Chương 124: Bộ Lạc Dũng Sĩ
Nhạn Quá Thanh Thiên
21/09/2017
CHƯƠNG 124. BỘ LẠC DŨNG SĨ
“Vẫn còn sống.” Mấy người lục soát phụ cận một lần, cuối cùng trở lại ngọn núi hắc thạch, nhìn thấy vài Bối Mẫu đã hóa thành con sò nằm tại chỗ, trên vỏ màu trắng ngọc có dính máu, hiển nhiên là bị thương lúc trước nên không thể chạy trốn.
Đồ bảo Nguyên mang theo hai thú nhân đi thả thú nhân trong các động ra, còn mình thì đi cùng đám Hạo, tính hỏi từ miệng mấy Bối Mẫu này vài thông tin hữu dụng. Nhưng mà điều khiến họ bất ngờ là, vỏ của Bối Mẫu dày mà trơn, cắn không được, đập cũng không bể, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Thế nhưng nếu không hỏi ra, xích đá trên vai mấy thú nhân ở trong huyệt kia lại không có cách tháo xuống, các thú nhân đều thử qua, vật đó dùng nanh vuốt của họ không thể làm đứt được, nếu không sao họ lại ngoan ngoãn để cho bị nhốt như thế.
“Đặt lên lửa, nướng.” Đi mấy vòng, nghĩ không ra cách có thể cạy vỏ sò ra, Đồ nổi giận ra lệnh.
Thú nhân ở lại cùng hắn nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Hạo không nói lời nào, bắt đầu ra tay. Một lát sau, những người khác cũng vội vàng giúp đỡ. Sau khi lửa bùng lên, không qua bao lâu, Bối Mẫu bị đặt ở trên liền lên tiếng cầu xin.
Những câu hỏi kế tiếp liền trở nên đơn giản. Từ miệng vài Bối Mẫu, họ biết được, thứ bôi lên xích hắc thạch là dịch lúc họ với thú nhân *** tiết ra, loại này có lực hấp dẫn rất lớn với cỏ diệp bạch huệ. Còn biện pháp dùng hắc thạch tạo ra binh khí là bộ lạc Ưng tộc ở phương Nam dạy cho họ. Bộ lạc Bối Mẫu có giao dịch với Ưng tộc phương Nam, Bối Mẫu dâng lên hắc thạch, muối và các hải sản khác, để đổi lấy cách tạo binh khí và thú nô. Ngay cả biện pháp xuyên qua xương bả vai và xây dựng thành trì cũng là học từ bên đó. Hắc thạch càng đốt càng lạnh, cứng vô cùng, thế nhưng nếu lúc đốt, cho thêm cỏ diệp bạch huệ, không cần nhiệt độ quá cao liền có thể khiến nó tan ra, chờ sau khi thành hình, để nguội, lại càng cứng chắc hơn trước.
Đối với lai lịch của Đồ, ngược lại có người còn nhớ rõ, là lúc trước vào dịp trăng tròn mang thú nhân từ bờ biển về, họ dùng một con dao hắc thạch đổi với bộ lạc Giao Nhân. Lúc đổi cũng không biết hắn bị gãy chân, chỉ cảm thấy thú nhân này cường tráng, chờ sau khi tỉnh lại, nói không chừng có chút tác dụng. Nắm giữ cách tạo ra vũ khí, lại không thiếu hắc thạch cho họ dùng, nên một con dao hắc thạch này trong mắt họ chẳng là gì cả, vì vậy đổi lấy hắn cũng không thấy tiếc. Còn bộ lạc Giao Nhân kia lấy người từ đâu, họ cũng không biết.
Nghe đến đó, Đồ không khỏi giận dữ, trong lòng ghi nhớ món nợ này với bộ lạc Giao Nhân.
“Các ngươi… các ngươi tại sao lại ăn thú nhân?” Đúng lúc này, Hạo mở miệng, lúc nói tới chữ ăn, sắc mặt hắn hơi tái đi, hiển nhiên là nghĩ tới thảm trạng của thú nhân ở động cây kia. Tuy từng nghe Long miêu tả qua, thế nhưng chính mắt nhìn thấy, cảm giác đương nhiên bất đồng. Nghe hắn hỏi, mấy thú nhân khác thế mới biết thú nhân chỉ còn lại nửa mình trên là bị ăn, trong ngực không khỏi cuồn cuộn dâng lên, muốn phun thẳng ra thứ ăn buổi tối.
“Tộc ta chỉ khi ăn thịt của bạn đời mới có thể sinh con thành công.” Nhắc tới vấn đề này, Bối Mẫu kia không hề có ý sám hối, bộ dáng hiển nhiên mà trả lời.
Hóa ra bộ tộc Bối Mẫu này rất kỳ lạ, vừa không thể xem như á thú hoàn toàn, vừa không thể coi là thú nhân, thế nhưng bọn họ có thể cùng bất cứ giống đực chủng tộc nào *** để thai nghén đời sau, cũng không chỉ giới hạn trong thú nhân. Mà đời sau của họ cũng là Bối Mẫu, tuyệt đối không có huyết thống chủng tộc của bạn đời. Chỉ là họ tự cho mình là người, nên lúc chọn bạn đời chủ yếu cũng là chọn thú nhân, chỉ khi thật sự không tìm được thú nhân, mới dừng ánh mắt ở dã thú và động vật trên biển. Vì phương thức phối hợp này độc ác, tàn nhẫn, nên cơ thể họ tiến hóa ra năng lực có thể phát ra mùi mê loạn thần chí giống đực. Nhưng hiển nhiên họ cũng hiểu đây là chuyện chủng tộc khác không chấp nhận, nên vẫn giấu diếm rất kỹ.
Chi tiết này dĩ nhiên các Bối Mẫu không có ngu ngốc mà nói ra. Thế nhưng chỉ câu nói kia cũng đã đủ khiến các thú nhân sinh lòng kiêng kỵ.
“Chúng ta không muốn chết, nên các ngươi đành phải chết!” Sau khi thử dùng cỏ diệp bạch huệ quả thật có thể cắt hắc thạch, Đồ nhìn những Bối Mẫu đã hóa thành hình người bị thương không nhẹ kia, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn. Nói xong, không đợi những người khác phản ứng lại, hắn đã hóa thành hình thú, nhào tới, cắn đứt cổ mấy Bối Mẫu kia.
Các thú nhân khác, bao gồm cả Hạo đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ lòng dạ hắn độc ác như vậy.
Một lần nữa biến lại hình người, Đồ nhặt một con dao hắc thạch lên, cũng không nhìn những người khác, đi tới trước mặt các thú nhân bị ăn không còn đầy đủ cơ thể, hạ từng nhát một, trong khi những người đó vẫn còn chìm đắm trong ảo giác đẹp đẽ, giúp họ kết thúc cuộc đời này.
“Ngươi làm gì thế?” Rốt cuộc có thú nhân phản ứng lại, nhào lên muốn ngăn cản hắn.
Xoẹt một cái, con dao hắc thạch vẫn còn dính máu đã để ở trước ngực thú nhân kia, trong mắt Đồ chợt lóe một tia lạnh lùng, trên mặt treo nụ cười không đứng đắn “Ngươi là muốn chờ họ tỉnh táo lại rồi cảm ơn ngươi? Hay là ngươi cảm thấy có thể cứu họ khỏe lại, sau đó chăm sóc họ như người già trước khi họ chết?” Hắn mất trí nhớ, ngoại trừ Nguyên, không có thú nhân nào đối xử tốt với hắn dù chỉ một chút, nên hắn cũng sẽ chẳng có đồng tình hay thương hại họ. Trong mắt hắn, một là sống, hai là chết, ngoài hai cái này ra không còn lựa chọn nào khác.
Thú nhân kia cứng đờ, không trả lời được. Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra, mấy thú nhân kia không thể cứu được, kể cả có gắng gượng cứu sống thì cũng chỉ là một phế nhân cần người khác chăm sóc.
Đồ khinh miệt nhìn hắn một cái, thu dao hắc thạch lại, xoay người kéo tấm vải trắng, mềm bên hông Bối Mẫu, vừa lau vết máu trên dao hắc thạch, vừa không chút để ý nói “Ta đã cứu các ngươi, sau này mạng của các ngươi chính là của ta.” Nói tới đây, hắn giương mắt nhìn về phía vài thú nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, nhướn mày “Không phục ư?” Hắn không có làm việc thiện, không vô duyên vô cớ cứu mấy người này đâu.
Trong thú nhân có người thành thật, chất phác, đương nhiên cũng sẽ có người kiêu ngạo, bất tuân. Nghe vậy, liền có người không đồng ý “Phục cái gì mà phục? Nếu không có chúng ta, một mình ngươi có thể đánh được nhiều Bối Mẫu vậy sao?”
“Không có các ngươi, ta cũng chẳng cần chống lại bọn họ.” Đồ nở nụ cười trầm thấp “Ta nấp ở trong rừng, giải quyết từng người từng người một, cũng có thể giết hết bọn họ. Nào ngờ đi ra một chuyến, lại gặp phải đám ngu ngốc các ngươi, nhìn thấy chuyện như vậy đã sợ tới mức kêu toáng lên, chân nhũn ra tới mức không cử động được…”
Câu nói đó làm cho mặt thú nhân lên tiếng phản đối kia lúc đỏ lúc trắng, bởi vì người sợ hãi kêu lên chính là gã.
“Được rồi, ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta vốn nên báo đáp ngươi. Thế nhưng nếu ngươi muốn chúng ta đi chịu chết, chúng ta cũng sẽ không đồng ý.” Một thú nhân khác cắt ngang lời của Đồ, trầm giọng nói.
Đồ phì cười “Muốn các ngươi đi tìm cái chết, thì ta cần gì phải cứu các ngươi?” Nói tới đây, giọng điệu của hắn chợt thay đổi, trở nên âm trầm đi “Kể cả muốn mạng của các ngươi, ta cũng sẽ tự tay lấy.” Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, nhưng không biết vì sao mấy thú nhân kia nghe vào tai lại không kiềm chế được mà rùng mình một cái, nhớ tới hình ảnh hắn giết chết Bối Mẫu và thú nhân, dứt khoát, quyết đoán như vậy, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lại một chút nào. Ngay cả thú nhân phản đối lúc nãy cũng không dám lên tiếng nữa.
Mấy người còn chưa kịp tỏ rõ thái độ, bên kia Nguyên đã quay lại, nói, đã cứu người ra hết rồi, đang ở chỗ chia thức ăn chờ. Đồ cũng không lo lắng mấy thú nhân trước mắt này không nghe lời mình, trực tiếp để họ mang theo thi thể của Bối Mẫu và thú nhân, cùng mình đi gặp những thú nhân kia.
Đứng ở trên sân có hơn hai trăm thú nhân còn mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì, mãi tới khi đám người Đồ tới, ném hơn mười thi thể trước mặt họ, mới tạo ra một cảnh rối loạn, bất an. Nguyên giỏi ăn nói, miêu tả sinh động lại một lần chuyện họ đã trải qua lúc trước, để người ta cảm thấy như đích thân mình nhìn thấy, khiến cho trong lòng các thú nhân lắng nghe kia đều run sợ. Nghĩ tới chính mình phía trước còn liều mạng để được Bối Mẫu coi trọng, bọn họ liền thấy sợ hãi không thôi, lại nhìn đồng bạn nằm dưới đất chỉ còn chưa tới nửa mình, có người xém nữa đã ói ra.
“Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn.” Chờ cảm xúc của mọi người thoáng bình tĩnh lại, Đồ chậm rãi mở miệng “Thứ nhất, tôn ta làm thủ lĩnh, theo ta thành lập bộ lạc mới ở đây. Thứ hai, tiếp tục làm nô lệ.” Giọng nói của hắn cũng không lớn, không vội vàng, kích động, thế nhưng lại rành mạch truyền vào tai mỗi người.
Đám người Long đã thương lượng xong từ lâu, nên lúc này thấy hắn thật sự đuổi Bối Mẫu đi, cứu mình ra ngoài, đều khom người tỏ vẻ phục tùng. Mấy thú nhân được tháo xích đá xuống trước, nhìn qua tựa hồ có sức phản kháng do dự một lát, cũng lác đác cúi đầu. Còn những thú nhân vẫn xuyên xích hắc thạch trên vai, không thể hóa thành hình thú căn bản không có lựa chọn khác. Ai cũng không muốn sống tiếp kiếp nô lệ. Thực tế, khi quyết định đi cùng Bối Mẫu, họ đã biết không thể trở lại bộ lạc cũ, cho nên có bộ lạc mới cho họ dung thân cũng là chuyện tốt, ai làm thủ lĩnh lại có liên quan gì.
Như cũ lấy thần thú để thề, hơn hai trăm thú nhân chiếm lấy đảo Bối Mẫu, lấy Dũng Sĩ làm tên, thành lập bộ lạc mới, với thủ lĩnh là Đồ.
Một đêm này đã định trước là không ngủ, không có dịch của Bối Mẫu, Đồ bảo mấy người Nguyên trực tiếp dùng lửa thêm cỏ diệp bạch huệ, đốt đứt xích đá, tuy rằng lúc tháo xích xuống rất đau, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn là đeo suốt trên người. Từ miệng các thú nhân, Đồ biết được có một số người là Bối Mẫu dùng hắc thạch đổi lấy từ bộ lạc ở thảo nguyên, là người ở bộ lạc bị Ưng tộc diệt, biến thành thú nô, đã sớm không có tự do, trở thành vật phẩm giao dịch. Còn những người khác thì do tự nguyện, bị sắc đẹp mê hoặc, ngu ngốc bị lừa tới đây.
Mỗi người đều có lai lịch, chỉ có hắn là không có. Đồ có chút khó chịu, giao chuyện an bài cho Nguyên và Long xử lý, rồi xoay người, rời khỏi đám đông đã được tự do.
Việc tháo xích đá xuống bận rộn tới trưa ngày hôm sau, các thú nhân chưa có cơ hội dưỡng thương, bầu trời đã trở nên u ám, hạ xuống tuyết đầu mùa. Mùa tuyết rơi đến rồi.
Đồ không thể không thừa dịp đại tuyết vừa hạ, còn chưa quá lạnh, dã thú chưa hoàn toàn ẩn náu, mang theo các thú nhân với vết thương chưa lành vào rừng săn thú, chuẩn bị thức ăn vượt qua mùa tuyết rơi, cũng thuận tiện dọn dẹp tiểu đảo một lượt, để tránh có cá lọt lưới. May mà đều là thú nhân, không cần đặc biệt để ai lại bảo vệ, nên lần này tất cả mọi người đều tham gia.
Đảo Bối Mẫu rất lớn, kéo dài mấy trăm dặm, cho dù chỗ hẹp nhất cũng gần trăm dặm, ngoại trừ sơn cốc họ ở kia, trên cơ bản đều được rừng rậm bao trùm. Ở nơi thế này dĩ nhiên không thiếu dã thú, cộng thêm Bối Mẫu không giỏi đi săn, cho nên ngược lại là tiện nghi cho các thú nhân, chí ít họ sẽ không chết vì lạnh hay chết vì đói trong mùa tuyết rơi. Chỉ là sau khi tuyết rơi mấy ngày, trời lại càng lạnh, rất nhanh mặt biển liền đóng băng, nhưng tầng băng còn rất mỏng, muốn rời đảo là vẫn không thể.
Trên thực tế, lúc này Đồ đã đả thông Đại chu thiên, đừng nói đặt chân lên tầng băng này, mà ngay cả mượn những sinh vật nhẹ trôi nổi trên mặt biển cũng đủ để hắn vượt qua. Đáng tiếc hắn có một thân nội lực lại không biết sử dụng, chỉ có thể mỗi ngày sau khi săn thú xong, đứng ở trên đá ngầm, nhìn biển, than thở, nghĩ làm sao tới lúc mùa tuyết rơi qua đi vẫn có thể dẫn người ra khỏi đảo.
“Thú nhân các bộ lạc ven biển không có ai ở đây hết.” Hôm đó, Long tới bên cạnh hắn, dưới cơn gió rét khiến người ta run bần bật, nói với Đồ. Đồ mất trí nhớ, nên không biết chuyện các bộ lạc phụ cận, thế nhưng các thú nhân khác lại biết rõ, chỉ ở chung vài ngày, liền nói rõ lai lịch của mình, sau đó liền phát hiện ra tình huống kỳ lạ này.
“Có vấn đề gì?” Đồ thu hồi ánh mắt nhìn ra mặt biển, hỏi.
“Mỗi lần tụ hội đều cử hành ở bộ lạc ven biển, bọn họ gần bộ lạc Bối Mẫu nhất, theo lý thú nhân của họ tới đây phải là nhiều nhất mới đúng.” Long biết tình huống của Đồ, nên gã kiên nhẫn giải thích.
Ánh mắt của Đồ lạnh đi “Đã có nghi ngờ, thì phải làm cho rõ.” Dừng một lát, hắn hỏi “Giao Nhân là bộ lạc ven biển?”
“Đúng vậy.” Long cũng nghe Hạo nói, Đồ là bị bộ lạc Giao Nhân đổi tới đây, lúc này liên hệ hai sự kiện, nghi ngờ trong lòng không khỏi càng tăng lên.
“Tốt lắm.” Đồ cười lạnh, chỉ nói hai chữ như vậy.
Mùa tuyết rơi này cứ như vậy mà qua, trong tĩnh lặng ẩn náu mùi vị của máu tanh. Đăng bởi: admin
“Vẫn còn sống.” Mấy người lục soát phụ cận một lần, cuối cùng trở lại ngọn núi hắc thạch, nhìn thấy vài Bối Mẫu đã hóa thành con sò nằm tại chỗ, trên vỏ màu trắng ngọc có dính máu, hiển nhiên là bị thương lúc trước nên không thể chạy trốn.
Đồ bảo Nguyên mang theo hai thú nhân đi thả thú nhân trong các động ra, còn mình thì đi cùng đám Hạo, tính hỏi từ miệng mấy Bối Mẫu này vài thông tin hữu dụng. Nhưng mà điều khiến họ bất ngờ là, vỏ của Bối Mẫu dày mà trơn, cắn không được, đập cũng không bể, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Thế nhưng nếu không hỏi ra, xích đá trên vai mấy thú nhân ở trong huyệt kia lại không có cách tháo xuống, các thú nhân đều thử qua, vật đó dùng nanh vuốt của họ không thể làm đứt được, nếu không sao họ lại ngoan ngoãn để cho bị nhốt như thế.
“Đặt lên lửa, nướng.” Đi mấy vòng, nghĩ không ra cách có thể cạy vỏ sò ra, Đồ nổi giận ra lệnh.
Thú nhân ở lại cùng hắn nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Hạo không nói lời nào, bắt đầu ra tay. Một lát sau, những người khác cũng vội vàng giúp đỡ. Sau khi lửa bùng lên, không qua bao lâu, Bối Mẫu bị đặt ở trên liền lên tiếng cầu xin.
Những câu hỏi kế tiếp liền trở nên đơn giản. Từ miệng vài Bối Mẫu, họ biết được, thứ bôi lên xích hắc thạch là dịch lúc họ với thú nhân *** tiết ra, loại này có lực hấp dẫn rất lớn với cỏ diệp bạch huệ. Còn biện pháp dùng hắc thạch tạo ra binh khí là bộ lạc Ưng tộc ở phương Nam dạy cho họ. Bộ lạc Bối Mẫu có giao dịch với Ưng tộc phương Nam, Bối Mẫu dâng lên hắc thạch, muối và các hải sản khác, để đổi lấy cách tạo binh khí và thú nô. Ngay cả biện pháp xuyên qua xương bả vai và xây dựng thành trì cũng là học từ bên đó. Hắc thạch càng đốt càng lạnh, cứng vô cùng, thế nhưng nếu lúc đốt, cho thêm cỏ diệp bạch huệ, không cần nhiệt độ quá cao liền có thể khiến nó tan ra, chờ sau khi thành hình, để nguội, lại càng cứng chắc hơn trước.
Đối với lai lịch của Đồ, ngược lại có người còn nhớ rõ, là lúc trước vào dịp trăng tròn mang thú nhân từ bờ biển về, họ dùng một con dao hắc thạch đổi với bộ lạc Giao Nhân. Lúc đổi cũng không biết hắn bị gãy chân, chỉ cảm thấy thú nhân này cường tráng, chờ sau khi tỉnh lại, nói không chừng có chút tác dụng. Nắm giữ cách tạo ra vũ khí, lại không thiếu hắc thạch cho họ dùng, nên một con dao hắc thạch này trong mắt họ chẳng là gì cả, vì vậy đổi lấy hắn cũng không thấy tiếc. Còn bộ lạc Giao Nhân kia lấy người từ đâu, họ cũng không biết.
Nghe đến đó, Đồ không khỏi giận dữ, trong lòng ghi nhớ món nợ này với bộ lạc Giao Nhân.
“Các ngươi… các ngươi tại sao lại ăn thú nhân?” Đúng lúc này, Hạo mở miệng, lúc nói tới chữ ăn, sắc mặt hắn hơi tái đi, hiển nhiên là nghĩ tới thảm trạng của thú nhân ở động cây kia. Tuy từng nghe Long miêu tả qua, thế nhưng chính mắt nhìn thấy, cảm giác đương nhiên bất đồng. Nghe hắn hỏi, mấy thú nhân khác thế mới biết thú nhân chỉ còn lại nửa mình trên là bị ăn, trong ngực không khỏi cuồn cuộn dâng lên, muốn phun thẳng ra thứ ăn buổi tối.
“Tộc ta chỉ khi ăn thịt của bạn đời mới có thể sinh con thành công.” Nhắc tới vấn đề này, Bối Mẫu kia không hề có ý sám hối, bộ dáng hiển nhiên mà trả lời.
Hóa ra bộ tộc Bối Mẫu này rất kỳ lạ, vừa không thể xem như á thú hoàn toàn, vừa không thể coi là thú nhân, thế nhưng bọn họ có thể cùng bất cứ giống đực chủng tộc nào *** để thai nghén đời sau, cũng không chỉ giới hạn trong thú nhân. Mà đời sau của họ cũng là Bối Mẫu, tuyệt đối không có huyết thống chủng tộc của bạn đời. Chỉ là họ tự cho mình là người, nên lúc chọn bạn đời chủ yếu cũng là chọn thú nhân, chỉ khi thật sự không tìm được thú nhân, mới dừng ánh mắt ở dã thú và động vật trên biển. Vì phương thức phối hợp này độc ác, tàn nhẫn, nên cơ thể họ tiến hóa ra năng lực có thể phát ra mùi mê loạn thần chí giống đực. Nhưng hiển nhiên họ cũng hiểu đây là chuyện chủng tộc khác không chấp nhận, nên vẫn giấu diếm rất kỹ.
Chi tiết này dĩ nhiên các Bối Mẫu không có ngu ngốc mà nói ra. Thế nhưng chỉ câu nói kia cũng đã đủ khiến các thú nhân sinh lòng kiêng kỵ.
“Chúng ta không muốn chết, nên các ngươi đành phải chết!” Sau khi thử dùng cỏ diệp bạch huệ quả thật có thể cắt hắc thạch, Đồ nhìn những Bối Mẫu đã hóa thành hình người bị thương không nhẹ kia, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn. Nói xong, không đợi những người khác phản ứng lại, hắn đã hóa thành hình thú, nhào tới, cắn đứt cổ mấy Bối Mẫu kia.
Các thú nhân khác, bao gồm cả Hạo đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ lòng dạ hắn độc ác như vậy.
Một lần nữa biến lại hình người, Đồ nhặt một con dao hắc thạch lên, cũng không nhìn những người khác, đi tới trước mặt các thú nhân bị ăn không còn đầy đủ cơ thể, hạ từng nhát một, trong khi những người đó vẫn còn chìm đắm trong ảo giác đẹp đẽ, giúp họ kết thúc cuộc đời này.
“Ngươi làm gì thế?” Rốt cuộc có thú nhân phản ứng lại, nhào lên muốn ngăn cản hắn.
Xoẹt một cái, con dao hắc thạch vẫn còn dính máu đã để ở trước ngực thú nhân kia, trong mắt Đồ chợt lóe một tia lạnh lùng, trên mặt treo nụ cười không đứng đắn “Ngươi là muốn chờ họ tỉnh táo lại rồi cảm ơn ngươi? Hay là ngươi cảm thấy có thể cứu họ khỏe lại, sau đó chăm sóc họ như người già trước khi họ chết?” Hắn mất trí nhớ, ngoại trừ Nguyên, không có thú nhân nào đối xử tốt với hắn dù chỉ một chút, nên hắn cũng sẽ chẳng có đồng tình hay thương hại họ. Trong mắt hắn, một là sống, hai là chết, ngoài hai cái này ra không còn lựa chọn nào khác.
Thú nhân kia cứng đờ, không trả lời được. Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra, mấy thú nhân kia không thể cứu được, kể cả có gắng gượng cứu sống thì cũng chỉ là một phế nhân cần người khác chăm sóc.
Đồ khinh miệt nhìn hắn một cái, thu dao hắc thạch lại, xoay người kéo tấm vải trắng, mềm bên hông Bối Mẫu, vừa lau vết máu trên dao hắc thạch, vừa không chút để ý nói “Ta đã cứu các ngươi, sau này mạng của các ngươi chính là của ta.” Nói tới đây, hắn giương mắt nhìn về phía vài thú nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, nhướn mày “Không phục ư?” Hắn không có làm việc thiện, không vô duyên vô cớ cứu mấy người này đâu.
Trong thú nhân có người thành thật, chất phác, đương nhiên cũng sẽ có người kiêu ngạo, bất tuân. Nghe vậy, liền có người không đồng ý “Phục cái gì mà phục? Nếu không có chúng ta, một mình ngươi có thể đánh được nhiều Bối Mẫu vậy sao?”
“Không có các ngươi, ta cũng chẳng cần chống lại bọn họ.” Đồ nở nụ cười trầm thấp “Ta nấp ở trong rừng, giải quyết từng người từng người một, cũng có thể giết hết bọn họ. Nào ngờ đi ra một chuyến, lại gặp phải đám ngu ngốc các ngươi, nhìn thấy chuyện như vậy đã sợ tới mức kêu toáng lên, chân nhũn ra tới mức không cử động được…”
Câu nói đó làm cho mặt thú nhân lên tiếng phản đối kia lúc đỏ lúc trắng, bởi vì người sợ hãi kêu lên chính là gã.
“Được rồi, ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta vốn nên báo đáp ngươi. Thế nhưng nếu ngươi muốn chúng ta đi chịu chết, chúng ta cũng sẽ không đồng ý.” Một thú nhân khác cắt ngang lời của Đồ, trầm giọng nói.
Đồ phì cười “Muốn các ngươi đi tìm cái chết, thì ta cần gì phải cứu các ngươi?” Nói tới đây, giọng điệu của hắn chợt thay đổi, trở nên âm trầm đi “Kể cả muốn mạng của các ngươi, ta cũng sẽ tự tay lấy.” Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, nhưng không biết vì sao mấy thú nhân kia nghe vào tai lại không kiềm chế được mà rùng mình một cái, nhớ tới hình ảnh hắn giết chết Bối Mẫu và thú nhân, dứt khoát, quyết đoán như vậy, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lại một chút nào. Ngay cả thú nhân phản đối lúc nãy cũng không dám lên tiếng nữa.
Mấy người còn chưa kịp tỏ rõ thái độ, bên kia Nguyên đã quay lại, nói, đã cứu người ra hết rồi, đang ở chỗ chia thức ăn chờ. Đồ cũng không lo lắng mấy thú nhân trước mắt này không nghe lời mình, trực tiếp để họ mang theo thi thể của Bối Mẫu và thú nhân, cùng mình đi gặp những thú nhân kia.
Đứng ở trên sân có hơn hai trăm thú nhân còn mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì, mãi tới khi đám người Đồ tới, ném hơn mười thi thể trước mặt họ, mới tạo ra một cảnh rối loạn, bất an. Nguyên giỏi ăn nói, miêu tả sinh động lại một lần chuyện họ đã trải qua lúc trước, để người ta cảm thấy như đích thân mình nhìn thấy, khiến cho trong lòng các thú nhân lắng nghe kia đều run sợ. Nghĩ tới chính mình phía trước còn liều mạng để được Bối Mẫu coi trọng, bọn họ liền thấy sợ hãi không thôi, lại nhìn đồng bạn nằm dưới đất chỉ còn chưa tới nửa mình, có người xém nữa đã ói ra.
“Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn.” Chờ cảm xúc của mọi người thoáng bình tĩnh lại, Đồ chậm rãi mở miệng “Thứ nhất, tôn ta làm thủ lĩnh, theo ta thành lập bộ lạc mới ở đây. Thứ hai, tiếp tục làm nô lệ.” Giọng nói của hắn cũng không lớn, không vội vàng, kích động, thế nhưng lại rành mạch truyền vào tai mỗi người.
Đám người Long đã thương lượng xong từ lâu, nên lúc này thấy hắn thật sự đuổi Bối Mẫu đi, cứu mình ra ngoài, đều khom người tỏ vẻ phục tùng. Mấy thú nhân được tháo xích đá xuống trước, nhìn qua tựa hồ có sức phản kháng do dự một lát, cũng lác đác cúi đầu. Còn những thú nhân vẫn xuyên xích hắc thạch trên vai, không thể hóa thành hình thú căn bản không có lựa chọn khác. Ai cũng không muốn sống tiếp kiếp nô lệ. Thực tế, khi quyết định đi cùng Bối Mẫu, họ đã biết không thể trở lại bộ lạc cũ, cho nên có bộ lạc mới cho họ dung thân cũng là chuyện tốt, ai làm thủ lĩnh lại có liên quan gì.
Như cũ lấy thần thú để thề, hơn hai trăm thú nhân chiếm lấy đảo Bối Mẫu, lấy Dũng Sĩ làm tên, thành lập bộ lạc mới, với thủ lĩnh là Đồ.
Một đêm này đã định trước là không ngủ, không có dịch của Bối Mẫu, Đồ bảo mấy người Nguyên trực tiếp dùng lửa thêm cỏ diệp bạch huệ, đốt đứt xích đá, tuy rằng lúc tháo xích xuống rất đau, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn là đeo suốt trên người. Từ miệng các thú nhân, Đồ biết được có một số người là Bối Mẫu dùng hắc thạch đổi lấy từ bộ lạc ở thảo nguyên, là người ở bộ lạc bị Ưng tộc diệt, biến thành thú nô, đã sớm không có tự do, trở thành vật phẩm giao dịch. Còn những người khác thì do tự nguyện, bị sắc đẹp mê hoặc, ngu ngốc bị lừa tới đây.
Mỗi người đều có lai lịch, chỉ có hắn là không có. Đồ có chút khó chịu, giao chuyện an bài cho Nguyên và Long xử lý, rồi xoay người, rời khỏi đám đông đã được tự do.
Việc tháo xích đá xuống bận rộn tới trưa ngày hôm sau, các thú nhân chưa có cơ hội dưỡng thương, bầu trời đã trở nên u ám, hạ xuống tuyết đầu mùa. Mùa tuyết rơi đến rồi.
Đồ không thể không thừa dịp đại tuyết vừa hạ, còn chưa quá lạnh, dã thú chưa hoàn toàn ẩn náu, mang theo các thú nhân với vết thương chưa lành vào rừng săn thú, chuẩn bị thức ăn vượt qua mùa tuyết rơi, cũng thuận tiện dọn dẹp tiểu đảo một lượt, để tránh có cá lọt lưới. May mà đều là thú nhân, không cần đặc biệt để ai lại bảo vệ, nên lần này tất cả mọi người đều tham gia.
Đảo Bối Mẫu rất lớn, kéo dài mấy trăm dặm, cho dù chỗ hẹp nhất cũng gần trăm dặm, ngoại trừ sơn cốc họ ở kia, trên cơ bản đều được rừng rậm bao trùm. Ở nơi thế này dĩ nhiên không thiếu dã thú, cộng thêm Bối Mẫu không giỏi đi săn, cho nên ngược lại là tiện nghi cho các thú nhân, chí ít họ sẽ không chết vì lạnh hay chết vì đói trong mùa tuyết rơi. Chỉ là sau khi tuyết rơi mấy ngày, trời lại càng lạnh, rất nhanh mặt biển liền đóng băng, nhưng tầng băng còn rất mỏng, muốn rời đảo là vẫn không thể.
Trên thực tế, lúc này Đồ đã đả thông Đại chu thiên, đừng nói đặt chân lên tầng băng này, mà ngay cả mượn những sinh vật nhẹ trôi nổi trên mặt biển cũng đủ để hắn vượt qua. Đáng tiếc hắn có một thân nội lực lại không biết sử dụng, chỉ có thể mỗi ngày sau khi săn thú xong, đứng ở trên đá ngầm, nhìn biển, than thở, nghĩ làm sao tới lúc mùa tuyết rơi qua đi vẫn có thể dẫn người ra khỏi đảo.
“Thú nhân các bộ lạc ven biển không có ai ở đây hết.” Hôm đó, Long tới bên cạnh hắn, dưới cơn gió rét khiến người ta run bần bật, nói với Đồ. Đồ mất trí nhớ, nên không biết chuyện các bộ lạc phụ cận, thế nhưng các thú nhân khác lại biết rõ, chỉ ở chung vài ngày, liền nói rõ lai lịch của mình, sau đó liền phát hiện ra tình huống kỳ lạ này.
“Có vấn đề gì?” Đồ thu hồi ánh mắt nhìn ra mặt biển, hỏi.
“Mỗi lần tụ hội đều cử hành ở bộ lạc ven biển, bọn họ gần bộ lạc Bối Mẫu nhất, theo lý thú nhân của họ tới đây phải là nhiều nhất mới đúng.” Long biết tình huống của Đồ, nên gã kiên nhẫn giải thích.
Ánh mắt của Đồ lạnh đi “Đã có nghi ngờ, thì phải làm cho rõ.” Dừng một lát, hắn hỏi “Giao Nhân là bộ lạc ven biển?”
“Đúng vậy.” Long cũng nghe Hạo nói, Đồ là bị bộ lạc Giao Nhân đổi tới đây, lúc này liên hệ hai sự kiện, nghi ngờ trong lòng không khỏi càng tăng lên.
“Tốt lắm.” Đồ cười lạnh, chỉ nói hai chữ như vậy.
Mùa tuyết rơi này cứ như vậy mà qua, trong tĩnh lặng ẩn náu mùi vị của máu tanh. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.