Chương 33
Arpege (Đống Đính Ô Long)
08/09/2016
“Vậy ngài muốn ta làm gì?” Nhận được lời nhắn đến chỗ Trình Trì qua Claude, Bangni hỏi trong khi đang thưởng thức trà hoa quả.
“Ta muốn cùng ngài hợp tác bán trà hoa quả.” Trình Trì nhìn Bangni ngồi bên cạnh, nói.
“Cùng hợp tác?” Bangni có chút không rõ.
“Đúng vậy.” Trình Trì gật đầu, “Có vài loại trái cây là đặc thù trong rừng hoặc là trong thị trấn Vaart của các ngài, hơn nữa trái cây hoặc loài hoa khác nhau phối hợp với nhau sẽ pha ra khẩu vị trà bất đồng, cho nên ta nghĩ nếu như ngài có thể cung cấp hoa quả tại thị trấn Vaart, thì chúng ta có thể cùng phát kiến ra nhiều loại khẩu vị trà hoa quả…”
Nghe Trình Trì giải thích, con mắt Bangni càng lúc càng sáng, cuối cùng hắn có chút kích động, “Nga, đây thực sự là một ý kiến tuyệt vời, ta có linh cảm chúng ta sẽ đạt được thành công lớn!”
Hai người thương nghị xong tỷ lệ trà hoa quả, phương thức bán ra, hình thức đóng gói… các vấn đề, sau đó Bangni ôm hùng tâm tráng chí kích động vạn phần mà rời khỏi.
Kết quả sau đó quả nhiên giống như Bangni đã nói, trà hoa quả bán ra quả nhiên thu được thành công lớn, tại trấn Topaz và Vaart trấn đều được hoan nghênh.
Ban đầu mọi người vẫn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ đối với loại vật phẩm mới mẻ này, dựa theo cách của Trình Trì, Bangni đem nguyên liệu làm trà hoa quả đóng gói vào một cái bọc nhỏ, sau đó hai người đem tặng cho những cư dân trong thôn trấn của mình.
Mang theo nghi hoặc đem hàng dùng thử về nhà, các thú nhân dựa theo phương pháp được chỉ mà pha trà, biểu tình sau đó hiển nhiên là kinh ngạc. Cư dân ở Vaart trấn trước sau vẫn thích hương vị thuộc về cây trái, mà cư dân ở trấn Topaz cũng thích trà hoa quả mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Nhất là các giống cái, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ăn thịt hơi ngấy mỡ nhưng lại không thích ăn rau dưa, trà hoa quả xuất hiện vừa lúc giải quyết phiền não của bọn họ.
Sản phẩm được hoan nghênh khiến Trình Trì vô cùng thỏa mãn, sau đó phát triển rộng, dần dần có thương nhân ở thành trấn khác đến hỏi chuyện về trà hoa quả, Trình Trì từ trước đến nay không thích xử lý những chuyện này một lòng nhàn nhã thong dong sống đơn giản, đem việc này giao cho Bangni – người có tinh lực vô cùng dư thừa đang nuôi mộng làm thương nhân vĩ đại nhất, Trình Trì chỉ nấp phía sau thỉnh thoảng thí nghiệm phối hợp một ít khẩu vị mới của trà hoa quả và kẹo. Nhìn Bangni mỗi ngày bận đến nỗi chân không chạm mặt đất nhưng càng ngày tinh thần càng sáng láng, Trình Trì tâm vô chí lớn hoàn toàn không thể lý giải vì sao có người thích sinh hoạt bận rộn như vậy.
.
Hôm nay Trình Trì đang tưới nước cho cây cỏ trong vườn, vừa ngẩng đầu thì thấy Claude không biết đang khiêng vật gì đi tới bên cạnh.
Thấy Claude chú ý tới mình đã thấy được hắn, Trình Trì nở nụ cười, buông cái bình trong tay đến mở cửa sân cho Claude, chờ Claude vào sân Trình Trì mới nhìn kỹ được khúc gỗ thô to kia, hỏi, “Đây là cái gì a?”
Claude dựng khúc gỗ trước mặt Trình Trì, nét mặt có chút xấu hổ, “Lần trước thấy ngươi thỉnh thoảng sẽ làm một cái bệ cắm kẹo hồ lô, ta cảm thấy rất phiền phức, cho nên dùng một khối gỗ làm một cái, lỗ cắm cũng đã đục sẵn, ngươi nhìn xem như thế này được chưa?”
Trình Trì nhìn khúc gỗ đã được cẩn thận tỉ mỉ mài trơn nhẵn và một loạt lỗ nhỏ được đục rất chỉnh tề ngay hàng thẳng lối, lại nhìn Claude còn đang rất khẩn trương, trong ngực cảm thấy ấm áp, vươn tay vuốt nhẹ khúc gỗ kia, cười nói, “Bệ cắm phải làm lại nhiều lần là do kỹ thuật của ta không tốt, nhưng mà ngươi làm cái này đúng là khỏe cho ta, làm đẹp như vậy, mất không ít công phu a?”
Nghe Trình Trì nói, vẻ khẩn trương của Claude được mỉm cười thay thế, “Cũng không lao lực lắm, có chút thời gian nhàn rỗi nên ngồi làm thôi.” Nói, chỉ chỉ trong phòng, “Đem kẹo hồ lô cắm thử chỗ đó xem lỗ cắm có vừa hay không.”
“Ách…” Nghe Claude nói vậy, Trình Trì lại chần chờ.
“Chuyện gì vậy?” Claude nhìn Trình Trì đang đứng khựng tại chỗ.
“Chuyện đó…” Trình Trì có chút khó xử nói, “Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, lớp đường trên kẹo hồ lô dễ bị chảy, cho nên bắt đầu từ hôm nay sẽ không làm kẹo hồ lô nữa.” Vừa giải thích, Trình Trì vừa chú ý sắc mặt của Claude, không ngoài dự liệu, Claude nghe Trình Trì nói xong thì ánh mắt vốn đang rất chờ mong vô thức trở nên thất lạc, Trình Trì vội vàng tới một câu, “Ta thấy cái này chắc chắn rất hợp, đợi khi trời mát thì có thể dùng, ta đem cất, bằng không lần sau còn phải mất công làm.”
Claude gắng sức quên đi cảm giác mất mát khó nói rõ trong ngực, cười nói, “Cũng không tốn sức, nếu như bị mọt thì ta sẽ làm cái khác cho ngươi.”
Trình Trì cười gượng hai tiếng, “Đừng đứng ngoài trời, nắng sẽ chiếu vào người, vào đây đi.”
Claude gật đầu theo Trình Trì vào nhà.
Sau khi vào nhà, Trình Trì lén liếc nhìn Claude tâm tình không cao, trong ngực có chút áy náy, sớm biết vậy hôm nay hẳn là làm thêm một đợt kẹo hồ lô, như vậy cũng không đến mức khiến Claude kích động chạy tới lại phải thất vọng.
Trình Trì đem chén trà đặt tới trước mặt Claude, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi, “Lát nữa ngươi có việc gì không?”
“Sao vậy?” Claude không trả lời vấn đề của Trình Trì, chỉ hỏi câu khác.
Trình Trì cười cười, “Nếu như ngươi có thời gian, ta muốn nhờ ngươi cùng ta vào rừng một chuyến, mỗi lần đều phiền ngươi tới đó hái trái cây về, ta đều hiếu kỳ muốn chết, muốn đi xem. Hơn nữa, Al không phải đang mang thai sao, hắn luôn ăn uống không ngon miệng lại không chịu ăn, ta định hái vài loại trái cây tươi về làm chút bánh ngọt khai vị cho hắn.”
.
Đúng vậy, Al mang thai, lúc vừa nghe tin tức này Trình Trì liền run tay làm một miếng thịt rơi vào trong đống lửa. Trình Trì hơi dại ra nhìn về phía Al vẻ mặt hạnh phúc và Rupert đang khẩn trương hận không thể đem Al ngậm vào trong miệng, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác bị sét đánh.
Ban đầu Trình Trì chỉ biết nơi này là giống cái sinh con, nhưng cho đến khi biết tin tức này, Trình Trì vốn quen thân với những gia đình thú nhân không có mang thai sinh con, không lâu sau Trình Trì cũng đã quên chuyện này, cho tới khi Al nói cho hắn biết tin, Trình Trì mới nhận thức được rõ ràng.
Khi Al mang thai, Rupert rút ngắn thời gian săn bắt, hận không thể mỗi tấc mỗi giây đều bám dính bên cạnh hắn. Mấy bữa đầu Al còn cảm thấy rất ngọt ngào, qua một thời gian thì không chịu được dáng vẻ luôn luôn khẩn trương thường thường căng thẳng của Rupert, hay sai sử Rupert dẫn hắn tới chỗ Trình Trì thông khí thuận tiện bảo Rupert đi săn.
Đối với vị ‘quý ông có chửa’ thường hay xuất hiện trong nhà mình, Trình Trì cảm giác rất vi diệu, luôn không nhịn được mà liếc qua cái bụng của Al, Al nghĩ Trình Trì chỉ là chưa làm daddy cho nên mới hiếu kỳ, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt sáng sáng của Trình Trì, thỉnh thoảng còn mời Trình Trì sờ sờ bụng mình, thần thần bí bí nói tiểu bảo bảo trong bụng đang đạp hắn. Trình Trì nhìn nụ cười khờ khạo lại ngọt ngào của Al và cái bụng phẳng lì chưa nhìn ra được gì, đen mặt.
.
Nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của Trình Trì, Claude gật đầu, “Ta không có việc gì làm, vậy ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta đến chỗ Barry tiên sinh lấy túi thuốc trước đã.”
Trình Trì chú ý thấy tâm tình của Claude đã có chút thay đổi, nụ cười trên mặt rõ ràng hơn chút, thu xếp một phen rồi cùng Claude ra ngoài.
.
Đi tới lối vào rừng, đợi cho Claude biến thành hình thú, Trình Trì quen thuốc ngồi trên lưng hắn, trước khi xuất phát thì Bánh Trôi không biết xuất hiện từ nơi nào vù một cái nhảy tới chiếm một vị trí trên người Claude mà ngồi.
Claude chạy vào rừng, Trình Trì thấy rừng cây đầu hạ càng thêm tươi tốt, hít vào làn không khí nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về cây cỏ, còn có tiếng chim hót êm tai thỉnh thoảng vang lên, tâm tình cũng trở nên dễ chịu, sau đó hắn nhắm mắt cảm thụ cảm giác thích ý khi nhận được những làn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi đến, tập trung cảm nhận sự yên lặng và tường hòa riêng có của thiên nhiên.
Đợi Claude chậm rãi giảm tốc độ, Bánh Trôi quá đủ nghiện lại vù vù lẻn đến cành cây bên cạnh, nhảy nhảy rồi biến mất tăm như lần trước.
“Khu rừng đầu hạ không giống với mùa xuân, càng thêm có sức sống.” Trình Trì hít sâu một hơi, trong mũi tràn ngập khí tức tươi mát duy độc của rừng cây.
Claude lắc lắc đuôi, “Ừ, rừng rậm tại từng mùa đều có một sức hấp dẫn riêng biệt.”
Trình Trì gật đầu, vừa cùng Claude trò chuyện vừa hướng đến nơi Claude thường hái trái cây.
Lúc đầu Claude chỉ ở bên cạnh chỉ điểm cách ngắt lấy trái cây, thỉnh thoảng gặp phải những trái cây sinh trưởng ở trên cao Claude sẽ nhảy lên dùng hàm răng cắn đứt cành để Trình Trì đứng bên dưới đón lấy. Sau đó gặp trái cây mọc tại nơi không cao không thấp, Claude đơn giản biến lại hình người giúp Trình Trì ngắt lấy, sau đó nữa, Claude thẳng thắn đi phía trước, Trình Trì ở phía sau cười tủm tỉm ôm lấy mớ trái cây tươi vừa hái, thỉnh thoảng cũng sẽ đút một hai quả vào miệng Claude, khi đầu ngón tay vô ý chạm nhẹ vào đầu lưỡi Claude thì đỏ mặt xấu hổ nhìn nơi khác. Nhìn gương mặt trắng nõn hiện lên một tầng ửng đỏ của Trình Trì, tâm tình của Claude luôn luôn sẽ trở nên đặc biệt tốt.
Sau khi nhìn thấy nụ cười láu lỉnh của Claude, Trình Trì thường hay liếc mắt một cái làm bộ đánh giá cây cối xung quanh, mỗi lúc như vậy, Trình Trì luôn có thể nghe được tiếng cười khẽ của Claude, sau đó trong lòng âm thầm mắng Claude một phen.
Tóm lại Claude rất rõ ràng đạo lý có đồ tốt thì hãy lấy, qua một lát lại làm như không có chuyện gì mà giúp Trình Trì hái trái cây, khi Trình Trì vươn tay đưa trái cây tới miệng thì hắn không chút suy nghĩ liền ngậm vào trong miệng, cho đến khi khuôn mặt bị vị chua làm cho nhăn lại mới chú ý trên tay Trình Trì còn có hai quả xanh chua loét, Claude bị chua không chịu nổi vội ngắt lấy mấy trái khác có vẻ ngọt mà bỏ vào miệng, vừa nhai vừa dở khóc dở cười nhìn Trình Trì vì thực hiện được âm mưu mà đắc ý cười.
Hai người hái được trái cây, đi một lúc rồi bắt đầu trở về, Trình Trì nhìn bàn tay bị trái cây nhiều đường nhiều nước vừa ăn làm cho dính dính mà nhíu mày.
Claude chú ý tới sắc mặt của Trình Trì, vỗ vỗ vai hắn nói, “Cách đây không xa có một dòng suối nhỏ, ta dẫn ngươi tới đó rửa tay.”
Nghe nói có nơi rửa tay mắt Trình Trì liền sáng lên, cố sức gật đầu, vui vẻ theo Claude đi đến nơi hắn chỉ.
.
Đi khoảng ba bốn phút, Trình Trì liền nghe được tiếng nước chảy róc rách, nghĩ có thể thoát khỏi cảm giác dinh dính trên tay, Trình Trì liền bước nhanh đến. Nhìn bóng lưng vụt chạy dến dòng suối nhỏ của Trình Trì, Claude lắc đầu âm thầm cười.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, dòng suối nhỏ trong suốt ánh lên những tia sáng lấp lánh, Trình Trì hoan hô một tiếng, chạy tới, Claude thấy vậy, vì muốn đề phòng nguy hiểm cũng vội chạy theo.
Rốt cuộc cũng rửa được bàn tay bẩn, tâm tình Trình Trì lại lần nữa tốt lên, nhìn cảnh sắc xung quanh một chút rồi cúi đầu xem những chú cá nhỏ thỉnh thoảng bơi qua, Trình Trì lên tinh thần cởi giầy thật cẩn thận ngâm chân vào nước suối, lẳng lặng đứng một hồi liền có vài chú cá nhỏ bơi qua bơi lại rỉa nhẹ chân Trình Trì. Bị cá nhỏ rỉa mang đến cảm giác nhồn nhột, Trình Trì cười ha ha ngoắc ngoắc Claude đứng bên cạnh, mỉm cười, “Ngươi cũng tới thử xem, thật thoải mái.”
Claude thấy Trình Trì từ hiền như phật biến thành trẻ con, cười lắc đầu, “Không được, ngươi chơi đi, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
Trình Trì tiếp tục ngoắc, “Xuống đây đi, nước này chẳng lạnh chút nào, thực sự rất thoải mái, ngươi đứng đó một mình không vui a.”
Nghe Trình Trì dụ dỗ, Claude cũng xuống nước, cẩn thận giẫm lên những hòn sỏi nhỏ trong suối đi tới bên cạnh Trình Trì, âm thầm che chở hắn đề phòng hắn trượt chân ngã xuống.
Bởi vì có sự tồn tại của Claude nên Trình Trì yên tâm bắt đầu hăng hái bừng bừng cúi người tìm kiếm những viên đá đẹp màu được nước chảy mài nhẵn.
Claude thấy Trình Trì rất hưng phấn nên cũng không hối thúc hắn rời đi, chỉ ở một bên cùng tìm với hắn.
Bỗng nhiên, một khối đá sáng long lanh màu xanh sẫm do bị lỡ chân đá trúng nổi lên, chiết xạ ra tia sáng như đá quý dưới ánh nắng hấp dẫn sự chú ý của Trình Trì, Trình Trì khom lưng nhặt lên khối đá to cỡ lòng bàn tay đưa lên thái dương nhìn một chút, sau đó hưng phấn mà quay qua chọt chọt Claude, “Nha, viên đá này có màu giống như màu mắt của ngươi này, nhìn —— “
Trình Trì còn chưa dứt lời, Claude bị chọt nhột muốn né tránh đạp trúng một hòn đá đầy rêu trơn khiến cả người mất thăng bằng ngã nhào lên người Trình Trì.
Một người phản ứng chậm một người thì hữu tâm vô lực không ngăn được quán tính, cả hai đều nhắm mắt chuẩn bị tinh thần ngã xuống.
Trong chớp mắt, hai người song song ngã quỵ vào trong suối, làm tung tóe một trận bọt nước.
Nhưng đau đớn tưởng như sẽ xuất hiện lại không có, chỉ là quần bị nước suối làm ướt, Trình Trì hơi nghi hoặc mở mắt mới phát hiện lúc đó cả hai đang đứng bên rìa suối, nửa thân người của cả hai đều ngã lăn ra bãi cỏ, mà Claude cố gắng không để cánh tay đè lên người Trình Trì.
“Ngươi không sao chứ?” Vừa nói Trình Trì vừa chống tay muốn dứng dậy, nhưng bởi vì hơi thở ấm áp của Claude phả lên mặt mà ngừng động tác, kinh ngạc thấy Claude kề sát mình gần như vậy mà lại không nhúc nhích.
Nhìn thẳng vào cặp mắt màu xanh sẫm thâm thúy kia, Trình Trì cảm thấy như đang bị hút vào trong đó, nhìn gương mặt dần dần phóng đại của Claude, Trình Trì vô thức khép lại đôi hàng mi, nghênh tiếp một cái chạm khẽ ấm áp…
“Ta muốn cùng ngài hợp tác bán trà hoa quả.” Trình Trì nhìn Bangni ngồi bên cạnh, nói.
“Cùng hợp tác?” Bangni có chút không rõ.
“Đúng vậy.” Trình Trì gật đầu, “Có vài loại trái cây là đặc thù trong rừng hoặc là trong thị trấn Vaart của các ngài, hơn nữa trái cây hoặc loài hoa khác nhau phối hợp với nhau sẽ pha ra khẩu vị trà bất đồng, cho nên ta nghĩ nếu như ngài có thể cung cấp hoa quả tại thị trấn Vaart, thì chúng ta có thể cùng phát kiến ra nhiều loại khẩu vị trà hoa quả…”
Nghe Trình Trì giải thích, con mắt Bangni càng lúc càng sáng, cuối cùng hắn có chút kích động, “Nga, đây thực sự là một ý kiến tuyệt vời, ta có linh cảm chúng ta sẽ đạt được thành công lớn!”
Hai người thương nghị xong tỷ lệ trà hoa quả, phương thức bán ra, hình thức đóng gói… các vấn đề, sau đó Bangni ôm hùng tâm tráng chí kích động vạn phần mà rời khỏi.
Kết quả sau đó quả nhiên giống như Bangni đã nói, trà hoa quả bán ra quả nhiên thu được thành công lớn, tại trấn Topaz và Vaart trấn đều được hoan nghênh.
Ban đầu mọi người vẫn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ đối với loại vật phẩm mới mẻ này, dựa theo cách của Trình Trì, Bangni đem nguyên liệu làm trà hoa quả đóng gói vào một cái bọc nhỏ, sau đó hai người đem tặng cho những cư dân trong thôn trấn của mình.
Mang theo nghi hoặc đem hàng dùng thử về nhà, các thú nhân dựa theo phương pháp được chỉ mà pha trà, biểu tình sau đó hiển nhiên là kinh ngạc. Cư dân ở Vaart trấn trước sau vẫn thích hương vị thuộc về cây trái, mà cư dân ở trấn Topaz cũng thích trà hoa quả mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Nhất là các giống cái, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ăn thịt hơi ngấy mỡ nhưng lại không thích ăn rau dưa, trà hoa quả xuất hiện vừa lúc giải quyết phiền não của bọn họ.
Sản phẩm được hoan nghênh khiến Trình Trì vô cùng thỏa mãn, sau đó phát triển rộng, dần dần có thương nhân ở thành trấn khác đến hỏi chuyện về trà hoa quả, Trình Trì từ trước đến nay không thích xử lý những chuyện này một lòng nhàn nhã thong dong sống đơn giản, đem việc này giao cho Bangni – người có tinh lực vô cùng dư thừa đang nuôi mộng làm thương nhân vĩ đại nhất, Trình Trì chỉ nấp phía sau thỉnh thoảng thí nghiệm phối hợp một ít khẩu vị mới của trà hoa quả và kẹo. Nhìn Bangni mỗi ngày bận đến nỗi chân không chạm mặt đất nhưng càng ngày tinh thần càng sáng láng, Trình Trì tâm vô chí lớn hoàn toàn không thể lý giải vì sao có người thích sinh hoạt bận rộn như vậy.
.
Hôm nay Trình Trì đang tưới nước cho cây cỏ trong vườn, vừa ngẩng đầu thì thấy Claude không biết đang khiêng vật gì đi tới bên cạnh.
Thấy Claude chú ý tới mình đã thấy được hắn, Trình Trì nở nụ cười, buông cái bình trong tay đến mở cửa sân cho Claude, chờ Claude vào sân Trình Trì mới nhìn kỹ được khúc gỗ thô to kia, hỏi, “Đây là cái gì a?”
Claude dựng khúc gỗ trước mặt Trình Trì, nét mặt có chút xấu hổ, “Lần trước thấy ngươi thỉnh thoảng sẽ làm một cái bệ cắm kẹo hồ lô, ta cảm thấy rất phiền phức, cho nên dùng một khối gỗ làm một cái, lỗ cắm cũng đã đục sẵn, ngươi nhìn xem như thế này được chưa?”
Trình Trì nhìn khúc gỗ đã được cẩn thận tỉ mỉ mài trơn nhẵn và một loạt lỗ nhỏ được đục rất chỉnh tề ngay hàng thẳng lối, lại nhìn Claude còn đang rất khẩn trương, trong ngực cảm thấy ấm áp, vươn tay vuốt nhẹ khúc gỗ kia, cười nói, “Bệ cắm phải làm lại nhiều lần là do kỹ thuật của ta không tốt, nhưng mà ngươi làm cái này đúng là khỏe cho ta, làm đẹp như vậy, mất không ít công phu a?”
Nghe Trình Trì nói, vẻ khẩn trương của Claude được mỉm cười thay thế, “Cũng không lao lực lắm, có chút thời gian nhàn rỗi nên ngồi làm thôi.” Nói, chỉ chỉ trong phòng, “Đem kẹo hồ lô cắm thử chỗ đó xem lỗ cắm có vừa hay không.”
“Ách…” Nghe Claude nói vậy, Trình Trì lại chần chờ.
“Chuyện gì vậy?” Claude nhìn Trình Trì đang đứng khựng tại chỗ.
“Chuyện đó…” Trình Trì có chút khó xử nói, “Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, lớp đường trên kẹo hồ lô dễ bị chảy, cho nên bắt đầu từ hôm nay sẽ không làm kẹo hồ lô nữa.” Vừa giải thích, Trình Trì vừa chú ý sắc mặt của Claude, không ngoài dự liệu, Claude nghe Trình Trì nói xong thì ánh mắt vốn đang rất chờ mong vô thức trở nên thất lạc, Trình Trì vội vàng tới một câu, “Ta thấy cái này chắc chắn rất hợp, đợi khi trời mát thì có thể dùng, ta đem cất, bằng không lần sau còn phải mất công làm.”
Claude gắng sức quên đi cảm giác mất mát khó nói rõ trong ngực, cười nói, “Cũng không tốn sức, nếu như bị mọt thì ta sẽ làm cái khác cho ngươi.”
Trình Trì cười gượng hai tiếng, “Đừng đứng ngoài trời, nắng sẽ chiếu vào người, vào đây đi.”
Claude gật đầu theo Trình Trì vào nhà.
Sau khi vào nhà, Trình Trì lén liếc nhìn Claude tâm tình không cao, trong ngực có chút áy náy, sớm biết vậy hôm nay hẳn là làm thêm một đợt kẹo hồ lô, như vậy cũng không đến mức khiến Claude kích động chạy tới lại phải thất vọng.
Trình Trì đem chén trà đặt tới trước mặt Claude, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi, “Lát nữa ngươi có việc gì không?”
“Sao vậy?” Claude không trả lời vấn đề của Trình Trì, chỉ hỏi câu khác.
Trình Trì cười cười, “Nếu như ngươi có thời gian, ta muốn nhờ ngươi cùng ta vào rừng một chuyến, mỗi lần đều phiền ngươi tới đó hái trái cây về, ta đều hiếu kỳ muốn chết, muốn đi xem. Hơn nữa, Al không phải đang mang thai sao, hắn luôn ăn uống không ngon miệng lại không chịu ăn, ta định hái vài loại trái cây tươi về làm chút bánh ngọt khai vị cho hắn.”
.
Đúng vậy, Al mang thai, lúc vừa nghe tin tức này Trình Trì liền run tay làm một miếng thịt rơi vào trong đống lửa. Trình Trì hơi dại ra nhìn về phía Al vẻ mặt hạnh phúc và Rupert đang khẩn trương hận không thể đem Al ngậm vào trong miệng, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác bị sét đánh.
Ban đầu Trình Trì chỉ biết nơi này là giống cái sinh con, nhưng cho đến khi biết tin tức này, Trình Trì vốn quen thân với những gia đình thú nhân không có mang thai sinh con, không lâu sau Trình Trì cũng đã quên chuyện này, cho tới khi Al nói cho hắn biết tin, Trình Trì mới nhận thức được rõ ràng.
Khi Al mang thai, Rupert rút ngắn thời gian săn bắt, hận không thể mỗi tấc mỗi giây đều bám dính bên cạnh hắn. Mấy bữa đầu Al còn cảm thấy rất ngọt ngào, qua một thời gian thì không chịu được dáng vẻ luôn luôn khẩn trương thường thường căng thẳng của Rupert, hay sai sử Rupert dẫn hắn tới chỗ Trình Trì thông khí thuận tiện bảo Rupert đi săn.
Đối với vị ‘quý ông có chửa’ thường hay xuất hiện trong nhà mình, Trình Trì cảm giác rất vi diệu, luôn không nhịn được mà liếc qua cái bụng của Al, Al nghĩ Trình Trì chỉ là chưa làm daddy cho nên mới hiếu kỳ, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt sáng sáng của Trình Trì, thỉnh thoảng còn mời Trình Trì sờ sờ bụng mình, thần thần bí bí nói tiểu bảo bảo trong bụng đang đạp hắn. Trình Trì nhìn nụ cười khờ khạo lại ngọt ngào của Al và cái bụng phẳng lì chưa nhìn ra được gì, đen mặt.
.
Nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của Trình Trì, Claude gật đầu, “Ta không có việc gì làm, vậy ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta đến chỗ Barry tiên sinh lấy túi thuốc trước đã.”
Trình Trì chú ý thấy tâm tình của Claude đã có chút thay đổi, nụ cười trên mặt rõ ràng hơn chút, thu xếp một phen rồi cùng Claude ra ngoài.
.
Đi tới lối vào rừng, đợi cho Claude biến thành hình thú, Trình Trì quen thuốc ngồi trên lưng hắn, trước khi xuất phát thì Bánh Trôi không biết xuất hiện từ nơi nào vù một cái nhảy tới chiếm một vị trí trên người Claude mà ngồi.
Claude chạy vào rừng, Trình Trì thấy rừng cây đầu hạ càng thêm tươi tốt, hít vào làn không khí nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về cây cỏ, còn có tiếng chim hót êm tai thỉnh thoảng vang lên, tâm tình cũng trở nên dễ chịu, sau đó hắn nhắm mắt cảm thụ cảm giác thích ý khi nhận được những làn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi đến, tập trung cảm nhận sự yên lặng và tường hòa riêng có của thiên nhiên.
Đợi Claude chậm rãi giảm tốc độ, Bánh Trôi quá đủ nghiện lại vù vù lẻn đến cành cây bên cạnh, nhảy nhảy rồi biến mất tăm như lần trước.
“Khu rừng đầu hạ không giống với mùa xuân, càng thêm có sức sống.” Trình Trì hít sâu một hơi, trong mũi tràn ngập khí tức tươi mát duy độc của rừng cây.
Claude lắc lắc đuôi, “Ừ, rừng rậm tại từng mùa đều có một sức hấp dẫn riêng biệt.”
Trình Trì gật đầu, vừa cùng Claude trò chuyện vừa hướng đến nơi Claude thường hái trái cây.
Lúc đầu Claude chỉ ở bên cạnh chỉ điểm cách ngắt lấy trái cây, thỉnh thoảng gặp phải những trái cây sinh trưởng ở trên cao Claude sẽ nhảy lên dùng hàm răng cắn đứt cành để Trình Trì đứng bên dưới đón lấy. Sau đó gặp trái cây mọc tại nơi không cao không thấp, Claude đơn giản biến lại hình người giúp Trình Trì ngắt lấy, sau đó nữa, Claude thẳng thắn đi phía trước, Trình Trì ở phía sau cười tủm tỉm ôm lấy mớ trái cây tươi vừa hái, thỉnh thoảng cũng sẽ đút một hai quả vào miệng Claude, khi đầu ngón tay vô ý chạm nhẹ vào đầu lưỡi Claude thì đỏ mặt xấu hổ nhìn nơi khác. Nhìn gương mặt trắng nõn hiện lên một tầng ửng đỏ của Trình Trì, tâm tình của Claude luôn luôn sẽ trở nên đặc biệt tốt.
Sau khi nhìn thấy nụ cười láu lỉnh của Claude, Trình Trì thường hay liếc mắt một cái làm bộ đánh giá cây cối xung quanh, mỗi lúc như vậy, Trình Trì luôn có thể nghe được tiếng cười khẽ của Claude, sau đó trong lòng âm thầm mắng Claude một phen.
Tóm lại Claude rất rõ ràng đạo lý có đồ tốt thì hãy lấy, qua một lát lại làm như không có chuyện gì mà giúp Trình Trì hái trái cây, khi Trình Trì vươn tay đưa trái cây tới miệng thì hắn không chút suy nghĩ liền ngậm vào trong miệng, cho đến khi khuôn mặt bị vị chua làm cho nhăn lại mới chú ý trên tay Trình Trì còn có hai quả xanh chua loét, Claude bị chua không chịu nổi vội ngắt lấy mấy trái khác có vẻ ngọt mà bỏ vào miệng, vừa nhai vừa dở khóc dở cười nhìn Trình Trì vì thực hiện được âm mưu mà đắc ý cười.
Hai người hái được trái cây, đi một lúc rồi bắt đầu trở về, Trình Trì nhìn bàn tay bị trái cây nhiều đường nhiều nước vừa ăn làm cho dính dính mà nhíu mày.
Claude chú ý tới sắc mặt của Trình Trì, vỗ vỗ vai hắn nói, “Cách đây không xa có một dòng suối nhỏ, ta dẫn ngươi tới đó rửa tay.”
Nghe nói có nơi rửa tay mắt Trình Trì liền sáng lên, cố sức gật đầu, vui vẻ theo Claude đi đến nơi hắn chỉ.
.
Đi khoảng ba bốn phút, Trình Trì liền nghe được tiếng nước chảy róc rách, nghĩ có thể thoát khỏi cảm giác dinh dính trên tay, Trình Trì liền bước nhanh đến. Nhìn bóng lưng vụt chạy dến dòng suối nhỏ của Trình Trì, Claude lắc đầu âm thầm cười.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, dòng suối nhỏ trong suốt ánh lên những tia sáng lấp lánh, Trình Trì hoan hô một tiếng, chạy tới, Claude thấy vậy, vì muốn đề phòng nguy hiểm cũng vội chạy theo.
Rốt cuộc cũng rửa được bàn tay bẩn, tâm tình Trình Trì lại lần nữa tốt lên, nhìn cảnh sắc xung quanh một chút rồi cúi đầu xem những chú cá nhỏ thỉnh thoảng bơi qua, Trình Trì lên tinh thần cởi giầy thật cẩn thận ngâm chân vào nước suối, lẳng lặng đứng một hồi liền có vài chú cá nhỏ bơi qua bơi lại rỉa nhẹ chân Trình Trì. Bị cá nhỏ rỉa mang đến cảm giác nhồn nhột, Trình Trì cười ha ha ngoắc ngoắc Claude đứng bên cạnh, mỉm cười, “Ngươi cũng tới thử xem, thật thoải mái.”
Claude thấy Trình Trì từ hiền như phật biến thành trẻ con, cười lắc đầu, “Không được, ngươi chơi đi, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
Trình Trì tiếp tục ngoắc, “Xuống đây đi, nước này chẳng lạnh chút nào, thực sự rất thoải mái, ngươi đứng đó một mình không vui a.”
Nghe Trình Trì dụ dỗ, Claude cũng xuống nước, cẩn thận giẫm lên những hòn sỏi nhỏ trong suối đi tới bên cạnh Trình Trì, âm thầm che chở hắn đề phòng hắn trượt chân ngã xuống.
Bởi vì có sự tồn tại của Claude nên Trình Trì yên tâm bắt đầu hăng hái bừng bừng cúi người tìm kiếm những viên đá đẹp màu được nước chảy mài nhẵn.
Claude thấy Trình Trì rất hưng phấn nên cũng không hối thúc hắn rời đi, chỉ ở một bên cùng tìm với hắn.
Bỗng nhiên, một khối đá sáng long lanh màu xanh sẫm do bị lỡ chân đá trúng nổi lên, chiết xạ ra tia sáng như đá quý dưới ánh nắng hấp dẫn sự chú ý của Trình Trì, Trình Trì khom lưng nhặt lên khối đá to cỡ lòng bàn tay đưa lên thái dương nhìn một chút, sau đó hưng phấn mà quay qua chọt chọt Claude, “Nha, viên đá này có màu giống như màu mắt của ngươi này, nhìn —— “
Trình Trì còn chưa dứt lời, Claude bị chọt nhột muốn né tránh đạp trúng một hòn đá đầy rêu trơn khiến cả người mất thăng bằng ngã nhào lên người Trình Trì.
Một người phản ứng chậm một người thì hữu tâm vô lực không ngăn được quán tính, cả hai đều nhắm mắt chuẩn bị tinh thần ngã xuống.
Trong chớp mắt, hai người song song ngã quỵ vào trong suối, làm tung tóe một trận bọt nước.
Nhưng đau đớn tưởng như sẽ xuất hiện lại không có, chỉ là quần bị nước suối làm ướt, Trình Trì hơi nghi hoặc mở mắt mới phát hiện lúc đó cả hai đang đứng bên rìa suối, nửa thân người của cả hai đều ngã lăn ra bãi cỏ, mà Claude cố gắng không để cánh tay đè lên người Trình Trì.
“Ngươi không sao chứ?” Vừa nói Trình Trì vừa chống tay muốn dứng dậy, nhưng bởi vì hơi thở ấm áp của Claude phả lên mặt mà ngừng động tác, kinh ngạc thấy Claude kề sát mình gần như vậy mà lại không nhúc nhích.
Nhìn thẳng vào cặp mắt màu xanh sẫm thâm thúy kia, Trình Trì cảm thấy như đang bị hút vào trong đó, nhìn gương mặt dần dần phóng đại của Claude, Trình Trì vô thức khép lại đôi hàng mi, nghênh tiếp một cái chạm khẽ ấm áp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.