Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 148: Cách Chứng Minh Muốn Ăn Đòn

Nhạn Quá Thanh Thiên

21/09/2017

CHƯƠNG 148. CÁCH CHỨNG MINH MUỐN ĂN ĐÒN

Rắc một tiếng, mộc thương trong tay Bách Nhĩ gãy thành hai đoạn, cùng nứt ra với nó còn có ngọn núi đá lởm chởm bên cạnh, khiến Đằng đến đưa tin và các thú nhân bộ lạc Dũng Sĩ đang rèn luyện phải hoảng sợ. Cách thật xa, Đồ liền cảm nhận được cơn tức giận tản ra từ người Bách Nhĩ, hắn vội vàng đi tới, quan tâm hỏi “Sao vậy? ”

Sắc mặt Bách Nhĩ âm trầm, giọng nói lạnh lùng lên tiếng “Cái loại cây mục này có vót rồi cũng vô dụng, không cần cũng được.” Nói xong, y ném hai đoạn mộc thương trong tay xuống đất, xoay người đi.

Đồ không dám nói mình hiểu rõ Bách Nhĩ hết mười phần, nhưng bảy tám phần thì lại có thể, hắn biết Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không vì một cây mộc thương không chắc mà tức giận bẻ gãy, tất nhiên là do chuyện từ trong bộ lạc rồi, vì thế hắn không lập tức đuổi theo mà là nhìn Đằng “Xảy ra chuyện gì?”

Đằng lau mồ hôi lạnh trên trán, kể lại một lần nữa chuyện của Mạc, đột nhiên hắn hiểu ra tại sao Tát giận như thế cũng không dám giao Mạc cho Bách Nhĩ xử trí, chỉ bằng một thương đầy sát khí vừa nãy của Bách Nhĩ thì Mạc nào còn mạng sống nữa. Đương nhiên hắn sẽ không biết trong mắt Bách Nhĩ, hành vi của Mạc không khác gì không nghe hiệu lệnh cộng thêm tiết lộ quân tình, kể cả đặc xá trọng tội, thì dù có là người thân thiết hơn nữa cũng khó tránh khỏi cái chết.

Nghe Đằng kể lại xong, bất ngờ là Đồ không nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười. Vỗ vai Đằng, bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn mình giao chuyện huấn luyện cho Long xong, liền đi tìm Bách Nhĩ.

Mạc cùng Giác là những người đầu tiên rời khỏi bộ lạc cùng Bách Nhĩ, ý nghĩa của họ đối với Bách Nhĩ không phải bình thường, nhất là khi vạch mặt với tộc trưởng, họ vẫn không chút do dự lựa chọn đi cùng y, sự khoan dung, độ lượng của Bách Nhĩ đối với họ liền trở nên vô cùng lớn. Nếu xét điểm này, Đồ còn phải lùi về sau một bước. Bởi vậy, đối với Duẫn Nặc, còn có Giác Mạc, thật ra Đồ vừa hâm mộ vừa ghen tị, giống như ban đầu mình nảy sinh tình cảm với Bách Nhĩ nhưng lại chưa nhận ra tâm ý của bản thân vậy. Dù cho lúc này Bách Nhĩ đã hoàn toàn thuộc về hắn, thỉnh thoảng hắn vẫn có cảm xúc phức tạp đó, nguyên nhân chỉ vì mình đã bỏ lỡ thời khắc ban đầu. Cho nên bảo hắn nói tốt cho Mạc là chuyện tuyệt đối không có khả năng, hắn còn chưa nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi. Chẳng qua là hắn đau lòng cho Bách Nhĩ thôi.

“Có muốn ta bảo người đi trói tên ngu ngốc đó lại đây, cho ngươi giáo huấn hắn một trận không?” Lúc tìm thấy Bách Nhĩ ở bờ biển, y đang chỉ cho Tiêu Đồ và Húc luyện công, sắc mặt đã khôi phục bình thường. Nhưng Đồ biết trong lòng y vẫn còn để ý, nên hắn đi qua nói.

Bách Nhĩ sửa đúng tư thế đứng tấn cho Tiêu Đồ, rồi mới ngẩng đầu “Không cần đâu. Hiện tại thủ lĩnh bộ lạc là Tát, hắn đã xử lý rồi thì không tới lượt chúng ta nhúng tay vào.” Đây là tôn trọng tối thiểu, kể cả đối với quyết định của Đồ, y cũng sẽ không tùy ý vung tay múa chân. Huống chi việc này cũng không nằm ngoài dự đoán của họ, y chỉ là thất vọng mà thôi. Là rất thất vọng. Y chưa bao giờ cho rằng tâm tính thiện lương, chất phác có cái gì không tốt, thế nhưng nếu loại thiện lương, đơn thuần không phân biệt tình huống này lại lấy an nguy của người bên cạnh làm cái giá phải trả thì chính là ngu dốt.

“Thế nhưng hắn khiến ngươi đau lòng.” Đối diện với Bách Nhĩ, Đồ không biết phải an ủi như thế nào mới tốt, thiếu chút nữa liền không khống chế được mà hoá thành hình thú.

Nghe thấy lời hắn nói, Tiêu Đồ và Húc vốn đang chăm chú luyện công lập tức nhìn qua, quan tâm nhìn về phía Bách Nhĩ, không biết xảy ra chuyện gì.

“Không được phân tâm!” Bách Nhĩ quát khẽ, ánh mắt nhìn lại Đồ đã hơi dịu đi “Ta không sao.” Cả cuộc đời sóng to gió lớn của y, loại người nào mà chưa từng thấy, chuyện gì mà chưa từng gặp, chút việc nhỏ đó mà đã có thể đả kích y, thì là quá coi thường y rồi.

Đồ vốn không muốn Bách Nhĩ tốn tâm tư với người bên ngoài, ngoại trừ mình và các con, thấy y như thế, hắn liền thuận theo mà mở lời “Vậy để Vi An rời đi như thế sẽ không khiến Ưng chủ cảnh giác mà không dám tới chứ?”

Bách Nhĩ hừ lạnh một tiếng, khẽ gật đầu với Ân đang ở bên cạnh trông nom thuận tiện giám sát hai đứa con trai của mình, sau đó xoay người rời đi. Đồ liền vội vàng đuổi tới.



“Có Vi An mang tin tình báo về, Ưng chủ sẽ không thể không đến được, cũng không dám không đến. Nếu không, đợi tới thời kỳ mưa nhiều nhất, gã sẽ bị rơi vào thế bị động.” Đi dọc theo bờ biển một lát, Bách Nhĩ mới mở miệng “Chỉ là kế hoạch của chúng ta cũng phải điều chỉnh lại một chút.” Lúc trước họ không ngờ rằng Vi An có thể trốn về phương Nam, chỉ cho rằng cùng lắm là dùng biện pháp họ không tưởng tượng nổi mà âm thầm truyền tin về, như vậy cũng chính là ngươi lừa ta, ta lừa ngươi, họ muốn xem ai mới là người báo tin chính xác mà thôi. Nay Vi An trốn thoát, bày hết tất cả ra ngoài, ngược lại thì cảm thấy có chút phiền phức. Chỗ hỏng đó là tên gian tế kia không đạt tiêu chuẩn.

“Vi An kia là thú nhân, đúng là ngoài dự đoán của mọi người.” Đồ nhịn không được mà cảm khái “Có điều làm bạn đời lâu như vậy, ngày qua ngày ngủ với mình, mà là thú nhân hay á thú cũng không phân biệt được, với sức quan sát tệ như vậy, thì Mạc nên cảm thấy may mắn vì Vi An không muốn lấy mạng của hắn đấy.”

“Sao ngươi có thể xác định y là thú nhân?” Bách Nhĩ cảm thấy kỳ lạ mà hỏi.

“Có thể một lòng làm việc cho Ưng chủ, lại có cánh đen, Vi An chắc chắn cũng là người Ưng tộc. Ta nhớ Ưng tộc vì bảo vệ huyết thống cao quý, thuần khiết…” Nói tới bốn chữ này, trong giọng nói của Đồ tràn đầy châm chọc, bởi vì hắn đã từng gặp người Ưng tộc, hắn thật chẳng nhìn ra cao quý ở chỗ nào, một đám xấu muốn chết “… là sẽ không cùng người ngoại tộc kết thành bạn đời, thật ra cũng chính là không muốn có thú con pha tạp huyết thống của ngoại tộc. Vi An kia có thể tùy tiện *** với thú nhân, sau đó lại không chút do dự đào tẩu, hiển nhiên là vì biết chính mình không có khả năng mang thai, cộng thêm y có năng lực biến hóa, không phải thú nhân thì là gì?” Những lời suy luận này của Đồ đều xây dựng khi áp đặt Vi An vào thân phận Ưng tộc, hơn nữa cũng không chặt chẽ, có rất nhiều chỗ khiến người ta có thể phản bác. Nhưng có một điểm người khác lại không thể phản bác đó chính là trực giác của thú nhân. Có thể khẳng định nói như thế, chắc là hắn đã cảm thấy được điều gì. Thế nhưng Bách Nhĩ chỉ hơi nhíu mày, lại không nói gì, dù sao Vi An là á thú hay là thú nhân, điều này thật ra đã không còn quan trọng nữa.

“Với lại, giữa thú nhân và á thú, ngoại trừ có thể trực tiếp phân biệt bằng hai điểm là ngoại hình và biến hóa được hay không, thì thật ra còn một điểm nữa để phân biệt.” Đồ nói tiếp.

“Điểm gì?” Bách Nhĩ thành công bị khơi mào lòng hiếu kỳ.

Trên mặt Đồ bỗng nhiên lộ ra tia cười ái muội, tới gần Bách Nhĩ, thì thầm bên tai y, Bách Nhĩ sửng sốt một lát, trên mặt lập tức hiện lên một màu đỏ, tức giận trừng hắn một cái. Đồ bị y trừng tới tim đập thình thịch lên, không khống chế được mà ôm chặt Bách Nhĩ, kéo y đến bãi đá ngầm bên cạnh. Hóa ra trong lúc vô thức, hai người đã đi tới bãi đá ngầm san sát kia, nằm xuống.

“Làm gì vậy? Đừng xằng bậy!” Bách Nhĩ bị động tác thình lình của hắn làm cho hô hấp hơi rối loạn, y vội vàng đẩy hắn ra. Giữa ban ngày ban mặt, lại ở ngoài mà tùy tiện động dục thì còn ra thể thống gì nữa.

“Ngươi không tin, ta làm cho ngươi xem.” Trên mặt Đồ lộ ra biểu tình oan ức, đồng thời một cái chân đã chen vào giữa hai chân của Bách Nhĩ, bộ vị cứng rắn, nóng cháy khẽ cọ xát vào y.

“Ta không có nói là không tin.” Bách Nhĩ cười khổ, đưa tay đẩy cái người tràn đầy dục vọng trên cơ thể mình ra. Sao y lại không tin, hồi trước, lúc còn ở bộ lạc Hắc Hà, y đã tự mình dùng tay, lúc tiết ra dịch thể liền hiểu rõ mình không phải là một nam nhân chân chính. Chỉ là y không ngờ, Đồ vậy mà cũng chú ý tới chi tiết nhỏ xíu như vậy, có thể thấy thú nhân này có bao nhiêu cẩn thận, hoặc là nói hắn để tâm tới y biết bao nhiêu. Mà Mạc và Vi An bên nhau lâu như thế, lại không hề phát hiện, nếu không phải do không hiểu gì về cơ thể á thú thì có nghĩa là hắn chưa bao giờ chạm vào Vi An, nhưng cũng có khả năng là Mạc quá chủ quan, hoặc là Vi An cố tình lảng tránh.

“Bách Nhĩ, ta muốn chúng ta làm một lần như ở sườn núi kia… chúng ta lại làm một lần như vậy, có được không?” Hô hấp của Đồ đã trở nên hơi ồ ồ, hắn cầm lấy cái tay đẩy mình của Bách Nhĩ, gần như cầu xin nói.

Nhắc tới chuyện đó, Bách Nhĩ lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, khi ấy nếu không phải do bị cơ thể ảnh hưởng, sao y dám cùng một thú nhân giữa ban ngày ban mặt, ngay tại sườn núi làm ra loại chuyện đó chứ. Nhưng mà, không thể không nói, lúc ấy chỉ cảm thấy xấu hổ và bất đắc dĩ vô cùng thôi, nay nghĩ lại, đúng là có mùi vị khác biệt, khiến y không khỏi dâng lên cảm giác khác thường.

Thấy y tựa như có động tâm, sao Đồ không biết thừa cơ tiến lên, tay hắn hơi dùng lực, lật người y lại, sau đó sờ soạng tháo đai lưng của y ra. Bách Nhĩ lấy lại tinh thần, cuống quít bắt lấy tay hắn, mặt nóng lên, quát nhẹ “Đây là chỗ nào, bị người ta nhìn thấy, chúng ta còn mặt mũi gì nữa?”

Đồ không dám ép buộc Bách Nhĩ, nhưng lửa tình đã bị nhen nhóm, cứ như vậy buông tay lại là điều không thể, vì thế một cái tay khác của hắn mò từ dưới vạt áo của Bách Nhĩ, sờ soạng lên ngực y, bóp núm vú đã dựng thẳng kia, sau đó ấn xuống, vân vê chơi đùa, đồng thời thẳng lưng, đặt vật sưng to tiến vào rãnh giữa hai mông của Bách Nhĩ, mô phỏng động tác ***, cách vật liệu mỏng manh mà bắt đầu va chạm.

“Giao phối với bạn đời của mình cũng chẳng phải chuyện mất mặt, bị thấy thì sao chứ?” Ngậm lấy một vành tai của người phía dưới, Đồ thở hổn hển nói. Đây cũng là lời thật, nơi này không thể so với Đại Tấn ở kiếp trước của Bách Nhĩ, lễ giáo quy củ, nam nữ hoan ái đều vác trên lưng, cho dù là chuyện chính đáng của phu thê cũng không tiện nói ra miệng, huống chi là quan hệ giữa nam nhân và nam nhân. Còn nơi đây một khi đã thành bạn đời, nếu hưng phấn, hoặc là bầu không khí thích hợp, trường hợp *** trước mặt người khác cũng có, mà cũng sẽ không có ai cảm thấy không ổn cả “Còn có, tai của ta giờ thính lắm, có ai tới, ta sẽ nghe thấy ngay. Sẽ không để người khác thấy đâu.” Hắn là thú nhân, tai mắt vốn đã rất nhạy bén, hiện tại lại luyện thành nội công, nên xét về khả năng nghe còn tốt hơn Bách Nhĩ một chút. Cho nên, ngoài miệng tuy nói bị nhìn thấy cũng không sao, nhưng trên thực tế hắn tuyệt đối sẽ không để những người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Bách Nhĩ.



Sau chuyện mật quả, Bách Nhĩ lại không có cách nào cự tuyệt hắn quá mức, lúc này cũng bị động tác của hắn làm cho dần dần động tình, nghe hắn nói như vậy cũng đành buông trôi bỏ mặc. Nhạy bén cảm nhận được y thỏa hiệp, trong lòng Đồ vô cùng vui mừng, ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó nửa ôm nửa đẩy y di chuyển thêm vài bước vào trong bãi đá ngầm, sau khi xác định bóng dáng hai người đều được đá ngầm che khuất, hắn mới vừa gọi tên Bách Nhĩ vừa vội vàng kéo ngoại bào, áo lót, cúi đầu, hôn, gặm lên tấm lưng rắn chắc của y.

Lúc gió biển và ánh sáng nóng rực giống như nụ hôn của Đồ in dấu lên vai, lưng, Bách Nhĩ không khỏi run rẩy một chút, theo bản năng muốn xoay người lại, muốn kéo quần áo lên, lại bị Đồ ở phía sau dùng sức vừa phải ngăn cản. Vì không để toàn thân mình dán lên trên đá, Bách Nhĩ không thể không dùng hai tay chống đỡ, dẫn tới bắp thịt ở vai hơi gồ lên, phần eo lại thấp xuống, hiện ra độ cong duyên dáng, khiến đôi môi của Đồ si mê, lưu luyến hôn trên đó không ngừng.

“Xoay ta lại.” Đập vào mắt tất cả đều là đá trắng, cơ thể của mình lại lộ hết ra trước mắt một người khác, Bách Nhĩ cảm thấy hơi mất tự nhiên, y nhịn không được mở miệng.

Đồ không đáp lại, bàn tay mê luyến vuốt ve qua lại cơ thể trước mắt này, từ cổ tới ngực, sau đó tới bụng… Môi của hắn cũng chậm rãi đi xuống, từ xương sống đi thẳng tới cặp mông gồ lên, sau đó tách hai cánh mông ra, liếm lên bí huyệt khép chặt.

Cơ thể Bách Nhĩ cứng đờ, sau khi ý thức được đối phương đang làm cái gì, đôi chân vốn duỗi thẳng, cứng chắc không khỏi hơi mềm nhũn đi, không khống chế được mà gấp đầu gối lại, đặt lên tảng đá ở dưới, để chống đỡ cơ thể mình.

“Đồ, đừng như vậy…” Cái trán nóng cháy dán lên đá ngầm lạnh lẽo, Bách Nhĩ thò tay bắt lấy bàn tay to, thô ráp đang khi có khi không nắm lấy bộ vị của y, một tay còn lại quặt ngược ra sau, túm lấy mái tóc ngắn của Đồ, cũng không nói rõ là rốt cuộc muốn hắn rời đi hay là muốn cho hắn tiếp tục.

Dưới sự chăm sóc ân cần của đầu lưỡi và ngón tay, cửa động mê người kia rốt cuộc từ từ trở nên mềm mại, nóng bỏng, ẩm ướt, tản ra mùi hấp dẫn. Đồ vội vã đứng lên, lấy dục căn hùng vĩ vốn đã sưng đến phát đau của mình, sau đó trong tiếng kêu rên đè nén của Bách Nhĩ khiến hắn say đắm kia, mà chậm rãi đưa vào.

“Nhanh lên!” Bách Nhĩ bị động tác chậm chạp, nhẹ nhàng của hắn làm cho trong lòng như bị mèo cào, cơ thể vội vã khao khát, cũng chẳng quan tâm dáng vẻ mình như thế nào nữa, mà mở miệng thúc giục.

Đồ được như ý, liền khẽ cười, không cố gắng kiềm chế mình nữa, một tay cầm lấy cái eo thon, rắn chắc của người dưới thân, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, liền bắt đầu quá trình tùy ý rong ruổi. Đồng thời một tay còn lại cũng không quên an ủi dục căn đã dựng thẳng của Bách Nhĩ, mãi tới khi hai người đồng thời lên cao trào.

Nằm sấp trên người Bách Nhĩ, đợi đến khi dư vị cao trào qua đi, Đồ mới rút phân thân ra, đưa tay sờ soạng lên huyệt khẩu giữa cánh mông hiện đang sưng đỏ với dịch thể hỗn độn, tạm thời không thể khép kín, sau đó hắn đưa hai tay ra trước mặt người vẫn còn hơi thở dốc, cười nói “Ngươi xem, khác nhau rõ ràng như vậy mà Mạc không nhìn ra, nếu nói Vi An kia không phải là thú nhân, ta sẽ không tin đâu.”

Bách Nhĩ hơi mở mắt ra, liếc nhìn dịch thể một bên trắng đục, một bên trong suốt, đột nhiên y xoay người, nâng chân đạp thú nhân đang đắc ý vì phán đoán của mình được chứng minh qua một bên, sau đó đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.

Đồ choáng váng một lát, liền nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng thầm kêu không xong rồi, cuống quýt hóa thành hình thú, ngậm cái đai lưng ở trên mặt đá ngầm tới trước mặt Bách Nhĩ, sau đó vào lúc y buộc đai lưng, hắn liền ở bên cạnh cọ qua cọ lại lấy lòng.

Bách Nhĩ vốn không có nổi giận, thấy bộ dáng cẩn thận đó của Đồ, y nhịn không được nở nụ cười. Lúc Đồ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt y lại nghiêm túc đi, đưa tay xoa đầu con thú trắng, ánh mắt lướt qua đá ngầm, nhìn về mặt biển mênh mông.

“Chuẩn bị khai chiến đi!” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook