Chương 2268: Bại lộ (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Đừng nghĩ hắn quá đơn giản, hai cha con này không phải là người lương thiện gì đâu, anh cho rằng bọn họ thực sự có hứng thú làm ăn ở Bắc Cảng ư? Bọn họ ngoài mặt là đang đầu tư, trên thực tế là thông qua cách làm này để tạo áp lực cho chúng ta.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Giờ phải làm gì?
Chương Bích Quân nói: Chuyện Tang Bối Bối biết thật sự quá nhiều, không thể để cô ta sống trên thế giới này được nữa.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Nhưng hiện tại cô ta đang ở trong tay An Đạt Văn, hắn coi đây là một tấm vương bài, ý đồ muốn tạo áp lực cho chúng tôi.
Chương Bích Quân nghiến răng nghiến lợi nói: Cái đồ không biết trời cao đất rộng!
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Trương Dương và Tang Bối Bối đi cùng nhau.
Chương Bích Quân đối với điều này cũng không bất ngờ, cô ta nói khẽ: Tang Bối Bối nếu theo dõi anh lâu như vậy, chắc hẳn Trương Dương cũng nhất định biết về sự tồn tại của anh. Lần này nhất định phải tiêu trừ toàn bộ tai hoạ ngầm này, không thể lưu lại bất kỳ một hậu hoạn nào.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Còn nữa, chuyên gia gỡ bom của Quốc An Ngũ Đắc Chí cũng đi cùng với Trương Dương.
Chương Bích Quân nói: Chuyện này tôi sẽ để người khác đi lo, Quốc Chiêu, anh mau ly khai Bắc Cảng đi, đừng để bị Trương Dương phát hiện hành tung của anh.
Chương Bích Quân nói chuyện điện thoại xong thì chậm rãi đi vào phòng khách, Tiết Thế Luân mặc áo ngủ đang đứng cho hai con cá kim long ngư ăn, Chương Bích Quân tới phía sau hắn, nói khẽ: Đã xảy ra chuyện rồi!
Vẻ mặt Tiết Thế Luân không hề dao động, ném hai con tồm vào trong hang cá, một con kim long đột nhiên nhảy lên, hung hăng nuốt con tôm vào miệng.
Tiết Thế Luân rất có hứng thú nhìn động tác của con kim long, nói khẽ: Mỗi một sinh vật đều có dục vọng, chính là vì sự tồn tại của dục vọng cho nên mới nảy sinh phạm tội muôn hình muôn vẻ. Hắn không nói nữa, ánh mắt thủy chung nhìn về phía hai con cá kim long: Chỉ cần thế giới này chưa hủy diệt, tội ác sẽ không tiêu vong, bởi vì... Y hướng ném một con tôm tươi về phía hang cá.
Con kim long lại thành công cướp được con tôm.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Dục vọng là vĩnh hằng, cho dù thỏa mãn thì , tạm thời, ăn no rồi vẫn có lúc đói, không ai hiềm mạng dài cả, cũng không ai ngại nhiều tiền, em nói xem có phải không?
Chương Bích Quân nói: Hai tên của An gia hình như không nghe lời lắm.
Tiết Thế Luân nói: Chuyện của Bắc Cảng khiến lợi ích của bọn họ bị tổn thất, có điều bọn họ cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi, cho rằng như vậy có thể áp chế được chúng ta ư?
Chương Bích Quân nói: Dã tâm của dã tâm rất lớn.
Tiết Thế Luân nói: Là dục vọng sai khiến, nếu như thực sự không nghe lời, vậy cho bọn họ chút giáo huấn.
Chương Bích Quân cắn cắn môi: Nói Thế Luân, lúc trước anh từng nói, sau khi xong chuyện ở Bắc Cảng, tất cả phiền toái sẽ trôi qua, nhưng...
Tiết Thế Luân nói: Rất nhanh sẽ kết thúc.
Chương Bích Quân lắc đầu: Tang Bối Bối theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu, phát hiện chuyện hắn gặp mặt An Đạt Văn, em không biết cô ta đã phát hiện những điều này được bao lâu rồi, nhưng cô ta vẫn luôn muốn đối phó em, em có thể khẳng định cô ta theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu chính là vì nguyên nhân này, cô ta biết quan hệ giữa em và Nghiêm Quốc Chiêu, Thế Luân, em vốn cho rằng tất cả đều đã kết thúc, nhưng một phiền toái vừa mới tiêu trừ thì liền có một cái phiền toái khác lộ ra, em không biết những ngày như vậy lúc nào thì mới kết thúc, Thế Luân, chúng ta không thể làm tất cả tận thiện tận mỹ được đâu, cuối cùng vẫn sẽ có sơ hở.
Tiết Thế Luân nói: em lo lắng bọn họ đã phát hiện nội tình ư?
Chương Bích Quân nói: Chuyện Tang Bối Bối biết được nhiều hơn xa so với tưởng tượng của chúng ta, hơn nữa cô ta và Trương Dương, còn có người khác nữa, bọn họ tựa hồ hợp lại, cái chết của Cung Kì Vĩ, Trương Dương sẽ không chịu để yên, lần này Tang Bối Bối mất tích, hắn khẳng định sẽ hoài nghi đến em.
Tiết Thế Luân từ trong mắt của Chương Bích Quân nhìn thấy vẻ sợ hãi chưa bao giờ có của cô ta, hắn dang tay ra ôm Chương Bích Quân vào trong lòng, ôn nhu nói: Trong khoảng thời gian này, em quá mệt mỏi rồi, tình tự quá khẩn trương, yên tâm đi, không sao đâu, chuyện An Đạt Văn biết cũng không nhiều. Hắn tự cho là đã nắm giữ được một số việc, liền vọng tưởng cò kè mặc cả với chúng tôi, thật là buồn cười!
Chương Bích Quân nói: Thế Luân, thu tay lại đi!
Tiết Thế Luân vẫn mỉm cười: Sẽ sớm hãy thu tay!
Chương Bích Quân nhìn hai mắt thâm thúy của hắn, tuy rằng được hắn ôm trong lòng, nhưng cô ta lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người vô cùng xa xôi: Thế Luân, làm xong chuyện này, chúng ta rời khỏi được không?
Tiết Thế Luân gật đầu, khẽ vuốt mái tóc của Chương Bích Quân, ôm chặt cô ta trong lòng.
Một thùng nước lạnh được hắt lên mặt Tang Bối Bối, cô ta rùng mình một cái, từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra ánh sáng bên trong rất tối, sau khi cô ta thích ứng với ánh sáng, cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
An Đạt Văn tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngựa, có chút hứng thú nhìn cô ta: Cô tỉnh rồi à! Giọng nói rất ôn hòa, nhưng bên trong lại lộ ra lãnh ý dày đặc.
Tang Bối Bối chớp chớp hai mắt rồi nói: Nơi này là cục công an à? Cô ta vẫn giả bộ hồ đồ, tuy rằng minh bạch thân phận của mình mười phần có chín đã bại lộ rồi.
An Đạt Văn bật cười ha ha, hắn lắc đầu, đi về phía trước hai bước, tới trước mặt Tang Bối Bối rồi cúi người nói: Tang Bối Bối, tiền đặc công của Quốc An, một trong những đặc công xuất sắc nhất, về sau bởi vì ăn trộm cơ mật quốc gia, mưu sát đồng sự mà bị truy nã nội bộ, chậc chậc, lợi hại thật! Đọc hồ sơ của cô, tôi còn tưởng rằng cô là dạng người linh linh thất nhất, không ngờ lại bị tôi bắt dễ dàng như vậy.
Tang Bối Bối nhìn An Đạt Văn, đối phương đã nói toạc ra thân phận của cô ta, tất nhiên cũng không cần thiết phải giả ngu nữa, cô ta nói khẽ: Tôi không phải muốn theo dõi anh, tôi đang theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu!Anh hình như không cần khẩn trương như vậy! Tuy rằng bị bắt, nhưng Tang Bối Bối vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay cả An Đạt Văn cũng có chút bội phục công phu trấn định của Tang Bối Bối, hắn mỉm cười nói: Tôi tin, nhưng cô tra được gì rồi?
Tang Bối Bối nói: Có một số việc biết đối với mà nói thì không có lợi gì cả.
An Đạt Văn nói: Tôi rất hiếu kỳ, không bằng cô nói ra nghe một chút?
Tang Bối Bối nói: Nếu như lòng hiếu kỳ của anh được thỏa mãn, anh có thể thả tôi hay không?
An Đạt Văn nói: Một tù nhân có tư cách gì để bàn điều kiện với tôi? Hắn quan sát Tang Bối Bối một cái rồi nói: Cô rất được, nữ nhân xinh đẹp thường thường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, tôi không muốn uy hiếp cô, sự kiên nhẫn của tôi hạn, nếu như cô không nói thật, nếu như cô không thể khiến tôi hài lòng, như vậy... An Đạt Văn cười cười: Tôi dám cam đoan, qua tối nay, ngay cả chính cô cũng không nhận ra mình!
Tang Bối Bối nói: Thật ra anh chọn sai đối tượng để uy hiếp rồi!
An Đạt Văn nói: Tôi biết trên đời này có rất nhiều người không sợ chết, nhưng cô có biết tư vị sống không bằng chết như thế nào hay không?
Tang Bối Bối nói: Nghiêm Quốc Chiêu trước đây là người của Quốc An, hắn bởi vì phạm phải sai lầm mà bị tổ chức thành trừ, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã chết, nhưng không ngờ hắn vẫn sống trên thế giới này.
An Đạt Văn gật đầu, thái độ phối hợp của Tang Bối Bối khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Tang Bối Bối nói: Tôi theo rõi hắn rất lâu rồi, phát hiện hắn và Võ Trực Chính Dã của Nhật Bản đi lại rất thân thiết.
An Đạt Văn nhíu mày: Nói khẽ: Phó đại sứ Nhật Bản ư?
Tôi không biết giữa bọn họ đang có giao dịch gì? Tang Bối Bối nói tới đây thì lưu ý ánh mắt của An Đạt Văn.
An Đạt Văn nói khẽ: Nói tiếp đi!
Tang Bối Bối nói: Tôi có thể hỏi một câu không?
An Đạt Văn lạnh lùng nhìn cô ta, Tang Bối Bối không đợi hắn mở miệng đã nói trước: Thôi tôi không hỏi nữa, Võ Trực Chính Dã anh chắc biết chứ? Miệng nói không hỏi, nhưng trên thực tế vẫn hỏi, An Đạt Văn không trả lời, ánh mắt trở nên lãnh khốc hơn.
Tang Bối Bối nói: Anh không nói tôi cũng biết, Nghiêm Quốc Chiêu không thể nói với anh việc này, anh đại khái vẫn chưa biết hậu trường của Nghiêm Quốc Chiêu là ai đâu nhỉ?
Ánh mắt An Đạt Văn khẽ động, biến hóa rất nhỏ này đã bị Tang Bối Bối thành công nắm được, Tang Bối Bối thầm nghĩ trong lòng, giữa An Đạt Văn và Chương Bích Quân chắc không có tiếp xúc, cô ta nói khẽ: Chương Bích Quân, chủ nhiệm cục mười của Quốc An, Nghiêm Quốc Chiêu vẫn luôn liên hệ với cô ta.
An Đạt Văn nhíu mày: Nghiêm Quốc Chiêu vì sao muốn dẫn cô đi?
Tang Bối Bối nói: Chương Bích Quân hại chết anh tôi, tôi muốn giết cô ta để báo thù, cho nên sự tồn tại của tôi đối với cô ta mà nói thì đã cấu thành uy hiếp, hơn nữa tôi biết rất nhiều chuyện của cô ta, cô ta đương nhiên muốn trừ bỏ tôi, Nghiêm Quốc Chiêu là thân tín của cô ta, giúp cô ta phân ưu hình như cũng không có gì kỳ quái cả?
An Đạt Văn nói: Cô và Trương Dương rất thân nhau!
Tang Bối Bối hơi ngẩn ra, cô ta không biết Nghiêm Quốc Chiêu đã lập bẫy, dụ Trương Dương hiện thân, nói khẽ: Trương Dương là ai?
An Đạt Văn bật cười ha ha, hắn lắc đầu nói: Tôi đã bảo rồi, cô đừng nói dối.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Giờ phải làm gì?
Chương Bích Quân nói: Chuyện Tang Bối Bối biết thật sự quá nhiều, không thể để cô ta sống trên thế giới này được nữa.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Nhưng hiện tại cô ta đang ở trong tay An Đạt Văn, hắn coi đây là một tấm vương bài, ý đồ muốn tạo áp lực cho chúng tôi.
Chương Bích Quân nghiến răng nghiến lợi nói: Cái đồ không biết trời cao đất rộng!
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Trương Dương và Tang Bối Bối đi cùng nhau.
Chương Bích Quân đối với điều này cũng không bất ngờ, cô ta nói khẽ: Tang Bối Bối nếu theo dõi anh lâu như vậy, chắc hẳn Trương Dương cũng nhất định biết về sự tồn tại của anh. Lần này nhất định phải tiêu trừ toàn bộ tai hoạ ngầm này, không thể lưu lại bất kỳ một hậu hoạn nào.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Còn nữa, chuyên gia gỡ bom của Quốc An Ngũ Đắc Chí cũng đi cùng với Trương Dương.
Chương Bích Quân nói: Chuyện này tôi sẽ để người khác đi lo, Quốc Chiêu, anh mau ly khai Bắc Cảng đi, đừng để bị Trương Dương phát hiện hành tung của anh.
Chương Bích Quân nói chuyện điện thoại xong thì chậm rãi đi vào phòng khách, Tiết Thế Luân mặc áo ngủ đang đứng cho hai con cá kim long ngư ăn, Chương Bích Quân tới phía sau hắn, nói khẽ: Đã xảy ra chuyện rồi!
Vẻ mặt Tiết Thế Luân không hề dao động, ném hai con tồm vào trong hang cá, một con kim long đột nhiên nhảy lên, hung hăng nuốt con tôm vào miệng.
Tiết Thế Luân rất có hứng thú nhìn động tác của con kim long, nói khẽ: Mỗi một sinh vật đều có dục vọng, chính là vì sự tồn tại của dục vọng cho nên mới nảy sinh phạm tội muôn hình muôn vẻ. Hắn không nói nữa, ánh mắt thủy chung nhìn về phía hai con cá kim long: Chỉ cần thế giới này chưa hủy diệt, tội ác sẽ không tiêu vong, bởi vì... Y hướng ném một con tôm tươi về phía hang cá.
Con kim long lại thành công cướp được con tôm.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Dục vọng là vĩnh hằng, cho dù thỏa mãn thì , tạm thời, ăn no rồi vẫn có lúc đói, không ai hiềm mạng dài cả, cũng không ai ngại nhiều tiền, em nói xem có phải không?
Chương Bích Quân nói: Hai tên của An gia hình như không nghe lời lắm.
Tiết Thế Luân nói: Chuyện của Bắc Cảng khiến lợi ích của bọn họ bị tổn thất, có điều bọn họ cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi, cho rằng như vậy có thể áp chế được chúng ta ư?
Chương Bích Quân nói: Dã tâm của dã tâm rất lớn.
Tiết Thế Luân nói: Là dục vọng sai khiến, nếu như thực sự không nghe lời, vậy cho bọn họ chút giáo huấn.
Chương Bích Quân cắn cắn môi: Nói Thế Luân, lúc trước anh từng nói, sau khi xong chuyện ở Bắc Cảng, tất cả phiền toái sẽ trôi qua, nhưng...
Tiết Thế Luân nói: Rất nhanh sẽ kết thúc.
Chương Bích Quân lắc đầu: Tang Bối Bối theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu, phát hiện chuyện hắn gặp mặt An Đạt Văn, em không biết cô ta đã phát hiện những điều này được bao lâu rồi, nhưng cô ta vẫn luôn muốn đối phó em, em có thể khẳng định cô ta theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu chính là vì nguyên nhân này, cô ta biết quan hệ giữa em và Nghiêm Quốc Chiêu, Thế Luân, em vốn cho rằng tất cả đều đã kết thúc, nhưng một phiền toái vừa mới tiêu trừ thì liền có một cái phiền toái khác lộ ra, em không biết những ngày như vậy lúc nào thì mới kết thúc, Thế Luân, chúng ta không thể làm tất cả tận thiện tận mỹ được đâu, cuối cùng vẫn sẽ có sơ hở.
Tiết Thế Luân nói: em lo lắng bọn họ đã phát hiện nội tình ư?
Chương Bích Quân nói: Chuyện Tang Bối Bối biết được nhiều hơn xa so với tưởng tượng của chúng ta, hơn nữa cô ta và Trương Dương, còn có người khác nữa, bọn họ tựa hồ hợp lại, cái chết của Cung Kì Vĩ, Trương Dương sẽ không chịu để yên, lần này Tang Bối Bối mất tích, hắn khẳng định sẽ hoài nghi đến em.
Tiết Thế Luân từ trong mắt của Chương Bích Quân nhìn thấy vẻ sợ hãi chưa bao giờ có của cô ta, hắn dang tay ra ôm Chương Bích Quân vào trong lòng, ôn nhu nói: Trong khoảng thời gian này, em quá mệt mỏi rồi, tình tự quá khẩn trương, yên tâm đi, không sao đâu, chuyện An Đạt Văn biết cũng không nhiều. Hắn tự cho là đã nắm giữ được một số việc, liền vọng tưởng cò kè mặc cả với chúng tôi, thật là buồn cười!
Chương Bích Quân nói: Thế Luân, thu tay lại đi!
Tiết Thế Luân vẫn mỉm cười: Sẽ sớm hãy thu tay!
Chương Bích Quân nhìn hai mắt thâm thúy của hắn, tuy rằng được hắn ôm trong lòng, nhưng cô ta lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người vô cùng xa xôi: Thế Luân, làm xong chuyện này, chúng ta rời khỏi được không?
Tiết Thế Luân gật đầu, khẽ vuốt mái tóc của Chương Bích Quân, ôm chặt cô ta trong lòng.
Một thùng nước lạnh được hắt lên mặt Tang Bối Bối, cô ta rùng mình một cái, từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra ánh sáng bên trong rất tối, sau khi cô ta thích ứng với ánh sáng, cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
An Đạt Văn tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngựa, có chút hứng thú nhìn cô ta: Cô tỉnh rồi à! Giọng nói rất ôn hòa, nhưng bên trong lại lộ ra lãnh ý dày đặc.
Tang Bối Bối chớp chớp hai mắt rồi nói: Nơi này là cục công an à? Cô ta vẫn giả bộ hồ đồ, tuy rằng minh bạch thân phận của mình mười phần có chín đã bại lộ rồi.
An Đạt Văn bật cười ha ha, hắn lắc đầu, đi về phía trước hai bước, tới trước mặt Tang Bối Bối rồi cúi người nói: Tang Bối Bối, tiền đặc công của Quốc An, một trong những đặc công xuất sắc nhất, về sau bởi vì ăn trộm cơ mật quốc gia, mưu sát đồng sự mà bị truy nã nội bộ, chậc chậc, lợi hại thật! Đọc hồ sơ của cô, tôi còn tưởng rằng cô là dạng người linh linh thất nhất, không ngờ lại bị tôi bắt dễ dàng như vậy.
Tang Bối Bối nhìn An Đạt Văn, đối phương đã nói toạc ra thân phận của cô ta, tất nhiên cũng không cần thiết phải giả ngu nữa, cô ta nói khẽ: Tôi không phải muốn theo dõi anh, tôi đang theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu!Anh hình như không cần khẩn trương như vậy! Tuy rằng bị bắt, nhưng Tang Bối Bối vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay cả An Đạt Văn cũng có chút bội phục công phu trấn định của Tang Bối Bối, hắn mỉm cười nói: Tôi tin, nhưng cô tra được gì rồi?
Tang Bối Bối nói: Có một số việc biết đối với mà nói thì không có lợi gì cả.
An Đạt Văn nói: Tôi rất hiếu kỳ, không bằng cô nói ra nghe một chút?
Tang Bối Bối nói: Nếu như lòng hiếu kỳ của anh được thỏa mãn, anh có thể thả tôi hay không?
An Đạt Văn nói: Một tù nhân có tư cách gì để bàn điều kiện với tôi? Hắn quan sát Tang Bối Bối một cái rồi nói: Cô rất được, nữ nhân xinh đẹp thường thường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, tôi không muốn uy hiếp cô, sự kiên nhẫn của tôi hạn, nếu như cô không nói thật, nếu như cô không thể khiến tôi hài lòng, như vậy... An Đạt Văn cười cười: Tôi dám cam đoan, qua tối nay, ngay cả chính cô cũng không nhận ra mình!
Tang Bối Bối nói: Thật ra anh chọn sai đối tượng để uy hiếp rồi!
An Đạt Văn nói: Tôi biết trên đời này có rất nhiều người không sợ chết, nhưng cô có biết tư vị sống không bằng chết như thế nào hay không?
Tang Bối Bối nói: Nghiêm Quốc Chiêu trước đây là người của Quốc An, hắn bởi vì phạm phải sai lầm mà bị tổ chức thành trừ, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã chết, nhưng không ngờ hắn vẫn sống trên thế giới này.
An Đạt Văn gật đầu, thái độ phối hợp của Tang Bối Bối khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Tang Bối Bối nói: Tôi theo rõi hắn rất lâu rồi, phát hiện hắn và Võ Trực Chính Dã của Nhật Bản đi lại rất thân thiết.
An Đạt Văn nhíu mày: Nói khẽ: Phó đại sứ Nhật Bản ư?
Tôi không biết giữa bọn họ đang có giao dịch gì? Tang Bối Bối nói tới đây thì lưu ý ánh mắt của An Đạt Văn.
An Đạt Văn nói khẽ: Nói tiếp đi!
Tang Bối Bối nói: Tôi có thể hỏi một câu không?
An Đạt Văn lạnh lùng nhìn cô ta, Tang Bối Bối không đợi hắn mở miệng đã nói trước: Thôi tôi không hỏi nữa, Võ Trực Chính Dã anh chắc biết chứ? Miệng nói không hỏi, nhưng trên thực tế vẫn hỏi, An Đạt Văn không trả lời, ánh mắt trở nên lãnh khốc hơn.
Tang Bối Bối nói: Anh không nói tôi cũng biết, Nghiêm Quốc Chiêu không thể nói với anh việc này, anh đại khái vẫn chưa biết hậu trường của Nghiêm Quốc Chiêu là ai đâu nhỉ?
Ánh mắt An Đạt Văn khẽ động, biến hóa rất nhỏ này đã bị Tang Bối Bối thành công nắm được, Tang Bối Bối thầm nghĩ trong lòng, giữa An Đạt Văn và Chương Bích Quân chắc không có tiếp xúc, cô ta nói khẽ: Chương Bích Quân, chủ nhiệm cục mười của Quốc An, Nghiêm Quốc Chiêu vẫn luôn liên hệ với cô ta.
An Đạt Văn nhíu mày: Nghiêm Quốc Chiêu vì sao muốn dẫn cô đi?
Tang Bối Bối nói: Chương Bích Quân hại chết anh tôi, tôi muốn giết cô ta để báo thù, cho nên sự tồn tại của tôi đối với cô ta mà nói thì đã cấu thành uy hiếp, hơn nữa tôi biết rất nhiều chuyện của cô ta, cô ta đương nhiên muốn trừ bỏ tôi, Nghiêm Quốc Chiêu là thân tín của cô ta, giúp cô ta phân ưu hình như cũng không có gì kỳ quái cả?
An Đạt Văn nói: Cô và Trương Dương rất thân nhau!
Tang Bối Bối hơi ngẩn ra, cô ta không biết Nghiêm Quốc Chiêu đã lập bẫy, dụ Trương Dương hiện thân, nói khẽ: Trương Dương là ai?
An Đạt Văn bật cười ha ha, hắn lắc đầu nói: Tôi đã bảo rồi, cô đừng nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.