Chương 10: Vĩ thanh
Tử Trừng
12/01/2015
Bóng râm phủ xuống ghế nằm phía duới cây dù lớn, bên trái truyền đến tiếng gầm gừ nhẹ của nguời đàn ông và tiếng cười non nớt của trẻ nhỏ, Vu Phiên Phiên không khỏi nhếch khóe miệng, bật ra một tiếng cười khẽ.
“Ông trời của tôi, hai cái tên ngốc kia, quả thực là ngốc không gì bằng!” ngồi ở trên một ghế nằm khác, Ngô Khanh Thủy cũng mỉm cười theo, miệng nhắc đi nhắc lại lời quở trách.
“Sao vậy?” Duỗi nguời, Vu Phiên Phiên thong thả lắc cái chân, cũng không tính đứng dậy, miễn cuỡng nằm tại chỗ.
“Tiểu thư, em luời vừa thôi.” Ngô Khanh Thủy liếc mắt nhìn cô một cái, không tức giận nhưng vẫn mang theo lời quở trách. “Đứng lên, em không muốn tự mình xem à?”
“Đàn chị keo kiệt!” Giả bộ ão não chu chu cái miệng, cũng theo ý của đàn chị mà đứng dậy tò mò nhìn.
Cô đã muốn nhìn thử xem cái sự thê thảm của đàn ông là thế nào, nhưng vì tăm nắng rất thỏai mái khiến cô luời vận động, vừa vặn đàn chị lại cho cô một cơ hội, nên cô nhanh chóng có lý do thúc dục bản thân mình đứng dậy
“Đó! Bọn họ ở chỗ kia, em xem!” Ngô Khanh Thủy vuơn cánh tay trắng nõn chỉ về huớng uớc chừng cách bờ cát gần 10m.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, bờ biển thưa thớt nguời nên cô cũng không khó tìm thấy mục tiêu.
Hai đứa trẻ tương đương tuổi nhau, không sai biệt lắm chừng hai ba tuổi, nhìn như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cậu nhóc ở bên bờ cát đào một cái hố, sau đó giữ chặt cổ hai người người lớn đang ngồi xổm trên bờ cát, dung sức đẩy làm cho cả hai nguời đàn ông ngã vào hố cát, sau đó cậu nhóc không ngừng dùng cát vừa đào đuợc hất lại vào cái hố đang chứa hai nguời lớn kia, cuời khanh khách.
Cô nhóc thì dùng phuơng thức xử lý trực tiếp hơn, cầm lấy chai nước chứa đầy cát đổ lên đầu hai nguời lớn, khiến cho hai nguời đàn ông chỉ biết ão nảo gầm gầm rú.
Vu Phiên Phiên ngây nguời nhìn, quay mặt cùng Ngô Khanh Thủy liếc mắt nhìn nhau, hai nguời không nén được cất tiếng cười to.
Đúng vậy, hai nguời đàn ông này thật quá ngốc!
Bị bọn nhóc trêu chọc như vậy, ngọai trừ gào rít thì còn có phương pháp gì để đối phó.
“Bọn chúng thật đáng yêu, đúng không?” Vu Phiên Phiên cười đến trào nước mắt, vừa cười vừa nói với Ngô Khanh Thủy.
“Đúng vậy, một đôi này đã đủ phiền tóai, tuơng lai chắc còn lọan hơn?” Ý cười nhợt nhạt phát ra từ cửa miệng, Ngô Khanh Thủy có chút hé lộ ngầm.
“Sao! Chị lại có sao?” Vu Phiên Phiên trợn to hai mắt, nhịn không được nhìn chằm chằm cái bụng vẫn bằng phẳng như củ của Ngô Khanh Thủy.
Ngô Khanh Thủy bắn ra ánh mắt xem thuờng “Cái gì mà “lại có”? Dù sao chỉ mới là lần thứ hai thôi mà.”
“À…” Vu Phiên Phiên cuời rạng rỡ, có ý trêu chọc nói: “Đàn anh cũng thật quá lợi hại!”
Ngay khi Vu Phiên Phiên học tới năm thứ tư, Huống Quyền Thủy và Ngô Khanh Thủy cũng vừa tốt nghiệp không được bao lâu, Huống Quyền Thủy khổ sở theo đuổi Ngô Khanh Thủy một cách nhiệt tình đã có kết quả, khiến cho anh được như ý nguyện mang mỹ nhân về nhà.
Cách một năm, trước đêm Vu Phiên Phiên tốt nghiệp, cả hai cô cùng phát hiện mình đồng thời có thai, khiến mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Bởi vì Đường Uy Đình không muốn vợ yêu đến trường với cái bụng to, bởi vậy bọn họ vẫn duy trì ở tình trạng tránh thai, cho dù hai nhà và Vi Đình không ngừng thúc giục, Đường Uy Đình vẫn kiên trì, không nhượng bộ.
Vu Phiên Phiên luôn yêu thích trẻ con, hơn nữa bố mẹ cô và cả bố mẹ chồng đều thúc giục, làm cho cho cô cảm thấy khó xử với phản đối của Đường Uy Đình.
Thật vất vả chống chọi gần tới khi sắp tốt nghiệp, Đường Uy Đình rốt cục thả lỏng phòng ngự, nguyện ý tiến hành “kế hoạch tạo người.”
Nhưng cả hai không nghĩ rằng đôi vợ chồng nhà họ Huống mới cưới không lâu cũng đồng thời trúng thưởng như họ, ngày sinh dự tính không cách xa nhau tới một tháng.
Trải qua mười tháng thai kỳ vất vả, hai đôi vợ chồng đồng thời lên chức cha mẹ.
Nhà họ Đường có một cô con gái, nhà họ Huống sinh một cậu con trai, ông bố hai gia đình nhàm chán đến cực điểm, cả hai thậm chí còn đem hai đứa con ra mà đấu khẩu với nhau.
Huống Quyền Thủy nói con trai dễ truyền dạy, Đường Uy Đình nói con gái dễ nói chuyện, cãi nhau đến nay vẫn không dứt, ầm ỹ không vì nguyên cớ gì.
Cho đến hôm nay, lúc hai đứa nhóc vừa gần ba tuổi, Ngô Khanh Thủy mới lại mang thai đứa thứ hai.
“Gì chứ! Cái gì mà lợi hại hay không lợi hai!” khuôn mặt Ngô Khanh Thủy ửng đỏ. “Nên có sẽ có, không liên quan tới chuyện lợi hại.”
Vu Phiên Phiên cười duyên dáng, lúc này Đường Uy Đình chậm rãi đi tới.
“Tiểu quỷ không ngoan, dám đem cát đổ lên đầu ba mình, thật không biết lớn nhỏ!” Xọc tay vào mái tóc đen, Đường Uy Đình phủ phủ mấy hạt cát trên đầu rơi xuống.
“Con nít không nghĩ gì, người lớn so đo với chúng làm gì?” Vu Phiên Phiên có ý giễu cợt anh, đứng lên giúp anh phủi đi bụi cát.
Ngô Khanh Thủy thức thời, đứng dậy đi về phía chồng mình, “Thầy đường, hai người cứ nói chuyện giao bé con cho em là được.”
Đợi khi Ngô Khanh Thủy đi xa, Đường Uy Đình liền thay đổi thái độ nhanh chóng.
“Không được, phủi như vậy không sạch.” Lôi kéo bàn tay nhỏ bé của vợ yêu, anh nhẹ giọng dụ dỗ, “Em tới chỗ phòng tắm với anh được không? Giúp anh gội đầu.”
Vu Phiên Phiên tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, “Gội đầu thì phải tắm chứ, thầy còn phiền toái hơn phụ nữ!”
“Được thôi, anh thích em tắm cho anh!” Anh kéo tay cô giật nhẹ.
Có lẽ trong mắt người khác, hành động của Đường Uy Đình thực buồn cười, nhưng trong mắt Vu Phiên Phiên, cô lại cảm thấy anh thật đáng yêu, đáng yêu đến mức người luôn tuân lệnh như cô không muốn từ chối anh.
“Thầy đó, cũng sắp 40 tuổi rồi, còn như con nít.” Tuy rằng miệng nói đi nói lại, cô vẫn không tự chủ được mà đi theo anh, dần dần đi về phía khi phòng tắm.
Khi phòng tắm trống trải, bên trong căn bản không có người, bọn họ chọn một gian tương đối sạch sẽ, hai người đồng thời đi vào.
Trước tiên dùng nước trong bồn xối qua đầu, Đường Uy Đình giống như con sâu lông nhíc tới nhích lui làm cho vợ trừng mắt “Đừng có lộn xộn! Như vậy làm sao em giúp thầy gội đầu?”
“Haiz, nhưng cả người toàn cát rất ngứa!” Không phải anh cố ý mà!
“Được rồi!” Đổ dầu gội đầu ra lòng bàn tay, Vu Phiên Phiên không có biện pháp nào với tới đầu của anh, “Ngồi xổm xuống, thầy rất cao, em không với tới được.”
Đường Uy Đình nghe lời ngồi xuống dưới, gương mặt nhìn ngang vừa vặn đối mặt với bụng của cô, anh không kìm được vươn tay khẽ vuốt, “Phiên Phiên…”
“Ừ?” Tập trung vào mái tóc đen của anh, Vu Phiên Phiên khẽ hừ một tiếng như đáp lại.
“Tiểu Huống nói vợ cậu ta lại có rồi!” Người ta thường nói thua người không thua trận, thua trận ngại xem mặt; Anh và Phiên Phiên hết hôn sớm hơn hai người đó, kết quả lại sinh con thua chính học trò của mình, thật sự khiến anh cảm thấy hơi uể oải.
“Em biết! Đàn chị có nói qua.” Đương nhiên cô biết Đường Uy Đình đang nghĩ cái gì.
Đã kết hôn nhiều năm như vậy, sao không dễ dàng thăm dò ý nghĩ của đối phương cũng như thói quen tập tính, rất hiếm khi nào cô không hiểu anh.
“Haiz…” anh thở một hơi dài, mang giọng oán thán, “Mỗi ngày anh vẫn gieo trồng trên người em, vì sao mầm móng không nảy mầm?”
Vu Phiên Phiên lại đỏ mặt, không chịu nổi cách nói chuyện của anh, vỗ nhẹ lên vai anh, khiến cho bọt dầu gội dính lên vai anh, “Thật đáng ghét! Chỉ thích nói lung tung!”
“Anh nói sự thật mà!” Ôi, thật là tủi thân nha, vì sao anh vất vả trồng trọt lại không có thành quả? Cho dù là sinh nhiều cũng không sao, miễn không cần lỗ vốn là được!
Vu Phiên Phiên xấu hổ quá hóa giận, dội một xô nước lạnh lên đầu anh. “Em cũng có!”
Không hiểu may mắn thế nào, cô cũng cảm thấy mình đã trễ mấy ngày, xét nghiệm thử thì mới biệt được mình đã mang thao; không nghĩ tới Ngô Khanh Thủy cũng mang thai, mọi chuyện thật kỳ diệu.
Bởi vì bị xối nước lạnh, Đường Uy Đình cũng không nghe rõ lắm lời cô nói: “Hả? Em nói cái gì?”
Sau khi xả sạch bọt nước, Vu Phiên Phiên thô lỗ vứt cái khăn mặt lên đầu anh, quay đi “Không có gì.”
“Vợ yêu…” Từ phía sau ôm cô, không cho cô rời đi, “Vừa rồi em nói cái gì? Nói rõ lại cho anh đi!”
“Không nói!” Ông thầy đầu heo, anh không biết lời hay không nói hai lần sao?
Đường Uy Đình nheo mắt, “Em không thấy nơi này ngoại trừ chúng ta, không có người khác sao?”
Tim Vu Phiên Phiên đập mạnh, kinh hoảng trừng mắt nhìn, “Thầy…. Anh, anh đừng có làm bậy…” Cô không có ngốc mà không hiểu ám chỉ của anh.
Kết quả kia có thể dùng kỳ kinh để xác minh, chỉ còn thiếu chuyện nói ra mà thôi.
“Cái gì mà làm bậy? Anh quang minh chính đại mà làm.” Cô vợ ngốc này, anh có quyền chiếm hữu hợp pháp nha, cô luôn quên.
“Đừng quậy nữa!” thẹn thừng nhéo thắt lưng anh, Vu Phiên Phiên cảm thấy chân mình xụi lơ, “Em mang thai.”
Đường Uy Đình đang muốn giở trò với cô, vừa nghe được lời kia, hai tay lập tức khựng lại, “Hả?”
“Ghét quá, em nói em mang thai!” Thực ngốc như heo, mỗi lần đều phải để cô nói trắng ra.
Đường Uy Đình vội vàng quay người cô lại, đôi mắt mê người nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô. “Thật hay giả?”
Xấu hổ tới mức trừng mắt nhìn lại anh “Chuyện này có thể nói lung tung?”
Cơm có thể ăn bậy, nói thì không thể nói lung tung. Nếu hôm nay cô nói dối, 10 tháng sau cô lấy gì cho thầy bế bồng?
Có con sao? Chà! “Ha ha!”
Đường Uy Đình hưng phấn ôm lấy thắt lưng của cô, dọa cô thét đến chói tai trong khu phòng tắm.
“Hắc hắc, anh phải đi khoe với tiểu Huống!” Nhẹ nhàng chậm rãi buông cô ra, anh vẫn còn lạc giữa sự sung sướng hứng khởi. “Sao anh có thể thua cậu ta, anh là thầy của cậu ta đấy nhá!”
Vu Phiên Phiên lắc đầu cười, hoàn toàn chịu thua những lời tự lẩm bẩm của anh.
Ông thầy mười phần mang tính như trẻ con, rốt cuộc nên coi là đàn anh bất hanh hay là có phúc? Chỉ sợ phải hỏi đàn anh của cô thì mới có được đáp án.
“Đi nào, chúng ta đi nói cho họ biết tin tốt!” nói xong, lại kích động kéo cô trở lại bãi biển… Vu Phiên Phiên cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, rốt cục cô phải làm thế nào với thầy mới tốt đây?
Lập tức muốn cô, cũng lập tức không cần, cô cũng không rõ chính mình có nên thất vọng hay không! Bước trong gió đi về phía bạn tốt và con nhỏ, trời trong vắt, biển xanh thẳm, hương vị mằn mặn trong nước biển dường như bí mật mang theo hương vị hạnh phúc … ai nói không thể yêu thầy của mình?
Chỉ cần là người thầy tốt, cũng có thể lớn mật mà yêu nha!
“Ông trời của tôi, hai cái tên ngốc kia, quả thực là ngốc không gì bằng!” ngồi ở trên một ghế nằm khác, Ngô Khanh Thủy cũng mỉm cười theo, miệng nhắc đi nhắc lại lời quở trách.
“Sao vậy?” Duỗi nguời, Vu Phiên Phiên thong thả lắc cái chân, cũng không tính đứng dậy, miễn cuỡng nằm tại chỗ.
“Tiểu thư, em luời vừa thôi.” Ngô Khanh Thủy liếc mắt nhìn cô một cái, không tức giận nhưng vẫn mang theo lời quở trách. “Đứng lên, em không muốn tự mình xem à?”
“Đàn chị keo kiệt!” Giả bộ ão não chu chu cái miệng, cũng theo ý của đàn chị mà đứng dậy tò mò nhìn.
Cô đã muốn nhìn thử xem cái sự thê thảm của đàn ông là thế nào, nhưng vì tăm nắng rất thỏai mái khiến cô luời vận động, vừa vặn đàn chị lại cho cô một cơ hội, nên cô nhanh chóng có lý do thúc dục bản thân mình đứng dậy
“Đó! Bọn họ ở chỗ kia, em xem!” Ngô Khanh Thủy vuơn cánh tay trắng nõn chỉ về huớng uớc chừng cách bờ cát gần 10m.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, bờ biển thưa thớt nguời nên cô cũng không khó tìm thấy mục tiêu.
Hai đứa trẻ tương đương tuổi nhau, không sai biệt lắm chừng hai ba tuổi, nhìn như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cậu nhóc ở bên bờ cát đào một cái hố, sau đó giữ chặt cổ hai người người lớn đang ngồi xổm trên bờ cát, dung sức đẩy làm cho cả hai nguời đàn ông ngã vào hố cát, sau đó cậu nhóc không ngừng dùng cát vừa đào đuợc hất lại vào cái hố đang chứa hai nguời lớn kia, cuời khanh khách.
Cô nhóc thì dùng phuơng thức xử lý trực tiếp hơn, cầm lấy chai nước chứa đầy cát đổ lên đầu hai nguời lớn, khiến cho hai nguời đàn ông chỉ biết ão nảo gầm gầm rú.
Vu Phiên Phiên ngây nguời nhìn, quay mặt cùng Ngô Khanh Thủy liếc mắt nhìn nhau, hai nguời không nén được cất tiếng cười to.
Đúng vậy, hai nguời đàn ông này thật quá ngốc!
Bị bọn nhóc trêu chọc như vậy, ngọai trừ gào rít thì còn có phương pháp gì để đối phó.
“Bọn chúng thật đáng yêu, đúng không?” Vu Phiên Phiên cười đến trào nước mắt, vừa cười vừa nói với Ngô Khanh Thủy.
“Đúng vậy, một đôi này đã đủ phiền tóai, tuơng lai chắc còn lọan hơn?” Ý cười nhợt nhạt phát ra từ cửa miệng, Ngô Khanh Thủy có chút hé lộ ngầm.
“Sao! Chị lại có sao?” Vu Phiên Phiên trợn to hai mắt, nhịn không được nhìn chằm chằm cái bụng vẫn bằng phẳng như củ của Ngô Khanh Thủy.
Ngô Khanh Thủy bắn ra ánh mắt xem thuờng “Cái gì mà “lại có”? Dù sao chỉ mới là lần thứ hai thôi mà.”
“À…” Vu Phiên Phiên cuời rạng rỡ, có ý trêu chọc nói: “Đàn anh cũng thật quá lợi hại!”
Ngay khi Vu Phiên Phiên học tới năm thứ tư, Huống Quyền Thủy và Ngô Khanh Thủy cũng vừa tốt nghiệp không được bao lâu, Huống Quyền Thủy khổ sở theo đuổi Ngô Khanh Thủy một cách nhiệt tình đã có kết quả, khiến cho anh được như ý nguyện mang mỹ nhân về nhà.
Cách một năm, trước đêm Vu Phiên Phiên tốt nghiệp, cả hai cô cùng phát hiện mình đồng thời có thai, khiến mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Bởi vì Đường Uy Đình không muốn vợ yêu đến trường với cái bụng to, bởi vậy bọn họ vẫn duy trì ở tình trạng tránh thai, cho dù hai nhà và Vi Đình không ngừng thúc giục, Đường Uy Đình vẫn kiên trì, không nhượng bộ.
Vu Phiên Phiên luôn yêu thích trẻ con, hơn nữa bố mẹ cô và cả bố mẹ chồng đều thúc giục, làm cho cho cô cảm thấy khó xử với phản đối của Đường Uy Đình.
Thật vất vả chống chọi gần tới khi sắp tốt nghiệp, Đường Uy Đình rốt cục thả lỏng phòng ngự, nguyện ý tiến hành “kế hoạch tạo người.”
Nhưng cả hai không nghĩ rằng đôi vợ chồng nhà họ Huống mới cưới không lâu cũng đồng thời trúng thưởng như họ, ngày sinh dự tính không cách xa nhau tới một tháng.
Trải qua mười tháng thai kỳ vất vả, hai đôi vợ chồng đồng thời lên chức cha mẹ.
Nhà họ Đường có một cô con gái, nhà họ Huống sinh một cậu con trai, ông bố hai gia đình nhàm chán đến cực điểm, cả hai thậm chí còn đem hai đứa con ra mà đấu khẩu với nhau.
Huống Quyền Thủy nói con trai dễ truyền dạy, Đường Uy Đình nói con gái dễ nói chuyện, cãi nhau đến nay vẫn không dứt, ầm ỹ không vì nguyên cớ gì.
Cho đến hôm nay, lúc hai đứa nhóc vừa gần ba tuổi, Ngô Khanh Thủy mới lại mang thai đứa thứ hai.
“Gì chứ! Cái gì mà lợi hại hay không lợi hai!” khuôn mặt Ngô Khanh Thủy ửng đỏ. “Nên có sẽ có, không liên quan tới chuyện lợi hại.”
Vu Phiên Phiên cười duyên dáng, lúc này Đường Uy Đình chậm rãi đi tới.
“Tiểu quỷ không ngoan, dám đem cát đổ lên đầu ba mình, thật không biết lớn nhỏ!” Xọc tay vào mái tóc đen, Đường Uy Đình phủ phủ mấy hạt cát trên đầu rơi xuống.
“Con nít không nghĩ gì, người lớn so đo với chúng làm gì?” Vu Phiên Phiên có ý giễu cợt anh, đứng lên giúp anh phủi đi bụi cát.
Ngô Khanh Thủy thức thời, đứng dậy đi về phía chồng mình, “Thầy đường, hai người cứ nói chuyện giao bé con cho em là được.”
Đợi khi Ngô Khanh Thủy đi xa, Đường Uy Đình liền thay đổi thái độ nhanh chóng.
“Không được, phủi như vậy không sạch.” Lôi kéo bàn tay nhỏ bé của vợ yêu, anh nhẹ giọng dụ dỗ, “Em tới chỗ phòng tắm với anh được không? Giúp anh gội đầu.”
Vu Phiên Phiên tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, “Gội đầu thì phải tắm chứ, thầy còn phiền toái hơn phụ nữ!”
“Được thôi, anh thích em tắm cho anh!” Anh kéo tay cô giật nhẹ.
Có lẽ trong mắt người khác, hành động của Đường Uy Đình thực buồn cười, nhưng trong mắt Vu Phiên Phiên, cô lại cảm thấy anh thật đáng yêu, đáng yêu đến mức người luôn tuân lệnh như cô không muốn từ chối anh.
“Thầy đó, cũng sắp 40 tuổi rồi, còn như con nít.” Tuy rằng miệng nói đi nói lại, cô vẫn không tự chủ được mà đi theo anh, dần dần đi về phía khi phòng tắm.
Khi phòng tắm trống trải, bên trong căn bản không có người, bọn họ chọn một gian tương đối sạch sẽ, hai người đồng thời đi vào.
Trước tiên dùng nước trong bồn xối qua đầu, Đường Uy Đình giống như con sâu lông nhíc tới nhích lui làm cho vợ trừng mắt “Đừng có lộn xộn! Như vậy làm sao em giúp thầy gội đầu?”
“Haiz, nhưng cả người toàn cát rất ngứa!” Không phải anh cố ý mà!
“Được rồi!” Đổ dầu gội đầu ra lòng bàn tay, Vu Phiên Phiên không có biện pháp nào với tới đầu của anh, “Ngồi xổm xuống, thầy rất cao, em không với tới được.”
Đường Uy Đình nghe lời ngồi xuống dưới, gương mặt nhìn ngang vừa vặn đối mặt với bụng của cô, anh không kìm được vươn tay khẽ vuốt, “Phiên Phiên…”
“Ừ?” Tập trung vào mái tóc đen của anh, Vu Phiên Phiên khẽ hừ một tiếng như đáp lại.
“Tiểu Huống nói vợ cậu ta lại có rồi!” Người ta thường nói thua người không thua trận, thua trận ngại xem mặt; Anh và Phiên Phiên hết hôn sớm hơn hai người đó, kết quả lại sinh con thua chính học trò của mình, thật sự khiến anh cảm thấy hơi uể oải.
“Em biết! Đàn chị có nói qua.” Đương nhiên cô biết Đường Uy Đình đang nghĩ cái gì.
Đã kết hôn nhiều năm như vậy, sao không dễ dàng thăm dò ý nghĩ của đối phương cũng như thói quen tập tính, rất hiếm khi nào cô không hiểu anh.
“Haiz…” anh thở một hơi dài, mang giọng oán thán, “Mỗi ngày anh vẫn gieo trồng trên người em, vì sao mầm móng không nảy mầm?”
Vu Phiên Phiên lại đỏ mặt, không chịu nổi cách nói chuyện của anh, vỗ nhẹ lên vai anh, khiến cho bọt dầu gội dính lên vai anh, “Thật đáng ghét! Chỉ thích nói lung tung!”
“Anh nói sự thật mà!” Ôi, thật là tủi thân nha, vì sao anh vất vả trồng trọt lại không có thành quả? Cho dù là sinh nhiều cũng không sao, miễn không cần lỗ vốn là được!
Vu Phiên Phiên xấu hổ quá hóa giận, dội một xô nước lạnh lên đầu anh. “Em cũng có!”
Không hiểu may mắn thế nào, cô cũng cảm thấy mình đã trễ mấy ngày, xét nghiệm thử thì mới biệt được mình đã mang thao; không nghĩ tới Ngô Khanh Thủy cũng mang thai, mọi chuyện thật kỳ diệu.
Bởi vì bị xối nước lạnh, Đường Uy Đình cũng không nghe rõ lắm lời cô nói: “Hả? Em nói cái gì?”
Sau khi xả sạch bọt nước, Vu Phiên Phiên thô lỗ vứt cái khăn mặt lên đầu anh, quay đi “Không có gì.”
“Vợ yêu…” Từ phía sau ôm cô, không cho cô rời đi, “Vừa rồi em nói cái gì? Nói rõ lại cho anh đi!”
“Không nói!” Ông thầy đầu heo, anh không biết lời hay không nói hai lần sao?
Đường Uy Đình nheo mắt, “Em không thấy nơi này ngoại trừ chúng ta, không có người khác sao?”
Tim Vu Phiên Phiên đập mạnh, kinh hoảng trừng mắt nhìn, “Thầy…. Anh, anh đừng có làm bậy…” Cô không có ngốc mà không hiểu ám chỉ của anh.
Kết quả kia có thể dùng kỳ kinh để xác minh, chỉ còn thiếu chuyện nói ra mà thôi.
“Cái gì mà làm bậy? Anh quang minh chính đại mà làm.” Cô vợ ngốc này, anh có quyền chiếm hữu hợp pháp nha, cô luôn quên.
“Đừng quậy nữa!” thẹn thừng nhéo thắt lưng anh, Vu Phiên Phiên cảm thấy chân mình xụi lơ, “Em mang thai.”
Đường Uy Đình đang muốn giở trò với cô, vừa nghe được lời kia, hai tay lập tức khựng lại, “Hả?”
“Ghét quá, em nói em mang thai!” Thực ngốc như heo, mỗi lần đều phải để cô nói trắng ra.
Đường Uy Đình vội vàng quay người cô lại, đôi mắt mê người nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô. “Thật hay giả?”
Xấu hổ tới mức trừng mắt nhìn lại anh “Chuyện này có thể nói lung tung?”
Cơm có thể ăn bậy, nói thì không thể nói lung tung. Nếu hôm nay cô nói dối, 10 tháng sau cô lấy gì cho thầy bế bồng?
Có con sao? Chà! “Ha ha!”
Đường Uy Đình hưng phấn ôm lấy thắt lưng của cô, dọa cô thét đến chói tai trong khu phòng tắm.
“Hắc hắc, anh phải đi khoe với tiểu Huống!” Nhẹ nhàng chậm rãi buông cô ra, anh vẫn còn lạc giữa sự sung sướng hứng khởi. “Sao anh có thể thua cậu ta, anh là thầy của cậu ta đấy nhá!”
Vu Phiên Phiên lắc đầu cười, hoàn toàn chịu thua những lời tự lẩm bẩm của anh.
Ông thầy mười phần mang tính như trẻ con, rốt cuộc nên coi là đàn anh bất hanh hay là có phúc? Chỉ sợ phải hỏi đàn anh của cô thì mới có được đáp án.
“Đi nào, chúng ta đi nói cho họ biết tin tốt!” nói xong, lại kích động kéo cô trở lại bãi biển… Vu Phiên Phiên cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, rốt cục cô phải làm thế nào với thầy mới tốt đây?
Lập tức muốn cô, cũng lập tức không cần, cô cũng không rõ chính mình có nên thất vọng hay không! Bước trong gió đi về phía bạn tốt và con nhỏ, trời trong vắt, biển xanh thẳm, hương vị mằn mặn trong nước biển dường như bí mật mang theo hương vị hạnh phúc … ai nói không thể yêu thầy của mình?
Chỉ cần là người thầy tốt, cũng có thể lớn mật mà yêu nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.