Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta

Chương 161: Vang Danh Thiên Hạ

Liên Tích Ngưng Mâu

08/04/2017

CHƯƠNG 161: VANG DANH THIÊN HẠ

Một nén hương sau, tỷ thí món mặn bắt đầu. Người dự thi vẫn bốc thăm phân tổ như cũ. Lần này, Tần Miễn nằm ngay tổ thứ nhất. Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong từ sớm, thuộc tổ đầu tiên cũng chẳng sao.

Món mặn hắn muốn làm là chao thịt hấp bột. Sau cuộc thi, hắn tính xây một xưởng chao, vừa lúc mượn dịp này quảng cáo cho món chao. Bước đầu tiên, cho bột ớt, gừng giã nhuyễn, đường trắng, muối tiêu, bột tẩm thịt vào chao lỏng, khuấy đều Thịt ba chỉ rửa sạch cắt lát, cho vào hỗn hợp bột đã pha chế, dùng tay nhào tô thịt cho gia vị thấm đều những lát thịt, sau đó vuốt phẳng miếng thịt, ướp chừng một nén hương (30 phút) thì vừa Tiếp theo, xếp thịt vào khay, cho vào nồi lượng nước vừa phải, đốt lò lửa, cho khay vào nồi, hấp khoảng một nén hương thời gian rồi lấy ra. Dùng đũa gắp thịt ra để vào đĩa, trang trí cho đẹp mắt, cuối cùng rải thêm hành băm là hoàn thành.

Trình tự món mặn nhiều bước hơn so với món chay. Nhưng lần đầu, nhóm đại trù đều chọn mấy món tương đối đơn giản. Ước chừng qua bốn khắc, toàn bộ bốn món đã hoàn thành, được bưng ra đại đường.

Gà ba chén(1), vịt nấu cay(2), cá hấp hình con cong(3), chao thịt hấp bột và sườn chua ngọt, món nào món nấy tản ra hương thơm nức mũi, không ít người nhịn không được nuốt nước miếng.

Liễu lão đánh giá món chao thịt hấp bột “Béo mà không ngấy, mềm mà không nát, ngũ vị có đủ, già trẻ đều thích, xứng danh tuyệt tác”. Chao thịt hấp bột thoải mái qua cửa.

Tần Miễn mặt mày hớn hở, quyết định thời điểm đẩy ra món chao thịt hấp bột thì sẽ đem năm câu này làm lời tuyên truyền.

Năm món được các đầu bếp khác chia nhau nếm thử.

Buổi chiều, Tần Miễn tiến vào tỷ thí hiệp hai, làm món cá sóc(4). Cá sóc, món ăn giống như tên gọi, sắc màu rực rỡ, mềm mịn, chua ngọt vừa miệng, được ba người Cố lão, Văn lão và Liễu lão nhất trí khen ngợi.

Đến lúc này, nhóm người dự thi mơ hồ nhận ra, giải thi đấu trù nghệ chẳng khác nào đang làm tuyên truyền cho Song Hưởng lâu, mà bọn họ càng như làm nền cho Tần Miễn. Nhưng hối hận cũng không còn kịp. Chuyện tới nước này, họ chỉ có thể tiếp tục thi đấu, tận lực giành một thứ hạng tốt trong cuộc thi.

Lần thi thứ ba, Tần Miễn làm gà ăn mày…

Bởi vì nhiều loại thịt, nguyên liệu cần ướp trước khi nấu mới ngon miệng nên thời gian tỷ thí món mặn khá tốn thời gian, đến buổi sáng ngày thứ ba mới bước vào trận chung kết sau cùng.

Những người còn lại của trận chung kết là năm người Tần Miễn, Ngô Đức Vượng, Kim Trường An, Trịnh Hiển Quý và Vương Phúc Sinh.

Ngô Đức Vượng từng muốn phái người lén lút giở trò vào nguyên liệu nấu ăn của Tần Miễn, chỉ tiếc gia tướng Lôi gia trông chừng gã sít sao, cả cơ hội dặn dò thủ hạ mấy câu cũng không có, trơ mắt nhìn Tần Miễn thuận buồm xuôi gió đi đến đích cuối cùng.

Tần Miễn dốc toàn lực muốn mọi người phải kinh diễm, món ăn cuối cùng, hắn quyết định làm ‘Phật nhảy tường(5)’.

Vì quy trình chế biến món này vô cùng phức tạp, có khả năng phải dùng nhiều bếp cùng một lúc, hắn thử thương lượng với bốn người thi còn lại và ba vị bình phán, để bốn người kia nấu trước, hắn nấu sau.

Đến nước này, cơ hội lấy được bí phương đã vô vọng, chúng đại trù càng muốn kiến thức trù nghệ cao thâm của Tần Miễn, bởi vậy không so đo chút chuyện nhỏ, đồng ý yêu cầu này.

Bốn người Ngô Đức Vượng, Kim Trường An, Trịnh Hiển Quý, Vương Phúc Sinh bốn tỷ thí trước. Ngô Đức Vượng làm món cá hoa cúc(6), Kim Trường An món thủy tinh hào đề(7), Trịnh Hiển Quý làm gà say rượu(8), Vương Phúc Sinh làm là vịt tam bộ(9), khiến mọi người có lộc ăn và mở rộng tầm mắt.

Kế tiếp, đến phiên Tần Miễn.

Nguyên liệu món ‘Phật nhảy tường’ gồm mười tám chủng loại: hải sâm, bào ngư, vi cá, sò khô, bong bóng cá, nhân sâm, trai, thịt hun khói, bao tử heo, móng heo, đùi dê, gân nai, thịt gà, thịt vịt, mề gà, mề vịt, nấm hương, măng… Hầu như Tần Miễn đều lấy trong không gian.

Quy trình chế biến cực kỳ rườm rà, đầu tiên chế biến riêng mười tám loại nguyên liệu, chiên xào hầm rán đủ cách thức tạo nên nét đặc sắc riêng từng chủng loại, sau đó xếp chồng thành tầng tầng trong một vò rượu lớn, rót lượng rượu Thang Hoà hai mươi năm vừa phải vào thành canh, rượu và đồ ăn hoà hợp với nhau, cuối cùng dùng lá sen gói kín miệng vò, bắc lên bếp đun nóng.

Khi nấu món ‘Phật nhảy tường’ phải chú ý độ lửa, gỗ đốt cần nặng cây nhưng không cho khói trắng, trước tiên để lửa lớn đến khi canh sôi, sau giảm nhỏ lửa ninh từ từ.

Gần ba canh giờ sau, Tần Miễn mới từ phòng bếp đi ra.

Lúc này, mặt trời đã sắp lặn xuống núi. Bụng Liễu lão, Văn lão và Cố lão sớm đói đến kêu vang, nhìn hai hỏa kế nâng một vò lớn đi ra, biết là món ăn Tần Miễn làm nhưng không ngửi được chút mùi thơm nào, buồn bực liếc nhau, càng thêm tò mò về món ăn này.

Thời điểm lá sen bị bóc ra, hương thơm nồng đậm nhanh chóng lan ra phủ khắp đại đường, xông thẳng tim gan khiến người người chấn kinh.

Có người nhịn không được kinh hô: “Thơm quá!”

Loại hương thơm này nồng mà không ngấy, chỉ ngửi mùi đã xách động người ta thèm ăn. Gần như không cầm nếm thử đã có thể phán định ‘Phật nhảy tường’ hoàn toàn xứng đáng xếp đầu giải thi đấu trù nghệ toàn quốc lần này.

Sau khi ba người Liễu lão nhấm nháp, không ngoài dự đoán của mọi người, không hẹn mà cùng phán Tần Miễn đoạt giải nhất.



Liễu lão vỗ tay cười to, khen liên tiếp ba tiếng giỏi “Quả nhiên là hậu sinh khả uý! Văn lão đệ, Cố lão đệ, bữa chiều chúng ta dùng luôn món ‘Phật nhảy tường’ này, được không?” Còn có một câu ông chưa nói ra khỏi miệng, ‘Phật nhảy tường’ hiển nhiên là sáng tạo độc đáo của Song Hưởng lâu, cả đương kim thánh thượng cũng chưa từng hưởng qua.

Các đầu bếp khác đều muốn thưởng thức mị lực món ăn này một chút, nhưng chưa kịp mở miệng, Cố lão, Văn lão liền lên tiếng phụ họa Liễu lão. Ba người cầm bát đũa lên ăn, vừa ăn vừa giục hỏa kế bưng mấy bát cơm lên cho họ, khiến người xem bất đắc dĩ lại buồn cười.

Danh trù đến từ các nơi bao gồm Kim Trường An của kinh thành đều thua tâm phục khẩu phục.

“Đây, các ngươi tự mình phân chia đi.” Cố lão đưa tráp tiền cho Tần Miễn.

Năm người Tần Miễn lấy ngân phiếu và ngân lượng bên trong ra, dựa theo định mức từng thứ hạng mà phân. Ngoại trừ Tần Miễn là dùng hai bí phương làm lợi thế, bảy mươi tám tửu lâu khác đều ra sáu trăm lượng bạc. Tần Miễn giành giải nhất, đạt được một vạn năm ngàn sáu trăm lượng, gần như tay không mà kiếm được. Mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị hắn.

Tần Miễn vì tránh bản thân bị ánh mắt người lườm chết, nhanh chóng mở lời, bữa chiều giảm giá cho mọi người ba mươi phần trăm.

Niếp Hành hâm mộ nhìn ba người Liễu lão, liếm liếm môi, đi nhanh mấy bước đến trước mặt Tần Miễn.

“Tần Miễn, khi nào Song Hưởng lâu các ngươi đẩy ra món ‘Phật nhảy tường’? Nhớ phải phái người báo cho ta một tiếng đấy.”

Tần Miễn cất kỹ ngân phiếu vào túi tiền, lắc đầu “Nói thật, ta còn chưa suy xét đẩy ra món ‘Phật nhảy tường’.”

Niếp Hành sợ mình không có lộc ăn, vội hỏi: “Vì sao không đẩy ra? Nếu quy trình chế biến tương đối phức tạp, định giá cao chút là được.”

Tần Miễn vẫn lắc đầu “Đâu chỉ có phức tạp thôi, trước khi tung ra món này ta phải hướng dẫn các đầu bếp. Nên trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không được. Bất quá ngươi yên tâm, đến thời điểm ta sẽ phái người báo với ngươi.”

Niếp Hành có được đáp án vừa lòng, bỏ qua cho hắn.

Thừa dịp trước khi bị nhiều người vây sang đây, Tần Miễn nhanh chóng chạy đến chỗ Lôi Thiết. Viên Viên Mãn Mãn sớm ở ngủ ngon trong lòng Lôi Thiết. Hắn ôm lấy Viên Viên, cùng Lôi Thiết vào phòng nghỉ, để hai đứa nhỏ ngủ tạm trên sô pha, đắp thảm nhỏ cho chúng. Hôm nay chẳng những Tần Miễn vất vả, Viên Viên, Mãn Mãn và Lôi Thiết cũng phụng bồi vất vả.

Đầu tiên Tần Miễn hôn môi đại mặt than một cái, lại hôn hôn trán Viên Viên, Mãn Mãn.

“Còn chưa ăn cơm chiều nhở?”

“Chờ ngươi.” Lôi Thiết.

“Ta biết mà. Đi, làm món ngon cho huynh.” Tần Miễn kéo y vào phòng bếp…

Giải thi đấu trù nghệ kết thúc viên mãn, ngày kế, nhóm đầu bếp đến từ các nơi lục tục cáo từ. Tần Miễn rất có tâm giao, tặng mỗi người họ một lọ chao ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ và một phần điểm tâm đóng gói tinh xảo.

Liễu lão, Văn lão và Cố lão ở Song Hưởng lâu năm sáu ngày mới rời đi, trước khi đi còn mời Tần Miễn nếu có dịp thì đến kinh thành, mọi người có thể luận bàn trù nghệ.

Tần Miễn nắm chặt thời gian, giao phương pháp chế biến tất cả món ăn hắn nấu trong cuộc thi cho bốn đại trù, mỗi món đều định giá cao, nhất là canh Thái cực và Phật nhảy tường. Canh Thái cực mỗi phần năm lượng bạc, Phật nhảy tường mỗi phần tận hai mươi lượng bạc.

Ngay cả như thế, số người ‘có tiền dư dả’ vẫn nườm nượp kéo đến Song Hưởng lâu chỉ để thưởng thức canh Thái cực và Phật nhảy tường. Có thể nói, người từ xa lần đầu đến Song Hưởng lâu dùng cơm, nhất định sẽ điểm danh canh Thái cực và Phật nhảy tường, dù đợi cả ba canh giờ vì chúng cũng bằng lòng.

Từ đó, Song Hưởng lâu vang danh thiên hạ, tài nguyên cuồn cuộn.

Tần Miễn yên tâm giao lại Song Hưởng lâu cho Tôn chưởng quầy quản lý, sau khi trở về thôn Thanh Sơn, chuẩn bị xây xưởng làm chao.

Lôi Thiết, Viên Viên cùng Mãn Mãn lại hắn kéo đến trước bàn, ấn hắn ngồi xuống.

“Gì vậy?” Tần Miễn không hiểu, cười nói “Chẳng lẽ có gì kinh hỉ cho ta hở? Không đúng a, sinh nhật ta qua lâu rồi mà.”

Viên Viên đưa tập giấy đã đóng thành cuốn, đặt ở trước mặt hắn.

Mãn Mãn nghiêm trang nói: “Phụ thân, từ hôm nay trở đi, người sẽ học viết chữ với chúng ta.”

“Gì cơ?” Tần Miễn nghẹn họng nhìn trân trối “Ta? Ta học viết chữ với các ngươi?” Hắn mờ mịt nhìn sang Lôi Thiết, chớp mắt: Sao lại thế này?



Lôi Thiết thành thật nói: “Bọn nhỏ nói chữ ngươi… xấu.”

Tần Miễn tức thì đen mặt. Chữ hắn viết bằng bút chì, bút bi hay bút gel đều đẹp như mẫu chữ in, ai dám nói hắn viết xấu?

Lôi Thiết khuyên nhủ: “Tức phụ, ngươi không cảm thấy Viên Viên và Mãn Mãn sùng bái ta hơn à?”

Viên Viên Mãn Mãn gật thiệt mạnh, tỏ vẻ quả thật chúng sùng bái lão cha hơn.

Tần Miễn đập bàn nói: “Không để các người chiêm ngưỡng một chút sự lợi hại của ta, các người sẽ không biết Mã vương gia có ba con mắt mà.” Hắn cầm bút gel viết xuống quyển vở mấy hàng chữ, rồi đưa Lôi Thiết “Đọc cho hai tiểu đông tây này nghe.”

-Hết chương 161-

Chú giải:

(1) Gà ba chén (Nguyên văn là tam bôi kê): cái tên xuất phát từ trong món ăn sử dụng 3 loại vật liệu chính là: rượu gạo, nước tương và dầu mè

Cách nấu tham khảo ở: http://www.bepgiadinh.com/mon-man/ga-3-chen-san-bei-ji

gà ba chén

(2) Vịt nấu cay:

vịt nấu cay

(3) Cá hấp hình con công

Cách nấu tham khảo ở: http://123amthuc.com/cach-lam-mon-ca-hap-hinh-con-cong-sieu-dep-mat-ma-rat-thom-ngon-cho-ca-nha-thuong-thuc/

cá hấp

(4) Cá sóc: một trong các món ăn truyền thống nổi tiếng của người Hán tỉnh Giang Tô. Thường dùng cá hoa vàng, cá chép, cá quế hoa để nấu. Cá cạo vảy, bỏ đi mang và nội tạng, rửa sạch. Dùng dao cắt cá theo như hình rồi đem chiên đến khi vàng óng, sau cùng giội sốt tương lên.

sóc cá

(5) Phật nhảy tường: tham khảo ở http://giadinh.net.vn/xa-hoi/ky-la-mon-an-phat-nhay-tuong-20120824104931875.htm

phật nhảy tường

(6) Cá hoa cúc: món ăn truyền thống nổi tiếng của người Hán, thành phẩm giống như đoá hoa cúc nở rộ, màu sắc tươi đẹp, lúc ăn ngoài giòn trong mềm, chua ngọt ngon miệng. Trong trường phái ẩm thực Quảng Đông, Hồ Nam, Phúc Kiến đều có món này. Quy trình đơn giản nhưng kỹ thuật khó, tập hợp khả năng chọn nguyên liệu, xử lý đao công, quết bột, nắm bắt độ lửa, khống chế nhiệt độ dầu,…

cá hoa cúc

(7) Thuỷ tinh hào đề: món ăn truyền thống nổi tiếng của người Hán khu Trấn Giang tỉnh Giang Tô, đến nay đã có lịch sử ba trăm năm. Thành phẩm có thịt màu đỏ, bì trắng, bóng loáng trong suốt như thuỷ tinh

thuỷ tinh hào đề

(8) Gà say rượu: món ăn truyền thống nổi tiếng của người Hán khu Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến. Gà mái mập nấu với bã rượu đỏ lên men, thành phẩm có màu đỏ, xương giòn rụm, thịt mềm, vị tinh khiết và thơm

gà say rượu

(9) Vịt tam bộ (Nguyên gốc: Tam sáo áp)

tam sáo áp

———– Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook