Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 48: Ước mơ nhỏ bé của Lâm Tam.

Loạn Thế Giai Nhân

21/09/2016

-Này ! Nguyễn huynh ! Nguyễn huynh, ngươi mau tỉnh dậy đi !!! Đã hết giờ học rồi ! Tỉnh dậy đi về nhà nào !!!

Tiếng nói xa xăm của ai đó văng vẳng bên tai, Nguyễn Trọng Lăng nghe nghe, mơ mơ hồ hồ liền tỉnh giấc.

Hai mắt mở choàng. Đập vào trong tâm trí hắn chính là dáng vẻ của Trần Phi Long đang ân cần nhìn về.

-Haizzz ! Huynh đệ tốt a huynh đệ tốt ! Đi học hết giờ cũng không có quên gọi ta tỉnh dậy, nhắc ta nhớ về nhà.

-Ừm ? Hi vọng hắn cũng chỉ nên gọi ta những lúc… quan trọng thôi. Có chuyện nguy hiểm gì cũng đừng có mà liên lụy ta mới tốt.

Nguyễn đại công tử vẻ mặt ngái ngủ, theo bản năng nhỏ giọng lẩm bẩm.

-Nguyễn huynh, ngươi đang nói cái gì vậy hả ???

Trần Phi Long tức xạm mặt lại, bực mình nói. Tuy rằng Nguyễn đại công tử bình thường mồm chó không nói được lời hay thế nhưng lời vừa rồi nói ra cũng quá… khiến người ta thương tâm đi~ Bạn bè gì đâu mà lại như thế này chứ !!!

-Há ! Ta nói Trần huynh hôm nay khí sắc rất tốt !!! Khà khà khà…

~

Nguyễn đại công tử giật mình giả ngu, nói lờ ngay đi sang chuyện khác. Trong lòng thì cười ha hả vì báo được thù xưa. Ai bảo cái tên chết tiệt trước mặt này khi trước dám nói hắn bị quỷ hút hồn gì gì đó đâu, lại còn kêu trên đời này yêu ma quỷ quái là có thật nữa chứ.

Cái meo meo đấy ! Nghe nghe chẳng phải là chửi xéo Hồng Phấn nhà hắn là quỷ đội lốt người hay sao ? Thật sự là… chửi cha chửi mẹ có thể chịu, nói xấu người yêu mấy câu là lồng lộn hết cả người lên rồi.

-Nguyễn huynh ngươi… ngươi…

-Haizzz ! Được rồi ! Hết nói nổi với huynh rồi. Tóm lại giữ gìn sức khỏe một chút. Có chuyện gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu. Thế giới này không có đơn giản như huynh suy nghĩ đâu.

Trần Phi Long vẻ mặt tràn đầy thấm thía khuyên nhủ. Trong đôi mắt ngược lại vẻ lo lắng không hề giảm đi tý nào.

-Được rồi ! Được rồi ! Trần huynh ngươi cũng đừng có mà lo lắng không đâu như thế. Ta công nhận mấy ngày hôm nay đúng là học tập và làm việc hơi quá sức một chút nên khí sắc nó mới suy nhược thành ra như vậy. Có điều cái này cũng không có vấn đề gì đâu. Trở lại ta kêu người hầu bồi bổ bồi bổ thêm vào thức ăn hằng ngày là được ngay ấy mà.

-Còn cái gì mà thế giới không đơn giản như ta nghĩ. Thế giới này vốn là không đơn giản có được hay không ? Có điều nó có không đơn giản hơn gấp trăm gấp nghìn lần cũng nào có liên quan gì đến ta? Ta đây lại không phải là nhân vật chính

~

-Bản đại thiếu gia chỉ cần ăn được uống được ngủ được, tranh thủ mấy chục năm sinh sống trên cái cõi đời này hưởng thụ sinh hoạt là được rồi. Cần gì phải lo lắng suy nghĩ nhiều như vậy chứ!

-Ngược lại là Trần huynh ấy. Cần thả lỏng thì nên thả lỏng. Cần chơi thì nên chơi. Không cần quá ép buộc mình như vậy.



-À đúng rồi ! Sẽ không là cha mẹ huynh ở nhà bắt buộc huynh phải thi đỗ nắm lấy công danh đi. Nếu không hôm nào để ta đi qua nói nói chuyện với bác bá một câu, khuyên khuyên giúp huynh. Cái gì chứ mấy cái chuyện thi cử này làm sao có thể người ngoài thúc ép được.

-Yên tâm đi ! Tài ăn nói của ta cũng khá lắm đó. Đảm bảo nói một lần bác bá ở nhà đều sẽ đối xử rộng rãi với huynh hơn nhiều.

-%@#$@!%^#%&#^&*@^&*@%#

Tốt thôi ! Chưa biết tài ăn nói của Nguyễn đại thiếu gia sẽ như thế nào, chỉ riêng tài năng nói lao nói nhiều của hắn thì Trần Phi Long hiện tại cũng coi như là sợ chết khiếp ra rồi. Đặc biệt là bây giờ Nguyễn đại thiếu gia trong thâm tâm tự nhận là trong bụng có chữ có nghĩa đầy đủ cả, sau này không bao giờ sợ nói lộ nói sai các kiểu. Thế là hắn hoàn toàn bản sắc phát huy tinh thần nói nhiều của chính mình. Trần Phi Long cũng coi như là gặp xui, đâm đầu đúng vào họng súng mới mở của hắn vậy.

-Được được được ! Nguyễn huynh ngươi cứ ở đây mà nói tiếp tục đi ! Ta đi về trước ! Huynh tự lo lấy thân mình.

Trần Phi Long vừa bực mình cái tên khốn kiếp nói nhiều trước mắt này lại vừa lo lắng cho an toàn của đối phương, nghĩ nghĩ cũng không thấy có cần thiết phải nói thật với hắn làm gì. Hiện tại đoán chừng vẫn chưa có vấn đề gì đâu, chỉ là biện pháp tốt nhất bây giờ vẫn là mau mau trở về nhà nghĩ ra cách ứng phó đi thì hơn.

Nghĩ vậy Trần Phi Long cũng liền không bồi ở đây theo hắn nói nhảm, nói nói đôi câu liền xoay người rời đi rồi. Chỉ để lại Nguyễn đại công tử trợn mắt to nhìn về. Miệng vẫn còn thèm thuồng không thôi. Tâm trạng thì ngạc nhiên cực kì, tại sao hôm nay vị Trần huynh đệ này lại dễ bảo như vậy chứ nhỉ.

-Mà thôi mặc kệ ! Trước hãy đi nhìn xem thành quả đại kế kiếm tiền của ta như thế nào đã đi.

Nói lầm bẩm một tiếng, Nguyễn đại công tử cũng rất nhanh liền rời đi khỏi phòng học. Hai người bọn họ bởi vì dây dưa với nhau nên không tránh khỏi trở thành người cuối cùng rời lớp. Cũng bởi vậy không có ai nghe được lời nói chuyện của cả hai.

Ra tới bên ngoài thư viện, Nguyễn Trọng Lăng thoáng cái thì nhìn thấy Lâm Tam đang một mình chờ đợi ở nơi bóng cây xa xa đối diện cửa thư viện. Nhớ tới đám thư đồng đầy tớ vẫn thường đứng ở nơi đó chờ đợi đám công tử bọn họ mỗi khi tan học.

-Lâm Tam, tới đây mau !!!

Vẫy vẫy tay lên tiếng gọi, đối diện Lâm Tam vốn đang uể à uể oải đứng chờ vừa nhìn thấy Nguyễn đại thiếu gia vẫn tay liền vội vội vàng vàng chạy đến gần.

-Công tử, ngài lớp học xong rồi ?

Lâm Tam vẻ mặt xu nịnh lên tiếng.

-Nói nhảm ! Không học xong ta có thể đi ra ngoài sao ? Ngươi không thấy tất cả mọi người trong lớp cũng đều đi về hết cả rồi à. Bản đại công tử lại không có bị tăng ca ở lại học bù. Không về thì còn có thể làm gì !

Nguyễn đại thiếu gia vừa nghe đối phương hỏi liền theo bản năng lại là một thôi một hồi đáp lời.

-Dạ dạ ! Công tử ngài dạy chí phải. Chỉ là…

-Tăng ca nghĩa là gì vậy ạ ?

Lâm Tam vẻ mặt chất phác gãi gãi đầu nghi hoặc hỏi lại. Hắn meo meo đấy. Có ăn gan báo mới dám nói Nguyễn đại công tử nói sai. Ừ ! Nói chung Nguyễn đại công tử là luôn luôn đúng. Nếu ngươi cho là sai vậy thì tự nhìn lại điều trên mà suy ngẫm là được rồi.

-Bốp !

-Ta cho ngươi hỏi lại hay sao ??? Lắm lời !!!



Nguyễn đại công tử thượng cẳng chân hạ cẳng tay, lên giọng răn dạy người hầu.

-Dạ dạ dạ ! Tiểu nhân nhỏ bé lắm lời ! Tiểu nhân nhỏ bé biết sai! Công tử ngài cũng đừng có đánh đầu của con nữa. Mẹ nói đánh vào đầu sẽ bị ngu đi đó

~

Đối với việc Nguyễn đại công tử bạo hành gia đình như vậy, Lâm Tam cũng chẳng khác nào cô dâu bé mới về nhà chồng, chỉ có cách nhẫn nhục chịu đựng cho qua vậy. Phản bác cũng chỉ dám đường cong cứu quốc một cái mà thôi.

-Hừ ! Không muốn phí lời với ngươi nữa~ Bao giờ ngươi biểu hiện vượt được qua tên Hướng Nhật kia ta từ đó liền sẽ không đánh đầu ngươi~

-Ngươi ấy! Đi theo bản đại thiếu gia lâu ngày như vậy mà biểu hiện còn thua cả một tên người hầu tép riu. Này không phải là làm mất mặt bản công tử ta hay sao? Sau này cẩn thận suy nghĩ cho kĩ đi. Đừng để công tử ta còn phải động tay đổi người hầu !

Nguyễn đại công tử vẻ mặt khinh khỉnh đáp, nói xong cũng không có đợi Lâm Tam phản ứng mà cứ như vậy thẳng bước rời đi rồi.

-Híc ! Con lại không có dị năng. Làm sao mà vượt qua Hướng đại ca được chứ !!!

Lâm Tam vẻ mặt rất là không cam lòng nhỏ giọng báo oán. Ngược lại hắn vẫn luôn cho rằng công tử nói cũng chỉ là để nói mà thôi. Tin được công tử nhà hắn nói mới là lạ. Cái gì mà vượt qua Hướng Nhật liền không đánh hắn. Có mà càng vượt qua càng đánh đau ấy chứ. Người ta không phải vẫn có câu năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn hay sao. Hắn mới chỉ làm có cái thư đồng không thôi mà cũng suốt ngày ăn đấm ăn đá rồi. Hắn nếu mà còn dám biểu hiện thông minh thêm tí nữa chắc công tử nhà hắn cầm đao chém hắn quá.

Nói chung cuộc đời này rất là không dễ sống nha ! Bao giờ Lâm Tam như hắn mới có thể nông nô đứng lên ca sướng, gia đinh vươn người cưới cô chủ, mới có thể ba vợ bốn nàng hầu nhân sinh người thắng đây này ???

Ai… Lâm Tam a Lâm Tam, mày đừng có mà mơ hão nữa. Đời mày thì chỉ có nước mà theo chân Nguyễn đại công tử húp cháo đi thôi con ạ !!!

-Làm cái gì ở đó thế hả ? Còn không mau mau đi theo sau !!!

Tiếng hô quát từ đằng xa của Nguyễn đại công tử bất ngờ vang lên, giật mình đánh vỡ những suy nghĩ miên man trong lòng Lâm Tam bạn nhỏ. Hắn ta bởi vậy cũng liền thôi không dám suy nghĩ chuyện tương lai xa vời vợi kia nữa. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là đấu trí so dũng đừng có mà để Nguyễn đại công tử tìm được cớ mà trừ mất tiền lương hàng tháng của hắn đi là được rồi.

Ước mơ? Ước mơ là cái khỉ gì vậy? Ước mơ còn không bằng bát cơm tối nay đây này!

-Dạ đây! Dạ đây! Con tới ngay đây rồi ạ!!!

Bởi thế nên là trong cái nhìn của Nguyễn đại công tử, Lâm Tam cũng liền ngu ngơ đứng đần ở tại chỗ tự hỏi trong giây lát liền vẻ mặt xu nịnh đuổi ngay theo.

Haizzz! Đời người a! Cùng tên nào đâu cùng mệnh. Vẫn là thực tế một tí đi thì hơn

~



Kết thúc chương 48.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook