Chương 1: Bị biến thành một trái trứng
Tuyết Lý Hồng Trang
15/01/2016
Lúc Chu Mộ Phỉ tỉnh lại đã phát hiện toàn thân dính nhớp, chung quanh tràn ngập thứ mùi tanh tanh khó ngửi của lòng trắng trứng.
Loại cảm giác này khiến Chu Mộ Phỉ cực kỳ khó chịu, y cau mũi, cố mở mắt ra, thế nhưng mí mắt lại như nặng tựa ngàn cân, có cố như thế nào thì cũng không mở lên nổi.
Chuyện này là sao đây?
Bất quá ngày hôm qua y không cẩn thận bị gió lạnh thổi vào người nên bị chút cảm mạo thôi mà, sao ngay cả khí lực mở mắt cũng không có vậy.
–Chẳng lẽ y phát sốt?
Còn nữa, mùi tanh tanh của trứng và cái cả cảm giác như bị đống chất lỏng dinh dính quánh sệt bao quanh người là sao đây?
–Chẳng lẽ đã sốt tới độ xuất hiện ảo giác rồi sao?
Cũng có thể là do bản thân còn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh mộng cũng nên.
Chu Mộ Phỉ nghĩ nghĩ, đang định nâng tay nhéo mình một cái để xác định xem có phải bản thân đang nằm mơ hay không, nhưng y chợt phát hiện ra ngay cả khí lực để nâng tay cũng không có.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, chẳng lẽ là đang nằm mơ thật?
Chu Mộ Phỉ kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu khàn khàn thô ráp vang lên.
“Dát dát ~~~ dát dát ~~~” Khoảng cách giữa y và thanh âm kia rất gần, nghe qua có điểm giống như tiếng ưng kêu, nhưng cẩn thận nghe thêm lần nữa thì lại không giống lắm.
Chu Mộ Phỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Trong lúc y đang nhíu mày vắt óc suy nghĩ, chợt cảm thấy có một thứ rất nhẹ nhàng nhu hòa ấm áp áp lên người mình.
Kỳ quái, rõ ràng độ ấm kia còn cách thân thể y cả một khoảng không, nhưng y lại có thể cảm giác được đó là nhiệt độ cơ thể của một loài chim nào đó.
Về phần vì sao lại cảm thấy như vậy, y cũng không rõ, chắc là do trực giác đi.
Nhưng vì sao y lại biết đây là nhiệt độ cơ thể chim nha?
Còn có, cái cảm giác dính nhớp quanh thân và mùi lòng trắng trứng là thế nào?
Trong lòng Chu Mộ Phỉ bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Y dùng hết khí lực toàn thân, mở banh hai mắt ra.
–Đập vào mắt chính là một thứ gì đó cong cong màu trắng giống như vách tường, có khoảng cách khá gần với y, nhiều nhất cũng chỉ cách có khoảng một hai tấc.
Nhưng mà nhìn có chút mờ mờ, bởi vì trước mặt y là chất lỏng trong suốt sền sệt dinh dính.
Chu Mộ Phỉ trong lòng đại chấn, cố gắng hạ mắt nhìn xuống dưới.
Sau đó y liền biến thành Sparta!
*Sparta: ai xem phim 300 rồi hẳn biết đây là một dân tộc thiện chiến. Đại khái anh Phỉ đang kích động tới độ gào thét như anh vua gào thét xông lên chiến đấu với Hy Lạp.
A a a thứ y đang nhìn thấy đến tột cùng là cái gì a!
Thân thể của y đâu?!
Cái đám lông tơ mỏng manh màu nâu ướt sũng kia là cái qué gì vậy!
Còn nữa, sao ngay cái miệng y lại mọc ra cái gì đó nhỏ nhỏ nhọn nhọn màu nâu đậm cực kì giống mỏ chim vậy?!
Dại ra hết năm giây, Chu Mộ Phỉ trong lòng ôm một tia hy vọng cuối cùng, vạn phần gian nan quay đầu nhìn cánh tay, nhưng thứ mà y thấy lại một cái cánh ngắn ngủn mọc đầy lông tơ ẩm ướt.
Ân, mình nhất định là còn đang nằm mơ, chờ tỉnh ngủ thì không còn gì nữa.
Chu Mộ Phỉ tự thôi miên bản thân.
Y nhắm mắt lại, lát sau lại mở ra.
Trước mắt vẫn là cái thứ cong cong màu trắng và chất lỏng trong suốt.
Thấy thế nào cũng giống như là vách trong của vỏ trứng.
Chẳng lẽ y thật sự bị biến thành một con chim con chỉ mới vừa thành hình, hiện tại còn đang đứng trong trái trứng sao?!
–Này cũng quá vớ vẩn rồi!
Cho dù có nằm mơ vớ vẩn tới cỡ nào đi nữa, y cũng chưa từng mơ thấy loại chuyện hoang đường như thế này.
“Dát dát ~~~ dát dát ~~~” Cách đó không xa lại truyền đến tiếng chim kêu khàn khàn kỳ quái lúc nãy, nhưng lại càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên người y cách đó không xa.
Chu Mộ Phỉ rốt cục đã nhớ ra y nghe thanh âm này ở đâu rồi.
–Khoảng hai tuần trước, lúc y xem kênh [Thế giới động vật] đã nghe thấy tiếng kêu của một đàn đại điêu, chính là loại thanh âm này.
Chu Mộ Phỉ lại hóa đá.
Phút chốc, trong lòng như có cả vạn con thảo nê mã gào thét ào ào chạy ngang qua.
Chẳng lẽ bản thân thật sự biến thành một con điêu non vừa mới thành hình trong vỏ trứng sao?!
–Lạy thánh đây là thế giới không thật mình nhất định là còn chưa tỉnh ngủ ai đó mau tới đánh thức tôi để tôi mau mau chấm dứt cái cơn ác mộng đáng sợ này đi a!
Chu Mộ Phỉ nổi điên rít gào trong lòng.
Đáng tiếc, ác mộng không chấm dứt, lại còn kéo dài vô hạn.
Trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng kêu thô ráp của điêu, hình như tụi nó đang nói chuyện với nhau thì phải.
Áp lực mềm nhẹ và độ ấm kia vẫn chưa hề mất đi, hơn nữa lại rõ ràng đến mức y không thể ngó lơ.
Chu Mộ Phỉ chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
–Nếu nói tất cả không phải là mộng, bản thân thật sự biến thành một con điêu con chưa phá vỏ, vậy, cái áp lực ấm áp vẫn tồn tại trên đầu mình kia, rốt cục là cái gì?!
Y thật sự không muốn đi suy xét vấn đề này, nhưng càng không muốn suy xét, lại càng không tự chủ được mà đi suy đoán.
Mà chân tướng thì chỉ có một – cái nơi phát ra cỗ áp lực ấm áp kia, kỳ thật là bụng của đại điêu, cũng có thể là cúc hoa a.
Nghĩ đến khả năng này, Chu Mộ Phỉ cảm thấy dạ dày đảo lộn từng cơn.
Không cần hỏi cũng biết, đám đại điêu đó chưa bao giờ biết chùi đít là gì đâu!
Mà hiện tại cái tên ba ba chưa bao giờ chùi đít kia đang dán lên người y đó!
Chu Mộ Phỉ cảm thấy bản thân sắp hỏng mất rồi.
Y liều mạng lắc lắc thân người, né cái bụng đại điêu hay là cái mông gì gì đó ra xa một chút, đáng tiếc, cho dù y có cố như thế nào thì cũng lực bất tòng tâm, giày vò hết nửa ngày kết quả vẫn là uổng công vô ích.
Chu Mộ Phỉ kiệt sức, đành phải im lặng lại.
Sau đó lại có một trận mệt mỏi đánh úp tới, y chậm rãi lâm vào mộng đẹp.
Lúc Chu Mộ Phỉ tỉnh lại một lần nữa, thì bản thân vẫn nằm trong vỏ trứng trăng trắng như cũ, chóp mũi vẫn ngửi thấy mùi của lòng trắng trứng.
Thân thể y vẫn là thân thể của một con điêu con tròn vo ướt sũng mọc đầy lông tơ nâu nhạt nho nhỏ. Đồng thời, nhiệt độ ấm áp vẫn không ngừng thông qua vỏ trứng cuồn cuộn truyền tới.
Hết thảy đều nhắc nhở y, tất cả đều không phải mộng, chính mình xác thực đã bị biến thành một trái trứng điêu còn chưa ấp xong.
Mà cỗ nhiệt độ ấm áp nhẹ nhàng áp lên người mình kia dĩ nhiên là của con đại điêu đang tận tâm tận lực ấp trứng rồi.
Chẳng lẽ xuyên việt trong truyền thuyết thật sự phát sinh ngay trên người mình sao?
Vì sao y không được xuyên thành vương hầu tướng quân giành binh quyền chính quyền giành em gái gì gì đó a, y thậm chí ngay cả người cũng không được làm, lại bị xuyên thành một con súc sinh vừa mới mọc lông!
Chu Mộ Phỉ buồn bực đến độ suýt nữa thì phun ra ngụm máu già.
Y tuyệt vọng với cái thế giới gạt người này rồi.
Nếu y còn sức để nhúc nhích, y thật muốn tự mình lăn ra khỏi người con chim bự kia, trực tiếp ngã từ trên tổ chim ngã xuống, nói không chừng còn có thể xuyên trở về.
Đáng tiếc đại điêu lại bảo hộ y rất nghiêm mật, sức lực hiện tại của y lại mỏng manh, căn bản làm cái gì cũng rất là khó khăn.
Chu Mộ Phỉ càng nghĩ càng bi phẫn, càng nghĩ càng buồn bực, lại chỉ có thể dùng cái mỏ điêu nhọn nhọn đi chọt vỏ trứng để trút căm phẫn – đương nhiên lấy khí lực hiện tại của y mà nói, khẳng định là chọt không lủng.
Lúc Chu Mộ Phỉ đang tràn ngập ấm ức không chỗ phát tiết, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim kêu thê lương tại đằng xa.
Chim bự ngay trên đầu y cũng phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thiết, sau đó Chu Mộ Phỉ cảm thấy độ ấm vẫn truyền đến người mình chợt tiêu thất.
–Đại điêu bay đi rồi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ bạn đời của nó bị thương?
Chu Mộ Phỉ còn đang nghi hoặc, bỗng cảm thấy bản thân bắt đầu di động, giống như là bị ai đó bốc ra khỏi tổ.
Bất quá lấy tình huống hiện tại của y, căn bản không thể đoán ra bản thân bị đem đi đâu.
Căn cứ vào tiếng đạp lá khô truyền tới cùng với độ ấm mà phán đoán, hiện tại y hẳn là đang nằm trong tay một người nào đó.
Không biết người này mang y đi là muốn làm gì, Chu Mộ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương.
Di chuyển một lúc lâu, sau đó ngừng lại.
Chu Mộ Phỉ cảm thấy trái trứng được đặt trên mặt đất bằng phẳng.
Sau đó y nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên đang thấp giọng nói: “Tuy không bắt được đại điêu, nhưng nhặt được một trái trứng cũng coi như không tồi. Ít nhất hôm nay cũng có bữa tối. Ân, đi tìm chút cành khô, nhóm lửa nướng trứng chim ăn.”
Chu Mộ Phỉ: “……”
Sau đó y nghe thấy tiếng bước chân dần dần biến mất, thiếu niên kia hẳn là đã đi xa rồi.
Chu Mộ Phỉ nhất thời phát điên .
Tuy không lâu trước đó y còn có ý định vớ vẩn muốn rớt khỏi tổ tan xương nát thịt cho xong, nhưng y đâu có muốn biến thành bữa tối cho kẻ khác no bụng đâu a!
Không được, trước khi thiếu niên kia quay trở về phải rời khỏi nơi này ngay!
Chu Mộ Phỉ nôn nóng dùng thân thể phá vỏ trứng, đụng vài cái lại phát hiện hoàn toàn vô dụng, đành phải ngẩng đầu dùng mỏ chim nhọn nhọn liều mạng chọt vỏ trứng.
Một chọt, hai chọt, mười chọt, một trăm chọt…
Không biết có phải cơ thể cảm ứng được nguy hiểm nên kích phát tiềm năng hay không, trong lúc y bám riết không tha chọc vỏ trứng rốt cục cũng nứt ra được một vết rạn tinh tế.
Chu Mộ Phỉ mừng như điên, vội vàng không ngừng cố gắng tiếp tục mổ mổ.
Qua một lát, có tiếng ‘răng rắc’ nho nhỏ vang lên, vỏ trứng vỡ thành bốn năm mảnh.
Chu Mộ Phỉ rốt cục lại thấy được ánh mặt trời.
Nhưng mà, còn chưa y kịp thấy rõ tình huống xung quanh, lại nghe thấy tiếng đạp lá khô từ ra truyền tới.
Chu Mộ Phỉ kinh hãi, vội vàng liều mạng dùng hai cái chân chim nhỏ xíu đứng lên, sau đó quay đầu đánh giá bốn phía.
Chỉ thấy trước mắt đều là núi đá, ánh sáng cũng có chút hôn ám, nơi này hẳn là sơn động.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Chu Mộ Phỉ nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi tiến đến.
Thiếu niên kia mặc một bộ trường sam vải thô cổ xưa màu xám, mái tóc dài một nửa được buộc ngay ngắn chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết bẩn, chỉ có thể nhìn ra được một đôi mắt sáng ngời lúng liếng.
Hiện tại ánh mắt kia đang chăm chú nhìn y, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Chu Mộ Phỉ chú ý tới phía sau tấm lưng gầy yếu của thiếu niên còn vác theo một thanh ô sao trường kiếm có chút không tương xứng.
*ô sao trường kiếm: kiếm dài được bọc trong vỏ kiếm màu đen
Trang phục này thấy thể nào cũng là loại cổ nhân mấy trăm năm trước mặt, xem ra bản thân đã xuyên tới cổ đại rồi, chỉ là không biết đã xuyên tới triều đại nào, xuyên lịch sử hay là xuyên giá không* đây?
*xuyên giá không: xuyên qua thế giới không thực khác.
Bất quá xuyên cái kiểu gì thì có liên quan gì tới y chứ, y đã bị xuyên thành con chim chết tiệt rồi còn gì!
Loại cảm giác này khiến Chu Mộ Phỉ cực kỳ khó chịu, y cau mũi, cố mở mắt ra, thế nhưng mí mắt lại như nặng tựa ngàn cân, có cố như thế nào thì cũng không mở lên nổi.
Chuyện này là sao đây?
Bất quá ngày hôm qua y không cẩn thận bị gió lạnh thổi vào người nên bị chút cảm mạo thôi mà, sao ngay cả khí lực mở mắt cũng không có vậy.
–Chẳng lẽ y phát sốt?
Còn nữa, mùi tanh tanh của trứng và cái cả cảm giác như bị đống chất lỏng dinh dính quánh sệt bao quanh người là sao đây?
–Chẳng lẽ đã sốt tới độ xuất hiện ảo giác rồi sao?
Cũng có thể là do bản thân còn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh mộng cũng nên.
Chu Mộ Phỉ nghĩ nghĩ, đang định nâng tay nhéo mình một cái để xác định xem có phải bản thân đang nằm mơ hay không, nhưng y chợt phát hiện ra ngay cả khí lực để nâng tay cũng không có.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, chẳng lẽ là đang nằm mơ thật?
Chu Mộ Phỉ kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu khàn khàn thô ráp vang lên.
“Dát dát ~~~ dát dát ~~~” Khoảng cách giữa y và thanh âm kia rất gần, nghe qua có điểm giống như tiếng ưng kêu, nhưng cẩn thận nghe thêm lần nữa thì lại không giống lắm.
Chu Mộ Phỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Trong lúc y đang nhíu mày vắt óc suy nghĩ, chợt cảm thấy có một thứ rất nhẹ nhàng nhu hòa ấm áp áp lên người mình.
Kỳ quái, rõ ràng độ ấm kia còn cách thân thể y cả một khoảng không, nhưng y lại có thể cảm giác được đó là nhiệt độ cơ thể của một loài chim nào đó.
Về phần vì sao lại cảm thấy như vậy, y cũng không rõ, chắc là do trực giác đi.
Nhưng vì sao y lại biết đây là nhiệt độ cơ thể chim nha?
Còn có, cái cảm giác dính nhớp quanh thân và mùi lòng trắng trứng là thế nào?
Trong lòng Chu Mộ Phỉ bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Y dùng hết khí lực toàn thân, mở banh hai mắt ra.
–Đập vào mắt chính là một thứ gì đó cong cong màu trắng giống như vách tường, có khoảng cách khá gần với y, nhiều nhất cũng chỉ cách có khoảng một hai tấc.
Nhưng mà nhìn có chút mờ mờ, bởi vì trước mặt y là chất lỏng trong suốt sền sệt dinh dính.
Chu Mộ Phỉ trong lòng đại chấn, cố gắng hạ mắt nhìn xuống dưới.
Sau đó y liền biến thành Sparta!
*Sparta: ai xem phim 300 rồi hẳn biết đây là một dân tộc thiện chiến. Đại khái anh Phỉ đang kích động tới độ gào thét như anh vua gào thét xông lên chiến đấu với Hy Lạp.
A a a thứ y đang nhìn thấy đến tột cùng là cái gì a!
Thân thể của y đâu?!
Cái đám lông tơ mỏng manh màu nâu ướt sũng kia là cái qué gì vậy!
Còn nữa, sao ngay cái miệng y lại mọc ra cái gì đó nhỏ nhỏ nhọn nhọn màu nâu đậm cực kì giống mỏ chim vậy?!
Dại ra hết năm giây, Chu Mộ Phỉ trong lòng ôm một tia hy vọng cuối cùng, vạn phần gian nan quay đầu nhìn cánh tay, nhưng thứ mà y thấy lại một cái cánh ngắn ngủn mọc đầy lông tơ ẩm ướt.
Ân, mình nhất định là còn đang nằm mơ, chờ tỉnh ngủ thì không còn gì nữa.
Chu Mộ Phỉ tự thôi miên bản thân.
Y nhắm mắt lại, lát sau lại mở ra.
Trước mắt vẫn là cái thứ cong cong màu trắng và chất lỏng trong suốt.
Thấy thế nào cũng giống như là vách trong của vỏ trứng.
Chẳng lẽ y thật sự bị biến thành một con chim con chỉ mới vừa thành hình, hiện tại còn đang đứng trong trái trứng sao?!
–Này cũng quá vớ vẩn rồi!
Cho dù có nằm mơ vớ vẩn tới cỡ nào đi nữa, y cũng chưa từng mơ thấy loại chuyện hoang đường như thế này.
“Dát dát ~~~ dát dát ~~~” Cách đó không xa lại truyền đến tiếng chim kêu khàn khàn kỳ quái lúc nãy, nhưng lại càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên người y cách đó không xa.
Chu Mộ Phỉ rốt cục đã nhớ ra y nghe thanh âm này ở đâu rồi.
–Khoảng hai tuần trước, lúc y xem kênh [Thế giới động vật] đã nghe thấy tiếng kêu của một đàn đại điêu, chính là loại thanh âm này.
Chu Mộ Phỉ lại hóa đá.
Phút chốc, trong lòng như có cả vạn con thảo nê mã gào thét ào ào chạy ngang qua.
Chẳng lẽ bản thân thật sự biến thành một con điêu non vừa mới thành hình trong vỏ trứng sao?!
–Lạy thánh đây là thế giới không thật mình nhất định là còn chưa tỉnh ngủ ai đó mau tới đánh thức tôi để tôi mau mau chấm dứt cái cơn ác mộng đáng sợ này đi a!
Chu Mộ Phỉ nổi điên rít gào trong lòng.
Đáng tiếc, ác mộng không chấm dứt, lại còn kéo dài vô hạn.
Trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng kêu thô ráp của điêu, hình như tụi nó đang nói chuyện với nhau thì phải.
Áp lực mềm nhẹ và độ ấm kia vẫn chưa hề mất đi, hơn nữa lại rõ ràng đến mức y không thể ngó lơ.
Chu Mộ Phỉ chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
–Nếu nói tất cả không phải là mộng, bản thân thật sự biến thành một con điêu con chưa phá vỏ, vậy, cái áp lực ấm áp vẫn tồn tại trên đầu mình kia, rốt cục là cái gì?!
Y thật sự không muốn đi suy xét vấn đề này, nhưng càng không muốn suy xét, lại càng không tự chủ được mà đi suy đoán.
Mà chân tướng thì chỉ có một – cái nơi phát ra cỗ áp lực ấm áp kia, kỳ thật là bụng của đại điêu, cũng có thể là cúc hoa a.
Nghĩ đến khả năng này, Chu Mộ Phỉ cảm thấy dạ dày đảo lộn từng cơn.
Không cần hỏi cũng biết, đám đại điêu đó chưa bao giờ biết chùi đít là gì đâu!
Mà hiện tại cái tên ba ba chưa bao giờ chùi đít kia đang dán lên người y đó!
Chu Mộ Phỉ cảm thấy bản thân sắp hỏng mất rồi.
Y liều mạng lắc lắc thân người, né cái bụng đại điêu hay là cái mông gì gì đó ra xa một chút, đáng tiếc, cho dù y có cố như thế nào thì cũng lực bất tòng tâm, giày vò hết nửa ngày kết quả vẫn là uổng công vô ích.
Chu Mộ Phỉ kiệt sức, đành phải im lặng lại.
Sau đó lại có một trận mệt mỏi đánh úp tới, y chậm rãi lâm vào mộng đẹp.
Lúc Chu Mộ Phỉ tỉnh lại một lần nữa, thì bản thân vẫn nằm trong vỏ trứng trăng trắng như cũ, chóp mũi vẫn ngửi thấy mùi của lòng trắng trứng.
Thân thể y vẫn là thân thể của một con điêu con tròn vo ướt sũng mọc đầy lông tơ nâu nhạt nho nhỏ. Đồng thời, nhiệt độ ấm áp vẫn không ngừng thông qua vỏ trứng cuồn cuộn truyền tới.
Hết thảy đều nhắc nhở y, tất cả đều không phải mộng, chính mình xác thực đã bị biến thành một trái trứng điêu còn chưa ấp xong.
Mà cỗ nhiệt độ ấm áp nhẹ nhàng áp lên người mình kia dĩ nhiên là của con đại điêu đang tận tâm tận lực ấp trứng rồi.
Chẳng lẽ xuyên việt trong truyền thuyết thật sự phát sinh ngay trên người mình sao?
Vì sao y không được xuyên thành vương hầu tướng quân giành binh quyền chính quyền giành em gái gì gì đó a, y thậm chí ngay cả người cũng không được làm, lại bị xuyên thành một con súc sinh vừa mới mọc lông!
Chu Mộ Phỉ buồn bực đến độ suýt nữa thì phun ra ngụm máu già.
Y tuyệt vọng với cái thế giới gạt người này rồi.
Nếu y còn sức để nhúc nhích, y thật muốn tự mình lăn ra khỏi người con chim bự kia, trực tiếp ngã từ trên tổ chim ngã xuống, nói không chừng còn có thể xuyên trở về.
Đáng tiếc đại điêu lại bảo hộ y rất nghiêm mật, sức lực hiện tại của y lại mỏng manh, căn bản làm cái gì cũng rất là khó khăn.
Chu Mộ Phỉ càng nghĩ càng bi phẫn, càng nghĩ càng buồn bực, lại chỉ có thể dùng cái mỏ điêu nhọn nhọn đi chọt vỏ trứng để trút căm phẫn – đương nhiên lấy khí lực hiện tại của y mà nói, khẳng định là chọt không lủng.
Lúc Chu Mộ Phỉ đang tràn ngập ấm ức không chỗ phát tiết, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim kêu thê lương tại đằng xa.
Chim bự ngay trên đầu y cũng phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thiết, sau đó Chu Mộ Phỉ cảm thấy độ ấm vẫn truyền đến người mình chợt tiêu thất.
–Đại điêu bay đi rồi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ bạn đời của nó bị thương?
Chu Mộ Phỉ còn đang nghi hoặc, bỗng cảm thấy bản thân bắt đầu di động, giống như là bị ai đó bốc ra khỏi tổ.
Bất quá lấy tình huống hiện tại của y, căn bản không thể đoán ra bản thân bị đem đi đâu.
Căn cứ vào tiếng đạp lá khô truyền tới cùng với độ ấm mà phán đoán, hiện tại y hẳn là đang nằm trong tay một người nào đó.
Không biết người này mang y đi là muốn làm gì, Chu Mộ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương.
Di chuyển một lúc lâu, sau đó ngừng lại.
Chu Mộ Phỉ cảm thấy trái trứng được đặt trên mặt đất bằng phẳng.
Sau đó y nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên đang thấp giọng nói: “Tuy không bắt được đại điêu, nhưng nhặt được một trái trứng cũng coi như không tồi. Ít nhất hôm nay cũng có bữa tối. Ân, đi tìm chút cành khô, nhóm lửa nướng trứng chim ăn.”
Chu Mộ Phỉ: “……”
Sau đó y nghe thấy tiếng bước chân dần dần biến mất, thiếu niên kia hẳn là đã đi xa rồi.
Chu Mộ Phỉ nhất thời phát điên .
Tuy không lâu trước đó y còn có ý định vớ vẩn muốn rớt khỏi tổ tan xương nát thịt cho xong, nhưng y đâu có muốn biến thành bữa tối cho kẻ khác no bụng đâu a!
Không được, trước khi thiếu niên kia quay trở về phải rời khỏi nơi này ngay!
Chu Mộ Phỉ nôn nóng dùng thân thể phá vỏ trứng, đụng vài cái lại phát hiện hoàn toàn vô dụng, đành phải ngẩng đầu dùng mỏ chim nhọn nhọn liều mạng chọt vỏ trứng.
Một chọt, hai chọt, mười chọt, một trăm chọt…
Không biết có phải cơ thể cảm ứng được nguy hiểm nên kích phát tiềm năng hay không, trong lúc y bám riết không tha chọc vỏ trứng rốt cục cũng nứt ra được một vết rạn tinh tế.
Chu Mộ Phỉ mừng như điên, vội vàng không ngừng cố gắng tiếp tục mổ mổ.
Qua một lát, có tiếng ‘răng rắc’ nho nhỏ vang lên, vỏ trứng vỡ thành bốn năm mảnh.
Chu Mộ Phỉ rốt cục lại thấy được ánh mặt trời.
Nhưng mà, còn chưa y kịp thấy rõ tình huống xung quanh, lại nghe thấy tiếng đạp lá khô từ ra truyền tới.
Chu Mộ Phỉ kinh hãi, vội vàng liều mạng dùng hai cái chân chim nhỏ xíu đứng lên, sau đó quay đầu đánh giá bốn phía.
Chỉ thấy trước mắt đều là núi đá, ánh sáng cũng có chút hôn ám, nơi này hẳn là sơn động.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Chu Mộ Phỉ nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi tiến đến.
Thiếu niên kia mặc một bộ trường sam vải thô cổ xưa màu xám, mái tóc dài một nửa được buộc ngay ngắn chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết bẩn, chỉ có thể nhìn ra được một đôi mắt sáng ngời lúng liếng.
Hiện tại ánh mắt kia đang chăm chú nhìn y, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Chu Mộ Phỉ chú ý tới phía sau tấm lưng gầy yếu của thiếu niên còn vác theo một thanh ô sao trường kiếm có chút không tương xứng.
*ô sao trường kiếm: kiếm dài được bọc trong vỏ kiếm màu đen
Trang phục này thấy thể nào cũng là loại cổ nhân mấy trăm năm trước mặt, xem ra bản thân đã xuyên tới cổ đại rồi, chỉ là không biết đã xuyên tới triều đại nào, xuyên lịch sử hay là xuyên giá không* đây?
*xuyên giá không: xuyên qua thế giới không thực khác.
Bất quá xuyên cái kiểu gì thì có liên quan gì tới y chứ, y đã bị xuyên thành con chim chết tiệt rồi còn gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.