Chương 585: Bất ngờ
Thạch Chương Ngư
26/09/2015
Trương Dương cầm đơn kiểm tra lên xem, hắn tuy có học một chút Tây y, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ đọc không hiểu, nhất là trên đơn kiểm tra này còn có một số từ viết tắt của tiếng Anh, đối với hắn mà nói thì càng khó hiểu.
Trần Hạo nói: "Mượn cơ hội này tôi kiểm tra kỹ một chút xem sao, điều chỉnh sức khỏe, tôi còn muốn cống hiến cho đảng và quốc gì thêm vài năm công tác cách mạng nữa.”
Trương Dương đối với hiện trạng của Trần Hạo không khỏi có thêm vài phần đồng tình, sinh nhai sĩ đồ chính trị của Trần Hạo đang ở thời hoàng kim, không ngờ lại vì trận bệnh đột nhiên ập tới này khiến cho mất hết tiền đồ, Trương Dương nói vài câu trấn an gã rồi cũng cáo từ đi trước
Thạch Thắng Lợi tiễn Trương Dương ra ngoài, gã cũng có chuyện muốn nói với Trương Dương.
Trương Dương dừng lại ở trước thang máy, nói với gã: "Anh trở về đi, không cần tiễn đâu."
Thạch Thắng Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện bên Hải Thiên thế nào rồi?" Gã vẫn mong ngóng 5% cổ phần của Hải Thiên.
Trương Dương cười nói: "Chuyện bên đó anh không phải lo, anh là cổ đông, hàng năm ngồi chờ chia hoa hồng là được rồi."
Thạch Thắng Lợi nói: "Lão gia nhà tôi bảo tôi tới khách sạn làm, bản thân tôi cũng không muốn đi, nhưng ông ấy lại cứ bức tôi."
Trương Dương nói: "Đáng thương cho lòng cha mẹ, cha mẹ anh cũng là không muốn anh cả ngày lăn lộn trên xã hội, anh lớn như vậy, không thể nào sống như thế cả đời được phải không?"
Lời cha mẹ Thạch Thắng Lợi nói gã có thể không nghe, cậu nói cũng có thể không nghe, nhưng lời Trương Dương nói gã không dám không nghe, trận đòn đau ở Hải Thiên lúc tước đã khiến cho gã thay đổi, sau chuyện gã cứ nhớ tới Trương Dương là cả người toát mồ hôi lạnh, về sau Trương Dương lại ra chủ ý để gã chơi Đoàn Kim Long, gã án chiếu theo phương pháp của Trương Dương quả nhiên đá được Đoạn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, bởi vậy gã đối với Trương Dương càng bội phục hơn, cho rằng người ta bất kể là dùng nắm đấm hay là dùng tâm nhãn đều mạnh hơn mình gấp nhiều lần. Đối với một nhân vật như vậy, gã không thể không phục. Thạch Thắng Lợi gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi biết rồi, về sau tôi nhất định sẽ thay đổi, lại một lần nữa làm người."
Trương Dương bật cười, vỗ vỗ vai nói: "Tôi không phải là cảnh sát, anh cũng không phải là tội phạm, không cần phải nói với tôi như vậy."
Thạch Thắng Lợi nói: "Nhưng tôi thật sự không muốn tới khách sạn làm, với đức hành của tôi, sau khi tới khách sạn làm, chỉ sợ là không có ai dám tới ăn cơm, tôi đối với nghiệp kinh doanh khách sạn cũng không có hứng thú gì, hay là anh nói với họ một tiếng, bảo họ đổi cổ phần của tôi thành tiền mặt được không."
Trương Dương thầm nghĩ anh coi tôi quá khệnh rồi đó, hắn ngẫm nghĩ một chút, nếu Thạch Thắng Lợi đã không muốn đi thì cũng không cần phải bắt gã, vả lại thằng ôn này cũng không phải hạng lương thiện gì, nếu tới Hải Thiên thì chỉ sợ sẽ mang lại phiền phức cho Viên Ba. Hắn nói khẽ: "Thế này đi, anh tới Ủy ban thể dục thể thao làm đi, trước tiên là làm lâm thời, rồi xem biểu hiện công tác của anh, sau đó sẽ cân nhắc cho anh lên làm chính thức."
Trương Dương làm vậy là có nguyên nhân, với bối cảnh của Thạch Thắng Lợi, lão gia tử nhà gã Thạch Trọng Hằng muốn tìm một công tác chính thức cho gã cũng không phải là khó khăn, chỉ cần Thạch Trọng Hằng mở miệng, công tác tốt ở thành phố Nam Tích gã có thể mặc sức mà chọn, chỉ là gã không muốn đi làm, Trương Dương làm như vậy chẳng khác nào cấp cho Thạch Trọng Hằng một cái nhân tình, thu Thạch Thắng Lợi vào dưới trướng, chẳng khác nào buộc chặt bí thư khu ủy khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng lên thuyền của mình, về sau khu Thiên Hối có chuyện gì mình căn bản không cần ra mặt giải quyết.
Thạch Thắng Lợi đương nhiên sẽ không nghĩ được chu đáo như vậy, có điều gã tự do nhàn rỗi quen rồi, vừa nghe Trương Dương bảo gã tới Ủy ban thể dục thể thao làm, trong lòng gã thực sự không muốn, nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, ngài cũng biết tính của tôi mà, tự do nhàn rỗi quen rồi, tôi sợ phạm sai lầm sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của anh."
Trương Dương cười nói: "Anh phạm sai lầm thử xem, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh."
Thạch Thắng Lợi thầm kêu khổ, mình như vậy chẳng phải là có bệnh ư? Tới Hải Thiên làm có phải là tốt hơn không, việc gì lại đi nói với hắn những lời như vậy, hiện tại thì hay rồi, không những không đạt được mục đích, ngược lại còn tự chuốc lấy khổ, nếu tới Ủy ban thể dục thể thao, cả ngày ở dưới mí mắt Trương Dương thì có lợi gì cho gã?
Trương Dương cảm thấy mình hôm nay quả thực có chút tà hồ, khi rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh lại gặp người quen, lần này là Liễu Ngọc Oánh, bà ta được lái xe đưa tới kiểm tra thai nhi, khi ô tô lái vào cửa lớn bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Trương Dương, Liễu Ngọc hạ cửa kính xe xuống gọi tên Trương Dương.
Trương Dương hôm nay xem như đã hiểu khái niệm trái đất tròn, thế giới này đúng là quá nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp người quen, hắn đi tới chiếc xe Hồng Kỳ chở Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh mở cửa xe bước xuống, bảo lái xe đưa xe tới bãi đỗ xe chờ, bà ta đã mang thai mấy tháng, bục nhô cao.
Trương Dương bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Dì Liễu!"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, mỉm cười nói: "Đến Đông Giang Lúc nào vậy?"
"Ngày hôm qua, có vị đồng sự bị bệnh, cháu vừa tới bệnh viện thăm."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi đến làm kiểm tra sức khoẻ, có hẹn với chủ nhiệm Lý của sản khoa."
Trương Dương nói: "Gần đây dì vẫn khỏe chứ?"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu nói: "Vẫn tốt, cảm thấy trạng thái thân thể không tồi, chỉ là mấy ngày nay đứa bé đạp dữ quá, cho nên tôi tới làm kiểm tra toàn diện."
Trương Dương vươn tay ra bắt mạch giúp bà ta, xác định thân thể Liễu Ngọc Oánh không hề có dị trạng gì, nói khẽ: "Dì Liễu yên tâm, dì không có chuyện gì đâu."
Liễu Ngọc Oánh rất tin tưởng y thuật với Trương Dương, nếu hắn đã nói mình không có việc gì, vậy thì chắc chắn là không sao, nếu không phải là có hẹn với chủ nhiệm Lý của sản khoa, bà ta hiện tại muốn quay về luôn. Nhìn thấy Trương Dương, bà ta không khỏi nhớ tới Sở Yên Nhiên, ở trong đáy lòng bà ta thủy chung coi Trương Dương và Sở Yên Nhiên là một đôi, tuy rằng bọn họ đã tuyên bố chia tay, nhưng Liễu Ngọc Oánh nhìn ra được, dư tình giữa hai người vân còn. Liễu Ngọc Oánh vốn muốn hỏi Trương Dương và Sở Yên Nhiên gần đây có hay liên hệ với nhau không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào, thân là phu nhân tỉnh trưởng, tâm tư của bà ta cũng hơn hẳn người bình thường, Liễu Ngọc Oánh nói: "Công tác Ở Nam Tích có thuận lợi không?"
Trương Dương gật đầu: "Vẫn ổn!”
Liễu Ngọc Oánh nói: "Chú Tống của cậu gần đây cũng rất bận, có rảnh thì tới nhà chơi, tôi nghĩ ông ấy rất muốn gặp câu."
Trương Dương lại không nghĩ như vậy, quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh là thành lập trên cơ sở của Sở Yên Nhiên, hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, Tống Hoài Minh yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên sẽ không hoà nhã với hắn, lúc trước khi y tới khảo sát hạng mục sân bay mới đã từng tật ngôn lệ sắc đối với Trương Dương, đây cũng phải là bởi vì lòng dạ của Tống Hoài Minh có vấn đề mà người làm cha ai cũng vậy cả, không ai muốn nhìn thấy con gái mình ông chịu ủy khuất. Trương Dương nói: "Có thời gian cháu sẽ tới!"
Liễu Ngọc Oánh đương nhiên biết Trương Dương chỉ là nói cho có lệ, bà ta cũng không tiện vạch trần, nhẹ giọng thở dài một hơi, nói: "Người trẻ tuổi tức giận cãi nhau cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng lại chẳng ai muốn cúi đầu, do đó ngăn cách sẽ càng lúc càng sâu, cậu là con trai, nên chủ động một chút, tôi vẫn luôn hi vọng cậu và Yên Nhiên ở được với hau, thật sự không muốn nhìn thấy hai đứa như người xa lạ."
Trương Dương chỉ gật đầu.
Liễu Ngọc Oánh lại nói: "Văn phu nhân cũng nghĩ như vậy, tối qua lúc chúng tôi nói chuyện điện thoại có nhắc tới chuyện của cậu và Yên Nhiên, chúng tôi đều cảm thấy tiếc cho hai đứa." Nói tới đây, bà ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Nói tới đây, cậu lần này đến Đông Giang có phải là để đón Văn phu nhân hay không?"
Trương Dương không nói gì, nghĩ thầm La Tuệ Ninh đến lúc hắn cũng không biết.
Liễu Ngọc Oánh lại không biết quan hệ giữa hắn và Văn gia bởi vì chuyện của Tần Manh Manh mà nảy sinh ngăn cách, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đêm mai bọn họ tới rồi, tôi lần này kiểu gì cũng phải bảo bà ấy dạy dỗ cậu một trận."
Trương đại quan nhân, nói: "Dì Liễu, dì mau đi kiểm ta đi, chậm trễ thì không hay đâu!"
Liễu Ngọc Oánh lúc này mới lúc này mới thời gian mình hẹn với chủ nhiệm Lý, chỉ lo nói chuyện với Trương Dương, ngay cả chuyện kiểm tra cũng quên mất, bà ta cười nói: "Được rồi, tôi đi trước, đừng quên nhé, có rảnh thì tới nhà tôi chơi."
Trương Dương nhìn Liễu Ngọc Oánh rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Hắn có một loại cảm giác bức thiết, muốn lập tức rời khỏi tòa thành thị Đông Giang này, hắn không muốn đối mặt với Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh, hắn và Sở Yên Nhiên đính hôn, mặc dù có thành phần bọn họ yêu nhau ở bên trong, nhưng người thực sự thúc đẩy chính là mẹ nuôi La Tuệ Ninh, Trương Dương trước giờ không muốn nghĩ tới ý nghĩ đại biểu sau lưng chuyện này, nhưng chuyện đã phát triển tới hiện tại, hắn không thể không thừa nhận, hắn và Sở Yên Nhiên đính hôn không chỉ là chuyện của hai người bọn họ, cũng liên quan tới quan hệ của hai nhà Văn Tống, cha nuôi Văn Quốc Quyền chính là thông qua phương thức này để buộc chặt Tống Hoài Minh ở bên cạnh ông ta, ông ta có mục đích chính trị của mình.
Trương Dương thật sự không muốn nghĩ sâu hơn, bất kỳ một tình cảm nào một khi bị đề thăng tới phạm trù chính trị đều sẽ trở nên vô cùng mong manh, Trương Dương không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn không muốn phá hỏng sự mĩ hảo của một số tình cảm nào đó ở trong lòng, nếu như có thể thì hắn thà vĩnh viễn bảo lưu cảm giác mĩ hảo này, cho nên Trương Dương tình nguyện lựa chọn trốn tránh.
Khi Liễu Ngọc Oánh đi lên bậc thang dân tới phòng khám, quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng Trương Dương đã đi xa, bà ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ tình cảm của người trẻ tuổi hiện tại bà ta không thể nào hiểu được. Bà ta quay người bước về phía cửa lớn, vén rèm cửa ra, bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh một cái, Liễu Ngọc Oánh kinh hô một tiếng, thân thể mất đi cân bằng, ngã xuống đất, bà ta theo bản năng dùng hai tay bảo vệ bụng, đây là phản ứng bản năng của một người mẹ, cho dù bị ngã mặt mũi bầm dập, bà ta cũng phải bảo vệ thai nhi trong bụng, cú ngã này rất mạnh, không đợi bà ta nhìn rõ tình huống chung quanh liền cảm thấy có người đá mạnh lên bụng bà, một cước này đá lên hai tay bà ta. Mặc dù có hai tay bảo vệ, nhưng Liễu Ngọc Oánh vẫm cảm giác được vô cùng đau đớn, bà ta kinh hãi hét lên.
Trương Dương vẫn chưa đi xe, trong đầu hắn vẫn còn nhớ tới chuyện phát sinh vừa rồi, tuy rằng hồn vía đã bay lên chín tầng mây, nhưng tiếng thét chói tai của Liễu Ngọc Oánh vẫn dẫn tới sự chú ý của hắn, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh đang lăn lộn trên bậc thang, nhìn thấy chung quanh có một đám người xúm lại về phía bà ta.
Trương Dương thầm kêu không ổn, hắn cố không nghĩ nhiều, dùng tốc độ kinh người lao tới bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, đẩy hết đám người đang vây xem ở chung quanh ra, hét lớn: "Mau tránh ra hết cho tôi!"
Liễu Ngọc Oánh khuôn mặt trở nên trắng bệch, bụng đau như bị dao dâm, bà ta cảm thấy giữa hai chân có một cỗ nhiệt lưu chảy ra, trong lòng kinh hoàng đến cực điểm, lúc này bà ta nhìn thấy Trương Dương, tóm lấy cánh tay của Trương Dương, giống như người chết đuối vớ được cọc, bà ta nắm thật chặt, thậm chí móng tay còn cắm lên tay Trương Dương, bà ta cầu xin: "Trương Dương... cứ đứa bé của dì... cứ lấy đứa bé của dì..."
Trương Dương cố nén kinh hoảng, bất chấp ánh mắt của nhiều người, vừa tay ra liên tiếp điểm lên mấy huyệt đạo của bà ta, tay phải thì để ở bụng dưới của bà, một cỗ nội lực ôn hòa rót vào trong cơ thể của bà ta, Liễu Ngọc Oánh cảm giác được cơn đau đã giảm.
Người vây xem ở xung quanh càng lúc càng nhiều, hộ sĩ và bác sĩ của bệnh viện nghe nói ngoài cửa có thai phụ bị ngã, cũng vội vàng chạy tới, một bác sĩ của phòng cấp cứu muốn chạy tới kiểm tra cho Liễu Ngọc Oánh, lại bị Trương Dương giận dữ quát: "Cút ngay, bất kỳ ai cũng không được đụng tới bà ấy!"
Liễu Ngọc Oánh cắn chặt môi, mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, lúc này lái xe của Tống Hoài Minh cũng nghe thấy tin chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sợ tới mức hồn phi phách tán, hôm nay tỉnh trưởng Tống đặc biệt bảo hắn cùng đi với Liễu Ngọc Oánh tới đây kiểm tra thai nhi, lại dặn dò hắn phải chiếu cố cho tốt, không ngờ chỉ đi đỗ xe có một lát mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu mẹ con Liễu Ngọc Oánh có một ai xảy ra chuyện gì, đời mình coi như xong rồi, tên lái xe đó sợ tới mức run run: "Gọi viện trưởng của các người tới cho tôi... Vị này là phu nhân của tỉnh trưởng Tống."
Tất cả lãnh đạo bệnh viện nhân dân tỉnh đều bị kinh động, phu nhân của tỉnh trưởng Tống ở cửa lớn phòng khám bệnh bị người ta đẩy ngã, hơn nữa bà ta còn đang mang bầu, đây không phải là chuyện nhỏ, đừng nói là phu nhân tỉnh trưởng, cho dù là người bình thường, ảnh hưởng này cũng cực kỳ ác liệt, bệnh viện phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh lúc này đang tổ chức chuyên gia các phòng tới hiện trường, lại nhìn thấy nhân viên y tế ở chung quanh vây thành một vòng, một người tuổi còn trẻ đang khẩn cấp thi cứu cho Liễu Ngọc Oánh, tay phải của cảm giác được đặt lên bụng của Liễu Ngọc Oánh, cảm giác được tim đập của thai nhi dần dần khôi phục bình thường, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra một tia vui mừng: "Không có việc gì, thai nhi không có việc gì!"
Liễu Ngọc Oánh nghe hắn nói như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại, trong hai mắt ánh lệ lấp lánh.
Trương Dương ôm lấy Liễu Ngọc Oánh, cẩn thân đặt bà ta lên xe đẩy, lúc này tất cả mọi người đều lưu ý vết máu trên đất.
Chủ nhiệm Lý của sản khoa vừa chạy tới cũng kiểm tra khẩn cấp cho Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương... Đứa bé của dì thật sự không sao chứ?"
Trương Dương gật đầu: "Dì yên tâm, cháu cam đoan mẹ con dì sẽ được bình an."
Chủ nhiệm Lý nhíu mày nói: "Người trẻ tuổi, xin anh đừng ở đây làm cản trở chúng tôi chữa bệnh!"
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi... chỉ tin Trương Dương..."
Khi Tống Hoài Minh chạy đến bệnh viện nhân dân tỉnh, tình huống của Liễu Ngọc Oánh đã ổn định. Xét tình huống hiện tại của bà ta, bác sĩ đã tiến hành truyền máu cho và ta, đả châm cho bà ta, căn cứ kết quả giám hộ tim thai, thai nhi trước mắt cơ bản đã bình thường, chỉ là ở giữa cuống rốn và vách tử cung hình thành sưng tấy, chuyên gia cũng tỏ vẻ khá cẩn thân đối với điều này, cho rằng mẹ con Liễu Ngọc Oánh vẫn khá là nguy hiếm, khả năng cuống rốn rụng sớm là rất lớn.
Tống Hoài Minh đi tới trước mặt vợ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, y cầm tay Liễu Ngọc Oánh, tràn ngập thương tiếc nói: "Ngọc Oánh, sao lại như vậy?"
Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của trượng phu, bà ta lại an ủi ngược Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, em tôi không sao, Trương Dương đã đáp ứng em, cậu ấy cam đoan mẹ con em sẽ bình an!"
Tống Hoài Minh nghe thấy, của Trương Dương, lông mày không khỏi nhướn lên, nói khẽ: "Trương Dương đã ở đây?"
Liễu Ngọc Oánh yếu ớt nói: "May mà cậu ấy chạy đến đúng lúc, vừa rồi cậu ấy đi ra ngoài bốc thuốc cho em rồi." Tống Hoài Minh nghe nói Trương Dương cũng ở đây, trong lòng cảm thấy an tâm hơn, y biết rất rõ y thuật của Trương Dương, chỉ cần Trương Dương cam đoan vợ và đứa nhỏ tương lai không có việc gì thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Y ôn nhu nói ôn nhu nói: "Ngọc Oánh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi tìm hiểu tình huống một chút."
Liễu Ngọc Oánh nắm lấy tay Tống Hoài Minh, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm vài câu, Tống Hoài Minh nghe bà ta nói xong, hàng lông mày rậm không khỏi nhíu chặt lại, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, nếu vợ chỉ là bị người ta đụng phải, Tống Hoài Minh còn có thể quy kết chuyện này là ngẫu nhiên, nhưng khi vợ ngã xuống đất không ngờ có người đá bà ta một cái, đây căn bản chính là một lần công kích có ý định, thân là một người chồng, là một người cha, y tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho loại ác hành này, Tống Hoài Minh cố nén để sự phẫn nộ trong lòng không lập tức phát sinh, y an ủi vợ: "Em không cần phải lo, chuyện này anh sẽ xử lý!"
Tống Hoài Minh đi ra khỏi phòng bệnh, lái xe vẻ mặt sợ hãi đi tới, hắn gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống, suýt nữa thì rơi nước mắt. Tống Hoài Minh hiện tại không có tâm tình nghe hắn giải thích, khoát tay nói: "Để sau hẵng nói!"
Bí thư, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh tất cả đều chờ ở ngoài hành lang, vừa rồi Tống Hoài Minh vội vã đi thăm vợ, cho nên không ai dám đi tới chào hỏi y, lúc này nhìn thấy y đi ra, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Thi Bác Triển mặt đầy vẻ áy náy đi tới: "Tỉnh trưởng Tống, thật sự rất xin lỗi, đều trách bệnh viện của chúng tôi quản lý không tốt cho nên mới xảy ra chuyện này."
Tống Hoài Minh sắc mặt rất không tốt, y nói khẽ: "Viện trưởng Thi, lúc ấy khi vợ tôi ngã có ai thấy rõ tình huống cụ thể không?"
Thi Bác Triển nói: "Tôi vừa rồi đã hỏi bảo vệ khoa, bởi vì đang là giờ cao điểm bệnh nhân tới khám, tình huống ở hiện trường rất lộn xộn, cho nên không ai thấy rõ tình huống cụ thể mà Tống phu nhân ngã ra sao, Hiện tại nhân viên bảo vệ của chúng tôi vẫn đang điều tra, chỉ cần có tin tức chúng tôi hướng sẽ báo cáo với ngài."
Tống Hoài Minh cân nhắc một chút, tốt nhất là không nên nói ra chuyện vợ bị người ta đẩy ngã rồi đá lên bụng cô ta một bước, căn cứ vào cách nói của phía bệnh viện, tình huống ngay lúc đó chắc là khá phức tạp, có lẽ thật sự không có ai thấy rõ tình huống cụ thể.
Thi Bác Triển cẩn thận hỏi: "Tỉnh trưởng Tống, phu nhân của ngài đã nói gì à?"
Tống Hoài Minh nói: "Không có gì, đúng rồi, tình huống của cô ấy thế nào?"
Thi Bác Triển thở dài nói: "Không lạc quan lắm, bởi vì khi ngã sấp xuống, giữa cuống rốn và vách tử cung hình thành sưng tấy, rất có thể khiến cho cuống rốn rụng sớm, kế đó khiến xuất huyết bên trong tử cung, phải nằm viện quan sát, ngài yên tâm, chúng tôi đã tụ tập tất cả chuyên gia kỹ thuật của bệnh viện để thành lập một tổ trị liệu, cố gắng đảm bảo Tống phu nhân khôi phục khỏe mạnh." Cách diến đạt của Thi Bác Triển hiển nhiên đã lưu lại dư địa cho y và bệnh viện, y không dám cam đoan mẹ con Liễu Ngọc Oánh bình an, vừa rồi y đã hỏi mấy vị chuyên gia khoa phụ sản, mấy vị chuyên gia không ai nắm chắc có thể giữ được thai nhi của Liễu Ngọc Oánh, cho dù hiện tại giữ được thì ai có thể đảm bảo đứa nhỏ này về sau không sao?
Tống Hoài Minh có chút phản cảm đối với lời nói của Thi Bác Triển, y mạnh mẽ nói: "Cái tôi cần không phải là nỗ lực, mà là trị liệu khoa học, bảo đảm vợ tôi và đứa nhỏ bình an vô sự."
Trán Thi Bác Triển đã bắt đầu đổ mồ hôi, y không dám cam đoan, nói ra thì rất dễ, nhưng nếu chẳng may không làm được, Tống Hoài Minh sẽ không tha cho y. Thi Bác Triển là chuyên gia y học, đồng thời y cũng là người quản lý bệnh viện, có thể nói y giống quan viên nhiều hơn là giống một vị bác sĩ, cái mà Thi Bác Triển hiện tại nghĩ đến là làm như thế nào hạ trách nhiệm của bệnh viện xuống thấp nhất, y nhớ tới Trương Dương, lập tức linh cơ khẽ động: "Tỉnh trưởng Tống, tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Tống phu nhân có thể phối hợp trị liệu với chúng tôi, vừa rồi khi đang cứu cô ấy, cô ấy có chút mâu thuẫn đối với phương án trị liệu của chúng tôi, tình nguyện tin một người ngoài nghề không có kinh nghiệm hành y."
Tống Hoài Minh thầm nghĩ các người nói Trương Dương là người ngoài nghề thì chỉ sợ cái đám được gọi là chuyên gia các người cộng hết lại cũng không bằng được Trương Dương, khi y đang định lên tiếng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trương Dương từ hành lang truyền đến: "Người ngoài nghề là nói tôi đấy à?"
Thi Bác Triển có chút kinh ngạc há hốc miệng, Trương Dương mới đi ra khỏi thang máy, còn cách bọn họ ít nhất năm mươi thước, theo lý bọn họ nói chuyện thằng ôn này không thể nào nghe được, nhưng người ta lại vẫn nghe thấy.
Thi Bác Triển giống như trộm đồ bị người ta bắt quả tang, mặt đỏ bừng lên.
Trong tay Trương Dương xách một cái túi, bên trong tất cả đều là thuốc Đông y. Tuy rằng Thi Bác Triển sau lưng châm chọc hắn là người ngoài nghề, nhưng Trương Dương không hề có ý so đo với y, đi tới trước mặt Tống Hoài Minh, trước tiên chào một tiếng chú Tống, Trương Dương gọi như vậy là rất có học vấn, tôi hôm nay giúp ông không phải là bởi vì nể mặt ông là tỉnh trưởng, mà là bởi vì ông là cha của Yên Nhiên, không phải là tôi nịnh bợ ông.
Tống Hoài Minh cũng hiểu rõ ý của Trương Dương khi gọi y là chú Tống, y gật đầu, trên mặt khó lắm mới nở ra được nụ cười: "Trương Dương, thật sự là đa tạ cậu!"
Trương Dương nói: "Dì Liễu đối tốt với cháu như vậy, cháu khẳng định là phải giúp dì ấy hết sức!"
Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý trong câu này, là ám chỉ tôi đối với cậu không tốt ư?
Trương Dương và Tống Hoài Minh cùng nhau đi vào phòng bệnh, bệnh viện hiện tại cũng chỉ có thể giám hộ tim thai, hộ sĩ chuyên gia đứng ở bên giường chăm sóc, thật ra ngay cả phòng giải phẫu cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần xuất huyết nhiều sẽ tức khắc đưa Liễu Ngọc Oánh tới phòng giải phẫu, bảo đảm tính mạng cho người mẹ quan trọng hơn.
Vị chuyên gia sản khoa chủ nhiệm Lý vừa mới một lần nữa kiểm tra sức khỏe cho Liễu Ngọc Oánh, bà ta cho rằng tình huống không được lạc quan lắm, căn cứ vào biểu hiện, giữa cuống rốn và vách tử cung sưng tấy rất lớn. Hơn nữa có xu thế tiếp tục lớn hơn, nếu là bệnh nhân bình thường bà ta sớm đã khuyên bệnh nhân phẫu thuật, trước mắt Liễu Ngọc Oánh mang thai mới được có sáu tháng, khả năng giữ được đứa bé là cực nhỏ, nhưng thân phận phu nhân tỉnh trưởng của Liễu Ngọc Oánh khiến bà ta không dám nói.
Liễu Ngọc Oánh nói: “chủ nhiệm Lý, tình huống của tôi thế nào?"
Chủ nhiệm Lý nói: "Sưng tấy còn đang tăng, trong tử cung chắc còn có xuất huyết, cho nên..." Bà ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói ra đề nghị của mình: "Tôi đề nghị tốt nhất hay là lập tức phẫu thuật, bằng không một khi trong tử cung xuất huyết nhiều, bà sẽ có nguy hiểm tới tính mạng."
Liễu Ngọc Oánh kiên quyết nói: "Không!"
Chủ nhiệm Lý còn muốn khuyên nữa thì Trương Dương và Tống Hoài Minh cùng nhau đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Trương Dương, trong ánh mắt Liễu Ngọc Oánh nhất thời tràn ngập hy vọng: "Trương Dương, chủ nhiệm Lý nói trong tử cung của dì sưng tấy vẫn đang không ngừng gia tăng, bà ấy đề nghị dì lập tức giải phẫu."
Chủ nhiệm Lý tràn ngập nghi ngờ nhìn nhìn Trương Dương, cầm trong tay hai tấm phim đưa ra: "Này, anh có biết đọc phim không? Màu đen bên trên chính là sưng tấy, so với vừa rồi lại lớn hơn rất nhiều, rất nguy hiểm!"
Trương Dương không để ý đến bà ta, đưa túi cho Tống Hoài Minh: "Chú Tống, phương thuốc ở bên trong, chú bảo phía bệnh viện phái người lập tức đi sắc thuốc đi đã!"
Tống Hoài Minh gật đầu, đưa túi thuốc cho Thi Bác Triển: "Viện trưởng Thi, phiền anh giúp!"
Nếu là Trương Dương giao cho y, Thi Bác Triển khẳng định sẽ không nhận, nhưng hiện tại Tống Hoài Minh ra lệnh cho y làm, y không thể không tòng mệnh, vội vàng cầm túi thuốc chạy đi, trong lòng lúc này mâu thuẫn đến cực điểm, tỉnh trưởng Tống sao lại mù quáng theo nghe theo người trẻ tuổi này, một khi xảy ra chuyện thì chỉ sợ là phiền phức lớn lắm.
Trương Dương lại nói với Tống Hoài Minh: "Bảo người không liên quan lui ra ngoài, ở đây chỉ cần có chú và cháu là được rồi!"
Tống Hoài Minh tuy rằng trong lòng không vững tâm lắm, nhưng hiện tại trừ tin Trương Dương ra thì y cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, cho tới giờ, y thuật của Trương Dương vẫn chưa từng khiến y thất vọng, Tống Hoài Minh mời tất cả hộ sĩ bác sĩ ra ngoài, ai cũng bảo nhân viên y hộ ở trước mặt bệnh nhân là bình đẳng, nhưng trong hiện thực tuyệt đối không có chuyện như vậy, nếu không phải thân phận của Tống Hoài Minh sờ sờ ra đó, phía bệnh viện tuyệt sẽ không để y tùy tiện chỉ huy như vậy.
Tống Hoài Minh đóng cửa phòng lại.
Trương Dương lấy hộp châm ra, châm đèn cồn đã chuẩn bị từ trước rồi hơ châm, sau đó châm lên hai chân hai tay của Liễu Ngọc Oánh.
Nhìn châm không ngừng nảy lên theo mạch của vợ, Tống Hoài Minh khẩn trương nhắm hai mắt lại, y cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, không biết vì sao, y bỗng nhiên nhớ tới trận động đất nhiều năm trước, y nhớ tới người vợ đã chết của mình, loại cảm giác đau đớn sinh ly tử biệt đó khiến y vĩnh viễn không thể nào quên được, y không muốn phải trải qua một lần nữa.
Liễu Ngọc Oánh rên khẽ một tiếng, khiến Tống Hoài Minh bỗng nhiên mở bừng mắt, lại thấy Trương Dương đã đâm kim vào phần bụng của Liễu Ngọc Oánh, sau đó thì cởi giày, đỡ Liễu Ngọc Oánh dậy, khoanh chân ngồi sau lưng bà ta. Trương Dương nhìn Tống Hoài Minh một cái, nói: "Phiền chú Tống hộ pháp cho cháu.”
Câu này khiến Tống Hoài Minh ngây ra, thằng ôn này cho rằng là đang đóng phim võ hiệp à?
Song chưởng của Trương Dương đặt lên lưng Liễu Ngọc Oánh, nội tức giống như gió xuân tháng ba chậm rãi rót vào kinh mạch của Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh sau khi ngã sấp xuống đã động tới thai khí, Trương Dương phải dùng nội lực chữa trị kinh mạch của bà ta, vì hành công cho phụ nữ có thai phải cẩn thân hơn cho người thường vô sô lần, nội tức rót vào trong cơ thể của Liễu Ngọc Oánh đi qua kinh mạch của bà ta truyền vào trong cơ thể thai nhi, nếu nắm bắt lực lượng không tốt, có thể sẽ tạo thành tổn thương cho kinh mạch của thai nhi. Trương Dương sau khi từ trong tay Lý Tín Nghĩa có được bản tiên thiên công đó, trải qua nghiên cứu tu luyện trong một đoạn thời gian cũng đã có tâm đắc, vì chữa thương cho Liễu Ngọc Oánh cho nên hắn cũng là lần đầu tiên thử chữa trị cho phụ nữ mang thai.
Trương Dương phải ở trong thời gian ngắn nhất, ngăn xuất huyết trong cơ thể Liễu Ngọc Oánh, nếu như Liễu Ngọc Oánh có căn cơ nội công, muốn là được điều này cũng không khó, nhưng đối mặt với một người không hề có căn cơ võ công, Trương Dương phải chia trị liệu làm hai bước, đầu tiên dùng nội lực phong bế sưng tấy, tránh cho trong tử cung của Liễu Ngọc Oánh xuất huyết thêm, thứ hai là từng bước lợi dụng châm cứu, rồi dùng thuốc, làm tan đi sưng tấy trong tử cung.
Nội tức của Trương Dương rót vào trong kinh mạch của Liễu Ngọc Oánh, lại dọc theo kinh mạch của bà ta chậm rãi chảy vào trong cơ thể thai nhi, thai nhi tựa hồ cảm giác được dị trạng, đạp liên hồi.
Trong lòng Liễu Ngọc Oánh khẩn trương đến cực điểm, cắn chặt hai môi, bà ta đối với Trương Dương đã biểu hiện ra sự tín nhiệm đầy đủ, sau khi thai nhi vận động kịch liệt khoảng một phút đồng hồ, tựa hồ khôi phục bình tĩnh, Liễu Ngọc Oánh cảm giác được một cỗ thanh lưu dọc theo toàn thân của bà ta mà lưu động tuần hoàn, cơn đau ở bụng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Tống Hoài Minh vợ, hai tay nắm chặt vào nhau, quần áo đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, thân là một tỉnh trưởng, hiện tại vào những lúc như thế này trừ cầu nguyện ra, y cũng chẳng biết làm gì khác.
Đỉnh đầu Trương Dương đã có sương màu trắng lượn lờ bốc lên, quanh người Liễu Ngọc Oánh mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện ra một chút đỏ ửng, Trương Dương chậm rãi thu hồi nội tức, vận chỉ như gió, theo thứ tự điểm vào huyệt đạo của Liễu Ngọc Oánh, liên tục điểm ba mươi sáu đại huyệt trên thân thể của bà ta, vừa mới kết thúc một giai đoạn trị liệu liền mở mắt ra, thu hồi kim chân.
Liễu Ngọc Oánh nhắm chặt hai mắt, vẫn không dám mở ra.
Trương Dương nói: "Dì Liễu, dì trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi đi đã.”
Tống Hoài Minh nghe thấy hắn nói như vậy mới chạy tới giúp vợ nằm xuống, quan tâm nói: "Ngọc Oánh, em cảm thấy hiện tại thế nào rồi?"
Liễu Ngọc Oánh nói: "Bụng không đau, nhưng vừa rồi đứa nhỏ động ghê lắm, sao giờ lại bất động?" Bà ta cũng không khỏi lo lắng, Tống Hoài Minh cũng có chút khẩn trương, chạy nhanh ra ngoài gọi chuyên gia vào, chủ nhiệm Lý chụp x quang cho Liễu Ngọc Oánh, từ trên ảnh có thể nhìn thấy thai nhi ở trong tử cung rất bình thường, tim thai cũng rất đều, khiến chủ nhiệm Lý ngạc nhiên không thôi, sưng tấy vừa rồi còn nhìn thấy chẳng những không tiếp tục to ra mà ngược lại đã nhỏ đi một nửa, bà ta không tin vào hai mắt mình, ra sức chớp mắt, một lần nữa quan sát lại chỗ sưng tấy, nói: "Sao lại như vậy?"
Trương Dương đứng ở bên cạnh, vừa cất kim vừa mỉm cười nói: "Không nhìn thì không biết, thế giới này thực là kỳ diệu!"
Trần Hạo nói: "Mượn cơ hội này tôi kiểm tra kỹ một chút xem sao, điều chỉnh sức khỏe, tôi còn muốn cống hiến cho đảng và quốc gì thêm vài năm công tác cách mạng nữa.”
Trương Dương đối với hiện trạng của Trần Hạo không khỏi có thêm vài phần đồng tình, sinh nhai sĩ đồ chính trị của Trần Hạo đang ở thời hoàng kim, không ngờ lại vì trận bệnh đột nhiên ập tới này khiến cho mất hết tiền đồ, Trương Dương nói vài câu trấn an gã rồi cũng cáo từ đi trước
Thạch Thắng Lợi tiễn Trương Dương ra ngoài, gã cũng có chuyện muốn nói với Trương Dương.
Trương Dương dừng lại ở trước thang máy, nói với gã: "Anh trở về đi, không cần tiễn đâu."
Thạch Thắng Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện bên Hải Thiên thế nào rồi?" Gã vẫn mong ngóng 5% cổ phần của Hải Thiên.
Trương Dương cười nói: "Chuyện bên đó anh không phải lo, anh là cổ đông, hàng năm ngồi chờ chia hoa hồng là được rồi."
Thạch Thắng Lợi nói: "Lão gia nhà tôi bảo tôi tới khách sạn làm, bản thân tôi cũng không muốn đi, nhưng ông ấy lại cứ bức tôi."
Trương Dương nói: "Đáng thương cho lòng cha mẹ, cha mẹ anh cũng là không muốn anh cả ngày lăn lộn trên xã hội, anh lớn như vậy, không thể nào sống như thế cả đời được phải không?"
Lời cha mẹ Thạch Thắng Lợi nói gã có thể không nghe, cậu nói cũng có thể không nghe, nhưng lời Trương Dương nói gã không dám không nghe, trận đòn đau ở Hải Thiên lúc tước đã khiến cho gã thay đổi, sau chuyện gã cứ nhớ tới Trương Dương là cả người toát mồ hôi lạnh, về sau Trương Dương lại ra chủ ý để gã chơi Đoàn Kim Long, gã án chiếu theo phương pháp của Trương Dương quả nhiên đá được Đoạn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, bởi vậy gã đối với Trương Dương càng bội phục hơn, cho rằng người ta bất kể là dùng nắm đấm hay là dùng tâm nhãn đều mạnh hơn mình gấp nhiều lần. Đối với một nhân vật như vậy, gã không thể không phục. Thạch Thắng Lợi gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi biết rồi, về sau tôi nhất định sẽ thay đổi, lại một lần nữa làm người."
Trương Dương bật cười, vỗ vỗ vai nói: "Tôi không phải là cảnh sát, anh cũng không phải là tội phạm, không cần phải nói với tôi như vậy."
Thạch Thắng Lợi nói: "Nhưng tôi thật sự không muốn tới khách sạn làm, với đức hành của tôi, sau khi tới khách sạn làm, chỉ sợ là không có ai dám tới ăn cơm, tôi đối với nghiệp kinh doanh khách sạn cũng không có hứng thú gì, hay là anh nói với họ một tiếng, bảo họ đổi cổ phần của tôi thành tiền mặt được không."
Trương Dương thầm nghĩ anh coi tôi quá khệnh rồi đó, hắn ngẫm nghĩ một chút, nếu Thạch Thắng Lợi đã không muốn đi thì cũng không cần phải bắt gã, vả lại thằng ôn này cũng không phải hạng lương thiện gì, nếu tới Hải Thiên thì chỉ sợ sẽ mang lại phiền phức cho Viên Ba. Hắn nói khẽ: "Thế này đi, anh tới Ủy ban thể dục thể thao làm đi, trước tiên là làm lâm thời, rồi xem biểu hiện công tác của anh, sau đó sẽ cân nhắc cho anh lên làm chính thức."
Trương Dương làm vậy là có nguyên nhân, với bối cảnh của Thạch Thắng Lợi, lão gia tử nhà gã Thạch Trọng Hằng muốn tìm một công tác chính thức cho gã cũng không phải là khó khăn, chỉ cần Thạch Trọng Hằng mở miệng, công tác tốt ở thành phố Nam Tích gã có thể mặc sức mà chọn, chỉ là gã không muốn đi làm, Trương Dương làm như vậy chẳng khác nào cấp cho Thạch Trọng Hằng một cái nhân tình, thu Thạch Thắng Lợi vào dưới trướng, chẳng khác nào buộc chặt bí thư khu ủy khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng lên thuyền của mình, về sau khu Thiên Hối có chuyện gì mình căn bản không cần ra mặt giải quyết.
Thạch Thắng Lợi đương nhiên sẽ không nghĩ được chu đáo như vậy, có điều gã tự do nhàn rỗi quen rồi, vừa nghe Trương Dương bảo gã tới Ủy ban thể dục thể thao làm, trong lòng gã thực sự không muốn, nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, ngài cũng biết tính của tôi mà, tự do nhàn rỗi quen rồi, tôi sợ phạm sai lầm sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của anh."
Trương Dương cười nói: "Anh phạm sai lầm thử xem, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh."
Thạch Thắng Lợi thầm kêu khổ, mình như vậy chẳng phải là có bệnh ư? Tới Hải Thiên làm có phải là tốt hơn không, việc gì lại đi nói với hắn những lời như vậy, hiện tại thì hay rồi, không những không đạt được mục đích, ngược lại còn tự chuốc lấy khổ, nếu tới Ủy ban thể dục thể thao, cả ngày ở dưới mí mắt Trương Dương thì có lợi gì cho gã?
Trương Dương cảm thấy mình hôm nay quả thực có chút tà hồ, khi rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh lại gặp người quen, lần này là Liễu Ngọc Oánh, bà ta được lái xe đưa tới kiểm tra thai nhi, khi ô tô lái vào cửa lớn bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Trương Dương, Liễu Ngọc hạ cửa kính xe xuống gọi tên Trương Dương.
Trương Dương hôm nay xem như đã hiểu khái niệm trái đất tròn, thế giới này đúng là quá nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp người quen, hắn đi tới chiếc xe Hồng Kỳ chở Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh mở cửa xe bước xuống, bảo lái xe đưa xe tới bãi đỗ xe chờ, bà ta đã mang thai mấy tháng, bục nhô cao.
Trương Dương bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Dì Liễu!"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, mỉm cười nói: "Đến Đông Giang Lúc nào vậy?"
"Ngày hôm qua, có vị đồng sự bị bệnh, cháu vừa tới bệnh viện thăm."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi đến làm kiểm tra sức khoẻ, có hẹn với chủ nhiệm Lý của sản khoa."
Trương Dương nói: "Gần đây dì vẫn khỏe chứ?"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu nói: "Vẫn tốt, cảm thấy trạng thái thân thể không tồi, chỉ là mấy ngày nay đứa bé đạp dữ quá, cho nên tôi tới làm kiểm tra toàn diện."
Trương Dương vươn tay ra bắt mạch giúp bà ta, xác định thân thể Liễu Ngọc Oánh không hề có dị trạng gì, nói khẽ: "Dì Liễu yên tâm, dì không có chuyện gì đâu."
Liễu Ngọc Oánh rất tin tưởng y thuật với Trương Dương, nếu hắn đã nói mình không có việc gì, vậy thì chắc chắn là không sao, nếu không phải là có hẹn với chủ nhiệm Lý của sản khoa, bà ta hiện tại muốn quay về luôn. Nhìn thấy Trương Dương, bà ta không khỏi nhớ tới Sở Yên Nhiên, ở trong đáy lòng bà ta thủy chung coi Trương Dương và Sở Yên Nhiên là một đôi, tuy rằng bọn họ đã tuyên bố chia tay, nhưng Liễu Ngọc Oánh nhìn ra được, dư tình giữa hai người vân còn. Liễu Ngọc Oánh vốn muốn hỏi Trương Dương và Sở Yên Nhiên gần đây có hay liên hệ với nhau không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào, thân là phu nhân tỉnh trưởng, tâm tư của bà ta cũng hơn hẳn người bình thường, Liễu Ngọc Oánh nói: "Công tác Ở Nam Tích có thuận lợi không?"
Trương Dương gật đầu: "Vẫn ổn!”
Liễu Ngọc Oánh nói: "Chú Tống của cậu gần đây cũng rất bận, có rảnh thì tới nhà chơi, tôi nghĩ ông ấy rất muốn gặp câu."
Trương Dương lại không nghĩ như vậy, quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh là thành lập trên cơ sở của Sở Yên Nhiên, hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, Tống Hoài Minh yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên sẽ không hoà nhã với hắn, lúc trước khi y tới khảo sát hạng mục sân bay mới đã từng tật ngôn lệ sắc đối với Trương Dương, đây cũng phải là bởi vì lòng dạ của Tống Hoài Minh có vấn đề mà người làm cha ai cũng vậy cả, không ai muốn nhìn thấy con gái mình ông chịu ủy khuất. Trương Dương nói: "Có thời gian cháu sẽ tới!"
Liễu Ngọc Oánh đương nhiên biết Trương Dương chỉ là nói cho có lệ, bà ta cũng không tiện vạch trần, nhẹ giọng thở dài một hơi, nói: "Người trẻ tuổi tức giận cãi nhau cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng lại chẳng ai muốn cúi đầu, do đó ngăn cách sẽ càng lúc càng sâu, cậu là con trai, nên chủ động một chút, tôi vẫn luôn hi vọng cậu và Yên Nhiên ở được với hau, thật sự không muốn nhìn thấy hai đứa như người xa lạ."
Trương Dương chỉ gật đầu.
Liễu Ngọc Oánh lại nói: "Văn phu nhân cũng nghĩ như vậy, tối qua lúc chúng tôi nói chuyện điện thoại có nhắc tới chuyện của cậu và Yên Nhiên, chúng tôi đều cảm thấy tiếc cho hai đứa." Nói tới đây, bà ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Nói tới đây, cậu lần này đến Đông Giang có phải là để đón Văn phu nhân hay không?"
Trương Dương không nói gì, nghĩ thầm La Tuệ Ninh đến lúc hắn cũng không biết.
Liễu Ngọc Oánh lại không biết quan hệ giữa hắn và Văn gia bởi vì chuyện của Tần Manh Manh mà nảy sinh ngăn cách, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đêm mai bọn họ tới rồi, tôi lần này kiểu gì cũng phải bảo bà ấy dạy dỗ cậu một trận."
Trương đại quan nhân, nói: "Dì Liễu, dì mau đi kiểm ta đi, chậm trễ thì không hay đâu!"
Liễu Ngọc Oánh lúc này mới lúc này mới thời gian mình hẹn với chủ nhiệm Lý, chỉ lo nói chuyện với Trương Dương, ngay cả chuyện kiểm tra cũng quên mất, bà ta cười nói: "Được rồi, tôi đi trước, đừng quên nhé, có rảnh thì tới nhà tôi chơi."
Trương Dương nhìn Liễu Ngọc Oánh rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Hắn có một loại cảm giác bức thiết, muốn lập tức rời khỏi tòa thành thị Đông Giang này, hắn không muốn đối mặt với Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh, hắn và Sở Yên Nhiên đính hôn, mặc dù có thành phần bọn họ yêu nhau ở bên trong, nhưng người thực sự thúc đẩy chính là mẹ nuôi La Tuệ Ninh, Trương Dương trước giờ không muốn nghĩ tới ý nghĩ đại biểu sau lưng chuyện này, nhưng chuyện đã phát triển tới hiện tại, hắn không thể không thừa nhận, hắn và Sở Yên Nhiên đính hôn không chỉ là chuyện của hai người bọn họ, cũng liên quan tới quan hệ của hai nhà Văn Tống, cha nuôi Văn Quốc Quyền chính là thông qua phương thức này để buộc chặt Tống Hoài Minh ở bên cạnh ông ta, ông ta có mục đích chính trị của mình.
Trương Dương thật sự không muốn nghĩ sâu hơn, bất kỳ một tình cảm nào một khi bị đề thăng tới phạm trù chính trị đều sẽ trở nên vô cùng mong manh, Trương Dương không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn không muốn phá hỏng sự mĩ hảo của một số tình cảm nào đó ở trong lòng, nếu như có thể thì hắn thà vĩnh viễn bảo lưu cảm giác mĩ hảo này, cho nên Trương Dương tình nguyện lựa chọn trốn tránh.
Khi Liễu Ngọc Oánh đi lên bậc thang dân tới phòng khám, quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng Trương Dương đã đi xa, bà ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ tình cảm của người trẻ tuổi hiện tại bà ta không thể nào hiểu được. Bà ta quay người bước về phía cửa lớn, vén rèm cửa ra, bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh một cái, Liễu Ngọc Oánh kinh hô một tiếng, thân thể mất đi cân bằng, ngã xuống đất, bà ta theo bản năng dùng hai tay bảo vệ bụng, đây là phản ứng bản năng của một người mẹ, cho dù bị ngã mặt mũi bầm dập, bà ta cũng phải bảo vệ thai nhi trong bụng, cú ngã này rất mạnh, không đợi bà ta nhìn rõ tình huống chung quanh liền cảm thấy có người đá mạnh lên bụng bà, một cước này đá lên hai tay bà ta. Mặc dù có hai tay bảo vệ, nhưng Liễu Ngọc Oánh vẫm cảm giác được vô cùng đau đớn, bà ta kinh hãi hét lên.
Trương Dương vẫn chưa đi xe, trong đầu hắn vẫn còn nhớ tới chuyện phát sinh vừa rồi, tuy rằng hồn vía đã bay lên chín tầng mây, nhưng tiếng thét chói tai của Liễu Ngọc Oánh vẫn dẫn tới sự chú ý của hắn, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh đang lăn lộn trên bậc thang, nhìn thấy chung quanh có một đám người xúm lại về phía bà ta.
Trương Dương thầm kêu không ổn, hắn cố không nghĩ nhiều, dùng tốc độ kinh người lao tới bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, đẩy hết đám người đang vây xem ở chung quanh ra, hét lớn: "Mau tránh ra hết cho tôi!"
Liễu Ngọc Oánh khuôn mặt trở nên trắng bệch, bụng đau như bị dao dâm, bà ta cảm thấy giữa hai chân có một cỗ nhiệt lưu chảy ra, trong lòng kinh hoàng đến cực điểm, lúc này bà ta nhìn thấy Trương Dương, tóm lấy cánh tay của Trương Dương, giống như người chết đuối vớ được cọc, bà ta nắm thật chặt, thậm chí móng tay còn cắm lên tay Trương Dương, bà ta cầu xin: "Trương Dương... cứ đứa bé của dì... cứ lấy đứa bé của dì..."
Trương Dương cố nén kinh hoảng, bất chấp ánh mắt của nhiều người, vừa tay ra liên tiếp điểm lên mấy huyệt đạo của bà ta, tay phải thì để ở bụng dưới của bà, một cỗ nội lực ôn hòa rót vào trong cơ thể của bà ta, Liễu Ngọc Oánh cảm giác được cơn đau đã giảm.
Người vây xem ở xung quanh càng lúc càng nhiều, hộ sĩ và bác sĩ của bệnh viện nghe nói ngoài cửa có thai phụ bị ngã, cũng vội vàng chạy tới, một bác sĩ của phòng cấp cứu muốn chạy tới kiểm tra cho Liễu Ngọc Oánh, lại bị Trương Dương giận dữ quát: "Cút ngay, bất kỳ ai cũng không được đụng tới bà ấy!"
Liễu Ngọc Oánh cắn chặt môi, mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, lúc này lái xe của Tống Hoài Minh cũng nghe thấy tin chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sợ tới mức hồn phi phách tán, hôm nay tỉnh trưởng Tống đặc biệt bảo hắn cùng đi với Liễu Ngọc Oánh tới đây kiểm tra thai nhi, lại dặn dò hắn phải chiếu cố cho tốt, không ngờ chỉ đi đỗ xe có một lát mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu mẹ con Liễu Ngọc Oánh có một ai xảy ra chuyện gì, đời mình coi như xong rồi, tên lái xe đó sợ tới mức run run: "Gọi viện trưởng của các người tới cho tôi... Vị này là phu nhân của tỉnh trưởng Tống."
Tất cả lãnh đạo bệnh viện nhân dân tỉnh đều bị kinh động, phu nhân của tỉnh trưởng Tống ở cửa lớn phòng khám bệnh bị người ta đẩy ngã, hơn nữa bà ta còn đang mang bầu, đây không phải là chuyện nhỏ, đừng nói là phu nhân tỉnh trưởng, cho dù là người bình thường, ảnh hưởng này cũng cực kỳ ác liệt, bệnh viện phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh lúc này đang tổ chức chuyên gia các phòng tới hiện trường, lại nhìn thấy nhân viên y tế ở chung quanh vây thành một vòng, một người tuổi còn trẻ đang khẩn cấp thi cứu cho Liễu Ngọc Oánh, tay phải của cảm giác được đặt lên bụng của Liễu Ngọc Oánh, cảm giác được tim đập của thai nhi dần dần khôi phục bình thường, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra một tia vui mừng: "Không có việc gì, thai nhi không có việc gì!"
Liễu Ngọc Oánh nghe hắn nói như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại, trong hai mắt ánh lệ lấp lánh.
Trương Dương ôm lấy Liễu Ngọc Oánh, cẩn thân đặt bà ta lên xe đẩy, lúc này tất cả mọi người đều lưu ý vết máu trên đất.
Chủ nhiệm Lý của sản khoa vừa chạy tới cũng kiểm tra khẩn cấp cho Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương... Đứa bé của dì thật sự không sao chứ?"
Trương Dương gật đầu: "Dì yên tâm, cháu cam đoan mẹ con dì sẽ được bình an."
Chủ nhiệm Lý nhíu mày nói: "Người trẻ tuổi, xin anh đừng ở đây làm cản trở chúng tôi chữa bệnh!"
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi... chỉ tin Trương Dương..."
Khi Tống Hoài Minh chạy đến bệnh viện nhân dân tỉnh, tình huống của Liễu Ngọc Oánh đã ổn định. Xét tình huống hiện tại của bà ta, bác sĩ đã tiến hành truyền máu cho và ta, đả châm cho bà ta, căn cứ kết quả giám hộ tim thai, thai nhi trước mắt cơ bản đã bình thường, chỉ là ở giữa cuống rốn và vách tử cung hình thành sưng tấy, chuyên gia cũng tỏ vẻ khá cẩn thân đối với điều này, cho rằng mẹ con Liễu Ngọc Oánh vẫn khá là nguy hiếm, khả năng cuống rốn rụng sớm là rất lớn.
Tống Hoài Minh đi tới trước mặt vợ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, y cầm tay Liễu Ngọc Oánh, tràn ngập thương tiếc nói: "Ngọc Oánh, sao lại như vậy?"
Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của trượng phu, bà ta lại an ủi ngược Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, em tôi không sao, Trương Dương đã đáp ứng em, cậu ấy cam đoan mẹ con em sẽ bình an!"
Tống Hoài Minh nghe thấy, của Trương Dương, lông mày không khỏi nhướn lên, nói khẽ: "Trương Dương đã ở đây?"
Liễu Ngọc Oánh yếu ớt nói: "May mà cậu ấy chạy đến đúng lúc, vừa rồi cậu ấy đi ra ngoài bốc thuốc cho em rồi." Tống Hoài Minh nghe nói Trương Dương cũng ở đây, trong lòng cảm thấy an tâm hơn, y biết rất rõ y thuật của Trương Dương, chỉ cần Trương Dương cam đoan vợ và đứa nhỏ tương lai không có việc gì thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Y ôn nhu nói ôn nhu nói: "Ngọc Oánh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi tìm hiểu tình huống một chút."
Liễu Ngọc Oánh nắm lấy tay Tống Hoài Minh, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm vài câu, Tống Hoài Minh nghe bà ta nói xong, hàng lông mày rậm không khỏi nhíu chặt lại, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, nếu vợ chỉ là bị người ta đụng phải, Tống Hoài Minh còn có thể quy kết chuyện này là ngẫu nhiên, nhưng khi vợ ngã xuống đất không ngờ có người đá bà ta một cái, đây căn bản chính là một lần công kích có ý định, thân là một người chồng, là một người cha, y tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho loại ác hành này, Tống Hoài Minh cố nén để sự phẫn nộ trong lòng không lập tức phát sinh, y an ủi vợ: "Em không cần phải lo, chuyện này anh sẽ xử lý!"
Tống Hoài Minh đi ra khỏi phòng bệnh, lái xe vẻ mặt sợ hãi đi tới, hắn gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống, suýt nữa thì rơi nước mắt. Tống Hoài Minh hiện tại không có tâm tình nghe hắn giải thích, khoát tay nói: "Để sau hẵng nói!"
Bí thư, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh tất cả đều chờ ở ngoài hành lang, vừa rồi Tống Hoài Minh vội vã đi thăm vợ, cho nên không ai dám đi tới chào hỏi y, lúc này nhìn thấy y đi ra, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Thi Bác Triển mặt đầy vẻ áy náy đi tới: "Tỉnh trưởng Tống, thật sự rất xin lỗi, đều trách bệnh viện của chúng tôi quản lý không tốt cho nên mới xảy ra chuyện này."
Tống Hoài Minh sắc mặt rất không tốt, y nói khẽ: "Viện trưởng Thi, lúc ấy khi vợ tôi ngã có ai thấy rõ tình huống cụ thể không?"
Thi Bác Triển nói: "Tôi vừa rồi đã hỏi bảo vệ khoa, bởi vì đang là giờ cao điểm bệnh nhân tới khám, tình huống ở hiện trường rất lộn xộn, cho nên không ai thấy rõ tình huống cụ thể mà Tống phu nhân ngã ra sao, Hiện tại nhân viên bảo vệ của chúng tôi vẫn đang điều tra, chỉ cần có tin tức chúng tôi hướng sẽ báo cáo với ngài."
Tống Hoài Minh cân nhắc một chút, tốt nhất là không nên nói ra chuyện vợ bị người ta đẩy ngã rồi đá lên bụng cô ta một bước, căn cứ vào cách nói của phía bệnh viện, tình huống ngay lúc đó chắc là khá phức tạp, có lẽ thật sự không có ai thấy rõ tình huống cụ thể.
Thi Bác Triển cẩn thận hỏi: "Tỉnh trưởng Tống, phu nhân của ngài đã nói gì à?"
Tống Hoài Minh nói: "Không có gì, đúng rồi, tình huống của cô ấy thế nào?"
Thi Bác Triển thở dài nói: "Không lạc quan lắm, bởi vì khi ngã sấp xuống, giữa cuống rốn và vách tử cung hình thành sưng tấy, rất có thể khiến cho cuống rốn rụng sớm, kế đó khiến xuất huyết bên trong tử cung, phải nằm viện quan sát, ngài yên tâm, chúng tôi đã tụ tập tất cả chuyên gia kỹ thuật của bệnh viện để thành lập một tổ trị liệu, cố gắng đảm bảo Tống phu nhân khôi phục khỏe mạnh." Cách diến đạt của Thi Bác Triển hiển nhiên đã lưu lại dư địa cho y và bệnh viện, y không dám cam đoan mẹ con Liễu Ngọc Oánh bình an, vừa rồi y đã hỏi mấy vị chuyên gia khoa phụ sản, mấy vị chuyên gia không ai nắm chắc có thể giữ được thai nhi của Liễu Ngọc Oánh, cho dù hiện tại giữ được thì ai có thể đảm bảo đứa nhỏ này về sau không sao?
Tống Hoài Minh có chút phản cảm đối với lời nói của Thi Bác Triển, y mạnh mẽ nói: "Cái tôi cần không phải là nỗ lực, mà là trị liệu khoa học, bảo đảm vợ tôi và đứa nhỏ bình an vô sự."
Trán Thi Bác Triển đã bắt đầu đổ mồ hôi, y không dám cam đoan, nói ra thì rất dễ, nhưng nếu chẳng may không làm được, Tống Hoài Minh sẽ không tha cho y. Thi Bác Triển là chuyên gia y học, đồng thời y cũng là người quản lý bệnh viện, có thể nói y giống quan viên nhiều hơn là giống một vị bác sĩ, cái mà Thi Bác Triển hiện tại nghĩ đến là làm như thế nào hạ trách nhiệm của bệnh viện xuống thấp nhất, y nhớ tới Trương Dương, lập tức linh cơ khẽ động: "Tỉnh trưởng Tống, tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Tống phu nhân có thể phối hợp trị liệu với chúng tôi, vừa rồi khi đang cứu cô ấy, cô ấy có chút mâu thuẫn đối với phương án trị liệu của chúng tôi, tình nguyện tin một người ngoài nghề không có kinh nghiệm hành y."
Tống Hoài Minh thầm nghĩ các người nói Trương Dương là người ngoài nghề thì chỉ sợ cái đám được gọi là chuyên gia các người cộng hết lại cũng không bằng được Trương Dương, khi y đang định lên tiếng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trương Dương từ hành lang truyền đến: "Người ngoài nghề là nói tôi đấy à?"
Thi Bác Triển có chút kinh ngạc há hốc miệng, Trương Dương mới đi ra khỏi thang máy, còn cách bọn họ ít nhất năm mươi thước, theo lý bọn họ nói chuyện thằng ôn này không thể nào nghe được, nhưng người ta lại vẫn nghe thấy.
Thi Bác Triển giống như trộm đồ bị người ta bắt quả tang, mặt đỏ bừng lên.
Trong tay Trương Dương xách một cái túi, bên trong tất cả đều là thuốc Đông y. Tuy rằng Thi Bác Triển sau lưng châm chọc hắn là người ngoài nghề, nhưng Trương Dương không hề có ý so đo với y, đi tới trước mặt Tống Hoài Minh, trước tiên chào một tiếng chú Tống, Trương Dương gọi như vậy là rất có học vấn, tôi hôm nay giúp ông không phải là bởi vì nể mặt ông là tỉnh trưởng, mà là bởi vì ông là cha của Yên Nhiên, không phải là tôi nịnh bợ ông.
Tống Hoài Minh cũng hiểu rõ ý của Trương Dương khi gọi y là chú Tống, y gật đầu, trên mặt khó lắm mới nở ra được nụ cười: "Trương Dương, thật sự là đa tạ cậu!"
Trương Dương nói: "Dì Liễu đối tốt với cháu như vậy, cháu khẳng định là phải giúp dì ấy hết sức!"
Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý trong câu này, là ám chỉ tôi đối với cậu không tốt ư?
Trương Dương và Tống Hoài Minh cùng nhau đi vào phòng bệnh, bệnh viện hiện tại cũng chỉ có thể giám hộ tim thai, hộ sĩ chuyên gia đứng ở bên giường chăm sóc, thật ra ngay cả phòng giải phẫu cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần xuất huyết nhiều sẽ tức khắc đưa Liễu Ngọc Oánh tới phòng giải phẫu, bảo đảm tính mạng cho người mẹ quan trọng hơn.
Vị chuyên gia sản khoa chủ nhiệm Lý vừa mới một lần nữa kiểm tra sức khỏe cho Liễu Ngọc Oánh, bà ta cho rằng tình huống không được lạc quan lắm, căn cứ vào biểu hiện, giữa cuống rốn và vách tử cung sưng tấy rất lớn. Hơn nữa có xu thế tiếp tục lớn hơn, nếu là bệnh nhân bình thường bà ta sớm đã khuyên bệnh nhân phẫu thuật, trước mắt Liễu Ngọc Oánh mang thai mới được có sáu tháng, khả năng giữ được đứa bé là cực nhỏ, nhưng thân phận phu nhân tỉnh trưởng của Liễu Ngọc Oánh khiến bà ta không dám nói.
Liễu Ngọc Oánh nói: “chủ nhiệm Lý, tình huống của tôi thế nào?"
Chủ nhiệm Lý nói: "Sưng tấy còn đang tăng, trong tử cung chắc còn có xuất huyết, cho nên..." Bà ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói ra đề nghị của mình: "Tôi đề nghị tốt nhất hay là lập tức phẫu thuật, bằng không một khi trong tử cung xuất huyết nhiều, bà sẽ có nguy hiểm tới tính mạng."
Liễu Ngọc Oánh kiên quyết nói: "Không!"
Chủ nhiệm Lý còn muốn khuyên nữa thì Trương Dương và Tống Hoài Minh cùng nhau đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Trương Dương, trong ánh mắt Liễu Ngọc Oánh nhất thời tràn ngập hy vọng: "Trương Dương, chủ nhiệm Lý nói trong tử cung của dì sưng tấy vẫn đang không ngừng gia tăng, bà ấy đề nghị dì lập tức giải phẫu."
Chủ nhiệm Lý tràn ngập nghi ngờ nhìn nhìn Trương Dương, cầm trong tay hai tấm phim đưa ra: "Này, anh có biết đọc phim không? Màu đen bên trên chính là sưng tấy, so với vừa rồi lại lớn hơn rất nhiều, rất nguy hiểm!"
Trương Dương không để ý đến bà ta, đưa túi cho Tống Hoài Minh: "Chú Tống, phương thuốc ở bên trong, chú bảo phía bệnh viện phái người lập tức đi sắc thuốc đi đã!"
Tống Hoài Minh gật đầu, đưa túi thuốc cho Thi Bác Triển: "Viện trưởng Thi, phiền anh giúp!"
Nếu là Trương Dương giao cho y, Thi Bác Triển khẳng định sẽ không nhận, nhưng hiện tại Tống Hoài Minh ra lệnh cho y làm, y không thể không tòng mệnh, vội vàng cầm túi thuốc chạy đi, trong lòng lúc này mâu thuẫn đến cực điểm, tỉnh trưởng Tống sao lại mù quáng theo nghe theo người trẻ tuổi này, một khi xảy ra chuyện thì chỉ sợ là phiền phức lớn lắm.
Trương Dương lại nói với Tống Hoài Minh: "Bảo người không liên quan lui ra ngoài, ở đây chỉ cần có chú và cháu là được rồi!"
Tống Hoài Minh tuy rằng trong lòng không vững tâm lắm, nhưng hiện tại trừ tin Trương Dương ra thì y cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, cho tới giờ, y thuật của Trương Dương vẫn chưa từng khiến y thất vọng, Tống Hoài Minh mời tất cả hộ sĩ bác sĩ ra ngoài, ai cũng bảo nhân viên y hộ ở trước mặt bệnh nhân là bình đẳng, nhưng trong hiện thực tuyệt đối không có chuyện như vậy, nếu không phải thân phận của Tống Hoài Minh sờ sờ ra đó, phía bệnh viện tuyệt sẽ không để y tùy tiện chỉ huy như vậy.
Tống Hoài Minh đóng cửa phòng lại.
Trương Dương lấy hộp châm ra, châm đèn cồn đã chuẩn bị từ trước rồi hơ châm, sau đó châm lên hai chân hai tay của Liễu Ngọc Oánh.
Nhìn châm không ngừng nảy lên theo mạch của vợ, Tống Hoài Minh khẩn trương nhắm hai mắt lại, y cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, không biết vì sao, y bỗng nhiên nhớ tới trận động đất nhiều năm trước, y nhớ tới người vợ đã chết của mình, loại cảm giác đau đớn sinh ly tử biệt đó khiến y vĩnh viễn không thể nào quên được, y không muốn phải trải qua một lần nữa.
Liễu Ngọc Oánh rên khẽ một tiếng, khiến Tống Hoài Minh bỗng nhiên mở bừng mắt, lại thấy Trương Dương đã đâm kim vào phần bụng của Liễu Ngọc Oánh, sau đó thì cởi giày, đỡ Liễu Ngọc Oánh dậy, khoanh chân ngồi sau lưng bà ta. Trương Dương nhìn Tống Hoài Minh một cái, nói: "Phiền chú Tống hộ pháp cho cháu.”
Câu này khiến Tống Hoài Minh ngây ra, thằng ôn này cho rằng là đang đóng phim võ hiệp à?
Song chưởng của Trương Dương đặt lên lưng Liễu Ngọc Oánh, nội tức giống như gió xuân tháng ba chậm rãi rót vào kinh mạch của Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh sau khi ngã sấp xuống đã động tới thai khí, Trương Dương phải dùng nội lực chữa trị kinh mạch của bà ta, vì hành công cho phụ nữ có thai phải cẩn thân hơn cho người thường vô sô lần, nội tức rót vào trong cơ thể của Liễu Ngọc Oánh đi qua kinh mạch của bà ta truyền vào trong cơ thể thai nhi, nếu nắm bắt lực lượng không tốt, có thể sẽ tạo thành tổn thương cho kinh mạch của thai nhi. Trương Dương sau khi từ trong tay Lý Tín Nghĩa có được bản tiên thiên công đó, trải qua nghiên cứu tu luyện trong một đoạn thời gian cũng đã có tâm đắc, vì chữa thương cho Liễu Ngọc Oánh cho nên hắn cũng là lần đầu tiên thử chữa trị cho phụ nữ mang thai.
Trương Dương phải ở trong thời gian ngắn nhất, ngăn xuất huyết trong cơ thể Liễu Ngọc Oánh, nếu như Liễu Ngọc Oánh có căn cơ nội công, muốn là được điều này cũng không khó, nhưng đối mặt với một người không hề có căn cơ võ công, Trương Dương phải chia trị liệu làm hai bước, đầu tiên dùng nội lực phong bế sưng tấy, tránh cho trong tử cung của Liễu Ngọc Oánh xuất huyết thêm, thứ hai là từng bước lợi dụng châm cứu, rồi dùng thuốc, làm tan đi sưng tấy trong tử cung.
Nội tức của Trương Dương rót vào trong kinh mạch của Liễu Ngọc Oánh, lại dọc theo kinh mạch của bà ta chậm rãi chảy vào trong cơ thể thai nhi, thai nhi tựa hồ cảm giác được dị trạng, đạp liên hồi.
Trong lòng Liễu Ngọc Oánh khẩn trương đến cực điểm, cắn chặt hai môi, bà ta đối với Trương Dương đã biểu hiện ra sự tín nhiệm đầy đủ, sau khi thai nhi vận động kịch liệt khoảng một phút đồng hồ, tựa hồ khôi phục bình tĩnh, Liễu Ngọc Oánh cảm giác được một cỗ thanh lưu dọc theo toàn thân của bà ta mà lưu động tuần hoàn, cơn đau ở bụng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Tống Hoài Minh vợ, hai tay nắm chặt vào nhau, quần áo đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, thân là một tỉnh trưởng, hiện tại vào những lúc như thế này trừ cầu nguyện ra, y cũng chẳng biết làm gì khác.
Đỉnh đầu Trương Dương đã có sương màu trắng lượn lờ bốc lên, quanh người Liễu Ngọc Oánh mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện ra một chút đỏ ửng, Trương Dương chậm rãi thu hồi nội tức, vận chỉ như gió, theo thứ tự điểm vào huyệt đạo của Liễu Ngọc Oánh, liên tục điểm ba mươi sáu đại huyệt trên thân thể của bà ta, vừa mới kết thúc một giai đoạn trị liệu liền mở mắt ra, thu hồi kim chân.
Liễu Ngọc Oánh nhắm chặt hai mắt, vẫn không dám mở ra.
Trương Dương nói: "Dì Liễu, dì trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi đi đã.”
Tống Hoài Minh nghe thấy hắn nói như vậy mới chạy tới giúp vợ nằm xuống, quan tâm nói: "Ngọc Oánh, em cảm thấy hiện tại thế nào rồi?"
Liễu Ngọc Oánh nói: "Bụng không đau, nhưng vừa rồi đứa nhỏ động ghê lắm, sao giờ lại bất động?" Bà ta cũng không khỏi lo lắng, Tống Hoài Minh cũng có chút khẩn trương, chạy nhanh ra ngoài gọi chuyên gia vào, chủ nhiệm Lý chụp x quang cho Liễu Ngọc Oánh, từ trên ảnh có thể nhìn thấy thai nhi ở trong tử cung rất bình thường, tim thai cũng rất đều, khiến chủ nhiệm Lý ngạc nhiên không thôi, sưng tấy vừa rồi còn nhìn thấy chẳng những không tiếp tục to ra mà ngược lại đã nhỏ đi một nửa, bà ta không tin vào hai mắt mình, ra sức chớp mắt, một lần nữa quan sát lại chỗ sưng tấy, nói: "Sao lại như vậy?"
Trương Dương đứng ở bên cạnh, vừa cất kim vừa mỉm cười nói: "Không nhìn thì không biết, thế giới này thực là kỳ diệu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.