Chương 2043: Bắt đầu phản kích (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Thôi Chí Cảnh nói: Dưới tình huống không được tổng thống trao quyền, không thể không thể vận dụng toàn bộ lực lượng của KBR. Hơn nữa trong nội bộ của chúng tôi cũng không thể phối hợp nhất trí, nếu trước khi chúng tôi hành động để cho người ta biết tôi muốn làm gì thì chỉ sợ...
Trương Dương nói: Thế này không được, thế kia cũng không được, theo cách nói của anh thì Kim tướng quân chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Thôi Chí Cảnh nói: Phải làm tốt chuẩn bị, thứ nhất, triển khai hành động giải cứu Kim tướng quân, thứ hai, tìm kiếm nơi hạ lạc của phó tổng thống Tống Tương Cát, thứ ba là liên lạc với tư lệnh phương bắc Trương Chí Huân tướng quân, tranh thủ sự ủng hộ của hắn, nếu có thể thuận lợi làm được ba này thì như vậy có lẽ có thể xoay chuyển được toàn bộ cục diện.
Trương đại quan nhân nghe đến đây thì cảm thấy buồn cười, không ngờ mình hi lý hồ đồ thế nào lại dính vào phân tranh chính trị của Nam Triều Tiên, việc này vốn không có bất kỳ quan hệ gì tới hắn, nhưng là vì Kim Mẫn Nhi, hắn lại không thể không hỏi tới.
Thôi Chí Cảnh nói: Thời gian còn lại cho chúng ta cũng không nhiều, tôi thấy muộn nhất là tối nay tổng thống sẽ tuyên bố quyết định, một khi thế cục bị hắn nắm trong tay, muốn nghịch chuyển thì.. Hắn chậm rãi lắc đầu.
Trương Dương nói: Kim Thừa Hoán tướng quân chắc là bị vợ hắn Thôi Hiền Châu hãm hại, sĩ quan phụ tá bên cạnh hắn là Xa Minh Hạo cũng phản bội hắn.
Thôi Chí Cảnh gật đầu: Tôi sẽ mau chóng tìm nơi hạ lạc của hắn. Ánh mắt hắn hướng về cửa lớn của sứ quán cách đó không xa, nói khẽ: Trương tiên sinh vì sao muốn giúp Kim gia?
Trương Dương nói: Kim Mẫn Nhi là bạn tốt của tôi.
Thôi Chí Cảnh cười nói: Cô ta vẫn bình an vô sự chứ?
Trương Dương gật đầu.
Thôi Chí Cảnh nói: Có ở bên cạnh anh không?
Trương Dương nhíu mày, không biết Thôi Chí Cảnh đang có chủ ý gì, nói khẽ: Tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô ta.
Thôi Chí Cảnh nói: Trương tiên sinh hãy chuẩn bị rời khỏi đây, nếu nếu không ổn thì anh hãy tiến vào đại sứ quán Trung Quốc, tôi nghĩ Kim tiểu thư chắc đang ở gần sứ quán.
Trương Dương cảnh giác nhìn Thôi Chí Cảnh: Thôi tiên sinh có ý gì!
Thôi Chí Cảnh: Trương tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với cô ta cả. Vừa rồi ba chuyện mà tôi nói với anh, hai chuyện sau tôi có thể làm được, nhưng chuyện thứ nhất, cũng chính là chuyện giải cứu Kim tướng quân thì tôi chỉ tôi chỉ hữu tâm vô lực.
Trương Dương nói: Tôi là một ngoại nhân, ở Hán Thành tôi hai mắt tối sầm chẳng giúp được gì cả.
Thôi Chí Cảnh lắc đầu nói: Có một biện pháp, có điều sẽ rất mạo hiểm.
Trương Dương nhìn ánh mắt của Thôi Chí Cảnh, tựa hồ minh bạch gì đó, hắn lắc đầu nói: Tôi sẽ không để Mẫn nhi đi mạo hiểm.
Thôi Chí Cảnh nói: Chúng ta thật sự không có biện pháp tốt hơn, nếu anh nguyện ý phối hợp với tôi, giả vờ bị tôi bắt, tôi có thể lợi dụng việc bắt các anh để có được sự tín nhiệm của đám người Thôi Hiền Châu, cũng có điều kiện để bàn với họ, để bọn họ coi tôi trở thành minh hữu có thể hợp tác, dọc theo đầu mối này, chúng tôi có thể tìm được Kim tướng quân.
Trương Dương nói: Anh sao có thể xác định như vậy?
Thôi Chí Cảnh nói: Kim Thừa Hoán tuy rằng bị bắt, nhưng quyền chỉ huy của bộ đội bảo an lại không mất đi. chỉ có hắn trao quyền thì mới có thể ra lệnh được cho bộ đội bảo an, hắn nếu gặp chuyện không may thì Nam Triều Tiên tất loạn, tổng thống muốn nắm vững chính quyền thì tuyệt đối không dám giết hắn vào lúc này. Đây là cơ hội của chúng ta, người Trung Quốc các anh có tục ngữ, đó là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Trương tiên sinh chẳng lẽ không dám mạo hiểm thử một lần ư?
Trương đại quan nhân không phải không dám mạo hiểm, mà là hắn thật sự không muốn dùng sinh mệnh của Kim Mẫn Nhi ra đi mạo hiểm.
Thôi Chí Cảnh nói: Trương tiên sinh không cần lo lắng tôi sẽ bán đứng anh, nếu tôi muốn gây bất lợi cho anh thì căn bản ngươi không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, từ nơi này đến trước cửa lớn của sứ quán Trung Quốc ít nhất có mười tay súng bắn tỉa đang dùng súng nhắm vào anh, cho dù anh có khả năng thông thiên độn địa thì không thể không thể thoát khỏi tầm bắn của nhiều tay súng bắn tỉa như vậy.
Trương Dương cười lạnh nói: Uy hiếp tôi à?
Thôi Chí Cảnh cười nói: Nếu tôi muốn tìm ra Kim tiểu thư thì chỉ cần cho người bao vây anh, cô ta sẽ liều lĩnh lao tới cứu anh. Như vậy, hành tung của cô ta tất nhiên sẽ bại lộ, Trương tiên sinh, anh thấy tôi nói đúng không?
Trương Dương nói: Nếu làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ trả giá bằng sinh mạng.
Thôi Chí Cảnh nói: Cũng may tôi không phải là kẻ địch của anh! Hắn cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi nói: Không còn nhiều thời gian đâu, cứu Kim tướng quân ra càng sớm thì càng có khả năng xoay chuyển cục diện sớm, Trương tiên sinh, tôi cho rằng anh nên tôn trọng ý kiến của Kim tiểu thư.
Thôi Chí Cảnh đề nghị được sự đồng ý của Kim Mẫn Nhi, tuy rằng Trương Dương hiện tại có thể giúp cô ta rời khỏi Nam Triều Tiên, thoát ly hiểm cảnh, nhưng cô ta không thể trơ mắt cha phải vào tù mà ngồi yên không để ý đến, cô ta muốn cứu cha mình, cho dù mạo hiểm thì cũng không hối hận
Trương Dương nói khẽ: Mẫn nhi, chúng ta khó khăn lắm mới thoát ra được, đám người Thôi Chí Cảnh rốt cuộc có nhiệt tình giúp thật hay không, tôi cũng không thể nắm chắc mười phần.
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi nói: Trương Dương, tôi đã không có lựa chọn nào khác, bất kể bọn họ thật lòng cũng được, giả ý cũng được, tôi cũng phải thử một lần, cho dù hy sinh tính mạng vì cha, tôi cũng sẽ không để ý. Cô ta cầm tay Trương Dương rồi nói: Trương Dương, anh trở về đi, trở về Trung Quốc đi, phân tranh chính trị nơi này không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả, tôi không muốn anh tiếp tục mạo hiểm vì tôi. Khi nói những lời này, mắt Kim Mẫn Nhi đã đỏ lựng.
Trương Dương lắc đầu: Mẫn nhi.
Kim Mẫn Nhi che môi hắn, nói: Đừng nói gì cả, tôi minh bạch, tôi minh bạch tất cả, tuy rằng trong lòng anh vẫn luôn coi tôi là Xuân Tuyết TÌnh, nhưng tôi vẫn yêu anh. Cuộc đời này có lẽ chúng ta không thể gặp lại nữa, nhưng kiếp sau tôi với sẽ nguyện làm tình nhân của anh. Tôi chỉ hy vọng trong lòng anh đừng chỉ nhớ một Xuân Tuyết Tình, mà cả Mẫn nhi tôi nữa.
Mũi của Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của cô ta mà cảm thấy cay cay, một tay lấy ôm Kim Mẫn Nhi vào trong lòng. Khẽ hôn lên mặt cô ta rồi nói khẽ: Mẫn nhi, em là Mẫn nhi của anh , anh không cần kiếp sau, anh chỉ muốn kiếp này, đời này, em phải ở bên anh , phải làm nữ nhân của anh, anh không thể để em gặp chuyện không may, anh sẽ không để bất kỳ ai làm thương hại tới em !
Kim Mẫn Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Dương, bên trong đầy nước mắt hạnh phúc.
Trương đại quan nhân dưa hai viên thuốc đặt ở trước mặt Thôi Chí Cảnh và Quyền Chính Thái.
Thôi Chí Cảnh có chút kỳ quái nhìn hắn: Đây là cái gì?
Trương Dương nói: Thất nhật đoạn mệnh hoàn, sau khi ăn vào, trong vòng bảy ngày nếu không chiếm được có giải dược do tôi tự tay phối chế sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Tôi cần phải mua bảo hiểm cho sự hợp tác của chúng ta, hai anh nói có đúng không?
Trương Dương nói: Thế này không được, thế kia cũng không được, theo cách nói của anh thì Kim tướng quân chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Thôi Chí Cảnh nói: Phải làm tốt chuẩn bị, thứ nhất, triển khai hành động giải cứu Kim tướng quân, thứ hai, tìm kiếm nơi hạ lạc của phó tổng thống Tống Tương Cát, thứ ba là liên lạc với tư lệnh phương bắc Trương Chí Huân tướng quân, tranh thủ sự ủng hộ của hắn, nếu có thể thuận lợi làm được ba này thì như vậy có lẽ có thể xoay chuyển được toàn bộ cục diện.
Trương đại quan nhân nghe đến đây thì cảm thấy buồn cười, không ngờ mình hi lý hồ đồ thế nào lại dính vào phân tranh chính trị của Nam Triều Tiên, việc này vốn không có bất kỳ quan hệ gì tới hắn, nhưng là vì Kim Mẫn Nhi, hắn lại không thể không hỏi tới.
Thôi Chí Cảnh nói: Thời gian còn lại cho chúng ta cũng không nhiều, tôi thấy muộn nhất là tối nay tổng thống sẽ tuyên bố quyết định, một khi thế cục bị hắn nắm trong tay, muốn nghịch chuyển thì.. Hắn chậm rãi lắc đầu.
Trương Dương nói: Kim Thừa Hoán tướng quân chắc là bị vợ hắn Thôi Hiền Châu hãm hại, sĩ quan phụ tá bên cạnh hắn là Xa Minh Hạo cũng phản bội hắn.
Thôi Chí Cảnh gật đầu: Tôi sẽ mau chóng tìm nơi hạ lạc của hắn. Ánh mắt hắn hướng về cửa lớn của sứ quán cách đó không xa, nói khẽ: Trương tiên sinh vì sao muốn giúp Kim gia?
Trương Dương nói: Kim Mẫn Nhi là bạn tốt của tôi.
Thôi Chí Cảnh cười nói: Cô ta vẫn bình an vô sự chứ?
Trương Dương gật đầu.
Thôi Chí Cảnh nói: Có ở bên cạnh anh không?
Trương Dương nhíu mày, không biết Thôi Chí Cảnh đang có chủ ý gì, nói khẽ: Tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô ta.
Thôi Chí Cảnh nói: Trương tiên sinh hãy chuẩn bị rời khỏi đây, nếu nếu không ổn thì anh hãy tiến vào đại sứ quán Trung Quốc, tôi nghĩ Kim tiểu thư chắc đang ở gần sứ quán.
Trương Dương cảnh giác nhìn Thôi Chí Cảnh: Thôi tiên sinh có ý gì!
Thôi Chí Cảnh: Trương tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với cô ta cả. Vừa rồi ba chuyện mà tôi nói với anh, hai chuyện sau tôi có thể làm được, nhưng chuyện thứ nhất, cũng chính là chuyện giải cứu Kim tướng quân thì tôi chỉ tôi chỉ hữu tâm vô lực.
Trương Dương nói: Tôi là một ngoại nhân, ở Hán Thành tôi hai mắt tối sầm chẳng giúp được gì cả.
Thôi Chí Cảnh lắc đầu nói: Có một biện pháp, có điều sẽ rất mạo hiểm.
Trương Dương nhìn ánh mắt của Thôi Chí Cảnh, tựa hồ minh bạch gì đó, hắn lắc đầu nói: Tôi sẽ không để Mẫn nhi đi mạo hiểm.
Thôi Chí Cảnh nói: Chúng ta thật sự không có biện pháp tốt hơn, nếu anh nguyện ý phối hợp với tôi, giả vờ bị tôi bắt, tôi có thể lợi dụng việc bắt các anh để có được sự tín nhiệm của đám người Thôi Hiền Châu, cũng có điều kiện để bàn với họ, để bọn họ coi tôi trở thành minh hữu có thể hợp tác, dọc theo đầu mối này, chúng tôi có thể tìm được Kim tướng quân.
Trương Dương nói: Anh sao có thể xác định như vậy?
Thôi Chí Cảnh nói: Kim Thừa Hoán tuy rằng bị bắt, nhưng quyền chỉ huy của bộ đội bảo an lại không mất đi. chỉ có hắn trao quyền thì mới có thể ra lệnh được cho bộ đội bảo an, hắn nếu gặp chuyện không may thì Nam Triều Tiên tất loạn, tổng thống muốn nắm vững chính quyền thì tuyệt đối không dám giết hắn vào lúc này. Đây là cơ hội của chúng ta, người Trung Quốc các anh có tục ngữ, đó là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Trương tiên sinh chẳng lẽ không dám mạo hiểm thử một lần ư?
Trương đại quan nhân không phải không dám mạo hiểm, mà là hắn thật sự không muốn dùng sinh mệnh của Kim Mẫn Nhi ra đi mạo hiểm.
Thôi Chí Cảnh nói: Trương tiên sinh không cần lo lắng tôi sẽ bán đứng anh, nếu tôi muốn gây bất lợi cho anh thì căn bản ngươi không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, từ nơi này đến trước cửa lớn của sứ quán Trung Quốc ít nhất có mười tay súng bắn tỉa đang dùng súng nhắm vào anh, cho dù anh có khả năng thông thiên độn địa thì không thể không thể thoát khỏi tầm bắn của nhiều tay súng bắn tỉa như vậy.
Trương Dương cười lạnh nói: Uy hiếp tôi à?
Thôi Chí Cảnh cười nói: Nếu tôi muốn tìm ra Kim tiểu thư thì chỉ cần cho người bao vây anh, cô ta sẽ liều lĩnh lao tới cứu anh. Như vậy, hành tung của cô ta tất nhiên sẽ bại lộ, Trương tiên sinh, anh thấy tôi nói đúng không?
Trương Dương nói: Nếu làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ trả giá bằng sinh mạng.
Thôi Chí Cảnh nói: Cũng may tôi không phải là kẻ địch của anh! Hắn cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi nói: Không còn nhiều thời gian đâu, cứu Kim tướng quân ra càng sớm thì càng có khả năng xoay chuyển cục diện sớm, Trương tiên sinh, tôi cho rằng anh nên tôn trọng ý kiến của Kim tiểu thư.
Thôi Chí Cảnh đề nghị được sự đồng ý của Kim Mẫn Nhi, tuy rằng Trương Dương hiện tại có thể giúp cô ta rời khỏi Nam Triều Tiên, thoát ly hiểm cảnh, nhưng cô ta không thể trơ mắt cha phải vào tù mà ngồi yên không để ý đến, cô ta muốn cứu cha mình, cho dù mạo hiểm thì cũng không hối hận
Trương Dương nói khẽ: Mẫn nhi, chúng ta khó khăn lắm mới thoát ra được, đám người Thôi Chí Cảnh rốt cuộc có nhiệt tình giúp thật hay không, tôi cũng không thể nắm chắc mười phần.
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi nói: Trương Dương, tôi đã không có lựa chọn nào khác, bất kể bọn họ thật lòng cũng được, giả ý cũng được, tôi cũng phải thử một lần, cho dù hy sinh tính mạng vì cha, tôi cũng sẽ không để ý. Cô ta cầm tay Trương Dương rồi nói: Trương Dương, anh trở về đi, trở về Trung Quốc đi, phân tranh chính trị nơi này không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả, tôi không muốn anh tiếp tục mạo hiểm vì tôi. Khi nói những lời này, mắt Kim Mẫn Nhi đã đỏ lựng.
Trương Dương lắc đầu: Mẫn nhi.
Kim Mẫn Nhi che môi hắn, nói: Đừng nói gì cả, tôi minh bạch, tôi minh bạch tất cả, tuy rằng trong lòng anh vẫn luôn coi tôi là Xuân Tuyết TÌnh, nhưng tôi vẫn yêu anh. Cuộc đời này có lẽ chúng ta không thể gặp lại nữa, nhưng kiếp sau tôi với sẽ nguyện làm tình nhân của anh. Tôi chỉ hy vọng trong lòng anh đừng chỉ nhớ một Xuân Tuyết Tình, mà cả Mẫn nhi tôi nữa.
Mũi của Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của cô ta mà cảm thấy cay cay, một tay lấy ôm Kim Mẫn Nhi vào trong lòng. Khẽ hôn lên mặt cô ta rồi nói khẽ: Mẫn nhi, em là Mẫn nhi của anh , anh không cần kiếp sau, anh chỉ muốn kiếp này, đời này, em phải ở bên anh , phải làm nữ nhân của anh, anh không thể để em gặp chuyện không may, anh sẽ không để bất kỳ ai làm thương hại tới em !
Kim Mẫn Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Dương, bên trong đầy nước mắt hạnh phúc.
Trương đại quan nhân dưa hai viên thuốc đặt ở trước mặt Thôi Chí Cảnh và Quyền Chính Thái.
Thôi Chí Cảnh có chút kỳ quái nhìn hắn: Đây là cái gì?
Trương Dương nói: Thất nhật đoạn mệnh hoàn, sau khi ăn vào, trong vòng bảy ngày nếu không chiếm được có giải dược do tôi tự tay phối chế sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Tôi cần phải mua bảo hiểm cho sự hợp tác của chúng ta, hai anh nói có đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.