Chương 2053: Chết để sau sống lại (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Kim Thừa Hoán tức giận nói: Đừng có nhắc tới ả tiện nhân đó trước mặt cha!
Kim Mẫn Nhi nói: Quyền lực trong lòng cha thực sự quan trọng như vậy ư? Thậm chí còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con gái mình?
Kim Thừa Hoán nói: Con còn nhỏ, con căn bản không hiểu cái gì gọi là hạnh phúc!
Kim Mẫn Nhi ra sức lắc đầu: Con hiểu!
Kim Thừa Hoán nói: Trên đời này không có thứ gì quan trọng hơn vinh dự của gia môn cả, muốn Trương Dương được sống sót thì con chỉ có một lựa chọn. Nói xong hắn bỏ đi.
Kim Mẫn Nhi nhìn bóng dáng cha, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy xa lạ với hắn như vậy, cô ta trở lại trước bàn trang điểm, nhìn mình tiều tụy trong gương, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt trong nháy mắt đã trở nên kiên quyết.
Bên trong mật thất không thể phân rõ thời gian, Trương đại quan nhân khôi phục một chút thể lực, có thể đi lại tự nhiên, vách tường ở bên trái hắn lộ ra một cái lỗ nhỏ, bên trong chứa thiết bị đưa thực vật tới cho hắn.
Trương Dương đi tới nhìn nhìn, đồ ăn rất phong phú, không ngờ còn kèm thêm một chai rượu vang, hắn quả thực có chút đói bụng, cầm khay đồ ăn lên ăn, sau đó thì đặt bát đũa lên thiết bị, thiết bị lên xuống chậm rãi hạ xuống, sau đó thì cái lỗ khép lại.
Thân thể của Trương đại quan nhân đã hơi khôi phục, liền bắt đầu cân nhắc nên rời khỏi đây như thế nào, tuy rằng không biết tính tình của Kim Thừa Hoán, có điều nếu hắn muốn chia rẽ mình và Kim Mẫn Nhi, lợi dụng Kim Mẫn Nhi để đạt được mục đích chính trị của bản thân, chỉ sợ hắn có thể sẽ hạ độc thủ với mình, đem nhốt mình trong địa lao này cả đời cũng chưa biết chừng, hoặc là cắt đứt nguồn thực phẩm của mình, khiến cho mình đói chết.
Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, lão tử tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải. Nhưng nếu thực sự mất tích một cách mạc danh kỳ diệu, trong nước chỉ sợ không có mấy ai quan tâm, một cán bộ cấp ban mà thôi, mất tích thì mất tích, không khéo còn sẽ có người chụp lên đầu mình cái mũ sợ tội bỏ trốn. Nếu mình cứ vậy bỏ mình ở đây, nhưng hồng nhan tri kỷ cũng mình sẽ ra sao? Một gương mặt hiện lên trong đầu hắn, Trương đại quan nhân trong lòng biết không ổn. Quả nhiên ngực lại bắt đầu đau đớn, có điều cũng không còn không thể chịu nổi như lúc đầu. Cổ độc này phát tác cũng có tính gián đoạn, chắc phải đau khổ thêm một đoạn thời gian nữa là qua.
Trương đại quan nhân nhìn xung quanh phòng. Cuối cùng ở góc tường phía trước bên phải nhìn thấy một cái ống kính nho nhỏ, chắc hẳn nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới sự theo dõi của đối phương. Bốn vách tường của căn phòng này đều đúc bằng sắc, cho dù nội lực của hắn ở trạng thái đỉnh phong thì cũng khó mà phá tan được tường đồng vách sắt này.
Dùng cứng không được, chỉ có thể dùng trí, Trương đại quan nhân am hiểu nhất chính là giả chết, rất nhiều lúc giả chết có thể có được công dụng kỳ diệu, Trung Quốc không phải có câu là dồn mình vào tử địa để sống lại ư. Nếu đối phương đang theo dõi mình, chỉ cần mình có tình trạng gì lạ, bọn họ khẳng định sẽ phát hiện kịp thời, nếu bọn họ vào trong căn phòng này, như vậy mình sẽ có cơ hội thoát vây.
Trương đại quan nhân nghĩ xong làm ngay, ôm bụng ngã xuống đất. Nằm thẳng cẳng cả mười phút không động đậy, khi hắn đang sốt ruột thì bỗng nhiên bốn phía vách tường phun ra sương trắng, Trương Dương lập tức ý thức được đây có thể là khí gây mê, đối phương rõ ràng rất cảnh giác đối với mình.
Trương Dương sau khi tu luyện đại thừa quyết. Phương thức Hô hấp thổ nạp đã rất khác người thường, hơn nữa hắn hiện tại đang dùng Quy Tức đại pháp để tạo thành trạng thái chết giả, khí gây tê của đối phương không thể tạo thành thương tổn tới hắn.
Lại qua thêm ba phút, mới nghe thấy tiếng cửa bằng sắt trượt ra, bốn người dêo mặt nạ phòng độc bước vào, có ba người cầm vũ khí. Trong tay một người thì cấp túi cứu thương, hắn tới trước mặt Trương Dương rồi ngồi xổm xuống, đầu tiên kiểm tra một chút, ngẩng đầu lắc đầu với ba người đó, rõ ràng nhận định Trương Dương đã tử vong.
Không bao lâu sau lại có người tiến vào, mang đến túi đựng thi thể, bỏ Trương Dương vào trong túi, sau đó thì đặt lên cáng, hai người khiêng Trương Dương ra ngoài.
Trương đại quan nhân nằm trong túi đựng xác, một mặt vận khí điều tức, nhanh chóng khôi phục thể năng của bản thân, một mặt cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhóm người này đi qua một cái thông đạo rất dài, giữa thông đạo chắc có ba cánh cửa sắt, sau khi tiến vào lên xuống thì Trương Dương được đưa lên trên.
Có thể cảm thấy bên ngoài đang có mưa rơi, hạt mưa dày đặc hắt lên túi đựng xác, đi chừng năm phút đồng hồ thì cáng được đặt trên mặt đất, có người lại mở túi đựng xác ra, mưa rơi lên khuôn mặt đã tái nhợt của Trương Dương, một bàn tay lạnh toát sờ động mạch của hắn, sau đó thì lật mí mặt hắn, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử đã giãn to của Trương Dương, hiển nhiên là muốn xác nhận lại xem Trương Dương đã chết hay chưa, lừa đám người này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không hề khó khăn.
người kiểm tra thở dài, hắn thu hồi đèn pin, đi đến hành lang gấp khúc để tránh mưa, lấy điện thoại cầm tay ra báo cáo chuyện bất ngờ này với Kim Thừa Hoán.
Kim Thừa Hoán nghe thấy tin tức này thì không hề cảm thấy chấn kinh, dù sao tình huống phát bệnh phát bệnh Trương Dương hắn đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa bác sĩ cũng thúc thủ vô sách với bệnh tình của Trương Dương, kết quả kiểm nghiệm cũng không phát hiện điều gì dị thường, bác sĩ đó sớm đã thông tri bệnh tình của Trương Dương rất nguy kịch rồi. Kim Thừa Hoán nghĩ nghĩ rồi nói: Tìm một chỗ chôn hắn đi, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Kim Thừa Hoán gác điện thoại, nhìn thấy con gái mặc lễ phục dạ hội màu đỏ giống như tiên tử của nhân gian từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống, hắn mỉm cười, dang hai tay ra, muốn ôm con gái, nhưng phản ứng của Kim Mẫn Nhi khá lãnh đạm, tới cách cha một thước thì dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: Cha phải giữ lời hứa của mình.
Kim Thừa Hoán cười nói: Cha đã bao giờ lừa con chưa?
Kim Mẫn Nhi cười nói cắn cắn môi nói: Con không thể gặp mặt Trương Dương một lần nữa ư?
Kim Thừa Hoán nói: Có thể, nhưng không phải hiện tại, trên lễ hội tối nay, tổng thống sẽ công khai tuyên bố con và Chính Tể đính hôn, chờ chuyện này qua rồi, cha sẽ an bài cho con gặp h.
Kim Mẫn Nhi có một loại cảm giác muốn khóc, người cha trước mắt vừa quen thuộc mà lại như xa lạ, hắn không ngờ lấy mình ra để trao đổi lợi ích chính trị, Kim Mẫn Nhi ngẩng đầu lên, bởi vì cô ta sợ nước mắt của mình sẽ không nhịn được , chảy xuống. Cô ta nói khẽ: Nhớ kỹ lời hứa của cha với con, cha phải bảo đảm Trương Dương được bình an vô sự.
Kim Thừa Hoán nói: Cha đang làm vậy mà, bệnh của hắn cũng không nghiêm trọng, cha đã phái bác sĩ tốt nhất tới trị liệu cho hắn rồi.
Kim Mẫn Nhi nhìn cha, nước mắt cuối cùng vẫn rơi.
Kim Mẫn Nhi nói: Quyền lực trong lòng cha thực sự quan trọng như vậy ư? Thậm chí còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con gái mình?
Kim Thừa Hoán nói: Con còn nhỏ, con căn bản không hiểu cái gì gọi là hạnh phúc!
Kim Mẫn Nhi ra sức lắc đầu: Con hiểu!
Kim Thừa Hoán nói: Trên đời này không có thứ gì quan trọng hơn vinh dự của gia môn cả, muốn Trương Dương được sống sót thì con chỉ có một lựa chọn. Nói xong hắn bỏ đi.
Kim Mẫn Nhi nhìn bóng dáng cha, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy xa lạ với hắn như vậy, cô ta trở lại trước bàn trang điểm, nhìn mình tiều tụy trong gương, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt trong nháy mắt đã trở nên kiên quyết.
Bên trong mật thất không thể phân rõ thời gian, Trương đại quan nhân khôi phục một chút thể lực, có thể đi lại tự nhiên, vách tường ở bên trái hắn lộ ra một cái lỗ nhỏ, bên trong chứa thiết bị đưa thực vật tới cho hắn.
Trương Dương đi tới nhìn nhìn, đồ ăn rất phong phú, không ngờ còn kèm thêm một chai rượu vang, hắn quả thực có chút đói bụng, cầm khay đồ ăn lên ăn, sau đó thì đặt bát đũa lên thiết bị, thiết bị lên xuống chậm rãi hạ xuống, sau đó thì cái lỗ khép lại.
Thân thể của Trương đại quan nhân đã hơi khôi phục, liền bắt đầu cân nhắc nên rời khỏi đây như thế nào, tuy rằng không biết tính tình của Kim Thừa Hoán, có điều nếu hắn muốn chia rẽ mình và Kim Mẫn Nhi, lợi dụng Kim Mẫn Nhi để đạt được mục đích chính trị của bản thân, chỉ sợ hắn có thể sẽ hạ độc thủ với mình, đem nhốt mình trong địa lao này cả đời cũng chưa biết chừng, hoặc là cắt đứt nguồn thực phẩm của mình, khiến cho mình đói chết.
Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, lão tử tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải. Nhưng nếu thực sự mất tích một cách mạc danh kỳ diệu, trong nước chỉ sợ không có mấy ai quan tâm, một cán bộ cấp ban mà thôi, mất tích thì mất tích, không khéo còn sẽ có người chụp lên đầu mình cái mũ sợ tội bỏ trốn. Nếu mình cứ vậy bỏ mình ở đây, nhưng hồng nhan tri kỷ cũng mình sẽ ra sao? Một gương mặt hiện lên trong đầu hắn, Trương đại quan nhân trong lòng biết không ổn. Quả nhiên ngực lại bắt đầu đau đớn, có điều cũng không còn không thể chịu nổi như lúc đầu. Cổ độc này phát tác cũng có tính gián đoạn, chắc phải đau khổ thêm một đoạn thời gian nữa là qua.
Trương đại quan nhân nhìn xung quanh phòng. Cuối cùng ở góc tường phía trước bên phải nhìn thấy một cái ống kính nho nhỏ, chắc hẳn nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới sự theo dõi của đối phương. Bốn vách tường của căn phòng này đều đúc bằng sắc, cho dù nội lực của hắn ở trạng thái đỉnh phong thì cũng khó mà phá tan được tường đồng vách sắt này.
Dùng cứng không được, chỉ có thể dùng trí, Trương đại quan nhân am hiểu nhất chính là giả chết, rất nhiều lúc giả chết có thể có được công dụng kỳ diệu, Trung Quốc không phải có câu là dồn mình vào tử địa để sống lại ư. Nếu đối phương đang theo dõi mình, chỉ cần mình có tình trạng gì lạ, bọn họ khẳng định sẽ phát hiện kịp thời, nếu bọn họ vào trong căn phòng này, như vậy mình sẽ có cơ hội thoát vây.
Trương đại quan nhân nghĩ xong làm ngay, ôm bụng ngã xuống đất. Nằm thẳng cẳng cả mười phút không động đậy, khi hắn đang sốt ruột thì bỗng nhiên bốn phía vách tường phun ra sương trắng, Trương Dương lập tức ý thức được đây có thể là khí gây mê, đối phương rõ ràng rất cảnh giác đối với mình.
Trương Dương sau khi tu luyện đại thừa quyết. Phương thức Hô hấp thổ nạp đã rất khác người thường, hơn nữa hắn hiện tại đang dùng Quy Tức đại pháp để tạo thành trạng thái chết giả, khí gây tê của đối phương không thể tạo thành thương tổn tới hắn.
Lại qua thêm ba phút, mới nghe thấy tiếng cửa bằng sắt trượt ra, bốn người dêo mặt nạ phòng độc bước vào, có ba người cầm vũ khí. Trong tay một người thì cấp túi cứu thương, hắn tới trước mặt Trương Dương rồi ngồi xổm xuống, đầu tiên kiểm tra một chút, ngẩng đầu lắc đầu với ba người đó, rõ ràng nhận định Trương Dương đã tử vong.
Không bao lâu sau lại có người tiến vào, mang đến túi đựng thi thể, bỏ Trương Dương vào trong túi, sau đó thì đặt lên cáng, hai người khiêng Trương Dương ra ngoài.
Trương đại quan nhân nằm trong túi đựng xác, một mặt vận khí điều tức, nhanh chóng khôi phục thể năng của bản thân, một mặt cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhóm người này đi qua một cái thông đạo rất dài, giữa thông đạo chắc có ba cánh cửa sắt, sau khi tiến vào lên xuống thì Trương Dương được đưa lên trên.
Có thể cảm thấy bên ngoài đang có mưa rơi, hạt mưa dày đặc hắt lên túi đựng xác, đi chừng năm phút đồng hồ thì cáng được đặt trên mặt đất, có người lại mở túi đựng xác ra, mưa rơi lên khuôn mặt đã tái nhợt của Trương Dương, một bàn tay lạnh toát sờ động mạch của hắn, sau đó thì lật mí mặt hắn, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử đã giãn to của Trương Dương, hiển nhiên là muốn xác nhận lại xem Trương Dương đã chết hay chưa, lừa đám người này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không hề khó khăn.
người kiểm tra thở dài, hắn thu hồi đèn pin, đi đến hành lang gấp khúc để tránh mưa, lấy điện thoại cầm tay ra báo cáo chuyện bất ngờ này với Kim Thừa Hoán.
Kim Thừa Hoán nghe thấy tin tức này thì không hề cảm thấy chấn kinh, dù sao tình huống phát bệnh phát bệnh Trương Dương hắn đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa bác sĩ cũng thúc thủ vô sách với bệnh tình của Trương Dương, kết quả kiểm nghiệm cũng không phát hiện điều gì dị thường, bác sĩ đó sớm đã thông tri bệnh tình của Trương Dương rất nguy kịch rồi. Kim Thừa Hoán nghĩ nghĩ rồi nói: Tìm một chỗ chôn hắn đi, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Kim Thừa Hoán gác điện thoại, nhìn thấy con gái mặc lễ phục dạ hội màu đỏ giống như tiên tử của nhân gian từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống, hắn mỉm cười, dang hai tay ra, muốn ôm con gái, nhưng phản ứng của Kim Mẫn Nhi khá lãnh đạm, tới cách cha một thước thì dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: Cha phải giữ lời hứa của mình.
Kim Thừa Hoán cười nói: Cha đã bao giờ lừa con chưa?
Kim Mẫn Nhi cười nói cắn cắn môi nói: Con không thể gặp mặt Trương Dương một lần nữa ư?
Kim Thừa Hoán nói: Có thể, nhưng không phải hiện tại, trên lễ hội tối nay, tổng thống sẽ công khai tuyên bố con và Chính Tể đính hôn, chờ chuyện này qua rồi, cha sẽ an bài cho con gặp h.
Kim Mẫn Nhi có một loại cảm giác muốn khóc, người cha trước mắt vừa quen thuộc mà lại như xa lạ, hắn không ngờ lấy mình ra để trao đổi lợi ích chính trị, Kim Mẫn Nhi ngẩng đầu lên, bởi vì cô ta sợ nước mắt của mình sẽ không nhịn được , chảy xuống. Cô ta nói khẽ: Nhớ kỹ lời hứa của cha với con, cha phải bảo đảm Trương Dương được bình an vô sự.
Kim Thừa Hoán nói: Cha đang làm vậy mà, bệnh của hắn cũng không nghiêm trọng, cha đã phái bác sĩ tốt nhất tới trị liệu cho hắn rồi.
Kim Mẫn Nhi nhìn cha, nước mắt cuối cùng vẫn rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.