Chương 8
Tử Trừng
12/01/2015
Bùm, bùm, bùm…….
Tim đập mạnh mẽ đầy lực, mãnh liệt va chạm trong lồng ngực, thời gian như đình chỉ, bọn họ chỉ còn cảm nhận thấy nhịp tim đập của nhau.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua từng đường cong nhỏ trên gương mặt cô, Đường Uy Đình gian nan nuốt xuống, cảm giác như bản thân mình quay trở lại thời mới lớn, vụng trộm trái cấm ngây ngô.
Vu Phiên Phiên biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn ngăn cản thầy. Cô yêu thầy, mặc kệ tương lại có kết cục hoàn mỹ hay không, cô chỉ mong muốn nắm chắc hiện tại. Người đời không phải thường nói “Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần hiện tại từng có nhau” đó sao? Hiện tại tâm tình của cô chính là như vậy. Cô muốn có được từng chút chú ý của thầy, bao gồm từng ánh mắt của thầy cô cũng ham muốn có được toàn bộ.
Cho nên, cô sẽ không cho mình có cơ hội lùi bước, sẽ không!
Đầu ngón tay lướt qua hàng lông mi của cô, lướt qua chóp mũi nhỏ nhắn, lướt qua đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, dần dần dao động đi xuống … lướt qua xương quai xanh xinh đẹp phía dưới cần cổ trắng noãn, anh nhẹ nhàng chậm chạp cởi bỏ một nút áo bên ngoài của cô, bàn tay nóng rực không an phận trườn vào bên trong áo sơ mi, vuốt ve da thịt non mịn.
Vu Phiên Phiên nhắm chặt mắt, hơi khẽ thở hắt ra tiếng rên khẽ.
Trời ạ! Cô rất hồi hộp nha!
Cảm giác anh chạm vào khiến toàn thân cô không khống chế được sự tê dại, thậm chí cô còn cảm thấy từng lỗ chân lông của mình nới ra, nhiệt tình nghênh đón những ngón tay thô ráp của anh, không khống chế được mà run rẩy.
Nhẹ nhàng vỗ về phía trước ngực áo của cô, Đường Uy Đình nhìn cô đang nhắm chặt mắt, cảm thụ được sự run rẩy của cô, anh hơi nhướn mày, “Sợ sao?”
Cô mở mắt, vì câu hỏi của anh cảm thấy hơi khó hiểu, “Không, sao lại hỏi như vậy?”
“Em đang run kìa.” Anh không muốn miễn cưỡng cô, bởi vì nếu miễn cưỡng một chú ý nghĩa cũng không có, “Nếu em sợ, đừng cố gắng mạnh mẽ, chúng ta có thể…” Hoãn lại việc này, tuy rằng cơ thể anh sẽ bất mãn tới nội thương, nhưng mà tốt cho cả hai.
Vu Phiên Phiên đưa tay che môi anh lại, không để cho anh nói tiếp.
“Em không sợ.” Một cô gái nói ra lời này là không nên, nhưng vì muốn dỗ dành anh, vì muốn có được nhiều hơn, cô muốn tiếp tục hoàn thành những hành vi thân mật chư từng trải qua cùng anh, “Trừ khi thầy không muốn em…”
Trời! Thật sự là mắc cỡ chết người!
“Làm sao có chuyện đó?” Đường Uy Đình cực kỳ kinh ngạc, hóa ra không phải chỉ có mình anh muốn có đối phương. “Em không biết anh khát vọng em đến mức nào đâu.”
Vu Phiên Phiên đỏ bừng mặt, nét hồng do xấu hổ lan xuống cần cổ, càng thêm vẻ mềm mại mê người.
“Vậy tất cả nhờ vào … thầy vậy.”
Nở nụ cười ngọt ngào, cô run rẩy muốn cởi bỏ nốt cúc áo trên người, lại bị Đường Uy Đình ngăn cản: “Để anh, vì người mình yêu phục vụ là vinh quang của người đàn ông, em không cần tước đoạt lạc thú của anh.”
Anh chuyên chú cởi bỏ cúc quần áo hiệu Thượng Hải của cô, cũng dịu dàng rút đi quần áo trên người cô, cảnh tưởng xinh đẹp hiện ra trước mắt khiến anh hít mạnh một hơi.
Trời ạ! Cô thật xinh đẹp! Là một khối mỹ ngọc chưa từng qua tạo tác!
“Đừng nhìn!” Cô vô cùng thẹn thùng, đưa tay che mắt anh.
Vội vàng kéo tay cô xuống, anh tham lam chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, “Không, nhất định anh phải nhìn rõ.”
“Ôi… Thật mất mặt…” Cô vẫn nghĩ mình có can đảm, không nghĩ khi không mặc gì trước mặt người mình yêu, vẫn không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, khiến cho cô muốn trốn tránh.
“Chẳng có gì mất mặt cả, em có muốn nhìn anh không?” Nhanh chóng cởi bỏ áo, hiện tại hai người “ngang hàng thế lực”, một chút cũng không thua kém nhau… à không, cô thua, vì cô còn mặc chiếc bra màu trắng đáng yêu trên người.
“Không! Em không nên nhìn!” Vu Phiên Phiên thẹn thùng che mắt mình lại, ngay cả lỗ tay cũng đỏ bừng.
Kéo tay cô chạm lên ngực mình, Đường Uy Đình hưng phấn đến độ hơi choáng váng “Không muốn nhìn cũng được, vậy cảm nhận anh, vuốt ve anh.” (Kat: oa oa, tay của ta đang bị thương, không thì ta cũng mún vào “vuốt” ké! *dép ở đâu bay đến tới tấp*)
Vu Phiên Phiên cảm thấy nhịp thở của mình không còn bình thường nữa.
Rõ ràng chỉ là ngôn ngữ bình thường, nhưng trong giờ phút ám muội này, nghe qua cũng khiến người ta suy nghĩ không được đứng đắn, trong đầu không tránh khỏi hiện lên rất nhiều hình ảnh … Những nụ hôn nhỏ vụn mà nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống khuôn mặt cô, ngoại trừ việc làm tiêu tán sự xấu hổ của cô, cũng khiến cho dục vọng tiềm tàng bên trong hai người thoát ra, như bão lửa thổi quét qua cả hai người.
Không ai chú ý quần áo thừa thãi rơi xuống như thế nào, cũng không có ai để ý thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ bận rộn thăm dõ những điểm mẫn cảm của nhau, giống hai đứa trẻ non nớt chơi đùa, mãi cho đến khi cả hai người thở dốc không ngừng.
“Phiên Phiên, anh không nhịn được nữa…” Anh thở gấp, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng hoàn toàn không mảy may muốn làm tổn thương tới cô.
Vu Phiên Phiên vô lực nằm trên giường lớn, khẽ cuộn lại thân thể mềm mại, ngượng ngùng nói: “Vậy… cũng không cần nhịn nữa.”
Đây đã là lời nói to gan lớn mật nhất cô có thể nói ra, không có lời nào còn có tính biểu đạt rõ ràng hơn.
Đường Uy Đình nhướn đôi mày rậm, nét cười gợi lên nơi khóe miệng, “Chà, hóa ra em không chờ kịp nữa.” Anh trêu chọc cô.
Bùm! Không kiềm chế lại mình lại khiến anh hiểu lầm như vậy, Vu Phiên Phiên trừng tôm nấu chín, toàn thân biến hồng, không rõ là thẹn thùng hay là ảo não.
“Vậy… Vậy thầy cứ vô hạn chờ đợi đi!” Cô vừa thẹn vừa giận, đẩy anh ra, cầm lấy quần áo trên giường anh chuẩn bị đứng dậy trở về phòng.
Ha! Cô tức giận!
“Em đi đâu?” Đường Uy Đình không cần nghĩ ngợi ôm sắt thắt lưng của cô, không cho cô rời đi.
“Em muốn trở về phòng mình… A! Thầy đừng kéo…” Âm cuối còn chưa kịp phát ra hết, vì động tác kéo này mà cô ngã lại giường lớn, tư thế hơi khó coi, giống như con ếch trên bàn giải phẫu. (Kat: amen =.=!)
“Sao có thể để em cứ như vậy mà trở về?” Xoay người một cái đè lên thân thể mềm mại của cô, căn bản anh không tính để cho cô rời đi “Em thật sự rất đáng yêu đó.”
Vu Phiên Phiên trừng to hai mắt, không tránh khỏi vì vẻ tà ác nhưng pha chút khiêu gợi của anh mà mơ hồ, “Thầy… thầy muốn thế nào?”
Ông trời thật sự bất công, khiến cho thầy trong đẹp như vậy, một cô gái như cô còn biết để mặt mũi vào đâu?
Hai người bọn họ lúc này trông như người đẹp và quái vật …. Thầy là người đẹp, cô là quái vật nhá! (Kat: Phụt! *lau lau màn hình)
“Anh chẳng nghĩ gì nhiều.” Bàn tay bắt đầu dao động trên thân thể mềm mại của cô, nhiệt tình thăm dò từng nơi một “Anh chỉ muốn làm xong chuyện này, mà em, chuẩn bị cho tốt đi.”
“Sao em…” Tiếng nói vang lên thành một tiếng thét nhẹ kinh hãi khi anh tách hai chân của cô ra, sự hồi hộp trong lòng cô dâng lên lũy thừa vô hạn như bão táp. “Khoan…”
“Không thể đợi!” Anh đã sớm không chờ kịp, nếu không phải vì muốn cô thả lỏng tâm tình, anh cũng không cố ý trêu chọc cô, kết quả lại phản tác dụng, quả là anh thông minh quá thành hồ đồ. “Em ráng chịu, sẽ hơi đau.”
Dịu dàng tiến vào con đường mềm mại ướt át của cô, nhân lúc cô đau đớn muốn thét lên, anh cúi người che kín đôi môi đỏ mọng, nuốt trọn toàn bộ đau đớn của cô, đồng thời cũng nhẹ nhàng vuốt ve cô, khiến cho sự kinh hãi của cô giảm xuống tới mức thấp nhất.
“A…” Cái gì mà đau một chút? Rõ ràng là đau muốn chết!
Nước mắt cô ứa ra, từng hạt như trân châu lăn dài trên gương mặt.
“Ngoan, sẽ nhanh trôi qua.” Áp lực bên dưới cơ thể dâng trào, anh săn sóc hôn đi từng giọt lệ của cô, buộc bản thân kiên nhẫn chờ đợi sự đau đớn của cô qua đi.
Không cần quá lâu, Vu Phiên Phiên bắt đầu vặn vẹo bất an, cho tới khi Đường Uy Đình hít mạnh vào liên tục.
“Có thể sao?” Mặc dù hiểu được lý do vì sao cô lại cử động nhưng anh vẫn muốn xác định lại.
“Gì cơ?” Nụ hôn an ủi của anh như bùa mê, Vu Phiên Phiên vốn không hề cảm thấy thoải mái, nhưng dưới sự chăm sóc của anh, cô bắt đầu có phản ứng nhưng lại không hiểu được trọng điểm của vấn đề, ngây ngô hỏi lại.
Đường Uy Đình nở nụ cười nhợt nhạt, dán sát bên tai cô thì thầm nhưng từ ngữ thân mật của tình nhân, cũng bắt đầu chậm rãi cử động bên trong chỗ sâu nhất cơ thể cô, làm cho hai gò má cô đỏ bừng.
Ánh trăng sáng tỏ trên cao lùi dần về phía chân trời, ngôi nhà nhỏ vào buổi đêm tràn ngập sự lãng mạn ngọt ngào … Sau khi trải qua tư vị tiếp xúc ngọt ngào, Đường Uy Đình và Vu Phiên Phiên càng gắn bó như keo sơn, nghiễm nhiên trở thành đôi vợ chồng tân hôn đầy hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng những ngày quá hạnh phúc lại dễ dàng đưa tới ghen ghét, không đến ba tháng sau, chuyện của bọn họ bị những kẻ không thấu đáo sự tình truyền miệng nhau -- giống như mọi ngày bình thường, Vu Phiên Phiên một mình đến trường đi học, còn chưa đến trường, liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt khác thường chăm chú ở trên người cô, khiến cô trong lòng không ngừng sợ hãi.
Làm sao vậy?
Là cô mặc áo ngủ đi dép lê ra đường sao?
Không có, cái gì cũng đều không có! Cô từ trên xuống dưới không có nửa điểm khác với mọi người ở đây, như vậy, vì sao các sinh viên khác lại nhìn cô như vậy?
“Đàn em!” Huống Quyền Thủy đứng chắn cô ngay tại cửa, không cho cô phân bua liền đem cô kéo ra bên ngoài, khiến cô chưa kịp biết tình hình liền đi ra ngoài cửa. “Đi, đi, đi nào, đàn anh đây mời em ăn sáng.”
“Báo cáo anh là em đã ăn no.” Buổi sáng cô làm bữa sáng tình yêu, cùng thầy hưởng thụ một bữa sáng ấm áp, giờ làm sao cô còn có thể nuốt trôi?
Hơn nữa đàn anh biết rõ ràng cô không thích thức ăn bên ngoài, điều này không phải rất kì lạ sao?
Đang định hỏi hành động khác thường của đàn anh, liền thấy Ngô Thanh Thủy hoang mang rối loạn từ cửa đi ra, vừa thấy Vu Phiên Phiên đến, không kịp phân trần liền lôi kéo cánh tay kia của cô, tính cả Huống Quyền Thủy, giống như đang bắt cóc người vậy, đem cô đi qua cách cửa trường học, bỏ xa đám đông qua một bên, cho dù Vu Phiên Phiên có kháng cự liên tục, hai người cũng chưa buông tay.
Vu Phiên Phiên bị kéo đến nhà của Huống Quyền Thủy, bởi vì trong nhà anh nằm trong phạm vi thành phố, vừa vặn không có người thân ở nhà, bởi vậy bọn họ lựa chọn địa điểm này làm nơi chứa chấp “Người bị bắt cóc”, để tránh làm cho những người khác phát hiện.
“Này! Các người rốt cuộc đang làm cái gì?!” Vừa được “mở trói”, Vu Phiên Phiên chịu không nổi liền kêu to.
Tiết thứ nhất của cô coi như xong đời, những điều cần ghi chép coi như bốc hơi, rốt cục là cô đã trêu chọc ai nha?
Huống Quyền Thủy cùng Ngô Khanh Thủy liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Ngô Khanh Thủy tương đối bình tĩnh liền lên tiếng. “Phiên Phiên, chuyện em cùng thầy ở cùng một chỗ… bị trường học phát hiện.”
Vu Phiên Phiên bị kinh động, sắc mặt lập tức trắng xanh.
“Không biết là ai tố cáo, nhưng là khi hai người ra vào ở cùng một nhà đã bị chụp ảnh, ảnh được đem công bố dán tại các hành lan trường học, chị nghĩ nhà trường muốn làm bộ như không biết cũng không được.”
Tối hôm qua ở ký túc xá các bạn học liền đã bắt đầu xôn xao, vài người biết Vu Phiên Phiên và cô là bạn học liền gọi điện thoại thông báo cho cô, dây điện thoại trong nhà thiếu chút nữa vì vậy mà bị đốt cháy.
Huống Quyền Thủy cũng giống như cô biết được tin tức trong cùng thời điểm, bởi vì anh là đàn anh trực tiếp của Phiên Phiên, tình huống so với Ngô Khanh Thủy có phần nhiệt liệt hơn, không kém cỏi chút nào.
Bởi vậy bọn họ mới có thể bày ra “Vụ bắt cóc” này, trước tiên làm cho Phiên Phiên “Rời xa chiến khu” rồi sau đó nói sau.
“Là ai quá đáng như vậy?” Vu Phiên Phiên thừ người ra, đối với chuyện xấu bất thình lình xảy ra không thể phản ứng.
Huống Quyền Thủy ngập ngừng, vẻ mặt sầu lo mắt nhìn về Ngô Khanh Thủy. “Khanh Thủy không phải nói sao? Không biết kiệt tác là của ai.” Anh cố ý trêu chọc, nhằm giảm bớt lo lắng của học muội.
Đáng tiếc nửa điểm hiệu quả đều không có tác dụng, mặt hai nữ sinh đều nhăn lại giống như khổ qua đắng.
“Như vậy đi, cho anh số điện thoại của Đường lão vịt, anh nói cho thầy biết.”
Trong trường học có sổ ghi chép thông tin liên lạc giữa thầy và trò, nhưng quản lý tương đối chặt chẽ quan hệ riêng tư giữa thầy và trò, nên cũng không lưu lại thông tin liên lạc chính xác, ví dụ giống như Đường Uy Đình.
Bởi vậy khi anh nhận được điện thoại của Huống Quyền Thủy, anh rất là ngạc nhiên, sau khi nghe Huống Quyền Thủy giải thích sự việc, không cần nghĩ ngợi anh liền dựa theo địa chỉ được cho mà tìm đến.
Vừa vào cửa anh liền nhìn Vu Phiên Phiên ngồi thất thần đến ngây ngốc ở phòng khách, làm cho trái tim của anh siết chặt quặn đau.
“Thầy Đường, em thấy tạm thời vẫn là cho Phiên Phiên tới nhà em ở là tốt nhất.” Trong khoảng thời gian chờ Đường Uy Đình đến đây, Ngô Khanh Thủy cùng Huống Quyền Thủy có chút nghiên cứu, cho rằng đưa bọn họ tạm thời cách ly một thời gian, chờ sự tình yên ắng rồi tính tiếp, vì thế Ngô Khanh Thủy nghĩ tạm ra cách này để ứng phó.
Đau đầu xoa huyệt thái dương, Đường Uy Đình mắt vẫn nhìn chăm chú chưa từng rời đi vẻ mặt trắng bệch của Vu Phiên Phiên.
Cô nhất định thực sợ hãi?
Cảm thấy trong chuyện này không phải ai đúng ai sai, nhưng chuyện xấu hết lần này tới lần khác xảy ra, khó trách tinh thần cô trở nên sa sút.
Nhưng sự tình nếu đã muốn xảy ra, có trốn tránh cũng vô dụng.
Càng trốn, người khác càng muốn truy vấn; Càng trốn, người khác càng muốn tìm tòi nghiên cứu nghiêm trọng hơn, bằng không cứ thừa nhận sự thật, chủ động công khai, có lẽ còn có cơ hội sử sai.
“Anh đi gặp hiệu trưởng nói chuyện.” Anh nhanh chóng quyết định, cùng khoảnh khắc đó đi ra ngoài.
“Thầy!” Vu Phiên Phiên liền chấn động, cuống quýt giữ chặt ống tay áo của anh, bất lực lắc đầu. “Không cần”
“Phiên Phiên, sự tình tất yếu phải đối mặt, em không thể một mặt trốn tránh, đó là vô dụng!”
“Ai, cô nhóc này học mãi mà không thông, giải quyết những việc như thế này có hơn 101 chiêu, nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất.”
Vu Phiên Phiên cắn cắn môi, mới hé miệng ra liền bị Đường Uy Đình ngăn trở.
“Mơ tưởng! Em cho rằng tạm thời nghỉ học là có thể xóa bỏ lời đồn đãi sao? Đây căn bản không phải là biện pháp!” Ý tưởng của cô đơn thuần quá, anh không cần hỏi, cũng biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì.
Huống Quyền Thủy nghe vậy tán thành với kế sách này, lơ đãng phát giác bên cạnh người Ngô Khanh Thủy cũng có phản ứng giống nhau, không nén nổi ôm bả vai cô, nhưng đưa tới liền bị cô kháng nghị giãy giụa.
Bầu không khí trước mắt vốn đã hỗn loạn, Huống Quyền Thủy đành phải ngượng ngùng buông cô ra.
Cứ chờ đi, anh tuyệt đối không để cho cô học theo cô nhóc đàn em ngu ngốc kia, sử dụng chiêu chạy trốn, nhất định anh sẽ khiến cho cô không có đường mà trốn.
“Việc này…….” Rốt cuộc nên làm cái gì mới tốt bây giờ?
Thế cục trước mắt thực rõ ràng, nếu không phải cô tạm nghỉ học, thì chính thầy phải từ chức công tác, cả hai không phải là phương pháp tốt nhất, đều sẽ có một người bị tổn thương.
Một khi đã như vậy, dù cô tiếp tục ở lại trường thì cũng phải chịu ánh mắt dò xét của các bạn đồng học, sống một ngày dài giống như một năm vậy, chi bằng cô tạm nghỉ học, trở về quê.
“Công khai đi! Làm cho sự tình hợp pháp hóa, không có kẻ nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ.”
Đường Uy Đình thình lình đưa ra quyết định, làm cho ba người còn lại kinh ngạc há miệng lớn, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Nói đến có vẻ dễ dàng, này cũng không phải lớn tiếng tuyên bố chuyện “Chúng tôi muốn ở cùng một chỗ” đơn giản như vậy, sẽ khiến bao nhiêu người chê cười, chẳng lẽ thầy không hiểu rõ đạo lý này sao?
“Trời đất, Đường lão vịt, nếu có thể giải quyết dễ dàng như vậy, chúng ta còn lo lắng làm quái gì!” Huống Quyền Thủy chịu không nổi, đứng lên gắt gao nói.
Đường Uy Đình một lần nữa nhàn nhã ngồi xuống, ung dung bắt chéo chân. “Không tin? Là các em đem sự tình nghĩ đến phức tạp.”
Ba người hai mặt nhìn nhau, một chút đều không hiểu Đường Uy Đình đang nói điều bí hiểm gì.
“Thầy Đường, em không thể không nhắc nhở thầy, Phiên Phiên gặp khó khăn còn nhiều hơn so với thầy.” Con gái luôn hiểu lòng con gái, Ngô Khanh Thủy thật sự không nghĩ Vu Phiên Phiên có khả năng đối mặt với khốn cảnh, nhịn không được liền ra tiếng kháng nghị.
Đường Uy Đình là thầy giáo, đúng vậy, nhưng Vu Phiên Phiên là học sinh, cô ở trong trường không giống như thầy, lúc nào sau lưng cô cũng có những lời đồn đãi gây thương tổn cùng ánh mắt khác thường của các bạn học sinh, kia rất tàn nhẫn cũng không công bằng, thầy Đường cần phải bàn bạc kĩ trước khi quyết định.
“Đầu của các em đơn giản như vậy sao?” Đường Uy Đình thật ra không đem những vấn đề này để vào mắt, anh vuốt lại mái tóc, ngược lại buông lời quở trách lại ba người trước mặt.
“Dùng đầu óc hoàn mỹ của các em ngẫm lại, có phương pháp nào đẹp cả đôi đường không?”
Trong mắt hai nữ sinh là một màng sương mờ mịt, nhưng thật ra Huống Quyền Thủy, đầu óc anh luôn luôn linh hoạt, không bao lâu, anh liền hiểu được ý của Đường Uy Đình, mặt mày cũng hớn hở theo. “ Thật cao thâm, Đường lão vịt!” Hắc hắc, cách này xác thực có thể dẹp loạn lời đồn đãi, thậm chí có thể để mọi người tới chúc phúc, anh tuyệt đối đồng ý với Đường lão vịt.
Ngô Khanh Thủy hai tay chống nạnh, không thể tin được Huống Quyền Thủy dễ dàng bị thầy Đường tẩy não như vậy. “Thủy đầu heo, anh đừng tán thành bừa bãi được hay không? Sự tình này liên quan tới danh dự của Phiên Phiên, không thể tùy tiện nói được.”
“Cái gì Thủy đầu heo? Em là đang mắng chửi chính mình?” Một lần mắng tới hai người, đầu óc cô gái này lúc này sao lại không thông minh như vậy – Ngô Khanh Thủy sửng sốt giật mình, xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
Nếu không phải tình huống rất nghiêm trọng, Vu Phiên Phiên thật sự sẽ nhịn không được mà cười lớn.
Hai anh chị khóa trên sự rất đáng yêu, cô thật luyến tiếc khi rời xa bọn, luyến tiếc a – chỉ nghĩ tới, một giọt lệ lăn dài trên gò má, khiến mọi người thật sự sợ hãi “Phiên Phiên, em đừng khóc a! Sự tình không nghiêm trọng như em tường tượng!” Cô – khóc, Đường Uy Đình liền hoảng, đã quên giải thích phương pháp hoàn mỹ giải quyết vấn đề cho cô biết.
Vu Phiên Phiên hít hít mũi, lời nói bị nghẹn trong tiếng khóc thút thít . “Thực xin lỗi…..em không, muốn, rời mọi người đi, một chút cũng không muốn……” Nói xong, liền gào khóc lên.
Đau lòng đem cô kéo vào lòng, lúc này Đường Uy Đình rốt cuộc bất chấp để ý tới hai cái bóng đèn tại hiện trường, vội vã trấn an cô đang không khống chế được cảm xúc. “Không khóc nha, em ngoan.”
Tim hai người, Huống Quyền Thủy cùng Ngô Khanh Thủy không khỏi đập mạnh, khuôn mặt hai người trẻ tuổi không tự chủ được mà nóng lên.
Bọn họ lơ đãng nhìn về đối phương, lại hai mắt chạm nhau, đồng thời bối rối quay mặt qua một bên, tim đập trở nên càng thêm hỗn loạn.
“Em không cần rời đi, thật sự, chỉ cần tin tưởng anh.”
Ôn nhu lau đi nước mắt của cô, hành động này làm cho hai nam nữ sinh viên bên cạnh càng thêm xấu hổ, hận không thể đào một cái hố thật sâu mà chui vào “Khụ!” ho ho thông cổ, Huống Quyền Thủy rốt cuộc nhịn không được, vô tình cắt đứt cảnh nhu tình trước mắt. “Đường lão vịt, ở đây toàn “trẻ nhỏ” không nha!”
Ngô Khanh Thủy không khỏi cười “Phốc” , đem toàn bộ bầu không khí căng thẳng hoàn toàn phá vỡ.
Ảo não trừng mắt nhìn Huống Quyền Thủy, Đường Uy Đình tức giận ném ra một câu. “Đều trưởng thành còn trẻ nhỏ cái gì, “nhỏ” không thích hợp với em đâu.”
Cái này ngay cả Vu Phiên Phiên đều nhịn không được, nén nước mắt cười ra tiếng.
Không lễ độ, gia đình người khác còn đang thương tâm, hai người bọn họ liền cố ý gây chuyện khôi hài, thật sự không lễ độ!
Nghe thấy tiếng cười của cô, Đường Uy Đình trầm tĩnh trở lại. “Đúng rồi, cười rộ lên như vậy sẽ đáng yêu hơn! Khóc sẽ biến dạng, xấu sẽ không yêu em nữa nha!”
Huống Quyền Thủy cùng Ngô Khanh Thủy đồng thời trợn trắng hai mắt, Đường Uy Đình hoàn toàn làm bọn họ buồn nôn.
“Đừng như vậy, làm cho đàn anh, đàn chị chế giễu.” Vu Phiên Phiên hờn dỗi, không thuận theo đánh vào ngực anh.
Nói thực ra, hai vị “Khán giả” kia đã muốn nhanh chóng bó tay, hoàn toàn không biết chính mình nên khóc hay nên cười.
Người ta thường nói trong tình cảm yêu đường, thường có hình ảnh sầu khổ bi tình, nhưng mà hai diễn viên vô trách nhiệm này lại khiến cho người xem có cảm xuống trồi lên thụp xuống liên tục, phập phồng không yên.
Chả trách người ta nói “Diễn trò là kẻ điên, xem diễn là kẻ ngốc”, bọn học liền cảm thấy giờ phút này chính mình giống đứa ngốc thật.
Khuôn mặt Ngô Khanh Thủy đỏ rực so với cà chua không khác biệt mấy, cảm giác chính mình bị hạ đường huyết. “Thầy Đường, cầu xin thầy nhanh chóng tuyên bố chính xác đáp án được không?”
Đường Uy Đình khơi mào mi. “Em như thế nào không hỏi Huống Quyền Thủy nói cho em nghe?”
“Em……em cùng anh ta không quen.” Ngô Khanh Thủy không được tự nhiên, nói cái gì cũng không chịu liếc mắt nhìn Huống Quyền Thủy một cái.
“Tốt lắm Đường lão vịt, thầy còn chỉnh lại chúng em.” Huống Quyền Thủy nhắm chặt mắt, chung quy xin khoan dung. “Thầy vẫn là chính mình nói đi, em cũng không xác định chính xác suy nghĩ của mình với thầy có giống nhau hay không.”
Về phần cái cô gài nhỏ kia, chờ anh có thời gian rảnh lại đến mà cẩn thận “Chỉnh đốn”, như vậy anh mới lấy lại mặt mũi, nếu không lúc này cho cô chết chắc rồi!
“Ừ, Phiên Phiên.” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che kín, anh hơi hưng phấn mà tuyên bố -- “Chúng ta kết hôn đi!”
Long trời lở đất! Vu Phiên Phiên thật sự trợn tròn mắt, ngay cả Ngô Khanh Thủy đều trừng lớn hai mắt, thực không thục nữ mà huýt sáo. Huống Quyền Thủy nói đúng vậy, chiêu này thật sự cao a!
Một khi đương sự không hề lén lút, bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ trích bọn họ, nhất là có căn cứ xác thực hợp pháp sau này, miệng người đời chỉ có thể ngậm đường làm ngọt, không được xía vào. “Thầy….” Chuyện này! Ghét quá! Cô lại muốn khóc.
“Đàn em, coi như đàn anh đây cầu xin em được không?” Huống Quyền Thủy ngồi than thở ở trên sopha, cảm giác chính mình cả người vô lực. “Nếu em thật sự gả cho Đường lão vịt, làm ơn làm phước đừng có một tiếng thầy, hai tiếng thầy, không có vợ chồng nào biến thái như vậy đâu!”
“Em đừng có không biết lễ phép như vậy được không? Về sau Phiên Phiên chính là cô của em, em còn dám kêu cô ấy là đàn em?”
“Hắc! Em có cái gì không dám? Một ngày là đàn em, cả đời là đàn em, đúng hay không a? Đàn em.”
“Tôi thật sự không chịu nổi anh nha, Huống Quyền Thủy.”
“Anh mới không chịu nổi em a, Ngô Khanh Thủy.”
Tiếng cười được thay thế cho sầu khổ ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện buồn.
Tim đập mạnh mẽ đầy lực, mãnh liệt va chạm trong lồng ngực, thời gian như đình chỉ, bọn họ chỉ còn cảm nhận thấy nhịp tim đập của nhau.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua từng đường cong nhỏ trên gương mặt cô, Đường Uy Đình gian nan nuốt xuống, cảm giác như bản thân mình quay trở lại thời mới lớn, vụng trộm trái cấm ngây ngô.
Vu Phiên Phiên biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn ngăn cản thầy. Cô yêu thầy, mặc kệ tương lại có kết cục hoàn mỹ hay không, cô chỉ mong muốn nắm chắc hiện tại. Người đời không phải thường nói “Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần hiện tại từng có nhau” đó sao? Hiện tại tâm tình của cô chính là như vậy. Cô muốn có được từng chút chú ý của thầy, bao gồm từng ánh mắt của thầy cô cũng ham muốn có được toàn bộ.
Cho nên, cô sẽ không cho mình có cơ hội lùi bước, sẽ không!
Đầu ngón tay lướt qua hàng lông mi của cô, lướt qua chóp mũi nhỏ nhắn, lướt qua đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, dần dần dao động đi xuống … lướt qua xương quai xanh xinh đẹp phía dưới cần cổ trắng noãn, anh nhẹ nhàng chậm chạp cởi bỏ một nút áo bên ngoài của cô, bàn tay nóng rực không an phận trườn vào bên trong áo sơ mi, vuốt ve da thịt non mịn.
Vu Phiên Phiên nhắm chặt mắt, hơi khẽ thở hắt ra tiếng rên khẽ.
Trời ạ! Cô rất hồi hộp nha!
Cảm giác anh chạm vào khiến toàn thân cô không khống chế được sự tê dại, thậm chí cô còn cảm thấy từng lỗ chân lông của mình nới ra, nhiệt tình nghênh đón những ngón tay thô ráp của anh, không khống chế được mà run rẩy.
Nhẹ nhàng vỗ về phía trước ngực áo của cô, Đường Uy Đình nhìn cô đang nhắm chặt mắt, cảm thụ được sự run rẩy của cô, anh hơi nhướn mày, “Sợ sao?”
Cô mở mắt, vì câu hỏi của anh cảm thấy hơi khó hiểu, “Không, sao lại hỏi như vậy?”
“Em đang run kìa.” Anh không muốn miễn cưỡng cô, bởi vì nếu miễn cưỡng một chú ý nghĩa cũng không có, “Nếu em sợ, đừng cố gắng mạnh mẽ, chúng ta có thể…” Hoãn lại việc này, tuy rằng cơ thể anh sẽ bất mãn tới nội thương, nhưng mà tốt cho cả hai.
Vu Phiên Phiên đưa tay che môi anh lại, không để cho anh nói tiếp.
“Em không sợ.” Một cô gái nói ra lời này là không nên, nhưng vì muốn dỗ dành anh, vì muốn có được nhiều hơn, cô muốn tiếp tục hoàn thành những hành vi thân mật chư từng trải qua cùng anh, “Trừ khi thầy không muốn em…”
Trời! Thật sự là mắc cỡ chết người!
“Làm sao có chuyện đó?” Đường Uy Đình cực kỳ kinh ngạc, hóa ra không phải chỉ có mình anh muốn có đối phương. “Em không biết anh khát vọng em đến mức nào đâu.”
Vu Phiên Phiên đỏ bừng mặt, nét hồng do xấu hổ lan xuống cần cổ, càng thêm vẻ mềm mại mê người.
“Vậy tất cả nhờ vào … thầy vậy.”
Nở nụ cười ngọt ngào, cô run rẩy muốn cởi bỏ nốt cúc áo trên người, lại bị Đường Uy Đình ngăn cản: “Để anh, vì người mình yêu phục vụ là vinh quang của người đàn ông, em không cần tước đoạt lạc thú của anh.”
Anh chuyên chú cởi bỏ cúc quần áo hiệu Thượng Hải của cô, cũng dịu dàng rút đi quần áo trên người cô, cảnh tưởng xinh đẹp hiện ra trước mắt khiến anh hít mạnh một hơi.
Trời ạ! Cô thật xinh đẹp! Là một khối mỹ ngọc chưa từng qua tạo tác!
“Đừng nhìn!” Cô vô cùng thẹn thùng, đưa tay che mắt anh.
Vội vàng kéo tay cô xuống, anh tham lam chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, “Không, nhất định anh phải nhìn rõ.”
“Ôi… Thật mất mặt…” Cô vẫn nghĩ mình có can đảm, không nghĩ khi không mặc gì trước mặt người mình yêu, vẫn không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, khiến cho cô muốn trốn tránh.
“Chẳng có gì mất mặt cả, em có muốn nhìn anh không?” Nhanh chóng cởi bỏ áo, hiện tại hai người “ngang hàng thế lực”, một chút cũng không thua kém nhau… à không, cô thua, vì cô còn mặc chiếc bra màu trắng đáng yêu trên người.
“Không! Em không nên nhìn!” Vu Phiên Phiên thẹn thùng che mắt mình lại, ngay cả lỗ tay cũng đỏ bừng.
Kéo tay cô chạm lên ngực mình, Đường Uy Đình hưng phấn đến độ hơi choáng váng “Không muốn nhìn cũng được, vậy cảm nhận anh, vuốt ve anh.” (Kat: oa oa, tay của ta đang bị thương, không thì ta cũng mún vào “vuốt” ké! *dép ở đâu bay đến tới tấp*)
Vu Phiên Phiên cảm thấy nhịp thở của mình không còn bình thường nữa.
Rõ ràng chỉ là ngôn ngữ bình thường, nhưng trong giờ phút ám muội này, nghe qua cũng khiến người ta suy nghĩ không được đứng đắn, trong đầu không tránh khỏi hiện lên rất nhiều hình ảnh … Những nụ hôn nhỏ vụn mà nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống khuôn mặt cô, ngoại trừ việc làm tiêu tán sự xấu hổ của cô, cũng khiến cho dục vọng tiềm tàng bên trong hai người thoát ra, như bão lửa thổi quét qua cả hai người.
Không ai chú ý quần áo thừa thãi rơi xuống như thế nào, cũng không có ai để ý thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ bận rộn thăm dõ những điểm mẫn cảm của nhau, giống hai đứa trẻ non nớt chơi đùa, mãi cho đến khi cả hai người thở dốc không ngừng.
“Phiên Phiên, anh không nhịn được nữa…” Anh thở gấp, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng hoàn toàn không mảy may muốn làm tổn thương tới cô.
Vu Phiên Phiên vô lực nằm trên giường lớn, khẽ cuộn lại thân thể mềm mại, ngượng ngùng nói: “Vậy… cũng không cần nhịn nữa.”
Đây đã là lời nói to gan lớn mật nhất cô có thể nói ra, không có lời nào còn có tính biểu đạt rõ ràng hơn.
Đường Uy Đình nhướn đôi mày rậm, nét cười gợi lên nơi khóe miệng, “Chà, hóa ra em không chờ kịp nữa.” Anh trêu chọc cô.
Bùm! Không kiềm chế lại mình lại khiến anh hiểu lầm như vậy, Vu Phiên Phiên trừng tôm nấu chín, toàn thân biến hồng, không rõ là thẹn thùng hay là ảo não.
“Vậy… Vậy thầy cứ vô hạn chờ đợi đi!” Cô vừa thẹn vừa giận, đẩy anh ra, cầm lấy quần áo trên giường anh chuẩn bị đứng dậy trở về phòng.
Ha! Cô tức giận!
“Em đi đâu?” Đường Uy Đình không cần nghĩ ngợi ôm sắt thắt lưng của cô, không cho cô rời đi.
“Em muốn trở về phòng mình… A! Thầy đừng kéo…” Âm cuối còn chưa kịp phát ra hết, vì động tác kéo này mà cô ngã lại giường lớn, tư thế hơi khó coi, giống như con ếch trên bàn giải phẫu. (Kat: amen =.=!)
“Sao có thể để em cứ như vậy mà trở về?” Xoay người một cái đè lên thân thể mềm mại của cô, căn bản anh không tính để cho cô rời đi “Em thật sự rất đáng yêu đó.”
Vu Phiên Phiên trừng to hai mắt, không tránh khỏi vì vẻ tà ác nhưng pha chút khiêu gợi của anh mà mơ hồ, “Thầy… thầy muốn thế nào?”
Ông trời thật sự bất công, khiến cho thầy trong đẹp như vậy, một cô gái như cô còn biết để mặt mũi vào đâu?
Hai người bọn họ lúc này trông như người đẹp và quái vật …. Thầy là người đẹp, cô là quái vật nhá! (Kat: Phụt! *lau lau màn hình)
“Anh chẳng nghĩ gì nhiều.” Bàn tay bắt đầu dao động trên thân thể mềm mại của cô, nhiệt tình thăm dò từng nơi một “Anh chỉ muốn làm xong chuyện này, mà em, chuẩn bị cho tốt đi.”
“Sao em…” Tiếng nói vang lên thành một tiếng thét nhẹ kinh hãi khi anh tách hai chân của cô ra, sự hồi hộp trong lòng cô dâng lên lũy thừa vô hạn như bão táp. “Khoan…”
“Không thể đợi!” Anh đã sớm không chờ kịp, nếu không phải vì muốn cô thả lỏng tâm tình, anh cũng không cố ý trêu chọc cô, kết quả lại phản tác dụng, quả là anh thông minh quá thành hồ đồ. “Em ráng chịu, sẽ hơi đau.”
Dịu dàng tiến vào con đường mềm mại ướt át của cô, nhân lúc cô đau đớn muốn thét lên, anh cúi người che kín đôi môi đỏ mọng, nuốt trọn toàn bộ đau đớn của cô, đồng thời cũng nhẹ nhàng vuốt ve cô, khiến cho sự kinh hãi của cô giảm xuống tới mức thấp nhất.
“A…” Cái gì mà đau một chút? Rõ ràng là đau muốn chết!
Nước mắt cô ứa ra, từng hạt như trân châu lăn dài trên gương mặt.
“Ngoan, sẽ nhanh trôi qua.” Áp lực bên dưới cơ thể dâng trào, anh săn sóc hôn đi từng giọt lệ của cô, buộc bản thân kiên nhẫn chờ đợi sự đau đớn của cô qua đi.
Không cần quá lâu, Vu Phiên Phiên bắt đầu vặn vẹo bất an, cho tới khi Đường Uy Đình hít mạnh vào liên tục.
“Có thể sao?” Mặc dù hiểu được lý do vì sao cô lại cử động nhưng anh vẫn muốn xác định lại.
“Gì cơ?” Nụ hôn an ủi của anh như bùa mê, Vu Phiên Phiên vốn không hề cảm thấy thoải mái, nhưng dưới sự chăm sóc của anh, cô bắt đầu có phản ứng nhưng lại không hiểu được trọng điểm của vấn đề, ngây ngô hỏi lại.
Đường Uy Đình nở nụ cười nhợt nhạt, dán sát bên tai cô thì thầm nhưng từ ngữ thân mật của tình nhân, cũng bắt đầu chậm rãi cử động bên trong chỗ sâu nhất cơ thể cô, làm cho hai gò má cô đỏ bừng.
Ánh trăng sáng tỏ trên cao lùi dần về phía chân trời, ngôi nhà nhỏ vào buổi đêm tràn ngập sự lãng mạn ngọt ngào … Sau khi trải qua tư vị tiếp xúc ngọt ngào, Đường Uy Đình và Vu Phiên Phiên càng gắn bó như keo sơn, nghiễm nhiên trở thành đôi vợ chồng tân hôn đầy hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng những ngày quá hạnh phúc lại dễ dàng đưa tới ghen ghét, không đến ba tháng sau, chuyện của bọn họ bị những kẻ không thấu đáo sự tình truyền miệng nhau -- giống như mọi ngày bình thường, Vu Phiên Phiên một mình đến trường đi học, còn chưa đến trường, liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt khác thường chăm chú ở trên người cô, khiến cô trong lòng không ngừng sợ hãi.
Làm sao vậy?
Là cô mặc áo ngủ đi dép lê ra đường sao?
Không có, cái gì cũng đều không có! Cô từ trên xuống dưới không có nửa điểm khác với mọi người ở đây, như vậy, vì sao các sinh viên khác lại nhìn cô như vậy?
“Đàn em!” Huống Quyền Thủy đứng chắn cô ngay tại cửa, không cho cô phân bua liền đem cô kéo ra bên ngoài, khiến cô chưa kịp biết tình hình liền đi ra ngoài cửa. “Đi, đi, đi nào, đàn anh đây mời em ăn sáng.”
“Báo cáo anh là em đã ăn no.” Buổi sáng cô làm bữa sáng tình yêu, cùng thầy hưởng thụ một bữa sáng ấm áp, giờ làm sao cô còn có thể nuốt trôi?
Hơn nữa đàn anh biết rõ ràng cô không thích thức ăn bên ngoài, điều này không phải rất kì lạ sao?
Đang định hỏi hành động khác thường của đàn anh, liền thấy Ngô Thanh Thủy hoang mang rối loạn từ cửa đi ra, vừa thấy Vu Phiên Phiên đến, không kịp phân trần liền lôi kéo cánh tay kia của cô, tính cả Huống Quyền Thủy, giống như đang bắt cóc người vậy, đem cô đi qua cách cửa trường học, bỏ xa đám đông qua một bên, cho dù Vu Phiên Phiên có kháng cự liên tục, hai người cũng chưa buông tay.
Vu Phiên Phiên bị kéo đến nhà của Huống Quyền Thủy, bởi vì trong nhà anh nằm trong phạm vi thành phố, vừa vặn không có người thân ở nhà, bởi vậy bọn họ lựa chọn địa điểm này làm nơi chứa chấp “Người bị bắt cóc”, để tránh làm cho những người khác phát hiện.
“Này! Các người rốt cuộc đang làm cái gì?!” Vừa được “mở trói”, Vu Phiên Phiên chịu không nổi liền kêu to.
Tiết thứ nhất của cô coi như xong đời, những điều cần ghi chép coi như bốc hơi, rốt cục là cô đã trêu chọc ai nha?
Huống Quyền Thủy cùng Ngô Khanh Thủy liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Ngô Khanh Thủy tương đối bình tĩnh liền lên tiếng. “Phiên Phiên, chuyện em cùng thầy ở cùng một chỗ… bị trường học phát hiện.”
Vu Phiên Phiên bị kinh động, sắc mặt lập tức trắng xanh.
“Không biết là ai tố cáo, nhưng là khi hai người ra vào ở cùng một nhà đã bị chụp ảnh, ảnh được đem công bố dán tại các hành lan trường học, chị nghĩ nhà trường muốn làm bộ như không biết cũng không được.”
Tối hôm qua ở ký túc xá các bạn học liền đã bắt đầu xôn xao, vài người biết Vu Phiên Phiên và cô là bạn học liền gọi điện thoại thông báo cho cô, dây điện thoại trong nhà thiếu chút nữa vì vậy mà bị đốt cháy.
Huống Quyền Thủy cũng giống như cô biết được tin tức trong cùng thời điểm, bởi vì anh là đàn anh trực tiếp của Phiên Phiên, tình huống so với Ngô Khanh Thủy có phần nhiệt liệt hơn, không kém cỏi chút nào.
Bởi vậy bọn họ mới có thể bày ra “Vụ bắt cóc” này, trước tiên làm cho Phiên Phiên “Rời xa chiến khu” rồi sau đó nói sau.
“Là ai quá đáng như vậy?” Vu Phiên Phiên thừ người ra, đối với chuyện xấu bất thình lình xảy ra không thể phản ứng.
Huống Quyền Thủy ngập ngừng, vẻ mặt sầu lo mắt nhìn về Ngô Khanh Thủy. “Khanh Thủy không phải nói sao? Không biết kiệt tác là của ai.” Anh cố ý trêu chọc, nhằm giảm bớt lo lắng của học muội.
Đáng tiếc nửa điểm hiệu quả đều không có tác dụng, mặt hai nữ sinh đều nhăn lại giống như khổ qua đắng.
“Như vậy đi, cho anh số điện thoại của Đường lão vịt, anh nói cho thầy biết.”
Trong trường học có sổ ghi chép thông tin liên lạc giữa thầy và trò, nhưng quản lý tương đối chặt chẽ quan hệ riêng tư giữa thầy và trò, nên cũng không lưu lại thông tin liên lạc chính xác, ví dụ giống như Đường Uy Đình.
Bởi vậy khi anh nhận được điện thoại của Huống Quyền Thủy, anh rất là ngạc nhiên, sau khi nghe Huống Quyền Thủy giải thích sự việc, không cần nghĩ ngợi anh liền dựa theo địa chỉ được cho mà tìm đến.
Vừa vào cửa anh liền nhìn Vu Phiên Phiên ngồi thất thần đến ngây ngốc ở phòng khách, làm cho trái tim của anh siết chặt quặn đau.
“Thầy Đường, em thấy tạm thời vẫn là cho Phiên Phiên tới nhà em ở là tốt nhất.” Trong khoảng thời gian chờ Đường Uy Đình đến đây, Ngô Khanh Thủy cùng Huống Quyền Thủy có chút nghiên cứu, cho rằng đưa bọn họ tạm thời cách ly một thời gian, chờ sự tình yên ắng rồi tính tiếp, vì thế Ngô Khanh Thủy nghĩ tạm ra cách này để ứng phó.
Đau đầu xoa huyệt thái dương, Đường Uy Đình mắt vẫn nhìn chăm chú chưa từng rời đi vẻ mặt trắng bệch của Vu Phiên Phiên.
Cô nhất định thực sợ hãi?
Cảm thấy trong chuyện này không phải ai đúng ai sai, nhưng chuyện xấu hết lần này tới lần khác xảy ra, khó trách tinh thần cô trở nên sa sút.
Nhưng sự tình nếu đã muốn xảy ra, có trốn tránh cũng vô dụng.
Càng trốn, người khác càng muốn truy vấn; Càng trốn, người khác càng muốn tìm tòi nghiên cứu nghiêm trọng hơn, bằng không cứ thừa nhận sự thật, chủ động công khai, có lẽ còn có cơ hội sử sai.
“Anh đi gặp hiệu trưởng nói chuyện.” Anh nhanh chóng quyết định, cùng khoảnh khắc đó đi ra ngoài.
“Thầy!” Vu Phiên Phiên liền chấn động, cuống quýt giữ chặt ống tay áo của anh, bất lực lắc đầu. “Không cần”
“Phiên Phiên, sự tình tất yếu phải đối mặt, em không thể một mặt trốn tránh, đó là vô dụng!”
“Ai, cô nhóc này học mãi mà không thông, giải quyết những việc như thế này có hơn 101 chiêu, nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất.”
Vu Phiên Phiên cắn cắn môi, mới hé miệng ra liền bị Đường Uy Đình ngăn trở.
“Mơ tưởng! Em cho rằng tạm thời nghỉ học là có thể xóa bỏ lời đồn đãi sao? Đây căn bản không phải là biện pháp!” Ý tưởng của cô đơn thuần quá, anh không cần hỏi, cũng biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì.
Huống Quyền Thủy nghe vậy tán thành với kế sách này, lơ đãng phát giác bên cạnh người Ngô Khanh Thủy cũng có phản ứng giống nhau, không nén nổi ôm bả vai cô, nhưng đưa tới liền bị cô kháng nghị giãy giụa.
Bầu không khí trước mắt vốn đã hỗn loạn, Huống Quyền Thủy đành phải ngượng ngùng buông cô ra.
Cứ chờ đi, anh tuyệt đối không để cho cô học theo cô nhóc đàn em ngu ngốc kia, sử dụng chiêu chạy trốn, nhất định anh sẽ khiến cho cô không có đường mà trốn.
“Việc này…….” Rốt cuộc nên làm cái gì mới tốt bây giờ?
Thế cục trước mắt thực rõ ràng, nếu không phải cô tạm nghỉ học, thì chính thầy phải từ chức công tác, cả hai không phải là phương pháp tốt nhất, đều sẽ có một người bị tổn thương.
Một khi đã như vậy, dù cô tiếp tục ở lại trường thì cũng phải chịu ánh mắt dò xét của các bạn đồng học, sống một ngày dài giống như một năm vậy, chi bằng cô tạm nghỉ học, trở về quê.
“Công khai đi! Làm cho sự tình hợp pháp hóa, không có kẻ nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ.”
Đường Uy Đình thình lình đưa ra quyết định, làm cho ba người còn lại kinh ngạc há miệng lớn, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Nói đến có vẻ dễ dàng, này cũng không phải lớn tiếng tuyên bố chuyện “Chúng tôi muốn ở cùng một chỗ” đơn giản như vậy, sẽ khiến bao nhiêu người chê cười, chẳng lẽ thầy không hiểu rõ đạo lý này sao?
“Trời đất, Đường lão vịt, nếu có thể giải quyết dễ dàng như vậy, chúng ta còn lo lắng làm quái gì!” Huống Quyền Thủy chịu không nổi, đứng lên gắt gao nói.
Đường Uy Đình một lần nữa nhàn nhã ngồi xuống, ung dung bắt chéo chân. “Không tin? Là các em đem sự tình nghĩ đến phức tạp.”
Ba người hai mặt nhìn nhau, một chút đều không hiểu Đường Uy Đình đang nói điều bí hiểm gì.
“Thầy Đường, em không thể không nhắc nhở thầy, Phiên Phiên gặp khó khăn còn nhiều hơn so với thầy.” Con gái luôn hiểu lòng con gái, Ngô Khanh Thủy thật sự không nghĩ Vu Phiên Phiên có khả năng đối mặt với khốn cảnh, nhịn không được liền ra tiếng kháng nghị.
Đường Uy Đình là thầy giáo, đúng vậy, nhưng Vu Phiên Phiên là học sinh, cô ở trong trường không giống như thầy, lúc nào sau lưng cô cũng có những lời đồn đãi gây thương tổn cùng ánh mắt khác thường của các bạn học sinh, kia rất tàn nhẫn cũng không công bằng, thầy Đường cần phải bàn bạc kĩ trước khi quyết định.
“Đầu của các em đơn giản như vậy sao?” Đường Uy Đình thật ra không đem những vấn đề này để vào mắt, anh vuốt lại mái tóc, ngược lại buông lời quở trách lại ba người trước mặt.
“Dùng đầu óc hoàn mỹ của các em ngẫm lại, có phương pháp nào đẹp cả đôi đường không?”
Trong mắt hai nữ sinh là một màng sương mờ mịt, nhưng thật ra Huống Quyền Thủy, đầu óc anh luôn luôn linh hoạt, không bao lâu, anh liền hiểu được ý của Đường Uy Đình, mặt mày cũng hớn hở theo. “ Thật cao thâm, Đường lão vịt!” Hắc hắc, cách này xác thực có thể dẹp loạn lời đồn đãi, thậm chí có thể để mọi người tới chúc phúc, anh tuyệt đối đồng ý với Đường lão vịt.
Ngô Khanh Thủy hai tay chống nạnh, không thể tin được Huống Quyền Thủy dễ dàng bị thầy Đường tẩy não như vậy. “Thủy đầu heo, anh đừng tán thành bừa bãi được hay không? Sự tình này liên quan tới danh dự của Phiên Phiên, không thể tùy tiện nói được.”
“Cái gì Thủy đầu heo? Em là đang mắng chửi chính mình?” Một lần mắng tới hai người, đầu óc cô gái này lúc này sao lại không thông minh như vậy – Ngô Khanh Thủy sửng sốt giật mình, xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
Nếu không phải tình huống rất nghiêm trọng, Vu Phiên Phiên thật sự sẽ nhịn không được mà cười lớn.
Hai anh chị khóa trên sự rất đáng yêu, cô thật luyến tiếc khi rời xa bọn, luyến tiếc a – chỉ nghĩ tới, một giọt lệ lăn dài trên gò má, khiến mọi người thật sự sợ hãi “Phiên Phiên, em đừng khóc a! Sự tình không nghiêm trọng như em tường tượng!” Cô – khóc, Đường Uy Đình liền hoảng, đã quên giải thích phương pháp hoàn mỹ giải quyết vấn đề cho cô biết.
Vu Phiên Phiên hít hít mũi, lời nói bị nghẹn trong tiếng khóc thút thít . “Thực xin lỗi…..em không, muốn, rời mọi người đi, một chút cũng không muốn……” Nói xong, liền gào khóc lên.
Đau lòng đem cô kéo vào lòng, lúc này Đường Uy Đình rốt cuộc bất chấp để ý tới hai cái bóng đèn tại hiện trường, vội vã trấn an cô đang không khống chế được cảm xúc. “Không khóc nha, em ngoan.”
Tim hai người, Huống Quyền Thủy cùng Ngô Khanh Thủy không khỏi đập mạnh, khuôn mặt hai người trẻ tuổi không tự chủ được mà nóng lên.
Bọn họ lơ đãng nhìn về đối phương, lại hai mắt chạm nhau, đồng thời bối rối quay mặt qua một bên, tim đập trở nên càng thêm hỗn loạn.
“Em không cần rời đi, thật sự, chỉ cần tin tưởng anh.”
Ôn nhu lau đi nước mắt của cô, hành động này làm cho hai nam nữ sinh viên bên cạnh càng thêm xấu hổ, hận không thể đào một cái hố thật sâu mà chui vào “Khụ!” ho ho thông cổ, Huống Quyền Thủy rốt cuộc nhịn không được, vô tình cắt đứt cảnh nhu tình trước mắt. “Đường lão vịt, ở đây toàn “trẻ nhỏ” không nha!”
Ngô Khanh Thủy không khỏi cười “Phốc” , đem toàn bộ bầu không khí căng thẳng hoàn toàn phá vỡ.
Ảo não trừng mắt nhìn Huống Quyền Thủy, Đường Uy Đình tức giận ném ra một câu. “Đều trưởng thành còn trẻ nhỏ cái gì, “nhỏ” không thích hợp với em đâu.”
Cái này ngay cả Vu Phiên Phiên đều nhịn không được, nén nước mắt cười ra tiếng.
Không lễ độ, gia đình người khác còn đang thương tâm, hai người bọn họ liền cố ý gây chuyện khôi hài, thật sự không lễ độ!
Nghe thấy tiếng cười của cô, Đường Uy Đình trầm tĩnh trở lại. “Đúng rồi, cười rộ lên như vậy sẽ đáng yêu hơn! Khóc sẽ biến dạng, xấu sẽ không yêu em nữa nha!”
Huống Quyền Thủy cùng Ngô Khanh Thủy đồng thời trợn trắng hai mắt, Đường Uy Đình hoàn toàn làm bọn họ buồn nôn.
“Đừng như vậy, làm cho đàn anh, đàn chị chế giễu.” Vu Phiên Phiên hờn dỗi, không thuận theo đánh vào ngực anh.
Nói thực ra, hai vị “Khán giả” kia đã muốn nhanh chóng bó tay, hoàn toàn không biết chính mình nên khóc hay nên cười.
Người ta thường nói trong tình cảm yêu đường, thường có hình ảnh sầu khổ bi tình, nhưng mà hai diễn viên vô trách nhiệm này lại khiến cho người xem có cảm xuống trồi lên thụp xuống liên tục, phập phồng không yên.
Chả trách người ta nói “Diễn trò là kẻ điên, xem diễn là kẻ ngốc”, bọn học liền cảm thấy giờ phút này chính mình giống đứa ngốc thật.
Khuôn mặt Ngô Khanh Thủy đỏ rực so với cà chua không khác biệt mấy, cảm giác chính mình bị hạ đường huyết. “Thầy Đường, cầu xin thầy nhanh chóng tuyên bố chính xác đáp án được không?”
Đường Uy Đình khơi mào mi. “Em như thế nào không hỏi Huống Quyền Thủy nói cho em nghe?”
“Em……em cùng anh ta không quen.” Ngô Khanh Thủy không được tự nhiên, nói cái gì cũng không chịu liếc mắt nhìn Huống Quyền Thủy một cái.
“Tốt lắm Đường lão vịt, thầy còn chỉnh lại chúng em.” Huống Quyền Thủy nhắm chặt mắt, chung quy xin khoan dung. “Thầy vẫn là chính mình nói đi, em cũng không xác định chính xác suy nghĩ của mình với thầy có giống nhau hay không.”
Về phần cái cô gài nhỏ kia, chờ anh có thời gian rảnh lại đến mà cẩn thận “Chỉnh đốn”, như vậy anh mới lấy lại mặt mũi, nếu không lúc này cho cô chết chắc rồi!
“Ừ, Phiên Phiên.” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che kín, anh hơi hưng phấn mà tuyên bố -- “Chúng ta kết hôn đi!”
Long trời lở đất! Vu Phiên Phiên thật sự trợn tròn mắt, ngay cả Ngô Khanh Thủy đều trừng lớn hai mắt, thực không thục nữ mà huýt sáo. Huống Quyền Thủy nói đúng vậy, chiêu này thật sự cao a!
Một khi đương sự không hề lén lút, bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ trích bọn họ, nhất là có căn cứ xác thực hợp pháp sau này, miệng người đời chỉ có thể ngậm đường làm ngọt, không được xía vào. “Thầy….” Chuyện này! Ghét quá! Cô lại muốn khóc.
“Đàn em, coi như đàn anh đây cầu xin em được không?” Huống Quyền Thủy ngồi than thở ở trên sopha, cảm giác chính mình cả người vô lực. “Nếu em thật sự gả cho Đường lão vịt, làm ơn làm phước đừng có một tiếng thầy, hai tiếng thầy, không có vợ chồng nào biến thái như vậy đâu!”
“Em đừng có không biết lễ phép như vậy được không? Về sau Phiên Phiên chính là cô của em, em còn dám kêu cô ấy là đàn em?”
“Hắc! Em có cái gì không dám? Một ngày là đàn em, cả đời là đàn em, đúng hay không a? Đàn em.”
“Tôi thật sự không chịu nổi anh nha, Huống Quyền Thủy.”
“Anh mới không chịu nổi em a, Ngô Khanh Thủy.”
Tiếng cười được thay thế cho sầu khổ ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.