Chương 698: Chữa thương. (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trần Tuyết dẫn Trương Dương vào nhà, sau đó đóng cửa lớn lại, nương theo ngọn đèn, Trần Tuyết thấy được đầu vai Trương Dương chảy ra một chút máu, nhẹ giọng nói: Anh lại bị thương?
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết thở dài, ánh mắt trở nên ôn nhu rất nhiều, bên trong tràn ngập trìu mến, giống như nhìn một đứa nhỏ bị thương.
Trương Dương thích ánh mắt của cô ấy lúc này, nội tâm ấm áp vì được ánh mắt toát ra một chút trìu mến của Trần Tuyết nhìn, Trần Tuyết mang theo hắn đi tới trong phòng, giúp Trương Dương cởi áo khoác, phát hiện bên trong là quân phục, đầu vai bị máu tươi làm sũng nước.
Trần Tuyết tuy rằng không nói gì, nhưng mà cảm thấy một trận đau lòng, cô rõ ràng nhận ra rằng mình đã càng ngày càng quan tâm Trương Dương, Trần Tuyết nói: Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Tại trước mặt Trần Tuyết, Trương Dương không muốn giấu diếm cái gì, hắn cười cười nói: Bị người lừa tới vùng cấm quân sự, có người bắn tôi một phát. Ngữ khí của hắn tuy rằng dễ dàng, thế nhưng Trần Tuyết có thể tưởng tượng mạo hiểm ngay lúc đó.
Trần Tuyết kêu Trương Dương ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: Để cho tôi xem vết thương của anh.
Trương Dương nói: Nếu như tôi nhớ không lầm, trong bàn học của Thiên Trì tiên sinh có của một ít Kim Sang dược mà tôi đưa cho ông ta, lần trước lúc dọn đồ nó vẫn ở chỗ này.
Trần Tuyết nói: Tôi đem lại cho anh.
Trương Dương nói: Pha giúp bồn nước nóng, giúp tôi xử lý vết máu. Thằng nhãi này nói rất tự nhiên, quả thực không đem Trần Tuyết trở thành người ngoài.
Trên thực tế Trần Tuyết cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, cô đến phòng sách, đem thứ Trương Dương cần ra, sau đó lại đi pha một bồn nước nóng.
Máu tươi làm ướt cả áo sơ mi của Trương Dương, Trần Tuyết thấy vết máu trên người hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại, phương tâm trong mơ hồ đau đớn, thế nhưng biểu tình của cô lại không có toát ra vẻ quan tâm, nhẹ giọng nói: Cần dùng kéo cắt bỏ cái áo của anh trước”
Trương Dương nói: Uổng bộ quân phục này của tôi quá. Trần Tuyết dùng kéo cắt áo sơ mi dính đầy máu ra, lúc ở quân doanh quân y đã từng xử lý vết thương của của Trương Dương, nhưng mà băng gạc cũng đã bị máu tươi làm ướt sũng, mất đi tác dụng, Trần Tuyết cẩn thận mở băng gạc, dùng cồn khử trùng vết thương.
Trương đại quan nhân tuy rằng kiên cường, thế nhưng đau đớn do cồn kích thích vết thương khiến cho hắn nhịn không được hít sâu một hơi lạnh.
Trần Tuyết biết hắn đau đớn, cố ý phân tán lực chú ý của hắn, nói: Vì sao mỗi lần gặp chúng ta, không phải anh bị thương, thì cũng là tôi bị thương?
Trương Dương run giọng, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười nói: Lúc trước... cô bị thương nhiều hơn một ít, nhưng hình như hiện tại. . . Đều là tôi bị thương. . .
Trần Tuyết mở Kim Sang dược, đem chất màu xanh nhạt bôi lên vết thương của Trương Dương, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, Kim Sang dược chính hắn phối chế vô cùng linh nghiệm, không chỉ có thể sinh cơ hồi phục, mà giảm đau cũng rất kỳ hiệu, vết thương được Kim Sang dược bôi lên, nhanh chóng cảm giác tê tê, đau đớn vừa rồi giảm bớt rất nhiều.
Trần Tuyết băng bó vết thương cho hắn xong, sau đó dùng khăn nóng rất cẩn thận giúp Trương Dương lau khô vết máu trên người, cô cũng không có cảm thấy ngượng ngùng, tựa hồ vì Trương Dương làm chuyện này tất cả rất tự nhiên, ngược lại chỉ có Trương đại quan nhân là có chút ngượng thôi, hắn nhìn Trần Tuyết đẹp không phạm khói lửa nhân gian, giống lớn sói xám gặp được dê béo, cái này nhìn rất chướng tai gai mắt và dễ chảy nước bọt, đương nhiên không đợi nhiều mà đã nuốt từng ngụm xuống rồi.
Trần Tuyết bị động tĩnh quái dị của hắn kinh động liễu, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: Vậy gì. . . Tôi còn không ăn cơm!
Trần Tuyết đem khăn mặt đầy máu rửa trong nước một chút, để qua một bên, sau đó cầm chăn bông đắp lên trên người cho hắn, ôn nhu nói: Anh chờ chút, tôi đi nấu cơm cho anh.
Trương Dương nói: Có cái gì ăn ngon không?
Trần Tuyết thản nhiên cười nói: Mì gói!
Trương Dương nói: Mì gói cũng được, tôi sắp chết đói rồi! Cái này là lời nói thật, hắn ngày hôm nay sáng sớm đã không ăn, buổi chiều hai điểm được thả ra, chỉ là ăn qua loa một chút ven đường, buổi tối trải qua trận đại chiến này, lại tiêu hao không ít, mắt thấy đã mười giờ tối rồi, Trương Dương xử lý xong vết thương, trạng thái thân thể khôi phục không ít, cơn thèm ăn cũng tăng trưởng lên.
Trương Dương quấn chăn đi tới trước bàn, thấy trên bàn đầy tư liệu lịch sử văn học này nọ, tất cả đều là đồ dùng học tập của Trần Tuyết, hắn bỗng nhiên nhớ tới Trần Tuyết năm nay cũng có thể tốt nghiệp, thành tích của Trần Tuyết tại Thanh Hoa vẫn nổi tiếng, cô ấy và Triệu Tĩnh là bạn học cùng lớn, Triệu Tĩnh đã thực tập, Trần Tuyết hiện tại cũng có thể đi lên cương vị thực tập.
Trương Dương mở máy tính của Trần Tuyết, thấy bên trong đều là một ít tư liệu lịch sử của Tùy đường, Trương đại quan nhân đối với đoạn lịch sử của Tùy triều rất là thuộc, vì vậy lật ra từ đầu mà xem, cái bài viết này chủ yếu viết về quan chế của Tùy triều, Trương Dương nhìn vài tờ, phát hiện nắm giữ của Trần Tuyết đối với quan chế Tùy triều tương đối chính xác, xem ra cô gái nhỏ này trong đoạn lịch sử trên nhất định tốn hao không ít công phu.
Mùi thơm mê người khí bay vào trong, Trương Dương ngẩng đầu, thấy Trần Tuyết bưng một tô mì đi đến, Trương Dương nói: Thơm quá!
Trần Tuyết đem tô mì đặt lên bàn, ánh mắt thoáng nhìn Trương Dương đang xem bài viết của cô, thản nhiên cười nói: Anh cảm thấy hứng thú với bài vở từ khi nào vậy?
Trương Dương tắt máy, đi tới bên cạnh bàn, ngửi ngửi nói: Thơm quá à!
Trần Tuyết cười nói: Nhất định là bởi vì anh đói bụng, hiện tại cho dù là cho anh cơm cháy anh cũng cho rằng là mỹ vị vô thượng.
Trương Dương tay trái cầm lấy chiếc đũa, có vẻ vô cùng của mới lạ, gắp vài cái, mì đều chảy xuống phía dưới.
Trần Tuyết lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa từ trong tay hắn, gắp mì đút vào miệng hắn, trên mặt Trương đại quan nhân hạnh phúc dào dạt, vui sướng hưởng thức mì do Trần Tuyết làm, hưởng thụ ôn nhu hầu hạ của cô, bỗng nhiên cảm thấy lúc này hạnh phúc dường như bay vào đám mây.
Trần Tuyết đem tô mì đút hắn ăn xong, dọn dẹp tô đũa, lại giặt quần áo cho hắn, biểu hiện giống như một cô vợ nhỏ săn sóc cẩn thận tỉ mỉ vậy.
Trương Dương quấn chăn, đi tới bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói: Năm nay có phải cô hẳn là tốt nghiệp rồi không?
Trần Tuyết gật đầu, vẫn tiếp tục tẩy trứ y phục.
Có muốn đi làm cái gì không?
Trần Tuyết nói: Tôi muốn tiếp tục đi học.
Đi học?
Trần Tuyết gật đầu.
Trương Dương vô cùng kinh ngạc nói: Học tiếp thì có ý nghĩa gì? Học tập tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cả ngày ôm sách vở, cũng sẽ làm cho tư duy xơ cứng. Trần Tuyết nở nụ cười hiếm có: Tôi vốn không phải là một người linh hoạt, tôi không quen gặp gỡ những người khác trong xã hội, tôi ghét những nơi náo nhiệt, trong đại học vẫn đơn thuần một ít, nhân sinh không giống, có người thích náo nhiệt, có người thích an tĩnh, không nhất định mỗi người đều phải giống như anh.
Trương Dương gật đầu, Trần Tuyết nói không sai, cô ấy có quyền lợi lựa chọn cách sống của mình.
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết thở dài, ánh mắt trở nên ôn nhu rất nhiều, bên trong tràn ngập trìu mến, giống như nhìn một đứa nhỏ bị thương.
Trương Dương thích ánh mắt của cô ấy lúc này, nội tâm ấm áp vì được ánh mắt toát ra một chút trìu mến của Trần Tuyết nhìn, Trần Tuyết mang theo hắn đi tới trong phòng, giúp Trương Dương cởi áo khoác, phát hiện bên trong là quân phục, đầu vai bị máu tươi làm sũng nước.
Trần Tuyết tuy rằng không nói gì, nhưng mà cảm thấy một trận đau lòng, cô rõ ràng nhận ra rằng mình đã càng ngày càng quan tâm Trương Dương, Trần Tuyết nói: Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Tại trước mặt Trần Tuyết, Trương Dương không muốn giấu diếm cái gì, hắn cười cười nói: Bị người lừa tới vùng cấm quân sự, có người bắn tôi một phát. Ngữ khí của hắn tuy rằng dễ dàng, thế nhưng Trần Tuyết có thể tưởng tượng mạo hiểm ngay lúc đó.
Trần Tuyết kêu Trương Dương ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: Để cho tôi xem vết thương của anh.
Trương Dương nói: Nếu như tôi nhớ không lầm, trong bàn học của Thiên Trì tiên sinh có của một ít Kim Sang dược mà tôi đưa cho ông ta, lần trước lúc dọn đồ nó vẫn ở chỗ này.
Trần Tuyết nói: Tôi đem lại cho anh.
Trương Dương nói: Pha giúp bồn nước nóng, giúp tôi xử lý vết máu. Thằng nhãi này nói rất tự nhiên, quả thực không đem Trần Tuyết trở thành người ngoài.
Trên thực tế Trần Tuyết cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, cô đến phòng sách, đem thứ Trương Dương cần ra, sau đó lại đi pha một bồn nước nóng.
Máu tươi làm ướt cả áo sơ mi của Trương Dương, Trần Tuyết thấy vết máu trên người hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại, phương tâm trong mơ hồ đau đớn, thế nhưng biểu tình của cô lại không có toát ra vẻ quan tâm, nhẹ giọng nói: Cần dùng kéo cắt bỏ cái áo của anh trước”
Trương Dương nói: Uổng bộ quân phục này của tôi quá. Trần Tuyết dùng kéo cắt áo sơ mi dính đầy máu ra, lúc ở quân doanh quân y đã từng xử lý vết thương của của Trương Dương, nhưng mà băng gạc cũng đã bị máu tươi làm ướt sũng, mất đi tác dụng, Trần Tuyết cẩn thận mở băng gạc, dùng cồn khử trùng vết thương.
Trương đại quan nhân tuy rằng kiên cường, thế nhưng đau đớn do cồn kích thích vết thương khiến cho hắn nhịn không được hít sâu một hơi lạnh.
Trần Tuyết biết hắn đau đớn, cố ý phân tán lực chú ý của hắn, nói: Vì sao mỗi lần gặp chúng ta, không phải anh bị thương, thì cũng là tôi bị thương?
Trương Dương run giọng, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười nói: Lúc trước... cô bị thương nhiều hơn một ít, nhưng hình như hiện tại. . . Đều là tôi bị thương. . .
Trần Tuyết mở Kim Sang dược, đem chất màu xanh nhạt bôi lên vết thương của Trương Dương, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, Kim Sang dược chính hắn phối chế vô cùng linh nghiệm, không chỉ có thể sinh cơ hồi phục, mà giảm đau cũng rất kỳ hiệu, vết thương được Kim Sang dược bôi lên, nhanh chóng cảm giác tê tê, đau đớn vừa rồi giảm bớt rất nhiều.
Trần Tuyết băng bó vết thương cho hắn xong, sau đó dùng khăn nóng rất cẩn thận giúp Trương Dương lau khô vết máu trên người, cô cũng không có cảm thấy ngượng ngùng, tựa hồ vì Trương Dương làm chuyện này tất cả rất tự nhiên, ngược lại chỉ có Trương đại quan nhân là có chút ngượng thôi, hắn nhìn Trần Tuyết đẹp không phạm khói lửa nhân gian, giống lớn sói xám gặp được dê béo, cái này nhìn rất chướng tai gai mắt và dễ chảy nước bọt, đương nhiên không đợi nhiều mà đã nuốt từng ngụm xuống rồi.
Trần Tuyết bị động tĩnh quái dị của hắn kinh động liễu, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: Vậy gì. . . Tôi còn không ăn cơm!
Trần Tuyết đem khăn mặt đầy máu rửa trong nước một chút, để qua một bên, sau đó cầm chăn bông đắp lên trên người cho hắn, ôn nhu nói: Anh chờ chút, tôi đi nấu cơm cho anh.
Trương Dương nói: Có cái gì ăn ngon không?
Trần Tuyết thản nhiên cười nói: Mì gói!
Trương Dương nói: Mì gói cũng được, tôi sắp chết đói rồi! Cái này là lời nói thật, hắn ngày hôm nay sáng sớm đã không ăn, buổi chiều hai điểm được thả ra, chỉ là ăn qua loa một chút ven đường, buổi tối trải qua trận đại chiến này, lại tiêu hao không ít, mắt thấy đã mười giờ tối rồi, Trương Dương xử lý xong vết thương, trạng thái thân thể khôi phục không ít, cơn thèm ăn cũng tăng trưởng lên.
Trương Dương quấn chăn đi tới trước bàn, thấy trên bàn đầy tư liệu lịch sử văn học này nọ, tất cả đều là đồ dùng học tập của Trần Tuyết, hắn bỗng nhiên nhớ tới Trần Tuyết năm nay cũng có thể tốt nghiệp, thành tích của Trần Tuyết tại Thanh Hoa vẫn nổi tiếng, cô ấy và Triệu Tĩnh là bạn học cùng lớn, Triệu Tĩnh đã thực tập, Trần Tuyết hiện tại cũng có thể đi lên cương vị thực tập.
Trương Dương mở máy tính của Trần Tuyết, thấy bên trong đều là một ít tư liệu lịch sử của Tùy đường, Trương đại quan nhân đối với đoạn lịch sử của Tùy triều rất là thuộc, vì vậy lật ra từ đầu mà xem, cái bài viết này chủ yếu viết về quan chế của Tùy triều, Trương Dương nhìn vài tờ, phát hiện nắm giữ của Trần Tuyết đối với quan chế Tùy triều tương đối chính xác, xem ra cô gái nhỏ này trong đoạn lịch sử trên nhất định tốn hao không ít công phu.
Mùi thơm mê người khí bay vào trong, Trương Dương ngẩng đầu, thấy Trần Tuyết bưng một tô mì đi đến, Trương Dương nói: Thơm quá!
Trần Tuyết đem tô mì đặt lên bàn, ánh mắt thoáng nhìn Trương Dương đang xem bài viết của cô, thản nhiên cười nói: Anh cảm thấy hứng thú với bài vở từ khi nào vậy?
Trương Dương tắt máy, đi tới bên cạnh bàn, ngửi ngửi nói: Thơm quá à!
Trần Tuyết cười nói: Nhất định là bởi vì anh đói bụng, hiện tại cho dù là cho anh cơm cháy anh cũng cho rằng là mỹ vị vô thượng.
Trương Dương tay trái cầm lấy chiếc đũa, có vẻ vô cùng của mới lạ, gắp vài cái, mì đều chảy xuống phía dưới.
Trần Tuyết lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa từ trong tay hắn, gắp mì đút vào miệng hắn, trên mặt Trương đại quan nhân hạnh phúc dào dạt, vui sướng hưởng thức mì do Trần Tuyết làm, hưởng thụ ôn nhu hầu hạ của cô, bỗng nhiên cảm thấy lúc này hạnh phúc dường như bay vào đám mây.
Trần Tuyết đem tô mì đút hắn ăn xong, dọn dẹp tô đũa, lại giặt quần áo cho hắn, biểu hiện giống như một cô vợ nhỏ săn sóc cẩn thận tỉ mỉ vậy.
Trương Dương quấn chăn, đi tới bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói: Năm nay có phải cô hẳn là tốt nghiệp rồi không?
Trần Tuyết gật đầu, vẫn tiếp tục tẩy trứ y phục.
Có muốn đi làm cái gì không?
Trần Tuyết nói: Tôi muốn tiếp tục đi học.
Đi học?
Trần Tuyết gật đầu.
Trương Dương vô cùng kinh ngạc nói: Học tiếp thì có ý nghĩa gì? Học tập tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cả ngày ôm sách vở, cũng sẽ làm cho tư duy xơ cứng. Trần Tuyết nở nụ cười hiếm có: Tôi vốn không phải là một người linh hoạt, tôi không quen gặp gỡ những người khác trong xã hội, tôi ghét những nơi náo nhiệt, trong đại học vẫn đơn thuần một ít, nhân sinh không giống, có người thích náo nhiệt, có người thích an tĩnh, không nhất định mỗi người đều phải giống như anh.
Trương Dương gật đầu, Trần Tuyết nói không sai, cô ấy có quyền lợi lựa chọn cách sống của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.