Y Đạo Quan Đồ

Chương 1326: Ai cao minh hơn? (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Chương Bích Quân nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập đồng tình, tuy rằng bà ấy còn có hoài nghi đối với Trương Dương, thế nhưng thành phần hoài nghi cũng nhỏ hơn nhiều so với trước lúc gặp mặt. Bà ấy áy náy nói: Tôi cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, nếu như không phải tôi phái Dạ Oanh đi chấp hành nhiệm vụ lần này, bi kịch như vậy có thể sẽ không sẽ phát sinh, đối với chúng tôi, thân là người giữ gìn an toàn quốc gia, có một số việc là không cách nào lựa chọn.

Trương Dương nhìn Chương Bích Quân nói: Bà có lựa chọn!

Chương Bích Quân nội tâm cả kinh.

Trương Dương nói: Nếu như bà sớm nói cho tôi biết hành tung của Lệ Phù, nếu như bà không coi đây là điều kiện áp chế tôi, tôi có thể sớm một bước chạy tới bên cạnh cô ấy, có thể cô ấy vẫn được cứu!

Xin lỗi! Chỉ có Chương Bích Quân mới rõ ràng những lời này của mình rốt cuộc có bao nhiêu thành phần chân thành ở bên trong.

Trương Dương đứng lên lắc đầu nói: Tôi không hy vọng có bất luận liên hệ gì với bà!

Nhìn bóng lưng của Trương Dương đi xa, biểu tình trên mặt Chương Bích Quân có vẻ có chút hoang mang. Xuyên qua cửa sổ, thấy Trương Dương đi vào phòng tạm trú kinh thành tỉnh Bình Hải. Chương Bích Quân cầm lấy điện thoại, cấp tốc gọi cho một dãy số: Tôi đã gặp hắn!

Thế nào?

Lời nói của hắn không có nhiều sơ hở.

Tên nhóc này rất không đơn giản, cẩn thận trên hết!

Đêm đó Chu Hưng Quốc cùng Chu Hưng Dân đi tới phòng tạm trú kinh thành tỉnh Bình Hải, cùng tới còn có Từ Kiến Cơ, Chu Hưng Quốc cũng không có mời Tiết Vĩ Đồng, bởi vì cô em gái này thật sự là có cái miệng không thể ngăn cản, bạn bè bình thường cùng một chỗ nói cái gì cũng không sao, nhưng hiện tại anh họ Chu Hưng Dân ở đây, hắn đã là tỉnh trưởng Bình Hải, lỡ như Tiết Vĩ Đồng đem chuyện gì không tốt nói ra, chẳng phải là làm người xấu hổ.

Trương Dương và vị tỉnh trưởng Bình Hải là gặp mặt lần đầu tiên, đương nhiên muốn cho người ta lưu lại một ấn tượng tốt đẹp. xe của Chu Hưng Quốc vừa đến, Trương Dương cũng đã chờ tại bãi đỗ xe, đương nhiên đợi không chỉ có là một mình hắn, còn có chủ nhiệm phòng tạm trú kinh thành tỉnh Bình Hải Quách Thụy Dương cũng cùng hắn chờ.

Chu Hưng Dân xuống xe, Quách Thụy Dương cười nghênh đón: Xin chào Chu tỉnh trưởng!

Chu Hưng Dân năm nay bốn mươi sáu tuổi, thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thực tế, ông ta và Chu Hưng Quốc lớn lên cũng không giống nhau, thân hình cao lớn, nụ cười trên mặt rất hòa hợp, bất quá phía sau nụ cười tựa hồ có cảm giác xa cách, làm cho có cảm giác ông ta cũng không dễ tiếp cận, Chu Hưng Dân và Quách Thụy Dương nắm tay nói: Quách chủ nhiệm trở về lúc nào?



Quách Thụy Dương cười nói: Ngày nghỉ kết thúc liền trở về, công tác bên này bận quá, không dám dừng lại.

Chu Hưng Dân nói: Công tác của phòng tạm trú kinh thành rất khổ cực! Ánh mắt của ông rơi vào trên mặt của Trương Dương, mỉm cười vươn tay: Trương Dương!

Trương Dương mỉm cười đi tới trước mặt của ông, rất cung kính đem hai tay ra, đây là muốn biểu hiện ra tôn trọng đối với lãnh đạo, cầm tay của Chu Hưng Dân nói: Chu tỉnh trưởng, xin chào ngài! Chúc ngài năm mới đại cát vạn sự như ý!

Chu Hưng Dân không nhịn được nở nụ cười: Cái chúc tết này quả thật có chút muộn, hôm nay mùng mấy rồi?

Bên kia Chu Hưng Quốc nói: Mùng mười.

Trương Dương nói: Mười lăm vẫn còn là tết!

Chu Hưng Dân vui vẻ gật đầu nói: Nói không sai, bất quá đừng chỉ lo lễ mừng năm mới, đem công tác quên sạch, cậu gươi ở kinh thành không ít ngày rồi phải không? Sao còn không quay về Đông Giang? Chổ này có cái gì cho cậu lo lắng? Có chút vui đến quên cả trời đất à?

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng Người hói đầu đừng cười lão hòa thượng, làm như ông tốt lành hơn tôi vậy. Tôi không quay về Bình Hải, ông cũng không trở lại. Ngoài miệng lại nói: Tôi ở lại bàn chuyện chiêu thương, Bình Hải thiếu tôi vẫn hoạt động được nhưng thiếu Chu tỉnh trưởng thì không thể hoạt động được.”

Chu Hưng Dân cười tủm tỉm nhìn Trương Dương, trong lòng nói tên nhóc này bắt đầu lôi mình vào rồi, cậu nói là tôi cũng không trở về? Chu Hưng Dân không đi là có lý do, ông bị phái đến Bình Hải tiền nhiệm là chuyện tương đối đột nhiên, bên này còn có rất nhiều chuyện chưa có hoàn thành, thật ra ông vốn định đến đây từ năm trước, nhưng Bình Hải bên kia vẫn có việc, lúc ông chân chính đến kinh thành đã là mùng bốn đầu năm, lúc này mới ở lại một tuần, không chỉ muốn vội vàng giải quyết công tác, còn muốn đến nhà chúc tết một số tiền bối, ngày mai chuẩn bị trở về.

Quách Thụy Dương dẫn bọn họ đến phòng Đông Giang ngồi, các phòng trong phòng tạm trú kinh thành tỉnh có mệnh danh cùng với tên gọi của các tỉnh thành, phòng Đông Giang là phòng lớn nhất cũng là xa hoa nhất.

Chu Hưng Dân sau khi ngồi xuống nói: Tôi nghe nói đồng chí Thiên Chính cũng tới kinh thành.

Quách Thụy Dương gật đầu nói: Bí thư Lương sáng sớm đi rồi, ông ấy không biết buổi tối ngài muốn tới. Thật ra quan hệ cá nhân của Quách Thụy Dương và Lương Thiên Chính rất tốt, thế nhưng Chu Hưng Dân không muốn cho Lương Thiên Chính buổi tối đến đây, cho nên Quách Thụy Dương cũng không nhiều lời, nếu như gã nói cho Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính buổi tối khẳng định ở chỗ này đợi, Quách Thụy Dương không biết tính tình của Chu Hưng Dân, nếu như Chu Hưng Dân cho rằng mình không giữ mồm giữ miệng ngược lại không tốt, cho nên gã không có thông báo Lương Thiên Chính.

Chu Hưng Dân nói: Tôi lần này tới chủ yếu là nhìn phòng tạm trú kinh thành, thuận tiện gặp mặt tiểu Trương. Chu Hưng Dân chút ra chủ đề, Quách Thụy Dương bởi vậy cũng rõ ràng, mình không thông báo Lương Thiên Chính là đúng. Chu Hưng Dân thân là tỉnh trưởng, lại có thể chủ động tới đây gặp mặt Trương Dương, đủ thấy Chu Hưng Dân coi trọng đối với Trương Dương, Quách Thụy Dương đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, hiện tại người đứng đầu Bình Hải dù sao cũng là Tống Hoài Minh, Chu Hưng Dân muốn vào chung hàng với Tống Hoài Minh, ra tay từ Trương Dương cũng là một chổ tốt.

Tuy rằng tiệc tối cùng ngày đãi tại phòng Đông Giang, thế nhưng thức ăn cũng không phô trương, Quách Thụy Dương ở tại vị trí chủ nhiệm của phòng tạm trú kinh thành đã nhiều năm, phương diện thể nghiệm và quan sát tâm tư của lãnh đạo gã làm rất tốt, hầu như mỗi một lãnh đạo đều ghét phô trương, quá phô trương cũng bị phê bình, thế nhưng quá keo kiệt, cũng không nhất định có thể đủ làm lãnh đạo thích, cho nên độ nắm chắc rất quan trọng, tốt quá hoá dở mà dở quá hóa tệ, Chu Hưng Dân mở tiệc chiêu đãi cũng dựa trên nguyên tắc này. Tính luôn gã, tổng cộng năm người, đồ ăn không nên nhiều, nhưng mỗi dạng đồ ăn đều có đặc sắc, rượu cũng không có chọn rượu Mao Đài rượu Ngũ Lương các loại, mà là dùng Thanh Giang Đặc Cung, nếu nói giá cả thì nó chẳng kém hơn hai cái trước bao nhiêu, nhưng tương đối mà nói thì bớt phô trương rất nhiều.



Chu Hưng Dân rất ít uống rượu, chỉ là tượng trưng uống ba ly, ông là lãnh đạo cao nhất ngày hôm nay, ông không uống, người khác đương nhiên không khuyên ông uống, Quách Thụy Dương rõ ràng mình nhiệm vụ chủ yếu của ngày hôm nay là tiếp đãi, không phải bồi rượu, cái gọi là tiếp đãi, cũng là nghênh tiếp tốt, chiêu đãi tốt, tối đa hơn chút nữa là góp mặt, bồi theo không phải là trách nhiệm của gã, hơn nữa Chu Hưng Dân lần này đến đây chủ yếu là vì Trương Dương, mà không phải vì gã, cho nên Quách Thụy Dương ngồi không bao lâu thì mượn cớ đi ra ngoài.

Đề chủ đêm đó Chu Hưng Dân nói chủ yếu quay chung quanh khu nội thành mới của Đông Giang, Trương Dương kinh ngạc phát hiện, vị tỉnh trưởng mới này rất quen thuộc đối với đối với nghiệp vụ khu nội thành mới, đã tới trình độ thuộc như lòng bàn tay. Bởi vậy có thể thấy được Chu Hưng Dân đối với công tác của Bình Hải đã tốn không ít công phu. Đương nhiên cái này cũng có quan hệ nhất định với Chu Hưng Quốc, hiện tại Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ hai người đều đầu tư tại Đông Giang, không ít lần ở trước mặt Chu Hưng Dân nhắc tới việc này.

Trương Dương vốn định ngay mặt đề ra suy nghĩ muốn thay đổi hoàn cảnh, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tốt, chuyện này vẫn là Chu Hưng Dân chủ động nhắc tới, tiệc tối đang tiến hành, Chu Hưng Dân hỏi: Tiểu Trương à, tôi nghe nói, cậu muốn đổi hoàn cảnh?

Trương Dương nhìn Chu Hưng Quốc, cảm giác đầu tiên cũng là Chu Hưng Quốc nói, Chu Hưng Quốc vẻ mặt vô tội nói: Cậu đừng nhìn tôi, chuyện này tôi cũng không nói. Chu Hưng Dân cười nói: Hai ngày trước ta đi đến chổ Văn phó tổng lý chúc tết, ông ấy nhắc tới chuyện này.

Trương Dương mới rõ ràng, xem ra cha nuôi lần này thật sự đem lời của mình nói đặt ở trong lòng, hắn cười cười nói: Tôi cũng là thuận miệng nói, bất quá. . .

Chu Hưng Dân nói: Bất quá cái gì? Có lo lắng gì cứ việc nói với tôi, tất cả mọi người đều là người một nhà, chỉ cần không trái với nguyên tắc, tôi nhất định sẽ tận lực trợ giúp cậu.”Một câu người một nhà cấp tốc kéo gần khoảng cách của Trương Dương và ông lại, hai người tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng liên hệ giữa bọn họ thật sự là không ít, cái khác không nói, Chu Hưng Quốc vừa là đại ca kết bái của Trương Dương vừa là em họ của Chu Hưng Dân, chỉ cần là tầng quan hệ này đã vô cùng thân cận, tại quan trường Trung Quốc muốn từ ngăn chặn hai chữ nhân tình này căn bản là không có khả năng.

Chu Hưng Dân nếu nói ra đến mức này, Trương Dương cũng sẽ không giấu diếm, hắn nâng ly rượu kính Chu Hưng Dân một ly, Chu Hưng Dân vẫn là nhấp môi, Trương đại quan nhân thì thật sự uống cạn ly này, uống xong nói: Chu tỉnh trưởng, tôi cũng không gạt ngài, nếu như tiếp tục công tác tại khu nội thành mới Đông Giang, tôi cảm giác áp lực rất lớn.

Chu Hưng Dân mỉm cười nói: Hy vọng áp lực của cậu không phải do tôi dựng lên.

Trương Dương cuống quít lắc đầu.

Chu Hưng Dân cũng chỉ là vui đùa mà thôi, ông hạ ly rượu xuống nói: Thật ra chuyện này tất cả mọi người rất lý giải, khi Tống bí thư còn chưa triển khai công tác, làm việc khẳng định là khó, không thể buông tay mà làm, ưu thế của c tự nhiên cũng không thể nào phát huy.

Trương Dương phát hiện vị tỉnh trưởng mới tới rất am hiểu ý người, hắn gật đầu nói: Có thể là tôi lo lắng nhiều.

Chu Hưng Dân nói: Chúng ta ở tại Bình Hải là quan hệ cấp trên cấp dưới, rời đi Bình Hải, cũng là bạn bè, cũng là anh em. Nnhững lời này của Chu Hưng Dân giống như là tự hạ thân phận, thế nhưng loại tư thái hạ thấp của ông ta chiếm được không ít hảo cảm của Trương Dương. Chu Hưng Dân ngày hôm nay đến đây căn bản không có bày ra cái vẻ tỉnh trưởng, người ta là từ góc độ của một người anh cả, một người bạn tới thăm mình, con người Trương Dương sợ nhất cũng là kính, người ta kính hắn một thước, hắn phải đáp lễ người ta một trượng, nếu như Chu Hưng Dân biểu hiện thái độ ngạo mạn, Trương đại quan nhân mới mặc kệ ông ta là thân phận gì.

Chu Hưng Dân nói: Làm một người đại ca, tôi phải nói cậu hai câu, thật ra thợ khéo tác làm ở đâu đều như nhau, không cần lo lắng nhiều, làm tốt công tác của cậu, vô luận người khác nói cái gì, nếu như một người, cả ngày đều phải lưu ý suy nghĩ của người khác, vậy tôi thấy hắn cái gì cũng làm không tốt, cái gì cũng đều làm không được.

Mặt của Trương Dương có chút phát nóng, lời của Chu Hưng Dân đích thật là một nhắc nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook