Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 85: Hãy mở mắt lúc bình minh

Thiếp Tại Sơn Dương

04/08/2020

Nụ hôn này tới đột ngột mà hung hăng, công thành chiếm đất, gần như là bá đạo mà đuổi sạch không khí xung quanh cậu.

Giữa môi răng đều là hương vị bạc hà lành lạnh.

Sau lưng Tống Dụ căng chặt, dán lên mặt tường lạnh lẽo, trong đầu pháo hoa nổ tung, thân thể cứng ngắc tiếp nhận đầu lưỡi Tạ Tuy thâm nhập vào. Da đầu cậu tê rần, gò má nóng bỏng, cậu suýt chút nữa hô hấp đều ngừng lại, mà làm cho người ta thẹn thùng nhất chính là đôi mắt của Tạ Tuy. Trong quá trình hôn, thế mà từ đầu đến cuối hắn đều không nhắm mắt, dựa vào chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ mà chăm chú nhìn cậu, lông mi dày rậm, cặp mắt đào hoa đen kịt thâm trầm, dường như phải nhìn rõ từng biểu hiện thẹn thùng của cậu.

Mỗi tấc da bị tầm mắt của hắn chạm vào đều sắp bốc cháy.

Tâm thái Tống Dụ sụp đổ hoàn toàn, tất cả tâm tình phức tạp trong lòng đều tan rã. Cậu giơ lên cánh tay gầy gò trắng nõn, che lên đôi mắt Tạ Tuy.

Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp, tựa hồ còn bởi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi.

Lông mi Tạ Tuy run lên, hô hấp sững sờ ngừng lại trong chốc lát, sau đó như bị kích thích, bàn tay ôm vòng eo của Tống Dụ càng thêm dùng sức, hôn càng thêm động tình, càng thêm làm càn. Như là tình cảm bị đè nén rất lâu triệt để bạo phát, dung nham từ dưới biển sâu cuốn qua thần trí.

Ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đang rơi.

Hành lang chật hẹp, thiếu niên trong vòng tay. Bên ngoài là vầng trăng vàng óng, màn trời xanh đậm, đèn đường rải nhẹ nhàng trên lớp tuyết trắng mịn. Người đi đường kinh ngạc thốt lên, vui cười, bên ngoài ồn ào hoan hô, tiếng người huyên náo.

Không gian bên đây lại là sóng ngầm mãnh liệt, những lời đã muốn nói từ lâu, sự vui mừng nóng bỏng của thiếu niên.

Tạ Tuy cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn này.

Tống Dụ hơi thở dốc, con mắt nổi lên một tầng nước, nhưng vẫn sáng sủa kinh người.

Trong không gian chật hẹp tối tăm, tất cả cảm quan đều được phóng đại.

Tạ Tuy dời bàn tay đang che mắt mình đi, vẫn không lập tức đứng thẳng người dậy, ngược lại là lưu luyến khoảnh khắc này, dịu dàng tới gần, cằm dựa lên bả vai Tống Dụ, ôm eo cậu, khóe môi không ngăn được mà cong lên.

Hắn nói: “Dụ Dụ, tôi rất vui.”

Toàn bộ khí lực của Tống Dụ đều bị rút đi, chỉ có thể nhờ vách tường chống đỡ. Cảm giác mê man trong đầu như nước thủy triều dần rút đi, kinh hoảng cùng thẹn thùng cũng tản bớt.

Nghe được lời hắn nói, sự vui sướng dường như cũng truyền qua.

Đáy lòng là một mảnh sáng rực, thấu triệt, giống như tuyết đầu mùa.

Cậu cười rộ lên, đôi mắt trong trẻo như nước suối.

“Tạ Tuy.” Âm thanh của cậu cực kỳ nhẹ.

Cậu nói: “Tớ cũng thích cậu.”

Lời được nói ra, cậu có thể cảm giác được rõ ràng thân thể Tạ Tuy cứng ngắc, bàn tay ôm eo cậu siết chặt lại.

Không khí yên tĩnh vài giây, sau đó là tiếng cười khẽ ngắn ngủi của thiếu niên.

Hắn như trừng phạt mà gãi phần eo dưới của cậu, âm thanh khàn đặc không thể tưởng nổi, gần như là khẩn cầu: “Lát nữa còn phải ra ngoài gặp người khác, đừng tiếp tục trêu chọc tôi.”

Trái tim Tống Dụ vẫn đang nhảy nhót loạn xạ, mím môi cười, gật đầu một cái: “Ừ.”

“Nhìn có thấy gì không?”

Tống Dụ cảm giác như thể bọn họ đang giấu một đám người lén lút yêu đương, vừa sốt sắng lại vừa kích thích. Nhưng miệng đều bị hôn tới như vậy, nếu gặp mặt mọi người cũng quá lúng túng rồi. Cậu quay đầu lại hỏi Tạ Tuy mấy lần, trong lòng vẫn là lo sợ bất an, có chút sợ hãi.

Tạ Tuy ngược lại càng tình nguyện bọn Giang Sơ Niên lập tức nhận ra, sau đó thuận thế công khai mối quan hệ. Nhưng hắn quan tâm đến ý nguyện của Tống Dụ, sẽ vui lòng chờ một chút. Tầm mắt hắn rơi vào bờ môi hồng nhạt của cậu, khẽ mỉm cười: “Vẫn bình thường, không nổi bật.”

Tống Dụ thở ra một hơi, rồi hỏi: “Đợi chút nữa chúng ta sẽ nói gì? Cùng ra ngoài đi vệ sinh?”

Tạ Tuy cong môi: “Không phải là cùng nhau ước định một đời chung thân sao?”

Tống Dụ há miệng, nghiêng đầu nhìn hắn muốn nói gì đó, nhưng vừa đối diện với tầm mắt của Tạ Tuy, trái tim đột nhiên lại dừng mấy nhịp. Cậu vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của Tạ Tuy rất đẹp, khi chăm chú nhìn người khác vừa ôn nhu vừa thâm tình. Dễ dàng làm cho người ta mê muội.

Nhớ tới vừa nãy, Tống Dụ liền không tự chủ được cười rộ lên, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

“Vậy chúng ta bây giờ coi như là người yêu sao? Bạn trai?”

Bạn trai.

Hai chữ chảy qua trái tim, làm cho Tạ Tuy cảm thấy cổ họng hơi khô, nghiến răng muốn cắn Tống Dụ một cái. Hắn cụp mắt, thấp giọng hỏi: “Nếu không gọi bạn trai, cậu muốn gọi là gì?”



Tống Dụ sửa lại nói: “Tớ muốn cậu gọi tớ bằng cái khác.”

Tạ Tuy chậm rãi: “Ừm? Dụ Dụ rất dễ nghe, cũng đáng yêu.”

Đã sắp đến cửa gian phòng riêng, cậu bị một tiếng ‘Dụ Dụ’ này của hắn khiến cho cả người như bị điện giật, lỗ tai đỏ ửng. Ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế, nên cà lơ phất phơ bảo: “ID của tớ ấy, ‘Ông xã Dụ ca của cưng’, vẫn chưa rõ sao?”

Tạ Tuy nhàn nhạt ‘Ồ’ một tiếng, cầm lấy nắm cửa, cười hỏi: “Thế gọi là gì?”

Tống Dụ: “Gọi ông xã.”

Cửa mở ra.

Mọi người vốn là đã ăn tới mệt mỏi, hiện tại từng người đều đang dựa lưng chơi điện thoại di động, bên trong gian phòng vô cùng yên tĩnh. Cho nên, Tống Dụ vừa tới, hai chữ ‘ông xã’ cuối cùng thanh thanh thúy thúy, y hệt như tiếng sấm nổ bên tai mọi người.

Bên trong phòng: “???”

Tống Dụ bắt gặp được nụ cười có chút xấu xa nơi khóe miệng của Tạ Tuy. Quay đầu lại, cậu liền đối diện với một đám người A1 mắt trừng to. Điện thoại di động của Mã Tiểu Đinh rớt xuống đùi, Giang Sơ Niên cũng toàn thân choáng váng. Thân là hủ nữ fan cp, cô vừa mới nghe được cái gì thế? Lương Doanh Doanh là người phản ứng trước hết, trố mắt ngoác mồm: “Dụ ca… Các cậu….”

Tống Dụ: “……”

Làm sao đây, ngày đầu tiên vừa xác định mối quan hệ, thân phận bạn trai liền bại lộ rồi.

Tạ Tuy ở bên cạnh nín cười.

Tống Dụ yên tĩnh 3 giây, trấn định lại, giải thích nói: “Tôi vừa mới giải thích cho Tạ Tuy nghe lai lịch về ID trên mạng của tôi.”

Mã Tiểu Đinh thở phào một hơi, ngu ngơ mà huỵch toẹt ra: “Làm em sợ muốn chết, em cứ tưởng rằng anh ở sau lưng bọn em ngầm gọi Tạ thần là ông xã chứ.”

Nam sinh bên cạnh y không đành lòng nhìn y đi tìm đường chết, vươn tay ra che kín cái miệng xui xẻo kia.

Sự kích động gần như sắp sửa tràn ra khỏi khuôn mặt Giang Sơ Niên, cô bé nhảy nhót hỏi: “Dụ ca, các cậu mới làm gì vậy, làm sao lại đi lâu như thế?”

Tống Dụ không giải thích.

Tạ Tuy giúp cậu giải vây, cười nói: “Bên ngoài tuyết rơi rồi, bọn tôi đi xem thử, tốn chút thời gian.”

Giang Sơ Niên ngây ngốc. Dựa vào tâm tư nhạy bén của con gái, cô có thể rõ ràng cảm giác được Tạ Tuy hiện tại tâm tình vô cùng tốt. Tuy rằng bình thường mọi người đều vui vẻ lấy chuyện cp ra đùa giỡn, nhưng đều là nhờ vào mặt mũi của Dụ ca, biết Tạ thần sẽ không tức giận mới dám náo động. Kỳ thực, các cô đều có chút sợ Tạ Tuy, dù sao hình tượng cao lãnh khó gần của Tạ thần vẫn chưa bao giờ bị phá vỡ, tất cả sự dịu dàng cùng kiên nhẫn chỉ dành cho Dụ ca, thái độ đối với bọn họ luôn lãnh đạm và xa cách.

Rất hiếm khi được như bây giờ, mặt mày cong cong, thanh nhã, ôn nhu đến khó mà tin nổi.

Cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Lương Doanh Doanh không nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười của Tạ Tuy, phản ứng đầu tiên của cô chính là tuyết rơi rồi. Đối với người chưa từng thấy các phương diện khác của thành phố C, tuyết rơi thật sự là một chuyện khiến người ta ngạc nhiên!

Cô bé lập tức ngồi dậy từ trên ghế sofa: “A a a! Có tuyết rồi! Quá tuyệt vời! Trận tuyết đầu tiên của Nguyên Đán năm nay! Nhanh nhanh nhanh, để tôi đi xem xem!” Các nam sinh bên cạnh cũng hoan hô mà đứng lên, quét sạch vẻ lười nhác sau khi ăn uống no đủ, “Đi đi đi, đi ra ngoài nhìn tuyết.”

Mã Tiểu Đinh bị người đẩy, kêu lên, vẻ mặt hết sức cạn lời: “Không phải đã nói là sẽ chơi Ma Sói sao. Tôi được lá Sói mỹ nhân, đã quyết định xong là tối nay muốn mê hoặc người nào rồi.”

Giang Sơ Niên le lưỡi: “Nếu muốn chơi thì cũng phải chơi thẻ Cupid.”

Cô bé cầm lấy áo khoác nhung, đứng dậy, chớp mắt với Tống Dụ: “Ông xã, cùng đi ngắm tuyết rơi đi.”

*Sói mỹ nhân là một nhân vật trong game Ma Sói. Sau khi tham gia vào việc giết chóc ban đêm, sói mỹ nhân sẽ mê hoặc một người tốt. Sau khi Sói mỹ nhân chết, người bị mê hoặc sẽ chết vào đêm đó. Sói mỹ nhân không thể tự lộ vai hoặc tự giết bản thân.

xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me-85-0

Mọi người ha ha ha ha cười rộ lên. Dù sao Tống Dụ vừa nãy nói mấy câu đó, lại làm cho bọn họ nhớ tới ngày đầu tiên trên diễn đàn gặp được cái ID tinh phong huyết vũ kia. Dụ ca đại ca xã hội, oán trách khịa người thật giỏi.

Tạ Tuy hơi híp mắt lại.

Sự thèm ăn của Tống Dụ vốn không bao nhiêu, phía trước cũng gần như chẳng ăn gì, lại vừa mới đột nhiên được tỏ tình, vui vẻ đến quên hết tất cả, càng không có tâm tình gì để ăn uống. Hơn nữa, vừa nãy Tạ Tuy nói dối, bọn họ nào có ra ngoài nhìn tuyết. Bây giờ, mọi người cùng nhau hò hét, chút cảm giác căng thẳng do yêu đương vụng trộm triệt để không còn, cậu thở phào một hơi, may mắn là không lộ ra, đối với việc ngắm tuyết cũng có một chút hứng thú.

“Vậy thì đi xem đi.”

“Ồ ồ ồ —” Mọi người bên trong gian phòng lập tức chạy đi, vèo một phát, để lại bạn lớp trưởng mặt mày đau khổ đi trả tiền.

Mã Tiểu Đinh tang thương đi theo, kêu trời trách đất: “Tôi muốn chơi Ma sói! Tôi muốn chơi Ma sói!” Cậu nam sinh bên cạnh y vươn tay tóm lấy y: “Đêm đầu tiên đã dùng vai phù thủy, dựa vào trực giác thiên tài của mình mà độc chết tiên tri. Ông câm miệng lại ngay! Đồ óc heo!” Mã Tiểu Đinh biện giải cho bản thân: “Làm sao mà trách tôi! Bọn sói đang mở mắt, thằng đó nhích tới nhích lui làm gì!” Đến lượt nhà tiên tri giải thích: “Đcm tôi đây đói bụng! Nhắm mắt ăn không được hả?”

Mọi người lại một phen ha ha ha cười.

Tống Dụ đi ở đằng sau, phía trước là đám bạn học ồn ào không ngừng nghỉ, cậu tận lực thả chậm bước chân.



Trong quán lẩu đèn lồng đỏ soi rọi bầu không khí vui mừng, ấm áp. Đi trên cầu thang đen kịt, cậu bắt đầu tính món nợ lúc nãy, nhéo một phát lên cánh tay của Tạ Tuy: “Cậu vừa nãy là cố ý phải không?” Tạ Tuy tùy cậu nhéo, cười nói: “Cố ý gì cơ?”

Tống Dụ: “Cố ý để tớ gọi cậu là ông xã.”

Tạ Tuy mỉm cười: “Ừ.”

Tống Dụ: “Hả??!! Cậu còn ừ?!”

Giọng điệu của Tạ Tuy lười biếng nói: “Bình thường còn lâu mới nghe được cậu gọi như vậy, hiện tại quá đã ghiền.”

“……”

Tống Dụ đột nhiên cảm thấy Tạ Tuy có lẽ hiểu rõ bản thân mình còn hơn cậu nhiều, ví dụ như lúc trước ở trên sân thể thao hắn từng nói với cậu, ‘Có thể còn rất xấu tính.’*

*Chương 65

Thật sự rất xấu, rất hư hỏng.

Cầu thang rất hẹp, lại đen kịt. Tống Dụ còn đang suy tư làm thế nào để dạy dỗ hắn một trận, đột nhiên cảm giác tay mình bị người khác nắm lấy, lời nói liền bị ngăn lại trong cổ họng.

Dạ thịt chạm nhau. Sau đó, mười ngón tay chậm rãi liên kết.

Giống như đang từ tốn nắm lấy trái tim của cậu.

Lương Doanh Doanh là người đầu tiên chạy ra ngoài, trực tiếp lôi kéo cánh tay Giang Sơ Niên, hai cô bé đi phía trước mọi người, chạy vội xuống cầu thang. Giày đạp trên tấm ván gỗ phát ra âm thanh, náo nhiệt, hoạt bát, tràn ngập sự phấn chấn của thanh xuân. Các cô cười đùa, nói chuyện phiếm, âm thanh rõ ràng.

Giang Sơ Niên nói, “Chơi Ma sói, hôm nay nhất định phải chọn lá Cupid. Nếu tôi là Cupid, bà đoán xem tôi sẽ ghép đôi ai?”

Lương Doanh Doanh cười không ngừng: “Chậc, cái này mà còn cần phải đoán à.”

Giang Sơ Niên cười rộ lên: “Trời tối rồi, mời nhắm mắt.”

Lương Doanh Doanh trêu ghẹo mà nói tiếp: “Cupid, mời mở mắt. Tối nay bạn phải chỉ định một đôi yêu nhau, bạn chỉ định ai?”

Giang Sơ Niên cười cong cả mắt, kéo thanh âm thật dài, đùa giỡn bảo: “Đó đương nhiên là cặp đôi trời đất tạo thành, Dụ ca cùng Tạ thần của tôi.”

Các cô đi ở đằng trước, cầu thang có chút dài, tiếng nói dù cách xa những vẫn có thể đến bên tai.

Đi xuống dưới lầu, ra ngoài, đập vào mắt chính là màn hoa tuyết trắng xóa mênh mông, ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu lên thế giới một mảnh yên tĩnh, người đi đường đều ngước nhìn lên bầu trời đêm. Nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt mỗi người.

Tuyết rơi rồi. Hoa tuyết rơi xuống trên vai, phất qua đôi lông mày.

Bên kia, Giang Sơ Niên cùng Lương Doanh Doanh cho rằng cách tương đối xa, người trong cuộc sẽ không nghe được, cho nên bắt đầu vui vẻ nói cười: “Sau đó, cặp đôi yêu nhau mời mở mắt, xin xác nhận thân phận lẫn nhau.”

Cặp đôi yêu nhau, mời mở mắt.

Tạ Tuy cùng Tống Dụ bỗng nhiên nhìn nhau.

Tống Dụ nhịn không được, cười rộ lên.

Từ hành lang ánh đèn tối tăm đến đây, ánh sáng từ ngoài trời sáng sủa, bông tuyết mới tinh, mặt trăng óng ánh.

“Rồi sao nữa?”

“Rồi sau đó, trời đã sáng. Thượng Đế không muốn quản đám kì đà cản mũi kia nữa.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Rồi sao nữa.

Trời đã sáng.

Tạ Tuy nghiêng đầu, nhìn gò má của Tống Dụ.

Thiếu niên đang ngửa đầu, gò má trắng nõn, tinh xảo như tuyết.

Hắn khẽ mỉm cười, nghĩ, trời đã sáng rồi đấy, Dụ Dụ.

Ngôi sao băng vỡ thành nhiều mảnh, đốt cháy vùng đất băng giá hoang vu, từ đấy về sau, trong vực thẳm tràn ngập ánh sáng mênh mang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook