Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 78: Nói chuyện
Thiếp Tại Sơn Dương
04/08/2020
Buổi tiệc Nguyên Đán cùng kì thi cuối kỳ sắp tới gần. Trải qua cả một học kỳ nỗ lực học tập, Tống Dụ đến cuối cùng ngược lại buông lỏng được một chút.
Mỗi ngày đều thi, sửa đề sai, xem tài liệu ôn tập, cũng không tới mức loay hoay tới sứt đầu mẻ trán.
Trong lúc tập luyện cô bé Lọ Lem, cả lớp 10A1 đều không gọi Tống Dụ là ‘Dụ ca’, trực tiếp gọi ‘Tống đạo’.
Cái biệt danh này nghe thật khờ.
Nhưng Tống đạo bị cảm, thân thể không thoải mái, cũng chẳng thèm so đo với bọn họ.
Phòng học bọn họ dùng để tập luyện sát bên lớp 11A1, thảo nào lần nào cũng chạm mặt Tần Mạch.
Mấy ngày liên tục, Tống Dụ cứ cùng Tần Mạch cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại gặp. Vốn là bầu không khí giữa bọn họ vẫn một mực đối chọi gay gắt, như nước với lửa, ai ngờ Tần Mạch dạo gần đây như thể đổi tính, liên tiếp tìm cách lấy lòng cậu.
Mã Tiểu Đinh lúc trên lớp trực tiếp bức ép: “Dụ ca, em luôn cảm thấy cái tên Tần Mạch kia không phải là người tốt, có ý đồ bất chính đối với anh đó.”
Tống Dụ sửa lời y: “‘Ý đồ bất chính’ không phải là dùng như vậy.”
Mã Tiểu Đinh: “À à, ý là có mưu đồ khác. Tên đó có bệnh, luôn muốn cùng anh ngồi xuống tâm sự, có gì để nói chứ?”
Tống Dụ nói: “Trời mới biết.”
Cậu cảm thấy Tần Mạch hình như điên rồi? Tần Mạch đang làm gì vậy, lấy thủ đoạn kiếp trước dùng để đối phó Tạ Tuy ra áp dụng cho cậu? Thôi đừng nha, cậu không ưa nhất chính là loại hư tình giả ý này.
Tạ Tuy những ngày này vội vàng bận chuyện bên thành phố A, nghe được lời Mã Tiểu Đinh nói, hơi sững người. Ngòi bút trên giấy lạnh lẽo vạch một cái, hắn nghiêng đầu nói: “Các cậu tập luyện ở chỗ nào, tôi hôm nay đi cùng cậu.”
Tống Dụ ngẩn người. Tạ Tuy mà tới – đây không phải sẽ trực tiếp gặp mặt Tần Mạch rồi ư? Dẹp, như vậy sao được. Bạn cùng bàn của cậu thật vất vả mới có được bộ dáng bận rộn của học sinh đứng nhất khối, làm sao có thể bởi vì một tên tra nam mà bị đứt đoạn được chứ.
Tống Dụ xua tay: “Không không không, cậu đi làm việc của cậu đi. Kỳ thực cũng không có gì, tớ chỉ chán ghét tên đó thôi, cũng đâu để ý tới hắn.”
Khóe môi Tạ Tuy hơi cong, tầm mắt lại nhìn về phía Mã Tiểu Đinh: “Địa điểm.”
“…”
Mã Tiểu Đinh còn sợ Tạ Tuy hơn Tống Dụ, nuốt nước miếng, trực tiếp trả lời.
Tống Dụ ở bên cạnh bất đắc dĩ giật giật môi.
Có Tạ Tuy ở một bên quan sát đối với đám diễn viên mà nói, ngược lại là một chuyện cực kỳ đáng vui mừng – Tống đạo rốt cuộc cũng không uống nước thường xuyên như vậy nữa! Ngay cả việc mắng người cũng dùng từ ngữ dịu dàng hơn một chút.
Quả nhiên là ở trước mặt ông xã sẽ thu liễm tính tình lại ư?
Thứ sáu, lại là một ngày trời mưa, mùa đông ở thành phố C rất hiếm thấy tuyết, nhưng mưa lại tương đối nhiều.
Trận mưa này đến đột ngột không kịp chuẩn bị, Tống Dụ đứng ở cửa hội trường, nhìn ra bên ngoài, chờ Tạ Tuy tới đón.
Nhưng mà cậu chưa kịp chờ Tạ Tuy đến, Tần Mạch đã tới trước.
“Đi cùng không?”
Giọng nói ôn hòa ở bên cạnh vang lên, trước sau như một khiêm tốn hữu lễ.
Áo len trắng, quần dài xám, trong tay còn cầm một tán dù đen, đôi con ngươi hổ phách mỉm cười nhìn Tống Dụ.
Tống Dụ ở trong lòng sắp sửa tặng gã mấy con ‘6’ rồi. Cậu mấy ngày qua một mực không thèm phản ứng đối với Tần Mạch, hiện tại bởi vì trời mưa nên càng thêm nóng nảy, nghiêng đầu khẽ cười: “Tôi nói này Tần Mạch, thú vị sao? Chúng ta trước đây cả hai người chán ghét nhau rất tốt, anh ở trước mặt tôi giả bộ cái gì?”
Tần Mạch bật cười: “Bác Tống nói không sai, tính tình này của cậu quả thực rất khó nhằn.”
Tống Dụ trào phúng mà hạ khóe miệng.
Tần Mạch: “Nhìn cậu không có dù, định đưa cậu đi một đoạn đường mà thôi, cậu nghĩ nhiều như thế làm gì. Tôi biết cậu đối với tôi có cái nhìn xấu, nhưng tôi làm đàn anh cũng phải biết tha thứ một chút, huống hồ là thân thể cậu còn không tốt.”
“Kỳ thực, nói trắng ra là tôi trước đây cũng chẳng làm gì cậu đi.” Tần Mạch nghiêng đầu cười: “Tống Dụ, cậu như vậy làm tôi tưởng rằng chúng ta đã quen biết từ trước đấy. Chẳng lẽ trước đây tôi từng chọc phải cậu?”
Tống Dụ: “Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Tần Mạch rơi vào mắt cậu, cười: “Ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Tống Dụ: “Nói chuyện gì?”
Tần Mạch: “Trước chọn một chỗ ngồi xuống đã.”
Tống Dụ: “Là liên quan tới Tạ Tuy sao?”
Bàn tay nắm chặt cán dù của Tần Mạch siết chặt lại, nhíu mày: “Tạ Tuy là ai? Bạn cùng bàn của cậu kia?”
Tống Dụ không vạch trần gã: “Nếu như liên quan đến cậu ấy, vậy thì miễn bàn.”
Tần Mạch có chút buồn cười: “Cậu để ý cậu ta như vậy? Không hề giống bạn cùng bàn thông thường.”
Tống Dụ: “Vậy thì không làm bạn cùng bàn thông thường thôi.”
Biểu tình của Tần Mạch sắp không duy trì nổi nữa, nhìn cậu thật sâu, lãnh đạm nói: “Bác Tống biết cậu đối với một tên con trai có tâm tư như thế à.”
Đại khái là trong bộ não của một tên tra nam đều là loại tư tưởng dơ bẩn kia.
Tống Dụ khịt mũi coi thường, nhìn về phía trước.
Trong màn mưa, Tạ Tuy bung dù đi tới, dưới ánh đèn đường mưa phùn hiện rõ từng tia, bọt nước trắng như trân châu nổi lên trên tán dù.
Tống Dụ nói: “Bố tôi? Đương nhiên biết chứ, ông ấy còn tự thân tặng quà nữa cơ.”
Giá trị trăm vạn.
Nếu như Tống đổng nghe được lời này, sợ rằng ông sẽ tức giận đến giơ chân.
Tần Mạch làm sao có thể tin cậu, ý cười lạnh cứng.
Bởi vì kiêng kỵ Tống gia, gã vẫn luôn không dám ra tay với Tống Dụ.
Ép Tống Dụ uống rượu nói ra nghe thì dễ, nhưng rất khó để cho manh mối không lần về chính mình. Hơn nữa, trong tài liệu điều tra nói cho gã biết, đối với Tống Dụ, rượu là thứ chí mạng. Gã chỉ muốn đuổi Tống Dụ đi, cũng không dám gây nên chuyện lớn, hứng chịu lửa giận từ Tống gia.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Mạch thay đổi phương thức. Ở trong mắt gã, Tống Dụ từ đầu tới đuôi là một đứa nhóc tính tình tệ hại, có thói quen coi trời bằng vung mà thôi, hơi tốn chút tâm tư là có thể giải quyết được.
Thông qua cậu ta để tiếp cận Tạ Tuy, khả năng càng dễ dàng. Chỉ là không nghĩ tới, nguyên lai Tống Dụ đối với Tạ Tuy vậy mà là suy nghĩ như thế này.
Thú vị…
Tần Mạch khẽ cười, gã luôn là một người yêu thích chuyện mới mẻ, có tính khiêu chiến. Nếu như nói gã vốn nổi lòng ham muốn đối với Tạ Tuy, thì hiện tại bởi vì sự ngăn cản của Tống Dụ, thứ tình cảm này càng thêm dày đậm, hứng thú cũng càng lúc càng lớn.
Hình ảnh Tạ Tuy hai chân thẳng tắp, cầm dù trong mưa chính là một bức họa thanh lãnh, ưu nhã.
Hắn ngước mắt, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tần Mạch.
Tầm mắt rất nhẹ, nhưng Tần Mạch lại có một loại cảm giác âm lãnh khó có thể dùng lời để diễn tả. Gã dù gì trước đó cũng không hiểu quá rõ Tạ Tuy, nhưng dẫu thế thì có sao, cũng không đời nào khó đối phó bằng Tống gia được.
Tống Dụ đi về phía trước, vào dưới tán dù của Tạ Tuy: “Đi đi đi, tớ sắp chết đói rồi.”
Tần Mạch ở bên cạnh cười, dùng giọng điệu thân mật, quen thuộc nói với Tống Dụ: “Thì ra là em có người tới đón à.”
Tạ Tuy nghe như vậy, khóe môi nhàn nhạt cong lên, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dụ Dụ muốn ăn cái gì?”
Hai chữ ‘Dụ Dụ’, nụ cười mỉm ôn nhu. Như là xưng hô giữa người yêu.
Không chỉ Tần Mạch vẻ mặt cứng ngắc, Tống Dụ cũng kinh ngạc.
Tống Dụ: “???”
Cảm giác như thể đại não vừa mới bị giật điện.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt đen kịt của Tạ Tuy.
Kịp nhận ra là Tần Mạch đang ở bên cạnh nhìn, cậu cũng chỉ có thể nhắm mắt, hàm hồ ngầm thừa nhận: “Tùy tiện ăn đại gì đi.”
Tạ Tuy nói: “Lần sau nhớ gọi điện cho tôi sớm một chút.”
Tống Dụ nuốt điều muốn nói ngược lại vào miệng, mạnh mẽ ép mình nói ra: “Ừ.”
Người ngoài thoạt nhìn chính là một câu trả lời thẹn thùng lại hàm súc.
‘Người ngoài’ ở đây chỉ có Tần Mạch.
Tần Mạch đã triệt để mặt mày không hề cảm xúc – gã nghĩ, cho dù là không uống rượu, Tống Dụ cũng phải rời đi.
Ngày thứ bảy.
Tống Dụ bị bà ngoại bắt phải gọi điện thoại về nhà, nói dễ nghe là liên lạc nhiều, nhưng trên thực tế là trong nhà người tiếp điện thoại cũng chỉ có Tống Uyển Oánh rảnh rỗi không có gì làm.
Tống Uyển Oánh gần đây coi trọng một nam diễn viên, đóng phim cổ trang, hình tượng bạch y kiếm khách, đâm trúng ngay trái tim thiếu nữ của cô.
Cô nói: “Chị đã quyết định, vì anh ấy, chị muốn vào giới giải trí.”
Tống Dụ đang làm bài tập: “Vào giới giải trí làm chi, trực tiếp đòi tiền từ chỗ bố, mở một công ty để nâng anh ta đi.”
Tống Uyển Oánh: “Cái thằng cục súc.”
Tống Dụ: “Chị khoan nói đã, biết gần đây trong trường em có biệt danh gì không? Người người đều gọi em là ‘Tống đạo’, chờ sau này chị vào giới giải trí, chị đóng vai nữ chính, em làm đạo diễn.”
Tống Uyển Oánh: “… 6666.”
Tống Uyển Oánh: “Bộ phim này quyết định xong rồi nhé.”
Tống Dụ cười rộ lên, dửng dưng như không: “Ai muốn làm Tống đạo chứ, nghe tên là thấy ngu rồi. Em mà làm cũng sẽ làm Tống tổng.”
Tống Uyển Oánh cười tới không ngậm miệng được: “Sau đó, em bằng sức một người, phá tan lời đồn rằng người họ Tống đều là kỳ tài kinh doanh.”
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ tỉnh táo: “Đúng vậy, không phải kỳ tài, là thiên tài. Doanh nhân thiên tài, Tống tổng.”
Nói đến đây, cây bút đang chép từ đơn trong tay Tống Dụ khựng lại. Cậu hơi sửng sốt. Tương lai. Lúc trước, khi đến thế giới này, đó là chuyện cậu chưa từng nghĩ tới. Thì ra là trong lúc bất tri bất giác cậu đã bắt đầu có dự định cho tương lai sao?
Tống Uyển Oánh cười mà nước mắt đều sắp chảy ra ngoài: “Ha ha ha ha ha gì mà doanh nhân thiên tài Tống tổng. Chị sợ rằng em là thiên tài cúng tiền cho người ta, mở một công ty sập một công ty.”
Hai người đùa giỡn một lúc.
Tống Uyển Oánh nói với cậu chuyện gần đây phát sinh trong thành phố A: “Chị cực kì buồn bực, đầu năm nay tại sao tra nam cuối cùng vẫn được cả danh lẫn lợi vậy. Cũng không đúng, chị nói ngược rồi, đại khái là chỉ nam nhân đạt được danh lợi mới có nữ nhân chạy theo chịu tra. Ai có thể ngờ tới, tên lúc trước khiến dì Hứa của em khốn khổ vậy mà là Tạ Tự Niên.”
Đôi mắt Tống Dụ lập tức trừng lớn: “Cái gì?”
Không đúng nha, cái tình tiết này có phải là xuất hiện hơi bị sớm rồi không.
Tống Uyển Oánh thổn thức không ngớt: “Em không ngờ đi, mẹ cũng không nghĩ đến. Dì Hứa lúc trước là mỹ nhân nổi danh thành phố A, thế mà cứ bị Tạ Tự Niên chà đạp như vậy? Nghe nói còn bị lừa làm tiểu tam. Nhưng mà tính tình của dì Hứa cũng khiến người khác không biết phải làm gì, chuyện gì cũng không nói ra, một mình u buồn. Thậm chí, cuối cùng trực tiếp cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người, đột ngột biến mất.”
“Hiện tại mới rốt cuộc rõ ràng chuyện quá khứ. Dì Hứa thật sự quá đáng thương, là bị Tần Thu Vân bức khỏi thành phố A. Video ghi hình đều lộ ra rồi. Chị, haiz… Tại sao lại có người ác độc đến như vậy chứ. Bà ta là vợ chính, lý lẽ đều nằm bên bà ta, tại sao lại phải bí mật làm chuyện tàn nhẫn như thế? Đầu óc không dùng được sao?”
Nhắc đến chuyện đã phát sinh trong video ghi hình, Tống Uyển Oánh hết sức đau lòng.
“Em nói xem, đây là chuyện gì chứ, người sai lớn nhất chính là Tạ Tự Niên. Nhưng đây là ân oán của Tạ gia, những người khác cũng không tiện nói gì. Tạ Tự Niên còn giả bộ như thể tình cảm thắm thiết, điên cuồng ép hỏi Hứa gia, hiện tại dì Hứa đang biệt tăm biệt tích – nhưng Hứa gia dù chết cũng không nói, chỉ muốn ông ta trước hết cho mọi người một câu trả lời.”
“Nhìn ý tứ của Tạ Tự Niên là dự định ly hôn, hơn nữa Hứa gia cũng đang định lên tòa án cáo trạng Tần Thu Vân. Toàn bộ thành phố A còn đang xem kịch đây này.”
Tống Uyển Oánh thở dài: “Chị chưa từng gặp dì Hứa, nhưng mẹ khi gả cho Tống gia hình như là có quen biết một chút với dì ấy. Ở trước mặt mẹ, chị thật khó mở miệng, nên nói chuyện với em vậy. Dì ấy cùng Tần Thu Vân đều thật thảm thương, một người thảm vì ngu ngốc khờ khạo, một người thảm vì tâm địa độc ác.”
Tống Dụ lạnh cả người, trong đầu lại là: “Hiện tại Tạ gia đang tìm dì Hứa sao?”
Nhưng mà, dì Hứa đã chết rồi… Hiện tại còn lại, chỉ có mỗi một mình Tạ Tuy…
Mỗi ngày đều thi, sửa đề sai, xem tài liệu ôn tập, cũng không tới mức loay hoay tới sứt đầu mẻ trán.
Trong lúc tập luyện cô bé Lọ Lem, cả lớp 10A1 đều không gọi Tống Dụ là ‘Dụ ca’, trực tiếp gọi ‘Tống đạo’.
Cái biệt danh này nghe thật khờ.
Nhưng Tống đạo bị cảm, thân thể không thoải mái, cũng chẳng thèm so đo với bọn họ.
Phòng học bọn họ dùng để tập luyện sát bên lớp 11A1, thảo nào lần nào cũng chạm mặt Tần Mạch.
Mấy ngày liên tục, Tống Dụ cứ cùng Tần Mạch cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại gặp. Vốn là bầu không khí giữa bọn họ vẫn một mực đối chọi gay gắt, như nước với lửa, ai ngờ Tần Mạch dạo gần đây như thể đổi tính, liên tiếp tìm cách lấy lòng cậu.
Mã Tiểu Đinh lúc trên lớp trực tiếp bức ép: “Dụ ca, em luôn cảm thấy cái tên Tần Mạch kia không phải là người tốt, có ý đồ bất chính đối với anh đó.”
Tống Dụ sửa lời y: “‘Ý đồ bất chính’ không phải là dùng như vậy.”
Mã Tiểu Đinh: “À à, ý là có mưu đồ khác. Tên đó có bệnh, luôn muốn cùng anh ngồi xuống tâm sự, có gì để nói chứ?”
Tống Dụ nói: “Trời mới biết.”
Cậu cảm thấy Tần Mạch hình như điên rồi? Tần Mạch đang làm gì vậy, lấy thủ đoạn kiếp trước dùng để đối phó Tạ Tuy ra áp dụng cho cậu? Thôi đừng nha, cậu không ưa nhất chính là loại hư tình giả ý này.
Tạ Tuy những ngày này vội vàng bận chuyện bên thành phố A, nghe được lời Mã Tiểu Đinh nói, hơi sững người. Ngòi bút trên giấy lạnh lẽo vạch một cái, hắn nghiêng đầu nói: “Các cậu tập luyện ở chỗ nào, tôi hôm nay đi cùng cậu.”
Tống Dụ ngẩn người. Tạ Tuy mà tới – đây không phải sẽ trực tiếp gặp mặt Tần Mạch rồi ư? Dẹp, như vậy sao được. Bạn cùng bàn của cậu thật vất vả mới có được bộ dáng bận rộn của học sinh đứng nhất khối, làm sao có thể bởi vì một tên tra nam mà bị đứt đoạn được chứ.
Tống Dụ xua tay: “Không không không, cậu đi làm việc của cậu đi. Kỳ thực cũng không có gì, tớ chỉ chán ghét tên đó thôi, cũng đâu để ý tới hắn.”
Khóe môi Tạ Tuy hơi cong, tầm mắt lại nhìn về phía Mã Tiểu Đinh: “Địa điểm.”
“…”
Mã Tiểu Đinh còn sợ Tạ Tuy hơn Tống Dụ, nuốt nước miếng, trực tiếp trả lời.
Tống Dụ ở bên cạnh bất đắc dĩ giật giật môi.
Có Tạ Tuy ở một bên quan sát đối với đám diễn viên mà nói, ngược lại là một chuyện cực kỳ đáng vui mừng – Tống đạo rốt cuộc cũng không uống nước thường xuyên như vậy nữa! Ngay cả việc mắng người cũng dùng từ ngữ dịu dàng hơn một chút.
Quả nhiên là ở trước mặt ông xã sẽ thu liễm tính tình lại ư?
Thứ sáu, lại là một ngày trời mưa, mùa đông ở thành phố C rất hiếm thấy tuyết, nhưng mưa lại tương đối nhiều.
Trận mưa này đến đột ngột không kịp chuẩn bị, Tống Dụ đứng ở cửa hội trường, nhìn ra bên ngoài, chờ Tạ Tuy tới đón.
Nhưng mà cậu chưa kịp chờ Tạ Tuy đến, Tần Mạch đã tới trước.
“Đi cùng không?”
Giọng nói ôn hòa ở bên cạnh vang lên, trước sau như một khiêm tốn hữu lễ.
Áo len trắng, quần dài xám, trong tay còn cầm một tán dù đen, đôi con ngươi hổ phách mỉm cười nhìn Tống Dụ.
Tống Dụ ở trong lòng sắp sửa tặng gã mấy con ‘6’ rồi. Cậu mấy ngày qua một mực không thèm phản ứng đối với Tần Mạch, hiện tại bởi vì trời mưa nên càng thêm nóng nảy, nghiêng đầu khẽ cười: “Tôi nói này Tần Mạch, thú vị sao? Chúng ta trước đây cả hai người chán ghét nhau rất tốt, anh ở trước mặt tôi giả bộ cái gì?”
Tần Mạch bật cười: “Bác Tống nói không sai, tính tình này của cậu quả thực rất khó nhằn.”
Tống Dụ trào phúng mà hạ khóe miệng.
Tần Mạch: “Nhìn cậu không có dù, định đưa cậu đi một đoạn đường mà thôi, cậu nghĩ nhiều như thế làm gì. Tôi biết cậu đối với tôi có cái nhìn xấu, nhưng tôi làm đàn anh cũng phải biết tha thứ một chút, huống hồ là thân thể cậu còn không tốt.”
“Kỳ thực, nói trắng ra là tôi trước đây cũng chẳng làm gì cậu đi.” Tần Mạch nghiêng đầu cười: “Tống Dụ, cậu như vậy làm tôi tưởng rằng chúng ta đã quen biết từ trước đấy. Chẳng lẽ trước đây tôi từng chọc phải cậu?”
Tống Dụ: “Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Tần Mạch rơi vào mắt cậu, cười: “Ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Tống Dụ: “Nói chuyện gì?”
Tần Mạch: “Trước chọn một chỗ ngồi xuống đã.”
Tống Dụ: “Là liên quan tới Tạ Tuy sao?”
Bàn tay nắm chặt cán dù của Tần Mạch siết chặt lại, nhíu mày: “Tạ Tuy là ai? Bạn cùng bàn của cậu kia?”
Tống Dụ không vạch trần gã: “Nếu như liên quan đến cậu ấy, vậy thì miễn bàn.”
Tần Mạch có chút buồn cười: “Cậu để ý cậu ta như vậy? Không hề giống bạn cùng bàn thông thường.”
Tống Dụ: “Vậy thì không làm bạn cùng bàn thông thường thôi.”
Biểu tình của Tần Mạch sắp không duy trì nổi nữa, nhìn cậu thật sâu, lãnh đạm nói: “Bác Tống biết cậu đối với một tên con trai có tâm tư như thế à.”
Đại khái là trong bộ não của một tên tra nam đều là loại tư tưởng dơ bẩn kia.
Tống Dụ khịt mũi coi thường, nhìn về phía trước.
Trong màn mưa, Tạ Tuy bung dù đi tới, dưới ánh đèn đường mưa phùn hiện rõ từng tia, bọt nước trắng như trân châu nổi lên trên tán dù.
Tống Dụ nói: “Bố tôi? Đương nhiên biết chứ, ông ấy còn tự thân tặng quà nữa cơ.”
Giá trị trăm vạn.
Nếu như Tống đổng nghe được lời này, sợ rằng ông sẽ tức giận đến giơ chân.
Tần Mạch làm sao có thể tin cậu, ý cười lạnh cứng.
Bởi vì kiêng kỵ Tống gia, gã vẫn luôn không dám ra tay với Tống Dụ.
Ép Tống Dụ uống rượu nói ra nghe thì dễ, nhưng rất khó để cho manh mối không lần về chính mình. Hơn nữa, trong tài liệu điều tra nói cho gã biết, đối với Tống Dụ, rượu là thứ chí mạng. Gã chỉ muốn đuổi Tống Dụ đi, cũng không dám gây nên chuyện lớn, hứng chịu lửa giận từ Tống gia.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Mạch thay đổi phương thức. Ở trong mắt gã, Tống Dụ từ đầu tới đuôi là một đứa nhóc tính tình tệ hại, có thói quen coi trời bằng vung mà thôi, hơi tốn chút tâm tư là có thể giải quyết được.
Thông qua cậu ta để tiếp cận Tạ Tuy, khả năng càng dễ dàng. Chỉ là không nghĩ tới, nguyên lai Tống Dụ đối với Tạ Tuy vậy mà là suy nghĩ như thế này.
Thú vị…
Tần Mạch khẽ cười, gã luôn là một người yêu thích chuyện mới mẻ, có tính khiêu chiến. Nếu như nói gã vốn nổi lòng ham muốn đối với Tạ Tuy, thì hiện tại bởi vì sự ngăn cản của Tống Dụ, thứ tình cảm này càng thêm dày đậm, hứng thú cũng càng lúc càng lớn.
Hình ảnh Tạ Tuy hai chân thẳng tắp, cầm dù trong mưa chính là một bức họa thanh lãnh, ưu nhã.
Hắn ngước mắt, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tần Mạch.
Tầm mắt rất nhẹ, nhưng Tần Mạch lại có một loại cảm giác âm lãnh khó có thể dùng lời để diễn tả. Gã dù gì trước đó cũng không hiểu quá rõ Tạ Tuy, nhưng dẫu thế thì có sao, cũng không đời nào khó đối phó bằng Tống gia được.
Tống Dụ đi về phía trước, vào dưới tán dù của Tạ Tuy: “Đi đi đi, tớ sắp chết đói rồi.”
Tần Mạch ở bên cạnh cười, dùng giọng điệu thân mật, quen thuộc nói với Tống Dụ: “Thì ra là em có người tới đón à.”
Tạ Tuy nghe như vậy, khóe môi nhàn nhạt cong lên, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dụ Dụ muốn ăn cái gì?”
Hai chữ ‘Dụ Dụ’, nụ cười mỉm ôn nhu. Như là xưng hô giữa người yêu.
Không chỉ Tần Mạch vẻ mặt cứng ngắc, Tống Dụ cũng kinh ngạc.
Tống Dụ: “???”
Cảm giác như thể đại não vừa mới bị giật điện.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt đen kịt của Tạ Tuy.
Kịp nhận ra là Tần Mạch đang ở bên cạnh nhìn, cậu cũng chỉ có thể nhắm mắt, hàm hồ ngầm thừa nhận: “Tùy tiện ăn đại gì đi.”
Tạ Tuy nói: “Lần sau nhớ gọi điện cho tôi sớm một chút.”
Tống Dụ nuốt điều muốn nói ngược lại vào miệng, mạnh mẽ ép mình nói ra: “Ừ.”
Người ngoài thoạt nhìn chính là một câu trả lời thẹn thùng lại hàm súc.
‘Người ngoài’ ở đây chỉ có Tần Mạch.
Tần Mạch đã triệt để mặt mày không hề cảm xúc – gã nghĩ, cho dù là không uống rượu, Tống Dụ cũng phải rời đi.
Ngày thứ bảy.
Tống Dụ bị bà ngoại bắt phải gọi điện thoại về nhà, nói dễ nghe là liên lạc nhiều, nhưng trên thực tế là trong nhà người tiếp điện thoại cũng chỉ có Tống Uyển Oánh rảnh rỗi không có gì làm.
Tống Uyển Oánh gần đây coi trọng một nam diễn viên, đóng phim cổ trang, hình tượng bạch y kiếm khách, đâm trúng ngay trái tim thiếu nữ của cô.
Cô nói: “Chị đã quyết định, vì anh ấy, chị muốn vào giới giải trí.”
Tống Dụ đang làm bài tập: “Vào giới giải trí làm chi, trực tiếp đòi tiền từ chỗ bố, mở một công ty để nâng anh ta đi.”
Tống Uyển Oánh: “Cái thằng cục súc.”
Tống Dụ: “Chị khoan nói đã, biết gần đây trong trường em có biệt danh gì không? Người người đều gọi em là ‘Tống đạo’, chờ sau này chị vào giới giải trí, chị đóng vai nữ chính, em làm đạo diễn.”
Tống Uyển Oánh: “… 6666.”
Tống Uyển Oánh: “Bộ phim này quyết định xong rồi nhé.”
Tống Dụ cười rộ lên, dửng dưng như không: “Ai muốn làm Tống đạo chứ, nghe tên là thấy ngu rồi. Em mà làm cũng sẽ làm Tống tổng.”
Tống Uyển Oánh cười tới không ngậm miệng được: “Sau đó, em bằng sức một người, phá tan lời đồn rằng người họ Tống đều là kỳ tài kinh doanh.”
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ tỉnh táo: “Đúng vậy, không phải kỳ tài, là thiên tài. Doanh nhân thiên tài, Tống tổng.”
Nói đến đây, cây bút đang chép từ đơn trong tay Tống Dụ khựng lại. Cậu hơi sửng sốt. Tương lai. Lúc trước, khi đến thế giới này, đó là chuyện cậu chưa từng nghĩ tới. Thì ra là trong lúc bất tri bất giác cậu đã bắt đầu có dự định cho tương lai sao?
Tống Uyển Oánh cười mà nước mắt đều sắp chảy ra ngoài: “Ha ha ha ha ha gì mà doanh nhân thiên tài Tống tổng. Chị sợ rằng em là thiên tài cúng tiền cho người ta, mở một công ty sập một công ty.”
Hai người đùa giỡn một lúc.
Tống Uyển Oánh nói với cậu chuyện gần đây phát sinh trong thành phố A: “Chị cực kì buồn bực, đầu năm nay tại sao tra nam cuối cùng vẫn được cả danh lẫn lợi vậy. Cũng không đúng, chị nói ngược rồi, đại khái là chỉ nam nhân đạt được danh lợi mới có nữ nhân chạy theo chịu tra. Ai có thể ngờ tới, tên lúc trước khiến dì Hứa của em khốn khổ vậy mà là Tạ Tự Niên.”
Đôi mắt Tống Dụ lập tức trừng lớn: “Cái gì?”
Không đúng nha, cái tình tiết này có phải là xuất hiện hơi bị sớm rồi không.
Tống Uyển Oánh thổn thức không ngớt: “Em không ngờ đi, mẹ cũng không nghĩ đến. Dì Hứa lúc trước là mỹ nhân nổi danh thành phố A, thế mà cứ bị Tạ Tự Niên chà đạp như vậy? Nghe nói còn bị lừa làm tiểu tam. Nhưng mà tính tình của dì Hứa cũng khiến người khác không biết phải làm gì, chuyện gì cũng không nói ra, một mình u buồn. Thậm chí, cuối cùng trực tiếp cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người, đột ngột biến mất.”
“Hiện tại mới rốt cuộc rõ ràng chuyện quá khứ. Dì Hứa thật sự quá đáng thương, là bị Tần Thu Vân bức khỏi thành phố A. Video ghi hình đều lộ ra rồi. Chị, haiz… Tại sao lại có người ác độc đến như vậy chứ. Bà ta là vợ chính, lý lẽ đều nằm bên bà ta, tại sao lại phải bí mật làm chuyện tàn nhẫn như thế? Đầu óc không dùng được sao?”
Nhắc đến chuyện đã phát sinh trong video ghi hình, Tống Uyển Oánh hết sức đau lòng.
“Em nói xem, đây là chuyện gì chứ, người sai lớn nhất chính là Tạ Tự Niên. Nhưng đây là ân oán của Tạ gia, những người khác cũng không tiện nói gì. Tạ Tự Niên còn giả bộ như thể tình cảm thắm thiết, điên cuồng ép hỏi Hứa gia, hiện tại dì Hứa đang biệt tăm biệt tích – nhưng Hứa gia dù chết cũng không nói, chỉ muốn ông ta trước hết cho mọi người một câu trả lời.”
“Nhìn ý tứ của Tạ Tự Niên là dự định ly hôn, hơn nữa Hứa gia cũng đang định lên tòa án cáo trạng Tần Thu Vân. Toàn bộ thành phố A còn đang xem kịch đây này.”
Tống Uyển Oánh thở dài: “Chị chưa từng gặp dì Hứa, nhưng mẹ khi gả cho Tống gia hình như là có quen biết một chút với dì ấy. Ở trước mặt mẹ, chị thật khó mở miệng, nên nói chuyện với em vậy. Dì ấy cùng Tần Thu Vân đều thật thảm thương, một người thảm vì ngu ngốc khờ khạo, một người thảm vì tâm địa độc ác.”
Tống Dụ lạnh cả người, trong đầu lại là: “Hiện tại Tạ gia đang tìm dì Hứa sao?”
Nhưng mà, dì Hứa đã chết rồi… Hiện tại còn lại, chỉ có mỗi một mình Tạ Tuy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.