Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 83: Ai cút về thành phố A
Thiếp Tại Sơn Dương
04/08/2020
Trong hội trường một mảnh ca múa thái bình, náo nhiệt ấm áp. Vừa đi ra ngoài, gió lạnh cuốn lấy bóng đêm dán lên da dẻ, sự lạnh lẽo khiến cậu tỉnh táo hơn một chút.
Tống Dụ mặc đồng phục học sinh vào, kéo dây kéo lên. Lông mi dày rậm che khuất đồng tử thanh lãnh, bước chân thẳng tắp về chỗ đã hẹn trước.
Tần Mạch bảo rằng ngồi xuống trò chuyện một lát. Tống Dụ vốn không có chút ý định câu thông nào đối với tên cặn bã này, giống như lúc trước đối mặt với Âu Y Liên vậy.
Mọi chuyện còn chưa phát sinh, cậu có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng loại người này sự độc ác đã viết sẵn trong xương tủy.
Muốn tâm sự một chút, vậy thì cứ tâm sự thôi.
Lớp 11A1 biểu diễn lúc buổi tiệc vừa bắt đầu, hiện tại tiết mục đó đã sớm kết thúc.
Tần Mạch hẹn cậu tại một gian phòng nghỉ đằng sau hội trường.
Lúc bước vào, Tần Mạch đang ngồi trên ghế salon, đã cởi bộ âu phục mình mặc khi lên sân khấu ra, toàn thân áo mũ chỉnh tề.
Tống Dụ đóng cửa lại, đón lấy tầm mắt của gã, ung dung đi tới ngồi xuống.
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chứ.”
Đôi mắt Tần Mạch cong cong, thân thiết khẽ cười: “Làm sao lại đột nhiên đổi tính rồi? Là bác Tống gọi điện thoại cho cậu, rốt cuộc thuyết phục được cậu, kêu cậu không có địch ý lớn như vậy với tôi nữa sao?”
Tư thế ngồi của Tống Dụ lười nhác, vẻ mặt rất bình thường, một chút đều đoán không được là muốn gây chuyện, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Đừng giả bộ, tôi trước hết cho anh một cơ hội, nói rõ chuyện buổi tối thứ sáu ra.”
Sắc mặt Tần Mạch không hề thay đổi, hỏi: “Tối thứ sáu? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Dụ cong môi. Môi cậu rất mỏng, tựa như đang mang theo phần trào phúng: “Tần Mạch, anh vậy mà điều tra tôi thật sâu nhỉ, ngay cả chuyện khi tôi còn bé cũng moi ra được.”
Tần Mạch nhíu mày, hơi nghi hoặc: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Tống Dụ: “Hội trường, ngày mưa, bóng tối. Tôi cũng không biết ba thứ này đối với tôi sẽ có tác dụng lớn như vậy.”
Tần Mạch dường như quyết tâm giả ngu đến cùng, biểu hiện ra thần sắc quan tâm: “Buổi tối thứ sáu cậu bị nhốt ở hội trường ư?”
Tống Dụ: “Đúng vậy, máy phá sóng đều lấy ra dùng, anh thật sự làm rất tuyệt.”
Cuộc nói chuyện này Tống Dụ bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống tính tình nóng nảy ngày thường, ngược lại làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, như là dung nham sắp sửa dâng trào dưới một tầng băng mỏng.
Ánh mắt Tần Mạch lóe lóe, thở một hơi thật sâu nói: “Tôi nếu đã tự xưng làm anh của cậu thì sẽ không tổn thương cậu. Cậu có thể không tin tôi, nhưng tôi thật sự chưa từng làm chuyện này. Bất kể có phải là một trò đùa dai hay không, nhưng tôi sẽ tra hỏi rõ ràng người đã nhốt cậu lại.”
Tống Dụ cười: “Hỏi rõ ràng cái gì chứ? Là hắn có phải antifan hay không ư? Rằng ở Nhất Trung đã sớm ngứa mắt tôi, muốn gài bẫy tôi, xem như một trò cười, ai biết được tôi phản ứng lớn như vậy?”
Đây là một chuyện rất dễ dàng giải thích và phủi sạch quan hệ. Dù sao người không ưa cậu ở Nhất Trung cũng không ít. Nói thật, Tống Dụ hôm nay đến tìm Tần Mạch cũng không phải để ép gã ta thừa nhận.
“Đừng, anh cũng không cần giải thích. Tôi còn phải cảm ơn anh, tạo dựng một hoàn cảnh tốt đẹp như vậy cho tôi cùng Tạ Tuy.”
Tần Mạch sững sờ.
Tống Dụ nói: “Nếu không phải một màn này của anh, tôi cũng không nhận rõ được trái tim của chính mình.”
Tần Mạch thẳng tắp nhìn cậu, độ cong khóe môi chậm rãi bị ủi thẳng; tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, nói: “Trước dừng lại đã, muốn uống gì không?”
“Không cần, không phải anh vẫn muốn cùng tôi tâm sự à?” Tống Dụ đơn giản nói trắng ra, khẽ cười: “Thế thì tâm sự đi. Nói thẳng cho anh biết, cho dù Tạ Tuy không thích tôi, sau này không cùng tôi ở một chỗ, thì cũng không đến lượt anh. Đùa bỡn tình cảm của người khác là có thể mang đến niềm vui cho anh sao – Tần gia dạy cho anh thú vui thấp kém như vậy à?”
Bề ngoài hiền lành của Tần Mạch cũng không duy trì nổi nữa. Từ lúc Tống Dụ nhắc tới Tạ Tuy, lửa giận vô danh đã bắt đầu lan tràn.
Hiện tại, lời nói này của Tống Dụ càng chọc vào chỗ đau của gã. Gã khép đôi mắt hàm chứa bão táp lại.
Ngón tay Tống Dụ lười biếng câu lấy cái ly trên bàn, dường như đang nói về một chuyện vừa nhàm chán vừa tẻ nhạt: “Tôi cũng chẳng hiểu nổi cảm giác ưu việt của anh đến từ đâu. Cũng xin anh tém tém lại bớt cái thái độ chơi trò săn bắt kia đi. Cho dù là muốn theo đuổi Tạ Tuy, anh lấy cái gì ra so với tôi? Tính cách, bề ngoài, hay thậm chí là gia thế mà vẫn một mực bao che cho anh làm trò xằng bậy, để anh lấy làm kiêu ngạo?”
Ngón tay Tần Mạch gõ gõ xuống bàn, rốt cuộc bị cậu chọc giận, giọng điệu trào phúng tới cực điểm: “Tôi theo đuổi ai còn đến phiên cậu hỏi thăm à.”
Tống Dụ chậm rãi đứng dậy, mí mắt rất cạn, ánh mắt lúc nhìn người vừa sắc bén vừa lạnh lẽo: “Nếu không phải anh cứ vội vã đi tìm đường chết, anh cho rằng tôi sẽ chú ý tới anh ư.”
Tần Mạch: “Cậu bận tâm những điều này, không bằng bận tâm căn bệnh của mình đi.” Nói đến đây, gã bởi vì tức giận mà hạ thấp ngữ điệu của mình, ý tứ không rõ mà cười, con ngươi sâu lạnh, cay nghiệt: “Thân mắc bệnh nan y thì không nên lăn lộn, không cẩn thận tự dằn vặt bản thân tới chết, như vậy là lợi bất cập hại, cậu nói có đúng không Tống Dụ.”
“Lợi bất cập hại.” Tống Dụ nhẹ giọng lập lại một câu của gã. Liếc nhìn thứ đang bày trên bàn, hai bình rượu giá cả đắt đỏ. Mắt cậu khẽ nhướn lên: “Miệng bảo là ngồi xuống uống gì đó, thì ra anh định cho tôi uống rượu, phải không?”
Tần Mạch trào phúng ngược lại: “Cậu dám không?”
Tống Dụ không trả lời câu hỏi này, cười nhạo một tiếng, tay cầm một bình rượu: “Nãy giờ tôi phí lời với anh như vậy là bởi vì tôi cảm thấy, nếu như anh biết anh tính kế tôi không thành, ngược lại còn làm cho tôi hiểu rõ tâm tư của mình đối với Tạ Tuy, chắc hẳn sẽ bị chọc tới tức chết đi.”
Tần Mạch gắt gao nhìn cậu, bắp thịt căng thẳng, hô hấp dồn dập, ngay cả da dẻ cũng run lên.
Tống Dụ nhẹ nói: “Tôi không dám.”
Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên trên người thiếu niên. Cậu đứng thẳng, rất cao, rất gầy, như một cây tùng cứng cỏi. Cầm bình rượu, cổ tay tinh xảo trắng bệch, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
“Tôi tin rằng anh biết được nhược điểm thứ hai của tôi. Tôi không thể uống rượu.”
Con ngươi Tần Mạch mở lớn, ngón tay không tự chủ mà siết chặt lấy rìa ghế salon.
Gã đột nhiên cảm thấy Tống Dụ như vậy có chút xa lạ.
Tống Dụ cúi người, biểu tình lạnh lùng tựa như một tên ác nhân, giọng điệu lạnh lẽo tới mức mỗi một chữ đều đeo thêm đao.
— “Nhưng cũng phải xem anh có năng lực nâng ly đưa đến bên miệng tôi hay không.”
Cùng lúc đó, Tống Dụ tóm chặt lấy cổ áo Tần Mạch, giơ tay cầm bình rượu trực tiếp đập tới, quyết đoán, mãnh liệt.
Bình rượu vỡ vụn, ánh sáng khúc xạ từ những mảnh vỡ lóa mắt.
Đau đớn kịch liệt kích thích đại não, toàn thân Tần Mạch bị dọa, con ngươi co lại thành một điểm, sau đó đột nhiên bạo phát, cứng người gào to: “Tống Dụ —”
Tầng băng mỏng ngột ngạt rất lâu ầm ầm vỡ vụn, lớp dung nham dưới băng triệt để bùng nổ.
Tống Dụ cắt ngang lời gã muốn nói, đôi mắt đông lạnh, bình phục lại lửa giận trong lòng, cười nói: “Anh xem đi, là ai sẽ cút trở về thành phố A.”
Tống Dụ đi ra ngoài, đồng phục học sinh bị rượu thấm ướt nhẹp. Cậu trực tiếp cởi ra, khoác lên trên tay.
Kỳ thực, cậu chỉ ngửi thấy mùi rượu đã có chút chịu không nổi, đầu bị say tới khó chịu, thân thể càng tệ hơn, vừa nãy đột nhiên phát lực, sau đó cảm giác hư nhược ập tới như thủy triều, làm cho cậu hơi nhíu mày.
Cậu đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng nữ sinh hét lên. Vốn động tĩnh khi đánh nhau cũng không nhỏ, rất nhanh sẽ tập trung người tới, Tần Mạch bị thương thoi thóp lập tức sẽ được phát hiện, đưa tới bệnh viện.
Rồi ngày mai sẽ là một buổi đối chiếu rất dài.
Tống Dụ cũng không sợ gã, thậm chí không cần bịa ra lý do gì. Cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động, cậu tạm dừng chương trình ghi âm.
Tần Mạch tự cho là mình làm việc kín không kẽ hở, nhưng mà máy phá sóng cũng đã lấy ra dùng, sẽ có thể lần theo manh mối tìm ra rất nhiều thứ. Tần Mạch bởi vì come out, muốn tránh đầu ngọn gió mới tới thành phố C, nếu lại để Tần gia biết gã vì một người con trai mà chọc vào Tống gia, ai bị mang đi còn chưa chắc chắn.
Trong hội trường, ‘Cô bé Lọ Lem’ đã diễn tới cảnh cuối. Lúc Tống Dụ bước đến cửa, cậu không đi vào, dựa người vào tường, nhìn thấy trên sân khấu một đám người tưng bừng vui sướng nhảy nhót.
Qua một đống ý tưởng cải biên vi diệu của mọi người, cảnh cuối được biên kịch thành hôn lễ.
Hoàng tử cùng công chúa bước vào lễ đường đầy hạnh phúc, những động vật nhỏ chen chúc với nhau, mẹ ghẻ cùng hai bà chị hùng hùng hổ hổ ở một bên quét rác.
Bà tiên đỡ đầu vẫy vẫy cây gậy phép đính ngôi sao, làm người chủ trì hôn lễ, nói: “Bây giờ, ta sẽ làm chứng cho các con.”
Cô ta không theo thông lệ mà cười hỏi: “Là ai an bài cho các con đi đến một bước này.”
Cô bé Lọ Lem nói: “Là trường học, là giáo viên, là buổi tiệc Nguyên Đán.”
Hoàng tử nói: “Là Tống đạo áo cơm cha mẹ của chúng con. Nếu không phải vì cậu ấy chém gió nhiều, câu chuyện đã xong từ lâu rồi.”
Toàn trường cười to.
Tống Dụ ở bên ngoài nhìn, cũng cong môi lên.
Sau khi nói xong, nhạc hôn lễ bắt đầu vang lên, vừa lãng mạn lại vừa trang trọng.
Tống Dụ đột nhiên nghĩ tới, lúc mới đầu cậu đề nghị nhạc nền dùng kèn bầu* thổi, nghe vào vui tai biết bao nhiêu, vừa bật đã có cảm giác có người muốn mời hai bàn cơm ở trước cửa thôn.
Giang Sơ Niên sợ đến suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đi theo Tạ Tuy cầu xin, kêu Tạ Tuy khuyên răn cậu, hoảng loạn tới nói không nổi: “Chết toi rồi Tạ thần, Dụ ca dự định bật nhạc kèn bầu cho hôn lễ, van cầu cậu ngăn cản vị thiên tài này đi.”
Tạ Tuy cũng bị chọc cười, vẻ thanh lãnh trong cặp mắt đào hoa tan rã, khóe môi cong lên, nghiêng đầu hỏi cậu: “Thì ra cậu thích loại này à?”
Tống Dụ cũng không phải là thích.
Cậu kỳ thực chỉ là lắm mồm lắm miệng nói một câu, nhưng không ai dám phản bác mà thôi.
Đương nhiên, ý nghĩ thiên tài này cuối cùng cũng không được thực thi.
Màn ảnh đằng sau sân khấu xuất hiện bầu trời đêm đen nhánh cùng hoa tuyết, trong cái liếc mắt nhìn nhau nín cười của cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử, câu chuyện kết thúc.
Cậu đột nhiên rất muốn gặp Tạ Tuy, trong lòng mê man, lại có chút thất lạc khó có thể che giấu.
Tạ Tuy biết rằng cậu thích hắn sao, nhưng bản thân cậu ở trong mắt hắn là gì cơ chứ?
— “Người không rõ lý do mà tiếp cận cùng lấy lòng đều là ham muốn tướng mạo của cậu.”
— “Cậu cũng vậy sao?”
— “Tớ dĩ nhiên không phải!”
Câu trả lời chắc chắn lúc trước rõ ràng vang lên bên tai. Tống Dụ khép mắt lại. Cậu thật sự là tự đào hố cho bản thân mình.
Tiết mục ‘Cô bé Lọ Lem’ kết thúc, trong group lớp pháo hoa nổ ngợp trời.
[Đèn cũ vẫn như trước: Ô ô ô cuối cùng cũng xong rồi, trời ạ, cảnh cuối cùng tôi cầm chổi mà tay còn run.]
[Sadako không quên người đào giếng: Tiệc ăn mừng! Tiệc ăn mừng! Tiệc ăn mừng! Mau lựa chọn chỗ nào đi, buổi Nguyên Đán này chúng ta cùng nhau ăn *gấu mèo nhỏ nâng cối xay gió*]
[Là Vãn Vãn nha: Nghe theo ông xã Dụ ca của cưng, Tống đạo, ông xã, Dụ ca. Chúng ta đi chỗ nào ăn mừng đây. *đầu chó*]
[Cậu đợi tôi một chút: Tôi đề nghị đi ăn lẩu! Trên đường Lâm Thanh mới mở một quán, được đánh giá rất tốt!]
Tống Dụ bấm vào xem nội dung, chưa trả lời, cầm điện thoại đi ra ngoài. Lúc bước đi, lại nhìn thấy một tin nhắn Tạ Tuy gửi đến.
[Tạ Tuy: Xin lỗi, tôi tới muộn. Cậu bây giờ còn ở hội trường không?]
Tống Dụ sững sờ. Tâm tình của cậu bây giờ, nhìn thấy cái tên ‘Tạ Tuy’ này, hô hấp đều ngừng vài giây.
Đầu ngón tay sờ màn hình lạnh lẽo, bình phục lại những cảm xúc loạn xạ xà ngầu.
[Tống Dụ: Không có, tớ ra ngoài rồi. Cậu qua phía bên này đi, hẳn là sẽ gặp được.]
[Tạ Tuy: Ừ.]
Giải quyết xong chuyện của Tần Mạch, nên đến chuyện của Tạ Tuy.
Vậy việc này đã bắt đầu từ khi nào.
Tống Dụ cũng không biết.
Chỉ là khi cậu phản ứng lại, hình như đã thích hắn mất rồi.
Cậu đi ra ngoài, sợ mình tới lúc đó quá sốt sắng, cho nên lúc Mã Tiểu Đinh gọi điện thoại tới, cậu cũng tiện thể bắt máy.
Phía bên Mã Tiểu Đinh hình như còn rất ồn ào, mọi người năm mồm mười miệng cãi nhau.
Mã Tiểu Đinh bất đắc dĩ gào vào điện thoại di động, nói với cậu: “Dụ ca, bọn em đang quyết định lát nữa sẽ ăn cái gì. Một nửa đề nghị ăn lẩu, một nửa đề nghị ăn đồ nướng. Anh cảm thấy thế nào? Theo em, hai đám người này quả thực có bệnh, không phải lẩu hay thịt nướng cũng chẳng khác nhau mấy sao, vậy mà lại ghét bỏ lẫn nhau. Bên ăn lẩu ghét bỏ thịt nướng phiền phức, bên thịt nướng lại ghét bỏ ăn lẩu sẽ bị bám mùi, lý do gì cũng lôi ra được. ĐM, em muốn chọn ăn bún thập cẩm cay.”
Tống Dụ mất tập trung mà nghe. Cậu đi ra bên ngoài, nhìn thấy Tạ Tuy.
Tạ Tuy đứng ở dưới tượng điêu khắc ở cổng trường, cạnh bên là ánh đèn đường lạnh lẽo. Hắn mặc áo gió, đôi chân thon dài.
Đang cúi đầu, ngón tay bấm trên màn hình, lông mi rũ xuống, thần sắc lười biếng, lãnh đạm.
Mã Tiểu Đinh còn đang cằn nhằn: “Không hiểu nổi bọn họ, dù gì thì sở thích của mỗi người đều khác nhau. Dụ ca, anh chọn một đi, anh thích cái gì cứ chọn cái đó.”
Chữ ‘thích’ như chạm vào dây thần kinh cảm xúc của cậu. Tống Dụ cầm điện thoại di động, chuẩn bị mở miệng: “Tôi chọn…”
Phía bên kia, Tạ Tuy dường như đã nhìn thấy cậu, ngẩng đầu lên, con ngươi cong cong, nở nụ cười, như là băng tuyết chớm nở, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lời nói trong cổ họng trong nháy mắt ngừng lại.
Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, anh chọn cái gì vậy, cả lớp đều đang dỏng tai lắng nghe lời vàng lời ngọc của ngài đây. Lớn tiếng một chút! —Này này này!”
“Tút —”
Tống Dụ trực tiếp cúp điện thoại.
Giống như một tia sét đánh vào cơ thể, ban phước cho linh hồn, từ da đầu đến ngón chân đều bị tê liệt, triệt để nhận thua.
Cậu chọn Tạ Tuy.
Tống Dụ mặc đồng phục học sinh vào, kéo dây kéo lên. Lông mi dày rậm che khuất đồng tử thanh lãnh, bước chân thẳng tắp về chỗ đã hẹn trước.
Tần Mạch bảo rằng ngồi xuống trò chuyện một lát. Tống Dụ vốn không có chút ý định câu thông nào đối với tên cặn bã này, giống như lúc trước đối mặt với Âu Y Liên vậy.
Mọi chuyện còn chưa phát sinh, cậu có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng loại người này sự độc ác đã viết sẵn trong xương tủy.
Muốn tâm sự một chút, vậy thì cứ tâm sự thôi.
Lớp 11A1 biểu diễn lúc buổi tiệc vừa bắt đầu, hiện tại tiết mục đó đã sớm kết thúc.
Tần Mạch hẹn cậu tại một gian phòng nghỉ đằng sau hội trường.
Lúc bước vào, Tần Mạch đang ngồi trên ghế salon, đã cởi bộ âu phục mình mặc khi lên sân khấu ra, toàn thân áo mũ chỉnh tề.
Tống Dụ đóng cửa lại, đón lấy tầm mắt của gã, ung dung đi tới ngồi xuống.
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chứ.”
Đôi mắt Tần Mạch cong cong, thân thiết khẽ cười: “Làm sao lại đột nhiên đổi tính rồi? Là bác Tống gọi điện thoại cho cậu, rốt cuộc thuyết phục được cậu, kêu cậu không có địch ý lớn như vậy với tôi nữa sao?”
Tư thế ngồi của Tống Dụ lười nhác, vẻ mặt rất bình thường, một chút đều đoán không được là muốn gây chuyện, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Đừng giả bộ, tôi trước hết cho anh một cơ hội, nói rõ chuyện buổi tối thứ sáu ra.”
Sắc mặt Tần Mạch không hề thay đổi, hỏi: “Tối thứ sáu? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Dụ cong môi. Môi cậu rất mỏng, tựa như đang mang theo phần trào phúng: “Tần Mạch, anh vậy mà điều tra tôi thật sâu nhỉ, ngay cả chuyện khi tôi còn bé cũng moi ra được.”
Tần Mạch nhíu mày, hơi nghi hoặc: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Tống Dụ: “Hội trường, ngày mưa, bóng tối. Tôi cũng không biết ba thứ này đối với tôi sẽ có tác dụng lớn như vậy.”
Tần Mạch dường như quyết tâm giả ngu đến cùng, biểu hiện ra thần sắc quan tâm: “Buổi tối thứ sáu cậu bị nhốt ở hội trường ư?”
Tống Dụ: “Đúng vậy, máy phá sóng đều lấy ra dùng, anh thật sự làm rất tuyệt.”
Cuộc nói chuyện này Tống Dụ bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống tính tình nóng nảy ngày thường, ngược lại làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, như là dung nham sắp sửa dâng trào dưới một tầng băng mỏng.
Ánh mắt Tần Mạch lóe lóe, thở một hơi thật sâu nói: “Tôi nếu đã tự xưng làm anh của cậu thì sẽ không tổn thương cậu. Cậu có thể không tin tôi, nhưng tôi thật sự chưa từng làm chuyện này. Bất kể có phải là một trò đùa dai hay không, nhưng tôi sẽ tra hỏi rõ ràng người đã nhốt cậu lại.”
Tống Dụ cười: “Hỏi rõ ràng cái gì chứ? Là hắn có phải antifan hay không ư? Rằng ở Nhất Trung đã sớm ngứa mắt tôi, muốn gài bẫy tôi, xem như một trò cười, ai biết được tôi phản ứng lớn như vậy?”
Đây là một chuyện rất dễ dàng giải thích và phủi sạch quan hệ. Dù sao người không ưa cậu ở Nhất Trung cũng không ít. Nói thật, Tống Dụ hôm nay đến tìm Tần Mạch cũng không phải để ép gã ta thừa nhận.
“Đừng, anh cũng không cần giải thích. Tôi còn phải cảm ơn anh, tạo dựng một hoàn cảnh tốt đẹp như vậy cho tôi cùng Tạ Tuy.”
Tần Mạch sững sờ.
Tống Dụ nói: “Nếu không phải một màn này của anh, tôi cũng không nhận rõ được trái tim của chính mình.”
Tần Mạch thẳng tắp nhìn cậu, độ cong khóe môi chậm rãi bị ủi thẳng; tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, nói: “Trước dừng lại đã, muốn uống gì không?”
“Không cần, không phải anh vẫn muốn cùng tôi tâm sự à?” Tống Dụ đơn giản nói trắng ra, khẽ cười: “Thế thì tâm sự đi. Nói thẳng cho anh biết, cho dù Tạ Tuy không thích tôi, sau này không cùng tôi ở một chỗ, thì cũng không đến lượt anh. Đùa bỡn tình cảm của người khác là có thể mang đến niềm vui cho anh sao – Tần gia dạy cho anh thú vui thấp kém như vậy à?”
Bề ngoài hiền lành của Tần Mạch cũng không duy trì nổi nữa. Từ lúc Tống Dụ nhắc tới Tạ Tuy, lửa giận vô danh đã bắt đầu lan tràn.
Hiện tại, lời nói này của Tống Dụ càng chọc vào chỗ đau của gã. Gã khép đôi mắt hàm chứa bão táp lại.
Ngón tay Tống Dụ lười biếng câu lấy cái ly trên bàn, dường như đang nói về một chuyện vừa nhàm chán vừa tẻ nhạt: “Tôi cũng chẳng hiểu nổi cảm giác ưu việt của anh đến từ đâu. Cũng xin anh tém tém lại bớt cái thái độ chơi trò săn bắt kia đi. Cho dù là muốn theo đuổi Tạ Tuy, anh lấy cái gì ra so với tôi? Tính cách, bề ngoài, hay thậm chí là gia thế mà vẫn một mực bao che cho anh làm trò xằng bậy, để anh lấy làm kiêu ngạo?”
Ngón tay Tần Mạch gõ gõ xuống bàn, rốt cuộc bị cậu chọc giận, giọng điệu trào phúng tới cực điểm: “Tôi theo đuổi ai còn đến phiên cậu hỏi thăm à.”
Tống Dụ chậm rãi đứng dậy, mí mắt rất cạn, ánh mắt lúc nhìn người vừa sắc bén vừa lạnh lẽo: “Nếu không phải anh cứ vội vã đi tìm đường chết, anh cho rằng tôi sẽ chú ý tới anh ư.”
Tần Mạch: “Cậu bận tâm những điều này, không bằng bận tâm căn bệnh của mình đi.” Nói đến đây, gã bởi vì tức giận mà hạ thấp ngữ điệu của mình, ý tứ không rõ mà cười, con ngươi sâu lạnh, cay nghiệt: “Thân mắc bệnh nan y thì không nên lăn lộn, không cẩn thận tự dằn vặt bản thân tới chết, như vậy là lợi bất cập hại, cậu nói có đúng không Tống Dụ.”
“Lợi bất cập hại.” Tống Dụ nhẹ giọng lập lại một câu của gã. Liếc nhìn thứ đang bày trên bàn, hai bình rượu giá cả đắt đỏ. Mắt cậu khẽ nhướn lên: “Miệng bảo là ngồi xuống uống gì đó, thì ra anh định cho tôi uống rượu, phải không?”
Tần Mạch trào phúng ngược lại: “Cậu dám không?”
Tống Dụ không trả lời câu hỏi này, cười nhạo một tiếng, tay cầm một bình rượu: “Nãy giờ tôi phí lời với anh như vậy là bởi vì tôi cảm thấy, nếu như anh biết anh tính kế tôi không thành, ngược lại còn làm cho tôi hiểu rõ tâm tư của mình đối với Tạ Tuy, chắc hẳn sẽ bị chọc tới tức chết đi.”
Tần Mạch gắt gao nhìn cậu, bắp thịt căng thẳng, hô hấp dồn dập, ngay cả da dẻ cũng run lên.
Tống Dụ nhẹ nói: “Tôi không dám.”
Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên trên người thiếu niên. Cậu đứng thẳng, rất cao, rất gầy, như một cây tùng cứng cỏi. Cầm bình rượu, cổ tay tinh xảo trắng bệch, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
“Tôi tin rằng anh biết được nhược điểm thứ hai của tôi. Tôi không thể uống rượu.”
Con ngươi Tần Mạch mở lớn, ngón tay không tự chủ mà siết chặt lấy rìa ghế salon.
Gã đột nhiên cảm thấy Tống Dụ như vậy có chút xa lạ.
Tống Dụ cúi người, biểu tình lạnh lùng tựa như một tên ác nhân, giọng điệu lạnh lẽo tới mức mỗi một chữ đều đeo thêm đao.
— “Nhưng cũng phải xem anh có năng lực nâng ly đưa đến bên miệng tôi hay không.”
Cùng lúc đó, Tống Dụ tóm chặt lấy cổ áo Tần Mạch, giơ tay cầm bình rượu trực tiếp đập tới, quyết đoán, mãnh liệt.
Bình rượu vỡ vụn, ánh sáng khúc xạ từ những mảnh vỡ lóa mắt.
Đau đớn kịch liệt kích thích đại não, toàn thân Tần Mạch bị dọa, con ngươi co lại thành một điểm, sau đó đột nhiên bạo phát, cứng người gào to: “Tống Dụ —”
Tầng băng mỏng ngột ngạt rất lâu ầm ầm vỡ vụn, lớp dung nham dưới băng triệt để bùng nổ.
Tống Dụ cắt ngang lời gã muốn nói, đôi mắt đông lạnh, bình phục lại lửa giận trong lòng, cười nói: “Anh xem đi, là ai sẽ cút trở về thành phố A.”
Tống Dụ đi ra ngoài, đồng phục học sinh bị rượu thấm ướt nhẹp. Cậu trực tiếp cởi ra, khoác lên trên tay.
Kỳ thực, cậu chỉ ngửi thấy mùi rượu đã có chút chịu không nổi, đầu bị say tới khó chịu, thân thể càng tệ hơn, vừa nãy đột nhiên phát lực, sau đó cảm giác hư nhược ập tới như thủy triều, làm cho cậu hơi nhíu mày.
Cậu đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng nữ sinh hét lên. Vốn động tĩnh khi đánh nhau cũng không nhỏ, rất nhanh sẽ tập trung người tới, Tần Mạch bị thương thoi thóp lập tức sẽ được phát hiện, đưa tới bệnh viện.
Rồi ngày mai sẽ là một buổi đối chiếu rất dài.
Tống Dụ cũng không sợ gã, thậm chí không cần bịa ra lý do gì. Cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động, cậu tạm dừng chương trình ghi âm.
Tần Mạch tự cho là mình làm việc kín không kẽ hở, nhưng mà máy phá sóng cũng đã lấy ra dùng, sẽ có thể lần theo manh mối tìm ra rất nhiều thứ. Tần Mạch bởi vì come out, muốn tránh đầu ngọn gió mới tới thành phố C, nếu lại để Tần gia biết gã vì một người con trai mà chọc vào Tống gia, ai bị mang đi còn chưa chắc chắn.
Trong hội trường, ‘Cô bé Lọ Lem’ đã diễn tới cảnh cuối. Lúc Tống Dụ bước đến cửa, cậu không đi vào, dựa người vào tường, nhìn thấy trên sân khấu một đám người tưng bừng vui sướng nhảy nhót.
Qua một đống ý tưởng cải biên vi diệu của mọi người, cảnh cuối được biên kịch thành hôn lễ.
Hoàng tử cùng công chúa bước vào lễ đường đầy hạnh phúc, những động vật nhỏ chen chúc với nhau, mẹ ghẻ cùng hai bà chị hùng hùng hổ hổ ở một bên quét rác.
Bà tiên đỡ đầu vẫy vẫy cây gậy phép đính ngôi sao, làm người chủ trì hôn lễ, nói: “Bây giờ, ta sẽ làm chứng cho các con.”
Cô ta không theo thông lệ mà cười hỏi: “Là ai an bài cho các con đi đến một bước này.”
Cô bé Lọ Lem nói: “Là trường học, là giáo viên, là buổi tiệc Nguyên Đán.”
Hoàng tử nói: “Là Tống đạo áo cơm cha mẹ của chúng con. Nếu không phải vì cậu ấy chém gió nhiều, câu chuyện đã xong từ lâu rồi.”
Toàn trường cười to.
Tống Dụ ở bên ngoài nhìn, cũng cong môi lên.
Sau khi nói xong, nhạc hôn lễ bắt đầu vang lên, vừa lãng mạn lại vừa trang trọng.
Tống Dụ đột nhiên nghĩ tới, lúc mới đầu cậu đề nghị nhạc nền dùng kèn bầu* thổi, nghe vào vui tai biết bao nhiêu, vừa bật đã có cảm giác có người muốn mời hai bàn cơm ở trước cửa thôn.
Giang Sơ Niên sợ đến suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đi theo Tạ Tuy cầu xin, kêu Tạ Tuy khuyên răn cậu, hoảng loạn tới nói không nổi: “Chết toi rồi Tạ thần, Dụ ca dự định bật nhạc kèn bầu cho hôn lễ, van cầu cậu ngăn cản vị thiên tài này đi.”
Tạ Tuy cũng bị chọc cười, vẻ thanh lãnh trong cặp mắt đào hoa tan rã, khóe môi cong lên, nghiêng đầu hỏi cậu: “Thì ra cậu thích loại này à?”
Tống Dụ cũng không phải là thích.
Cậu kỳ thực chỉ là lắm mồm lắm miệng nói một câu, nhưng không ai dám phản bác mà thôi.
Đương nhiên, ý nghĩ thiên tài này cuối cùng cũng không được thực thi.
Màn ảnh đằng sau sân khấu xuất hiện bầu trời đêm đen nhánh cùng hoa tuyết, trong cái liếc mắt nhìn nhau nín cười của cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử, câu chuyện kết thúc.
Cậu đột nhiên rất muốn gặp Tạ Tuy, trong lòng mê man, lại có chút thất lạc khó có thể che giấu.
Tạ Tuy biết rằng cậu thích hắn sao, nhưng bản thân cậu ở trong mắt hắn là gì cơ chứ?
— “Người không rõ lý do mà tiếp cận cùng lấy lòng đều là ham muốn tướng mạo của cậu.”
— “Cậu cũng vậy sao?”
— “Tớ dĩ nhiên không phải!”
Câu trả lời chắc chắn lúc trước rõ ràng vang lên bên tai. Tống Dụ khép mắt lại. Cậu thật sự là tự đào hố cho bản thân mình.
Tiết mục ‘Cô bé Lọ Lem’ kết thúc, trong group lớp pháo hoa nổ ngợp trời.
[Đèn cũ vẫn như trước: Ô ô ô cuối cùng cũng xong rồi, trời ạ, cảnh cuối cùng tôi cầm chổi mà tay còn run.]
[Sadako không quên người đào giếng: Tiệc ăn mừng! Tiệc ăn mừng! Tiệc ăn mừng! Mau lựa chọn chỗ nào đi, buổi Nguyên Đán này chúng ta cùng nhau ăn *gấu mèo nhỏ nâng cối xay gió*]
[Là Vãn Vãn nha: Nghe theo ông xã Dụ ca của cưng, Tống đạo, ông xã, Dụ ca. Chúng ta đi chỗ nào ăn mừng đây. *đầu chó*]
[Cậu đợi tôi một chút: Tôi đề nghị đi ăn lẩu! Trên đường Lâm Thanh mới mở một quán, được đánh giá rất tốt!]
Tống Dụ bấm vào xem nội dung, chưa trả lời, cầm điện thoại đi ra ngoài. Lúc bước đi, lại nhìn thấy một tin nhắn Tạ Tuy gửi đến.
[Tạ Tuy: Xin lỗi, tôi tới muộn. Cậu bây giờ còn ở hội trường không?]
Tống Dụ sững sờ. Tâm tình của cậu bây giờ, nhìn thấy cái tên ‘Tạ Tuy’ này, hô hấp đều ngừng vài giây.
Đầu ngón tay sờ màn hình lạnh lẽo, bình phục lại những cảm xúc loạn xạ xà ngầu.
[Tống Dụ: Không có, tớ ra ngoài rồi. Cậu qua phía bên này đi, hẳn là sẽ gặp được.]
[Tạ Tuy: Ừ.]
Giải quyết xong chuyện của Tần Mạch, nên đến chuyện của Tạ Tuy.
Vậy việc này đã bắt đầu từ khi nào.
Tống Dụ cũng không biết.
Chỉ là khi cậu phản ứng lại, hình như đã thích hắn mất rồi.
Cậu đi ra ngoài, sợ mình tới lúc đó quá sốt sắng, cho nên lúc Mã Tiểu Đinh gọi điện thoại tới, cậu cũng tiện thể bắt máy.
Phía bên Mã Tiểu Đinh hình như còn rất ồn ào, mọi người năm mồm mười miệng cãi nhau.
Mã Tiểu Đinh bất đắc dĩ gào vào điện thoại di động, nói với cậu: “Dụ ca, bọn em đang quyết định lát nữa sẽ ăn cái gì. Một nửa đề nghị ăn lẩu, một nửa đề nghị ăn đồ nướng. Anh cảm thấy thế nào? Theo em, hai đám người này quả thực có bệnh, không phải lẩu hay thịt nướng cũng chẳng khác nhau mấy sao, vậy mà lại ghét bỏ lẫn nhau. Bên ăn lẩu ghét bỏ thịt nướng phiền phức, bên thịt nướng lại ghét bỏ ăn lẩu sẽ bị bám mùi, lý do gì cũng lôi ra được. ĐM, em muốn chọn ăn bún thập cẩm cay.”
Tống Dụ mất tập trung mà nghe. Cậu đi ra bên ngoài, nhìn thấy Tạ Tuy.
Tạ Tuy đứng ở dưới tượng điêu khắc ở cổng trường, cạnh bên là ánh đèn đường lạnh lẽo. Hắn mặc áo gió, đôi chân thon dài.
Đang cúi đầu, ngón tay bấm trên màn hình, lông mi rũ xuống, thần sắc lười biếng, lãnh đạm.
Mã Tiểu Đinh còn đang cằn nhằn: “Không hiểu nổi bọn họ, dù gì thì sở thích của mỗi người đều khác nhau. Dụ ca, anh chọn một đi, anh thích cái gì cứ chọn cái đó.”
Chữ ‘thích’ như chạm vào dây thần kinh cảm xúc của cậu. Tống Dụ cầm điện thoại di động, chuẩn bị mở miệng: “Tôi chọn…”
Phía bên kia, Tạ Tuy dường như đã nhìn thấy cậu, ngẩng đầu lên, con ngươi cong cong, nở nụ cười, như là băng tuyết chớm nở, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lời nói trong cổ họng trong nháy mắt ngừng lại.
Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, anh chọn cái gì vậy, cả lớp đều đang dỏng tai lắng nghe lời vàng lời ngọc của ngài đây. Lớn tiếng một chút! —Này này này!”
“Tút —”
Tống Dụ trực tiếp cúp điện thoại.
Giống như một tia sét đánh vào cơ thể, ban phước cho linh hồn, từ da đầu đến ngón chân đều bị tê liệt, triệt để nhận thua.
Cậu chọn Tạ Tuy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.