Chương 2360: bối cảnh (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương đã sớm biết mục đích của hắn rồi, chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi. Hắn cười nói: Lão tử của hắn gặp chuyện, khuyên hắn khuyên hắn hắn chưa chắc đã chịu nghe.
Trần Toàn nói: Cuối tuần có diễn đàn kinh tế Châu Á, tới tham gia hội nghị sẽ có không ít đầu não xí nghiệp gia của quốc gia Châu Á. Tôi chuẩn bị tiến hành giới thiệu trọng điểm khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tới các quốc gia, cậu cảm thấy thế nào?
Trương đại quan nhân minh bạch rồi, Người ta là đang ra điều kiện với hắn, nếu như Trần Toàn không phải thật sự khó xử, cũng sẽ không chủ động đưa chuyện tốt như vậy cho hắn, Trương đại quan nhân nói: Nghe ra hình như không tồi.
Trần Toàn nói: Trở về chuẩn bị đi, nghĩ làm sao để mở rộng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu.
Trương đại quan nhân có được ưu việt, về phần Lý Xương Kiệt, cũng rất dễ giải quyết, có bí mật thủy chung chỉ có Trương Dương và Lý Xương Kiệt biết, hôm ấy Ninja Nhật Bản xuất hiện ở nghĩa địa công cộng núi Xuân Thu, mục đích không phải là ám sát, mà là giám thị, chỉ tiếc bị Trương đại quan nhân bắt giữ, hiện tại phía Nhật cũng bị đánh gẫy răng cửa cũng chỉ đành nuốt vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Khi Trương Dương rời khỏi bộ ngoại giao thì một chiếc Hồng Kỳ màu đen lái tới bên cạnh hắn, kính xe hạ xuống, Văn Quốc Quyền từ trong thò mặt ra: Trương Dương!
Trương đại quan nhân không ngờ gặp Văn Quốc Quyền ở đây, kinh hỉ nói: Cha nuôi!
Văn Quốc Quyền vẫy vẫy tay với hắn: Lên xe.
Trương Dương vui vẻ lên xe: Cha nuôi, ngài đến đây có việc à?
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: Bàn ít việc nhỏ thôi, cậu tới bộ ngoại giao làm gì?
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần tìm tôi thương lượng chút chuyện.
Nghe thấy tên Trần Toàn, Văn Quốc Quyền gật đầu, không hề tiếp tục tiếp tục, nói khẽ: Tôi nghe mẹ nuôi cậu nói cậu tới kinh thành mấy ngày rồi, vốn là muốn bảo bà ấy gọi cậu về nhà ăn cơm, nhưng mấy ngày này bận quá, thật sự không lấy đâu ra thời gian, đúng rồi, buổi trưa về cùng tôi đi.
Cha nuôi mời, Trương đại quan nhân tất nhiên không thể cự tuyệt, hắn cười cười gật đầu: Được, con dù sao cũng không có việc gì.
La Tuệ Ninh nhìn thấy hai cha con cùng nhau về thì rất vui, bởi vì Văn Quốc Quyền rất ít về nhà ăn cơm trưa, hôm nay đã nói trước rồi, La Tuệ Ninh đặc biệt mà chuẩn bị một bàn đồ ăn, trong nhà bình thường chỉ có bà ta và bảo mẫu, con trai hiện giờ đang đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Nam Tích.
Con gái Văn Linh thì bắt đầu tu hành, gần đây theo cùng sư phụ tới Hằng Sơn du lịch.
Mấy người sau khi ngồi xuống th La Tuệ Ninh nói với Văn Quốc Quyền: Anh buổi chiều không cần đi làm à?
Văn Quốc Quyền nói: Làm liên tục nhiều ngày như vậy rồi, mệt mỏi lắm, buổi chiều hôm nay không có việc gì, anh cho mình nghỉ.
La Tuệ Ninh cười nói: Anh đó, cuối cùng cũng biết quý trọng thân thể của mình.
Văn Quốc Quyền chỉ chỉ về phía Trương Dương: Bộ dưỡng công Trương Dương dạy cho tôi, mỗi ngày mỗi ngày đều luyện tập, cảm thấy tinh lực so với trước đây thì tốt hơn nhiều.
La Tuệ Ninh nói: Trước sau mâu thuẫn, vừa rồi còn nói mệt mỏi mà.
Mấy người bật cười.
Sau khi Đồ ăn bưng lên, La Tuệ Ninh tự mình xới cơm, Văn Quốc Quyền nói: Không vội, mang rượu lần trước tôi đang uống dở ra đây, tôi và Trương Dương uống mấy chén.
Trương Dương nhìn ra cha nuôi hôm nay rất hứng trí, vội vàng đứng dậy: Hay là để con, không thể để mẹ nuôi của con nhọc sức được. Hắn tới tủ rượu, tìm bình Mao Đài mà Văn Quốc Quyền nói, lắc lắc thì thấy không còn nhiều, vặn bình ra nghe, xoay người nói: Cha nuôi, rượu này cha mở đã bao lâu rồi?
Văn Quốc Quyền nói: À, từ lúc tết âm lịch, một năm rồi, chắc bay hơi hết rồi.
La Tuệ Ninh nói: Anh đúng là keo kiệt, Trương Dương, trong ngăn tủ tầng dưới của tủ rượu có thùng rượu lấy trước con tặng đó.
Trương Dương mở tủ, nhìn thấy phía dưới đựng đầy Đại Minh, lấy ra một lọ rồi mở, trở lại trước bàn rót cho Văn Quốc Quyền, lại rót cho La Tuệ Ninh một ly. Sau đó thì rót cho mình, cầm chén rượu lên nói: Con chúc cha nuôi mẹ nuôi thân thể khỏe mạnh, chúc mẹ nuôi vĩnh bảo thanh xuân, chúc cha nuôi tâm tưởng sự thành.
Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười, cùng uống.
Văn Quốc Quyền nói: Cái miệng này của Trương Dương đúng là giỏi nói.
Trương Dương vừa rót rượu cho bọn họ vừa nói: Cha nuôi, con sao nghe những lời này của cha không giống như là đang khen con nhỉ?
Văn Quốc Quyền cười nói: cậu làm cán bộ quốc gia nhiều năm như vậy rồi, nên hiểu được một chuyện, được người ta khen chưa chắc là chuyện tốt, thường xuyên bị phê bình mới có thể không ngừng tiến bộ.
La Tuệ Ninh nói: Em thấy chưa chắc, nếu đứa nhỏ cả ngày bị người ta phê bình thì lòng tin gì cũng mất! Phê bình và cổ vũ đều quan trọng.
Văn Quốc Quyền cười ha ha, nói: Em so với anh thì biết giáo dục hơn, phương diện này anh không được,
người nói vô tâm, người nghe có ý, La Tuệ Ninh nghe thấy những lời này của chồng đột nhiên nhớ tới hai đứa con của mình, bà ta ở phương diện giáo dục con gái thì rất cảm thấy hối tiếc, điều này đối với hai đứa con này cũng nuống chiều không ít, vẻ mặt lập tức trở nên chán nản.
Văn Quốc Quyền tâm tư kín đáo, vợ chồng nhiều năm, vợ nghĩ gì y hiểu ngay, lập tức nói sang chuyện khác: Trương Dương, cậu hôm nay tới bộ ngoại giao làm gì?
Trương Dương thế là kể lại mục đích Trần Toàn tìm hắn tới với Văn Quốc Quyền, tuy rằng việc này đối với Trương Dương mà nói thì được cho là đại sự khó lường, nhưng trong mắt Văn Quốc Quyền thì chỉ là việc nhỏ.
Văn Quốc Quyền nói: Trần Toàn nói đúng, sự kiện này dù sao cũng là xảy ra trên đất của chúng ta, chuyện trong ngoại giao là phải dĩ hòa vi quý, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, hơn nữa cậu thông qua chuyện này cũng gây áp lực rất lớn cho phía Nhật, khiến phía Nhật biết khó mà lui, mục đích cũng có thể nói là đạt được rồi.
Trương Dương ngượng ngùng cười, cảnh giới chính trị của Văn Quốc Quyền dù sao cũng hơn mình quá xa, nhìn một cái là ra chỗ mấu chốt trong đó.
Trương Dương nói: Cha nuôi, con minh bạch rồi, con cũng không muốn làm khó bộ ngoại giao, chỉ là nhìn đám tiểu Nhật Bản không vừa mắt.
La Tuệ Ninh oán trách: Lần trước con tới nhà, hỏi con tới kinh thành làm gì con không nói, thì ra là có phiền toái, vì sao không nói? Chẳng lẽ coi cha mẹ là người ngoài ư?
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con không phải có ý này.
Văn Quốc Quyền nói: Nó là sợ mang tới phiền toái cho chúng ta, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, thằng bé này! Thật ra có một số việc vốn không cần phức tạp như vậy.
Trương Dương nói: Cha nuôi, dù sao cũng không phải là đại sự gì, cha cũng đừng quan tâm.
Văn Quốc Quyền cười cười: Trần Toàn thực sự bảo cậu ra mặt điều giải chuyện này ư?
Trương Dương nói: Hắn nói cuối tuần có diễn đàn kinh tế Châu Á, muốn đem khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải làm trọng điểm để tiến hành mở rộng ra bên ngoài.
Văn Quốc Quyền lạnh lùng nói: Hắn nói là được ư? Thái độ và vẻ mặt của y đã chứng minh, Trần Toàn hiện tại trong lòng y không có bất kỳ địa vị gì, y đã không còn coi Trần Toàn là người một nhà! về phần chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, cũng không có bao nhiêu quan hệ với Trần Toàn, trọng điểm mở rộng vẫn là y định ra, Trần Toàn chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.
Trương Dương nói: Cha nuôi, cha nói như vậy là con hiểu rồi.
Văn Quốc Quyền hỏi ngược lại: Minh bạch gì?
Trương Dương chỉ cười.
Văn Quốc Quyền sợ thằng ôn này hiểu lầm ý mình, nhắc nhở hắn: Có một số việc vẫn phải có chừng có mực, trong ngoại giao có rất nhiều chuyện cậu có thể lý giải, nếu phiền toái của cậu đã được thì đừng nhúng vào nữa.
Trương Dương liên tục gật đầu.
Một bình rượu, hai vợ chồng Văn Quốc Quyền uống không tới ba lạng, còn lại đều vào bụng Trương Dương.
Ăn xong cơm trưa, Văn Quốc Quyền không lập tức đi nghỉ trưa, gọi Trương Dương vào thư phòng mình, quan tâm nói: cậu về sau uống rượu cũng phải có chừng mực, tuy rằng cậu thân thể cường tráng, nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, đối với thân thể khẳng định có hại.
Trương Dương gật đầu nói: Cha nuôi yên tâm, con về sau sẽ khống chế.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi nghe nói chuyện cậu ở Xuân Dương bị tập kích.
Trương Dương nói: Cha nuôi, quả thực mà nói thì không phải con gặp tập kích, mục tiêu của người ta là nhà Khưu Chỉ Đống, con chỉ đúng dịp có mặt ở đó thôi.
Văn Quốc Quyền nói: Chuyện này có thể liên quan tới tổng tuyển cử tương lai của Đài Loan.
Trương Dương nói: Phó đại sứ Võ Trực Chính Dã Nhật Bản ở Trung quốc cũng không phải là thứ tốt lành gì, con đoán chuyện này hắn cũng biết.
Văn Quốc Quyền nói: Trước mắt chuyện này được liệt vào sự kiện trọng đại, bộ môn tương quan đang điều tra.
Trương Dương nói: Đầu tiên là Khưu Chỉ Đống, sau đó là Lý Ngân Nhật, cha nuôi, cha nói tiểu Nhật Bản có phải đang có đại âm mưu gì hay không?
Văn Quốc Quyền cười nói: Bọn họ có lúc nào chịu để yên đâu, theo sự quật khởi của Trung Quốc, địa vị của bọn họ ở Châu Á không ngừng dao động, hoang mang cũng là điều khó tránh khỏi, cũng bởi vậy mà sinh ra một loạt hoạt động âm mưu, muốn hành vi này chung quy không thể ra ánh sáng được, có điều cậu cũng phải tin chắc một điểm, bất kể bọn họ làm trò thế nào thì thế quật khởi của Trung Quốc cũng không thể ngăn cản.
Trần Toàn nói: Cuối tuần có diễn đàn kinh tế Châu Á, tới tham gia hội nghị sẽ có không ít đầu não xí nghiệp gia của quốc gia Châu Á. Tôi chuẩn bị tiến hành giới thiệu trọng điểm khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tới các quốc gia, cậu cảm thấy thế nào?
Trương đại quan nhân minh bạch rồi, Người ta là đang ra điều kiện với hắn, nếu như Trần Toàn không phải thật sự khó xử, cũng sẽ không chủ động đưa chuyện tốt như vậy cho hắn, Trương đại quan nhân nói: Nghe ra hình như không tồi.
Trần Toàn nói: Trở về chuẩn bị đi, nghĩ làm sao để mở rộng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu.
Trương đại quan nhân có được ưu việt, về phần Lý Xương Kiệt, cũng rất dễ giải quyết, có bí mật thủy chung chỉ có Trương Dương và Lý Xương Kiệt biết, hôm ấy Ninja Nhật Bản xuất hiện ở nghĩa địa công cộng núi Xuân Thu, mục đích không phải là ám sát, mà là giám thị, chỉ tiếc bị Trương đại quan nhân bắt giữ, hiện tại phía Nhật cũng bị đánh gẫy răng cửa cũng chỉ đành nuốt vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Khi Trương Dương rời khỏi bộ ngoại giao thì một chiếc Hồng Kỳ màu đen lái tới bên cạnh hắn, kính xe hạ xuống, Văn Quốc Quyền từ trong thò mặt ra: Trương Dương!
Trương đại quan nhân không ngờ gặp Văn Quốc Quyền ở đây, kinh hỉ nói: Cha nuôi!
Văn Quốc Quyền vẫy vẫy tay với hắn: Lên xe.
Trương Dương vui vẻ lên xe: Cha nuôi, ngài đến đây có việc à?
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: Bàn ít việc nhỏ thôi, cậu tới bộ ngoại giao làm gì?
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần tìm tôi thương lượng chút chuyện.
Nghe thấy tên Trần Toàn, Văn Quốc Quyền gật đầu, không hề tiếp tục tiếp tục, nói khẽ: Tôi nghe mẹ nuôi cậu nói cậu tới kinh thành mấy ngày rồi, vốn là muốn bảo bà ấy gọi cậu về nhà ăn cơm, nhưng mấy ngày này bận quá, thật sự không lấy đâu ra thời gian, đúng rồi, buổi trưa về cùng tôi đi.
Cha nuôi mời, Trương đại quan nhân tất nhiên không thể cự tuyệt, hắn cười cười gật đầu: Được, con dù sao cũng không có việc gì.
La Tuệ Ninh nhìn thấy hai cha con cùng nhau về thì rất vui, bởi vì Văn Quốc Quyền rất ít về nhà ăn cơm trưa, hôm nay đã nói trước rồi, La Tuệ Ninh đặc biệt mà chuẩn bị một bàn đồ ăn, trong nhà bình thường chỉ có bà ta và bảo mẫu, con trai hiện giờ đang đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Nam Tích.
Con gái Văn Linh thì bắt đầu tu hành, gần đây theo cùng sư phụ tới Hằng Sơn du lịch.
Mấy người sau khi ngồi xuống th La Tuệ Ninh nói với Văn Quốc Quyền: Anh buổi chiều không cần đi làm à?
Văn Quốc Quyền nói: Làm liên tục nhiều ngày như vậy rồi, mệt mỏi lắm, buổi chiều hôm nay không có việc gì, anh cho mình nghỉ.
La Tuệ Ninh cười nói: Anh đó, cuối cùng cũng biết quý trọng thân thể của mình.
Văn Quốc Quyền chỉ chỉ về phía Trương Dương: Bộ dưỡng công Trương Dương dạy cho tôi, mỗi ngày mỗi ngày đều luyện tập, cảm thấy tinh lực so với trước đây thì tốt hơn nhiều.
La Tuệ Ninh nói: Trước sau mâu thuẫn, vừa rồi còn nói mệt mỏi mà.
Mấy người bật cười.
Sau khi Đồ ăn bưng lên, La Tuệ Ninh tự mình xới cơm, Văn Quốc Quyền nói: Không vội, mang rượu lần trước tôi đang uống dở ra đây, tôi và Trương Dương uống mấy chén.
Trương Dương nhìn ra cha nuôi hôm nay rất hứng trí, vội vàng đứng dậy: Hay là để con, không thể để mẹ nuôi của con nhọc sức được. Hắn tới tủ rượu, tìm bình Mao Đài mà Văn Quốc Quyền nói, lắc lắc thì thấy không còn nhiều, vặn bình ra nghe, xoay người nói: Cha nuôi, rượu này cha mở đã bao lâu rồi?
Văn Quốc Quyền nói: À, từ lúc tết âm lịch, một năm rồi, chắc bay hơi hết rồi.
La Tuệ Ninh nói: Anh đúng là keo kiệt, Trương Dương, trong ngăn tủ tầng dưới của tủ rượu có thùng rượu lấy trước con tặng đó.
Trương Dương mở tủ, nhìn thấy phía dưới đựng đầy Đại Minh, lấy ra một lọ rồi mở, trở lại trước bàn rót cho Văn Quốc Quyền, lại rót cho La Tuệ Ninh một ly. Sau đó thì rót cho mình, cầm chén rượu lên nói: Con chúc cha nuôi mẹ nuôi thân thể khỏe mạnh, chúc mẹ nuôi vĩnh bảo thanh xuân, chúc cha nuôi tâm tưởng sự thành.
Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười, cùng uống.
Văn Quốc Quyền nói: Cái miệng này của Trương Dương đúng là giỏi nói.
Trương Dương vừa rót rượu cho bọn họ vừa nói: Cha nuôi, con sao nghe những lời này của cha không giống như là đang khen con nhỉ?
Văn Quốc Quyền cười nói: cậu làm cán bộ quốc gia nhiều năm như vậy rồi, nên hiểu được một chuyện, được người ta khen chưa chắc là chuyện tốt, thường xuyên bị phê bình mới có thể không ngừng tiến bộ.
La Tuệ Ninh nói: Em thấy chưa chắc, nếu đứa nhỏ cả ngày bị người ta phê bình thì lòng tin gì cũng mất! Phê bình và cổ vũ đều quan trọng.
Văn Quốc Quyền cười ha ha, nói: Em so với anh thì biết giáo dục hơn, phương diện này anh không được,
người nói vô tâm, người nghe có ý, La Tuệ Ninh nghe thấy những lời này của chồng đột nhiên nhớ tới hai đứa con của mình, bà ta ở phương diện giáo dục con gái thì rất cảm thấy hối tiếc, điều này đối với hai đứa con này cũng nuống chiều không ít, vẻ mặt lập tức trở nên chán nản.
Văn Quốc Quyền tâm tư kín đáo, vợ chồng nhiều năm, vợ nghĩ gì y hiểu ngay, lập tức nói sang chuyện khác: Trương Dương, cậu hôm nay tới bộ ngoại giao làm gì?
Trương Dương thế là kể lại mục đích Trần Toàn tìm hắn tới với Văn Quốc Quyền, tuy rằng việc này đối với Trương Dương mà nói thì được cho là đại sự khó lường, nhưng trong mắt Văn Quốc Quyền thì chỉ là việc nhỏ.
Văn Quốc Quyền nói: Trần Toàn nói đúng, sự kiện này dù sao cũng là xảy ra trên đất của chúng ta, chuyện trong ngoại giao là phải dĩ hòa vi quý, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, hơn nữa cậu thông qua chuyện này cũng gây áp lực rất lớn cho phía Nhật, khiến phía Nhật biết khó mà lui, mục đích cũng có thể nói là đạt được rồi.
Trương Dương ngượng ngùng cười, cảnh giới chính trị của Văn Quốc Quyền dù sao cũng hơn mình quá xa, nhìn một cái là ra chỗ mấu chốt trong đó.
Trương Dương nói: Cha nuôi, con minh bạch rồi, con cũng không muốn làm khó bộ ngoại giao, chỉ là nhìn đám tiểu Nhật Bản không vừa mắt.
La Tuệ Ninh oán trách: Lần trước con tới nhà, hỏi con tới kinh thành làm gì con không nói, thì ra là có phiền toái, vì sao không nói? Chẳng lẽ coi cha mẹ là người ngoài ư?
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con không phải có ý này.
Văn Quốc Quyền nói: Nó là sợ mang tới phiền toái cho chúng ta, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, thằng bé này! Thật ra có một số việc vốn không cần phức tạp như vậy.
Trương Dương nói: Cha nuôi, dù sao cũng không phải là đại sự gì, cha cũng đừng quan tâm.
Văn Quốc Quyền cười cười: Trần Toàn thực sự bảo cậu ra mặt điều giải chuyện này ư?
Trương Dương nói: Hắn nói cuối tuần có diễn đàn kinh tế Châu Á, muốn đem khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải làm trọng điểm để tiến hành mở rộng ra bên ngoài.
Văn Quốc Quyền lạnh lùng nói: Hắn nói là được ư? Thái độ và vẻ mặt của y đã chứng minh, Trần Toàn hiện tại trong lòng y không có bất kỳ địa vị gì, y đã không còn coi Trần Toàn là người một nhà! về phần chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, cũng không có bao nhiêu quan hệ với Trần Toàn, trọng điểm mở rộng vẫn là y định ra, Trần Toàn chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.
Trương Dương nói: Cha nuôi, cha nói như vậy là con hiểu rồi.
Văn Quốc Quyền hỏi ngược lại: Minh bạch gì?
Trương Dương chỉ cười.
Văn Quốc Quyền sợ thằng ôn này hiểu lầm ý mình, nhắc nhở hắn: Có một số việc vẫn phải có chừng có mực, trong ngoại giao có rất nhiều chuyện cậu có thể lý giải, nếu phiền toái của cậu đã được thì đừng nhúng vào nữa.
Trương Dương liên tục gật đầu.
Một bình rượu, hai vợ chồng Văn Quốc Quyền uống không tới ba lạng, còn lại đều vào bụng Trương Dương.
Ăn xong cơm trưa, Văn Quốc Quyền không lập tức đi nghỉ trưa, gọi Trương Dương vào thư phòng mình, quan tâm nói: cậu về sau uống rượu cũng phải có chừng mực, tuy rằng cậu thân thể cường tráng, nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, đối với thân thể khẳng định có hại.
Trương Dương gật đầu nói: Cha nuôi yên tâm, con về sau sẽ khống chế.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi nghe nói chuyện cậu ở Xuân Dương bị tập kích.
Trương Dương nói: Cha nuôi, quả thực mà nói thì không phải con gặp tập kích, mục tiêu của người ta là nhà Khưu Chỉ Đống, con chỉ đúng dịp có mặt ở đó thôi.
Văn Quốc Quyền nói: Chuyện này có thể liên quan tới tổng tuyển cử tương lai của Đài Loan.
Trương Dương nói: Phó đại sứ Võ Trực Chính Dã Nhật Bản ở Trung quốc cũng không phải là thứ tốt lành gì, con đoán chuyện này hắn cũng biết.
Văn Quốc Quyền nói: Trước mắt chuyện này được liệt vào sự kiện trọng đại, bộ môn tương quan đang điều tra.
Trương Dương nói: Đầu tiên là Khưu Chỉ Đống, sau đó là Lý Ngân Nhật, cha nuôi, cha nói tiểu Nhật Bản có phải đang có đại âm mưu gì hay không?
Văn Quốc Quyền cười nói: Bọn họ có lúc nào chịu để yên đâu, theo sự quật khởi của Trung Quốc, địa vị của bọn họ ở Châu Á không ngừng dao động, hoang mang cũng là điều khó tránh khỏi, cũng bởi vậy mà sinh ra một loạt hoạt động âm mưu, muốn hành vi này chung quy không thể ra ánh sáng được, có điều cậu cũng phải tin chắc một điểm, bất kể bọn họ làm trò thế nào thì thế quật khởi của Trung Quốc cũng không thể ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.