Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 10
Dualeokhongngot
25/03/2021
Thôn dân xung quanh nghe vậy liền há to miệng. Nhà họ Triệu vậy là quá bạc đãi Đại Tráng rồi. Triệu lão thái không ngờ là đứa con lầm lì này của mình lại có thể nói trắng mọi chuyện ra như vậy.
Lưu Triệt hài lòng với thái độ của Triệu Đại Tráng. Người này bây giờ là muốn sống vì bản thân và Tiểu Tráng. Không còn phải lo lắng nhà bên kia đến gây chuyện nữa. Bây giờ mình nắm đằng chuôi.
Nghĩ vậy, Lưu Triệt liền vui vẻ đi qua chỗ Triệu Đại Tráng, nói: " Mẹ à, mẹ cũng đừng chê con nữa. Con chẳng phải là do cha mẹ hỏi cưới về còn gì? "
Ý là nói hai người nhân lúc con trai không ở rước y về. Triệu lão thái tức giận nói không ra hơi. Triệu Nhị Tráng đỡ mẹ tức giận nói: " Đại ca mẹ có lỗi lầm gì cũng là mẹ của chúng ta. Sao huynh có thể để tức phụ mình nói như thế với mẹ. Hôm trước y còn lùa đánh đệ, đến nay vết thương vẫn chưa hết"
Triệu Đại Tráng nhìn Lưu Triệt rồi lại nhìn Triệu Nhị Tráng. Không ngờ Lưu Triệt nhỏ gầy vậy, mà lại có thể đánh Nhị Tráng liền nói: " Bao nhiêu năm qua việc trong nhà đều do ta làm. Ta nghĩ đã đủ hiếu thuận, mạng của ta sau lần ra chiến trường này cũng đã trả lại cho phụ mẫu. Ta nghĩ ta chẳng nợ nần gì phụ mẫu nữa, ngược lại phụ mẫu thiếu ta tám mẫu ruộng và căn nhà tốt đấy"
Thấy Triệu Nhị Tráng cứng họng, Đại Tráng lại nói: " Tức phụ ta gầy yếu như vậy, sao có thể đánh đệ"
Sau đó không cho người nhà họ Triệu nói thêm câu nào. Khoát tay nói: " Đủ rồi, mọi người về đi. Chuyện ta làm thế nào mà lại đi lính mọi người trong nhà đều biết. Mọi người đối xử với ta thế nào trong lòng mọi người biết. Chuyện này mọi người không chiếm lí đâu, hãy về đi"
Triệu lão thái còn muốn gào lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt buốt giá của Triệu Đại Tráng. Thì cảm thấy toàn thân lạnh giá, Đại Tráng đi lính không biết là đã giết bao người đâu, nghĩ đến đây Triệu lão thái liền sợ hãi vội vàng muốn về. Lần này vốn muốn mượn Triệu Đại Tráng dạy dỗ Lưu Triệt ai ngờ liền bị mất mặt.
Triệu gia cảm thấy Triệu Đại Tráng bất hiếu. Đi đâu cũng bôi đen chửi rủa y, xong người trong thôn đều có mắt. Đại Tráng bị bất công như thế nào ai cũng biết, người mà con trai mình cũng đẩy vào chỗ chết. Liền khiến mọi người chán ghét, nhà họ Triệu thanh danh liền thối hoắc. Chẳng ai dám qua lại thân thiết, bên nhà Lưu Triệt cũng vậy.
Dù chiếm lý, nhưng không ít người vẫn cảm thấy nhà Đại Tráng vô tình. Nên cũng không muốn lui tới, chỉ có vài nhà thân quen như nhà Vương thúc. Thì cảm thấy Đại Tráng làm vậy là đúng lắm, Tiểu Tráng sau này mới sống tốt được.
Lưu Triệt đuổi được nhà họ Triệu, nhìn Triệu Đại Tráng cũng thấy thuận mắt hơn. Liền múc cho Triệu Đại Tráng một bát dấm ốc, nói: " Mau ăn đi, món này Tiểu Tráng thích lắm"
Triệu Đại Tráng nhìn thiếu niên tươi cười trước mặt, trầm mặc ăn một miếng dấm ốc. Thảo nào Tiểu Tráng thích người này như vậy, nhìn thiếu niên chăm cho con trai mình ăn. Triệu Đại Tráng cảm thấy hổ thẹn, thân là cha ruột lại không chăm sóc con trai được như thế.
Nghĩ vậy liền thấy quyết định, hành động ban nãy của mình là chính xác. Đúng vậy, mình không nợ nần gì nhà bên đó nữa. Bây giờ sống vì người nhà của mình thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Triệt cồng kềnh độ đạc để lên trấn trên. Triệu Đại Tráng bèn gửi Tiểu Tráng ở nhà Vương đại thúc. Bản thân liền soạn đồ với Lưu Triệt, muốn giúp y chuyển đồ lên trấn. Lưu Triệt gạt nói không cần, nhưng Triệu Đại Tráng vẫn cảm thấy Lưu Triệt là thiếu niên nhỏ gầy. Làm sao một mình đem hết đồ lên trấn vì thế liền cường ngạnh giúp Lưu Triệt.
Nhìn người đi đằng trước vác đồ giúp mình, Lưu Triệt không khỏi cảm thán. Chậc chậc mùa này trời lạnh, nhưng qua lớp áo vẫn có thể cảm nhận được sự khỏe mạnh của Triệu Đại Tráng. Nhìn bắp tay kia là biết, thật muốn sờ thử một cái. Thứ lỗi cho tâm hồn tiểu 0 đói khát của Lưu Triệt.
Thực sự là dáng người Triệu Đại Tráng rất tốt. Lại là chắc chắn nhờ lao động, chứ không phải dạng do tập thể hình như Lưu Triệt ngày trước nhìn tràn trề sức sống. Triệu Đại Tráng đang đi.l thì cảm thấy phía sau lành lạnh, quay đầu lại. Thì thấy Lưu Triệt vẫn bình thường liền khó hiểu quay đầu trở lại. Kì quái, chắc là mình nghĩ nhiều rồi Triệu Đại Tráng nghĩ.
Ờm...nếu ánh mắt muốn nuốt luôn ngươi kia là bình thường. Vậy thì cứ coi như là bình thường đi. Chỗ bán hàng của Lưu Triệt là gần tửu lâu của Trần trưởng quầy. Vì Lưu Triệt bán là sữa ngô và bánh bao. Không gây ảnh hưởng đến tửu lâu, nên Trần trưởng quầy rất hào phóng cho y chỗ bán. Lại bảo kê cho y, tránh y bị đám lưu manh gây sự.
Trời se lạnh, sữa ngô vừa ngon vừa lạ bánh bao Lưu Triệt làm lại đủ hình dạng dễ thương. Lưu Triệt tuấn tú lại khéo miệng rất nhanh quầy hàng liền vây quanh toàn là phụ nữ và trẻ em. Đám trẻ là thuần túy muốn ăn bánh dễ thương và uống sữa ngô. Phụ mữ lại có thêm động cơ ngắm ông chủ nhỏ. Đặc biệt ông chủ nhỏ lại khéo miệng, bởi vậy bán hàng khá đắt khách.
Lưu Triệt hài lòng với thái độ của Triệu Đại Tráng. Người này bây giờ là muốn sống vì bản thân và Tiểu Tráng. Không còn phải lo lắng nhà bên kia đến gây chuyện nữa. Bây giờ mình nắm đằng chuôi.
Nghĩ vậy, Lưu Triệt liền vui vẻ đi qua chỗ Triệu Đại Tráng, nói: " Mẹ à, mẹ cũng đừng chê con nữa. Con chẳng phải là do cha mẹ hỏi cưới về còn gì? "
Ý là nói hai người nhân lúc con trai không ở rước y về. Triệu lão thái tức giận nói không ra hơi. Triệu Nhị Tráng đỡ mẹ tức giận nói: " Đại ca mẹ có lỗi lầm gì cũng là mẹ của chúng ta. Sao huynh có thể để tức phụ mình nói như thế với mẹ. Hôm trước y còn lùa đánh đệ, đến nay vết thương vẫn chưa hết"
Triệu Đại Tráng nhìn Lưu Triệt rồi lại nhìn Triệu Nhị Tráng. Không ngờ Lưu Triệt nhỏ gầy vậy, mà lại có thể đánh Nhị Tráng liền nói: " Bao nhiêu năm qua việc trong nhà đều do ta làm. Ta nghĩ đã đủ hiếu thuận, mạng của ta sau lần ra chiến trường này cũng đã trả lại cho phụ mẫu. Ta nghĩ ta chẳng nợ nần gì phụ mẫu nữa, ngược lại phụ mẫu thiếu ta tám mẫu ruộng và căn nhà tốt đấy"
Thấy Triệu Nhị Tráng cứng họng, Đại Tráng lại nói: " Tức phụ ta gầy yếu như vậy, sao có thể đánh đệ"
Sau đó không cho người nhà họ Triệu nói thêm câu nào. Khoát tay nói: " Đủ rồi, mọi người về đi. Chuyện ta làm thế nào mà lại đi lính mọi người trong nhà đều biết. Mọi người đối xử với ta thế nào trong lòng mọi người biết. Chuyện này mọi người không chiếm lí đâu, hãy về đi"
Triệu lão thái còn muốn gào lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt buốt giá của Triệu Đại Tráng. Thì cảm thấy toàn thân lạnh giá, Đại Tráng đi lính không biết là đã giết bao người đâu, nghĩ đến đây Triệu lão thái liền sợ hãi vội vàng muốn về. Lần này vốn muốn mượn Triệu Đại Tráng dạy dỗ Lưu Triệt ai ngờ liền bị mất mặt.
Triệu gia cảm thấy Triệu Đại Tráng bất hiếu. Đi đâu cũng bôi đen chửi rủa y, xong người trong thôn đều có mắt. Đại Tráng bị bất công như thế nào ai cũng biết, người mà con trai mình cũng đẩy vào chỗ chết. Liền khiến mọi người chán ghét, nhà họ Triệu thanh danh liền thối hoắc. Chẳng ai dám qua lại thân thiết, bên nhà Lưu Triệt cũng vậy.
Dù chiếm lý, nhưng không ít người vẫn cảm thấy nhà Đại Tráng vô tình. Nên cũng không muốn lui tới, chỉ có vài nhà thân quen như nhà Vương thúc. Thì cảm thấy Đại Tráng làm vậy là đúng lắm, Tiểu Tráng sau này mới sống tốt được.
Lưu Triệt đuổi được nhà họ Triệu, nhìn Triệu Đại Tráng cũng thấy thuận mắt hơn. Liền múc cho Triệu Đại Tráng một bát dấm ốc, nói: " Mau ăn đi, món này Tiểu Tráng thích lắm"
Triệu Đại Tráng nhìn thiếu niên tươi cười trước mặt, trầm mặc ăn một miếng dấm ốc. Thảo nào Tiểu Tráng thích người này như vậy, nhìn thiếu niên chăm cho con trai mình ăn. Triệu Đại Tráng cảm thấy hổ thẹn, thân là cha ruột lại không chăm sóc con trai được như thế.
Nghĩ vậy liền thấy quyết định, hành động ban nãy của mình là chính xác. Đúng vậy, mình không nợ nần gì nhà bên đó nữa. Bây giờ sống vì người nhà của mình thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Triệt cồng kềnh độ đạc để lên trấn trên. Triệu Đại Tráng bèn gửi Tiểu Tráng ở nhà Vương đại thúc. Bản thân liền soạn đồ với Lưu Triệt, muốn giúp y chuyển đồ lên trấn. Lưu Triệt gạt nói không cần, nhưng Triệu Đại Tráng vẫn cảm thấy Lưu Triệt là thiếu niên nhỏ gầy. Làm sao một mình đem hết đồ lên trấn vì thế liền cường ngạnh giúp Lưu Triệt.
Nhìn người đi đằng trước vác đồ giúp mình, Lưu Triệt không khỏi cảm thán. Chậc chậc mùa này trời lạnh, nhưng qua lớp áo vẫn có thể cảm nhận được sự khỏe mạnh của Triệu Đại Tráng. Nhìn bắp tay kia là biết, thật muốn sờ thử một cái. Thứ lỗi cho tâm hồn tiểu 0 đói khát của Lưu Triệt.
Thực sự là dáng người Triệu Đại Tráng rất tốt. Lại là chắc chắn nhờ lao động, chứ không phải dạng do tập thể hình như Lưu Triệt ngày trước nhìn tràn trề sức sống. Triệu Đại Tráng đang đi.l thì cảm thấy phía sau lành lạnh, quay đầu lại. Thì thấy Lưu Triệt vẫn bình thường liền khó hiểu quay đầu trở lại. Kì quái, chắc là mình nghĩ nhiều rồi Triệu Đại Tráng nghĩ.
Ờm...nếu ánh mắt muốn nuốt luôn ngươi kia là bình thường. Vậy thì cứ coi như là bình thường đi. Chỗ bán hàng của Lưu Triệt là gần tửu lâu của Trần trưởng quầy. Vì Lưu Triệt bán là sữa ngô và bánh bao. Không gây ảnh hưởng đến tửu lâu, nên Trần trưởng quầy rất hào phóng cho y chỗ bán. Lại bảo kê cho y, tránh y bị đám lưu manh gây sự.
Trời se lạnh, sữa ngô vừa ngon vừa lạ bánh bao Lưu Triệt làm lại đủ hình dạng dễ thương. Lưu Triệt tuấn tú lại khéo miệng rất nhanh quầy hàng liền vây quanh toàn là phụ nữ và trẻ em. Đám trẻ là thuần túy muốn ăn bánh dễ thương và uống sữa ngô. Phụ mữ lại có thêm động cơ ngắm ông chủ nhỏ. Đặc biệt ông chủ nhỏ lại khéo miệng, bởi vậy bán hàng khá đắt khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.