Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 18: Ngày đầu đi học.

Loạn Thế Giai Nhân

21/09/2016

Nói tới Nguyễn Trọng Lăng có thể đối đáp được với thầy đồ Trần chứng minh văn tài xuất chúng đương nhiên là một việc đại sự phi thường lớn. Huống hồ thầy đồ Trần còn khen không dứt lời đối với Nguyễn Trọng Lăng thì thật là hiếm có trong hiếm có. Bây giờ trong mắt đám người hầu tại nhà họ Nguyễn thì Nguyễn đại công tử của bọn họ đã là thần tiên hạ phàm. Tương lai Nguyễn đại công tử tất nhiên sẽ làm quan lớn trong triều, nhà họ Nguyễn cũng có hi vọng chấn hưng gia tộc, còn làm người hầu kẻ hạ trong phủ như bọn họ ra đường cũng có thể ngẩng mặt cao đầu.

-Mà làm sao trước đây công tử lại… khốn nạn như vậy?

Có người hầu A nghi hoặc hỏi.

-Đó là vì có nguyên nhân.

Lập tức xuất hiện người hầu B bí hiểm đáp lời.

-A! Này là vì cái gì?

-Bởi vì công tử còn chưa khai khiếu a. Ngươi xem, từ lúc công tử bị đánh cho một trận. Tỉnh lại sau khi đã hôn mê qua hơn một tháng có phải đã thông minh hơn trước rất nhiều? Đối với đám người ăn kẻ ở như chúng ta đây có phải cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều hay không? Đây chính là bị đánh cho khai ra khiếu đấy!!!

Người hầu B kiên nhẫn giải thích nghi vấn. Nguyễn đại công tử hay đi lảng vảng tìm hiểu sơ đồ bố cục trong phủ vậy mà đã có hiệu quả phi thường.

-Đúng! Quả nhiên là như thế thật!

- Tất nhiên là đúng rồi! Ta nghe nói ngày trước thầy đồ Trần ra câu đối có hơn ba trăm vị tài tử từ nam tới bắc tập trung lại cũng không thể đối nổi. Công tử nhà chúng ta đây đến cái mí mắt cũng không thèm nhảy liền dễ dàng như trở bàn tay đối lên đối xuống.

-Ngươi nói! Ngươi nói! Đây không phải là thần tiên hạ phàm thì là cái gì? Quá ư không thể tưởng tượng nổi đúng hay không???

Thành quả chiến đấu của Nguyễn đại tài tử đã bị phóng đại tới mức vô cực hạn.

-Đúng! Đúng! Quá đúng rồi! Quá ư không thể tưởng tượng nổi rồi! Công tử nhà chúng ta quả nhiên là kỳ tài ngút trời thật. Chỉ là thật không biết bao lâu nữa thì công tử nhà chúng ta mới trở thành một vị quan lớn đây???

-Ta trông công tử nhà chúng ta tương lai ít nhất cũng phải làm quan nhất phẩm hoặc là tể tướng đương triều. Nói không chừng lập đại công phong vương phong tước cũng là có thể.

-Đúng! Đúng! Đúng!

Người hầu A nghe vậy mặt mày vui vẻ hớn hở công nhận.

Chuyện cứ thế truyền ra đi khắp đám người hầu trong phủ, từ đó trở đi hình tượng của Nguyễn đại thiếu gia trong mắt đám người này liền bắt đầu cao to vạm vỡ lên. Có thể nói là nói gì nghe nấy, kẻ hầu người hạ gặp được hắn phải nói là cười tí ta tí tửng. Thậm chí còn có mấy tên còn muốn nhăm nhe áp sát hắn chỉ mong có thể nhiễm nhiễm tí… khí thần tiên trên người vị Nguyễn đại công tử này lấy may.

Này tất cả nguyên do cũng bởi vì sự chuyển biến của Nguyễn đại công tử quả thật quá thần kì rồi. Cũng chỉ có thần tiên hạ phàm mới có thể làm đám người hầu kẻ hạ tin tưởng một kẻ vốn hay vô lý hành hạ bọn họ đột nhiên thay tính đổi nết lại còn biến trở thành tài tử “nhất nhì” kinh thành như vậy.

Nói chung cũng bởi cái thái độ càng ngày càng thái quá của đám người hầu ít hôm nay, Nguyễn đại công tử của chúng ta mấy ngày nay cũng chỉ đành chịu khổ ngồi xổm trong phòng, không thể đi đâu cả.

Cũng còn tốt! Coi như là dành thời gian suy nghĩ chép lại thơ văn câu đối đi. Tương lại ăn sung mặc sướng dù sao cũng đều là từ đám thơ từ câu đối này mà ra cả đấy.

Thời gian trôi qua, một ngày này sau khi viết xong một đám câu đối lên giấy. Nguyễn đại công tử hài lòng gật gật đầu, hơi ngả người đứng dậy tiến tới bên cửa sổ hơi làm nghỉ ngơi.

Không khí bên ngoài thật thoáng đãng, Nguyễn Trọng Lăng thả lỏng hít một hơi thật sâu. Cảm giác mệt mỏi sau khi làm việc thoáng cái liền qua. Nghĩ nghĩ, hắn liền cất cao giọng nói;

-Tiểu Đào! Tiểu Đào! Công tử ta đối rồi! Bảo nhà bếp mang ít đồ ăn thức uống lên đây !!!



-Có ngay công tử!

Giọng của tiểu Đào thoáng cái thì vang lên. Nguyễn Trọng Lăng nghe vậy không khỏi gật gật đầu.

Tiểu Đào trước kia mặc dù đối với Nguyễn Trọng Lăng đã có rất nhiều thân cận nhưng đại đa số thời gian trước mặt hắn, nàng vẫn giữ một bộ dáng thẹn thẹn thùng thùng nhưng lại có thể không khéo gần xa ta hữu hắn, không cho hắn được gì tiện nghi. Có điều sau vụ qua nhà thầy đồ Trần vừa qua, thái độ của cô nàng đối với hắn liền đã trở lên tốt hơn nhiều lắm lắm.

Hiện tại tuy rằng sàm sỡ nhiều thì không tới nhưng nắm nắm tay nhỏ bé vẫn là có thể làm được rồi. Càng ngày càng có bộ dáng của thiếp thân nha hoàn rồi đó. Đối với cô nàng thiếp thân nha hoàn đầu tiên này của mình chuyển biến, Nguyễn đại công tử vẫn rất chi là hài lòng.

Rất nhanh, tiểu Đào liền xuất hiện trong tầm mắt, sau lưng còn đi theo một đám người hầu bưng đồ ăn thức uống bài đặt lên bàn. Làm xong, khóe miệng của tiểu Đào mỉm cười nói:

-Công tử, người cũng nên chuẩn bị tinh thần ngày mai còn đi đến thư viện đọc sách. Những gì cần chuẩn bị con đều đã chuẩn bị tốt cho người.

Dạy dỗ, nuôi thành Lolita là một chuyện gánh nặng đường xa. Tuy nhiên nếu có thể dạy dỗ được thành công tới thời điểm cô nàng có thể mỗi ngày đều ôm cánh tay của mình làm nũng vậy hẳn là cũng rất có cảm giác thành tựu. Nghĩ đến đây đột nhiên Nguyễn Trọng Lăng cười híp hai mắt lại nghĩ viển vông. Sau khi dậy dỗ cẩn thận nha đầu này ta liền tỉ mỉ tỉ mỉ kiểm tra trên dưới của nàng….

-Tiểu Đào! Lúc này nói chuyện đó vẫn còn sớm. Ngồi xuống đây, ta với ngươi tâm sự về cuộc sống, nói chuyện thời tiết, nói lý tưởng…

Tiểu Đào: “………”

Một lát sau…

-Công tử, con còn có việc phải đi trước!!!

Dùng dằng thoát khỏi Nguyễn đại công tử nắm tay, tiểu Đào nhanh chân chạy mất dép.

……

Sáng ngày hôm sau…

Nguyễn đại công tử vừa ra tới cửa liền thấy một đám người đứng đông nghìn nghịt. Cơ hồ tất cả người ăn kẻ ở trong nhà họ Nguyễn đều có mặt tại đây. Ông Trọng Kim cùng bà Hải Như dẫn đầu đang cười dài nhìn hắn.

-Con ta, lần này đi tới thư viện đọc sách nhất định phải chịu khó học hành. Đừng có hồ đồ như trước đây nữa biết chưa?

Ông Trọng Kim vuốt bộ râu dài, cau mày nói. Vừa trông thấy Nguyễn Trọng Lăng, tựa như muốn giữ gìn lấy uy nghiêm của người làm chủ gia đình, khuôn mặt tươi cười của ông khoảnh khắc liền biến mất.

Bà Hải Như hung hăng trừng mắt nhìn ông Trọng Kim một cái, sau đó nói:

-Ngày đầu tiên con của mình đến thư viện đọc sách cũng không biết nói một điểm dễ nghe. Cả ngày chỉ biết cau có đối với con trai.

Ông Trọng Kim hậm hực, phẫn nộ “hừ” một tiếng cũng không thèm nói thêm gì.

-Con ngoan! Tới! Mẹ đây cho ngươi ít tiền mà tiêu. Cất kỹ đi! Sau đó muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua. Nhà chúng ta dù sao cũng không thiếu tiền. Đọc sách nhiều cảm thấy mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không được bạc đãi bản thân biết không?

Bà Hải Như bà mẹ mẫu mực, không quên một lần nữa diễn cảnh “mẹ chiều làm con hư.”

-Công tử đọc sách tốt a! Trở về thi đỗ chức quan lớn!

Đám người hầu sôi nổi lên tiếng.



-Công tử chính là thần tiên hạ phàm. Đừng nói thi được cái chức quan, kể cả cái danh Trạng Nguyên, cũng lấy dễ dàng như trở bàn tay.

-Không phải trước tiên phải thi trúng cử nhân đã sao?

-… Cử nhân thì tính cái vẹo gì! Công tử đã muốn thi, liền trực tiếp thi luôn Trạng Nguyên…

Mọi người: “…..”

-Không phải quá nhiệt tình như vậy sao? Các ngươi cứ thổi phồng như vậy, ta… ta rất áp lực nha.

Nguyễn Trọng Lăng híp mắt cười cười nói. Sở dĩ, hắn có thể tươi cười thoải mái đến vậy là bởi vì hắn căn bản không đem cái danh thi đỗ cử nhân hay trạng nguyên gì gì nhìn vào trong mắt. Đừng nói ta không có bản lãnh ấy, nếu có bản lãnh đó ta cũng không dám làm. Ở nhà làm công tử con nhà giàu thoải mái biết bao, tương lai còn chưa biết được tiền đồ như nào nhưng quan trường hiểm ác dễ rụng đầu như chơi! Ta đâu có ngu như vậy?

-Cha, con buổi sáng đi tới thư viện buổi tối sẽ về nhà, không cần ngày nào cũng phải khua chiêng gióng trống như vậy đâu? Mọi người đều tập trung đưa tiễn như vậy, con cảm thấy ngại ngùng lắm….

Nguyễn Trọng Lăng áy náy nói.

-Ngươi cứ ở đó mà đắc ý! Chỉ có ngày hôm nay mới như vậy thôi.

Ông Trọng Kim trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó thấm thía nói:

-Con trai! Nhớ rõ khi đến thư viện ngàn vạn lần đừng có gây chuyện, làm chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn biết không? Phải biết là một điều nhịn thì chín điều lành. Hòa khí sinh tài biết chưa?

Nguyễn Trọng Lăng vỗ tay lên ngực ầm ầm nói:

-Cha! Người cứ yên tâm đi! Người khác nếu muốn khi dễ con, con tuyệt đối sẽ không đáp trả, cố gắng giữ chút hơi thừa khí cặn để cha tới báo thù cho con!

Mọi người: “……”

-Đi nhếch !!!

Thấy mọi người không đáp lại. Tự cảm giác không thú vị, hét lớn lấy một tiếng, Nguyễn đại công liền bắt đầu chặng đường đi học lần đầu tiên của mình rồi.

Tương lai…

Xa vời vợi a xa vời vợi….

~

Thật không biết sẽ có chuyện gì đang chờ đợi hắn ở nơi đó nữa.



Kết thúc chương 18.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook