Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 53
Dualeokhongngot
25/03/2021
Lưu Hiền hốt hoảng nói: " Tiểu Triệt cha biết cha có lỗi với con nhưng con không thể tha thứ cho ta được sao? "
Lưu Triệt nghe vậy lạnh lùng nhìn Lưu Hiền nói: " Mẫu thân của ta, người đã gả cho ông từ những ngày ông còn nghèo khó. Người đã hi sinh vất vả, tần tảo vì ông cả cuộc đời người chỉ có duy nhất mình ông cùng ông đồng cam cộng khổ"
Lưu Hiền càng nghe Lưu Triệt nói càng thấy hổ thẹn Lưu Triệt hít vào một hơi rồi nói: " Còn ông thì sao? Có chút tiền liền quên đi người đã cùng ông đồng cam cộng khổ. Phú quý rồi thì chê mẫu thân ta quê mùa, không xinh đẹp. Bà ấy không xinh đẹp như Phùng thị, không khéo ăn nói chiều lòng người như thị phải không? "
Lưu Hiền lắp bắp, không nói ra lời Lưu Triệt vẫn tiếp tục nói: " Ông vì vài ba lời Phùng thị nói bên tai liền nghi ngờ phẩm hạnh mẫu thân ta. Nếu bà ấy thực sự đê tiện như thế, đã bỏ ông từ lúc ông còn nghèo xác rồi cần gì để đến khi phú quý mới làm chuyện ngu xuẩn? "
Lưu Triệt chỉ thẳng Lưu Hiền nói: " Là ông....là do ông có mới nới cũ, thấy trăng quên đèn. Thậm chí ông biết Phùng thị lén lút đổi thuốc của mẫu thân. Vậy mà ông nhắm mắt làm ngơ, vì ông nghĩ mẫu thân phản bội ông, ông muốn bà ấy chết đi cho rảnh nợ"
Lưu Hiền hốc mắt đỏ lên nói: " ta...ta không...ta thực sự không cố ý Tiểu Triệt....tha lỗi cho phụ thân.. "
Lưu Triệt quay người đi nói: " Thương cho mẫu thân ta, tới lúc chết vẫn thều thào gọi tên ông một tấm lòng son cứ thế uy cẩu. Ta và nhà họ Lưu không còn duyên nợ. Ta đã gả cho họ Triệu sống là người Triệu gia, chết làm ma họ Triệu "
Sau đó nắm tay Đại Tráng, nói: " Đại Tráng chúng ta đi"
Lưu Hiền thất thần ngồi trên ghế, như con rối gỗ trơ mắt nhìn Lưu Triệt đi. Ông đã không nói nổi một lời, không ngờ...không ngờ là Lưu Triệt biết hết.
Nghĩ tới mẫu thân Lưu Triệt, Lưu Hiền lại nhớ đến ngày tháng năm xưa. Lúc mình và nàng còn ân ái, nàng không bao giờ chê mình nghèo khó. Mặc cho sự khắt khe của nhà mình vẫn luôn ở bên mình, vậy mà mình....mình lại...
Lưu Hiền tính toán suy nghĩ cả đời, cuối cùng tự mình hại mình. Tự tay đem vợ con, những người thân thương nhất của mình đẩy ra xa.
Hối hận vô cùng, tại sao mình thà tin lời của Phùng thị chứ không tin người vợ đã bên mình bấy lâu? Là đúng như Tiểu Triệt nói sao? Có mới nới cũ...thấy trăng quên đèn.
Lưu Hiền thẫn thỡ ngồi, nước mắt không tự chủ được rơi ra. Nhìn cơ ngơi giàu có trước mắt bỗng cảm thấy tất cả thật vô dụng.
Tiền thị từ trong nhà đi ra, thấy con trai suy sụp ngồi trên ghế. Nước mắt lại đi ra, đều tại mình đay nghiệt con dâu. Kể cả mẫu tử Lưu Triệt. Không giỏi lấy lòng mình thì mình cũng phải hiểu chúng là ruột thịt của mình.
Vậy mà vì mấy lời bùi tai, liền xem mẫu tử Lưu Triệt không vừa mắt. Nghĩ đến những tháng ngày Lưu Triệt ở trong Lưu phủ chịu đủ sự lạnh nhạt, thân là đích tử lại bị xem nhẹ hơn con của vợ lẽ. Bản thân mình là nãi nãi lại không ít lần chê bai chèn ép mẫu tử Lưu Triệt khiến con trai mình càng không ưa họ thêm.
Bản thân lại bị gả ra ngoài, bây giờ Lưu gia còn mặt mũi nào mà đòi nhận Lưu Triệt? Tiền thị hối hận vô cùng, đi lại chỗ con trai. Khóc nói: " Là mẹ đã hại con rồi đều là lỗi của mẹ, cái lão bà hồ đồ này"
Nói xong liền đấm ngực khóc lóc, Lưu Hiền thẫn thờ ngồi đó như không nhìn thấy mẹ mình khóc lóc. Lão còn đang suy nghĩ những điều Lưu Triệt nói.
Bản thân nếu không phải phát hiện ra chuyện Phùng thị. Có phải vẫn còn chán ghét, muốn tìm cách hại chính con ruột của mình không? Có ai như mình, nuôi tú hú rồi đá con mình ra khỏi tổ đã thế lại còn phi thường tự hào.
Nhớ lại ánh mặt căm hận của Lưu Triệt ngày bị đem vào kiệu hoa, lão lại bật cười. Chính mình làm bậy nào có thể trách ai lão vừa khóc vừa cười, bộ dáng vô cùng khó coi.
Suy tính cả đời cứ ngỡ mình làm nên sự nghiệp nhưng hoa ra lại chỉ làm nên một trò cười. Lão ôm đầu nước mắt rơi, miệng thì thào cười không ngừng.
Tiền thị thấy vậy, lo lắng lay con trai nói: " Con à, con à....đừng làm mẹ sợ.."
Lưu Triệt đã tỏ rõ thái độ của mình, nhà họ Lưu xác định tương lại vô tự. Mấy tộc lão Lưu gia biết tin hôm nay Lưu Triệt về thăm nhà lại. Liền tính toán thời gian tới Lưu phủ xem tình hình thế nào. Thuận thế hỏi xem Lưu Triệt có đồng ý trở về không.
Bọn họ khá chắc chắn về việc Lưu Triệt sẽ trở về. Dù sao thân là nam nhi ai lại muốn làm tức phụ của một nam nhân khác. Nếu quay trở về Lưu gia, được thừa kế Lưu gia lại có thể đường hoàng xuất đầu lộ diện như thế không phải tốt hơn sao?
Nhưng khi tới Lưu phủ, thấy bộ dạng của mẫu tử Lưu Hiền. Thì bọn họ lại không thể chắc chắn được nữa. Không lẽ Lưu Triệt thực sự muốn đoạn tuyệt với nhà họ Lưu?
Lưu Triệt nghe vậy lạnh lùng nhìn Lưu Hiền nói: " Mẫu thân của ta, người đã gả cho ông từ những ngày ông còn nghèo khó. Người đã hi sinh vất vả, tần tảo vì ông cả cuộc đời người chỉ có duy nhất mình ông cùng ông đồng cam cộng khổ"
Lưu Hiền càng nghe Lưu Triệt nói càng thấy hổ thẹn Lưu Triệt hít vào một hơi rồi nói: " Còn ông thì sao? Có chút tiền liền quên đi người đã cùng ông đồng cam cộng khổ. Phú quý rồi thì chê mẫu thân ta quê mùa, không xinh đẹp. Bà ấy không xinh đẹp như Phùng thị, không khéo ăn nói chiều lòng người như thị phải không? "
Lưu Hiền lắp bắp, không nói ra lời Lưu Triệt vẫn tiếp tục nói: " Ông vì vài ba lời Phùng thị nói bên tai liền nghi ngờ phẩm hạnh mẫu thân ta. Nếu bà ấy thực sự đê tiện như thế, đã bỏ ông từ lúc ông còn nghèo xác rồi cần gì để đến khi phú quý mới làm chuyện ngu xuẩn? "
Lưu Triệt chỉ thẳng Lưu Hiền nói: " Là ông....là do ông có mới nới cũ, thấy trăng quên đèn. Thậm chí ông biết Phùng thị lén lút đổi thuốc của mẫu thân. Vậy mà ông nhắm mắt làm ngơ, vì ông nghĩ mẫu thân phản bội ông, ông muốn bà ấy chết đi cho rảnh nợ"
Lưu Hiền hốc mắt đỏ lên nói: " ta...ta không...ta thực sự không cố ý Tiểu Triệt....tha lỗi cho phụ thân.. "
Lưu Triệt quay người đi nói: " Thương cho mẫu thân ta, tới lúc chết vẫn thều thào gọi tên ông một tấm lòng son cứ thế uy cẩu. Ta và nhà họ Lưu không còn duyên nợ. Ta đã gả cho họ Triệu sống là người Triệu gia, chết làm ma họ Triệu "
Sau đó nắm tay Đại Tráng, nói: " Đại Tráng chúng ta đi"
Lưu Hiền thất thần ngồi trên ghế, như con rối gỗ trơ mắt nhìn Lưu Triệt đi. Ông đã không nói nổi một lời, không ngờ...không ngờ là Lưu Triệt biết hết.
Nghĩ tới mẫu thân Lưu Triệt, Lưu Hiền lại nhớ đến ngày tháng năm xưa. Lúc mình và nàng còn ân ái, nàng không bao giờ chê mình nghèo khó. Mặc cho sự khắt khe của nhà mình vẫn luôn ở bên mình, vậy mà mình....mình lại...
Lưu Hiền tính toán suy nghĩ cả đời, cuối cùng tự mình hại mình. Tự tay đem vợ con, những người thân thương nhất của mình đẩy ra xa.
Hối hận vô cùng, tại sao mình thà tin lời của Phùng thị chứ không tin người vợ đã bên mình bấy lâu? Là đúng như Tiểu Triệt nói sao? Có mới nới cũ...thấy trăng quên đèn.
Lưu Hiền thẫn thỡ ngồi, nước mắt không tự chủ được rơi ra. Nhìn cơ ngơi giàu có trước mắt bỗng cảm thấy tất cả thật vô dụng.
Tiền thị từ trong nhà đi ra, thấy con trai suy sụp ngồi trên ghế. Nước mắt lại đi ra, đều tại mình đay nghiệt con dâu. Kể cả mẫu tử Lưu Triệt. Không giỏi lấy lòng mình thì mình cũng phải hiểu chúng là ruột thịt của mình.
Vậy mà vì mấy lời bùi tai, liền xem mẫu tử Lưu Triệt không vừa mắt. Nghĩ đến những tháng ngày Lưu Triệt ở trong Lưu phủ chịu đủ sự lạnh nhạt, thân là đích tử lại bị xem nhẹ hơn con của vợ lẽ. Bản thân mình là nãi nãi lại không ít lần chê bai chèn ép mẫu tử Lưu Triệt khiến con trai mình càng không ưa họ thêm.
Bản thân lại bị gả ra ngoài, bây giờ Lưu gia còn mặt mũi nào mà đòi nhận Lưu Triệt? Tiền thị hối hận vô cùng, đi lại chỗ con trai. Khóc nói: " Là mẹ đã hại con rồi đều là lỗi của mẹ, cái lão bà hồ đồ này"
Nói xong liền đấm ngực khóc lóc, Lưu Hiền thẫn thờ ngồi đó như không nhìn thấy mẹ mình khóc lóc. Lão còn đang suy nghĩ những điều Lưu Triệt nói.
Bản thân nếu không phải phát hiện ra chuyện Phùng thị. Có phải vẫn còn chán ghét, muốn tìm cách hại chính con ruột của mình không? Có ai như mình, nuôi tú hú rồi đá con mình ra khỏi tổ đã thế lại còn phi thường tự hào.
Nhớ lại ánh mặt căm hận của Lưu Triệt ngày bị đem vào kiệu hoa, lão lại bật cười. Chính mình làm bậy nào có thể trách ai lão vừa khóc vừa cười, bộ dáng vô cùng khó coi.
Suy tính cả đời cứ ngỡ mình làm nên sự nghiệp nhưng hoa ra lại chỉ làm nên một trò cười. Lão ôm đầu nước mắt rơi, miệng thì thào cười không ngừng.
Tiền thị thấy vậy, lo lắng lay con trai nói: " Con à, con à....đừng làm mẹ sợ.."
Lưu Triệt đã tỏ rõ thái độ của mình, nhà họ Lưu xác định tương lại vô tự. Mấy tộc lão Lưu gia biết tin hôm nay Lưu Triệt về thăm nhà lại. Liền tính toán thời gian tới Lưu phủ xem tình hình thế nào. Thuận thế hỏi xem Lưu Triệt có đồng ý trở về không.
Bọn họ khá chắc chắn về việc Lưu Triệt sẽ trở về. Dù sao thân là nam nhi ai lại muốn làm tức phụ của một nam nhân khác. Nếu quay trở về Lưu gia, được thừa kế Lưu gia lại có thể đường hoàng xuất đầu lộ diện như thế không phải tốt hơn sao?
Nhưng khi tới Lưu phủ, thấy bộ dạng của mẫu tử Lưu Hiền. Thì bọn họ lại không thể chắc chắn được nữa. Không lẽ Lưu Triệt thực sự muốn đoạn tuyệt với nhà họ Lưu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.