Chương 20: Chiến Đấu
ThanhLee
05/07/2022
Vì đây là nhiệm vụ lớn nên Tần Chi Hồng đã phải tự mình chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từ việc các tướng quân khác đi theo mình cũng là những người có thể lực tốt và khả năng chiến đấu cao, chọn binh lính cũng phải chọn những người to khoẻ và dũng cảm ngay cả ngựa cô cũng chọn những con to lớn và sức đề kháng tốt, hôm nay đến độ vũ khí cô cũng phải kiểm tra thật kỹ càng trước khi cho mọi người sử dụng. Sau khi chuẩn bị những thứ đó xong xuôi cô phải vận óc suy nghĩ các kế hoạch khả thi nhất có thể và cho kẻ địch dễ dàng bị lọt bẫy, chỉ trong vòng một ngày cô đã hoàn thành hết tất cả và chỉ cần chờ đợi đến thời gian để xuất phát mà thôi.
Buổi sáng hôm sau, cô vừa dậy cũng là lúc cung nữ gõ cửa nói rằng hoàng hậu đang chờ cô dùng bữa sáng. Tần Chi Hồng giật mình tỉnh cả ngủ, vẻ mặt thể hiện sự ngỡ ngàng như không tin vào những gì mình đã nghe. Tần Chi Hồng lật đật rửa mặt và thay y phục để đến bái kiến hoàng hậu cho kịp lúc.
“Bái kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc k...”
Còn chưa kịp bái kiến xong Tần Chi Hồng đã bị người kia xen vào.
“Không cần đâu, ngươi ngồi đi.”
Cô chần chừ có vẻ vẫn bối rối không dám ngồi nhưng nàng vẫn kiên nhẫn nhắc lại.
“Ngươi cứ ngồi đi, dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên ngươi ngồi ăn cùng ta.”
Tần Chi Hồng nhìn nàng rồi khẽ gật đầu, đi đến ghế ngồi xuống và được cung nữ nhanh chóng hầu hạ cho mình trước khi dùng bữa ăn.
“Ngươi ăn đi, mục đích là muốn bồi bổ cho ngươi trước khi ra trận mà thôi.”
Lưu Mã Kiều nói ra lý do vì sao mình lại gọi Tần tướng quân đến dùng bữa sáng nhưng điều đó vẫn làm cho cô chưa thôi tò mò, tại sao trước kia không có chuyện này xảy ra mà hôm nay.. hoàng hậu lại làm như vậy? Nhưng dù gì cô cũng nên cảm kích và tạ ơn vị hoàng hậu này một tiếng.
“Thời gian đi chắc cũng rất lâu nhỉ?”
“Cái này thần cũng không chắc chắn được, nếu như mọi chuyện vẫn theo kế hoạch của thần thì thời gian sẽ được rút ngắn lại rất nhiều.”
Tần Chi Hồng dừng đũa ăn rồi giải thích sơ vấn đề cho nàng hiểu.
“Vậy ngươi sẽ làm gì?”
Cô đặt đũa xuống rồi cười nhạt lắc đầu: “Điều này không thể nói ra, có nói thì hoàng hậu cũng không hiểu đâu.”
Lưu Mã Kiều gật đầu rồi tiếp tục ăn, không hỏi thêm gì nữa vì có hỏi chính nàng cũng không hiểu được cách làm việc của bọn họ. Sau này nàng cũng chỉ lo việc triều chính chứ làm sao ra chiến trường đánh giặc được mà cần gì phải để tâm.
“Nhưng lần này thần sẽ được hoàng đế ban chức đại tướng quân nếu thần thành công lấy lại được Thanh Long.”
“Ngươi nói thật chứ?”
Nàng cũng bất ngờ mà hỏi lại khi nhận được cái gật đầu của người đối diện thì nàng cũng mỉm cười chúc mừng cũng như khích lệ.
“Vậy thì hãy cố gắng làm cho tốt.”
“Đa tạ hoàng hậu, thần sẽ cố gắng hết sức mình.”
...
Nhìn chiếc rương trước mặt, Tần Chi Hồng bâng quơ suy nghĩ một tràn sau đó quyết định dùng thử nó lần này, cầm lên chiếc giáp màu vàng óng ánh, tuy biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi nhưng nhìn màu sắc của nó không bị phai đi mà còn sáng rực lên như ánh sáng của mặt trời, cô nhanh chóng mặc nó vào thay thế chiếc giáp cũ. Tiếp tục cầm món khác trên tay, thanh kiếm Đoản Mạch có màu đỏ như máu và giống như cái tên của nó, một nhát chém có thể đứt cả hàng nghìn mạch máu của đối phương, thanh kiếm chết chóc này cô mong rằng sẽ bảo vệ được đất nước. Định đóng nắp rương lại nhưng đôi mắt cô chợt lia nhìn về chiếc hộp nhỏ còn sót lại bên trong, chần chừ một lúc cô cũng cầm nó lên và mở ra xem. Trước mặt là ba viên tiên đơn màu vàng cam trông rất đẹp mắt nhưng công dụng của nó thì không thể nào chối cãi được, thứ Tịch Dương Chí Kiến này đến bây giờ cô đã có được nhưng cầm nó trên tay vẫn chưa thôi run rẩy, muốn biết nó có công dụng thật sự hay không thì chỉ cần thử là sẽ biết, Tần Chi Hồng quyết định lấy một viên bỏ vào trong người sau đó đóng nắp hộp lại, bỏ chiếc hộp vào trong rương, đóng nắp rương, đem chiếc rương cất dưới gầm giường.
Tần Chi Hồng hôm nay xuất binh như một vị chư thần vừa giáng xuống trần để bảo vệ nước Lai Minh. Tần tướng quân trên người mang giáp vàng, trên tay cầm thanh kiếm báu vật hiên ngang bước đi, cứ ngỡ rằng không cần thêm một binh tướng nào cả, Tần tướng quân đơn thương độc mã cũng có thể chống lại hàng vạn kẻ địch chỉ cần một nhát chém. Tần Chi Hồng dẫn đầu binh lính cưỡi ngựa phóng đi để lại phía sau là những niềm hi vọng và niềm tin lấy lại đất nước của tất cả mọi người, mọi thứ đều trông cậy vào nữ tướng quân này.
Thanh Long cũng khá xa với kinh thành nên đi ba ngày ba đêm mới đến nơi, đúng như kế hoạch của cô.. bọn chúng trong khi canh giữ vùng đất mà hàng ngày đều mở tiệc ăn mừng chiến thắng của đội nhà. Biết chúng uống xong sẽ say xỉn nên thừa cơ kẻ địch không còn khả năng chiến đấu nữa thì cô đã ra lệnh cho quân của mình đột kích bất ngờ để chúng không kịp thời chống trả, chưa đầy một cái chớp mắt những kẻ có mặt ở đây đã bị trói nhốt bỏ vào một nơi nào đó. Tần Chi Hồng sau đó dùng lính của mình cải trang giả làm người của bọn chúng để đến sáng hôm sau khi mà có kẻ nào đó đến thì tìm cơ hội để hỏi thăm tình hình của người đứng đầu bên bọn chúng.
Theo kế hoạch được sắp xếp sẵn của mình, Tần Chi Hồng vừa y nắm được những chuyện xảy ra trong tầm tay khi mà những kẻ đến vùng Thanh Long không phải là người dân của Lai Minh sẽ bị trói bắt hoặc thủ tiêu khi lấy được thông tin, dần dần số người của bọn chúng bị bắt càng nhiều hơn nên điều đó đã gây chú ý đến kẻ cầm đầu. Đúng như dự đoán, chỉ mấy ngày sau đó kẻ cô muốn gặp bây giờ đã chịu xuất đầu lộ diện.
“Ngươi là kẻ nào?”
Biết được thông tin người đó sẽ xuất hiện vào ngày mai nên cô đã cho quân bao vây tất cả các hướng ở vùng Thanh Long lên đến con số ba nghìn người. Trước mặt cô là một người đàn ông có gương mặt bặm trợn, trên mặt có một vết sẹo dài ở mắt trái, trên tay cầm hai thanh kiếm sắc bén có thể ánh lên hình ảnh của hắn trên đó. Cô nhếch cười rồi đáp.
“Ta là Tần tướng quân, đến đây để lấy lại Thanh Long.”
Tần Chi Hồng chưa vội mà thể hiện nên làm ra vẻ rụt rè trước mặt hắn, tên đó nghe thấy vậy liền cười lớn với ý đồ khinh thường.
“Haha, thì ra là một nữ nhân. Nhưng thật tiếc rằng nơi đây đã thuộc về hoàng đế của bọn ta rồi.”
“Vậy sao? Ta không cần biết hoàng đế của ngươi là ai nhưng từ xa xưa Thanh Long đã thuộc về Lai Minh, nó gần như là nửa giang sơn của hoàng đế ta bởi chính vì vậy Tần Chi Hồng này nhất quyết sẽ không để nó lọt vào trong tay của bọn ngươi.”
Tần Chi Hồng từng câu nói là từng bước đi đến, giọng nói có phần uy lực hơn và gương mặt đã hiện rõ lên sự chiến đấu.
“Vậy thì nếm thử song kiếm của ta đi.”
Hắn nói rồi nhào đến cùng với hai thanh kiếm trên tay, Tần Chi Hồng rút ra thanh Đoản Mạch được giấu sau người và cũng hô hào với tất cả xông đến, binh tướng mã đều cưỡi ngựa để chiến đấu từ xa các loại cung, kiếm, thương, giáo nhưng chỉ có Tần Chi Hồng và kẻ mặt sẹo kia là chiến đấu trực tiếp với nhau. Hắn vung nhát chém trên không trung dùng khinh công bay lên trời khoảng cách khá gần và đáp xuống trên đầu cô nhưng lại bị cô né sang một cách nhanh chóng, hắn chém hụt nên phun một ngụm nước bọt xuống đất sau đó lại tiếp tục nhào đến vung ra thêm vài nhát chém nhưng không có nhát nào là trúng cả.
“Lần này đến lượt ta.”
Tần Chi Hồng nói rồi dùng khinh công bay lên còn biểu diễn thêm vài vòng đẹp mắt trên không trung và cuối cùng vòng ra sau tặng hắn một nhát chém ngang lưng. Lý do vì sao hắn lại dễ dàng bị chém như vậy là bởi vì sự di chuyển của cô rất nhanh mà hắn không tài nào có thể quan sát được, Tần Chi Hồng biết hắn đã bị mình làm cho sơ hở nên nhếch lên một nụ cười, cô phóng lên và vung một cước đạp bay hắn ra xa.
“Ngươi là ai?”
Tần Chi Hồng đứng nhìn hắn đang lòm còm ngồi dậy lấy tay lau đi vết máu ở khoé miệng.
“Ta cũng như ngươi thôi.”
Vừa dứt câu tên đó như tên lửa mà chạy đến, hai thanh kiếm được đưa lên cao và bổ nhào đến chém thẳng vào vị trí của đối phương nhưng hắn bất ngờ thay vì trước mặt hắn không có ai cả. “Ta ở đây!” Nghe thấy vậy hắn nhìn lên thì Tần Chi Hồng từ khi nào đã ở trên không trung và đang lao xuống cùng với thanh Đoản Mạch chĩa mũi nhọn hướng về hắn. Tên đó may thay né được chứ không thôi đã bị thanh kiếm màu đỏ thẫm ấy đâm xuyên đầu mất, hắn thầm thở phào sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, hướng ánh mắt về phía nữ nhân đứng cách đó không xa đang có ý cười khinh mình, điều đó càng tiếp thêm sức mạnh để cho hắn trả đũa.
Buổi sáng hôm sau, cô vừa dậy cũng là lúc cung nữ gõ cửa nói rằng hoàng hậu đang chờ cô dùng bữa sáng. Tần Chi Hồng giật mình tỉnh cả ngủ, vẻ mặt thể hiện sự ngỡ ngàng như không tin vào những gì mình đã nghe. Tần Chi Hồng lật đật rửa mặt và thay y phục để đến bái kiến hoàng hậu cho kịp lúc.
“Bái kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc k...”
Còn chưa kịp bái kiến xong Tần Chi Hồng đã bị người kia xen vào.
“Không cần đâu, ngươi ngồi đi.”
Cô chần chừ có vẻ vẫn bối rối không dám ngồi nhưng nàng vẫn kiên nhẫn nhắc lại.
“Ngươi cứ ngồi đi, dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên ngươi ngồi ăn cùng ta.”
Tần Chi Hồng nhìn nàng rồi khẽ gật đầu, đi đến ghế ngồi xuống và được cung nữ nhanh chóng hầu hạ cho mình trước khi dùng bữa ăn.
“Ngươi ăn đi, mục đích là muốn bồi bổ cho ngươi trước khi ra trận mà thôi.”
Lưu Mã Kiều nói ra lý do vì sao mình lại gọi Tần tướng quân đến dùng bữa sáng nhưng điều đó vẫn làm cho cô chưa thôi tò mò, tại sao trước kia không có chuyện này xảy ra mà hôm nay.. hoàng hậu lại làm như vậy? Nhưng dù gì cô cũng nên cảm kích và tạ ơn vị hoàng hậu này một tiếng.
“Thời gian đi chắc cũng rất lâu nhỉ?”
“Cái này thần cũng không chắc chắn được, nếu như mọi chuyện vẫn theo kế hoạch của thần thì thời gian sẽ được rút ngắn lại rất nhiều.”
Tần Chi Hồng dừng đũa ăn rồi giải thích sơ vấn đề cho nàng hiểu.
“Vậy ngươi sẽ làm gì?”
Cô đặt đũa xuống rồi cười nhạt lắc đầu: “Điều này không thể nói ra, có nói thì hoàng hậu cũng không hiểu đâu.”
Lưu Mã Kiều gật đầu rồi tiếp tục ăn, không hỏi thêm gì nữa vì có hỏi chính nàng cũng không hiểu được cách làm việc của bọn họ. Sau này nàng cũng chỉ lo việc triều chính chứ làm sao ra chiến trường đánh giặc được mà cần gì phải để tâm.
“Nhưng lần này thần sẽ được hoàng đế ban chức đại tướng quân nếu thần thành công lấy lại được Thanh Long.”
“Ngươi nói thật chứ?”
Nàng cũng bất ngờ mà hỏi lại khi nhận được cái gật đầu của người đối diện thì nàng cũng mỉm cười chúc mừng cũng như khích lệ.
“Vậy thì hãy cố gắng làm cho tốt.”
“Đa tạ hoàng hậu, thần sẽ cố gắng hết sức mình.”
...
Nhìn chiếc rương trước mặt, Tần Chi Hồng bâng quơ suy nghĩ một tràn sau đó quyết định dùng thử nó lần này, cầm lên chiếc giáp màu vàng óng ánh, tuy biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi nhưng nhìn màu sắc của nó không bị phai đi mà còn sáng rực lên như ánh sáng của mặt trời, cô nhanh chóng mặc nó vào thay thế chiếc giáp cũ. Tiếp tục cầm món khác trên tay, thanh kiếm Đoản Mạch có màu đỏ như máu và giống như cái tên của nó, một nhát chém có thể đứt cả hàng nghìn mạch máu của đối phương, thanh kiếm chết chóc này cô mong rằng sẽ bảo vệ được đất nước. Định đóng nắp rương lại nhưng đôi mắt cô chợt lia nhìn về chiếc hộp nhỏ còn sót lại bên trong, chần chừ một lúc cô cũng cầm nó lên và mở ra xem. Trước mặt là ba viên tiên đơn màu vàng cam trông rất đẹp mắt nhưng công dụng của nó thì không thể nào chối cãi được, thứ Tịch Dương Chí Kiến này đến bây giờ cô đã có được nhưng cầm nó trên tay vẫn chưa thôi run rẩy, muốn biết nó có công dụng thật sự hay không thì chỉ cần thử là sẽ biết, Tần Chi Hồng quyết định lấy một viên bỏ vào trong người sau đó đóng nắp hộp lại, bỏ chiếc hộp vào trong rương, đóng nắp rương, đem chiếc rương cất dưới gầm giường.
Tần Chi Hồng hôm nay xuất binh như một vị chư thần vừa giáng xuống trần để bảo vệ nước Lai Minh. Tần tướng quân trên người mang giáp vàng, trên tay cầm thanh kiếm báu vật hiên ngang bước đi, cứ ngỡ rằng không cần thêm một binh tướng nào cả, Tần tướng quân đơn thương độc mã cũng có thể chống lại hàng vạn kẻ địch chỉ cần một nhát chém. Tần Chi Hồng dẫn đầu binh lính cưỡi ngựa phóng đi để lại phía sau là những niềm hi vọng và niềm tin lấy lại đất nước của tất cả mọi người, mọi thứ đều trông cậy vào nữ tướng quân này.
Thanh Long cũng khá xa với kinh thành nên đi ba ngày ba đêm mới đến nơi, đúng như kế hoạch của cô.. bọn chúng trong khi canh giữ vùng đất mà hàng ngày đều mở tiệc ăn mừng chiến thắng của đội nhà. Biết chúng uống xong sẽ say xỉn nên thừa cơ kẻ địch không còn khả năng chiến đấu nữa thì cô đã ra lệnh cho quân của mình đột kích bất ngờ để chúng không kịp thời chống trả, chưa đầy một cái chớp mắt những kẻ có mặt ở đây đã bị trói nhốt bỏ vào một nơi nào đó. Tần Chi Hồng sau đó dùng lính của mình cải trang giả làm người của bọn chúng để đến sáng hôm sau khi mà có kẻ nào đó đến thì tìm cơ hội để hỏi thăm tình hình của người đứng đầu bên bọn chúng.
Theo kế hoạch được sắp xếp sẵn của mình, Tần Chi Hồng vừa y nắm được những chuyện xảy ra trong tầm tay khi mà những kẻ đến vùng Thanh Long không phải là người dân của Lai Minh sẽ bị trói bắt hoặc thủ tiêu khi lấy được thông tin, dần dần số người của bọn chúng bị bắt càng nhiều hơn nên điều đó đã gây chú ý đến kẻ cầm đầu. Đúng như dự đoán, chỉ mấy ngày sau đó kẻ cô muốn gặp bây giờ đã chịu xuất đầu lộ diện.
“Ngươi là kẻ nào?”
Biết được thông tin người đó sẽ xuất hiện vào ngày mai nên cô đã cho quân bao vây tất cả các hướng ở vùng Thanh Long lên đến con số ba nghìn người. Trước mặt cô là một người đàn ông có gương mặt bặm trợn, trên mặt có một vết sẹo dài ở mắt trái, trên tay cầm hai thanh kiếm sắc bén có thể ánh lên hình ảnh của hắn trên đó. Cô nhếch cười rồi đáp.
“Ta là Tần tướng quân, đến đây để lấy lại Thanh Long.”
Tần Chi Hồng chưa vội mà thể hiện nên làm ra vẻ rụt rè trước mặt hắn, tên đó nghe thấy vậy liền cười lớn với ý đồ khinh thường.
“Haha, thì ra là một nữ nhân. Nhưng thật tiếc rằng nơi đây đã thuộc về hoàng đế của bọn ta rồi.”
“Vậy sao? Ta không cần biết hoàng đế của ngươi là ai nhưng từ xa xưa Thanh Long đã thuộc về Lai Minh, nó gần như là nửa giang sơn của hoàng đế ta bởi chính vì vậy Tần Chi Hồng này nhất quyết sẽ không để nó lọt vào trong tay của bọn ngươi.”
Tần Chi Hồng từng câu nói là từng bước đi đến, giọng nói có phần uy lực hơn và gương mặt đã hiện rõ lên sự chiến đấu.
“Vậy thì nếm thử song kiếm của ta đi.”
Hắn nói rồi nhào đến cùng với hai thanh kiếm trên tay, Tần Chi Hồng rút ra thanh Đoản Mạch được giấu sau người và cũng hô hào với tất cả xông đến, binh tướng mã đều cưỡi ngựa để chiến đấu từ xa các loại cung, kiếm, thương, giáo nhưng chỉ có Tần Chi Hồng và kẻ mặt sẹo kia là chiến đấu trực tiếp với nhau. Hắn vung nhát chém trên không trung dùng khinh công bay lên trời khoảng cách khá gần và đáp xuống trên đầu cô nhưng lại bị cô né sang một cách nhanh chóng, hắn chém hụt nên phun một ngụm nước bọt xuống đất sau đó lại tiếp tục nhào đến vung ra thêm vài nhát chém nhưng không có nhát nào là trúng cả.
“Lần này đến lượt ta.”
Tần Chi Hồng nói rồi dùng khinh công bay lên còn biểu diễn thêm vài vòng đẹp mắt trên không trung và cuối cùng vòng ra sau tặng hắn một nhát chém ngang lưng. Lý do vì sao hắn lại dễ dàng bị chém như vậy là bởi vì sự di chuyển của cô rất nhanh mà hắn không tài nào có thể quan sát được, Tần Chi Hồng biết hắn đã bị mình làm cho sơ hở nên nhếch lên một nụ cười, cô phóng lên và vung một cước đạp bay hắn ra xa.
“Ngươi là ai?”
Tần Chi Hồng đứng nhìn hắn đang lòm còm ngồi dậy lấy tay lau đi vết máu ở khoé miệng.
“Ta cũng như ngươi thôi.”
Vừa dứt câu tên đó như tên lửa mà chạy đến, hai thanh kiếm được đưa lên cao và bổ nhào đến chém thẳng vào vị trí của đối phương nhưng hắn bất ngờ thay vì trước mặt hắn không có ai cả. “Ta ở đây!” Nghe thấy vậy hắn nhìn lên thì Tần Chi Hồng từ khi nào đã ở trên không trung và đang lao xuống cùng với thanh Đoản Mạch chĩa mũi nhọn hướng về hắn. Tên đó may thay né được chứ không thôi đã bị thanh kiếm màu đỏ thẫm ấy đâm xuyên đầu mất, hắn thầm thở phào sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, hướng ánh mắt về phía nữ nhân đứng cách đó không xa đang có ý cười khinh mình, điều đó càng tiếp thêm sức mạnh để cho hắn trả đũa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.