Chương 152: Khai Chiến
Nhạn Quá Thanh Thiên
21/09/2017
CHƯƠNG 152. KHAI CHIẾN
Tuy Lục xuyên vào thú nhân, nhưng không biết có phải là do bị ảnh hưởng quá sâu khi suốt ngày ở nhà của đời trước không, mà gã không hề kế thừa phản ứng nhanh nhẹn và bản lĩnh dũng mãnh của thú nhân. Gã phát minh ra dùng hắc thạch chế tạo cung tên và binh khí đao thương, thế nhưng chính gã lại dùng không thạo lắm, ngược lại thú nhân bản địa chưa bao giờ thấy qua thứ này lại học khá nhanh. Đối với điểm này, gã tự hiểu rất rõ, nên lúc đánh nhau gã chưa bao giờ đi ra phía trước cả, chỉ ở trên cao chỉ huy thôi. Nói cách khác, dù cho đã san bằng vô số bộ lạc thú nhân, thế nhưng bản thân gã lại chưa tự tay giết một người nào. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến ở một khắc kia, khi nhìn thấy mũi tên hắc thạch phóng tới, gã lại sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm sao mới có thể tránh được. Có điều gã phản ứng chậm cũng không có nghĩa Ưng vệ bên cạnh là vật trưng bày.
Tuy Ưng vệ là dùng để bảo vệ gã, nhưng trước kia phần lớn là để tỏ vẻ, phô trương thanh thế, không ngờ lần này lại có tác dụng thật sự.
Lúc đến đây, trên người mỗi một thú nhân Ưng tộc đều mang theo một bộ cung tên, ba bao đựng tên, một đao hắc thạch, một dao găm bằng hắc thạch, ngoại trừ Ưng vệ, thì trên lưng các thú nhân Ưng tộc khác đều đeo một thanh củi đã tẩm dầu, trang bị vô cùng đầy đủ. Bởi vậy, vừa cảm nhận được mũi tên của Mạc bắn tới, Ưng vệ đã lập tức rút đao hắc thạch từ sau lưng, vung lên, muốn chẻ đôi ra. Bình thường tên bắn lên không trung, càng cao thì càng yếu, muốn chẻ đôi mũi tên ra cũng không phải việc khó. Thế nhưng mũi tên của Mạc mang theo nội lực, lúc đao của Ưng vệ chém tới, bị nội lực phản lại, cổ tay đau nhức, đao hắc thạch suýt nữa rơi khỏi tay. Tuy rốt cuộc chém bay mũi tên hắc thạch đến gần, tạm thời bảo vệ một mạng của Lục, nhưng mũi tên thứ hai của Mạc đã gào thét bay tới. Lúc này tên Ưng vệ vừa chém mũi tên kia chưa lấy lại sức lực, nên có muốn ra tay cũng lực bất tòng tâm, may mà những người khác đều lấy lại tinh thần, dồn dập đánh tới. Lục vừa vỗ cánh bay lên cao, vừa lớn tiếng hạ lệnh đốt lửa, bắn tên.
Mắt thấy tên như mưa rơi, toàn bộ đều bắn về phía Mạc, mà Mạc lại không có một lá chắn nào, chỉ biết bám chặt lấy tên Ưng chủ, trong mắt hiện lên sự kiên quyết, dù có liều mạng cũng phải bắn gã rơi xuống. Bách Nhĩ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt cuối cùng quát khẽ một tiếng “Đánh.”
Lời nói của y chưa dứt, Duẫn đã hóa thành hình thú, vươn người giữa không trung, Bách Nhĩ buông tay Cổ ra, đón lấy thương hắc thạch Nặc ngậm tới, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, mũi chân đạp nhẹ lên lưng Duẫn, sau đó đã thấy y dừng bên cạnh Mạc, trường thương như tia chớp màu đen bổ ánh trăng, đâm tới, đẩy qua, cản lại, rồi chọc thủng, dễ dàng gạt các mũi tên dày như mưa, cách lãnh địa an toàn ra phạm vi hơn trượng.
Từ trên trời rơi xuống từng quả cầu lửa, rơi trên nóc nhà, mặt đất, không chỉ không tắt mà còn cháy lan ra, đảo mắt đã dấy lên một biển lửa, ngược lại làm cho thú nhân ném lửa hoảng sợ. Họ đang ở trên cao, nhìn tình cảnh ở dưới cũng thấy kinh động, vốn ném củi đã tẩm dầu xuống dưới, với một nơi toàn đá như thế này, chỉ có tác dụng đe dọa, để xua những người còn trốn trong nhà ra thôi, cũng sẽ không tạo thành thương tổn thật sự, ai ngờ nơi này bị làm sao lại mới ném xuống đã dấy lửa lên rồi. Đợi cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện hóa ra nóc nhà, ở giữa đại viện, thậm chí đồng ruộng bát ngát bên ngoài cũng đều chất một đống gỗ, lửa bén tới là cháy lên. Không có thời gian cho chúng nghĩ ra là chuyện gì, thì liền nghe thấy từ trên bầu trời vang lên một tiếng kêu lớn, một con thú bốn cánh lấp lánh sắc hoàng kim dưới ánh trăng xông tới bên ngoài quân đội Ưng tộc, móng vuốt sắc bén quặp vào hai vai của một thú nhân Ưng tộc không phòng bị, không khoan nhượng mà xé đứt hai cánh của tên Ưng tộc đó, trong tiếng thét gào thê lương mà ném phịch từ trên bầu trời xuống.
Lúc này Lục đang bị tên bắn của Mạc làm cho chật vật chạy trốn, nào còn lo chuyện chỉ huy thuộc hạ, bên ngoài lập tức trở nên hỗn loạn, mà đôi cánh bình thường gã tưởng như đã dùng quen lúc này lại đột nhiên không nghe lời, rõ ràng muốn bay lên trên, lại không biết thế nào mà sau khi vỗ vài cái liền về chỗ cũ, thế nên không chỉ bản thân gã mới bối rối, mà Ưng vệ bảo hộ gã cũng bắt đầu luống cuống tay chân, thiếu chút nữa còn cho rằng gã muốn quay lại tham gia chiến đấu. Thời điểm đó gã mới biết, mình lơ lửng giữa không trung, thật ra là làm bia sống cho người ta ngắm bắn, trong lòng vừa hối hận vừa giận dữ, căm hận không thể chặt tên đồng nghiệp cùng xuyên không kia thành tám khúc.
Lúc này Vi đã bay đến bên cạnh gã, nhận ra gã bối rối, y liền vội vàng đưa tay bắt lấy gã, mang gã bay lên trên. Nhìn thấy sắp bay ra khỏi tầm bắn, Lục vừa thả lỏng, thì đúng lúc này, một mũi tên hắc thạch rốt cuộc phá được phòng thủ của Ưng vệ, bay thẳng tới ngực gã. Lục sợ hãi kêu to, lại cảm thấy mình bị một người đẩy lên trên, chờ tới khi lấy lại tinh thần, thì nhìn thấy Vi vốn kéo gã bay lên trên lại đang rơi xuống mặt đất.
“Vi–” Chỉ trong nháy mắt, gã đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc dù không khỏi đau xót kêu lên, nhưng gã lại không dám bay xuống đem y về.
Cùng lúc, một bóng dáng màu đỏ từ trên đỉnh thạch viện như tia chớp thoát ra, chạy về phía Vi rơi xuống. Thời điểm đó ngọn lửa vốn cháy hừng hực trên nóc nhà, trên mặt đất không biết vì sao mà lại dần dần lụi tắt, chuyển sang khói đặc cuồn cuộn.
“Trông chừng hắn.” Bách Nhĩ nói với Cổ đã đi tới bên mình, ném trường thương qua một bên, nhận lấy cung tên Nặc ngậm tới. Y thả nhẹ người trong không trung, như là đạp lên thứ gì, sau đó bắn ngược mà lên, cơ thể đã nhảy tới giữa không trung. Duẫn dùng cách thức tương tự mà nhảy lên, cho Bách Nhĩ mượn lực mà bay lên mấy trượng.
Dây cung kéo căng ra như vầng trăng, năm mũi tên đặt trên, đầu mũi tên tách ra, chia thành ba đường trên, giữa, dưới, bắn về phía Ưng chủ đã ở trong tầm ngắm, năm mũi tên mới bay ra, lại năm mũi khác đáp vào, cứ như thế ba lần liên tục.
Lục vốn cho rằng đã thoát ly nguy hiểm lại thấy các mũi tên bay tới, bị dọa cho gan mật đều tê liệt, nào còn biết đường né tránh, chỉ thầm nghĩ lần này chắc mình thật sự phải chết ở đây rồi. Đồng dạng có suy nghĩ đó còn có Bách Nhĩ, dù sao tên của y bắn ra không thể lấy tên của Mạc để so sánh được, Ưng vệ muốn dùng đao chém mũi tên, lại không khác gì người si nói mộng. Thế nhưng ngoài dự kiến của y là, thời điểm mấy Ưng vệ kia phát hiện ngăn không được tên, lại xông tới lấy thân mình bảo vệ Ưng chủ.
Mười lăm mũi tên, mười lăm Ưng vệ, tuy Ưng chủ còn bình yên vô sự, thế nhưng bên cạnh gã chỉ còn lại bốn năm người ít ỏi. Lúc này nếu lại bắn tên, nhất định có thể lấy được tính mạng của gã, thế nhưng sức lực của Bách Nhĩ dĩ nhiên đã tới cực hạn, cơ thể y bắt đầu rơi xuống, dù có thế nào cũng không có cách bắn tiếp một tên nữa.
Khói đặc cuồn cuộn, dần dần bao phủ toàn bộ thung lũng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ hiện rõ lên vẻ bình tĩnh, tay cầm thương hắc thạch vừa khổ với cơ thể nó, múa thương chặt chẽ tới không có chỗ hở, vì Mạc đang đau lòng mà ngăn cản mũi tên từ trên trời hạ xuống. Mạc bế Vi đã trút hơi thở cuối cùng khi rơi xuống đất tới chân tường đá, sau đó mang theo Cổ trở về nóc nhà, tiếp tục gia nhập trận chiến, chỉ là khuôn mặt anh tuấn tựa như điêu khắc, nay đã lạnh lùng đến không còn mang theo một chút tình cảm.
Khi tiếp cận nóc nhà, Bách Nhĩ nhảy vút lên, trở mình một cái, giảm đi xung lực hạ xuống, nhẹ nhàng đáp lên tường đá bên ngoài nóc nhà, khoanh tay nhìn về phía bầu trời bị khói che lấp, khóe môi y hiện lên một nụ cười chế giễu. Tên Ưng chủ kia tuy vô dụng, thế nhưng có thể khiến người bên cạnh xả thân vì mình cũng là một bản lĩnh.
Khói đặc che khuất tầm mắt, người Ưng tộc bắt đầu hoảng loạn, Kinh nhân cơ hội này mang theo một đội Ưng tộc bị y chọc giận sà xuống mặt đất. Lúc vừa xoẹt qua nóc nhà, Duẫn dựa theo âm thanh phân biệt vị trí đã thả người ra, cắn một ngụm vào cổ một Ưng thú đang cầm đao muốn chém vào Kinh, móng vuốt sắc bén xòe ra, xé Ưng thú kia thành hai mảnh. Máu tươi tung tóe tứ phía, kèn lệnh chiến đấu chính thức nổi lên, vô số bóng đen từ các nơi ùa ra, đánh về phía Ưng thú bị Kinh dẫn xuống mặt đất.
“Cảm ơn, người huynh đệ!” Phiền phức phía sau được giải quyết, Kinh bay vòng lại, lúc lướt qua đỉnh đầu của Duẫn, y cười to, cao giọng nói. Lời vừa dứt, đã bay thẳng lên trời, lần thứ hai quấy nhiễu đội hình Ưng thú vẫn còn nghiêm chỉnh. Toàn bộ bộ lạc Bách Nhĩ, cộng thêm các bộ lạc hợp tác chiến đấu cũng chỉ có một mình y mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên đành phải vất vả nhiều hơn. May mà Kinh cũng luyện nội công, nên vô luận là tốc độ hay sức chịu đựng đều tốt hơn trước kia mấy lần, không thì hành động này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả.
Nghe vậy, Duẫn mỉm cười, lắng tai nghe tiếng gầm gừ của Nặc, sau đó hắn lách mình nhào tới, cùng Nặc giải quyết mấy Ưng thú vây đánh kia.
Tiếng kêu bi thảm vang lên bốn phía, Ưng thú bị khói xông vào tới choáng váng đầu óc, trong cơn hoảng loạn mà vừa vỗ cánh bay lên cao vừa bắn tên loạn xạ xuống mặt đất. Lúc này Lục rốt cuộc mới biết mình trúng kế, chẳng quan tâm tới Vi và các Ưng vệ vì bảo vệ gã mà chết, gã lớn tiếng phát ra mệnh lệnh rút lui.
Bách Nhĩ nghe thấy thì khẽ cười, cũng không bảo người đuổi theo, mà là cho người thu hồi những cái lưới mảnh bằng hắc thạch trải trên viện tử, gom các mũi tên bằng hắc thạch lại. Miệng, mũi của các á thú đều được bao lấy bằng vải bông thấm ướt, từ trong nhà đi ra, bưng nước hắt lên đống củi còn đang bốc khói, khói đặc liền dần dần tản đi.
Hóa ra lúc ở bộ lạc Dũng Sĩ, từ việc rừng rậm có thể che tầm mắt của Ưng tộc, gây trở ngại hành động cho chúng, Bách Nhĩ đã nghĩ tới cách dùng khói đặc quấy nhiễu tầm mắt chúng. Lúc trở về nói với mọi người, lại bị Cát vu nghe thấy. Cát vu có kiến thức sâu rộng, ông liền nghĩ tới một loại gỗ, lúc đốt sẽ sinh ra lượng khói đặc lớn, nhưng không có hại cho sức khỏe con người, vừa lúc thích hợp sử dụng. Nói cách khác, kể cả Ưng thú không ném lửa xuống, chính họ cũng sẽ nghĩ cách đốt đống củi đó lên.
Còn lưới mảnh bằng hắc thạch, thì hoàn toàn là bố trí nhằm vào trường hợp Ưng tộc không dám đáp xuống đất mà chỉ bắn tên từ trên xuống. Làm từng cái lưới nhỏ dài vài thước theo mẫu Đào Đào làm ra, cuối cùng nối chúng lại với nhau tạo thành một cái lưới lớn có thể bao trùm cả sân viện, khoảng cách các sợi lưới không lớn, có thể cho mũi tên bay qua, thế nhưng lông chim ở đuôi sẽ bị kẹt lại, khiến cho nó bị giữ ở lại mặt trên. Không chỉ như vậy, một khi đã giăng cái lưới này, còn có thể ngăn cản Ưng thú xâm nhập, bảo vệ an toàn cho á thú, lão nhân và tiểu hài tử ở trong nhà.
Các sân viện khác đã giăng từ lâu rồi, chỉ có chủ viện là chờ đám người Bách Nhĩ nhảy lên nóc nhà, mới do các thú nhân nấp trong bốn lầu gác kéo lên. Lúc trước cái gọi là Bách Nhĩ đạp lên không khí thật ra chính là mượn lực từ lưới hắc thạch, nếu không dù y có lợi hại hơn cũng không thể bay vút lên trời được. Chẳng qua vì lưới hắc thạch màu đen trầm, không phản chiếu ánh trăng, nên ban đêm rất khó nhìn ra.
Khói tan hết, trong thung lũng lại trải đầy ánh trăng, chỉ là khắp nơi đều là vết máu và những những cái cánh gãy, chi đoạn, mất đi vẻ thanh tịnh, yên bình của ngày trước.
Bởi vì bất ngờ đánh địch nhân cho chúng trở tay không kịp, nên thú nhân đóng giữ ở thung lũng tuy ít nhiều cũng bị vài vết thương, nhưng không có ai tử vong. Còn Ưng tộc, sau khi thu thập thi thể phân tán chung quanh, ngược lại là có hơn tám mươi người chết, thế nhưng so với con số hơn một ngàn, số lượng này thật sự không là gì hết. Dù sao đối phương không chịu bay xuống đất, bọ có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào. Bách Nhĩ ngược lại là nghĩ tới việc thêm thảo dược làm mất thần trí hay hôn mê vào trong đống lửa cháy, tiếc là hỏi qua Cốc vu và Cát vu, hai người đều nói chưa từng thấy, nên đành từ bỏ. May mà đây chỉ mới là khởi đầu, phía sau còn chờ đối phương tới “hưởng thụ”, không thể để chúng bình an trở về được. Đăng bởi: admin
Tuy Lục xuyên vào thú nhân, nhưng không biết có phải là do bị ảnh hưởng quá sâu khi suốt ngày ở nhà của đời trước không, mà gã không hề kế thừa phản ứng nhanh nhẹn và bản lĩnh dũng mãnh của thú nhân. Gã phát minh ra dùng hắc thạch chế tạo cung tên và binh khí đao thương, thế nhưng chính gã lại dùng không thạo lắm, ngược lại thú nhân bản địa chưa bao giờ thấy qua thứ này lại học khá nhanh. Đối với điểm này, gã tự hiểu rất rõ, nên lúc đánh nhau gã chưa bao giờ đi ra phía trước cả, chỉ ở trên cao chỉ huy thôi. Nói cách khác, dù cho đã san bằng vô số bộ lạc thú nhân, thế nhưng bản thân gã lại chưa tự tay giết một người nào. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến ở một khắc kia, khi nhìn thấy mũi tên hắc thạch phóng tới, gã lại sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm sao mới có thể tránh được. Có điều gã phản ứng chậm cũng không có nghĩa Ưng vệ bên cạnh là vật trưng bày.
Tuy Ưng vệ là dùng để bảo vệ gã, nhưng trước kia phần lớn là để tỏ vẻ, phô trương thanh thế, không ngờ lần này lại có tác dụng thật sự.
Lúc đến đây, trên người mỗi một thú nhân Ưng tộc đều mang theo một bộ cung tên, ba bao đựng tên, một đao hắc thạch, một dao găm bằng hắc thạch, ngoại trừ Ưng vệ, thì trên lưng các thú nhân Ưng tộc khác đều đeo một thanh củi đã tẩm dầu, trang bị vô cùng đầy đủ. Bởi vậy, vừa cảm nhận được mũi tên của Mạc bắn tới, Ưng vệ đã lập tức rút đao hắc thạch từ sau lưng, vung lên, muốn chẻ đôi ra. Bình thường tên bắn lên không trung, càng cao thì càng yếu, muốn chẻ đôi mũi tên ra cũng không phải việc khó. Thế nhưng mũi tên của Mạc mang theo nội lực, lúc đao của Ưng vệ chém tới, bị nội lực phản lại, cổ tay đau nhức, đao hắc thạch suýt nữa rơi khỏi tay. Tuy rốt cuộc chém bay mũi tên hắc thạch đến gần, tạm thời bảo vệ một mạng của Lục, nhưng mũi tên thứ hai của Mạc đã gào thét bay tới. Lúc này tên Ưng vệ vừa chém mũi tên kia chưa lấy lại sức lực, nên có muốn ra tay cũng lực bất tòng tâm, may mà những người khác đều lấy lại tinh thần, dồn dập đánh tới. Lục vừa vỗ cánh bay lên cao, vừa lớn tiếng hạ lệnh đốt lửa, bắn tên.
Mắt thấy tên như mưa rơi, toàn bộ đều bắn về phía Mạc, mà Mạc lại không có một lá chắn nào, chỉ biết bám chặt lấy tên Ưng chủ, trong mắt hiện lên sự kiên quyết, dù có liều mạng cũng phải bắn gã rơi xuống. Bách Nhĩ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt cuối cùng quát khẽ một tiếng “Đánh.”
Lời nói của y chưa dứt, Duẫn đã hóa thành hình thú, vươn người giữa không trung, Bách Nhĩ buông tay Cổ ra, đón lấy thương hắc thạch Nặc ngậm tới, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, mũi chân đạp nhẹ lên lưng Duẫn, sau đó đã thấy y dừng bên cạnh Mạc, trường thương như tia chớp màu đen bổ ánh trăng, đâm tới, đẩy qua, cản lại, rồi chọc thủng, dễ dàng gạt các mũi tên dày như mưa, cách lãnh địa an toàn ra phạm vi hơn trượng.
Từ trên trời rơi xuống từng quả cầu lửa, rơi trên nóc nhà, mặt đất, không chỉ không tắt mà còn cháy lan ra, đảo mắt đã dấy lên một biển lửa, ngược lại làm cho thú nhân ném lửa hoảng sợ. Họ đang ở trên cao, nhìn tình cảnh ở dưới cũng thấy kinh động, vốn ném củi đã tẩm dầu xuống dưới, với một nơi toàn đá như thế này, chỉ có tác dụng đe dọa, để xua những người còn trốn trong nhà ra thôi, cũng sẽ không tạo thành thương tổn thật sự, ai ngờ nơi này bị làm sao lại mới ném xuống đã dấy lửa lên rồi. Đợi cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện hóa ra nóc nhà, ở giữa đại viện, thậm chí đồng ruộng bát ngát bên ngoài cũng đều chất một đống gỗ, lửa bén tới là cháy lên. Không có thời gian cho chúng nghĩ ra là chuyện gì, thì liền nghe thấy từ trên bầu trời vang lên một tiếng kêu lớn, một con thú bốn cánh lấp lánh sắc hoàng kim dưới ánh trăng xông tới bên ngoài quân đội Ưng tộc, móng vuốt sắc bén quặp vào hai vai của một thú nhân Ưng tộc không phòng bị, không khoan nhượng mà xé đứt hai cánh của tên Ưng tộc đó, trong tiếng thét gào thê lương mà ném phịch từ trên bầu trời xuống.
Lúc này Lục đang bị tên bắn của Mạc làm cho chật vật chạy trốn, nào còn lo chuyện chỉ huy thuộc hạ, bên ngoài lập tức trở nên hỗn loạn, mà đôi cánh bình thường gã tưởng như đã dùng quen lúc này lại đột nhiên không nghe lời, rõ ràng muốn bay lên trên, lại không biết thế nào mà sau khi vỗ vài cái liền về chỗ cũ, thế nên không chỉ bản thân gã mới bối rối, mà Ưng vệ bảo hộ gã cũng bắt đầu luống cuống tay chân, thiếu chút nữa còn cho rằng gã muốn quay lại tham gia chiến đấu. Thời điểm đó gã mới biết, mình lơ lửng giữa không trung, thật ra là làm bia sống cho người ta ngắm bắn, trong lòng vừa hối hận vừa giận dữ, căm hận không thể chặt tên đồng nghiệp cùng xuyên không kia thành tám khúc.
Lúc này Vi đã bay đến bên cạnh gã, nhận ra gã bối rối, y liền vội vàng đưa tay bắt lấy gã, mang gã bay lên trên. Nhìn thấy sắp bay ra khỏi tầm bắn, Lục vừa thả lỏng, thì đúng lúc này, một mũi tên hắc thạch rốt cuộc phá được phòng thủ của Ưng vệ, bay thẳng tới ngực gã. Lục sợ hãi kêu to, lại cảm thấy mình bị một người đẩy lên trên, chờ tới khi lấy lại tinh thần, thì nhìn thấy Vi vốn kéo gã bay lên trên lại đang rơi xuống mặt đất.
“Vi–” Chỉ trong nháy mắt, gã đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc dù không khỏi đau xót kêu lên, nhưng gã lại không dám bay xuống đem y về.
Cùng lúc, một bóng dáng màu đỏ từ trên đỉnh thạch viện như tia chớp thoát ra, chạy về phía Vi rơi xuống. Thời điểm đó ngọn lửa vốn cháy hừng hực trên nóc nhà, trên mặt đất không biết vì sao mà lại dần dần lụi tắt, chuyển sang khói đặc cuồn cuộn.
“Trông chừng hắn.” Bách Nhĩ nói với Cổ đã đi tới bên mình, ném trường thương qua một bên, nhận lấy cung tên Nặc ngậm tới. Y thả nhẹ người trong không trung, như là đạp lên thứ gì, sau đó bắn ngược mà lên, cơ thể đã nhảy tới giữa không trung. Duẫn dùng cách thức tương tự mà nhảy lên, cho Bách Nhĩ mượn lực mà bay lên mấy trượng.
Dây cung kéo căng ra như vầng trăng, năm mũi tên đặt trên, đầu mũi tên tách ra, chia thành ba đường trên, giữa, dưới, bắn về phía Ưng chủ đã ở trong tầm ngắm, năm mũi tên mới bay ra, lại năm mũi khác đáp vào, cứ như thế ba lần liên tục.
Lục vốn cho rằng đã thoát ly nguy hiểm lại thấy các mũi tên bay tới, bị dọa cho gan mật đều tê liệt, nào còn biết đường né tránh, chỉ thầm nghĩ lần này chắc mình thật sự phải chết ở đây rồi. Đồng dạng có suy nghĩ đó còn có Bách Nhĩ, dù sao tên của y bắn ra không thể lấy tên của Mạc để so sánh được, Ưng vệ muốn dùng đao chém mũi tên, lại không khác gì người si nói mộng. Thế nhưng ngoài dự kiến của y là, thời điểm mấy Ưng vệ kia phát hiện ngăn không được tên, lại xông tới lấy thân mình bảo vệ Ưng chủ.
Mười lăm mũi tên, mười lăm Ưng vệ, tuy Ưng chủ còn bình yên vô sự, thế nhưng bên cạnh gã chỉ còn lại bốn năm người ít ỏi. Lúc này nếu lại bắn tên, nhất định có thể lấy được tính mạng của gã, thế nhưng sức lực của Bách Nhĩ dĩ nhiên đã tới cực hạn, cơ thể y bắt đầu rơi xuống, dù có thế nào cũng không có cách bắn tiếp một tên nữa.
Khói đặc cuồn cuộn, dần dần bao phủ toàn bộ thung lũng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ hiện rõ lên vẻ bình tĩnh, tay cầm thương hắc thạch vừa khổ với cơ thể nó, múa thương chặt chẽ tới không có chỗ hở, vì Mạc đang đau lòng mà ngăn cản mũi tên từ trên trời hạ xuống. Mạc bế Vi đã trút hơi thở cuối cùng khi rơi xuống đất tới chân tường đá, sau đó mang theo Cổ trở về nóc nhà, tiếp tục gia nhập trận chiến, chỉ là khuôn mặt anh tuấn tựa như điêu khắc, nay đã lạnh lùng đến không còn mang theo một chút tình cảm.
Khi tiếp cận nóc nhà, Bách Nhĩ nhảy vút lên, trở mình một cái, giảm đi xung lực hạ xuống, nhẹ nhàng đáp lên tường đá bên ngoài nóc nhà, khoanh tay nhìn về phía bầu trời bị khói che lấp, khóe môi y hiện lên một nụ cười chế giễu. Tên Ưng chủ kia tuy vô dụng, thế nhưng có thể khiến người bên cạnh xả thân vì mình cũng là một bản lĩnh.
Khói đặc che khuất tầm mắt, người Ưng tộc bắt đầu hoảng loạn, Kinh nhân cơ hội này mang theo một đội Ưng tộc bị y chọc giận sà xuống mặt đất. Lúc vừa xoẹt qua nóc nhà, Duẫn dựa theo âm thanh phân biệt vị trí đã thả người ra, cắn một ngụm vào cổ một Ưng thú đang cầm đao muốn chém vào Kinh, móng vuốt sắc bén xòe ra, xé Ưng thú kia thành hai mảnh. Máu tươi tung tóe tứ phía, kèn lệnh chiến đấu chính thức nổi lên, vô số bóng đen từ các nơi ùa ra, đánh về phía Ưng thú bị Kinh dẫn xuống mặt đất.
“Cảm ơn, người huynh đệ!” Phiền phức phía sau được giải quyết, Kinh bay vòng lại, lúc lướt qua đỉnh đầu của Duẫn, y cười to, cao giọng nói. Lời vừa dứt, đã bay thẳng lên trời, lần thứ hai quấy nhiễu đội hình Ưng thú vẫn còn nghiêm chỉnh. Toàn bộ bộ lạc Bách Nhĩ, cộng thêm các bộ lạc hợp tác chiến đấu cũng chỉ có một mình y mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên đành phải vất vả nhiều hơn. May mà Kinh cũng luyện nội công, nên vô luận là tốc độ hay sức chịu đựng đều tốt hơn trước kia mấy lần, không thì hành động này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả.
Nghe vậy, Duẫn mỉm cười, lắng tai nghe tiếng gầm gừ của Nặc, sau đó hắn lách mình nhào tới, cùng Nặc giải quyết mấy Ưng thú vây đánh kia.
Tiếng kêu bi thảm vang lên bốn phía, Ưng thú bị khói xông vào tới choáng váng đầu óc, trong cơn hoảng loạn mà vừa vỗ cánh bay lên cao vừa bắn tên loạn xạ xuống mặt đất. Lúc này Lục rốt cuộc mới biết mình trúng kế, chẳng quan tâm tới Vi và các Ưng vệ vì bảo vệ gã mà chết, gã lớn tiếng phát ra mệnh lệnh rút lui.
Bách Nhĩ nghe thấy thì khẽ cười, cũng không bảo người đuổi theo, mà là cho người thu hồi những cái lưới mảnh bằng hắc thạch trải trên viện tử, gom các mũi tên bằng hắc thạch lại. Miệng, mũi của các á thú đều được bao lấy bằng vải bông thấm ướt, từ trong nhà đi ra, bưng nước hắt lên đống củi còn đang bốc khói, khói đặc liền dần dần tản đi.
Hóa ra lúc ở bộ lạc Dũng Sĩ, từ việc rừng rậm có thể che tầm mắt của Ưng tộc, gây trở ngại hành động cho chúng, Bách Nhĩ đã nghĩ tới cách dùng khói đặc quấy nhiễu tầm mắt chúng. Lúc trở về nói với mọi người, lại bị Cát vu nghe thấy. Cát vu có kiến thức sâu rộng, ông liền nghĩ tới một loại gỗ, lúc đốt sẽ sinh ra lượng khói đặc lớn, nhưng không có hại cho sức khỏe con người, vừa lúc thích hợp sử dụng. Nói cách khác, kể cả Ưng thú không ném lửa xuống, chính họ cũng sẽ nghĩ cách đốt đống củi đó lên.
Còn lưới mảnh bằng hắc thạch, thì hoàn toàn là bố trí nhằm vào trường hợp Ưng tộc không dám đáp xuống đất mà chỉ bắn tên từ trên xuống. Làm từng cái lưới nhỏ dài vài thước theo mẫu Đào Đào làm ra, cuối cùng nối chúng lại với nhau tạo thành một cái lưới lớn có thể bao trùm cả sân viện, khoảng cách các sợi lưới không lớn, có thể cho mũi tên bay qua, thế nhưng lông chim ở đuôi sẽ bị kẹt lại, khiến cho nó bị giữ ở lại mặt trên. Không chỉ như vậy, một khi đã giăng cái lưới này, còn có thể ngăn cản Ưng thú xâm nhập, bảo vệ an toàn cho á thú, lão nhân và tiểu hài tử ở trong nhà.
Các sân viện khác đã giăng từ lâu rồi, chỉ có chủ viện là chờ đám người Bách Nhĩ nhảy lên nóc nhà, mới do các thú nhân nấp trong bốn lầu gác kéo lên. Lúc trước cái gọi là Bách Nhĩ đạp lên không khí thật ra chính là mượn lực từ lưới hắc thạch, nếu không dù y có lợi hại hơn cũng không thể bay vút lên trời được. Chẳng qua vì lưới hắc thạch màu đen trầm, không phản chiếu ánh trăng, nên ban đêm rất khó nhìn ra.
Khói tan hết, trong thung lũng lại trải đầy ánh trăng, chỉ là khắp nơi đều là vết máu và những những cái cánh gãy, chi đoạn, mất đi vẻ thanh tịnh, yên bình của ngày trước.
Bởi vì bất ngờ đánh địch nhân cho chúng trở tay không kịp, nên thú nhân đóng giữ ở thung lũng tuy ít nhiều cũng bị vài vết thương, nhưng không có ai tử vong. Còn Ưng tộc, sau khi thu thập thi thể phân tán chung quanh, ngược lại là có hơn tám mươi người chết, thế nhưng so với con số hơn một ngàn, số lượng này thật sự không là gì hết. Dù sao đối phương không chịu bay xuống đất, bọ có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào. Bách Nhĩ ngược lại là nghĩ tới việc thêm thảo dược làm mất thần trí hay hôn mê vào trong đống lửa cháy, tiếc là hỏi qua Cốc vu và Cát vu, hai người đều nói chưa từng thấy, nên đành từ bỏ. May mà đây chỉ mới là khởi đầu, phía sau còn chờ đối phương tới “hưởng thụ”, không thể để chúng bình an trở về được. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.