Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương
Chương 30: Tôi lệnh cho các trò tấn công tôi!
Nhữ Phu Nhân
04/11/2014
Khoảng cách từ phòng trà đến tòa kiến trúc khổng lồ to lớn màu trắng kia chỉ là một con đường, trên bức
tường trắng hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối ấy có vô số những cánh
cửa điện tử, hầu như không cách nào phân biệt bằng mắt thường. Nơi này
là cửa chính dẫn vào hệ thống tạo ảo cảnh, hỗ trợ cho quân nhân chuyên
nghiệp của Liên Bang tiến hành rèn luyện và chiến đấu giả tưởng.
Ảo cảnh mà tổ Lăng Lan đã tiến vào thật ra nằm ở phía sau cánh cửa của hệ thống tạo ảo cảnh, nó được tiếp nối với Học viện Đồng Quân, bên ngoài ngụy trang thành lối vào sân vận động, đây cũng là nguyên nhân khiến Lăng Lan bị đánh lừa, bởi vì ai mà ngờ được Học viện Đồng Quân lại trâu bò đến thế, trang bị cả kỹ thuật tạo ảo cảnh, điều này cũng cho thấy Liên Bang rất coi trọng thế hệ sau này và sự khao khát nhân tài.
Đương nhiên, kỹ thuật ảo cảnh này tạo điều kiện thuận lợi cho Học viện Đồng Quân không chỉ lúc kiểm tra đầu vào của bọn trẻ, mà trong tương lai, việc đề cao những hạng mục năng lực của bọn trẻ không thể tách rời khỏi kỹ thuật tạo ảo cảnh này.
Giám khảo hiện trường đi dọc theo bức tường trắng này một đoạn, nói thật, vị giám khảo hiện trường này đã không sử dụng tín hiệu sẵn có trong máy liên lạc, y cũng không biết phòng số 72 mà y phụ trách nằm ở hướng nào, bởi vì những cánh cửa điện tử nằm tiệp bên trong bức tường dài thườn thượt này nối sát nhau tạo thành một chỉnh thể.
Giám khảo đi được một đoạn, y nghe thấy máy liên lạc trên cổ tay vang lên nên lập tức dừng bước, gương mặt thoáng hiện ý cười, thoạt nhìn đã đến đúng căn phòng cần đến.
Trông thì có vẻ tùy ý, thật ra y đứng lục lọi phía trên mặt tường tại nơi ấy là có mục đích, rất nhanh sau đó, xúc giác trên tay khiến y biết chính là chỗ này, y nhẹ tay ấn ba lần.
Mặt tường nơi đó đột nhiên biến đổi, chỉ thấy nơi mà vị giám khảo vừa ấn vào bắt đầu sáng lên, một màn hình cỡ bằng bàn tay thình lình xuất hiện trên mặt tường, trên đó là phím nhập mật mã chỉ có mười chữ số từ 0 đến 9.
Vị giám khảo cười cười, ngón tay nhanh chóng nhập chuỗi mật mã trên bàn phím, tốc độ nhanh đến độ khiến người khác líu lưỡi, những ngón tay để lại tàn ảnh khiến người khác nhìn không rõ, y đã nhập mật mã xong, sau đó nghe một tiếng chuông trong vắt, cánh cửa đóng kín dường như đã được mở khóa, trong nháy mắt, phía bên trái lộ ra một khoảng trống đủ cho người đi vào.
Vị giám khảo đi vào trong, cánh cửa lại đóng kín, âm thầm yên lặng khôi phục lại mặt tường màu trắng như ban đầu.
Giám khảo vừa bước vào phòng số 72 liên trông thấy đường chạy rộng lớn của ảo cảnh, phía sau hoàn toàn không trông thấy thứ gọi là cánh cửa và bức tường nọ, chỉ còn lại một đường chạy vô tận tiệp với chỗ đứng của vị giám khảo, chân thật đến độ khiến người khác không ngờ rằng nơi đó có một bức tường, một cánh cửa.
Giám khảo đợi không bao lâu đã trông thấy bóng dáng của mười đứa trẻ xuất hiện trên đường chạy, bọn chúng hoặc là chạy hoặc là kéo, hoặc là dìu hoặc là đỡ, chạy loạng choạng lảo đảo, không, phải gọi là đi thì chính xác hơn, xem bộ dạng mười đứa trẻ này dường như sắp kiệt sức đến nơi.
Trong lòng giám khảo rất kích động, có lẽ đây chính là điều mà viên sĩ quan giám sát muốn nói với mình, quả nhiên đều là những đứa trẻ tốt. Những lần kiểm tra trước đó hầu như đều là từng đứa từng đứa xuất hiện, không giống bọn chúng, đầy đủ một tổ, không ai bị rớt lại, đến được mức cuối cùng cùng một lúc.
Sau khi trông thấy y xuất hiện, đám nhóc tựa như uống thuốc kích thích, đứa nào cũng giống như mãnh hổ mà cấp tốc chạy về phía y.
Giám khảo mỉm cười, thắng lợi trước mắt đã kích phát tiềm lực của bọn trẻ, không tồi, đều là những mầm non đáng bồi dưỡng. Vị giám khảo rất hài lòng, y có ấn tượng khá tốt đối với tổ của Lăng Lan.
"Tớ trông thấy giám khảo rồi...!", Tề Long đã sức cùng lực kiệt, cậu nhóc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, khi trông thấy bóng dáng đáng yêu của vị giám khảo ở nơi đó, cậu nhóc liền kích động hô to. Tiếng hô khiến chín đứa trẻ còn lại kinh ngạc, đôi mắt lập tức trở nên đỏ tươi, trông như một bầy sói đói...
Hú ú ú ú! Tập thể mười người phát ra tiếng soi tru đói khát, tựa như trông thấy một bàn tiệc ngon, kích phát nội lực tiềm ẩn bên trong mà lao về phía giám khảo xa xa.
Đám trẻ xông qua mức cuối cùng nhưng vẫn không giảm tốc độ, ngược lại còn dùng tốc độ mau lẹ hơn ban nãy mà nhảy chồm hung ác về phía giám khảo đang đứng phía trước.
Khí thế hung ác chồm tới tựa như bầy sói đói của mười đứa trẻ khiến giám khảo hiện trường không thể không thất kinh, nhưng giám khảo là ai? Y là quân nhân chuyên nghiệp đã được hun đúc qua bao cuộc đại chiến vũ trụ, ngay lập tức có thể khôi phục lại bình tĩnh.
"Lũ quỷ con này!", đối mặt với sự công kích bất thình lình, vị giám khảo hiện trường hoàn toàn trầm lặng, y lạnh mặt, động cũng không động, chỉ hơi hơi nghiêng người sang một bên là đã có thể né tránh lũ quỷ con vốn đang dùng toàn bộ sức lực mà lao tới.
"Đáng ghét, vậy mà không đè được giám khảo!", Tề Long trông như chó lăn bùn, trực tiếp nằm dài trên đường chạy, cậu nhóc oán hận không phục đấm tay xuống nền đất.
Bộ dạng của Lạc Lãng không khác Tề Long là bao, cậu nhóc cũng nằm dài trên đất với gương mặt đầy tiếc nuối, phải biết rằng khi bọn họ chạy được nửa đường, đúng vào lúc sắp sửa không thể tiếp tục được nữa thì một câu nói của Tề Long đã vực dậy sức mạnh của cả bọn.
Đó là nhất định phải báo thù giám khảo, đè giám khảo xuống để lấy y làm đệm thịt lót lưng. Không sai, chính là trò chồng kim tự tháp, để cho các giám khảo hay rằng bọn họ cũng biết tức giận.
Được rồi, chính lời nói này đã khiến lòng thù hận của mười người trong tổ bay lên thẳng tắp, vậy mà lại có thể kích phát sức mạnh trước đó chưa từng thấy của bọn họ, duy trì tiếp tục chạy về phía trước, thẳng đến mức cuối cùng.
Sức mạnh của lòng thù hận quả nhiên vô địch.
Về phần Lăng Lan, nàng hợp tác như vậy không phải là vì nguyên nhân báo thù rửa hận, nàng muốn nhiều hơn, muốn mấy đứa nhóc con này đẩy ngã vị giám khảo anh tuấn chín chắn vĩ đại kia... đây chính là niên hạ nha niên hạ nha niên hạ nha (1).
Được rồi, Lăng Lan dứt khoát là "hủ" (2), toàn là do kiếp trước gây họa, xem tiểu thuyết một cách vô tội vạ.
Vị giám khảo khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "A, vẫn còn thừa hơi, không tồi", gương mặt y lạnh tựa khối băng, trong lòng thì hớn ha hớn hở. Ah, thật giống đám lính mới mà y đang quản lý, có bốc đồng, có ý kiến, có quyết đoán, mà đám nhóc này chỉ mới sáu tuổi, yêu nghiệt quá thể. Trong lòng giám khảo bắt đầu ngứa ngáy, hận không thế lôi đám nhóc này về doanh trại của mình mà mài mài dũa dũa một phen, tương lai nhất định trở thành quân nhân đủ tư cách.
Tề Long nhấc tay đầu hàng, "Khảo quan, mọi người đã kiệt sức rồi".
Giám khảo hừ lạnh mấy tiếng, "Nếu muốn thi đậu thì bò dậy hết cho tôi", hừ, kiệt sức mà còn than lớn tiếng như vậy, lừa ai?
Tề Long "ắc" một tiếng, chỉ đành gian nan bò dậy, mọi người đều đã liều mạng hoàn thành bài kiểm tra, nếu chỉ vì nguyên nhân không đứng dậy nổi mà thi rớt trở lại điểm ban đầu thì thật mất mặt. Tề Long bị ảnh hưởng sâu đậm từ bố của mình, cho rằng đã là đàn ông thì dù chết cũng phải đứng thẳng.
Tề Long là đứa đầu tiên bò dậy, Lạc Lãng là đứa thứ hai, mặc dù Lạc Lãng mệt đến độ tay chân co giật, nhưng nhìn thấy Tề Long đứng dậy được, cậu nhóc vốn không muốn thua Tề Long nên nương theo tinh thần không khuất phục này mà liều mạng bò dậy.
Tiếp theo là Lăng Lan, sau đó là Hàn Kế Quân, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng, Hà Triều Dương, bọn họ lần lượt đứng dậy, cuối cùng là hai bé gái duy nhất trong tổ là Hàn Tục Nhã và Lạc Triều.
Cho dù trong quá trình bọn họ cố gắng đứng lên đã từng ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên, vật vã không sao chịu nổi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đứng dậy thẳng tắp, trong mắt đầy vẻ quật cường không phục.
Giám khảo hài lòng nói, "Không tồi, vẫn còn có chút tâm huyết, bây giờ tôi lệnh cho các trò tấn công tôi".
Một lời này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Hàn Kế Quân phản ứng nhanh nhất, CPU trong đầu cậu nhóc vận hành hết công suất, dò xét ý đồ trong câu nói của giám khảo, mà gương mặt của cậu nhóc lại biểu hiện rất nghiêm túc chăm chú, Hàn Kế Quân hỏi, "Tại sao?".
Ảo cảnh mà tổ Lăng Lan đã tiến vào thật ra nằm ở phía sau cánh cửa của hệ thống tạo ảo cảnh, nó được tiếp nối với Học viện Đồng Quân, bên ngoài ngụy trang thành lối vào sân vận động, đây cũng là nguyên nhân khiến Lăng Lan bị đánh lừa, bởi vì ai mà ngờ được Học viện Đồng Quân lại trâu bò đến thế, trang bị cả kỹ thuật tạo ảo cảnh, điều này cũng cho thấy Liên Bang rất coi trọng thế hệ sau này và sự khao khát nhân tài.
Đương nhiên, kỹ thuật ảo cảnh này tạo điều kiện thuận lợi cho Học viện Đồng Quân không chỉ lúc kiểm tra đầu vào của bọn trẻ, mà trong tương lai, việc đề cao những hạng mục năng lực của bọn trẻ không thể tách rời khỏi kỹ thuật tạo ảo cảnh này.
Giám khảo hiện trường đi dọc theo bức tường trắng này một đoạn, nói thật, vị giám khảo hiện trường này đã không sử dụng tín hiệu sẵn có trong máy liên lạc, y cũng không biết phòng số 72 mà y phụ trách nằm ở hướng nào, bởi vì những cánh cửa điện tử nằm tiệp bên trong bức tường dài thườn thượt này nối sát nhau tạo thành một chỉnh thể.
Giám khảo đi được một đoạn, y nghe thấy máy liên lạc trên cổ tay vang lên nên lập tức dừng bước, gương mặt thoáng hiện ý cười, thoạt nhìn đã đến đúng căn phòng cần đến.
Trông thì có vẻ tùy ý, thật ra y đứng lục lọi phía trên mặt tường tại nơi ấy là có mục đích, rất nhanh sau đó, xúc giác trên tay khiến y biết chính là chỗ này, y nhẹ tay ấn ba lần.
Mặt tường nơi đó đột nhiên biến đổi, chỉ thấy nơi mà vị giám khảo vừa ấn vào bắt đầu sáng lên, một màn hình cỡ bằng bàn tay thình lình xuất hiện trên mặt tường, trên đó là phím nhập mật mã chỉ có mười chữ số từ 0 đến 9.
Vị giám khảo cười cười, ngón tay nhanh chóng nhập chuỗi mật mã trên bàn phím, tốc độ nhanh đến độ khiến người khác líu lưỡi, những ngón tay để lại tàn ảnh khiến người khác nhìn không rõ, y đã nhập mật mã xong, sau đó nghe một tiếng chuông trong vắt, cánh cửa đóng kín dường như đã được mở khóa, trong nháy mắt, phía bên trái lộ ra một khoảng trống đủ cho người đi vào.
Vị giám khảo đi vào trong, cánh cửa lại đóng kín, âm thầm yên lặng khôi phục lại mặt tường màu trắng như ban đầu.
Giám khảo vừa bước vào phòng số 72 liên trông thấy đường chạy rộng lớn của ảo cảnh, phía sau hoàn toàn không trông thấy thứ gọi là cánh cửa và bức tường nọ, chỉ còn lại một đường chạy vô tận tiệp với chỗ đứng của vị giám khảo, chân thật đến độ khiến người khác không ngờ rằng nơi đó có một bức tường, một cánh cửa.
Giám khảo đợi không bao lâu đã trông thấy bóng dáng của mười đứa trẻ xuất hiện trên đường chạy, bọn chúng hoặc là chạy hoặc là kéo, hoặc là dìu hoặc là đỡ, chạy loạng choạng lảo đảo, không, phải gọi là đi thì chính xác hơn, xem bộ dạng mười đứa trẻ này dường như sắp kiệt sức đến nơi.
Trong lòng giám khảo rất kích động, có lẽ đây chính là điều mà viên sĩ quan giám sát muốn nói với mình, quả nhiên đều là những đứa trẻ tốt. Những lần kiểm tra trước đó hầu như đều là từng đứa từng đứa xuất hiện, không giống bọn chúng, đầy đủ một tổ, không ai bị rớt lại, đến được mức cuối cùng cùng một lúc.
Sau khi trông thấy y xuất hiện, đám nhóc tựa như uống thuốc kích thích, đứa nào cũng giống như mãnh hổ mà cấp tốc chạy về phía y.
Giám khảo mỉm cười, thắng lợi trước mắt đã kích phát tiềm lực của bọn trẻ, không tồi, đều là những mầm non đáng bồi dưỡng. Vị giám khảo rất hài lòng, y có ấn tượng khá tốt đối với tổ của Lăng Lan.
"Tớ trông thấy giám khảo rồi...!", Tề Long đã sức cùng lực kiệt, cậu nhóc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, khi trông thấy bóng dáng đáng yêu của vị giám khảo ở nơi đó, cậu nhóc liền kích động hô to. Tiếng hô khiến chín đứa trẻ còn lại kinh ngạc, đôi mắt lập tức trở nên đỏ tươi, trông như một bầy sói đói...
Hú ú ú ú! Tập thể mười người phát ra tiếng soi tru đói khát, tựa như trông thấy một bàn tiệc ngon, kích phát nội lực tiềm ẩn bên trong mà lao về phía giám khảo xa xa.
Đám trẻ xông qua mức cuối cùng nhưng vẫn không giảm tốc độ, ngược lại còn dùng tốc độ mau lẹ hơn ban nãy mà nhảy chồm hung ác về phía giám khảo đang đứng phía trước.
Khí thế hung ác chồm tới tựa như bầy sói đói của mười đứa trẻ khiến giám khảo hiện trường không thể không thất kinh, nhưng giám khảo là ai? Y là quân nhân chuyên nghiệp đã được hun đúc qua bao cuộc đại chiến vũ trụ, ngay lập tức có thể khôi phục lại bình tĩnh.
"Lũ quỷ con này!", đối mặt với sự công kích bất thình lình, vị giám khảo hiện trường hoàn toàn trầm lặng, y lạnh mặt, động cũng không động, chỉ hơi hơi nghiêng người sang một bên là đã có thể né tránh lũ quỷ con vốn đang dùng toàn bộ sức lực mà lao tới.
"Đáng ghét, vậy mà không đè được giám khảo!", Tề Long trông như chó lăn bùn, trực tiếp nằm dài trên đường chạy, cậu nhóc oán hận không phục đấm tay xuống nền đất.
Bộ dạng của Lạc Lãng không khác Tề Long là bao, cậu nhóc cũng nằm dài trên đất với gương mặt đầy tiếc nuối, phải biết rằng khi bọn họ chạy được nửa đường, đúng vào lúc sắp sửa không thể tiếp tục được nữa thì một câu nói của Tề Long đã vực dậy sức mạnh của cả bọn.
Đó là nhất định phải báo thù giám khảo, đè giám khảo xuống để lấy y làm đệm thịt lót lưng. Không sai, chính là trò chồng kim tự tháp, để cho các giám khảo hay rằng bọn họ cũng biết tức giận.
Được rồi, chính lời nói này đã khiến lòng thù hận của mười người trong tổ bay lên thẳng tắp, vậy mà lại có thể kích phát sức mạnh trước đó chưa từng thấy của bọn họ, duy trì tiếp tục chạy về phía trước, thẳng đến mức cuối cùng.
Sức mạnh của lòng thù hận quả nhiên vô địch.
Về phần Lăng Lan, nàng hợp tác như vậy không phải là vì nguyên nhân báo thù rửa hận, nàng muốn nhiều hơn, muốn mấy đứa nhóc con này đẩy ngã vị giám khảo anh tuấn chín chắn vĩ đại kia... đây chính là niên hạ nha niên hạ nha niên hạ nha (1).
Được rồi, Lăng Lan dứt khoát là "hủ" (2), toàn là do kiếp trước gây họa, xem tiểu thuyết một cách vô tội vạ.
Vị giám khảo khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "A, vẫn còn thừa hơi, không tồi", gương mặt y lạnh tựa khối băng, trong lòng thì hớn ha hớn hở. Ah, thật giống đám lính mới mà y đang quản lý, có bốc đồng, có ý kiến, có quyết đoán, mà đám nhóc này chỉ mới sáu tuổi, yêu nghiệt quá thể. Trong lòng giám khảo bắt đầu ngứa ngáy, hận không thế lôi đám nhóc này về doanh trại của mình mà mài mài dũa dũa một phen, tương lai nhất định trở thành quân nhân đủ tư cách.
Tề Long nhấc tay đầu hàng, "Khảo quan, mọi người đã kiệt sức rồi".
Giám khảo hừ lạnh mấy tiếng, "Nếu muốn thi đậu thì bò dậy hết cho tôi", hừ, kiệt sức mà còn than lớn tiếng như vậy, lừa ai?
Tề Long "ắc" một tiếng, chỉ đành gian nan bò dậy, mọi người đều đã liều mạng hoàn thành bài kiểm tra, nếu chỉ vì nguyên nhân không đứng dậy nổi mà thi rớt trở lại điểm ban đầu thì thật mất mặt. Tề Long bị ảnh hưởng sâu đậm từ bố của mình, cho rằng đã là đàn ông thì dù chết cũng phải đứng thẳng.
Tề Long là đứa đầu tiên bò dậy, Lạc Lãng là đứa thứ hai, mặc dù Lạc Lãng mệt đến độ tay chân co giật, nhưng nhìn thấy Tề Long đứng dậy được, cậu nhóc vốn không muốn thua Tề Long nên nương theo tinh thần không khuất phục này mà liều mạng bò dậy.
Tiếp theo là Lăng Lan, sau đó là Hàn Kế Quân, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng, Hà Triều Dương, bọn họ lần lượt đứng dậy, cuối cùng là hai bé gái duy nhất trong tổ là Hàn Tục Nhã và Lạc Triều.
Cho dù trong quá trình bọn họ cố gắng đứng lên đã từng ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên, vật vã không sao chịu nổi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đứng dậy thẳng tắp, trong mắt đầy vẻ quật cường không phục.
Giám khảo hài lòng nói, "Không tồi, vẫn còn có chút tâm huyết, bây giờ tôi lệnh cho các trò tấn công tôi".
Một lời này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Hàn Kế Quân phản ứng nhanh nhất, CPU trong đầu cậu nhóc vận hành hết công suất, dò xét ý đồ trong câu nói của giám khảo, mà gương mặt của cậu nhóc lại biểu hiện rất nghiêm túc chăm chú, Hàn Kế Quân hỏi, "Tại sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.