Những việc khác, nếu có gì không hiểu thì đi hỏi Tôn chưởng quầy.”
Tần Miễn phất tay ý bảo họ lui ra, rồi chào hỏi Tôn chưởng quầy, cưỡi ngựa về nhà. Mặt trời sắp xuống núi, hắn gia tăng tốc độ ra trấn.
“Nhà Lôi Thiết!”
Trương Đại Xuyên huy roi, đánh xe lừa đuổi theo.
“Hu –” Tần Miễn dừng lại chờ đối phương “Nguyên lai là Trương ca, trùng hợp quá.”
“Vừa đưa vài khách nhân quay về huyện Chiêu Dương.” Trương Đại Xuyên cười, hai mắt lộ ra nếp nhăn nhợt nhạt nơi khoé mắt, trong mắt tràn ngập cảm kích với Tần Miễn “Nhờ phúc của ngươi và Thiết tử, mỗi ngày ta đưa đón khách nhân có thể kiếm được năm sáu chục văn tiền, thỉnh thoảng bán chút túi kết, túi tiền linh tinh cũng kiếm được nhiều hơn!”
“Là Trương ca có khả năng. Nếu không, dù chủ ý tốt mấy cũng vô dụng, đúng không?” Tần Miễn nhìn sắc trời “Trương ca, giờ không còn sớm, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện?”
Trương Đại Xuyên gật đầu “Được, đi thôi.”
Tới gần thôn Thanh Sơn, thái dương đã xuống núi, chỉ một góc trời còn sót lại mảnh nắng chiều nhàn nhạt. Trên sân phơi lúa, mấy đứa trẻ chơi đùa chưa muốn về nhà còn đang reo hò ầm ĩ, cầm gậy trúc dính mạng nhện đi bắt chuồn chuồn.
Nhìn một thân ảnh cao lớn đứng bất động ở ven đường, một con sói đen im lặng ngồi bên chân y, khoé môi Tần Miễn nhoẻn một cười nhẹ, vung dây cương.
“Giá –”
Trương Đại Xuyên thức thời giảm tốc độ.
Tông mã phi nhanh tới trước mặt Lôi Thiết thì dừng lại, thân thiết phát ra tiếng phì phì từ mũi hướng về y.
Lôi Thiết nhận dây cương, đem ống trúc cho Tần Miễn, gật gật đầu với Trương Đại Xuyên, dắt ngựa đi phía Tây thôn. Du nhiên điền cư quá lớn, bọn hắn cần đi từ phía Tây về.
“A Thiết, trong nhà không có việc gì chứ?” Tần Miễn lười xuống ngựa, mở chén ống trúc ra, bên trong là canh đậu xanh.
“Toàn thúc hỗ trợ Phúc thúc, Toàn thẩm tiếp nhận việc trước kia của Phúc thẩm. Nếu ta an bài không thích hợp, ngươi an bài lại.”
“Không có gì không thích hợp.” Tần Miễn uống một hơi hết sạch canh đậu xanh, chép chép miệng vài cái.
Lôi Thiết nói tiếp: “Sắp tới sinh thần lão gia tử, Đỗ thị muốn làm lớn.”
Tần Miễn sửng sốt “Nếu ta nhớ không lầm, năm nay lão gia tử bốn mươi mốt tuổi, cũng đâu phải chỉnh thọ, đúng không?” Đỗ thị lại muốn làm thiêu thân sao?
Lôi Thiết lắc đầu.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nhanh chóng quyết định “Quản bọn họ làm gì. Mấy ngày nay có nhiều việc cần lo, đến ngày đó hai chúng ta đều không đi, để quản gia tự mình sang đó một chuyến, lại chuẩn bị lễ vật dày một chút, tin rằng người bên lão trạch cũng không thể nói gì.”
“Nghe lời ngươi.”
Lúc ngang qua xưởng miến, hai người không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua bên trong.
Tần Miễn nghĩ đến tràng cảnh thịnh vượng hôm nay của Song Hưởng lâu, thương lượng với Lôi Thiết “A Thiết, tám người làm việc vẫn là quá chậm, huynh xem có nên thuê thêm vài người làm việc giấc đêm không?”
Lôi Thiết gật đầu “Có thể, tức phụ, ta lo lắng một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
Lôi Thiết xoay người lên ngựa, ngồi phía sau hắn, kéo lùi dây cương không để ngựa ăn cỏ, thúc nhẹ vào bụng bắt nó đi mau.
“Miến ra đời nhất định gây ra oanh động, tất nhiên sẽ có người đến tìm hiểu tin tức. Xưởng cách nhà hơi xa, không mấy an toàn.”
Tần Miễn ngồi xếp bằng, sờ sờ cằm. Sở dĩ lúc trước không mở xưởng trong phạm vi điền cư là vì không muốn có nhiều người ngoài tiến vào, nhưng cũng bỏ qua vấn đề Lôi Thiết lo lắng.
“Như vầy đi.” Hắn lập tức nghĩ ra cách giải quyết “Ở tường vây phía Bắc mở thêm một cửa hông. Việc chắt lọc hồ tinh bột vốn do nhóm gia phó làm, về sau sẽ làm tại điền cư, chỉ là thêm một khâu vận chuyển.”
Lôi Thiết gật đầu.
Ngày hôm sau, cả hai thuê người xử lý chuyện xây cửa hông. Làm việc giấc đêm cần suy xét đến nhân tố an toàn nên đều thuê nam công, tổng cộng tám người, đầu giờ Tuất [7 giờ tối] bắt đầu làm việc, đầu giờ Thìn [7 giờ sáng] kết thúc công việc. Tần Miễn không tính bóc lột bọn họ. Vì thời gian làm việc của nam công dài hơn nữ công, mà trường kỳ làm việc buổi tối không có lợi cho thân thể, nên tiền công mỗi tháng nhiều hơn nữ công hai mươi văn, hơn nữa cách mỗi ba ngày, tám người chia thành hai đội luân phiên nhau nghỉ một ngày. Lôi Tần Nhạc, Toàn thúc thay phiên giám sát.
-Hết chương 107-
Chú giải:
(1) Bình đài: bục sân khấu
(2)Hạt dưa: có rất nhiều loại như hạt dưa hấu, hạt bí, hạt hướng dương,…
(3)Bánh củ năng hạt dẻ:
Cách làm tham khảo thêm tại: http://lambanh365.com/cach-lam/cach-lam-banh-cu-nang-duong-phen-ngot-ngao/
mã đề cao
(4) Bánh chén
bánh hình chén
——– Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.