Chương 639: Bố trí
Thạch Chương Ngư
11/11/2015
Trương Dương nói: "Tôi tìm được một số manh mối, hiện tại Triệu Thiên Tài đang đi điều tra chuyện này cùng tôi."
Đường Sơn nói: "Tôi chỉ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Trương Dương nói: "Bí thư Cố đi rồi ư?"
" Đi rồi, tôi đã thấy bọn họ lên máy bay, người của lãnh sự quán New York hộ tống toàn trình, cho dù có người muốn xuống tay cũng không có cơ hội."
Trương Dương nói: "Sau khi anh về, giúp tôi điều tra một chút, xem hôm Gia Đông xảy ra chuyện, có xe tải nào của cảnh sát đi qua đó hắn không, chuyện hộ chiếu của tôi bị mất vào ngày tôi đến Mỹ anh cũng giúp tôi điều tra nhé."
Đường Sơn không khỏi không khỏi cười nói: "Chuyện của cậu thật đúng là không ít, có điều, cậu giúp tôi giải quyết một phiền toái lớn như vậy, việc này tôi sẽ làm thay cậu hết." Xác định Tiểu Dã Chính Dương đã bị giết, Đường Sơn đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh cường ngạnh, hiện tại tâm tình của y rất tốt.
Bỏ điện thoại xuống, nhìn thấy Triệu Thiên Tài vẫn đang xem xét chiếc xe vừa mua ở chợ. Trương Dương bước tới nói: "Xe thế nào?"
Triệu Thiên Tài nói: "Xe bốn ngàn đô mà cũng khá."
Trương Dương nhìn xung quanh, nói: "Anh sẽ không lắp một quả bom ở trong chứ?" Nhớ tới chuyện tối nay thiếu chút nữa bị Triệu Thiên Tài cho nổ chết một cách không minh bạch, Trương đại quan nhân trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Triệu Thiên Tài cười cười lắc đầu, gã mở cửa xe, nói: "Tính năng của xe không có vấn đề gì, chúng ta có thể đi rồi!"
Căn cứ vào lời nói của Tiểu Dã Chính Dương, người thuê hắn mưu sát Cố Minh Kiện tên là Clarkson, hiện tại sống ở trấn Tana Wanda cạnh thành bắc Buffalo, trấn Tana Wanda có một nhà xưởng ô tô, Clarkson ở trong trấn mở một nhà máy linh kiện, bình thường chủ yếu cung cấp linh kiện cho xe ô tô.
Triệu Thiên Tài lái chiếc xe Ford đó tới nơi ở của Clarkson, gã nhìn nhìn biển ghi tên trên cửa: "Hắn sống ở đây!"
Trương Dương đánh giá kiến trúc ở trước mắt, tòa kiến trúc này chắc là đã được xây nhiều năm rồi, hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Anh ở bên dưới chờ tôi, tôi lên trên xem thế nào, nếu có tình huống gì thì mau thông tri cho tôi nhé."
Triệu Thiên Tài gật đầu.
Trương Dương lên thang máy, bước tới trước cửa rồi bấm chuông, đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy có người mở cửa, hắn nhấc chân đá văng cửa phòng, đây là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng rất bừa bộn, trên mặt đất vứt đầy tạp chí và quần áo, một bức ảnh trên bàn máy tính đã hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, đây là một bức ảnh chung của ba người, bên trái là một thanh niên người Mỹ, ở giữa là một thiếu nữ người Hoa. Tay cô ta một trái một phải khoác tay thanh niên người Mỹ này và một nam tử trung niên, nam tử trung niên đó là người Trung Quốc, Trương Dương cơ hồ ngay lập tức nhận ra nam tử đó không ngờ là Đường Hưng Sinh, tiền cục trưởng công an Nam Tích.
Phát hiện này khiến Trương Dương chấn kinh không thôi, nếu nam tử người Mỹ này là Clarkson, như vậy hắn và Đường Hưng Sinh có quan hệ gì? Vì sao lại chụp ảnh chung với Đường Hưng Sinh? Đường Hưng Sinh có liên hệ như thế nào với những việc phát sinh gần đây?
Di động của hắn bỗng dưng đổ chuông, Trương Dương bắt máy, nghe thấy giọng nói khẩn trương của Triệu Thiên Tài: "Có một người Mỹ đang đi lên lầu, hắn ấn tầng bốn! Có thể chính là người mà anh muốn tìm!" Trương Dương đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, hắn nấp ra sau cửa.
Một người Mỹ đi tới, khi móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì phát hiện ổ khóa đã hỏng, cửa phòng mở hờ. Hắn cảnh giác móc súng từ trong ngực ra, đột nhiên đá văng cửa phòng, hai tay giơ súng chĩa vào trong.
Trương Dương nấp sau cửa lập tức tóm lấy súng, không đợi thằng ôn này kêu cứu đã vươn tay ra chế trụ huyệt đạo của hắn, kéo hắn vào trong phòng.
Lúc này Triệu Thiên Tài cũng vội vàng chạy lên, gã sợ Trương Dương gặp phiền toái cho nên xông lên tiếp ứng.
Trương Dương nói: "Ngoài cửa còn có ai không?"
Triệu Thiên Tài lắc đầu.
Trương Dương nhìn người Mỹ vừa bị hắn chế trụ, lại nhìn bức ảnh chung đó, khiến hắn thất vọng là, người trên ảnh không phải là cùng một người, hắn giơ súng cửa cướp được lên dí vào thái dương của người đó, nói khẽ: "Nếu muốn giữ mạng thì ngoan ngoan trả lời tao một vấn đề."
Người Mỹ đó bị dọa cho mặt tái nhợt, hắn run giọng nói: "Các anh muốn gì, tôi có thể cho các anh hết, đừng làm hại tôi."
Trương Dương nói: "Mày là ai? Clarkson à?"
]Người Mỹ lắc đầu nói: "Tôi là bằng hữu của Clarkson, hắn không có ở đây, đi châu Âu rồi... Tôi chỉ tới giúp hắn dọn dẹp phòng chút thôi." Hắn sợ Trương Dương không tin: "Tôi có mang theo giấy chứng minh đây, không tin thì tôi có thể đưa cho các anh xem."
Triệu Thiên Tài sau khi xem giấy chứng minh của hắn liền lắc đầu nói với Trương Dương: "Hắn không phải là Clarkson."
Trương Dương cầ bức ảnh trên bàn máy tinh lên: "Người trên đây có phải là Clarkson không?"
"Đúng... Hắn chính là Clarkson."
"Cô gái là ai?"
" Cô ta là Đường Dục Linh, bạn gái của Clarkson... có điều, bọn họ chắc đã chia tay rồi!"
" Nam nhân Trung Quốc này là ai?"
" Hắn.... Hắn hình như là cha của Đường Dục Linh. Tôi cũng không rõ lắm."
Trương Dương gật đầu: "Có thể tìm được Đường Dục Linh này ở đâu?"
"Cô ta học ở trường đại học Buffalo bang New York... Có điều, cô ta thường xuyên không ở trường học, đúng rồi, mười một giờ tối nay ở trên đường quốc lộ có đua xe, cô ấy và bạn trai mới của cô ấy chắc sẽ tới đua xe..." Nam tử đó vẻ mặt cầu xin, nói: "Tôi chỉ biết có vậy, cái khác thì tôi không biết."
Triệu Thiên Tài nhìn nhìn Trương Dương.
Trương Dương giơ tay lên điểm trúng huyệt đạo của nam tử đó, độc môn điểm huyệt của hắn ít nhất có thể đóng huyệt đạo của nam tử này hai mươi bốn tiếng đồng hồ, để tránh hắn tự động giải huyệt quá sớm rồi thông tri cho những người khác. Chuyến đi này cũng không tính là không công, hắn đã tra ra quan hệ của Clarkson và Đường Dục Linh, thuận theo đầu mối này một mực tìm tới Đường Hưng Sinh, này tất cả đúng là có liên quan tới Đường Hưng Sinh, Trương Dương tuyệt sẽ không bỏ qua cho tên hỗn đản máu lạnh này.
Triệu Thiên Tài nói: "Đua xe ngầm, đua xe ngầm ở Buffalo rất điên cuồng, tiền đặt cược rất cao, không ít xe mà Đường tiên sinh bán đều tham gia đua ở đây."
Trương Dương nói: "Được, vậy chúng ta đi xem náo nhiệt!"
Mười một giờ tối hôm đó, trên đường quốc lộ ở ngoại ô phía đông Buffalo náo nhiệt phi phàm, từ xung quanh Buffalo có hơn trăm xa thủ lái xe đua của họ tập kết tới đây, nơi này quả thực trở thành hội triển lãm độ xe, mỗi một chiếc xe đua tới nơi đều nhận được tiếng hoang hô trầm trồ, nhưng khi Trương Dương và Triệu Thiên Tài lái chiếc xe Ford cũ của họ tới thì dẫn tới tiếng cười nhạo. Thật ra xe bình thường tới đây cũng không ít, nhưng bọn họ lái tới nhầm chỗ, trực tiếp lái xe vào khu đua, một tên da đen tóc xoăn bước tới, vỗ vỗ vào kính xe tỏ ý bảo họ lái xe tới khu đất trống ở phía tây, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của người khác.
Triệu Thiên Tài đỗ xe lại, cùng Trương Dương quay lại khu đua, thời tiết tuy rằng rất lạnh, nhưng vẫn có có không ít người mặc áo nhung hoặc là áo da, ba cô gái đua xe mặc bikini ba mảnh đi tới, bọn họ lắc lư uốn éo, đôi chân thon dài thu hút không ít sự chú ý, Trương Dương hiển nhiên là không có tâm tình thưởng thức những oanh oanh yến yến này, ánh mắt của hắn không nhìn tìm kiếm trong đám người, Triệu Thiên Tài đi tới tên da đen tóc xoăn vừa rồi, lấy ra năm trăm đôla đưa cho hắn, nói khẽ: "Có nhìn thấy một cô gái người Hoa tên là Đường Dục Linh không?"
Tên da đen cầm lấy năm trăm đô, ngón cái chỉ chỉ ra phía sau: "Chiếc Lamborghini màu cam đó là của cô ta đấy!"
Trương Dương nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu cam, một gã người Mỹ mặc trang phục đua xe đang ôm hôn một thiếu nữ người Hoa dáng người cao gầy.
Triệu Thiên Tài nói khẽ: "Cô gái đó chắc chính là Đường Dục Linh đấy!"
Trương Dương gật đầu, hắn chậm rãi đi tới, không đợi hắn tới gần chiếc ô tô đó, hai đại hán vạm vỡ đã chặn đường hắn, một người trong đó chỉ vào mũi Trương Dương, quát hắn lui ra sau.
Triệu Thiên Tài đi theo, gã cười nói: "Ngại quá, bạn tôi không hiểu các anh nói gì đâu."
Hai người đang hôn nhau nồng nhiệt tách ra, Đường Dục Linh nhìn nhìn về bên này, dáng người của cô ta rất cao, mắt nhỏ, không xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu, da trắng nõn, chỉ là trên mũi đầy tàn nhang. Nam tử đang hôn nhau với cô ta là bạn trai mới của cô ta, chiếc Lamborghini này chính là là cô ta. Đường Dục Linh ở trong trường đại học cũng có chút danh tiếng, cô ta có tiền, tốc độ thay bạn trai và thay xe đều rất nhanh. Nam tử người Mỹ đang hôn nhau với cô ta tên là Bode, là một kỹ sư có tiếng ở đây. Ở Buffalo có một nhà máy độ ô tô quy mô không nhỏ, gã quen Đường Dục Linh khi độ xe cho cô ta.
Bode nheo mắt lại khinh thường nhìn Trương Dương, nói: "Thằng nhãi, muốn đua xe à?"
Mục đích của Trương Dương tới đây không phải là để đua xe, lái một chiếc Ford hạng hai, đi theo phía sau Lamborghini của người ta chỉ tổ hít khói. Đường Dục Linh mở cửa xe ngồi vào, cô ta khởi động động cơ, giậm manh ga phát ra tiếng rầm rầm. Triệu Thiên Tài nói: "Đợi đã, đợi đã, chiếc xe này có vấn đề!"
Bode tức giận nói: "Cút ngay, có tin tao ném chúng mày bay ra ngoài không." Gã cho rằng hai tên này là tới gây hấn, Bode rất tự tin vào trình độ độ xe của mình, nghe thấy những lời này của Triệu Thiên Tài đương nhiên là tức giận.
Đường Dục Linh kéo cửa sổ xe xuống, nói với Triệu Thiên Tài: "Để hắn nói!"
Triệu Thiên Tài nói: "Lúc từ số 3 vào số 4 có phải là cảm thấy hơi khựng đúng không?" Gã chỉ là thông qua tiếng bô ô tô đã có thể phát hiện chiếc xe này độ còn có thiếu sót.
Đường Dục Linh rõ ràng ngẩn ra, cô ta tắt máy, đẩy cửa bước xuống, đi tới trước mặt Triệu Thiên Tài, nói: "Anh làm sao mà biết được?"
Triệu Thiên Tài nói: "Động cơ của chiếc ô tô này đã được sửa lại, có điều chưa được cân đối, cho nên lúc khởi động sẽ hơi rung, khi vào số sẽ có cảm giác khựng lại rất mạnh, có thể là cô cho rằng không sao, có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cô, bệnh càng tích càng nặng, nếu như không sửa triệt để, sẽ tạo thành tổ hại rất lớn đối với xe, thậm chí khi phóng nhanh sẽ mất khống chế, tạo thành uy hiếp tới tính mạng cho người lái.”
Đường Dục Linh nói: "Anh có biện pháp gì không?"
Triệu Thiên Tài gật đầu: "Nể tình mọi người đều là người Trung Quốc, năm mươi ngàn đô, tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này."
Bode nghe thấy Triệu Thiên Tài nói như vậy, không khỏi nổi giận, hắn gầm lên: "****, mày thì biết cái đéo gì? Không ngờ dám chạy đến địa bàn của tao chỉ tay chỉ chân!" Hắn bước tới đẩy Triệu Thiên Tài một cái.
Triệu Thiên Tài thân thể gầy yếu, suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất.
Hai tên đại hán vạm vỡ cũng đi tới chỗ Trương Dương, Trương Dương mắng thầm trong lòng, con mẹ nó, trông bố mày dễ bắt nạt lắm à? Hai tên đại hán to cao một trái một phải tóm lấy tay Trương Dương, định nhấc hắn lên rồi ném ra ngoài, nhưng sau khi hai người tóm lấy tay Trương Dương, lập tức phát hiện hai chân của Trương Dương giống như là mọc rễ cắm xuống đất, bất kể là hai người dùng sức như thế nào vẫn không thể xe dịch được hắn một chút nào.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng, hai ban tay một kéo một đẩy, thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người, song quyền nặng nề đấm vào ngực hai người, hai đại hán bị Trương Dương đánh cho vẻ mặt đau khổ ngồi bệt xuống.
Bode xông lên, một cú đá ngang của Thương Quyền đạo đá thẳng vào mặt Trương Dương, môn võ này của Hàn Quốc sau khi được mở rộng ở thế vận hội Olimpic, ảnh hưởng trên thế giới cũng được lan rộng rất nhiều. Trương Dương nhấc chân lên, chân hắn đi sau mà tới tước, một cước đá vào hạ bộ của Bode, đoạn thời gian gần đây, ai trêu vào Trương đại quan nhân đều gặp xui xẻo, một cước này của Trương Dương không định lưu tình chút nào, một cước đá của cho Bode bay ngược ra sau, khi rơi xuống thì ôm háng gào thảm thiết.
Đường Dục Linh tức giận nói: "Anh là ai? Có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?"
Trương Dương bỗng nhiên giơ tay lên, xuất kỳ bất ý cho cô ta một bạt tai, đánh cho Đường Dục Linh ngây ra đó, Trương Dương tức giận nói: "Tiện nhân, không ngờ dám lăng nhăng ở sau lưng tao!"
Triệu Thiên Tài nghe thấy Trương Dương nói như vậy, nhất thời hiểu rõ ý của hắn, gã biết đa số người có mặt ở đây đều không hiểu tiếng Trung Quốc, gã cười nói: "Tranh nhau tình nhân, người ta mốn cướp bạn cái, không liên quan gì tới mọi người cả, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!"
Đường Dục Linh còn muốn nói gì đó thì bị Trương Dương vươn tay ra điểm trúng huyệt đạo, đẩy vào ghế phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lại, khởi động Lamborghini lái về phái trước, Bode ôm háng từ dưới đất bò dậy, hét lên: "Đuổi theo hắn.... Đuổi theo hắn..." Mấy tên đồng bọn của hắn toàn bộ đều lên xe đua, khởi động xe đuổi theo Lamborghini.
Xe đua ở hiện trường rất nhiều, vốn đều chuẩn bị bắt đầu thi, nhưng đột nhiên nhìn thấy một chiếc Lamborghini lao vút ra, còn cho rằng là cuộc thi đã bắt đầu, cả đám đều tranh nhau liều mạng lái xe, gần một trăm chiếc xe đua ở hiện trường trước sau khởi động, tiếng động cơ nổ rầm rĩ.
Triệu Thiên Tài cũng nhân lũng hỗn loạn bỏ đi, quay về chiếc xe Ford cũ đó, hắn lái xe rời khỏi hiện trường, ấn số gọi cho Trương Dương.
Trương Dương bắt máy, nói: "Chúng ta tách nhau ra, chời tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ liên hệ với anh."
Triệu Thiên Tài nói: "Cẩn thận nhé!" Lúc này từ đằng xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, Triệu Thiên Tài không dám tiếp tục ở lại nữa, vội vàng lái xe vào nội thành Buffalo.
Trương Dương vốn định sau khi bắt được Đường Dục Linh sẽ lập tức rời khỏi nơi này, nhưng mấy chục tay đua ngu ngốc liều mạng đuổi theo hắn. Trương Dương giậm mạnh chân ga, trong nháy mắt đa số xe đua đều bị rớt lại phía sau, nhưng vẫn có sáu bảy chiếc xe đua bám sát không tha, Đường Dục Linh tay chân tê cóng, bị dây an toàn trói trên ghế, hai mắt kinh hãi không hiểu Trương Dương đang làm gì.
Một chiếc Ferrari màu đen từ bên trái vọt lên, Trương Dương không nhịn được mắng: "Thằng ngu, bố mày có đua xe với mày đâu?" Hắn tránh sang một bên, chiếc Ferrari đó từ bên cạnh vọt lên, sau đó lại có một chiếc Nissan vượt qua họ, đèn cảnh sát ở phía sau nhấp nháy, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ xung quanh bao vây lấy đường quốc lộ.
Trương Dương giảm tốc độ, từ cửa ra ở đường phía trước lái xuống, vừa lái ra khỏi cửa thì một chiếc Subaru từ phía sau đâm vào đít xe Lamborghini, Trương Dương nắm chặt tay lái, thân xe ở tại chỗ vòng một vòng mới khống chế lại được, tiếp tục lái về phía trước.
Chỉ hơi dừng lại một chút đã lại có hai chiếc ô tô đuổi tới, Bode ở trong một chiếc trong đó. Hắn điên cuồng gầm lên: "Bắt lấy thằng chó đó!"
Trình độ lái xe của Trương Dương chỉ có thể tính là bình thường, có điều tính năng của chiếc Lamborghini đã bù đắp cho sự thiếu sót về kỹ thuật lái của hắn, tốc độ không ngừng tăng lên đã giúp hắn lại một lần nữa thoát khỏi mấy chiếc ô tô bám theo.
Ngay khi Trương Dương cách bọn họ càng lúc càng xa thì ở phía trước có hai chiếc xe cảnh sát chặn đường hắn. Trương Dương mắng: "Cảnh sát Mỹ!" hắn khống chế xe chuyển hướng khi đang phi với tốc độ cao, lướt qua bên phải xe cảnh sát, kính chiếu hậu ở bên trái chạm vào xe cảnh sát vỡ tan.
Trương Dương dọc theo con đường ở phái trước không ngừng lao như bay, trong gương chiếu hậu nhìn thấy xe cảnh sát đã cách hắn càng lúc càng xa. Đúng vào lúc Trương Dương lớn tiếng hoan hô thì đột nhiên phát hiện con đường ở phía trước tối om, hắn lập tức ý thức được, con đường ở phía trước có một cái cống rộng khoảng hai mét, lúc này giậm phanh thì đã không kịp nữa rồi. Trương Dương chỉ có giậm hết ga, khi sắp tới gần cống thì đột nhiên về số, rồi sang số, để thân xe chồm về phía trước, trong tiếng hét lớn của Trương Dương, Lamborghini vẽ ra một đường cong tuyệt vời, vững vàng hạ xuống đường quốc lộ ở đối diện, vì gầm xe quá thấp cho nên va chạm với mặt đất tạo ra một vệt lửa dài.
Trương Dương tuy rằng gan lớn, nhưng lúc này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn đi chậm lãi nhìn ra sau. Thấy xe cảnh sát đã dừng lại trước cái cống đó, đèn cảnh sát không ngừng nhấp nháy, nhưng thủy chung không có xe nào đuổi theo, lúc này hắn mới tiếp tục lái xe vào trong bóng tôi mà mình không biết sẽ dẫn tới đâu.
Đường Dục Linh hoảng sợ nhìn Trương Dương, cô ta hoàn toàn không có ấn tượng gì đối với nam tử ở trước mặt, nhưng cô ta vừa rồi rõ ràng nghe thấy Trương Dương đang nói tiếng Trung Quốc. Trương Dương chậm rãi đỗ ô tô lại. Vươn tay ra giải huyệt cho Đường Dục Linh, ngực Đường Dục Linh nhẹ đi, cảm giác tay chân khôi phục tự do, cô ta lập tức hét lên. Trương Dương tóm lấy cổ cô ta, lạnh lùng nói: "Còn dám hét nữa là tôi bẻ gẫy cổ cô đó."
Đường Dục Linh ngây ra nhìn hắn, Trương Dương nói: "Cô hiểu tôi nói gì, cô là người Trung Quốc!"
Đường Dục Linh run giọng nói: "Anh... anh tìm tôi là gì? Tôi... Tôi không biết anh..."
Trương Dương nói: "Cô là con gái của Đường Hưng Sinh?"
Đường Dục Linh nghe thấy hắn nhắc tới tên cha mình, trong lòng càng sợ hơn.
Trương Dương nói: "Xe không tồi, xem ra ông già cô tham ô không ít tiền."
Đường Dục Linh nói: "Anh tốt nhất hãy thả tôi ra, nơi này là nước Mỹ, nếu anh dám làm gì bất lợi đối với tôi, anh cũng không thoát được chế tài của pháp luật đâu."
Trương Dương nói: "Clarkson đâu?"
"Tôi không biết, tôi đã chia tay với hắn rồi."
Trương Dương nói: "Cô có quen Tiểu Dã Chính Dương không?"
Đường Dục Linh lắc đầu nói: "Không biết, tôi không biết hắn!"
Trương Dương nói: "Vậy cô có biết Cố Giai Đồng không?"
Đường Dục Linh ra sức lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết gì cả."
Trương Dương nói: "Giờ thì gọi điện thoại cho cha cô đi, tôi muốn tìm hắn!"
"Không!" Đường Dục Linh bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.
Trương Dương túm tóc cô ta, gầm lên: "Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi cho cô ba mươi giây để suy nghĩ, nếu không gọi điện thoại thì tôi một dao đâm chết cô!" Trương Dương móc con dao gọt hoa quả ra kề vào cổ cô ta.
Đường Dục Linh lớn tiếng khóc.
Bi kịch của Cố Giai Đồng đã khiến Trương Dương sớm quên đi cái gì gọi là thương hại rồi, hiện tại hắn chỉ muốn tra ra chân tướng cái chết của Cố Giai Đồng, Trương Dương đưa điện thoại di động cho Đường Dục Linh.
Đường Dục Linh cuối cùng cũng cầm lấy máy, cô ta run run bấm một dãy số, khi nghe thấy giọng của cha cô ta thì liền bật khóc
Đường Hưng Sinh từ sau khi trốn tới Canada, cơ hồ không có một đêm nào được ngủ ngon, nghe thấy tiếng khóc của con gái. Y nhất thời ý thức được chuyện không ổn, run giọng nói: "Tiểu Linh, sao vậy con? Sao vậy con?"
Trương Dương giật điện thoại trong tay Đường Dục Linh: "Đường tiên sinh, chào ông!" Hắn thuận tay chế trụ huyệt đạo của Đường Dục Linh, mở cửa xe bước xuống. Trời đêm Buffalo rất sáng, sao đầy trời, Trương Dương đứng trên một khoảng đất trống, trong lòng hắn tràn ngập cừu hận khắc cốt minh tâm, từ chiếc xe thể thao muốn đâm chết Cố Minh Kiện, một đường truy tung đến Tiểu Dã Chính Dương, từ Tiểu Dã Chính Dương lại tra được Clarkson, hắn bất ngờ phát hiện bức ảnh chung của cha con Đường Hưng Sinh và Clarkson, Trương Dương suy đoán ra được một loạt những chuyện này tất cả đều có liên quan tới Đường Hưng Sinh.
Đường Hưng Sinh nhanh chóng bình tĩnh lại, y không thể không bình tĩnh. Các loại dấu hiệu cho thấy con gái đã rơi vào tay đối phương, y ngay cả đối phương là ai cũng không biết, Đường Hưng Sinh nói khẽ: "Anh là ai? Vì sao lại bắt con gái tôi?"
Trương Dương nói: "Vì tiền!" Trương Dương không hề nói ra nguyên nhân chân chính, nếu hắn nói quá nhiều, Đường Hưng Sinh ngược lại sẽ hoài nghi, sinh ra cảnh giác quá sớm, vì tiền mà bắt cóc Đường Dục Linh, lý do này dễ nhận được lòng tin của đối phương hơn.
Đường Hưng Sinh nói: "Anh muốn bao nhiêu!"
Trương Dương nói: "Một triệu đô, tiền mặt! Ngày mai giao dịch ở Buffalo!"
Đường Hưng Sinh nói: "Tôi không có nhiều tiền như vậy!" Y xuất thân hình cảnh, cực kỳ quen thuộc với tâm lý học tội phạm, hiểu được phải cò kè mặc cả với đối phương như thế nào. Nhưng y không ngờ Trương Dương không phải là nhắm vào tiền, Trương Dương là muốn lợi dụng Đường Dục Linh để dụ y tới Mỹ.
Trương Dương cười lạnh nói: "Ông có thể mua một chiếc Lamborghini cho con gái mà lại không có nổi một triệu đô, ông cho rằng tôi tin được à?"
Đường Hưng Sinh nói: "Thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế?"
Trương Dương nói: "Đó là chuyện của ông, nếu ông thấy con gái mình không đáng giá một triệu đô thì cứ coi như tôi chưa từng gọi cú điện thoại này."
Đường Hưng Sinh nói: "Tôi liên hệ với anh như thế nào?"
Trương Dương nói: "Số di động của con gái ông mà ông chẳng lẽ không biết à, sau khi chuẩn bị xong tiền thì lập tức liên hệ với tôi. Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, trước mười giờ sáng mai, nếu ông còn chưa làm xong chuyện này thì ông vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy con gái của mình nữa. Ông đừng thử báo cảnh sát, nếu để tôi phát hiện ông dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết chết con gái của ông."
Đường Hưng Sinh nói: "Anh đừng lo, tôi sẽ cho anh những gì mà anh muốn, nhưng anh nhất định phải bảo chứng sự bình an của con gái tôi, không được làm hại nó."
Trương Dương lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với con gái của ông, có điều hai thủ hạ da đen của tôi thì khó nói lắm, Đường Hưng Sinh, đưa tiền càng sớm cho tôi thì càng có thể đảm bảo sự an toàn cho con gái ông." Nói xong hắn liền gác máy.
Ở đằng xa có ánh đen xe đang tiến gần nơi này, Trương Dương cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, rất nhanh hắn liền nhìn ra đó là chiếc xe Ford mà Triệu Thiên Tài lái. Trương Dương vẫy tay với gã, Triệu Thiên Tài vừa rồi sau khi liên hệ với hắn đã xác định được vị trí của hắn, ngay lập tức chạy tới đây.
Triệu Thiên Tài nói với Trương Dương: "Phía đông nam có một kho gạo bỏ hoang, chúng ta có thể đợi ở đó một đêm." Đó là gã vừa rồi lúc đi qua ngẫu nhiên phát hiện.
Trương Dương gật đầu, lái chiếc Lamborghini đó của Đường Dục Linh, đi theo phía sau Triệu Thiên Tài. Hai người rời khỏi đại lộ, tới trước kho gạo cách nơi chỗ hẹn một km. Trương Dương đi tới trước kho gạo, vươn ra vặn gãy ổ khóa đã rỉ sét, từ độ rỉ sét của ổ khóa có thể nhìn ra nơi này đã một đoạn thời gian khá dài không có ai ở.
Đẩy cửa kho thóc, bên trong có một mũi ẩm mốc ùa vào mặt, Triệu Thiên Tài bị sặc ho khan liên tiếp. Trong kho gạo rất rộng, bọn họ trực tiếp lái xe vào, Triệu Thiên Tài mở đèn khẩn cấp, đi tới trước chiếc xe thể thao đó, nhìn nhìn Đường Dục Linh, nói khẽ: "Chính là cô ta à?"
Trương Dương giải huyệt cho Đường Dục Linh, Đường Dục Linh hét toáng lên, Trương Dương lập tức cho cô ta một bạt tai, tức giận nói tức giận nói: "Còn kêu nữa là tôi cắt lưỡi cô đó!"
Đường Dục Linh bị dọa cho rùng mình. Quả nhiên không dám lên tiếng nữa.
Triệu Thiên Tài nói: "Anh chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả."
Đường Dục Linh run giọng nói: "Đừng giết tôi....Các anh muốn gì cũng được. Tôi có thể cho các anh tiền, rất nhiều tiền, cha tôi có rất nhiều tiền."
Trương Dương nghe thấy câu ày liền có chút tức giận, chỉ vào mũi Đường Dục Linh mà mắng: "Tiền của cha cô đều là tham ô nhận hối lộ. Ở trong nước làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, hiện tại chạy ra nước ngoài tùy ý tiêu xài, cả nhà các người đều là hạng cặn bã."
Đường Dục Linh lúc này mới ý thức được bọn họ không phải là nhắm vào tiền của mình, cô ta run rẩy nói: "Các anh là ai? Các anh muốn gì? Tôi nói cho các anh biết, nơi này là nước Mỹ, các anh bắt cóc con tin là phải ngồi tù đó!"
Trương Dương bị cô ta khiến cho tâm tình khó chịu, liền tiện tay điểm huyệtcô ta.
Triệu Thiên Tài nói: "Cô ta dù sao cũng là con gái mà..."
Trương Dương trừng mắt lườm gã một cái: "Nhìn trúng cô ta à, nhìn trúng thì chơi đi, anh yên tâm, tôi coi như không nhìn thấy.”
Triệu Thiên Tài bị hắn nói cho mặt đỏ bừng. Đường Dục Linh không thể nói chuyện, nhưng nghe được rõ ràng, nghe nói Trương Dương muốn để Triệu Thiên Tài chơi mình, sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Trương Dương lạnh lùng nói: "Đừng sợ, với cái loại đức hạnh của cô, trừ mấy thằng nước ngoài mắt có tật ra, người Trung Quốc chúng tôi không có ai nhìn trúng cô đâu."
Đường Dục Linh nhìn hai người bọn họ, nếu nói Triệu Thiên Tài là người Trung Quốc thì cô ta tin, nhưng Trương Dương rõ ràng là tóc màu nâu, mắt màu lam. Nhìn sao cũng chẳng giống người Trung Quốc, có điều tiếng Trung Quốc của hắn lại rất chuẩn.
Bên trong kho gạo chỉ có lúa mạch và cành khô, Triệu Thiên Tài tìm một chỗ trống trải đốt lên để sưởi ấm, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, gã sợ Đường Dục Linh ở trong xe bị cóng chết cho nên kéo cô ta ra gần lửa.
Trương Dương nói: "Tôi tìm ông già cô ta đòi một triệu đô, ngày mai y có thể sẽ tới Buffalo đó."
Triệu Thiên Tài nói: "y liệu có báo cảnh sát không?"
Trương Dương lắc đầu: "Y không dám đâu, tất cả tiền của y đều là tiền tham ô mà có, có thể vung tiền như rác mua xe thể thao cho con gái, một triệu đô đối với y mà nói thì không đáng là gì cả."
Triệu Thiên Tài thở dài nói: "Đám quan lại Trung Quốc thật sự là khiến cho người ta chán nản."
Đường Hưng Sinh đi đi lại lại trong nhà trọ ở Canada, ước chừng nửa giờ sau, hắn mới quyết định gọi điện thoại: "Chú Lê!"
Đối phương tỏ vẻ khó chịu vì y nửa đêm đánh thức mình, lạnh lùng nói: "Có việc gì à? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện!"
Đường Hưng Sinh nói: "Con gái của tôi bị người ta bắt cóc, bọn họ tìm tôi đòi một trăm vạn!"
"Bị bắt cóc ư?" Giọng nói của Đối phương không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, con gái cậu cũng nghênh ngang lắm, danh tiếng trong giới người Hoa ở Buffalo rất lớn, có nhiều bạn trai chỉ là vấn đề sinh hoạt cá nhân, không ai nói gì cả. Nhưng cậu mua cho nó không ít xe đẹp, cho rằng cậu tới Canada rồi thì an toàn à? Không có điều luật dẫn độ, núi cao hoàng đế xa sẽ không có ai quản cậu ư? Cậu đã phạm phải án lớn như vậy, người khác sẽ không dễ dàng quên cậu đâu."
Đường Hưng Sinh đối với chú Lê này có vẻ khá là kính sợ: "Chú Lê, là tôi dạy dỗ con gái không nghiêm, nhưng có người cha nào mà không thương con gái? Tôi sau này sẽ chú ý."
Chú Lê nói: "Tôi lúc trước đã cảnh cáo cậu rồi, có người muốn động đến cậu, bảo cậu bỏ tiền ra dẹp yên chuyện này, nhưng cậu lại không nghe, cho rằng tôi lừa cậu!"
"Tôi không phải là có ý đó, tôi thật sự không phải là có ý đó, chú Lê, chú Lê, tôi khó khăn lắm mới chạy trốn được tới Canada, tôi không muốn trêu vào những người ở trong nước đó, tôi chỉ muốn trốn ở Canada sống yên ổn tới cuối đời.."
"Yên ổn ư, cậu cho rằng muốn yên ổn là được yên ổn à?" Giọng nói của Chú Lê tràn ngập khinh thường.
Đường Hưng Sinh nói: "Chú Lê, xin lỗi, con gái của tôi bị bắt cóc, hắn dùng con gái tôi để uy hiếp tôi, đòi tôi phải bỏ ra một triệu!"
"Một triệu, không nhiều lắm, cái mà cậu có là tiền, cho hắn đi!" Ngữ khi của chú lê lộ ra vẻ không đồng ý.
Trong lòng Đường Hưng Sinh chửi rủa chú Lê này trăm ngàn lượt, nhưng ngoài miệng thì cũng không dám đắc tội, y thấp giọng kể lể: "Người gọi điện thoại cho tôi là người Trung Quốc, tôi hoài nghi hắn không chỉ là muốn đòi tiền chuộc, hắn muốn lợi dụng con gái tôi để dụ tôi tới nước Mỹ, người mà hắn muốn đối phó là tôi." Đường Hưng Sinh không phải nhân vật tầm thường, Trương Dương tuy rằng đòi một triệu đô để ngụy trang, nhưng Đường Hưng Sinh vẫn nhận ra sự bất thường trong đó, y không dám báo cảnh sát, đây là quan hệ duy nhất mà y có thể lợi dụng.
Chú Lê nói: "Cậu muốn làm như thế nào?"
"Hắn muốn gặp mặt giao dịch với tôi, chú Lê, chú giúp tôi cứu con gái đi."
Chú Lê nói khẽ: "Hai triệu, cậu bỏ ra hai triệu đô, tôi giúp cậu giải trừ vĩnh viễn mối họa này."
Đường Hưng Sinh run giọng nói: "Hai triệu đô..." Nghe thấy con số như sư tử há miệng, y không khỏi có chút tiếc của.
Y dùng giọng điệu thương lượng, nói: "Chú Lê, chú cũng biết, tôi tới Canada đã dùng không ít tiền rồi, tôi..."
Chú Lê nói: "Cậu cho rằng tôi đang lừa bịp tống tiền cậu à? Đường tiên sinh, nếu không phải người khác giới thiệu, tôi căn bản sẽ không giúp cậu làm nhiều chuyện như vậy, cậu nếu thấy như vậy là tiêu tiền vô ích thì có thể mời một người cao minh hơn."
Đường Hưng Sinh thấy chú Lê tức giận, vội vàng xin lỗi: "Chú Lê, tôi không phải là có ý đó. Tôi quả thật là trên kinh tế gặp chút khó khăn, có thể giúp tôi một chút không?"
Chú Lê lạnh lùng nói: "Một triệu rưỡi, thiếu một xu tôi sẽ không quản chuyện của tên hỗn trướng cậu nữa!"
Đường Hưng Sinh lập tức vâng dạ, gác điện thoại, ánh mắt y dừng trên gạt tàng thuốc trên bàn trà, đột nhiên cầm gạt tàn lên ném vào tủ đựng rượu ở phòng khách.
Đường Sơn nói: "Tôi chỉ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Trương Dương nói: "Bí thư Cố đi rồi ư?"
" Đi rồi, tôi đã thấy bọn họ lên máy bay, người của lãnh sự quán New York hộ tống toàn trình, cho dù có người muốn xuống tay cũng không có cơ hội."
Trương Dương nói: "Sau khi anh về, giúp tôi điều tra một chút, xem hôm Gia Đông xảy ra chuyện, có xe tải nào của cảnh sát đi qua đó hắn không, chuyện hộ chiếu của tôi bị mất vào ngày tôi đến Mỹ anh cũng giúp tôi điều tra nhé."
Đường Sơn không khỏi không khỏi cười nói: "Chuyện của cậu thật đúng là không ít, có điều, cậu giúp tôi giải quyết một phiền toái lớn như vậy, việc này tôi sẽ làm thay cậu hết." Xác định Tiểu Dã Chính Dương đã bị giết, Đường Sơn đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh cường ngạnh, hiện tại tâm tình của y rất tốt.
Bỏ điện thoại xuống, nhìn thấy Triệu Thiên Tài vẫn đang xem xét chiếc xe vừa mua ở chợ. Trương Dương bước tới nói: "Xe thế nào?"
Triệu Thiên Tài nói: "Xe bốn ngàn đô mà cũng khá."
Trương Dương nhìn xung quanh, nói: "Anh sẽ không lắp một quả bom ở trong chứ?" Nhớ tới chuyện tối nay thiếu chút nữa bị Triệu Thiên Tài cho nổ chết một cách không minh bạch, Trương đại quan nhân trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Triệu Thiên Tài cười cười lắc đầu, gã mở cửa xe, nói: "Tính năng của xe không có vấn đề gì, chúng ta có thể đi rồi!"
Căn cứ vào lời nói của Tiểu Dã Chính Dương, người thuê hắn mưu sát Cố Minh Kiện tên là Clarkson, hiện tại sống ở trấn Tana Wanda cạnh thành bắc Buffalo, trấn Tana Wanda có một nhà xưởng ô tô, Clarkson ở trong trấn mở một nhà máy linh kiện, bình thường chủ yếu cung cấp linh kiện cho xe ô tô.
Triệu Thiên Tài lái chiếc xe Ford đó tới nơi ở của Clarkson, gã nhìn nhìn biển ghi tên trên cửa: "Hắn sống ở đây!"
Trương Dương đánh giá kiến trúc ở trước mắt, tòa kiến trúc này chắc là đã được xây nhiều năm rồi, hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Anh ở bên dưới chờ tôi, tôi lên trên xem thế nào, nếu có tình huống gì thì mau thông tri cho tôi nhé."
Triệu Thiên Tài gật đầu.
Trương Dương lên thang máy, bước tới trước cửa rồi bấm chuông, đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy có người mở cửa, hắn nhấc chân đá văng cửa phòng, đây là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng rất bừa bộn, trên mặt đất vứt đầy tạp chí và quần áo, một bức ảnh trên bàn máy tính đã hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, đây là một bức ảnh chung của ba người, bên trái là một thanh niên người Mỹ, ở giữa là một thiếu nữ người Hoa. Tay cô ta một trái một phải khoác tay thanh niên người Mỹ này và một nam tử trung niên, nam tử trung niên đó là người Trung Quốc, Trương Dương cơ hồ ngay lập tức nhận ra nam tử đó không ngờ là Đường Hưng Sinh, tiền cục trưởng công an Nam Tích.
Phát hiện này khiến Trương Dương chấn kinh không thôi, nếu nam tử người Mỹ này là Clarkson, như vậy hắn và Đường Hưng Sinh có quan hệ gì? Vì sao lại chụp ảnh chung với Đường Hưng Sinh? Đường Hưng Sinh có liên hệ như thế nào với những việc phát sinh gần đây?
Di động của hắn bỗng dưng đổ chuông, Trương Dương bắt máy, nghe thấy giọng nói khẩn trương của Triệu Thiên Tài: "Có một người Mỹ đang đi lên lầu, hắn ấn tầng bốn! Có thể chính là người mà anh muốn tìm!" Trương Dương đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, hắn nấp ra sau cửa.
Một người Mỹ đi tới, khi móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì phát hiện ổ khóa đã hỏng, cửa phòng mở hờ. Hắn cảnh giác móc súng từ trong ngực ra, đột nhiên đá văng cửa phòng, hai tay giơ súng chĩa vào trong.
Trương Dương nấp sau cửa lập tức tóm lấy súng, không đợi thằng ôn này kêu cứu đã vươn tay ra chế trụ huyệt đạo của hắn, kéo hắn vào trong phòng.
Lúc này Triệu Thiên Tài cũng vội vàng chạy lên, gã sợ Trương Dương gặp phiền toái cho nên xông lên tiếp ứng.
Trương Dương nói: "Ngoài cửa còn có ai không?"
Triệu Thiên Tài lắc đầu.
Trương Dương nhìn người Mỹ vừa bị hắn chế trụ, lại nhìn bức ảnh chung đó, khiến hắn thất vọng là, người trên ảnh không phải là cùng một người, hắn giơ súng cửa cướp được lên dí vào thái dương của người đó, nói khẽ: "Nếu muốn giữ mạng thì ngoan ngoan trả lời tao một vấn đề."
Người Mỹ đó bị dọa cho mặt tái nhợt, hắn run giọng nói: "Các anh muốn gì, tôi có thể cho các anh hết, đừng làm hại tôi."
Trương Dương nói: "Mày là ai? Clarkson à?"
]Người Mỹ lắc đầu nói: "Tôi là bằng hữu của Clarkson, hắn không có ở đây, đi châu Âu rồi... Tôi chỉ tới giúp hắn dọn dẹp phòng chút thôi." Hắn sợ Trương Dương không tin: "Tôi có mang theo giấy chứng minh đây, không tin thì tôi có thể đưa cho các anh xem."
Triệu Thiên Tài sau khi xem giấy chứng minh của hắn liền lắc đầu nói với Trương Dương: "Hắn không phải là Clarkson."
Trương Dương cầ bức ảnh trên bàn máy tinh lên: "Người trên đây có phải là Clarkson không?"
"Đúng... Hắn chính là Clarkson."
"Cô gái là ai?"
" Cô ta là Đường Dục Linh, bạn gái của Clarkson... có điều, bọn họ chắc đã chia tay rồi!"
" Nam nhân Trung Quốc này là ai?"
" Hắn.... Hắn hình như là cha của Đường Dục Linh. Tôi cũng không rõ lắm."
Trương Dương gật đầu: "Có thể tìm được Đường Dục Linh này ở đâu?"
"Cô ta học ở trường đại học Buffalo bang New York... Có điều, cô ta thường xuyên không ở trường học, đúng rồi, mười một giờ tối nay ở trên đường quốc lộ có đua xe, cô ấy và bạn trai mới của cô ấy chắc sẽ tới đua xe..." Nam tử đó vẻ mặt cầu xin, nói: "Tôi chỉ biết có vậy, cái khác thì tôi không biết."
Triệu Thiên Tài nhìn nhìn Trương Dương.
Trương Dương giơ tay lên điểm trúng huyệt đạo của nam tử đó, độc môn điểm huyệt của hắn ít nhất có thể đóng huyệt đạo của nam tử này hai mươi bốn tiếng đồng hồ, để tránh hắn tự động giải huyệt quá sớm rồi thông tri cho những người khác. Chuyến đi này cũng không tính là không công, hắn đã tra ra quan hệ của Clarkson và Đường Dục Linh, thuận theo đầu mối này một mực tìm tới Đường Hưng Sinh, này tất cả đúng là có liên quan tới Đường Hưng Sinh, Trương Dương tuyệt sẽ không bỏ qua cho tên hỗn đản máu lạnh này.
Triệu Thiên Tài nói: "Đua xe ngầm, đua xe ngầm ở Buffalo rất điên cuồng, tiền đặt cược rất cao, không ít xe mà Đường tiên sinh bán đều tham gia đua ở đây."
Trương Dương nói: "Được, vậy chúng ta đi xem náo nhiệt!"
Mười một giờ tối hôm đó, trên đường quốc lộ ở ngoại ô phía đông Buffalo náo nhiệt phi phàm, từ xung quanh Buffalo có hơn trăm xa thủ lái xe đua của họ tập kết tới đây, nơi này quả thực trở thành hội triển lãm độ xe, mỗi một chiếc xe đua tới nơi đều nhận được tiếng hoang hô trầm trồ, nhưng khi Trương Dương và Triệu Thiên Tài lái chiếc xe Ford cũ của họ tới thì dẫn tới tiếng cười nhạo. Thật ra xe bình thường tới đây cũng không ít, nhưng bọn họ lái tới nhầm chỗ, trực tiếp lái xe vào khu đua, một tên da đen tóc xoăn bước tới, vỗ vỗ vào kính xe tỏ ý bảo họ lái xe tới khu đất trống ở phía tây, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của người khác.
Triệu Thiên Tài đỗ xe lại, cùng Trương Dương quay lại khu đua, thời tiết tuy rằng rất lạnh, nhưng vẫn có có không ít người mặc áo nhung hoặc là áo da, ba cô gái đua xe mặc bikini ba mảnh đi tới, bọn họ lắc lư uốn éo, đôi chân thon dài thu hút không ít sự chú ý, Trương Dương hiển nhiên là không có tâm tình thưởng thức những oanh oanh yến yến này, ánh mắt của hắn không nhìn tìm kiếm trong đám người, Triệu Thiên Tài đi tới tên da đen tóc xoăn vừa rồi, lấy ra năm trăm đôla đưa cho hắn, nói khẽ: "Có nhìn thấy một cô gái người Hoa tên là Đường Dục Linh không?"
Tên da đen cầm lấy năm trăm đô, ngón cái chỉ chỉ ra phía sau: "Chiếc Lamborghini màu cam đó là của cô ta đấy!"
Trương Dương nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu cam, một gã người Mỹ mặc trang phục đua xe đang ôm hôn một thiếu nữ người Hoa dáng người cao gầy.
Triệu Thiên Tài nói khẽ: "Cô gái đó chắc chính là Đường Dục Linh đấy!"
Trương Dương gật đầu, hắn chậm rãi đi tới, không đợi hắn tới gần chiếc ô tô đó, hai đại hán vạm vỡ đã chặn đường hắn, một người trong đó chỉ vào mũi Trương Dương, quát hắn lui ra sau.
Triệu Thiên Tài đi theo, gã cười nói: "Ngại quá, bạn tôi không hiểu các anh nói gì đâu."
Hai người đang hôn nhau nồng nhiệt tách ra, Đường Dục Linh nhìn nhìn về bên này, dáng người của cô ta rất cao, mắt nhỏ, không xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu, da trắng nõn, chỉ là trên mũi đầy tàn nhang. Nam tử đang hôn nhau với cô ta là bạn trai mới của cô ta, chiếc Lamborghini này chính là là cô ta. Đường Dục Linh ở trong trường đại học cũng có chút danh tiếng, cô ta có tiền, tốc độ thay bạn trai và thay xe đều rất nhanh. Nam tử người Mỹ đang hôn nhau với cô ta tên là Bode, là một kỹ sư có tiếng ở đây. Ở Buffalo có một nhà máy độ ô tô quy mô không nhỏ, gã quen Đường Dục Linh khi độ xe cho cô ta.
Bode nheo mắt lại khinh thường nhìn Trương Dương, nói: "Thằng nhãi, muốn đua xe à?"
Mục đích của Trương Dương tới đây không phải là để đua xe, lái một chiếc Ford hạng hai, đi theo phía sau Lamborghini của người ta chỉ tổ hít khói. Đường Dục Linh mở cửa xe ngồi vào, cô ta khởi động động cơ, giậm manh ga phát ra tiếng rầm rầm. Triệu Thiên Tài nói: "Đợi đã, đợi đã, chiếc xe này có vấn đề!"
Bode tức giận nói: "Cút ngay, có tin tao ném chúng mày bay ra ngoài không." Gã cho rằng hai tên này là tới gây hấn, Bode rất tự tin vào trình độ độ xe của mình, nghe thấy những lời này của Triệu Thiên Tài đương nhiên là tức giận.
Đường Dục Linh kéo cửa sổ xe xuống, nói với Triệu Thiên Tài: "Để hắn nói!"
Triệu Thiên Tài nói: "Lúc từ số 3 vào số 4 có phải là cảm thấy hơi khựng đúng không?" Gã chỉ là thông qua tiếng bô ô tô đã có thể phát hiện chiếc xe này độ còn có thiếu sót.
Đường Dục Linh rõ ràng ngẩn ra, cô ta tắt máy, đẩy cửa bước xuống, đi tới trước mặt Triệu Thiên Tài, nói: "Anh làm sao mà biết được?"
Triệu Thiên Tài nói: "Động cơ của chiếc ô tô này đã được sửa lại, có điều chưa được cân đối, cho nên lúc khởi động sẽ hơi rung, khi vào số sẽ có cảm giác khựng lại rất mạnh, có thể là cô cho rằng không sao, có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cô, bệnh càng tích càng nặng, nếu như không sửa triệt để, sẽ tạo thành tổ hại rất lớn đối với xe, thậm chí khi phóng nhanh sẽ mất khống chế, tạo thành uy hiếp tới tính mạng cho người lái.”
Đường Dục Linh nói: "Anh có biện pháp gì không?"
Triệu Thiên Tài gật đầu: "Nể tình mọi người đều là người Trung Quốc, năm mươi ngàn đô, tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này."
Bode nghe thấy Triệu Thiên Tài nói như vậy, không khỏi nổi giận, hắn gầm lên: "****, mày thì biết cái đéo gì? Không ngờ dám chạy đến địa bàn của tao chỉ tay chỉ chân!" Hắn bước tới đẩy Triệu Thiên Tài một cái.
Triệu Thiên Tài thân thể gầy yếu, suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất.
Hai tên đại hán vạm vỡ cũng đi tới chỗ Trương Dương, Trương Dương mắng thầm trong lòng, con mẹ nó, trông bố mày dễ bắt nạt lắm à? Hai tên đại hán to cao một trái một phải tóm lấy tay Trương Dương, định nhấc hắn lên rồi ném ra ngoài, nhưng sau khi hai người tóm lấy tay Trương Dương, lập tức phát hiện hai chân của Trương Dương giống như là mọc rễ cắm xuống đất, bất kể là hai người dùng sức như thế nào vẫn không thể xe dịch được hắn một chút nào.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng, hai ban tay một kéo một đẩy, thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người, song quyền nặng nề đấm vào ngực hai người, hai đại hán bị Trương Dương đánh cho vẻ mặt đau khổ ngồi bệt xuống.
Bode xông lên, một cú đá ngang của Thương Quyền đạo đá thẳng vào mặt Trương Dương, môn võ này của Hàn Quốc sau khi được mở rộng ở thế vận hội Olimpic, ảnh hưởng trên thế giới cũng được lan rộng rất nhiều. Trương Dương nhấc chân lên, chân hắn đi sau mà tới tước, một cước đá vào hạ bộ của Bode, đoạn thời gian gần đây, ai trêu vào Trương đại quan nhân đều gặp xui xẻo, một cước này của Trương Dương không định lưu tình chút nào, một cước đá của cho Bode bay ngược ra sau, khi rơi xuống thì ôm háng gào thảm thiết.
Đường Dục Linh tức giận nói: "Anh là ai? Có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?"
Trương Dương bỗng nhiên giơ tay lên, xuất kỳ bất ý cho cô ta một bạt tai, đánh cho Đường Dục Linh ngây ra đó, Trương Dương tức giận nói: "Tiện nhân, không ngờ dám lăng nhăng ở sau lưng tao!"
Triệu Thiên Tài nghe thấy Trương Dương nói như vậy, nhất thời hiểu rõ ý của hắn, gã biết đa số người có mặt ở đây đều không hiểu tiếng Trung Quốc, gã cười nói: "Tranh nhau tình nhân, người ta mốn cướp bạn cái, không liên quan gì tới mọi người cả, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!"
Đường Dục Linh còn muốn nói gì đó thì bị Trương Dương vươn tay ra điểm trúng huyệt đạo, đẩy vào ghế phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lại, khởi động Lamborghini lái về phái trước, Bode ôm háng từ dưới đất bò dậy, hét lên: "Đuổi theo hắn.... Đuổi theo hắn..." Mấy tên đồng bọn của hắn toàn bộ đều lên xe đua, khởi động xe đuổi theo Lamborghini.
Xe đua ở hiện trường rất nhiều, vốn đều chuẩn bị bắt đầu thi, nhưng đột nhiên nhìn thấy một chiếc Lamborghini lao vút ra, còn cho rằng là cuộc thi đã bắt đầu, cả đám đều tranh nhau liều mạng lái xe, gần một trăm chiếc xe đua ở hiện trường trước sau khởi động, tiếng động cơ nổ rầm rĩ.
Triệu Thiên Tài cũng nhân lũng hỗn loạn bỏ đi, quay về chiếc xe Ford cũ đó, hắn lái xe rời khỏi hiện trường, ấn số gọi cho Trương Dương.
Trương Dương bắt máy, nói: "Chúng ta tách nhau ra, chời tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ liên hệ với anh."
Triệu Thiên Tài nói: "Cẩn thận nhé!" Lúc này từ đằng xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, Triệu Thiên Tài không dám tiếp tục ở lại nữa, vội vàng lái xe vào nội thành Buffalo.
Trương Dương vốn định sau khi bắt được Đường Dục Linh sẽ lập tức rời khỏi nơi này, nhưng mấy chục tay đua ngu ngốc liều mạng đuổi theo hắn. Trương Dương giậm mạnh chân ga, trong nháy mắt đa số xe đua đều bị rớt lại phía sau, nhưng vẫn có sáu bảy chiếc xe đua bám sát không tha, Đường Dục Linh tay chân tê cóng, bị dây an toàn trói trên ghế, hai mắt kinh hãi không hiểu Trương Dương đang làm gì.
Một chiếc Ferrari màu đen từ bên trái vọt lên, Trương Dương không nhịn được mắng: "Thằng ngu, bố mày có đua xe với mày đâu?" Hắn tránh sang một bên, chiếc Ferrari đó từ bên cạnh vọt lên, sau đó lại có một chiếc Nissan vượt qua họ, đèn cảnh sát ở phía sau nhấp nháy, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ xung quanh bao vây lấy đường quốc lộ.
Trương Dương giảm tốc độ, từ cửa ra ở đường phía trước lái xuống, vừa lái ra khỏi cửa thì một chiếc Subaru từ phía sau đâm vào đít xe Lamborghini, Trương Dương nắm chặt tay lái, thân xe ở tại chỗ vòng một vòng mới khống chế lại được, tiếp tục lái về phía trước.
Chỉ hơi dừng lại một chút đã lại có hai chiếc ô tô đuổi tới, Bode ở trong một chiếc trong đó. Hắn điên cuồng gầm lên: "Bắt lấy thằng chó đó!"
Trình độ lái xe của Trương Dương chỉ có thể tính là bình thường, có điều tính năng của chiếc Lamborghini đã bù đắp cho sự thiếu sót về kỹ thuật lái của hắn, tốc độ không ngừng tăng lên đã giúp hắn lại một lần nữa thoát khỏi mấy chiếc ô tô bám theo.
Ngay khi Trương Dương cách bọn họ càng lúc càng xa thì ở phía trước có hai chiếc xe cảnh sát chặn đường hắn. Trương Dương mắng: "Cảnh sát Mỹ!" hắn khống chế xe chuyển hướng khi đang phi với tốc độ cao, lướt qua bên phải xe cảnh sát, kính chiếu hậu ở bên trái chạm vào xe cảnh sát vỡ tan.
Trương Dương dọc theo con đường ở phái trước không ngừng lao như bay, trong gương chiếu hậu nhìn thấy xe cảnh sát đã cách hắn càng lúc càng xa. Đúng vào lúc Trương Dương lớn tiếng hoan hô thì đột nhiên phát hiện con đường ở phía trước tối om, hắn lập tức ý thức được, con đường ở phía trước có một cái cống rộng khoảng hai mét, lúc này giậm phanh thì đã không kịp nữa rồi. Trương Dương chỉ có giậm hết ga, khi sắp tới gần cống thì đột nhiên về số, rồi sang số, để thân xe chồm về phía trước, trong tiếng hét lớn của Trương Dương, Lamborghini vẽ ra một đường cong tuyệt vời, vững vàng hạ xuống đường quốc lộ ở đối diện, vì gầm xe quá thấp cho nên va chạm với mặt đất tạo ra một vệt lửa dài.
Trương Dương tuy rằng gan lớn, nhưng lúc này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn đi chậm lãi nhìn ra sau. Thấy xe cảnh sát đã dừng lại trước cái cống đó, đèn cảnh sát không ngừng nhấp nháy, nhưng thủy chung không có xe nào đuổi theo, lúc này hắn mới tiếp tục lái xe vào trong bóng tôi mà mình không biết sẽ dẫn tới đâu.
Đường Dục Linh hoảng sợ nhìn Trương Dương, cô ta hoàn toàn không có ấn tượng gì đối với nam tử ở trước mặt, nhưng cô ta vừa rồi rõ ràng nghe thấy Trương Dương đang nói tiếng Trung Quốc. Trương Dương chậm rãi đỗ ô tô lại. Vươn tay ra giải huyệt cho Đường Dục Linh, ngực Đường Dục Linh nhẹ đi, cảm giác tay chân khôi phục tự do, cô ta lập tức hét lên. Trương Dương tóm lấy cổ cô ta, lạnh lùng nói: "Còn dám hét nữa là tôi bẻ gẫy cổ cô đó."
Đường Dục Linh ngây ra nhìn hắn, Trương Dương nói: "Cô hiểu tôi nói gì, cô là người Trung Quốc!"
Đường Dục Linh run giọng nói: "Anh... anh tìm tôi là gì? Tôi... Tôi không biết anh..."
Trương Dương nói: "Cô là con gái của Đường Hưng Sinh?"
Đường Dục Linh nghe thấy hắn nhắc tới tên cha mình, trong lòng càng sợ hơn.
Trương Dương nói: "Xe không tồi, xem ra ông già cô tham ô không ít tiền."
Đường Dục Linh nói: "Anh tốt nhất hãy thả tôi ra, nơi này là nước Mỹ, nếu anh dám làm gì bất lợi đối với tôi, anh cũng không thoát được chế tài của pháp luật đâu."
Trương Dương nói: "Clarkson đâu?"
"Tôi không biết, tôi đã chia tay với hắn rồi."
Trương Dương nói: "Cô có quen Tiểu Dã Chính Dương không?"
Đường Dục Linh lắc đầu nói: "Không biết, tôi không biết hắn!"
Trương Dương nói: "Vậy cô có biết Cố Giai Đồng không?"
Đường Dục Linh ra sức lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết gì cả."
Trương Dương nói: "Giờ thì gọi điện thoại cho cha cô đi, tôi muốn tìm hắn!"
"Không!" Đường Dục Linh bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.
Trương Dương túm tóc cô ta, gầm lên: "Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi cho cô ba mươi giây để suy nghĩ, nếu không gọi điện thoại thì tôi một dao đâm chết cô!" Trương Dương móc con dao gọt hoa quả ra kề vào cổ cô ta.
Đường Dục Linh lớn tiếng khóc.
Bi kịch của Cố Giai Đồng đã khiến Trương Dương sớm quên đi cái gì gọi là thương hại rồi, hiện tại hắn chỉ muốn tra ra chân tướng cái chết của Cố Giai Đồng, Trương Dương đưa điện thoại di động cho Đường Dục Linh.
Đường Dục Linh cuối cùng cũng cầm lấy máy, cô ta run run bấm một dãy số, khi nghe thấy giọng của cha cô ta thì liền bật khóc
Đường Hưng Sinh từ sau khi trốn tới Canada, cơ hồ không có một đêm nào được ngủ ngon, nghe thấy tiếng khóc của con gái. Y nhất thời ý thức được chuyện không ổn, run giọng nói: "Tiểu Linh, sao vậy con? Sao vậy con?"
Trương Dương giật điện thoại trong tay Đường Dục Linh: "Đường tiên sinh, chào ông!" Hắn thuận tay chế trụ huyệt đạo của Đường Dục Linh, mở cửa xe bước xuống. Trời đêm Buffalo rất sáng, sao đầy trời, Trương Dương đứng trên một khoảng đất trống, trong lòng hắn tràn ngập cừu hận khắc cốt minh tâm, từ chiếc xe thể thao muốn đâm chết Cố Minh Kiện, một đường truy tung đến Tiểu Dã Chính Dương, từ Tiểu Dã Chính Dương lại tra được Clarkson, hắn bất ngờ phát hiện bức ảnh chung của cha con Đường Hưng Sinh và Clarkson, Trương Dương suy đoán ra được một loạt những chuyện này tất cả đều có liên quan tới Đường Hưng Sinh.
Đường Hưng Sinh nhanh chóng bình tĩnh lại, y không thể không bình tĩnh. Các loại dấu hiệu cho thấy con gái đã rơi vào tay đối phương, y ngay cả đối phương là ai cũng không biết, Đường Hưng Sinh nói khẽ: "Anh là ai? Vì sao lại bắt con gái tôi?"
Trương Dương nói: "Vì tiền!" Trương Dương không hề nói ra nguyên nhân chân chính, nếu hắn nói quá nhiều, Đường Hưng Sinh ngược lại sẽ hoài nghi, sinh ra cảnh giác quá sớm, vì tiền mà bắt cóc Đường Dục Linh, lý do này dễ nhận được lòng tin của đối phương hơn.
Đường Hưng Sinh nói: "Anh muốn bao nhiêu!"
Trương Dương nói: "Một triệu đô, tiền mặt! Ngày mai giao dịch ở Buffalo!"
Đường Hưng Sinh nói: "Tôi không có nhiều tiền như vậy!" Y xuất thân hình cảnh, cực kỳ quen thuộc với tâm lý học tội phạm, hiểu được phải cò kè mặc cả với đối phương như thế nào. Nhưng y không ngờ Trương Dương không phải là nhắm vào tiền, Trương Dương là muốn lợi dụng Đường Dục Linh để dụ y tới Mỹ.
Trương Dương cười lạnh nói: "Ông có thể mua một chiếc Lamborghini cho con gái mà lại không có nổi một triệu đô, ông cho rằng tôi tin được à?"
Đường Hưng Sinh nói: "Thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế?"
Trương Dương nói: "Đó là chuyện của ông, nếu ông thấy con gái mình không đáng giá một triệu đô thì cứ coi như tôi chưa từng gọi cú điện thoại này."
Đường Hưng Sinh nói: "Tôi liên hệ với anh như thế nào?"
Trương Dương nói: "Số di động của con gái ông mà ông chẳng lẽ không biết à, sau khi chuẩn bị xong tiền thì lập tức liên hệ với tôi. Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, trước mười giờ sáng mai, nếu ông còn chưa làm xong chuyện này thì ông vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy con gái của mình nữa. Ông đừng thử báo cảnh sát, nếu để tôi phát hiện ông dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết chết con gái của ông."
Đường Hưng Sinh nói: "Anh đừng lo, tôi sẽ cho anh những gì mà anh muốn, nhưng anh nhất định phải bảo chứng sự bình an của con gái tôi, không được làm hại nó."
Trương Dương lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với con gái của ông, có điều hai thủ hạ da đen của tôi thì khó nói lắm, Đường Hưng Sinh, đưa tiền càng sớm cho tôi thì càng có thể đảm bảo sự an toàn cho con gái ông." Nói xong hắn liền gác máy.
Ở đằng xa có ánh đen xe đang tiến gần nơi này, Trương Dương cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, rất nhanh hắn liền nhìn ra đó là chiếc xe Ford mà Triệu Thiên Tài lái. Trương Dương vẫy tay với gã, Triệu Thiên Tài vừa rồi sau khi liên hệ với hắn đã xác định được vị trí của hắn, ngay lập tức chạy tới đây.
Triệu Thiên Tài nói với Trương Dương: "Phía đông nam có một kho gạo bỏ hoang, chúng ta có thể đợi ở đó một đêm." Đó là gã vừa rồi lúc đi qua ngẫu nhiên phát hiện.
Trương Dương gật đầu, lái chiếc Lamborghini đó của Đường Dục Linh, đi theo phía sau Triệu Thiên Tài. Hai người rời khỏi đại lộ, tới trước kho gạo cách nơi chỗ hẹn một km. Trương Dương đi tới trước kho gạo, vươn ra vặn gãy ổ khóa đã rỉ sét, từ độ rỉ sét của ổ khóa có thể nhìn ra nơi này đã một đoạn thời gian khá dài không có ai ở.
Đẩy cửa kho thóc, bên trong có một mũi ẩm mốc ùa vào mặt, Triệu Thiên Tài bị sặc ho khan liên tiếp. Trong kho gạo rất rộng, bọn họ trực tiếp lái xe vào, Triệu Thiên Tài mở đèn khẩn cấp, đi tới trước chiếc xe thể thao đó, nhìn nhìn Đường Dục Linh, nói khẽ: "Chính là cô ta à?"
Trương Dương giải huyệt cho Đường Dục Linh, Đường Dục Linh hét toáng lên, Trương Dương lập tức cho cô ta một bạt tai, tức giận nói tức giận nói: "Còn kêu nữa là tôi cắt lưỡi cô đó!"
Đường Dục Linh bị dọa cho rùng mình. Quả nhiên không dám lên tiếng nữa.
Triệu Thiên Tài nói: "Anh chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả."
Đường Dục Linh run giọng nói: "Đừng giết tôi....Các anh muốn gì cũng được. Tôi có thể cho các anh tiền, rất nhiều tiền, cha tôi có rất nhiều tiền."
Trương Dương nghe thấy câu ày liền có chút tức giận, chỉ vào mũi Đường Dục Linh mà mắng: "Tiền của cha cô đều là tham ô nhận hối lộ. Ở trong nước làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, hiện tại chạy ra nước ngoài tùy ý tiêu xài, cả nhà các người đều là hạng cặn bã."
Đường Dục Linh lúc này mới ý thức được bọn họ không phải là nhắm vào tiền của mình, cô ta run rẩy nói: "Các anh là ai? Các anh muốn gì? Tôi nói cho các anh biết, nơi này là nước Mỹ, các anh bắt cóc con tin là phải ngồi tù đó!"
Trương Dương bị cô ta khiến cho tâm tình khó chịu, liền tiện tay điểm huyệtcô ta.
Triệu Thiên Tài nói: "Cô ta dù sao cũng là con gái mà..."
Trương Dương trừng mắt lườm gã một cái: "Nhìn trúng cô ta à, nhìn trúng thì chơi đi, anh yên tâm, tôi coi như không nhìn thấy.”
Triệu Thiên Tài bị hắn nói cho mặt đỏ bừng. Đường Dục Linh không thể nói chuyện, nhưng nghe được rõ ràng, nghe nói Trương Dương muốn để Triệu Thiên Tài chơi mình, sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Trương Dương lạnh lùng nói: "Đừng sợ, với cái loại đức hạnh của cô, trừ mấy thằng nước ngoài mắt có tật ra, người Trung Quốc chúng tôi không có ai nhìn trúng cô đâu."
Đường Dục Linh nhìn hai người bọn họ, nếu nói Triệu Thiên Tài là người Trung Quốc thì cô ta tin, nhưng Trương Dương rõ ràng là tóc màu nâu, mắt màu lam. Nhìn sao cũng chẳng giống người Trung Quốc, có điều tiếng Trung Quốc của hắn lại rất chuẩn.
Bên trong kho gạo chỉ có lúa mạch và cành khô, Triệu Thiên Tài tìm một chỗ trống trải đốt lên để sưởi ấm, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, gã sợ Đường Dục Linh ở trong xe bị cóng chết cho nên kéo cô ta ra gần lửa.
Trương Dương nói: "Tôi tìm ông già cô ta đòi một triệu đô, ngày mai y có thể sẽ tới Buffalo đó."
Triệu Thiên Tài nói: "y liệu có báo cảnh sát không?"
Trương Dương lắc đầu: "Y không dám đâu, tất cả tiền của y đều là tiền tham ô mà có, có thể vung tiền như rác mua xe thể thao cho con gái, một triệu đô đối với y mà nói thì không đáng là gì cả."
Triệu Thiên Tài thở dài nói: "Đám quan lại Trung Quốc thật sự là khiến cho người ta chán nản."
Đường Hưng Sinh đi đi lại lại trong nhà trọ ở Canada, ước chừng nửa giờ sau, hắn mới quyết định gọi điện thoại: "Chú Lê!"
Đối phương tỏ vẻ khó chịu vì y nửa đêm đánh thức mình, lạnh lùng nói: "Có việc gì à? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện!"
Đường Hưng Sinh nói: "Con gái của tôi bị người ta bắt cóc, bọn họ tìm tôi đòi một trăm vạn!"
"Bị bắt cóc ư?" Giọng nói của Đối phương không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, con gái cậu cũng nghênh ngang lắm, danh tiếng trong giới người Hoa ở Buffalo rất lớn, có nhiều bạn trai chỉ là vấn đề sinh hoạt cá nhân, không ai nói gì cả. Nhưng cậu mua cho nó không ít xe đẹp, cho rằng cậu tới Canada rồi thì an toàn à? Không có điều luật dẫn độ, núi cao hoàng đế xa sẽ không có ai quản cậu ư? Cậu đã phạm phải án lớn như vậy, người khác sẽ không dễ dàng quên cậu đâu."
Đường Hưng Sinh đối với chú Lê này có vẻ khá là kính sợ: "Chú Lê, là tôi dạy dỗ con gái không nghiêm, nhưng có người cha nào mà không thương con gái? Tôi sau này sẽ chú ý."
Chú Lê nói: "Tôi lúc trước đã cảnh cáo cậu rồi, có người muốn động đến cậu, bảo cậu bỏ tiền ra dẹp yên chuyện này, nhưng cậu lại không nghe, cho rằng tôi lừa cậu!"
"Tôi không phải là có ý đó, tôi thật sự không phải là có ý đó, chú Lê, chú Lê, tôi khó khăn lắm mới chạy trốn được tới Canada, tôi không muốn trêu vào những người ở trong nước đó, tôi chỉ muốn trốn ở Canada sống yên ổn tới cuối đời.."
"Yên ổn ư, cậu cho rằng muốn yên ổn là được yên ổn à?" Giọng nói của Chú Lê tràn ngập khinh thường.
Đường Hưng Sinh nói: "Chú Lê, xin lỗi, con gái của tôi bị bắt cóc, hắn dùng con gái tôi để uy hiếp tôi, đòi tôi phải bỏ ra một triệu!"
"Một triệu, không nhiều lắm, cái mà cậu có là tiền, cho hắn đi!" Ngữ khi của chú lê lộ ra vẻ không đồng ý.
Trong lòng Đường Hưng Sinh chửi rủa chú Lê này trăm ngàn lượt, nhưng ngoài miệng thì cũng không dám đắc tội, y thấp giọng kể lể: "Người gọi điện thoại cho tôi là người Trung Quốc, tôi hoài nghi hắn không chỉ là muốn đòi tiền chuộc, hắn muốn lợi dụng con gái tôi để dụ tôi tới nước Mỹ, người mà hắn muốn đối phó là tôi." Đường Hưng Sinh không phải nhân vật tầm thường, Trương Dương tuy rằng đòi một triệu đô để ngụy trang, nhưng Đường Hưng Sinh vẫn nhận ra sự bất thường trong đó, y không dám báo cảnh sát, đây là quan hệ duy nhất mà y có thể lợi dụng.
Chú Lê nói: "Cậu muốn làm như thế nào?"
"Hắn muốn gặp mặt giao dịch với tôi, chú Lê, chú giúp tôi cứu con gái đi."
Chú Lê nói khẽ: "Hai triệu, cậu bỏ ra hai triệu đô, tôi giúp cậu giải trừ vĩnh viễn mối họa này."
Đường Hưng Sinh run giọng nói: "Hai triệu đô..." Nghe thấy con số như sư tử há miệng, y không khỏi có chút tiếc của.
Y dùng giọng điệu thương lượng, nói: "Chú Lê, chú cũng biết, tôi tới Canada đã dùng không ít tiền rồi, tôi..."
Chú Lê nói: "Cậu cho rằng tôi đang lừa bịp tống tiền cậu à? Đường tiên sinh, nếu không phải người khác giới thiệu, tôi căn bản sẽ không giúp cậu làm nhiều chuyện như vậy, cậu nếu thấy như vậy là tiêu tiền vô ích thì có thể mời một người cao minh hơn."
Đường Hưng Sinh thấy chú Lê tức giận, vội vàng xin lỗi: "Chú Lê, tôi không phải là có ý đó. Tôi quả thật là trên kinh tế gặp chút khó khăn, có thể giúp tôi một chút không?"
Chú Lê lạnh lùng nói: "Một triệu rưỡi, thiếu một xu tôi sẽ không quản chuyện của tên hỗn trướng cậu nữa!"
Đường Hưng Sinh lập tức vâng dạ, gác điện thoại, ánh mắt y dừng trên gạt tàng thuốc trên bàn trà, đột nhiên cầm gạt tàn lên ném vào tủ đựng rượu ở phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.