Chương 2157: Chớ chọc nữ nhân (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tra Tấn Bắc đối với bức tượng Phật này là nhất định phải có cho bằng được, hắn phỏng chừng giá trị thị trường của tượng Phật này chắc khoảng năm trăm vạn nhân dân tệ, sau khi mọi người hô giá không lâu thì Tra Tấn Bắc trực tiếp ra giá năm trăm vạn.
Hiện trường yên lặng, đây không phải là vì cái giá làm cho kinh sợ, mà là vì Tra Tấn Bắc đã ra tay, từ sau khi Hà Trường An gặp chuyện không may, Tra Tấn Bắc ở thương giới kinh thành dần dần trở thành siêu quần xuất chúng, rất ít có người có thể ra mặt tranh ngắn dài với hắn. Tra Tấn Bắc này rất hiếu thắng, hơn nữa ở cao tầng cũng có quan hệ nhân mạch rất rộng, chỉ là bán đấu giá từ thiện mà thôi, không ai muốn làm thành khẩn trương như vậy.
Người chủ trì bán đấu giá mỉm cười nói: Năm trăm vạn lần đầu tiên, năm trăm vạn lần thứ hai, còn có ai nguyện ý ra giá nữa hay không? Được. Đang lúc hắn giơ chùy bán đấu giá lên chuẩn bị gõ xuống thì một giọng nữ lạnh lùng nói: Sáu trăm vạn.
Hiện trường ồ lên, liền thấy một nữ tử mặc sườn xám màu đen chậm rãi đi về phía này. Mặt mày như họ da thịt như tuyết, trong vẻ đẹp của cô ta lộ ra một loại vị đạo bi thương thê lương, trên mặt không có huyết sắc, trong hai mắt tràn ngập ưu thương, khi nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt của La Tuệ Ninh không khỏi thay đổi.
Trương Dương xoay người lại, kinh ngạc há to miệng, cơ hồ có thể nhét cả một quả trứng vịt vào, hắn vạn lần không ngờ, người tới là Tần Manh Manh, tuy rằng Tần Manh Manh đã thay đổi dung mạo, hiện giờ thân phận là Hà Vũ Mông, con gái riêng của Hà Trường An, nhưng thân phận chân thật của cô ta sớm bị La Tuệ Ninh tra ra rồi. Trương đại quan nhân thật sự không nghĩ ra vì sao cô ta lại muốn về đây?
La Tuệ Ninh nhíu mày, bà ta hiển nhiên không mời Tần Manh Manh, bà ta lưu ý tới người bên cạnh Tần Manh Manh, lão tổng tập đoàn Hoằng Dương Phó Chính Thanh, lập tức liền có chút minh bạch, Phó Chính Thanh là bằng hữu tốt nhất của Hà Trường An, Tần Manh Manh hiển nhiên là thông qua quan hệ của hắn mà tới nơi này.
Tra Tấn Bắc mỉm cười nhìn Tần Manh Manh, đối với sự xuất hiện của Tần Manh Manh, hắn cũng tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đối thủ cũ Hà Trường An vẫn muốn thông qua phương thức này để đối nghịch với mình? Tra Tấn Bắc nói: Quân tử không đoạt cái người khác thích, Hà tiểu thư nếu thích ngọc phật này như vậy thì tôi cũng chỉ đành lựa chọn nhượng bộ.Tranh với một vãn bối là rất mất phong độ, Tra Tấn Bắc quyết định lựa chọn vứt bỏ.
Tần Manh Manh tới ngồi xuống bên cạnh Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: Tôi còn tưởng rằng Hà tiểu thư sẽ không trở về nữa.
Tần Manh Manh nói: Tôi cũng không thích bức tượng Phật này, nhưng tôi nhìn ra được anh rất thích.
Tra Tấn Bắc nhíu mày, lời nói của Tần Manh Manh tràn ngập địch ý, hắn không biết mình đắc tội với cô ta ở chỗ nào, nói khẽ: Một khi đã như vậy, Hà tiểu thư vì sao muốn tranh một thứ mà cô không thích?
Tần Manh Manh nói: Anh không phải thích nhất cướp đồ của người khắc? Có lẽ anh nên thể hội tư vị này một chút. Tần Manh Manh không nói rõ, nói xong những lời này với Tra Tấn Bắc thì đứng dậy bro đi.
La Tuệ Ninh đáng mắt ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương hiểu ý đứng dậy đuổi theo.
Tần Manh Manh vừa rời khỏi hiện trường tiệc tối thì liền nghe thấy giọng nói của Trương Dương: Hà tiểu thư dừng bước!
Tần Manh Manh dừng chân, hai bảo tiêu bên cạnh tràn ngập cảnh giác nhìn Trương Dương. Cô ta xua tay nói: Không cần khẩn trương, anh ta là người tốt.
Trương Dương tới bên cạnh Tần Manh Manh, còn chưa kịp hỏi thì Tần Manh Manh đã nói: Anh theo tôi!
Trương Dương đi lên xe Rolls-Royce màu đen của Tần Manh Manh, trước đây chiếc xe này từng thuộc về Hà Trường An, hiện giờ cũng theo những tài sản khác trở thành của Tần Manh Manh.
Trở lại biệt thự ở phố Trường An, Tần Manh Manh mời Trương Dương vào trong thư phòng, đóng cửa phòng lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, cô ta run giọng nói: Anh Dương, cha em qua đời rồi.
Nghe thấy tin chết của Hà Trường An, Trương đại quan nhân giống như bị sét đánh, hắn trợn mắt há hốc miệng: Tại sao có thể như vậy? Hà Trường An khó khăn lắm mới từ trong nước chạy đi được, không ngờ vẫn không thoát khỏi cái chết.
Tần Manh Manh nói: ông ấy rời khỏi Trung Quốc thì tới Toronto, em vốn định tới đó hội hợp với ông ấy, nhưng khi em tới đó rồi. Mắt Tần Manh Manh đỏ lên, cắn môi cố gắng khống chế được tình tự bi thương trong lòng. Một lát sau cô ta mới: ông ấy bị người ta bắt cóc, đối phương lợi dụng chuyện này bức em ký hiệp nghị chuyển nhượng mỏ vàng.
Trương Dương nói: Là ai làm? Thật ra trong lòng hắn đã đoán được sự kiện này có liên quan tới Tra Tấn Bắc.
Tần Manh Manh nói: Vu Đông Xuyên chân ngoài dài hơn chân trong, chắc là hắn cấu kết với Tra Tấn Bắc làm chuyện này, em sau khi ký hiệp nghị chuyển nhượng thì bọn họ không thả lại cha em ra một cách bình an, nhưng em chỉ có được.... thi thể của ông ấy. Tần Manh Manh nói tới đây thì đột nhiên sụp đổ, nhào vào trong lòng Trương Dương mà khóc lớn, nước mắt làm ướt đẫm ngực áo Trương Dương, Trương Dương vỗ nhẹ vai cô ta, nhỏ giọng khuyên giải an ủi. Trong lòng cũng thương cảm không thôi, có thể nói Hà Trường An đối với nhân sinh của hắn có ảnh hưởng rất lớn, trong cảm nhận của hắn cũng là một vị trưởng bối đáng tôn kính, Hà Trường An tung hoành thương giới nhiều năm, cuối cùng vẫn té ngã, vốn cho rằng sau khi hắn đào vong ra hải ngoại thì có thể sống thoải mái tới già, không ngờ hắn vẫn gặp phải kết thúc bi kịch này.
Trương Dương nói: Em có thể kết luận chuyện này là Tra Tấn Bắc làm không?
Tần Manh Manh rưng rưng nói: Mỏ vàng Châu Phi qua tay nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn rời vào trong tay hắn, không phải hắn thì còn có thể là ai?
Trương Dương nói: Em lần này trở về là để báo thù ư?
Tần Manh Manh từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đi về phía trước cửa sổ lặng lẽ lau nước mắt rồi nói: Em không thể để cha em chết oan vậy được.
Trương Dương nói: Nhưng em không hề có chứng cớ!
Tần Manh Manh nói: Em biết, em muốn khiến Tra Tấn Bắc mất hết tất cả, em đã bắt đầu thu mua cổ phần của Tinh Toản, em phải cướp đi sự nghiệp mà hắn một tay khai sáng.
Trương Dương thở dài, nói khẽ: Tiểu Hoan sao rồi?
Tần Manh Manh nói: Nó vẫn ổn, Chung Trường Thắng phụ trách chiếu cố nó.
Tra Tấn Bắc không dễ đối phó vậy đâu, em không nên trở về, em tuy rằng đã thay đổi dung mạo, nhưng vẫn có người đoán được thân phận của em, nếu bọn họ có thể chứng minh em chính là Tần Manh Manh, như vậy chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.
Tần Manh Manh nói: Em không sợ, không ai có thể chứng minh em là Tần Manh Manh, em đã có thẻ xanh của Mỹ, tên em là Hà Vũ Mông.
Trương Dương nói: Lão gia tử đi cùng em tới là ai?
Hắn là bằng hữu tốt nhất của cha em lúc sinh tiền, lần này em trở về cũng chính là được hắn giúp.
Trương Dương nói: Manh Manh, nghe lời anh, về đi, nếu em xảy ra chuyện thì tiểu Hoan sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho nó?
Tần Manh Manh nói: Em không về đâu, em không thể để cha em chết không nhắm mắt.
Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân ý thức được mình tiếp tục khuyên giải là phí công, hắn thầm thở dài.
Sáng sớm hôm sau Trương Dương đi gặp La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, tiệc tối từ thiện tối hôm qua tổng cộng quyên góp được hai ngàn bốn trăm vạn nhân dân tệ, khoản tiền này sẽ thông suốt hội chữ thập đó dùng để xây dựng lại trường học của Bắc Cảng.
La Tuệ Ninh nói chuyện phiếm vài câu với Trương Dương rồi đề tài chuyển sang người Tần Manh Manh: Cô ta về làm gì? Ánh mắt của La Tuệ Ninh rõ ràng mang theo sự u buồn, sau khi biết thân phận của Tần Manh Manh, bà ta liền cảm thấy bất an, bà ta hiểu rõ tình cảm của con trai đối với Tần Manh Manh, nếu để Hạo Nam biết Tần Manh Manh đã trở lại, không biết sẽ còn ầm ĩ tới thế nào.
Trương Dương nói: Hà Trường An ngộ hại rồi!
Gì cơ? La Tuệ Ninh cơ hồ không thể tin vào tai mình, bà ta và Hà Trường An cũng là lão hữu nhiều năm, nghe thấy tin tử của Hà Trường An, trong lòng cũng thương cảm không thôi.
Trương Dương nói lại tin tức nghe được từ chỗ Tần Manh Manh lại với bà ta, La Tuệ Ninh chán nản thở dài: Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có liên quan tới Tra Tấn Bắc ư?
Trương Dương nói: Tuy rằng không có chứng cớ có thể chứng minh là hắn bắt cóc Hà Trường An, nhưng mỏ vàng của Hà Trường An ở châu Phi cuối cùng vẫn rơi vào trong tay hắn.
La Tuệ Ninh nói: Nếu là thật thì Tra Tấn Bắc này rất đáng sợ, vì lợi ích mà không ngại làm ra hành vi như vậy, thật sự đáng giận.
Trương Dương nói: Tra Tấn Bắc không phải là người tốt, cái chết của Hà Trường An đối với Hà Vũ Mông mà nói là đả kích rất lớn, cô ta lần này trở về là muốn đòi lại công đạo cho hắn. Tuy rằng biết rõ La Tuệ Ninh đã sớm nhìn thấu thân phận của Tần Manh Manh, nhưng Trương Dương vẫn dùng Hà Vũ Mông để gọi cô ta, không trực tiếp nhắc tới tên thật của cô ta.
La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, cô ta chính là con gái đã thất lạc năm đó của Hà Trường An ư.
Trương Dương không phủ nhận, gật đầu nói: Trên đời có rất nhiều chuyện khiến người ta không ngờ được.
La Tuệ Ninh nói: Con có biết cha của Tần Hoan là ai hay không?
Trương Dương ngây ra một thoáng, không ngờ La Tuệ Ninh đột nhiên hỏi vấn đề này, hắn lắc đầu nói: Không biết!
Ánh mắt thâm thúy của La Tuệ Ninh giống như có thể nhìn thấu đáy lòng Trương Dương, bà ta nói khẽ: Không biết hay là không muốn nói.
Hiện trường yên lặng, đây không phải là vì cái giá làm cho kinh sợ, mà là vì Tra Tấn Bắc đã ra tay, từ sau khi Hà Trường An gặp chuyện không may, Tra Tấn Bắc ở thương giới kinh thành dần dần trở thành siêu quần xuất chúng, rất ít có người có thể ra mặt tranh ngắn dài với hắn. Tra Tấn Bắc này rất hiếu thắng, hơn nữa ở cao tầng cũng có quan hệ nhân mạch rất rộng, chỉ là bán đấu giá từ thiện mà thôi, không ai muốn làm thành khẩn trương như vậy.
Người chủ trì bán đấu giá mỉm cười nói: Năm trăm vạn lần đầu tiên, năm trăm vạn lần thứ hai, còn có ai nguyện ý ra giá nữa hay không? Được. Đang lúc hắn giơ chùy bán đấu giá lên chuẩn bị gõ xuống thì một giọng nữ lạnh lùng nói: Sáu trăm vạn.
Hiện trường ồ lên, liền thấy một nữ tử mặc sườn xám màu đen chậm rãi đi về phía này. Mặt mày như họ da thịt như tuyết, trong vẻ đẹp của cô ta lộ ra một loại vị đạo bi thương thê lương, trên mặt không có huyết sắc, trong hai mắt tràn ngập ưu thương, khi nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt của La Tuệ Ninh không khỏi thay đổi.
Trương Dương xoay người lại, kinh ngạc há to miệng, cơ hồ có thể nhét cả một quả trứng vịt vào, hắn vạn lần không ngờ, người tới là Tần Manh Manh, tuy rằng Tần Manh Manh đã thay đổi dung mạo, hiện giờ thân phận là Hà Vũ Mông, con gái riêng của Hà Trường An, nhưng thân phận chân thật của cô ta sớm bị La Tuệ Ninh tra ra rồi. Trương đại quan nhân thật sự không nghĩ ra vì sao cô ta lại muốn về đây?
La Tuệ Ninh nhíu mày, bà ta hiển nhiên không mời Tần Manh Manh, bà ta lưu ý tới người bên cạnh Tần Manh Manh, lão tổng tập đoàn Hoằng Dương Phó Chính Thanh, lập tức liền có chút minh bạch, Phó Chính Thanh là bằng hữu tốt nhất của Hà Trường An, Tần Manh Manh hiển nhiên là thông qua quan hệ của hắn mà tới nơi này.
Tra Tấn Bắc mỉm cười nhìn Tần Manh Manh, đối với sự xuất hiện của Tần Manh Manh, hắn cũng tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đối thủ cũ Hà Trường An vẫn muốn thông qua phương thức này để đối nghịch với mình? Tra Tấn Bắc nói: Quân tử không đoạt cái người khác thích, Hà tiểu thư nếu thích ngọc phật này như vậy thì tôi cũng chỉ đành lựa chọn nhượng bộ.Tranh với một vãn bối là rất mất phong độ, Tra Tấn Bắc quyết định lựa chọn vứt bỏ.
Tần Manh Manh tới ngồi xuống bên cạnh Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: Tôi còn tưởng rằng Hà tiểu thư sẽ không trở về nữa.
Tần Manh Manh nói: Tôi cũng không thích bức tượng Phật này, nhưng tôi nhìn ra được anh rất thích.
Tra Tấn Bắc nhíu mày, lời nói của Tần Manh Manh tràn ngập địch ý, hắn không biết mình đắc tội với cô ta ở chỗ nào, nói khẽ: Một khi đã như vậy, Hà tiểu thư vì sao muốn tranh một thứ mà cô không thích?
Tần Manh Manh nói: Anh không phải thích nhất cướp đồ của người khắc? Có lẽ anh nên thể hội tư vị này một chút. Tần Manh Manh không nói rõ, nói xong những lời này với Tra Tấn Bắc thì đứng dậy bro đi.
La Tuệ Ninh đáng mắt ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương hiểu ý đứng dậy đuổi theo.
Tần Manh Manh vừa rời khỏi hiện trường tiệc tối thì liền nghe thấy giọng nói của Trương Dương: Hà tiểu thư dừng bước!
Tần Manh Manh dừng chân, hai bảo tiêu bên cạnh tràn ngập cảnh giác nhìn Trương Dương. Cô ta xua tay nói: Không cần khẩn trương, anh ta là người tốt.
Trương Dương tới bên cạnh Tần Manh Manh, còn chưa kịp hỏi thì Tần Manh Manh đã nói: Anh theo tôi!
Trương Dương đi lên xe Rolls-Royce màu đen của Tần Manh Manh, trước đây chiếc xe này từng thuộc về Hà Trường An, hiện giờ cũng theo những tài sản khác trở thành của Tần Manh Manh.
Trở lại biệt thự ở phố Trường An, Tần Manh Manh mời Trương Dương vào trong thư phòng, đóng cửa phòng lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, cô ta run giọng nói: Anh Dương, cha em qua đời rồi.
Nghe thấy tin chết của Hà Trường An, Trương đại quan nhân giống như bị sét đánh, hắn trợn mắt há hốc miệng: Tại sao có thể như vậy? Hà Trường An khó khăn lắm mới từ trong nước chạy đi được, không ngờ vẫn không thoát khỏi cái chết.
Tần Manh Manh nói: ông ấy rời khỏi Trung Quốc thì tới Toronto, em vốn định tới đó hội hợp với ông ấy, nhưng khi em tới đó rồi. Mắt Tần Manh Manh đỏ lên, cắn môi cố gắng khống chế được tình tự bi thương trong lòng. Một lát sau cô ta mới: ông ấy bị người ta bắt cóc, đối phương lợi dụng chuyện này bức em ký hiệp nghị chuyển nhượng mỏ vàng.
Trương Dương nói: Là ai làm? Thật ra trong lòng hắn đã đoán được sự kiện này có liên quan tới Tra Tấn Bắc.
Tần Manh Manh nói: Vu Đông Xuyên chân ngoài dài hơn chân trong, chắc là hắn cấu kết với Tra Tấn Bắc làm chuyện này, em sau khi ký hiệp nghị chuyển nhượng thì bọn họ không thả lại cha em ra một cách bình an, nhưng em chỉ có được.... thi thể của ông ấy. Tần Manh Manh nói tới đây thì đột nhiên sụp đổ, nhào vào trong lòng Trương Dương mà khóc lớn, nước mắt làm ướt đẫm ngực áo Trương Dương, Trương Dương vỗ nhẹ vai cô ta, nhỏ giọng khuyên giải an ủi. Trong lòng cũng thương cảm không thôi, có thể nói Hà Trường An đối với nhân sinh của hắn có ảnh hưởng rất lớn, trong cảm nhận của hắn cũng là một vị trưởng bối đáng tôn kính, Hà Trường An tung hoành thương giới nhiều năm, cuối cùng vẫn té ngã, vốn cho rằng sau khi hắn đào vong ra hải ngoại thì có thể sống thoải mái tới già, không ngờ hắn vẫn gặp phải kết thúc bi kịch này.
Trương Dương nói: Em có thể kết luận chuyện này là Tra Tấn Bắc làm không?
Tần Manh Manh rưng rưng nói: Mỏ vàng Châu Phi qua tay nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn rời vào trong tay hắn, không phải hắn thì còn có thể là ai?
Trương Dương nói: Em lần này trở về là để báo thù ư?
Tần Manh Manh từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đi về phía trước cửa sổ lặng lẽ lau nước mắt rồi nói: Em không thể để cha em chết oan vậy được.
Trương Dương nói: Nhưng em không hề có chứng cớ!
Tần Manh Manh nói: Em biết, em muốn khiến Tra Tấn Bắc mất hết tất cả, em đã bắt đầu thu mua cổ phần của Tinh Toản, em phải cướp đi sự nghiệp mà hắn một tay khai sáng.
Trương Dương thở dài, nói khẽ: Tiểu Hoan sao rồi?
Tần Manh Manh nói: Nó vẫn ổn, Chung Trường Thắng phụ trách chiếu cố nó.
Tra Tấn Bắc không dễ đối phó vậy đâu, em không nên trở về, em tuy rằng đã thay đổi dung mạo, nhưng vẫn có người đoán được thân phận của em, nếu bọn họ có thể chứng minh em chính là Tần Manh Manh, như vậy chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.
Tần Manh Manh nói: Em không sợ, không ai có thể chứng minh em là Tần Manh Manh, em đã có thẻ xanh của Mỹ, tên em là Hà Vũ Mông.
Trương Dương nói: Lão gia tử đi cùng em tới là ai?
Hắn là bằng hữu tốt nhất của cha em lúc sinh tiền, lần này em trở về cũng chính là được hắn giúp.
Trương Dương nói: Manh Manh, nghe lời anh, về đi, nếu em xảy ra chuyện thì tiểu Hoan sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho nó?
Tần Manh Manh nói: Em không về đâu, em không thể để cha em chết không nhắm mắt.
Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân ý thức được mình tiếp tục khuyên giải là phí công, hắn thầm thở dài.
Sáng sớm hôm sau Trương Dương đi gặp La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, tiệc tối từ thiện tối hôm qua tổng cộng quyên góp được hai ngàn bốn trăm vạn nhân dân tệ, khoản tiền này sẽ thông suốt hội chữ thập đó dùng để xây dựng lại trường học của Bắc Cảng.
La Tuệ Ninh nói chuyện phiếm vài câu với Trương Dương rồi đề tài chuyển sang người Tần Manh Manh: Cô ta về làm gì? Ánh mắt của La Tuệ Ninh rõ ràng mang theo sự u buồn, sau khi biết thân phận của Tần Manh Manh, bà ta liền cảm thấy bất an, bà ta hiểu rõ tình cảm của con trai đối với Tần Manh Manh, nếu để Hạo Nam biết Tần Manh Manh đã trở lại, không biết sẽ còn ầm ĩ tới thế nào.
Trương Dương nói: Hà Trường An ngộ hại rồi!
Gì cơ? La Tuệ Ninh cơ hồ không thể tin vào tai mình, bà ta và Hà Trường An cũng là lão hữu nhiều năm, nghe thấy tin tử của Hà Trường An, trong lòng cũng thương cảm không thôi.
Trương Dương nói lại tin tức nghe được từ chỗ Tần Manh Manh lại với bà ta, La Tuệ Ninh chán nản thở dài: Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có liên quan tới Tra Tấn Bắc ư?
Trương Dương nói: Tuy rằng không có chứng cớ có thể chứng minh là hắn bắt cóc Hà Trường An, nhưng mỏ vàng của Hà Trường An ở châu Phi cuối cùng vẫn rơi vào trong tay hắn.
La Tuệ Ninh nói: Nếu là thật thì Tra Tấn Bắc này rất đáng sợ, vì lợi ích mà không ngại làm ra hành vi như vậy, thật sự đáng giận.
Trương Dương nói: Tra Tấn Bắc không phải là người tốt, cái chết của Hà Trường An đối với Hà Vũ Mông mà nói là đả kích rất lớn, cô ta lần này trở về là muốn đòi lại công đạo cho hắn. Tuy rằng biết rõ La Tuệ Ninh đã sớm nhìn thấu thân phận của Tần Manh Manh, nhưng Trương Dương vẫn dùng Hà Vũ Mông để gọi cô ta, không trực tiếp nhắc tới tên thật của cô ta.
La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, cô ta chính là con gái đã thất lạc năm đó của Hà Trường An ư.
Trương Dương không phủ nhận, gật đầu nói: Trên đời có rất nhiều chuyện khiến người ta không ngờ được.
La Tuệ Ninh nói: Con có biết cha của Tần Hoan là ai hay không?
Trương Dương ngây ra một thoáng, không ngờ La Tuệ Ninh đột nhiên hỏi vấn đề này, hắn lắc đầu nói: Không biết!
Ánh mắt thâm thúy của La Tuệ Ninh giống như có thể nhìn thấu đáy lòng Trương Dương, bà ta nói khẽ: Không biết hay là không muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.