Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 48
Dualeokhongngot
25/03/2021
Từ ngày Triệu Bình trở thành con thừa tự của Triệu Lệnh Khiêm. Triệu lão thái lúc nào cũng thất thểu cả ngày như hồn ma trong nhà, cũng không có ai để ý coi thị như thế nào.
Lưu Triệt từng thấy Triệu lão thái một lần từ sau khi Triệu bình quá khế. Bộ dáng thê thảm của Triệu lão thái làm Lưu Triệt cũng phải giật mình. Nhớ đến ngày đầu gặp Triệu lão thái lúc đó bà ta còn chua ngoa đanh đá.
Mỗi lần nhìn thấy mình là nháo long trời lở đất, bây giờ nhìn thấy mình cũng không buồn phản ứng. Lưu Triệt không khỏi lắc đầu nhà có bốn đứa con chẳng lẽ chỉ có Triệu Bình là con bà sao? Lão thái giống như chỉ để ý có mỗi mình Triệu Bình nên bây giờ mới chịu đả kích tới như vậy.
Việc của Triệu Bình cứ thế sau một thời gian cũng lắng xuống. Triệu Bình yên ổn trở thành con thừa tự của Triệu Lệnh Khiêm. Cuộc sống có vẻ rất tốt, Triệu Lệnh Khiêm rất coi trọng Triệu Bình.
Đổ rất nhiều vốn liếng để cho Triệu Bình ăn học. Việc này dĩ nhiên là không làm hài lòng con ruột của ông ta là Triệu Nghiêm, dạo này trong nhà phải bớt ăn bớt mặc. Con trai Triệu Nghiêm cũng đang đi học.
Tuy mới chỉ học với lão sư trong thôn nhưng cũng khá tốn kém vậy mà giờ lão cha mình lại rước người ngoài về, rồi lơ là con cháu mình. Triệu Nghiêm có nói với cha mình: " Cha à! Triệu Bình luôn cả cha mẹ ruột của mình cũng có thể mặc kệ không quan tâm chúng ta là gì mà y có thể để tâm chứ?"
Nhưng Triệu Lệnh Khiêm không nghe lọt tai. Triệu Nghiêm đành thôi, nghĩ cách lén giữ lại tiền, không thể để cha đưa cho Triệu Bình hết được. Triệu Nghiêm nghĩ bây giờ không phải là làm thân với Đại Tráng ca sẽ tốt hơn sao?
Triệu Lệnh Khiêm lại nói Triệu Khiêm không có đầu óc không biết suy tính sâu xa. Triệu Bình là người đọc sách,sau này đỗ đạt làm quan lớn đến lúc đó không chỉ có tiền tài hơn Đại Tráng mà có cả danh vọng, nhà họ Triệu sẽ được thơm lây.
Triệu Nghiêm lẩm bẩm: " Đến cha mẹ mình còn không lo cha ở đó mà mơ được thơm lây"
Nhưng cũng không dám cãi lời cha, đành ngậm ngùi nhìn cha đem hết vốn liếng dồn vào Triệu Bình. Triệu Nghiêm thở dài, thôi cố gắng hòa hoãn với Đại Tráng ca may sao còn có thể tìm được đường lui.
Lưu Triệt và Đại Tráng bây giờ đã trở thành hai cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong thôn. Bởi Lưu Triệt đã làm ra được bánh tráng, mở xưởng trong thôn rồi thuê người trong thôn làm nhân công.
Kí khế ước như với công nhân ở hiện đại, đãi ngộ so với thời đại này quả thực rất tốt. Có ngày nghỉ, được tăng lương khi tăng ca, tết còn có tiền thưởng, bởi vậy rất nhiều người trong thôn đều làm cho Lưu Triệt.
Vì khế ước rất rõ ràng, cũng không ai dám lộn xộn để mà đắc tội với Lưu Triệt được. Nhiều người thôn khác biết tin cũng đến xin làm việc nhưng xưởng của Lưu Triệt ưu tiên người của thôn Thạch Thủy trước rồi mới đến các thôn khác.
Làm người thôn khác tiếc hận không thôi. Sao mình không sinh ra ở thôn Thạch Thủy chứ? Sau đó lại bắt đầu nhăm nhe gả đến thôn Thạch Thủy. Con gái trong thôn lại không muốn gả ra ngoài.
Đối với việc ưu tiên người cùng thôn của Lưu Triệt người dân thôn Thạch Thủy phi thường vừa lòng. Lưu Triệt giàu có, nhưng chưa bao giờ quên thôn dân nay còn tạo kế sinh nhai cho người trong thôn.
Lưu Triệt cũng bởi vậy mà thu mua được lòng người. Lí chính mới là Tiết Quý Hiên khác với Lí Vịnh, Tiết Quý Hiên rất coi trọng Lưu Triệt. Cảm thấy thôn Thạch Thủy sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu có Lưu Triệt. Làm người tuy hơi cố chấp nhưng cũng xem như là công bằng nên so với Lí Vịnh thì được lòng người hơn.
Thôn Thạch Thủy bây giờ khắp nơi đều là ủng hộ Lưu Triệt và Đại Tráng. Các người xem người ta giàu có nhưng không kiêu căng luôn nghĩ cho thôn dân, Tiểu Tráng cũng đi học ở trấn trên. Học hành cũng tốt lắm, nhưng chưa bao giờ coi thường thôn dân.
Vẫn luôn rất lễ phép với mọi người, không bởi vì học chữ mà xem thường bọn họ chân lấm tay bùn. So với Triệu Bình, trước đây thấy họ cũng chỉ ban phát cho cái gật đầu thì tốt hơn biết bao nhiêu.
Đại Tráng thấy thôn dân ủng hộ tức phụ mình như thế thì phi thường vừa lòng. Ai nha, mình được nhờ tức phụ,tức phụ và con trai đều giỏi giang như thế Đại Tráng cảm thấy áp lực lớn a....
Thực ra thì mọi người cũng tương đối nghĩ nhiều. Lưu Triệt chỉ là quen cách làm việc ở hiện đại thuê người ở gần để quản thúc nhân lực được chặt chẽ thôi. Vốn là tính cách riêng để mua chuộc người trong thôn không ngờ không làm gì người trong thôn cũng đã nghiêng về phía mình.
Lưu Triệt nói chung, cũng là một người khá may mắn. Nhưng nói thể nào nhỉ? May mắn cũng có thể xem là một loại tài năng....
Bánh tráng vừa ra mắt, trở thành cơn sốt trên thị trường, các quán ăn đều mua để làm nem rán. Nem rán cũng dễ làm, nên các hộ dân bình thường cũng mua về ăn. Bởi vậy Lưu Triệt thành công đem bánh tráng bán ra ngoài trấn bắt đầu mở rộng thị trường của mình.
Lưu Triệt từng thấy Triệu lão thái một lần từ sau khi Triệu bình quá khế. Bộ dáng thê thảm của Triệu lão thái làm Lưu Triệt cũng phải giật mình. Nhớ đến ngày đầu gặp Triệu lão thái lúc đó bà ta còn chua ngoa đanh đá.
Mỗi lần nhìn thấy mình là nháo long trời lở đất, bây giờ nhìn thấy mình cũng không buồn phản ứng. Lưu Triệt không khỏi lắc đầu nhà có bốn đứa con chẳng lẽ chỉ có Triệu Bình là con bà sao? Lão thái giống như chỉ để ý có mỗi mình Triệu Bình nên bây giờ mới chịu đả kích tới như vậy.
Việc của Triệu Bình cứ thế sau một thời gian cũng lắng xuống. Triệu Bình yên ổn trở thành con thừa tự của Triệu Lệnh Khiêm. Cuộc sống có vẻ rất tốt, Triệu Lệnh Khiêm rất coi trọng Triệu Bình.
Đổ rất nhiều vốn liếng để cho Triệu Bình ăn học. Việc này dĩ nhiên là không làm hài lòng con ruột của ông ta là Triệu Nghiêm, dạo này trong nhà phải bớt ăn bớt mặc. Con trai Triệu Nghiêm cũng đang đi học.
Tuy mới chỉ học với lão sư trong thôn nhưng cũng khá tốn kém vậy mà giờ lão cha mình lại rước người ngoài về, rồi lơ là con cháu mình. Triệu Nghiêm có nói với cha mình: " Cha à! Triệu Bình luôn cả cha mẹ ruột của mình cũng có thể mặc kệ không quan tâm chúng ta là gì mà y có thể để tâm chứ?"
Nhưng Triệu Lệnh Khiêm không nghe lọt tai. Triệu Nghiêm đành thôi, nghĩ cách lén giữ lại tiền, không thể để cha đưa cho Triệu Bình hết được. Triệu Nghiêm nghĩ bây giờ không phải là làm thân với Đại Tráng ca sẽ tốt hơn sao?
Triệu Lệnh Khiêm lại nói Triệu Khiêm không có đầu óc không biết suy tính sâu xa. Triệu Bình là người đọc sách,sau này đỗ đạt làm quan lớn đến lúc đó không chỉ có tiền tài hơn Đại Tráng mà có cả danh vọng, nhà họ Triệu sẽ được thơm lây.
Triệu Nghiêm lẩm bẩm: " Đến cha mẹ mình còn không lo cha ở đó mà mơ được thơm lây"
Nhưng cũng không dám cãi lời cha, đành ngậm ngùi nhìn cha đem hết vốn liếng dồn vào Triệu Bình. Triệu Nghiêm thở dài, thôi cố gắng hòa hoãn với Đại Tráng ca may sao còn có thể tìm được đường lui.
Lưu Triệt và Đại Tráng bây giờ đã trở thành hai cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong thôn. Bởi Lưu Triệt đã làm ra được bánh tráng, mở xưởng trong thôn rồi thuê người trong thôn làm nhân công.
Kí khế ước như với công nhân ở hiện đại, đãi ngộ so với thời đại này quả thực rất tốt. Có ngày nghỉ, được tăng lương khi tăng ca, tết còn có tiền thưởng, bởi vậy rất nhiều người trong thôn đều làm cho Lưu Triệt.
Vì khế ước rất rõ ràng, cũng không ai dám lộn xộn để mà đắc tội với Lưu Triệt được. Nhiều người thôn khác biết tin cũng đến xin làm việc nhưng xưởng của Lưu Triệt ưu tiên người của thôn Thạch Thủy trước rồi mới đến các thôn khác.
Làm người thôn khác tiếc hận không thôi. Sao mình không sinh ra ở thôn Thạch Thủy chứ? Sau đó lại bắt đầu nhăm nhe gả đến thôn Thạch Thủy. Con gái trong thôn lại không muốn gả ra ngoài.
Đối với việc ưu tiên người cùng thôn của Lưu Triệt người dân thôn Thạch Thủy phi thường vừa lòng. Lưu Triệt giàu có, nhưng chưa bao giờ quên thôn dân nay còn tạo kế sinh nhai cho người trong thôn.
Lưu Triệt cũng bởi vậy mà thu mua được lòng người. Lí chính mới là Tiết Quý Hiên khác với Lí Vịnh, Tiết Quý Hiên rất coi trọng Lưu Triệt. Cảm thấy thôn Thạch Thủy sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu có Lưu Triệt. Làm người tuy hơi cố chấp nhưng cũng xem như là công bằng nên so với Lí Vịnh thì được lòng người hơn.
Thôn Thạch Thủy bây giờ khắp nơi đều là ủng hộ Lưu Triệt và Đại Tráng. Các người xem người ta giàu có nhưng không kiêu căng luôn nghĩ cho thôn dân, Tiểu Tráng cũng đi học ở trấn trên. Học hành cũng tốt lắm, nhưng chưa bao giờ coi thường thôn dân.
Vẫn luôn rất lễ phép với mọi người, không bởi vì học chữ mà xem thường bọn họ chân lấm tay bùn. So với Triệu Bình, trước đây thấy họ cũng chỉ ban phát cho cái gật đầu thì tốt hơn biết bao nhiêu.
Đại Tráng thấy thôn dân ủng hộ tức phụ mình như thế thì phi thường vừa lòng. Ai nha, mình được nhờ tức phụ,tức phụ và con trai đều giỏi giang như thế Đại Tráng cảm thấy áp lực lớn a....
Thực ra thì mọi người cũng tương đối nghĩ nhiều. Lưu Triệt chỉ là quen cách làm việc ở hiện đại thuê người ở gần để quản thúc nhân lực được chặt chẽ thôi. Vốn là tính cách riêng để mua chuộc người trong thôn không ngờ không làm gì người trong thôn cũng đã nghiêng về phía mình.
Lưu Triệt nói chung, cũng là một người khá may mắn. Nhưng nói thể nào nhỉ? May mắn cũng có thể xem là một loại tài năng....
Bánh tráng vừa ra mắt, trở thành cơn sốt trên thị trường, các quán ăn đều mua để làm nem rán. Nem rán cũng dễ làm, nên các hộ dân bình thường cũng mua về ăn. Bởi vậy Lưu Triệt thành công đem bánh tráng bán ra ngoài trấn bắt đầu mở rộng thị trường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.