Chương 22: Chức Vụ Mới_ Đại Tướng Quân
ThanhLee
05/07/2022
"Gì đây?"
Tần Chi Hồng sau khi được ăn no nê trong lúc nghỉ ngơi thì được một cô bé đi đến tặng cho mình một quả táo đỏ trông rất bắt mắt và ngon miệng. Cô nhìn gương mặt khả ái với hai đôi má ửng hồng của cô bé thiệt là muốn nhéo một cái.
" Đa tạ tướng quân đã giúp cho con được trở về nhà của mình, đây là món quà dành cho người."
"Thật sao? Ngươi tặng nó cho ta?"
Tần Chi Hồng chỉ vào quả táo rồi chỉ ngược về mình, thấy cô bé gật đầu cô mới bật cười xoa đầu nó đồng thời nhận lấy món quà nhỏ bé. Chưa kịp nói lời cảm ơn thì từ xa đã nghe thấy giống nói của ai đó, cô quay sang nhìn bắt gặp một người phụ nữ chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng liền bế đứa trẻ trên tay.
"Tiểu Ái sao con lại đến đây làm phiền tướng quân? Tướng quân Tần xin tha tội vì đã thất lễ với người."
Người phụ nữ ấy ôm lấy đứa con của mình mà liên tục cúi đầu tạ lỗi với cô nhưng cũng không biết vì sao người này lại làm vậy.
"Ngươi sao vậy? Đứa trẻ đó chỉ muốn tặng quà tạ ơn ta thôi mà?"
Tần Chi Hồng đưa thứ mình đang cầm trên tay ra để làm bằng chứng sau đó đưa lên miệng cắn một phát, hai mẹ con nhìn nhau rồi lại nhìn vị tướng quân ngay trước mặt. Người mẹ thả đứa con mình xuống rồi ngại ngùng giải thích.
"Tôi nghe mọi người đồn đại rằng tướng quân Tần là một người rất có uy lực nhưng cũng không kém phần khó tính, rất ghét ai làm phiền nên tôi mới sợ hãi như vậy, sợ con tôi đã làm phật lòng người."
"Haha, hoá ra là tin đồn nhảm nhí thôi à?"
Tần Chi Hồng bật cười rồi đứng lên làm hai mẹ con đang nắm tay nhau liền lùi về sau vài bước.
"Ta làm gì khó tính chứ? Các ngươi cũng tin à!?"
Đang nói chuyện thì từ xa có một tên lính vội vã đi đến báo tin rằng tướng quân Bình đã tỉnh dậy nên cô vội vã nói lời tạm biệt với hai mẹ con nhà đó rồi chạy đi về nơi mà Bình tướng quân đang được trị thương.
"Bình tướng quân ngươi sao rồi?"
Vén tấm màn sang một bên cô cúi người đi vào vì cánh cửa khá thấp so với chiều cao của mình, người đang nằm trên giường thấy vậy liền ngồi dậy.
"Ta cũng đã đỡ nhiều rồi, đa tạ tướng quân Tần đã quan tâm."
"Ngươi khách sáo gì chứ!? Đã cùng cấp bậc với nhau thì nên quan tâm nhau một chút là lẽ thường tình mà!"
Tần Chi Hồng ngồi xuống bên cạnh Bình tướng quân, cô chợt nhớ ra nên vào vấn đề chính hỏi ngay.
"Vết thương của ngươi sao rồi? Có thấy đau không?"
"Tướng quân nhắc ta mới nhớ, thật kỳ lạ vết thương nghiêm trọng như thế này mà ta lại không cảm thấy đau, giống như vết thương chỉ là một thứ đang hiện hữu ngay trước mắt nhưng lại vô hình đối với ta vậy."
Nghe người này nói vậy cô mới chắc nịch hơn về công dụng của viên tiên đơn ấy, quả là thứ đáng để người khác mong muốn bảo sao tên nào cũng muốn có được nó cho bằng được. Tần Chi Hồng nhoẻn miệng cười sau đó vỗ lên vai của Bình tướng quân.
"Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về."
"Đa tạ tướng quân."
...
Hoàng đế sau gần 10 ngày lo lắng như ngồi trên đóng lửa bây giờ nghe tin báo rằng quân Lai Minh đã giành được chiến thắng liền thở phào nhẹ nhõm, ông hài lòng khi đã giao nhiệm vụ cho đúng người cũng như hiện tại nửa giang sơn ấy đã trọn vẹn thuộc về Lai Minh. Ông đã ban lệnh xây dựng một rào chắn ngay biên giới và túc trực canh gác tránh để bị đột kích như trước nữa, một lần sai lầm là quá đủ rồi. Tần Chi Hồng sau khi về đến cổng thành cũng được hoàng đế đích thân tiếp đón cũng coi như là chiến công lần này của nữ tướng quân có tầm ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với hoàng đế nói riêng và Lai Minh nói chung.
"Hoàng đế, sức khoẻ của người đang không được tốt nên không cần phải ra đến tận đây để tiếp đón thần đâu, sức khoẻ của người là trên hết với lại đây cũng là trách nhiệm đối với một tướng quân như thần."
Tần Chi Hồng thấy hoàng đế đang khách sáo với mình mà cảm thấy áy náy, cô quỳ xuống để đáp lễ nhưng được hoàng đế đỡ đứng dậy, ông vừa ho vừa nói.
"Tần tướng quân, khanh đã vất vả rồi.."
" Hoàng đế, hãy vào trong để tránh bị gió gián tiếp làm giảm sức khoẻ của người."
Hoàng đế và Tần tướng quân đi vào trong cung, các cung nữ đang cầm ô và binh lính bảo vệ cũng đi theo ở phía sau. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng rồi nhìn xuống nữ tướng quân, ông vội vàng ban ý chỉ.
"Tần Chi Hồng hãy nhận lệnh. Theo như lời đã hứa, vì khanh đã giành lại được Thanh Long nên trẫm ban cho khanh chức Đại tướng quân như một lời khen thưởng, người đâu!?"
Hoàng đế vừa dứt câu, từ phía cánh cửa là thái giám đi vào trên tay cầm theo một cái khay đang được trùm bởi chiếc khăn màu đỏ để giấu đi thứ to lớn bên trong, thái giám đi đến trước mặt của nữ tướng quân đang quỳ gối và chấp tay nhận lệnh, chờ đợi một tên lính đang tháo chiếc mũ tướng quân màu bạc ở trên đầu của Tần Chi Hồng xuống và thái giám cũng bắt đầu gỡ chiếc khăn màu đỏ ra để lộ chiếc mũ màu vàng dành cho đại tướng quân. Thái giám giúp cô đội nó lên xong cầm khay trống lùi ra sau, Tần Chi Hồng chấp tay lạy một cái để tạ ơn.
"Tạ ơn hoàng đế."
Hoàng đế quan sát xong gật gù sau đó ông bắt đầu ho dữ dội.
"Thưa hoàng đế, thần nhất định sẽ làm trọn trách nhiệm của mình, sẽ không để hoàng đế phải thất vọng."
"Trẫm thì không sao nhưng đối với hoàng hậu thì ta rất lo cho nàng."
"Thần không biết người đang lo cho hoàng hậu về vấn đề gì ạ? Nếu nói đến sự an nguy của hoàng hậu nhất định thần sẽ bên cạnh bảo vệ hoàng hậu nên người cứ an tâm."
Hoàng đế nhìn đại tướng quân thở dài rồi bước xuống, thấy cung nữ định đi đến dìu mình nên ông đưa tay ra ngăn cản để một mình mình đi đến chỗ của người bên dưới. Tần Chi Hồng cũng đứng lên nhưng vẫn cúi người cung kính.
"Đó cũng là một phần thôi nhưng dù gì trẫm cũng đã lo xong toàn bộ nhiệm vụ của mình rồi. Khanh là người trẫm trông cậy nhất nên việc bảo vệ hoàng hậu... E rằng chỉ đành nhờ cậy vào khanh."
"Được hoàng đế tin tưởng là sự vinh hạnh dành cho hạ thần, nhất định thần sẽ bảo vệ hoàng hậu."
Hoàng đế nhìn người trước mặt rồi gật đầu, ông đặt tay lên vai của cô rồi vỗ nhẹ vài cái, gượng lên một nụ cười mệt mỏi.
"Khanh về nghỉ ngơi đi, đã vất vả cho khanh rồi."
Tần Chi Hồng cúi người tuân chỉ.
"Hạ thần xin cáo lui."
Quả thật chuyện vui cứ đến liên tục với cô, vừa lập được chiến công vừa không để bản thân mình bị thương, vừa có được những món bảo vật và vừa được ban cho chức vụ lớn nhất trong cấp bậc tướng quân. Đây là một sự kiện chắc chắn cô sẽ không thể quên trong đời.
"Hạ thần thỉnh an hoàng hậu."
Tần Chi Hồng bước từ cửa đi vào cung kính hành lễ làm Lưu Mã Kiều có chút giật mình, nàng trong lúc đang buồn chán được gặp mặt người này cũng cảm thấy vui lên được một phần. Nàng gật đầu sau đó liền nhận được thứ gì đó từ cô, cầm lấy chiếc hộp nhỏ trên tay nàng to mắt ngạc nhiên nhìn.
"Lại tặng ta thứ gì đây?"
"Hoàng hậu tò mò thì cứ mở ra xem đi, tuy có hơi bị lỗi đôi chút nhưng đây cũng là món quà ý nghĩa."
Lưu Mã Kiều cũng không khách khí mở nắp hộp ra để lộ bên trong là một tấm ngọc bội màu xanh ngọc có tua rua màu đỏ, bên cạnh đó là một lá bùa bình an. Tần Chi Hồng mỉm cười rồi giải thích.
"Ở Thanh Long cũng có một nghệ nhân rất cao tay mà hạ thần có cơ hội làm quen và học hỏi, vì vấn đề thời gian nên thần không thể mày mò và thực hiện một cách kỹ lưỡng chi tiết được, mong hoàng hậu không chê trách."
Nàng cầm tấm ngọc bội trên tay, không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng thứ đáng chú ý nhất đó chính là nét chữ được khắc bên trên. Là chữ Lưu Mã Kiều tên của nàng không những thế hai bên còn được vẽ hình dáng hai chú chim đang tung cánh.
"Là do ngươi làm?"
Cô khẽ gật đầu giải thích "Ngọc bội là do ông ấy làm còn hình khắc trên đó là do một tay thần làm."
"Vậy tại sao lại là chim mà không phải là thứ khác?"
Lưu Mã Kiều thắc mắc nhíu mày hỏi nhưng cô chỉ mỉm cười rồi gãi đầu.
"Đơn giản vì thần muốn hoàng hậu được tự do tung cánh như những chú chim này vậy, bây giờ và sau này sẽ không bị thứ gì ràng buộc, có thể được tung bay khắp nơi, được làm những gì mình thích và được yêu những gì mình yêu."
Tần Chi Hồng biết rõ quá khứ đen tối của người này rồi vậy tại sao không giúp người này một tay quên đi? Mặc cho có bị gọi là lấy lòng đi chăng nữa cô cũng không quan tâm, vấn đề là để Lưu Mã Kiều nhận ra được vẫn còn có người đồng cảm và hiểu cho mình, thế là đủ. Đúng thật là nàng dần có cảm tình với vị tướng quân này rồi, khoé mắt nàng bỗng đỏ lên và biết được mình sắp rơi lệ vì xúc động nên gạt nó đi bằng cách bật cười thành tiếng làm người kia có chút giật mình và khó hiểu.
"Ta đã từng hành hạ ngươi đến sắp mất cả tính mạng vậy mà ngươi lại hết lần này đến lần khác đối tốt với ta!?"
"Chuyện đó hoàng hậu cứ an tâm, thần không để bụng và trong lòng cũng không giữ tâm niệm muốn trả thù. Chỉ là tình cảm giữa người với người, thần cảm thấy đồng cảm với hoàng hậu, muốn được an ủi người từ cách nhỏ nhất."
"Vậy... Nghĩa là ngươi đang thương hại ta?"
Tần Chi Hồng mỉm cười lắc đầu nhìn người trước mặt, nếu đây không phải là hoàng hậu nương nương thì cô đã xoa đầu người này một cái rồi. Dáng vẻ của nàng bây giờ không khác gì một tiểu hài nhi đang làm vẻ mặt đáng thương để vòi người lớn mua kẹo hồ lô, trông rất khả ái.
"Người đừng nghĩ nhiều nữa, chắc chắn sẽ không phải là thương hại."
Lưu Mã Kiều ồ lên một tiếng cất ngọc bội về chỗ cũ, bây giờ mới nhận ra vấn đề khác biệt ở người này, nàng nhìn chiếc mũ màu vàng cô đang đội rồi cất tiếng hỏi.
"Ngươi là..."
"Thần hiện đã là đại tướng quân rồi."
Cô gật đầu rồi kể toàn bộ câu chuyện giữa mình và hoàng đế khi nãy, xem ra hoàng đế đã lo cho nàng quá rồi đến cả sức khoẻ đang suy yếu vẫn một lòng muốn căn dặn về vấn đề mai sau của nàng. Lưu Mã Kiều không biết phải trả ơn cho người đàn ông đó thế nào chỉ biết một lòng trung thành và tận tụy với đất nước để không uổng công sức hoàng đế đã gầy dựng bấy lâu nay.
Tần Chi Hồng sau khi được ăn no nê trong lúc nghỉ ngơi thì được một cô bé đi đến tặng cho mình một quả táo đỏ trông rất bắt mắt và ngon miệng. Cô nhìn gương mặt khả ái với hai đôi má ửng hồng của cô bé thiệt là muốn nhéo một cái.
" Đa tạ tướng quân đã giúp cho con được trở về nhà của mình, đây là món quà dành cho người."
"Thật sao? Ngươi tặng nó cho ta?"
Tần Chi Hồng chỉ vào quả táo rồi chỉ ngược về mình, thấy cô bé gật đầu cô mới bật cười xoa đầu nó đồng thời nhận lấy món quà nhỏ bé. Chưa kịp nói lời cảm ơn thì từ xa đã nghe thấy giống nói của ai đó, cô quay sang nhìn bắt gặp một người phụ nữ chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng liền bế đứa trẻ trên tay.
"Tiểu Ái sao con lại đến đây làm phiền tướng quân? Tướng quân Tần xin tha tội vì đã thất lễ với người."
Người phụ nữ ấy ôm lấy đứa con của mình mà liên tục cúi đầu tạ lỗi với cô nhưng cũng không biết vì sao người này lại làm vậy.
"Ngươi sao vậy? Đứa trẻ đó chỉ muốn tặng quà tạ ơn ta thôi mà?"
Tần Chi Hồng đưa thứ mình đang cầm trên tay ra để làm bằng chứng sau đó đưa lên miệng cắn một phát, hai mẹ con nhìn nhau rồi lại nhìn vị tướng quân ngay trước mặt. Người mẹ thả đứa con mình xuống rồi ngại ngùng giải thích.
"Tôi nghe mọi người đồn đại rằng tướng quân Tần là một người rất có uy lực nhưng cũng không kém phần khó tính, rất ghét ai làm phiền nên tôi mới sợ hãi như vậy, sợ con tôi đã làm phật lòng người."
"Haha, hoá ra là tin đồn nhảm nhí thôi à?"
Tần Chi Hồng bật cười rồi đứng lên làm hai mẹ con đang nắm tay nhau liền lùi về sau vài bước.
"Ta làm gì khó tính chứ? Các ngươi cũng tin à!?"
Đang nói chuyện thì từ xa có một tên lính vội vã đi đến báo tin rằng tướng quân Bình đã tỉnh dậy nên cô vội vã nói lời tạm biệt với hai mẹ con nhà đó rồi chạy đi về nơi mà Bình tướng quân đang được trị thương.
"Bình tướng quân ngươi sao rồi?"
Vén tấm màn sang một bên cô cúi người đi vào vì cánh cửa khá thấp so với chiều cao của mình, người đang nằm trên giường thấy vậy liền ngồi dậy.
"Ta cũng đã đỡ nhiều rồi, đa tạ tướng quân Tần đã quan tâm."
"Ngươi khách sáo gì chứ!? Đã cùng cấp bậc với nhau thì nên quan tâm nhau một chút là lẽ thường tình mà!"
Tần Chi Hồng ngồi xuống bên cạnh Bình tướng quân, cô chợt nhớ ra nên vào vấn đề chính hỏi ngay.
"Vết thương của ngươi sao rồi? Có thấy đau không?"
"Tướng quân nhắc ta mới nhớ, thật kỳ lạ vết thương nghiêm trọng như thế này mà ta lại không cảm thấy đau, giống như vết thương chỉ là một thứ đang hiện hữu ngay trước mắt nhưng lại vô hình đối với ta vậy."
Nghe người này nói vậy cô mới chắc nịch hơn về công dụng của viên tiên đơn ấy, quả là thứ đáng để người khác mong muốn bảo sao tên nào cũng muốn có được nó cho bằng được. Tần Chi Hồng nhoẻn miệng cười sau đó vỗ lên vai của Bình tướng quân.
"Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về."
"Đa tạ tướng quân."
...
Hoàng đế sau gần 10 ngày lo lắng như ngồi trên đóng lửa bây giờ nghe tin báo rằng quân Lai Minh đã giành được chiến thắng liền thở phào nhẹ nhõm, ông hài lòng khi đã giao nhiệm vụ cho đúng người cũng như hiện tại nửa giang sơn ấy đã trọn vẹn thuộc về Lai Minh. Ông đã ban lệnh xây dựng một rào chắn ngay biên giới và túc trực canh gác tránh để bị đột kích như trước nữa, một lần sai lầm là quá đủ rồi. Tần Chi Hồng sau khi về đến cổng thành cũng được hoàng đế đích thân tiếp đón cũng coi như là chiến công lần này của nữ tướng quân có tầm ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với hoàng đế nói riêng và Lai Minh nói chung.
"Hoàng đế, sức khoẻ của người đang không được tốt nên không cần phải ra đến tận đây để tiếp đón thần đâu, sức khoẻ của người là trên hết với lại đây cũng là trách nhiệm đối với một tướng quân như thần."
Tần Chi Hồng thấy hoàng đế đang khách sáo với mình mà cảm thấy áy náy, cô quỳ xuống để đáp lễ nhưng được hoàng đế đỡ đứng dậy, ông vừa ho vừa nói.
"Tần tướng quân, khanh đã vất vả rồi.."
" Hoàng đế, hãy vào trong để tránh bị gió gián tiếp làm giảm sức khoẻ của người."
Hoàng đế và Tần tướng quân đi vào trong cung, các cung nữ đang cầm ô và binh lính bảo vệ cũng đi theo ở phía sau. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng rồi nhìn xuống nữ tướng quân, ông vội vàng ban ý chỉ.
"Tần Chi Hồng hãy nhận lệnh. Theo như lời đã hứa, vì khanh đã giành lại được Thanh Long nên trẫm ban cho khanh chức Đại tướng quân như một lời khen thưởng, người đâu!?"
Hoàng đế vừa dứt câu, từ phía cánh cửa là thái giám đi vào trên tay cầm theo một cái khay đang được trùm bởi chiếc khăn màu đỏ để giấu đi thứ to lớn bên trong, thái giám đi đến trước mặt của nữ tướng quân đang quỳ gối và chấp tay nhận lệnh, chờ đợi một tên lính đang tháo chiếc mũ tướng quân màu bạc ở trên đầu của Tần Chi Hồng xuống và thái giám cũng bắt đầu gỡ chiếc khăn màu đỏ ra để lộ chiếc mũ màu vàng dành cho đại tướng quân. Thái giám giúp cô đội nó lên xong cầm khay trống lùi ra sau, Tần Chi Hồng chấp tay lạy một cái để tạ ơn.
"Tạ ơn hoàng đế."
Hoàng đế quan sát xong gật gù sau đó ông bắt đầu ho dữ dội.
"Thưa hoàng đế, thần nhất định sẽ làm trọn trách nhiệm của mình, sẽ không để hoàng đế phải thất vọng."
"Trẫm thì không sao nhưng đối với hoàng hậu thì ta rất lo cho nàng."
"Thần không biết người đang lo cho hoàng hậu về vấn đề gì ạ? Nếu nói đến sự an nguy của hoàng hậu nhất định thần sẽ bên cạnh bảo vệ hoàng hậu nên người cứ an tâm."
Hoàng đế nhìn đại tướng quân thở dài rồi bước xuống, thấy cung nữ định đi đến dìu mình nên ông đưa tay ra ngăn cản để một mình mình đi đến chỗ của người bên dưới. Tần Chi Hồng cũng đứng lên nhưng vẫn cúi người cung kính.
"Đó cũng là một phần thôi nhưng dù gì trẫm cũng đã lo xong toàn bộ nhiệm vụ của mình rồi. Khanh là người trẫm trông cậy nhất nên việc bảo vệ hoàng hậu... E rằng chỉ đành nhờ cậy vào khanh."
"Được hoàng đế tin tưởng là sự vinh hạnh dành cho hạ thần, nhất định thần sẽ bảo vệ hoàng hậu."
Hoàng đế nhìn người trước mặt rồi gật đầu, ông đặt tay lên vai của cô rồi vỗ nhẹ vài cái, gượng lên một nụ cười mệt mỏi.
"Khanh về nghỉ ngơi đi, đã vất vả cho khanh rồi."
Tần Chi Hồng cúi người tuân chỉ.
"Hạ thần xin cáo lui."
Quả thật chuyện vui cứ đến liên tục với cô, vừa lập được chiến công vừa không để bản thân mình bị thương, vừa có được những món bảo vật và vừa được ban cho chức vụ lớn nhất trong cấp bậc tướng quân. Đây là một sự kiện chắc chắn cô sẽ không thể quên trong đời.
"Hạ thần thỉnh an hoàng hậu."
Tần Chi Hồng bước từ cửa đi vào cung kính hành lễ làm Lưu Mã Kiều có chút giật mình, nàng trong lúc đang buồn chán được gặp mặt người này cũng cảm thấy vui lên được một phần. Nàng gật đầu sau đó liền nhận được thứ gì đó từ cô, cầm lấy chiếc hộp nhỏ trên tay nàng to mắt ngạc nhiên nhìn.
"Lại tặng ta thứ gì đây?"
"Hoàng hậu tò mò thì cứ mở ra xem đi, tuy có hơi bị lỗi đôi chút nhưng đây cũng là món quà ý nghĩa."
Lưu Mã Kiều cũng không khách khí mở nắp hộp ra để lộ bên trong là một tấm ngọc bội màu xanh ngọc có tua rua màu đỏ, bên cạnh đó là một lá bùa bình an. Tần Chi Hồng mỉm cười rồi giải thích.
"Ở Thanh Long cũng có một nghệ nhân rất cao tay mà hạ thần có cơ hội làm quen và học hỏi, vì vấn đề thời gian nên thần không thể mày mò và thực hiện một cách kỹ lưỡng chi tiết được, mong hoàng hậu không chê trách."
Nàng cầm tấm ngọc bội trên tay, không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng thứ đáng chú ý nhất đó chính là nét chữ được khắc bên trên. Là chữ Lưu Mã Kiều tên của nàng không những thế hai bên còn được vẽ hình dáng hai chú chim đang tung cánh.
"Là do ngươi làm?"
Cô khẽ gật đầu giải thích "Ngọc bội là do ông ấy làm còn hình khắc trên đó là do một tay thần làm."
"Vậy tại sao lại là chim mà không phải là thứ khác?"
Lưu Mã Kiều thắc mắc nhíu mày hỏi nhưng cô chỉ mỉm cười rồi gãi đầu.
"Đơn giản vì thần muốn hoàng hậu được tự do tung cánh như những chú chim này vậy, bây giờ và sau này sẽ không bị thứ gì ràng buộc, có thể được tung bay khắp nơi, được làm những gì mình thích và được yêu những gì mình yêu."
Tần Chi Hồng biết rõ quá khứ đen tối của người này rồi vậy tại sao không giúp người này một tay quên đi? Mặc cho có bị gọi là lấy lòng đi chăng nữa cô cũng không quan tâm, vấn đề là để Lưu Mã Kiều nhận ra được vẫn còn có người đồng cảm và hiểu cho mình, thế là đủ. Đúng thật là nàng dần có cảm tình với vị tướng quân này rồi, khoé mắt nàng bỗng đỏ lên và biết được mình sắp rơi lệ vì xúc động nên gạt nó đi bằng cách bật cười thành tiếng làm người kia có chút giật mình và khó hiểu.
"Ta đã từng hành hạ ngươi đến sắp mất cả tính mạng vậy mà ngươi lại hết lần này đến lần khác đối tốt với ta!?"
"Chuyện đó hoàng hậu cứ an tâm, thần không để bụng và trong lòng cũng không giữ tâm niệm muốn trả thù. Chỉ là tình cảm giữa người với người, thần cảm thấy đồng cảm với hoàng hậu, muốn được an ủi người từ cách nhỏ nhất."
"Vậy... Nghĩa là ngươi đang thương hại ta?"
Tần Chi Hồng mỉm cười lắc đầu nhìn người trước mặt, nếu đây không phải là hoàng hậu nương nương thì cô đã xoa đầu người này một cái rồi. Dáng vẻ của nàng bây giờ không khác gì một tiểu hài nhi đang làm vẻ mặt đáng thương để vòi người lớn mua kẹo hồ lô, trông rất khả ái.
"Người đừng nghĩ nhiều nữa, chắc chắn sẽ không phải là thương hại."
Lưu Mã Kiều ồ lên một tiếng cất ngọc bội về chỗ cũ, bây giờ mới nhận ra vấn đề khác biệt ở người này, nàng nhìn chiếc mũ màu vàng cô đang đội rồi cất tiếng hỏi.
"Ngươi là..."
"Thần hiện đã là đại tướng quân rồi."
Cô gật đầu rồi kể toàn bộ câu chuyện giữa mình và hoàng đế khi nãy, xem ra hoàng đế đã lo cho nàng quá rồi đến cả sức khoẻ đang suy yếu vẫn một lòng muốn căn dặn về vấn đề mai sau của nàng. Lưu Mã Kiều không biết phải trả ơn cho người đàn ông đó thế nào chỉ biết một lòng trung thành và tận tụy với đất nước để không uổng công sức hoàng đế đã gầy dựng bấy lâu nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.