Chương 107: Vô Lại
Nhạn Quá Thanh Thiên
21/09/2017
CHƯƠNG 107. VÔ LẠI
Hóa ra sau khi nhóm người Bách Nhĩ rời khỏi sơn động không lâu, trận pháp trước sơn động liền bị dã thú ngày càng điên cuồng công phá, những người ở bên trong hoảng hốt chạy trốn trong đám thứ thứ, dẫn tới hao tổn hơn phân nửa. Tộc vu cùng những người khác bị thất lạc chính là vào thời điểm đó. Những người may mắn còn sống sót sau khi tập hợp lại cũng chỉ còn bốn mươi người, trong đó phần lớn là người ngoại tộc. Bộ lạc Hắc Hà tính cả tộc trưởng và bạn đời ông ta cũng chỉ có mười mấy người. Nên sau khi dàn xếp, thú nhân ngoại tộc không tình nguyện nghe lệnh của tộc trưởng, hai bên đều không phục nhau, nhưng bởi vì đã hao tổn quá nhiều sinh lực, nên cũng không có xung đột đổ máu, chỉ là cứ giằng co như vậy mà gắng gượng sống với nhau. Nhưng mà qua tai họa lần đó, á thú bị tổn thất nặng nề, cũng chỉ có bộ lạc Hắc Hà còn lại tám á thú, bộ lạc khác không còn một ai. Vì thế thú triều qua, thú nhân ngoại tộc liền lấy lý do vì thú triều khiến số lượng á thú giảm đi nhiều, điều tất yếu là phải dùng á thú gây giống cho đời sau mới có khả năng vực dậy, để đưa ra đề nghị vài thú nhân sống chung với một á thú, mặc cho tộc trưởng cực lực phản đối, quyết định này cuối cùng vẫn thi hành. Ngay cả thú nhân còn lại của bộ lạc Hắc Hà cũng không phản đối, vì bảo hộ á thú, thú nhân bọn họ đã chết không ít, đương nhiên sẽ không ai hi vọng các á thú vẫn bắt họ theo đuổi thật lâu như trước kia rồi lại không thể có được.
Trong tám á thú có cả bạn đời của tộc trưởng, vì tuổi tác đã lớn, không tham gia phân chia, nên thực tế chỉ còn lại bảy á thú. Từ thú triều thoát ra có tổng cộng bốn mươi lăm người, trừ tộc trưởng và bạn đời của ông ta là còn bốn mươi ba người, mà trong bốn mươi ba người thì có ba mươi sáu thú nhân. Ba mươi sáu người chia sẻ bảy á thú, cũng chính là năm thú nhân có thể cùng hưởng một á thú, chỉ có một á thú phải ở với sáu thú nhân. Lần này Na Nông từng được tộc trưởng dùng mười á thú để giữ lấy rốt cuộc cũng không thể trở thành trường hợp đặc biệt. Kể từ đó, ngược lại khiến một đội ngũ từ nhiều phương vốn xích mích với nhau lại hoàn toàn thành một tập thể hòa hợp.
Khi mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, các thú nhân cũng đang cố gắng xây dựng bộ lạc mới, không ai ngờ tai họa lớn hơn lại ghé thăm.
Bình thường thời điểm mưa to, rất nhiều dã thú đều sẽ tránh ở trong hang ổ hay sơn động, trừ phi quá đói chúng mới đội mưa đi kiếm ăn. Các thú nhân lại vẫn căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, thừa dịp trời đổ mưa, trực tiếp xông vào hang ổ của dã thú, dùng khói hoặc là biện pháp khác ép chúng ra. Khi đó là lúc dã thú biếng nhác nhất, nhưng cũng vì thình lình xảy ra biến cố mà hoảng loạn, nên đây cũng là lúc đối phó chúng dễ dàng nhất. Cho nên các thú nhân đều thích đi ra ngoài săn bắt vào lúc trời mưa to, như vậy thu hoạch sẽ tốt hơn bình thường rất nhiều, mà thương vong cũng sẽ giảm không ít.
Ngày hôm đó, các thú nhân bộ lạc mới cũng như hàng ngày đội mưa ra ngoài săn thú, nhưng không ngờ lúc trở về lại bị đám tiểu nhĩ thú tấn công. Vốn trời mưa là ưu thế để đi săn, nay lại là trở ngại đối với cảm giác nguy hiểm của họ, thế nên mới phát sinh một đại họa sau này. Hơn hai trăm con tiểu nhĩ thú tấn công vào bộ lạc chỉ được thành lập tạm thời, ba mươi sáu thú nhân che chở cho các á thú vừa chạy vừa trốn, chết hơn phân nửa, nếu không phải vừa lúc gặp đám người Tát chỉ e không còn ai sống sót. Mà sau một loạt tai họa này, các thú nhân đều chỉ bảo vệ á thú thuộc về mình, không có ai quan tâm tới tộc trưởng và bạn đời của ông, nên tuy hai người họ thoát khỏi thú triều, nhưng chung quy không thể trốn thoát một đòn tấn công cuối cùng của thần thú.
Đối với nhóm người này, ngoại trừ thú nhân mới gia nhập thì họ không biết, còn những kẻ còn lại đám Tát đều không có hảo cảm. Cứu là cứu, nhưng bọn hắn không tính mang họ về thung lũng. Dù sao cũng không phải thú triều, mười mấy người lại tìm chỗ, dàn xếp thế nào đó đều có thể sống sót, chỉ là hơi gian nan thôi. Nhưng mà, vượt ngoài dự kiến của đám Tát là, vô luận là họ cự tuyệt hay bài xích cỡ nào, thậm chí ra tay đe dọa, nhóm người kia vẫn mặt dày mày dạn đi theo. Thậm chí lúc bọn họ lên bè trúc, cho dù sợ hãi, đám người kia cũng chen lên trên. Trong đó còn có một số gương mặt quen thuộc, họ không thể làm ra hành động đẩy mấy người đó xuống sông được, nên vì thế cứ như vậy trở lại.
“Ngươi không biết đâu, lúc chúng ta ra tay, họ căn bản không đánh trả. Chờ chúng ta xoay người lại, họ lại đi theo, mấy á thú kia vẫn khóc không ngừng.” Tát cười khổ mãi, chê cái cốc uống không đủ hay là một bụng lửa giận quá cao hay sao mà gã trực tiếp bưng nồi xương lên tu ừng ực hơn phân nửa nồi.
“Này, ngươi chừa lại cho Bách Nhĩ một chút đi.” Đồ muốn nhắc nhở thì đã không kịp rồi.
“Chưa từng thấy kẻ nào vô lại như vậy. Sớm biết thế đã không thèm cứu rồi.” Tát mặc kệ hắn, buông nồi, đấm một quyền xuống bàn đá, nhưng vẫn tức giận không thôi. Tính thú nhân thẳng thắn, phóng khoáng, nào ngờ lại có loại đểu giả như thế, kể cả Tát có tâm tư khó dò, gặp phải đám người này cũng cảm thấy thúc thủ vô sách. Đương nhiên gã cũng chỉ là nói như vậy thôi, chứ chân chính thấy đồng loại gặp nguy hiểm, bọn họ lại trong tình trạng có đủ năng lực, chuyện không ra tay tương trợ là không có khả năng.
Đồ trầm mặc một lát, rồi nói “Xem ra không đuổi đi được, nhưng nơi này cũng không phải chỗ của họ, để họ ở ngoài sân dựng lều đi. Muốn có nhà ở thì tự đi mà xây. Còn có, không được để họ đụng tới động vật ăn cỏ và những thứ chúng ta trồng trong thung lũng, ai đụng vào thì lấy mạng kẻ đó.” Nói tới đây, sắc mặt hắn trở nên âm trầm “Nếu không hiểu chuyện, thì giết thẳng.” Đối với việc giết đồng loại, không phải hắn không có chướng ngại tâm lý, thế nhưng hắn lại càng không thích bị người ta uy hiếp, bức bách.
Tát không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận quyết định này của hắn. Bởi vì trong lòng gã hiểu rõ, nếu mạnh mẽ đuổi đám người này đi, để bọn họ ghi hận trong lòng, đây mới là phiền toái lớn.
“Ta đi nói.” Một lát sau, Tát nói, sau đó đi ra ngoài, thuận tay còn xách luôn nồi nước trà còn một nửa cùng bộ cốc trà.
Đồ lại không nói gì, nếu không phải biết rõ tên Tát luôn luôn làm biếng này chủ động ôm việc đó là vì hiểu rõ hắn không muốn dây dưa thêm gì với Na Nông, xem như là giúp hắn một đại ân, thì hắn làm sao dễ dàng tha thứ cho hành vi cướp bóc đó được. Nghĩ đến lát nữa Bách Nhĩ về không có nước uống, Đồ cũng chẳng quan tâm mấy người bên ngoài đó nữa, hắn tìm liên tiếp trong mấy gian phòng, rốt cuộc lấy về được một cái nồi gốm to. Tới bên hồ rửa, rồi hái một ít lá xanh mang theo vị mát, nấu lại một nồi nước khác.
Thời điểm ra vào cổng, tùy ý liếc mắt qua đám thú nhân đang bận rộn, còn có vài á thú ngồi một bên, trong đó cũng có Na Nông, tuy y cũng nhìn qua hướng hắn, nhưng không có nhào lên nữa, hiển nhiên là đã bị giáo huấn rồi, dù sao hiện tại y cũng có năm thú nhân làm bạn đời, làm gì còn có thể tùy tiện đi đùa giỡn với thú nhân khác. Cũng như Cát vu, qua có vài lần trăng tròn, Na Nông vốn thanh xuân mỹ lệ, giờ đây nhìn thoáng qua như già thêm mười tuổi, sắc mặt u ám, tóc tai rối bời, nào còn vẻ cao ngạo, sạch sẽ lúc trước nữa.
Đồ chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, không để ở trong lòng.
Trà còn chưa nguội Bách Nhĩ đã trở lại, bên cạnh y là Tiểu Cổ ngày càng cởi mở. Hai người đi từ cổng vào, dĩ nhiên cũng sẽ thấy những người mới tới, thế nhưng sắc mặt Bách Nhĩ vẫn như thường, không có dấu hiệu tức giận. Ngược lại lúc nhìn thấy trên bàn thiếu mất bộ cốc trúc thường dùng, y lại kinh ngạc nhếch mày lên.
“Bị Tát cầm đi rồi, để mai ta làm cho ngươi bộ mới.” Đồ nhanh chóng cười giải thích, lấy ra cốc gỗ chưa bao giờ dùng, ân cần rót nước ấm cho hai người.
“Nước vẫn còn nóng.” Cổ bĩu môi, nói.
“Sau khi ở ngoài trời nắng, phải uống nước ấm, chứ không phải là nước lạnh.” Bách Nhĩ giáo huấn nó một câu, sau đó mới hỏi chuyện bên ngoài.
Đồ liền lặp lại lời Tát nói, ban đầu sắc mặt của Bách Nhĩ còn nhàn nhạt, sau đó lại hiện rõ vẻ buồn cười “Hóa ra cũng có chuyện khiến Tát đau đầu.” Dừng một lát, y mới hơi đăm chiêu nói “Kẻ đưa ra chủ ý vài thú nhân cùng chung một á thú với dạy các thú nhân buông kiêu ngạo bám theo bọn Tát chắc chắn là một người. Ngươi nhớ để ý một chút.”
Nghe y nói như vậy, Đồ nhất thời hiểu ra. Quả thật nếu sau lưng không có kẻ sai khiến, thú nhân trời sinh tính kiêu ngạo lại chân chất sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy. Nghĩ tới đây, hắn ngược lại có vài phần hứng thú với tên kia.
Hai người nói chuyện thật lâu cũng chưa nhắc tới Na Nông, Bách Nhĩ là không nhớ tới, Đồ thì chột dạ, thế nhưng nếu không nói ra chuyện này, trong lòng hắn sẽ nghẹn một hơi mất, nhưng nói ra lại sợ Bách Nhĩ nghĩ lung tung. Bởi vậy, im lặng một lát, nhìn Tiểu Cổ đã uống nước xong, hắn liền tìm cớ đuổi thằng bé ra ngoài.
“Bách Nhĩ, Na Nông cũng đến đây.” Nhìn Bách Nhĩ chống khuỷu tay trên bàn đá, chậm rãi uống nước, sắc mặt thản nhiên, Đồ cố lấy dũng khí, sau đó bằng bất cứ giá nào chủ động nói ra.
“Ta biết.” Bách Nhĩ thu ánh mắt nhìn ra cửa sổ lại, thản nhiên liếc qua hắn, cười nhạt, nói “Sao? Muốn đổi bạn đời?”
Ba chữ đổi bạn đời vừa lọt vào tai, Đồ liền cảm thấy đầu mình như vỡ tung, cũng không chú ý tới ngữ khí của Bách Nhĩ, mà đứng bật dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, thế nhưng không nói gì, chỉ là sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Muốn đổi cũng không còn kịp rồi.” Lúc này Bách Nhĩ mới chậm rì rì phun ra câu còn lại, nhưng khi quan sát phản ứng của thú nhân trước mắt, bàn tay cầm cốc của y đã hơi siết lại, trái tim y cũng siết lại. Y không biết kiếp trước thê tử đặt y ở vị trí nào trong lòng, thế nhưng hiện tại y biết thú nhân này là chân chính đặt y vào tận đáy lòng.
Qua thật lâu sau, câu nói của y mới thật sự truyền được vào trong đầu Đồ, sau đó chỉ thấy thú nhân anh tuấn, cường tráng này bỗng nhiên nhấc chân vượt qua khoảng cách giữa hai người, dùng một tay kéo y vào lòng.
Bách Nhĩ thấy hắn cử động liền có chuẩn bị, cốc nước trong tay nhanh chóng được giơ lên, miễn cho hai người bị ướt. Cánh tay rắn chắc như sắt thép siết chặt lên tấm lưng y, khiến mặt y tựa vào ***g ngực đậm mùi thú nhân, còn có tiếng tim đập như trống nổi của hắn. Bách Nhĩ cảm thấy có chút không thoải mái, thế nhưng y lại không lập tức đẩy hắn ra, mà chỉ khẽ thở dài, nói “Làm gì khẩn trương thế. Ta đã đồng ý với ngươi, thì sao lại có thể dễ dàng nói tách ra chứ.” Đối với y mà nói, hiện tại Đồ chính là thê tử hoặc phu quân của y, là người của y, mà không có ai lại có thể tùy tiện tặng người của mình cho kẻ khác cả.
Nghe được lời y nói, cánh tay Đồ khẽ buông lỏng, quỳ một gối xuống trước mặt Bách Nhĩ, tựa trán mình lên trán y, hốc mắt hơi đỏ lên, thì thầm “Bách Nhĩ, trong lòng ta rất sợ hãi.” Bởi vì hồi trước Bách Nhĩ vẫn nói không cần bạn đời, bởi vì Bách Nhĩ rơi vào tình trạng kia, hắn mới có thể thừa dịp tiến vào, nên dù cho đã cột y bên người, trong lòng hắn vẫn thấy bất an. Cũng như Bách Nhĩ hiểu rõ về hắn, hắn cũng biết, Bách Nhĩ không phải á thú bình thường, y không cần thú nhân bảo vệ, nếu một ngày y muốn rời đi, thì không ai có thể ngăn cản được hết. Vì thế cho tới nay hắn đều rất cẩn thận, sợ làm Bách Nhĩ nổi giận, sợ Bách Nhĩ đổi ý, nếu không vừa rồi khi nghe tới ba chữ kia sao hắn lại vừa gấp vừa giận như vậy chứ.
Một hán tử kiên cường, bất khuất, không bao giờ khom lưng trước bất cứ cái gì lại cúi mình, tỏ ra yếu kém trước mặt ngươi, lại càng có thể khiến ngươi dễ chua xót, mềm lòng đi. Bách Nhĩ đưa tay nâng chiếc cằm đã mọc lún phún râu đâm vào tay mình của Đồ, sau đó chuyển lên xoa mái tóc ngắn như con nhím kia, rồi kéo đầu của hắn ra sau, cúi đầu hôn xuống.
Sau một lúc lâu hơi thở quấn lấy, y chợt khẽ cười lên tiếng, nghiêng người, ghé vào tai Đồ, đưa ra một lời hứa “Chỉ cần ngươi không phụ ta, ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ ngươi.” Đăng bởi: admin
Hóa ra sau khi nhóm người Bách Nhĩ rời khỏi sơn động không lâu, trận pháp trước sơn động liền bị dã thú ngày càng điên cuồng công phá, những người ở bên trong hoảng hốt chạy trốn trong đám thứ thứ, dẫn tới hao tổn hơn phân nửa. Tộc vu cùng những người khác bị thất lạc chính là vào thời điểm đó. Những người may mắn còn sống sót sau khi tập hợp lại cũng chỉ còn bốn mươi người, trong đó phần lớn là người ngoại tộc. Bộ lạc Hắc Hà tính cả tộc trưởng và bạn đời ông ta cũng chỉ có mười mấy người. Nên sau khi dàn xếp, thú nhân ngoại tộc không tình nguyện nghe lệnh của tộc trưởng, hai bên đều không phục nhau, nhưng bởi vì đã hao tổn quá nhiều sinh lực, nên cũng không có xung đột đổ máu, chỉ là cứ giằng co như vậy mà gắng gượng sống với nhau. Nhưng mà qua tai họa lần đó, á thú bị tổn thất nặng nề, cũng chỉ có bộ lạc Hắc Hà còn lại tám á thú, bộ lạc khác không còn một ai. Vì thế thú triều qua, thú nhân ngoại tộc liền lấy lý do vì thú triều khiến số lượng á thú giảm đi nhiều, điều tất yếu là phải dùng á thú gây giống cho đời sau mới có khả năng vực dậy, để đưa ra đề nghị vài thú nhân sống chung với một á thú, mặc cho tộc trưởng cực lực phản đối, quyết định này cuối cùng vẫn thi hành. Ngay cả thú nhân còn lại của bộ lạc Hắc Hà cũng không phản đối, vì bảo hộ á thú, thú nhân bọn họ đã chết không ít, đương nhiên sẽ không ai hi vọng các á thú vẫn bắt họ theo đuổi thật lâu như trước kia rồi lại không thể có được.
Trong tám á thú có cả bạn đời của tộc trưởng, vì tuổi tác đã lớn, không tham gia phân chia, nên thực tế chỉ còn lại bảy á thú. Từ thú triều thoát ra có tổng cộng bốn mươi lăm người, trừ tộc trưởng và bạn đời của ông ta là còn bốn mươi ba người, mà trong bốn mươi ba người thì có ba mươi sáu thú nhân. Ba mươi sáu người chia sẻ bảy á thú, cũng chính là năm thú nhân có thể cùng hưởng một á thú, chỉ có một á thú phải ở với sáu thú nhân. Lần này Na Nông từng được tộc trưởng dùng mười á thú để giữ lấy rốt cuộc cũng không thể trở thành trường hợp đặc biệt. Kể từ đó, ngược lại khiến một đội ngũ từ nhiều phương vốn xích mích với nhau lại hoàn toàn thành một tập thể hòa hợp.
Khi mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, các thú nhân cũng đang cố gắng xây dựng bộ lạc mới, không ai ngờ tai họa lớn hơn lại ghé thăm.
Bình thường thời điểm mưa to, rất nhiều dã thú đều sẽ tránh ở trong hang ổ hay sơn động, trừ phi quá đói chúng mới đội mưa đi kiếm ăn. Các thú nhân lại vẫn căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, thừa dịp trời đổ mưa, trực tiếp xông vào hang ổ của dã thú, dùng khói hoặc là biện pháp khác ép chúng ra. Khi đó là lúc dã thú biếng nhác nhất, nhưng cũng vì thình lình xảy ra biến cố mà hoảng loạn, nên đây cũng là lúc đối phó chúng dễ dàng nhất. Cho nên các thú nhân đều thích đi ra ngoài săn bắt vào lúc trời mưa to, như vậy thu hoạch sẽ tốt hơn bình thường rất nhiều, mà thương vong cũng sẽ giảm không ít.
Ngày hôm đó, các thú nhân bộ lạc mới cũng như hàng ngày đội mưa ra ngoài săn thú, nhưng không ngờ lúc trở về lại bị đám tiểu nhĩ thú tấn công. Vốn trời mưa là ưu thế để đi săn, nay lại là trở ngại đối với cảm giác nguy hiểm của họ, thế nên mới phát sinh một đại họa sau này. Hơn hai trăm con tiểu nhĩ thú tấn công vào bộ lạc chỉ được thành lập tạm thời, ba mươi sáu thú nhân che chở cho các á thú vừa chạy vừa trốn, chết hơn phân nửa, nếu không phải vừa lúc gặp đám người Tát chỉ e không còn ai sống sót. Mà sau một loạt tai họa này, các thú nhân đều chỉ bảo vệ á thú thuộc về mình, không có ai quan tâm tới tộc trưởng và bạn đời của ông, nên tuy hai người họ thoát khỏi thú triều, nhưng chung quy không thể trốn thoát một đòn tấn công cuối cùng của thần thú.
Đối với nhóm người này, ngoại trừ thú nhân mới gia nhập thì họ không biết, còn những kẻ còn lại đám Tát đều không có hảo cảm. Cứu là cứu, nhưng bọn hắn không tính mang họ về thung lũng. Dù sao cũng không phải thú triều, mười mấy người lại tìm chỗ, dàn xếp thế nào đó đều có thể sống sót, chỉ là hơi gian nan thôi. Nhưng mà, vượt ngoài dự kiến của đám Tát là, vô luận là họ cự tuyệt hay bài xích cỡ nào, thậm chí ra tay đe dọa, nhóm người kia vẫn mặt dày mày dạn đi theo. Thậm chí lúc bọn họ lên bè trúc, cho dù sợ hãi, đám người kia cũng chen lên trên. Trong đó còn có một số gương mặt quen thuộc, họ không thể làm ra hành động đẩy mấy người đó xuống sông được, nên vì thế cứ như vậy trở lại.
“Ngươi không biết đâu, lúc chúng ta ra tay, họ căn bản không đánh trả. Chờ chúng ta xoay người lại, họ lại đi theo, mấy á thú kia vẫn khóc không ngừng.” Tát cười khổ mãi, chê cái cốc uống không đủ hay là một bụng lửa giận quá cao hay sao mà gã trực tiếp bưng nồi xương lên tu ừng ực hơn phân nửa nồi.
“Này, ngươi chừa lại cho Bách Nhĩ một chút đi.” Đồ muốn nhắc nhở thì đã không kịp rồi.
“Chưa từng thấy kẻ nào vô lại như vậy. Sớm biết thế đã không thèm cứu rồi.” Tát mặc kệ hắn, buông nồi, đấm một quyền xuống bàn đá, nhưng vẫn tức giận không thôi. Tính thú nhân thẳng thắn, phóng khoáng, nào ngờ lại có loại đểu giả như thế, kể cả Tát có tâm tư khó dò, gặp phải đám người này cũng cảm thấy thúc thủ vô sách. Đương nhiên gã cũng chỉ là nói như vậy thôi, chứ chân chính thấy đồng loại gặp nguy hiểm, bọn họ lại trong tình trạng có đủ năng lực, chuyện không ra tay tương trợ là không có khả năng.
Đồ trầm mặc một lát, rồi nói “Xem ra không đuổi đi được, nhưng nơi này cũng không phải chỗ của họ, để họ ở ngoài sân dựng lều đi. Muốn có nhà ở thì tự đi mà xây. Còn có, không được để họ đụng tới động vật ăn cỏ và những thứ chúng ta trồng trong thung lũng, ai đụng vào thì lấy mạng kẻ đó.” Nói tới đây, sắc mặt hắn trở nên âm trầm “Nếu không hiểu chuyện, thì giết thẳng.” Đối với việc giết đồng loại, không phải hắn không có chướng ngại tâm lý, thế nhưng hắn lại càng không thích bị người ta uy hiếp, bức bách.
Tát không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận quyết định này của hắn. Bởi vì trong lòng gã hiểu rõ, nếu mạnh mẽ đuổi đám người này đi, để bọn họ ghi hận trong lòng, đây mới là phiền toái lớn.
“Ta đi nói.” Một lát sau, Tát nói, sau đó đi ra ngoài, thuận tay còn xách luôn nồi nước trà còn một nửa cùng bộ cốc trà.
Đồ lại không nói gì, nếu không phải biết rõ tên Tát luôn luôn làm biếng này chủ động ôm việc đó là vì hiểu rõ hắn không muốn dây dưa thêm gì với Na Nông, xem như là giúp hắn một đại ân, thì hắn làm sao dễ dàng tha thứ cho hành vi cướp bóc đó được. Nghĩ đến lát nữa Bách Nhĩ về không có nước uống, Đồ cũng chẳng quan tâm mấy người bên ngoài đó nữa, hắn tìm liên tiếp trong mấy gian phòng, rốt cuộc lấy về được một cái nồi gốm to. Tới bên hồ rửa, rồi hái một ít lá xanh mang theo vị mát, nấu lại một nồi nước khác.
Thời điểm ra vào cổng, tùy ý liếc mắt qua đám thú nhân đang bận rộn, còn có vài á thú ngồi một bên, trong đó cũng có Na Nông, tuy y cũng nhìn qua hướng hắn, nhưng không có nhào lên nữa, hiển nhiên là đã bị giáo huấn rồi, dù sao hiện tại y cũng có năm thú nhân làm bạn đời, làm gì còn có thể tùy tiện đi đùa giỡn với thú nhân khác. Cũng như Cát vu, qua có vài lần trăng tròn, Na Nông vốn thanh xuân mỹ lệ, giờ đây nhìn thoáng qua như già thêm mười tuổi, sắc mặt u ám, tóc tai rối bời, nào còn vẻ cao ngạo, sạch sẽ lúc trước nữa.
Đồ chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, không để ở trong lòng.
Trà còn chưa nguội Bách Nhĩ đã trở lại, bên cạnh y là Tiểu Cổ ngày càng cởi mở. Hai người đi từ cổng vào, dĩ nhiên cũng sẽ thấy những người mới tới, thế nhưng sắc mặt Bách Nhĩ vẫn như thường, không có dấu hiệu tức giận. Ngược lại lúc nhìn thấy trên bàn thiếu mất bộ cốc trúc thường dùng, y lại kinh ngạc nhếch mày lên.
“Bị Tát cầm đi rồi, để mai ta làm cho ngươi bộ mới.” Đồ nhanh chóng cười giải thích, lấy ra cốc gỗ chưa bao giờ dùng, ân cần rót nước ấm cho hai người.
“Nước vẫn còn nóng.” Cổ bĩu môi, nói.
“Sau khi ở ngoài trời nắng, phải uống nước ấm, chứ không phải là nước lạnh.” Bách Nhĩ giáo huấn nó một câu, sau đó mới hỏi chuyện bên ngoài.
Đồ liền lặp lại lời Tát nói, ban đầu sắc mặt của Bách Nhĩ còn nhàn nhạt, sau đó lại hiện rõ vẻ buồn cười “Hóa ra cũng có chuyện khiến Tát đau đầu.” Dừng một lát, y mới hơi đăm chiêu nói “Kẻ đưa ra chủ ý vài thú nhân cùng chung một á thú với dạy các thú nhân buông kiêu ngạo bám theo bọn Tát chắc chắn là một người. Ngươi nhớ để ý một chút.”
Nghe y nói như vậy, Đồ nhất thời hiểu ra. Quả thật nếu sau lưng không có kẻ sai khiến, thú nhân trời sinh tính kiêu ngạo lại chân chất sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy. Nghĩ tới đây, hắn ngược lại có vài phần hứng thú với tên kia.
Hai người nói chuyện thật lâu cũng chưa nhắc tới Na Nông, Bách Nhĩ là không nhớ tới, Đồ thì chột dạ, thế nhưng nếu không nói ra chuyện này, trong lòng hắn sẽ nghẹn một hơi mất, nhưng nói ra lại sợ Bách Nhĩ nghĩ lung tung. Bởi vậy, im lặng một lát, nhìn Tiểu Cổ đã uống nước xong, hắn liền tìm cớ đuổi thằng bé ra ngoài.
“Bách Nhĩ, Na Nông cũng đến đây.” Nhìn Bách Nhĩ chống khuỷu tay trên bàn đá, chậm rãi uống nước, sắc mặt thản nhiên, Đồ cố lấy dũng khí, sau đó bằng bất cứ giá nào chủ động nói ra.
“Ta biết.” Bách Nhĩ thu ánh mắt nhìn ra cửa sổ lại, thản nhiên liếc qua hắn, cười nhạt, nói “Sao? Muốn đổi bạn đời?”
Ba chữ đổi bạn đời vừa lọt vào tai, Đồ liền cảm thấy đầu mình như vỡ tung, cũng không chú ý tới ngữ khí của Bách Nhĩ, mà đứng bật dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, thế nhưng không nói gì, chỉ là sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Muốn đổi cũng không còn kịp rồi.” Lúc này Bách Nhĩ mới chậm rì rì phun ra câu còn lại, nhưng khi quan sát phản ứng của thú nhân trước mắt, bàn tay cầm cốc của y đã hơi siết lại, trái tim y cũng siết lại. Y không biết kiếp trước thê tử đặt y ở vị trí nào trong lòng, thế nhưng hiện tại y biết thú nhân này là chân chính đặt y vào tận đáy lòng.
Qua thật lâu sau, câu nói của y mới thật sự truyền được vào trong đầu Đồ, sau đó chỉ thấy thú nhân anh tuấn, cường tráng này bỗng nhiên nhấc chân vượt qua khoảng cách giữa hai người, dùng một tay kéo y vào lòng.
Bách Nhĩ thấy hắn cử động liền có chuẩn bị, cốc nước trong tay nhanh chóng được giơ lên, miễn cho hai người bị ướt. Cánh tay rắn chắc như sắt thép siết chặt lên tấm lưng y, khiến mặt y tựa vào ***g ngực đậm mùi thú nhân, còn có tiếng tim đập như trống nổi của hắn. Bách Nhĩ cảm thấy có chút không thoải mái, thế nhưng y lại không lập tức đẩy hắn ra, mà chỉ khẽ thở dài, nói “Làm gì khẩn trương thế. Ta đã đồng ý với ngươi, thì sao lại có thể dễ dàng nói tách ra chứ.” Đối với y mà nói, hiện tại Đồ chính là thê tử hoặc phu quân của y, là người của y, mà không có ai lại có thể tùy tiện tặng người của mình cho kẻ khác cả.
Nghe được lời y nói, cánh tay Đồ khẽ buông lỏng, quỳ một gối xuống trước mặt Bách Nhĩ, tựa trán mình lên trán y, hốc mắt hơi đỏ lên, thì thầm “Bách Nhĩ, trong lòng ta rất sợ hãi.” Bởi vì hồi trước Bách Nhĩ vẫn nói không cần bạn đời, bởi vì Bách Nhĩ rơi vào tình trạng kia, hắn mới có thể thừa dịp tiến vào, nên dù cho đã cột y bên người, trong lòng hắn vẫn thấy bất an. Cũng như Bách Nhĩ hiểu rõ về hắn, hắn cũng biết, Bách Nhĩ không phải á thú bình thường, y không cần thú nhân bảo vệ, nếu một ngày y muốn rời đi, thì không ai có thể ngăn cản được hết. Vì thế cho tới nay hắn đều rất cẩn thận, sợ làm Bách Nhĩ nổi giận, sợ Bách Nhĩ đổi ý, nếu không vừa rồi khi nghe tới ba chữ kia sao hắn lại vừa gấp vừa giận như vậy chứ.
Một hán tử kiên cường, bất khuất, không bao giờ khom lưng trước bất cứ cái gì lại cúi mình, tỏ ra yếu kém trước mặt ngươi, lại càng có thể khiến ngươi dễ chua xót, mềm lòng đi. Bách Nhĩ đưa tay nâng chiếc cằm đã mọc lún phún râu đâm vào tay mình của Đồ, sau đó chuyển lên xoa mái tóc ngắn như con nhím kia, rồi kéo đầu của hắn ra sau, cúi đầu hôn xuống.
Sau một lúc lâu hơi thở quấn lấy, y chợt khẽ cười lên tiếng, nghiêng người, ghé vào tai Đồ, đưa ra một lời hứa “Chỉ cần ngươi không phụ ta, ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ ngươi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.