Chương 1786: Ai sợ ai? (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Cung Hoàn Sơn nói: Đúng vậy, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho dù là Bắc Cảng không tốt thì tôi tin đồng chí Hồng Cương cũng sẽ không tới mức đi nói xấu Bắc Cảng với bên ngoài.
Tưởng Hồng Cương cao giọng nói: Thị trưởng Cung, lời này của anh là có ý gì? Tôi chỉ nhắn lại ý kiến của lãnh đạo tỉnh, chẳng lẽ anh hoài nghi tôi có dụng tâm khác ư? Anh nếu không tin tôi thì cứ gọi điện thoại đến hỏi bí thư Tống đi, xem xem y có phải từng nói vậy không?
Tưởng Hồng Cương đoán chắc Cung Hoàn Sơn không thể tới chỗ Tống Hoài Minh đối chất, nhưng những lời vừa rồi của hắn đã kéo cả Tống Hoài Minh vào là không sáng suốt, chỉ có thể khiến mọi người nhìn thấy hắn thiếu vững tâm, thậm chí có người cảm thấy hắn đang cáo mượn oai hùm, lôi Tống Hoài Minh ra để dọa người ta.
Cung Hoàn Sơn còn muốn nói tiếp thì Hạng Thành đã chặn lại nói: Thôi, mọi người đều là đồng chí của nhau, cũng không phải có thù riêng, hơn nữa còn đều là vì muốn tốt cho Bắc Cảng, cãi nhau làm cái gì? Lại còn đỏ mặt tía tai nữa, hay lắm đấy à? Chúng ta là một đoàn đội, phải có tinh thần đoàn đội, chỉ có hợp tác với nhau mới có thể quản lý tốt nào có, tôi biết mọi người đều là đồng chí tốt, có câu con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà bẩn, làm gì có đạo lý người mình nói xấu người mình, nếu thực sự như vậy thì có còn là người nữa không?
Tưởng Hồng Cương bị nghẹn tới mức mạnh tái xanh, những lời này của Hạng Thành căn bản là mắng mình, nhưng hắn lại không tiện phản bác. Cho dù hắn muốn phản bác thì Hạng Thành cũng sẽ không cho hắn cơ hội phản bác để cơ hội phản bác, xua tay nói: Tan họp!
Tưởng Hồng Cương là người đầu tiên ra khỏi phòng họp, hắn trước giờ luôn có hàm dưỡng xuất chúng lần đầu tiên biểu hiện ra vẻ oán giận và thất thố như vậy.
Tất cả các thường ủy đều thấy lần giao phong này giữa Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương đã bại.
Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn rời khỏi cuối cùng, Cung Hoàn Sơn khi đi ra cửa với Hạng Thành thì nói khẽ: Tiểu nhân!
Tưởng Hồng Cương tuy rằng dự đoán được Hạng Thành sẽ có phản kích, nhưng không ngờ sự phản kích của y lại tới nhanh chóng và kịch liệt như vậy, trên cuộc họp thường ủy Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn kẻ xướng người hoạ khởi xướng công kích đối với hắn, Tưởng Hồng Cương thậm chí bắt đầu có chút hối hận vì đã tham gia cuộc họp thường ủy lần này. Sau khi họp xong, không không về văn phòng của mìnhmà gọi lái xe rời khỏi thị ủy, sau khi ra cửa, Tưởng Hồng Cương mới nhớ tới mình không hề định đi đâu cả, cầm di động, xem lại danh sách các cuộc gọi nhỡ, hắn gọi lại cho Đinh Cao Sơn.
Giọng nói của Đinh Cao Sơn không hề nghe ra quá nhiều vẻ khác thường, nói khẽ: Tôi ở sân gôn núi Ngọc Bình.
Tưởng Hồng Cương cảm thấy kinh ngạc, với tâm tình hiện tại của Đinh Cao Sơn còn có thể đi đánh golf ư? Mang theo vẻ mê hoặc, hắn tới Ngọc Bình.
ngồi xe điện của nhân viên công tác tới sân bóng, thấy Đinh Cao Sơn đang đứng trên đồi vung gậy, quả bóng vẽ ra một đường cong màu trắng rồi xa đó hạ xuống đằng xa.
Đinh Cao Sơn không tiếp tục đánh bóng, đưa vợt cho trợ thủ, sau đó tháo bao tay đi về phía Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương cũng chậm rãi đi về phía Đinh Cao Sơn, so với bộ pháp của hữu lực của Đinh Cao Sơn, Tưởng Hồng Cương lộ ra có chút bước chân nặng nề. Rất nhiều khi thông qua bộ pháp của một người có thể thấy được tâm tình của hắn, tâm tình của Tưởng Hồng Cương rất ngưng trọng, mà tâm tình của Đinh Cao Sơn tuy rằng không thoải mái hơn so với Tưởng Hồng Cương, nhưng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu, Đinh Cao Sơn đã làm tốt chuẩn bị đánh một trận.
Đinh Cao Sơn nói: Vừa họp à? Hắn biết Tưởng Hồng Cương sẽ không vô duyên vô cớ không tiếp điện thoại.
Tưởng Hồng Cương gật đầu nói: Thị lý mở cuộc họp thường ủy, nói về chuyện nghiêm đả tối hôm qua.
Đinh Cao Sơn nói: Đả ai? Là đả kích toàn diện hay là đả kích trọng điểm?
Tưởng Hồng Cương thở dài nói: Bí thư Hạng tự mình hạ mệnh lệnh.
Đinh Cao Sơn nói: Có người đang quan báo tư thù! Người mà hắn nói chính là Viên Hiếu Công.
Tưởng Hồng Cương nói: Cao Sơn, anh nhất định đừng xung động, xung động không giải quyết được vấn đề gì cả.
Đinh Cao Sơn nói: Em trai tôi bị người ta bắt, hiện tại muốn gán tội phản động cho hắn, ngay cả chuyện bé bằng hạt gạo trong quá khứ cũng muốn lật lại, bọn họ muốn làm gì? Muốn thông qua em trai tôi để liên đới tới tôi à, Viên Hiếu Công này cũng thâm đấy!
Tưởng Hồng Cương nói: Lần này là bí thư Hạng hạ mệnh lệnh! Hắn lặp lại lời nói vừa rồi.
Đinh Cao Sơn gật đầu, Tưởng Hồng Cương lần này biểu hiện ra vẻ vô lực của hắn rất rõ ràng, chuyện này vốn còn ôm hy vọng đối với Tưởng Hồng Cương, hy vọng hắn có thể đem chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cho dù bảo hắn làm ra một số nhượng bộ, chỉ cần có thể bình ổn chuyện này thì hắn đều sẽ nguyện ý làm, nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, năng lực của Tưởng Hồng Cương kém xa với lòng tin cường đại mà hắn biểu hiện ra trước đây. Đinh Cao Sơn là một thương nhân, hắn ủng hộ Tưởng Hồng Cương như vậy cũng không chỉ là vì bọn họ là bạn học, còn có một nguyên nhân quan trọng là hắn muốn thu hoạch được hồi báo từ trên người Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương cũng là người thông minh, hắn đương nhiên biết quan hệ của mình và Đinh Cao Sơn dựa trên cơ sở gì. Mà biểu hiện lần này của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên khiến Đinh Cao Sơn thất vọng,
Đinh Cao Sơn nói: Viên Hiếu Công hắn bản thân cũng sạch sẽ ư?
Tưởng Hồng Cương từ trong ánh mắt âm lãnh của Đinh Cao Sơn bỗng nhiên ý thức được gì đó, hắn thấp giọng khuyên nhủ: Cao Sơn, chuyện vị tất đã không còn dư địa bổ cứu.
Đinh Cao Sơn nói: Bổ cứu thể nào?
Tưởng Hồng Cương vẫn trả lời vô lực như cũ: Cao Sơn... để tôi nghĩ cách.
Đinh Cao Sơn gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tưởng Hồng Cương: Nhờ cả vào anh vậy!
Tưởng Hồng Cương không ở lại quá lâu, hắn vẫn có chút áy náy Đinh Cao Sơn Đinh Cao Sơn, cái gọi là nghĩ biện pháp của hắn thật ra là chẳng có biện pháp gì, lần này không nghi ngờ gì nữa Hạng Thành đã nắm giữ được quyền chủ động, y muốn đốt một bó lửa ở Bắc Cảng, chứng minh trong chính quyền Bắc Cảng địa vị của y vẫn là cao nhất. Về phần bó lửa này có phải là Hạng Thành muốn đốt lên đầu Đinh Cao Sơn hay không thì Tưởng Hồng Cương không thể nào biết được.
Đinh Cao Sơn nhìn rất thấu chuyện này, thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, lần nghiêm đả này của Bắc Cảng vốn là cuộc tranh quyền lực mà Tưởng Hồng Cương khơi mào với Hạng Thành, mình lúc trước đặt cược lên người Tưởng Hồng Cương, mà Tưởng Hồng Cương lại căn bản không chuẩn bị đủ thực lực để đấu với Hạng Thành, vừa mới giao phong đã bại trận, giữa hắn và Hạng Thành không có mâu thuẫn, Viên Hiếu Công trực tiếp chỉ đầu mâu vào huynh đệ bọn họ, nguyên nhân căn bản là vì oán hận tích chứa của bọn họ và Viên gia.
Sau khi nói chuyện với Tưởng Hồng Cương, Đinh Cao Sơn đã mất đi lòng tin đối với Tưởng Hồng Cương, lại càng không tin hắn sẽ tạo ra được chuyển cơ gì, trên thế giới này dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Theo suy nghĩ như vậy, Đinh Cao Sơn hẹn gặp Viên Hiếu Thương.
Đinh Cao Sơn cho rằng Viên Hiếu Thương là người thông minh nhất trong huynh đệ Viên gia, nói chuyện với người thông minh luôn dễ câu thông hơn một chút.
Viên Hiếu Thương tới đúng hẹn, khi đi tới ngọn hải đăng ở bờ biển, hắn nhìn thấy Đinh Cao Sơn đang một mình đứng trước ngọn hải đăng, nhìn ánh tịch dương và hải âu đang bay lượn trên trời.
Viên Hiếu Thương đi tới bên cạnh Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn cầm một túi thức ăn cho chim ném ra xa, mấy chục con hải âu đồng thời lao xuống, tranh đoạt chỗ thức ăn này.
Đinh Cao Sơn nói: Thực vật càng lúc càng nhiều, chim chóc càng lúc càng ít, mỗi lần tôi đến đây cho hải âu ăn, luôn nhìn thấy chúng nó tranh nhau ăn, rất nhiều lúc, còn nhìn thấy chúng tranh nhau tới đầu rơi máu chảy.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Đinh tổng nói chuyện luôn khiến người tỉnh ngộ.
Đinh Cao Sơn nói: Con người của tôi thích nói rõ ràng, làm việc cũng thích rõ ràng.
Viên Hiếu Thương nói: Người như vậy ở thời đại hiện giờ đã không còn phổ biến nữa, ha ha, tôi nói nói thật thôi, Đinh tổng đừng tức giận.
Đinh Cao Sơn nói: Tôi không tức giận, nếu bởi vì một câu, một chuyện nhỏ mà tôi cũng tức giận thì tôi không thể bước tới được ngày hôm nay.
Viên Hiếu Thương nói: Đinh tổng hôm nay tìm tôi tới đây không phải vì mời tôi tới đây nhìn anh cho chim ăn chứ?
Đinh Cao Sơn nói: Chuyện tối hôm qua anh biết không?
Viên Hiếu Thương nói: Hôm nay mới nghe nói, nghiêm đả toàn thành phố, bắt không ít phần tử bất lương.
Đinh Cao Sơn nói: Bên trong phần tử bất lương mà anh nói có một người là huynh đệ của tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Xin lỗi, con người tôi nói chuyện không biết vòng vèo, Đinh tổng chắc không vì một câu nói mà tức giận chứ?
Đinh Cao Sơn nói: Anh muốn gì?
Viên Hiếu Thương nhíu mày, câu này của Đinh Cao Sơn thật sự là quá mức trực tiếp, tuy rằng hắn minh bạch ý tứ của Đinh Cao Sơn là gì, nhưng phương thức hỏi trắng trợn như thế này vẫn khiến hắn không thích ứng kịp.
Đinh Cao Sơn nói: Tôi muốn em trai tôi bình an!
Viên Hiếu Thương nói: Đinh tổng, ai cũng muốn thân nhân của mình được bình an, tôi nghĩ anh tìm nhần người rồi, anh nên đi tìm một luật sư ưu tú.
Hai mắt Đinh Cao Sơn nhìn thẳng vào Viên Hiếu Thương: Đoạn thời gian gần đây, huynh đệ các anh phát sinh bất kỳ chuyện gì cũng không liên can tới tôi. Hắn ý thức được giữa bọn họ có thể xuất hiện vấn đề.
Tưởng Hồng Cương cao giọng nói: Thị trưởng Cung, lời này của anh là có ý gì? Tôi chỉ nhắn lại ý kiến của lãnh đạo tỉnh, chẳng lẽ anh hoài nghi tôi có dụng tâm khác ư? Anh nếu không tin tôi thì cứ gọi điện thoại đến hỏi bí thư Tống đi, xem xem y có phải từng nói vậy không?
Tưởng Hồng Cương đoán chắc Cung Hoàn Sơn không thể tới chỗ Tống Hoài Minh đối chất, nhưng những lời vừa rồi của hắn đã kéo cả Tống Hoài Minh vào là không sáng suốt, chỉ có thể khiến mọi người nhìn thấy hắn thiếu vững tâm, thậm chí có người cảm thấy hắn đang cáo mượn oai hùm, lôi Tống Hoài Minh ra để dọa người ta.
Cung Hoàn Sơn còn muốn nói tiếp thì Hạng Thành đã chặn lại nói: Thôi, mọi người đều là đồng chí của nhau, cũng không phải có thù riêng, hơn nữa còn đều là vì muốn tốt cho Bắc Cảng, cãi nhau làm cái gì? Lại còn đỏ mặt tía tai nữa, hay lắm đấy à? Chúng ta là một đoàn đội, phải có tinh thần đoàn đội, chỉ có hợp tác với nhau mới có thể quản lý tốt nào có, tôi biết mọi người đều là đồng chí tốt, có câu con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà bẩn, làm gì có đạo lý người mình nói xấu người mình, nếu thực sự như vậy thì có còn là người nữa không?
Tưởng Hồng Cương bị nghẹn tới mức mạnh tái xanh, những lời này của Hạng Thành căn bản là mắng mình, nhưng hắn lại không tiện phản bác. Cho dù hắn muốn phản bác thì Hạng Thành cũng sẽ không cho hắn cơ hội phản bác để cơ hội phản bác, xua tay nói: Tan họp!
Tưởng Hồng Cương là người đầu tiên ra khỏi phòng họp, hắn trước giờ luôn có hàm dưỡng xuất chúng lần đầu tiên biểu hiện ra vẻ oán giận và thất thố như vậy.
Tất cả các thường ủy đều thấy lần giao phong này giữa Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương đã bại.
Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn rời khỏi cuối cùng, Cung Hoàn Sơn khi đi ra cửa với Hạng Thành thì nói khẽ: Tiểu nhân!
Tưởng Hồng Cương tuy rằng dự đoán được Hạng Thành sẽ có phản kích, nhưng không ngờ sự phản kích của y lại tới nhanh chóng và kịch liệt như vậy, trên cuộc họp thường ủy Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn kẻ xướng người hoạ khởi xướng công kích đối với hắn, Tưởng Hồng Cương thậm chí bắt đầu có chút hối hận vì đã tham gia cuộc họp thường ủy lần này. Sau khi họp xong, không không về văn phòng của mìnhmà gọi lái xe rời khỏi thị ủy, sau khi ra cửa, Tưởng Hồng Cương mới nhớ tới mình không hề định đi đâu cả, cầm di động, xem lại danh sách các cuộc gọi nhỡ, hắn gọi lại cho Đinh Cao Sơn.
Giọng nói của Đinh Cao Sơn không hề nghe ra quá nhiều vẻ khác thường, nói khẽ: Tôi ở sân gôn núi Ngọc Bình.
Tưởng Hồng Cương cảm thấy kinh ngạc, với tâm tình hiện tại của Đinh Cao Sơn còn có thể đi đánh golf ư? Mang theo vẻ mê hoặc, hắn tới Ngọc Bình.
ngồi xe điện của nhân viên công tác tới sân bóng, thấy Đinh Cao Sơn đang đứng trên đồi vung gậy, quả bóng vẽ ra một đường cong màu trắng rồi xa đó hạ xuống đằng xa.
Đinh Cao Sơn không tiếp tục đánh bóng, đưa vợt cho trợ thủ, sau đó tháo bao tay đi về phía Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương cũng chậm rãi đi về phía Đinh Cao Sơn, so với bộ pháp của hữu lực của Đinh Cao Sơn, Tưởng Hồng Cương lộ ra có chút bước chân nặng nề. Rất nhiều khi thông qua bộ pháp của một người có thể thấy được tâm tình của hắn, tâm tình của Tưởng Hồng Cương rất ngưng trọng, mà tâm tình của Đinh Cao Sơn tuy rằng không thoải mái hơn so với Tưởng Hồng Cương, nhưng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu, Đinh Cao Sơn đã làm tốt chuẩn bị đánh một trận.
Đinh Cao Sơn nói: Vừa họp à? Hắn biết Tưởng Hồng Cương sẽ không vô duyên vô cớ không tiếp điện thoại.
Tưởng Hồng Cương gật đầu nói: Thị lý mở cuộc họp thường ủy, nói về chuyện nghiêm đả tối hôm qua.
Đinh Cao Sơn nói: Đả ai? Là đả kích toàn diện hay là đả kích trọng điểm?
Tưởng Hồng Cương thở dài nói: Bí thư Hạng tự mình hạ mệnh lệnh.
Đinh Cao Sơn nói: Có người đang quan báo tư thù! Người mà hắn nói chính là Viên Hiếu Công.
Tưởng Hồng Cương nói: Cao Sơn, anh nhất định đừng xung động, xung động không giải quyết được vấn đề gì cả.
Đinh Cao Sơn nói: Em trai tôi bị người ta bắt, hiện tại muốn gán tội phản động cho hắn, ngay cả chuyện bé bằng hạt gạo trong quá khứ cũng muốn lật lại, bọn họ muốn làm gì? Muốn thông qua em trai tôi để liên đới tới tôi à, Viên Hiếu Công này cũng thâm đấy!
Tưởng Hồng Cương nói: Lần này là bí thư Hạng hạ mệnh lệnh! Hắn lặp lại lời nói vừa rồi.
Đinh Cao Sơn gật đầu, Tưởng Hồng Cương lần này biểu hiện ra vẻ vô lực của hắn rất rõ ràng, chuyện này vốn còn ôm hy vọng đối với Tưởng Hồng Cương, hy vọng hắn có thể đem chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cho dù bảo hắn làm ra một số nhượng bộ, chỉ cần có thể bình ổn chuyện này thì hắn đều sẽ nguyện ý làm, nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, năng lực của Tưởng Hồng Cương kém xa với lòng tin cường đại mà hắn biểu hiện ra trước đây. Đinh Cao Sơn là một thương nhân, hắn ủng hộ Tưởng Hồng Cương như vậy cũng không chỉ là vì bọn họ là bạn học, còn có một nguyên nhân quan trọng là hắn muốn thu hoạch được hồi báo từ trên người Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương cũng là người thông minh, hắn đương nhiên biết quan hệ của mình và Đinh Cao Sơn dựa trên cơ sở gì. Mà biểu hiện lần này của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên khiến Đinh Cao Sơn thất vọng,
Đinh Cao Sơn nói: Viên Hiếu Công hắn bản thân cũng sạch sẽ ư?
Tưởng Hồng Cương từ trong ánh mắt âm lãnh của Đinh Cao Sơn bỗng nhiên ý thức được gì đó, hắn thấp giọng khuyên nhủ: Cao Sơn, chuyện vị tất đã không còn dư địa bổ cứu.
Đinh Cao Sơn nói: Bổ cứu thể nào?
Tưởng Hồng Cương vẫn trả lời vô lực như cũ: Cao Sơn... để tôi nghĩ cách.
Đinh Cao Sơn gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tưởng Hồng Cương: Nhờ cả vào anh vậy!
Tưởng Hồng Cương không ở lại quá lâu, hắn vẫn có chút áy náy Đinh Cao Sơn Đinh Cao Sơn, cái gọi là nghĩ biện pháp của hắn thật ra là chẳng có biện pháp gì, lần này không nghi ngờ gì nữa Hạng Thành đã nắm giữ được quyền chủ động, y muốn đốt một bó lửa ở Bắc Cảng, chứng minh trong chính quyền Bắc Cảng địa vị của y vẫn là cao nhất. Về phần bó lửa này có phải là Hạng Thành muốn đốt lên đầu Đinh Cao Sơn hay không thì Tưởng Hồng Cương không thể nào biết được.
Đinh Cao Sơn nhìn rất thấu chuyện này, thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, lần nghiêm đả này của Bắc Cảng vốn là cuộc tranh quyền lực mà Tưởng Hồng Cương khơi mào với Hạng Thành, mình lúc trước đặt cược lên người Tưởng Hồng Cương, mà Tưởng Hồng Cương lại căn bản không chuẩn bị đủ thực lực để đấu với Hạng Thành, vừa mới giao phong đã bại trận, giữa hắn và Hạng Thành không có mâu thuẫn, Viên Hiếu Công trực tiếp chỉ đầu mâu vào huynh đệ bọn họ, nguyên nhân căn bản là vì oán hận tích chứa của bọn họ và Viên gia.
Sau khi nói chuyện với Tưởng Hồng Cương, Đinh Cao Sơn đã mất đi lòng tin đối với Tưởng Hồng Cương, lại càng không tin hắn sẽ tạo ra được chuyển cơ gì, trên thế giới này dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Theo suy nghĩ như vậy, Đinh Cao Sơn hẹn gặp Viên Hiếu Thương.
Đinh Cao Sơn cho rằng Viên Hiếu Thương là người thông minh nhất trong huynh đệ Viên gia, nói chuyện với người thông minh luôn dễ câu thông hơn một chút.
Viên Hiếu Thương tới đúng hẹn, khi đi tới ngọn hải đăng ở bờ biển, hắn nhìn thấy Đinh Cao Sơn đang một mình đứng trước ngọn hải đăng, nhìn ánh tịch dương và hải âu đang bay lượn trên trời.
Viên Hiếu Thương đi tới bên cạnh Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn cầm một túi thức ăn cho chim ném ra xa, mấy chục con hải âu đồng thời lao xuống, tranh đoạt chỗ thức ăn này.
Đinh Cao Sơn nói: Thực vật càng lúc càng nhiều, chim chóc càng lúc càng ít, mỗi lần tôi đến đây cho hải âu ăn, luôn nhìn thấy chúng nó tranh nhau ăn, rất nhiều lúc, còn nhìn thấy chúng tranh nhau tới đầu rơi máu chảy.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Đinh tổng nói chuyện luôn khiến người tỉnh ngộ.
Đinh Cao Sơn nói: Con người của tôi thích nói rõ ràng, làm việc cũng thích rõ ràng.
Viên Hiếu Thương nói: Người như vậy ở thời đại hiện giờ đã không còn phổ biến nữa, ha ha, tôi nói nói thật thôi, Đinh tổng đừng tức giận.
Đinh Cao Sơn nói: Tôi không tức giận, nếu bởi vì một câu, một chuyện nhỏ mà tôi cũng tức giận thì tôi không thể bước tới được ngày hôm nay.
Viên Hiếu Thương nói: Đinh tổng hôm nay tìm tôi tới đây không phải vì mời tôi tới đây nhìn anh cho chim ăn chứ?
Đinh Cao Sơn nói: Chuyện tối hôm qua anh biết không?
Viên Hiếu Thương nói: Hôm nay mới nghe nói, nghiêm đả toàn thành phố, bắt không ít phần tử bất lương.
Đinh Cao Sơn nói: Bên trong phần tử bất lương mà anh nói có một người là huynh đệ của tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Xin lỗi, con người tôi nói chuyện không biết vòng vèo, Đinh tổng chắc không vì một câu nói mà tức giận chứ?
Đinh Cao Sơn nói: Anh muốn gì?
Viên Hiếu Thương nhíu mày, câu này của Đinh Cao Sơn thật sự là quá mức trực tiếp, tuy rằng hắn minh bạch ý tứ của Đinh Cao Sơn là gì, nhưng phương thức hỏi trắng trợn như thế này vẫn khiến hắn không thích ứng kịp.
Đinh Cao Sơn nói: Tôi muốn em trai tôi bình an!
Viên Hiếu Thương nói: Đinh tổng, ai cũng muốn thân nhân của mình được bình an, tôi nghĩ anh tìm nhần người rồi, anh nên đi tìm một luật sư ưu tú.
Hai mắt Đinh Cao Sơn nhìn thẳng vào Viên Hiếu Thương: Đoạn thời gian gần đây, huynh đệ các anh phát sinh bất kỳ chuyện gì cũng không liên can tới tôi. Hắn ý thức được giữa bọn họ có thể xuất hiện vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.