Chương 508: Chứng khẩn trương trước hôn nhân
Thạch Chương Ngư
04/08/2015
Trương Dương lái chiếc xe Land Rover mà Dư Xuyên cho hắn mượn tạm tới khu nhà Tích Thúy, tân phòng của Vương Hoa Chiêu không lớn, sồ phòng 301 cửa 2 tầng 12, hai phòng ngủ một phòng khách, cũng có năm năm lịch sử rồi, Vương Hoa Chiêu trước khi kết hôn mới sửa lại.
Đợi khi tới nơi Trương Dương mới hiểu Vương Hoa Chiêu vì sao lại gọi mình tới, trong phòng chỉ có ba người, trừ bản thân Vương Hoa Chiêu ra, hai người còn lại đều là đồng sự của gã, Vương Hoa Chiêu bình thường sống rất nhẹ nhàng, rất ít người biết bố vợ của gã chính là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước gã ở Phong Trạch lâu như vậy, nhưng không có bao nhiêu người biết bối cảnh của gã. Vương Hoa Chiêu mở cửa ra thấy Trương Dương tới, cười ha ha mời hắn vào, giới thiệu với hai vị đồng sự: "Đây chính là Trương Dương, bạn tốt của tôi!" Lúc nói câu này trong lòng Vương Hoa Chiêu có chút kiêu ngạo, nói thực, gã thật sự không có nhiều bạn bè, điều này có liên quan tới tính cách ôn hòa của gã. Vương Hoa Chiêu sau khi bước vào cơ quan trên cơ bản đã không còn đi lại với bạn học khi trước, về sau yêu Tằng Lệ Bình, bởi vì bố vợ là thường ủy tỉnh, gã càng cẩn thận hơn, điều này dẫn tới bạn của gã càng lúc càng ít, trong đồng sự biết tầng quan hệ này, muốn bám víu quan hệ cũng không ít, nhưng lòng cảnh giác của Vương Hoa Chiêu quá nặng, đối với sự lấy lòng của người khác cơ bản coi như không thấy, sau cùng người ta cũng lười chẳng muốn quan hệ với gã.
nguyên nhân căn bản mà Vương Hoa Chiêu coi Trương Dương là bằng hữu là bởi vì Vương Hoa Chiêu cho rằng Trương Dương không có ý đồ gì với gã, bố vợ của mình là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng bố vợ tương lai của Trương Dương là tỉnh trưởng, chẳng kém gì gã, huống chi người ta còn có cha nuôi là phó thủ tướng, có suy nghĩ này, Vương Hoa Chiêu khi ở chung với Trương Dương cũng thản nhiên hơn nhiều, lòng cảnh giác cũng bớt đi nhiều, cho nên thấy Trương Dương tới, gã ở sâu trong lòng rất cao hứng, cho nên mới giới thiệu với người khác rằng Trương Dương là bạn tốt của gã.
Hai đồng sự của Vương Hoa Chiêu cũng cười cười, trong lòng họ thì không tin, quen biết với Vương Hoa Chiêu, ai tin được gã có thể có bạn?
Vương Hoa Chiêu dẫn Trương Dương tham quan tân phòng của gã, Trương Dương ngoài miệng thì nói không tồi, nhưng trong lại đánh giả, đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút keo kiệt. Nhưng hắn hơi nghĩ một chút liền hiểu rằng chuyện này rốt cuộc là có nguyên nhân gì, Tằng Lai Châu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, y rõ ràng không muốn hôn sự làm quá phô trương, Tằng Lai Châu cũng không còn làm lâu nữa, mắt thấy đã sắp tới điểm cuối rồi, làm việc ở ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều năm như vậy cũng hiểu nên xử lý những chuyện này như thế nào, nguyên tắc tổng thể chính là khiêm tốn, để người khác càng tí nói ra nói vào thì càng tốt.
Vương Hoa Chiêu và Trương Dương đi ra ban công, gã móc một bao thuốc ra mời Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Cậu có phải là không biết tôi không hút thuốc đâu."
Vương Hoa Chiêu nói: "Thuốc mừng, ít nhiều gì cũng hút một điếu đi!"
Trương Dương xua xua tay, nói: "Thật sự là không biết hút mà, lát nữa tôi uống thêm chút là được!"hắn nhìn vào trong phòng khách, nói: "Sao? Chỉ có ít người thế này thôi à, ngày mai kết hôn rồi, chuyện phải làm khẳng định là rất nhiều!"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Không có gì để làm cả, vốn là theo ý tứ của tôi du lịch kết hôn là tốt nhất, nhưng Lệ Bình lại kiên trì phải làm nghi thức kết hôn, chúng tôi thương lượng một chút, tất cả vẫn đơn giản, trừ mời một số bạn bè thân thiết ra thì với những người khác đều không báo."
Trương Dương nói: "Sợ phô trương quá thì ảnh hưởng không tốt à?"
Vương Hoa Chiêu gật đầu: "Lăn lộn trong thể chế cũng có cái khó riêng, tôi luôn phải suy nghĩ tới phía bố vợ."
Trương Dương cười nói: "Các cậu suy nghĩ nhiều thật, nếu là tôi thì không lo nhiều vậy đâu, tôi cưới vợ thì liên quan gì tới người khác? Tiền mừng có bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu, chuyện hai bên tình nguyện, người khác làm được, vì sao chúng ta không làm?"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Cậu đừng xúi bậy tôi, khi cậu thật sự kết hôn rồi vẫn không biết phải làm thế nào đâu." Gã quay lại lấy cho Trương Dương một bình nước khoáng, rồi nói: "Tối nay bên này không có nhiều việc, buổi tới thì đi phát thiếp, sáng mai bắt đầu đi từ đây."
Trương Dương gật đầu, nói: "Được, chuyện phát thiếp thì giao cho tôi đi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Cha mẹ tôi sống ở tòa nhà phía sau, tối nay cậu đừng đi đâu, cứ ở đây mà ngủ, dẫu sao cũng không có người ngoài, sa lông, giường đủ cho mấy người các cậu nằm, tôi tối nay sang ngủ vớ cha mẹ.
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng chưa tìm được khách sạn, được rồi, tối nay tôi giúp cậu lăn giường."
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Lăn giường không thể tìm người như cậu được, đợi lát nữa chị tôi dẫn cháu ngoại tôi tới."
Phía Vương Hoa Chiêu quả thực có chút vắng vẻ, Trương Dương hơi hối hận vì đến quá sớm, có điều sự có mặt của hắn lại khiến Vương Hoa Chiêu rất vui vẻ, lúc buổi tối, chị của Vương Hoa Chiêu dẫn con đến, thấy đứa cháu ngoại kháu khỉnh khỏe mạnh của Vương Hoa Chiêu, Trương Dương bất giác nhở tới Tần Hoan, con nuôi của hắn, hiện tại hai mẹ con Tần Hoan và Tần Manh Manh chắc là đã ở cùng một chỗ, tới hiện giờ vẫn chưa liên lạc với hắn, có lẽ là để tránh mang tới phiền phức cho mình.
Vương Hoa Chiêu thấy thời gian đã không còn sớm, mời Trương Dương và hai người bạn cùng đi ăn cơm, nhưng hai đồng sự nói còn có việc phải về nhà ăn cơm, lát nữa sẽ lại tới giúp đỡ. Dù Vương Hoa Chiêu mời mãi nhưng họ vẫn đi, gã chỉ đành cùng Trương Dương tới quán ăn ở bên ngoài khu nhà.
Phía Vương Hoa Chiêu vắng vẻ là điều mà Trương Dương trước khi tới cũng không ngờ đến, có thể tưởng tượng, hiện tại bên phía Tằng Lệ Bình nhất định là vô cùng náo nhiệt, có những lúc, cưới con gái nhà quan to cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, vầng sáng của đối phương quá thịnh, càng khiến cho bên mình ảm đạm vô quang, có điều Vương Hoa Chiêu cũng tính là có chút lợi hại, ít nhất thì cũng có thể hầu hạ được Tằng Lệ Bình ở trên giường. Trương đại quan nhân phát hiện mình hiện tại có một tật xấu, hễ cứ nghĩ tới Vương Hoa Chiêu và Tằng Lệ Bình là y rằng nhớ tới cái tối mà hai bọn họ đại chiến với nhau. Trương Dương ý thức được mình gần đây dương khí quá thịnh, là lúc cần phải hạ hỏa rồi.
Đối với Trương Dương mà nói, Vương Hoa Chiêu này có chút nhàm chán, hắn sở dĩ tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, một là vì bố vợ của gã là Tằng Lai Châu, hai là bởi vì khi Vương Hoa Chiêu ở Phong Trạch từng giúp hắn gánh oan, Trương Dương vẫn rất là cảm kích Vương Hoa Chiêu.
Vương Hoa Chiêu gọi bốn món ăn, mở một bình Đông Giang Xuân, đây cũng là rượu dùng trong hôn lễ, rót cho Trương Dương một chén, còn mình thì chỉ rót nửa chén: "Trương Dương, cậu uống nhiều một chút, tôi ngày mai còn có việc, không dám uống nhiều, sợ làm hỏng việc."
Trương Dương nói: "Trừ phù rể là tôi ra, việc khác còn có người nào giúp đỡ..." Hắn cảm thấy người giúp đỡ bên phía Vương Hoa Chiêu quá ít.
Vương Hoa Chiêu nói: "Sáng ngày mai còn mấy đồng sự nữa đến, ô tô tám giờ thì tới nơi..." Có một điểm gã không nói, kỳ thực tất cả đều là nhạc phụ đại nhaân của gã an bài, gã không cần phải lo lắng, ngày mai chỉ cần ngồi lên xe ô tô, đúng giờ đến đón Tằng Lệ Bình là được, không biết vì sao, ở sâu trong lòng Vương Hoa Chiêu không hề chờ mong và vui sướng đối với hôn lễ này.
Trương Dương nhìn ra tình tự của Vương Hoa Chiêu không được cao lắm, mỉm cười nói: "Sao? Ngày mai kết hôn rồi, tôi thấy cậu hình như không cao hứng lắm thì phải!"
Vương Hoa Chiêu nói: "Kết hôn chẳng qua là hình thức, chỉ là thêm một tờ giấy mà thôi."
Trương Dương nói: "Không phải đâu, cậu là cưới con gái của bí thư Tằng, từ giờ cậu sẽ được phủ một vầng sáng lên người, trên sĩ đồ khẳng định là sẽ thuận buồm xuôi gió."
Vương Hoa Chiêu nói: "Tôi vẫn có chút tự biết lấy mình, trên quan trường tôi sẽ không có được thành tựu lớn đâu, tôi và cậu khác nhau."
Trương Dương cười nói: "Nhìn cậu kìa, chẳng ai là sinh ra đã làm quan, tôi ngược lại cả thấy cậu mạnh hơn tôi nhiều, cậu bình tĩnh trầm ổn, lại không hay nóng giận, tôi tình tình nôn nóng, trên quan trường tối kỵ loại người như tôi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Muốn lăn lộn trong thể chế trước tiên là phải học cách xử lý quan hệ, tôi trong phương diện quan hệ không giỏi, không có nhiều bạn bè..." Gã dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Cậu chắc nhìn ra rồi, phía tôi không có nhiều người tới giúp." Khi Vương Hoa Chiêu nói ra câu này, trong lòng có chút mất mát.
Trương Dương nói: "Không ai tới cũng không nhất định là người ta không muốn tới, có thể có người muốn tới, nhưng người ta lại cảm thấy không trèo cao được, cho nên không tới đó thôi."
Vương Hoa Chiêu cười khổ, nói: "Tôi nhìn rất rõ, đa số người tham gia hôn lễ của tôi đều là vì nể mặt bố vợ tôi, tôi thì tính là gì chứ, một cán bộ cấp ban của Lam Sơn, đặt ở Bình Hải thì ngay cả một gợn sóng cũng không dấy lên được, ai thèm chủ động lôi kéo quan hệ với tôi chứ?" Người nói vô ý, người nghe hữu ý, Trương đại quan nhân thầm nghĩ tôi hiện tại vẫn chỉ là một phó ban, ở Bình Hải há chẳng phải cũng không có vị trí của tôi ư.
Vương Hoa Chiêu uống một chén rượu, nói: "Trương Dương, tôi đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, cuộc hôn nhân này cứ như không có liên quan gì tới tôi vậy."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi trước đây có nghe nói tới chứng khẩn trương trước hôn nhân, nhưng chưa từng gặp, hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Có thể là tôt thực sự mắc chứng khẩn trương trước hôn nhân rồi."
Trương Dương nói: "Kỳ thực cưới con gái nhà quan to cũng phải là dũng khí, tôi nhớ phò mã cưới công chúa thời cổ, giống như là mời Bồ Tát về nhà vậy, phải cận thận dè dặt hầu hạ, sợ làm không ổn, vạn nhất lão nhạc phụ không cao hứng, đại đao không biết lúc nào thì chém xuống đầu mình, tới lúc đó không những là mình xui xẻo mà không khéo ngay cả nhà cũng bị liên lụy."
Vương Hoa Chiêu không nói gì, tuy Trương Dương nói hơi khoa trương một chút, có điều đích xác có mấy phần vị đạo đáng sợ.
Trương Dương lại nói: "Tôi hiểu được chỗ khó của cậu, không những phải khiến chị dâu tâm lý thoải mái mà còn phải khiến chị ta sinh lý cũng phải thoải mái, điểm này nếu không làm được, chị dâu sẽ về nhà phản ánh, bí thư Tằng khẳng định sẽ nổi trận lôi đình."
Vương Hoa Chiêu cười bảo: "Tôi vẫn không đến mức thảm vậy đâu, cái gì mà tâm lý thoải mái và sinh lý thoải mái, thằng ôn này, nói ít những lời lưu manh thôi."
Trương Dương cười ha ha, hắn nói với Vương Hoa Chiêu: "Tự hài lòng đi, Bình Hải chúng ta không biết có bao nhiêu người hâm mộ cậu muốn chết đó, gia thế của Tằng Lệ Bình tốt, trông lại xinh đẹp, là phúc khí mà cậu tu được từ kiếp trước đó."
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Cậu nói vậy khiến tâm lý của tôi cũng thoải mái hơn nhiều,tôi và Lệ Binh kết hôn thật sự không phải là nhìn trúng gia thế của cô ấy, tôi chủ yếu là thích con người của cô ấy."
Trương đại quan nhân tin mới lạ, khẳng định là có nhân tố của bí thư Tằng ở bên trong.
Lúc này mấy người từ ngoài cửa tiến vào, người dẫn đầu cười to: "Hoa Chiêu à Hoa Chiêu, cậu uống rượu mà không gọi tôi một tiếng!"Vương Hoa Chiêu và Trương Dương đều nhìn ra ngoài, không ngờ người vừa lên tiếng cười lại là phó bí thư thị ủy Ngô Minh, đi cùng y còn có mấy cán bộ của thành phố Lam Sơn. Ngô Minh gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, y đã từ chỗ Trương Lập Lan biết rằng tỉnh lý đã quyết định để y tiếp nhận chức bí thư thị ủy Lam Sơn của Chu Vũ Dương, có điều tổ chức hiện tại vẫn chưa bàn với y. Một ngày chưa có tin tức công bố chính thức, hòn đá ở trong lòng Ngô Minh vẫn treo lơ lửng. Thường Tụng sau khi từ Đông Giang trở về, thái độ đối với y cũng không thay đổi chút nào, vẫn là như trước kia, điều này khiến Ngô Minh cảm thấy hoang mang, theo lý mà nói thì Thường Tụng nên biết chức bí thư thị ủy đã bị mình cướp đi, nên khổ đại cừu thâm với y mới đúng, nhưng bất kể là trên công tác hay là qua lại bình thường đều không nhìn ra Thường Tụng có bất kỳ chỗ nào nhắm vào y.
Ngô Minh lần này tới Đông Giang tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, một là để tỏ ý cảm tạ với bí thư Tằng, hai là để làm rõ chuyện này. Chu Vũ Dương khi nào thì đi? Công văn bổ nhiệm mình làm bí thư thị ủy Lam Sơn khi nào thì đưa xuống.
Vương Hoa Chiêu đứng dậy nghênh đón, Trương Dương thì vẫn ngồi đó, hắn không có bất kỳ hào cảm nào đối với Ngô Minh, căn bản cũng không để Ngô Minh vào mắt, hiện tại hắn đã nắm được chứng cứ của Ngô Minh và Trương Lập Lan, chỉ cần một ngón tay thôi là đủ để đẩy Ngô Minh xuống vực sâu.
Ngô Minh thì lại không biết gì về việc này, thấy Trương Dương vẫn ngồi yên không động đậy ở đó, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ mày chẳng qua là có chút bối cảnh thôi mà, trước đây tao kính mày là bởi vì mày là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hiện tại người ta đá mày rồi, mày còn chỗ nào mà dựa? Có cha nuôi là phó thủ tướng không sai, nhưng phó thủ tướng Văn người ta ngày bận trăm việc, có quan tâm nổi tới một thằng con trai nuôi cấp phó ban như mày không? Nghĩ tới cấp bậc của Trương Dương, Ngô Minh ở sâu trong lòng sinh ra một loại miệt thị, một cán bộ cấp phó ban, đến xách dép cho ông đây ông cũng chê mày tay thối! Mày con mẹ nó khệnh cái đéo gì?
Con người của Ngô Minh có thể vào tuổi này mà leo lên được vị trí cao như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, y làm quan cũng rất có cách, trong lòng thì mắng Trương Dương như tát nước, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười ôn hòa, giống như là gặp tri kỷ hảo hữu vậy, chủ động bước tới: "Trương Dương! Thật không ngờ cậu cũng tới sớm vậy!" Ngô Minh chủ động tới chào hỏi, Trương Dương nếu cứ ngồi yên thì cũng khó ăn khó nói, hắn mỉm cười đứng dậy: "Phó bí thư Ngô, sao ông cũng tới à?"
Tiếng chào phó bí thư này khiến Ngô Minh rất không vui, nhưng nghĩ lại, Chu Vũ Dương một ngày chưa đi thì mình vẫn là phó bí thư, đây là sự thực không thể chối cãi, người ta gọi phó bí thư cũng không sai, có điều có thể cảm giác được là Trương Dương cố ý, Ngô Minh vẫn tươi cười.
Vương Hoa Chiêu gọi họ ngồi xuống, lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm thức ăn.
Ngô Minh nói: "Hoa Chiêu à, không cần phiền vậy đâu, chúng tôi đều ăn rồi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Ăn rồi thì uống vài chén đi, tôi tửu lượng không ra gì, đang sầu vì không có cách nào bồi tiếp thị trưởng Trương đây."
Ngô Minh cười nói: "Tửu lượng của phó thị trưởng Trương tôi cũng biết, là như biển đó."
Trương Dương mỉm cười nhìn Ngô Minh, con mẹ nó, đây là trả đòn tao à, được, để cho thằng chó mày nhảy nhót thêm ít ngày, rồi sẽ đến lúc mày phải khóc.
Vương Hoa Chiêu rót đầy chén cho Ngô Minh, đề nghị cùng nâng cốc.
Ngô Minh lại chủ động chạm cốc với Trương Dương, y trước giờ đều rất biết giả vờ, từ biểu hiện tuyệt đối không nhìn ra là y có điều bất mãn với Trương Dương.
Tu vi của Trương Dương trong phương diện này thì không bằng Ngô Minh, khiến người ta cảm thấy là người thanh niên này rất ngạo mạn, đối diện với Ngô Minh có cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều, ngay cả một chút tôn kính tối thiểu cũng không có, có điều Trương Dương có lý do để không tôn kính Ngô Minh. Ngô Minh đạo mạo ở trước mặt người ta rốt cuộc là loại người gì, Trương Dương rõ hơn bất kỳ ai, ngươi hiện tại giả vờ nho nhã hiền lành, ở sau lưng người ta thì lòng thòng với Trương Lập Lan, chính là một tên hạ lưu chân chính. Trương đại quan nhân cũng không phải là cho châu quan phóng hỏa nhưng không cho bách tính đốt đèn, người ta phong lưu thì hắn cũng không nói gì, nhưng Ngô Minh cũng quá hạ tiện, câu dẫn gái đã có chồng, lợi dụng quan hệ giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên để giở trò, loại hành động tiểu nhân này nói sao cũng khiến người ta khinh bỉ. Lúc trước y theo đuổi Tần Thanh không được, không ngờ lại phái người theo dõi Tần Thanh, thằng ôn này tuy trông thì dáng vẻ đường đường, nhưng thủ đoạn làm việc thì thực sự là quá ti tiện. Mày con mẹ nó phái người chụp trộm tao và Tần Thanh phải không? Lão tử đã dùng đạo của người trả lại cho người, hiện tại ảnh nóng của mày và Trương Lập Lan đang ở trong tay tao, nếu những tấm ảnh này lọt vào tay Khổng Nguyên, không biết Khổng Nguyên sẽ nghĩ gì nhỉ?
Ngô Minh cười nói: "Chúng ta thật sự là có duyên, tháng này đã uống rượu mừng với nhau hai lần rồi..." y nói không sai, lần trước là Tần Bạch, em trai của Tần Thanh kết hôn, lần này là Vương Hoa Chiêu kết hôn.
Trương Dương cười nói: "Tháng này nhiều ngày tốt, đám cưới cũng nhiều."
Ngô Minh nói: "Ngày mai thị trưởng Tần cũng sẽ tới."
Trương Dương nghe nói là Tần Thanh cũng sắp tới, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng ở trước mặt Ngô Minh thì tất nhiên không thể để lộ ra dấu vết gì, ừ một tiếng, nói: "Hoa Chiêu là cán bộ Lam Sơn của các anh, phía các anh khẳng định là có không ít người tới."
Ngô Minh cười nói: "Hoa Chiêu kết hôn chính là chuyện vui lớn của hệ thống cán bộ Lam Sơn chúng tôi."
Trương Dương cố ý nói: "Đúng rồi, bí thư Chu sắp tới tỉnh lý là phó thị trưởng, tin tức này chắc là đáng tin."
Ngô Minh không ngờ hắn đột nhiên lại chuyện đề tài sang người y, hơi ngây người ra một chút, sau đó nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, có điều tỉnh lý vẫn chưa hạ công văn chính thức, tin tức vẫn chưa được chứng thực."
Trương Dương nói: "Chắc là thật rồi, nếu bí thư Chu đi, khẳng định là thị trưởng Trường tiếp nhận vị trí của ông ấy." Hắn nói những lời này là rắp tâm muốn đả kích Ngô Minh.
Ngô Minh có thể nghe ra trong những lời này của Trương Dương đầy ý vị dả kích mình, y cười nói: "Tôi cũng thấy vậy, thị trưởng Trường là lão lãnh đạo của chúng tôi, đã lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của Lam Sơn chúng tôi, danh tiếng trong quần chúng cán bộ cũng rất tốt, nếu như ông ấy đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, cũng là chuyện mà mọi người mong muốn."
Trương Dương thầm mắng thằng ôn này khẩu thị tâm phi, nếu Thường Tụng làm bí thư thị ủy, Ngô Minh này sợ rằng phải giậm chân đấm ngực gào khóc.
Ngô Minh rõ ràng là không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này, y cười với Vương Hoa Chiêu, nâng chén nói: "Hoa Chiêu à, mượn rượu của cậu để chúc cậu trước, chúc cậu và tiểu Tằng bạch đầu giai lão trăm năm giai hảo."
Vương Hoa Chiêu mỉm cười nang chến lên, gã uống chén này, còn chưa kịp nói gì thì Tằng Lệ Bình gọi tới, từ trong điện thoại có thể nghe ra là nhà Tằng Lệ Bình rất náo nhiệt, Tằng Lệ Bình đặc biệt dặn dò Vương Hoa Chiêu đừng uống nhiều rượu, ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm, Vương Hoa Chiêu luôn miệng đáp ứng.
Ánh mắt của Ngô Minh và Trương Dương chạm nhau, tuy trên mặt hai người đều cười, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý vị có thể nhìn thấu đối phương, Ngô Minh nói: "Tôi nghe nói hạng mục sân bay mới của Giang Thành làm rất tốt, lần trước tới Giang Thành tham gia hôn lễ của Tần bạch vội vàng quá, không kịp tới tham quan học tập."
Trương Dương cười nói: "Phó bí thư Ngô muốn tham quan học tập thì vẫn còn cơ hội mà, tôi đảm bảo sẽ truyền lại hết kinh nghiệm xây dựng sân bay lại cho ông."
Ngô Minh cười ha ha, có điều mấy cán bộ Lam Sơn đi theo y sắc mặt đều có chút khó coi, thằng ôn này chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó ban, ở trước mặt nhiều người như vậy không ngờ lại ra vẻ dạy bảo Ngô Minh, tự coi minh quá cao, thế là lại có người đứng ra mời rượu Trương Dương, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, người ta đều là cán bộ của Lam Sơn, Ngô Minh lại là phó bí thư của Lam Sơn, là ngôi sao hi vọng trên chính đàn của Lam Sơn, hiện tại Ngô Minh bị Trương Dương chế nhạo, đám người này tất nhiên là có cơ hội biểu hiện.
Trương đại quan nhân đương nhiên biết rõ mục đích của đám người này, đều là rắp tâm muốn giáo huấn mình, các ngươi dã muốn mượn cơ hội này để lấy lòng Ngô Minh, ta sẽ cho các ngươi cơ hội.
Phó cục trưởng cục nông nghiệp Lam Sơn Hề Thiếu Văn nâng chén mời Trương Dương, thằng ôn này ở trong thể chế Lam Sơn nổi danh là tửu lượng như biển, hai cân rượu vào bụng cũng không thành vấn đề, gã cười ha ha, nói: "Phó thị trưởng Trương, nghe danh đã lâu, chúng ta là lần đầu tiên ngồi cùng bàn uống rượu, tôi kính anh một chén."
Trương Dương cười cười.
Hề Thiếu Văn cầm bình rượu lên rót đầy chén ở trước mặt Trương Dương, cũng tự rót đầy chén cho mình, gã giỏi nhất là uống rượu nhanh, muốn ở trước mặt Ngô Minh cho Trương Dương một cái hạ mã uy, cái này gọi là biểu lộ lòng trung thành, vào thời khắc quan kiện, tôi là người đầu tiên xông lên giải vây cho lãnh đạo. Hề Thiếu Văn nói: "thị trưởng Trương, chúng ta đừng phiền phức như vậy làm gì, trực tiếp cạn chén to, uống rượu mà, như vậy mới khoái."
Trương Dương cười nói: "Được, được." Thầm nghĩ thằng chó này, sịp nhà ai thắt không chặt để lòi ra mày vậy, muốn thể hiện ở trước mặt lãnh đạo phải không? Hôm nay tao cho mày cơ hội.
Hề Thiếu Văn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, thấy Trương Dương cũng cầm chén lên, gã cười nói: "Tôi xin cạn trước." Hề Thiếu Văn ngửa cổ lên một hơi uống cạn, mọi người ở xung quanh đều khen hay.
Trương Dương nhìn ra thằng ôn này quả thật là có chút tửu lượng, hắn mỉm cười vỗ vai Hề Thiếu Văn, nói: "Vị đại ca này thật là tửu lượng như biển."
Hề Thiếu Văn nói: "Anh còn chưa uống kìa."
Trương đại quan nhân nói: "Tửu lượng của tôi không ra gì, không uống tiếp nữa."
Hề Thiếu Văn trợn mắt lên, nói: "Phó thị trưởng Trương, anh khinh thường người ta rồi, định chơi tôi phải không, chén rượu đã nâng lên rồi thì sao có thể hạ xuống."
Trương Dương vẫn tươi cười nói: "Tôi thật sự là không uống tiếp được nữa, cả một chén thủy tinh lớn như vậy mà uống một hơi. Tôi đảm bảo sẽ say, mà uống rượu thì tùy ý, uống tiếp để làm gì? Làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì không nói, không khéo còn làm tổn thương tới tình cảm."
Vương Hoa Chiêu vội vàng hòa giải: "Uống tùy ý, uống tùy ý." Gã biết tửu lượng của Trương Dương, cũng nhìn ra, Trương Dương không uống tiếp là vì hắn căn bản không muốn uống, nói trắng ra là Trương Dương không thèm để Hề Thiếu Văn vào mắt.
Hề Thiếu Văn nói: "Vậy thì cũng phải uống chén này chứ, tôi đã uống cạn rồi, phó thị trưởng Trương chẳng lẽ không nể mặt tôi ư?"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi vì sao phải nể mặt anh nhỉ? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không uống nữa, anh nếu cứ bức tôi uống, rốt cuộc là ai không nể mặt ai?"
Hề Thiếu Văn nói: "Không uống từ đừng có nâng chén, nâng rồi còn chạm cốc với tôi, anh hiện tại không uống, có phải là chơi tôi không?"
Ngô Minh cười nói: "Lão Hề, thôi đi, đều là người của mình mà, đừng ép nữa."
Hề Thiếu Văn có chút rượu, gan cũng lớn hơn không ít: "Tôi thật sự là không hiểu, chẳng phải chỉ là một cán bộ cấp huyện thôi ư? Lại còn là chức phó nữa, sao tầm mắt cao, mũi hếch cả lên trời như vậy, khệnh cái gì?"
Vương Hoa Chiêu cười xấu hổ, hai bên va chạm, người khó xử nhất là chủ nhân, Vương Hoa Chiêu cười nói: "Lão Hề, ai mà uống lại anh chứ, anh vừa vào đã đòi nốc cả chén to, dọa thị trưởng Trương sợ rồi, hay là thế này đi, thị trưởng Trương uống thêm ít vậy." Vương Hoa Chiêu là muốn cho Trương Dương hạ đài, không hi vọng hai bên tiếp tục cãi vã.
Nhưng không ngờ Trương Dương lại nói: "Tôi hôm nay không khỏe, rượu này tôi một giọt cũng không uống."
Hề Thiếu Văn mặt mày đỏ bừng, tức đến nỗi vỗ bàn chỉ vào Trương Dương, nói: "Anh có ý gì? Tôi mời anh rượu là kính trọng anh, tôi cũng không có ác ý gì, hơn nữa còn uống trước để tỏ lòng, mọi người đều là vì chuyện vui của cục trưởng Vương mà tới, anh làm vậy không những là không nể mặt tôi, anh là còn không nể mặt cục trưởng Vương, không nể mặt bí thư Ngô."
Ngô Minh cười nói: "uống rượu mà, tùy ý đi, tính tình của lão Hề rất ngay thẳng, phó thị trưởng Trương à, cậu uống chén này đi."
Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là không nể mặt cục trưởng Vương mà là không nể mặt anh, cục trưởng Hề phải không? Chúng ta không có giao tình, tôi cũng không cần phải nể mặt anh, bỏ đi, tôi không muốn ở lại làm ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người. Hoa Chiêu, tôi ra ngoài đi dạo, các anh tiếp tục đi."
Vương Hoa Chiêu còn chưa kịp giữ thì Hề Thiếu Văn đã tóm lấy Trương Dương, nói: "Anh đi cũng phải uống hết chén này."
Tính khí của Trương Dương thì Vương Hoa Chiêu biết rõ, nhưng Hề Thiếu Văn lại không biết, Vương Hoa Chiêu vội vàng chay tới muốn tách hai người ra. Có điều Trương Dương vẫn rất khắc chế, mỉm cười nói: "uống rượu làm gì có kiểu miễn cưỡng như vậy, uống nhiều làm hại sức khỏe, cục trưởng Hề buông tay ra đi." Nói xong câu này, một cỗ nội kình men theo cánh tay của hắn đẩy ra, Hề Thiếu Văn chỉ cảm thấy ngực như bị chùy nện cho một cái, chân lập tức mất đi lực lượng, còn Trương Dương thì nhẹ nhàng tránh ra.
Hề Thiếu Văn bị nội lực của Trương Dương chấn cho một cái, khiến cho ngực của gã khó chịu vô cùng, nhất thời không khống chế được, há to miệng ra, oa một cái nôn hết đồ vừa ăn ra ngoài.
Ngô Minh không khỏi nhíu mày.
Trương Dương thở dài, nói: "Đã khuyên anh là đừng có uống nhiều rồi, mất mặt quá đi." Hề Thiếu Văn chỉ vào hắn muốn nói gì đó, nhưng không thể nào nói ra được, lại gập người xuống nôn tiếp.
Trương Dương lắc đầu cười cười với Ngô Minh, rời khỏi nhà hàng.
Vương Hoa Chiêu đuổi theo: "Trương Dương!"
Trương Dương phất phất tay, tỏ ý bảo gã đừng ra, mỉm cười nói: "Có bằng hữu Lam Sơn tới giúp đỡ rồi, tối nay chắc cũng không cần tôi nữa, tôi đi tìm chỗ ngủ một giấc, sáng mai sẽ tới đúng giờ."
Vương Hoa Chiêu cũng nhìn ra là Trương Dương không cùng đường với đám người này, nếu như hắn ở lại thì không biết tối nay còn làm ra chuyện ầm ĩ đến thế nào nữa, Vương Hoa Chiêu chỉ đành mỉm cười xin lỗi, nhìn Trương Dương đi xa.
Ngô Minh từ cửa sổ lạnh lùng nhìn bóng lưng của Trương Dương, y ở sâu trong lòng sản sinh một loại cừu hận đối với Trương Dương, cừu hận này tồn tại đã lâu, từ khi y nghe nói tới quan hệ ám muội giữa Tần Thanh và Trương Dương, y liền mang cừu oán này với Trương Dương, mà cừu oán này không nhạt đi theo thời gian mà càng tích càng sâu.
Trương Dương quay về xe của mình, mở cửa sổ nóc, chậm rãi lái xe rời khỏi khu nhà, kỳ thực với tính khí của hắn, vừa rồi suýt chút nữa đã cho Hề Thiếu Văn một cái tát, nhưng vì sau nghĩ rằng mình là tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, nói sao cũng phải nể mặt chủ nhân, loại người như Hề Thiếu Văn chẳng qua là nhân vật nhỏ, so đo với gã ngược lại thành tự hạ thấp mình, có điều Trương Dương cũng không tha cho gã, dùng nội lực chấn cho gã phải xấu mặt trước mọi người.
Trương Dương đột nhiên nhớ tới Tần Thanh, Ngô Minh không phải đã nói Tần Thanh cũng sẽ tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu ư? Trương Dương vội gọi điện thoại cho Tần Thanh.
Từ trong điện thoại có thể nghe ra phía Tần Thanh có chút ồn ào, Trương Dương có chút kinh ngạc hỏi: "Làm gì thế? Khuy vậy rồi còn dạo phố à?"
Tần Thanh cười nói: "Anh sao biết hay thế, đúng là đang dạo phố, khó lắm mới có chút thời gian, từ khi làm phó thị trưởng, em đã lâu rồi chưa được hưởng thụ cuộc sống dạo phố mua đồ, cảm thấy mình đã càng lúc càng giống một nữ nhân."
Trương Dương cười nói: "Đối với anh mà nói thì em là nữ nhân trong nữ nhân."
"Nói ít thôi." Tần Thanh gắt.
Trương Dương nói: "Ngày mai có tới uống rượu mừng của Vương Hoa Chiêu không?"
Tần Thanh nói: "Phải tới chứ, sao có thể không nể mặt bí thư Tằng được? Anh cũng tới à?"
Trương Dương nói: "Đương nhiên rồi, anh giờ đã đang ở Đông Giang rồi đây."
Tần Thanh vui mừng nói: "Cái gì? Anh đang ở Đông Giang ư?"
Trương Dương ừ một tiếng.
Tần Thanh nói: "Em cũng đang ở Đông Giang, ở trung tâm mua sắm ý."
Trương đại quan nhân lập tức cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng vọt, thằng ôn này nhớ Thanh mỹ nhân, có điều hắn phải thừa nhận, điều mà hắn nghĩ tới đầu tiên là nhục thể dụ người của phó thị trưởng Tần, hắn nói khẽ: "Vậy... anh tới đón em nhé."
Tần Thanh ừ một tiếng rồi nói khẽ: "Tới cửa trung tâm thì gọi điện cho em."."
Mười lăm phút sau, Trương Dương đã tới trung tâm mua sắm của Đông Giang, lúc tìm thấy Tần Thanh thì cô ta đang chọn đồ lót, Trương đại quan nhân đứng ở bên ngoài, từ xa nhìn Tần Thanh, hắn không tiện đi tới, mà trước tiên gọi điện cho Tần Thanh. Tần Thanh quay người lại tìm vị trí của Trương Dương, rồi mỉm cười ngọt ngào với hắn, cười khẽ vào điện thoại: "Anh đợi em nhé, sắp xong rồi."
Trương đại quan nhân nói: "Chọn đồ gợi cảm chút, anh thanh toán."
Tần Thanh mỉm cười, mặt có chút đỏ hồng, cái mũi khả ái nhăn lại.
Con gái mua đồ là chuyện rất mất thời gian, Trương đại quan nhân mất mười lăm phút để tới trung tâm, lại tốn thêm hai mươi phút nữa để đợi Tần Thanh chọn đồ lót.
Tần Thanh chọn xong, tự mình trả tiền, mỉm cười bước về phía Trương Dương: "Xin lỗi, để anh phải đợi lâu rồi."
Trương Dương nói: "Không sao, riêng đợi em thì bao lâu cũng được." Hắn liếc cái túi trong tay Tần Thanh: "Không phải đã bảo là để anh thanh toán ư?"
Tần Thanh bĩu môi, nói: "Em không phải là không có tiền lương."
Trương Dương cười nói: "Đợi lát nữa mặc cho anh xem nhé."
Tần Thanh cười mắng: "Lưu manh!"
Đợi khi tới nơi Trương Dương mới hiểu Vương Hoa Chiêu vì sao lại gọi mình tới, trong phòng chỉ có ba người, trừ bản thân Vương Hoa Chiêu ra, hai người còn lại đều là đồng sự của gã, Vương Hoa Chiêu bình thường sống rất nhẹ nhàng, rất ít người biết bố vợ của gã chính là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước gã ở Phong Trạch lâu như vậy, nhưng không có bao nhiêu người biết bối cảnh của gã. Vương Hoa Chiêu mở cửa ra thấy Trương Dương tới, cười ha ha mời hắn vào, giới thiệu với hai vị đồng sự: "Đây chính là Trương Dương, bạn tốt của tôi!" Lúc nói câu này trong lòng Vương Hoa Chiêu có chút kiêu ngạo, nói thực, gã thật sự không có nhiều bạn bè, điều này có liên quan tới tính cách ôn hòa của gã. Vương Hoa Chiêu sau khi bước vào cơ quan trên cơ bản đã không còn đi lại với bạn học khi trước, về sau yêu Tằng Lệ Bình, bởi vì bố vợ là thường ủy tỉnh, gã càng cẩn thận hơn, điều này dẫn tới bạn của gã càng lúc càng ít, trong đồng sự biết tầng quan hệ này, muốn bám víu quan hệ cũng không ít, nhưng lòng cảnh giác của Vương Hoa Chiêu quá nặng, đối với sự lấy lòng của người khác cơ bản coi như không thấy, sau cùng người ta cũng lười chẳng muốn quan hệ với gã.
nguyên nhân căn bản mà Vương Hoa Chiêu coi Trương Dương là bằng hữu là bởi vì Vương Hoa Chiêu cho rằng Trương Dương không có ý đồ gì với gã, bố vợ của mình là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng bố vợ tương lai của Trương Dương là tỉnh trưởng, chẳng kém gì gã, huống chi người ta còn có cha nuôi là phó thủ tướng, có suy nghĩ này, Vương Hoa Chiêu khi ở chung với Trương Dương cũng thản nhiên hơn nhiều, lòng cảnh giác cũng bớt đi nhiều, cho nên thấy Trương Dương tới, gã ở sâu trong lòng rất cao hứng, cho nên mới giới thiệu với người khác rằng Trương Dương là bạn tốt của gã.
Hai đồng sự của Vương Hoa Chiêu cũng cười cười, trong lòng họ thì không tin, quen biết với Vương Hoa Chiêu, ai tin được gã có thể có bạn?
Vương Hoa Chiêu dẫn Trương Dương tham quan tân phòng của gã, Trương Dương ngoài miệng thì nói không tồi, nhưng trong lại đánh giả, đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút keo kiệt. Nhưng hắn hơi nghĩ một chút liền hiểu rằng chuyện này rốt cuộc là có nguyên nhân gì, Tằng Lai Châu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, y rõ ràng không muốn hôn sự làm quá phô trương, Tằng Lai Châu cũng không còn làm lâu nữa, mắt thấy đã sắp tới điểm cuối rồi, làm việc ở ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều năm như vậy cũng hiểu nên xử lý những chuyện này như thế nào, nguyên tắc tổng thể chính là khiêm tốn, để người khác càng tí nói ra nói vào thì càng tốt.
Vương Hoa Chiêu và Trương Dương đi ra ban công, gã móc một bao thuốc ra mời Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Cậu có phải là không biết tôi không hút thuốc đâu."
Vương Hoa Chiêu nói: "Thuốc mừng, ít nhiều gì cũng hút một điếu đi!"
Trương Dương xua xua tay, nói: "Thật sự là không biết hút mà, lát nữa tôi uống thêm chút là được!"hắn nhìn vào trong phòng khách, nói: "Sao? Chỉ có ít người thế này thôi à, ngày mai kết hôn rồi, chuyện phải làm khẳng định là rất nhiều!"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Không có gì để làm cả, vốn là theo ý tứ của tôi du lịch kết hôn là tốt nhất, nhưng Lệ Bình lại kiên trì phải làm nghi thức kết hôn, chúng tôi thương lượng một chút, tất cả vẫn đơn giản, trừ mời một số bạn bè thân thiết ra thì với những người khác đều không báo."
Trương Dương nói: "Sợ phô trương quá thì ảnh hưởng không tốt à?"
Vương Hoa Chiêu gật đầu: "Lăn lộn trong thể chế cũng có cái khó riêng, tôi luôn phải suy nghĩ tới phía bố vợ."
Trương Dương cười nói: "Các cậu suy nghĩ nhiều thật, nếu là tôi thì không lo nhiều vậy đâu, tôi cưới vợ thì liên quan gì tới người khác? Tiền mừng có bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu, chuyện hai bên tình nguyện, người khác làm được, vì sao chúng ta không làm?"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Cậu đừng xúi bậy tôi, khi cậu thật sự kết hôn rồi vẫn không biết phải làm thế nào đâu." Gã quay lại lấy cho Trương Dương một bình nước khoáng, rồi nói: "Tối nay bên này không có nhiều việc, buổi tới thì đi phát thiếp, sáng mai bắt đầu đi từ đây."
Trương Dương gật đầu, nói: "Được, chuyện phát thiếp thì giao cho tôi đi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Cha mẹ tôi sống ở tòa nhà phía sau, tối nay cậu đừng đi đâu, cứ ở đây mà ngủ, dẫu sao cũng không có người ngoài, sa lông, giường đủ cho mấy người các cậu nằm, tôi tối nay sang ngủ vớ cha mẹ.
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng chưa tìm được khách sạn, được rồi, tối nay tôi giúp cậu lăn giường."
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Lăn giường không thể tìm người như cậu được, đợi lát nữa chị tôi dẫn cháu ngoại tôi tới."
Phía Vương Hoa Chiêu quả thực có chút vắng vẻ, Trương Dương hơi hối hận vì đến quá sớm, có điều sự có mặt của hắn lại khiến Vương Hoa Chiêu rất vui vẻ, lúc buổi tối, chị của Vương Hoa Chiêu dẫn con đến, thấy đứa cháu ngoại kháu khỉnh khỏe mạnh của Vương Hoa Chiêu, Trương Dương bất giác nhở tới Tần Hoan, con nuôi của hắn, hiện tại hai mẹ con Tần Hoan và Tần Manh Manh chắc là đã ở cùng một chỗ, tới hiện giờ vẫn chưa liên lạc với hắn, có lẽ là để tránh mang tới phiền phức cho mình.
Vương Hoa Chiêu thấy thời gian đã không còn sớm, mời Trương Dương và hai người bạn cùng đi ăn cơm, nhưng hai đồng sự nói còn có việc phải về nhà ăn cơm, lát nữa sẽ lại tới giúp đỡ. Dù Vương Hoa Chiêu mời mãi nhưng họ vẫn đi, gã chỉ đành cùng Trương Dương tới quán ăn ở bên ngoài khu nhà.
Phía Vương Hoa Chiêu vắng vẻ là điều mà Trương Dương trước khi tới cũng không ngờ đến, có thể tưởng tượng, hiện tại bên phía Tằng Lệ Bình nhất định là vô cùng náo nhiệt, có những lúc, cưới con gái nhà quan to cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, vầng sáng của đối phương quá thịnh, càng khiến cho bên mình ảm đạm vô quang, có điều Vương Hoa Chiêu cũng tính là có chút lợi hại, ít nhất thì cũng có thể hầu hạ được Tằng Lệ Bình ở trên giường. Trương đại quan nhân phát hiện mình hiện tại có một tật xấu, hễ cứ nghĩ tới Vương Hoa Chiêu và Tằng Lệ Bình là y rằng nhớ tới cái tối mà hai bọn họ đại chiến với nhau. Trương Dương ý thức được mình gần đây dương khí quá thịnh, là lúc cần phải hạ hỏa rồi.
Đối với Trương Dương mà nói, Vương Hoa Chiêu này có chút nhàm chán, hắn sở dĩ tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, một là vì bố vợ của gã là Tằng Lai Châu, hai là bởi vì khi Vương Hoa Chiêu ở Phong Trạch từng giúp hắn gánh oan, Trương Dương vẫn rất là cảm kích Vương Hoa Chiêu.
Vương Hoa Chiêu gọi bốn món ăn, mở một bình Đông Giang Xuân, đây cũng là rượu dùng trong hôn lễ, rót cho Trương Dương một chén, còn mình thì chỉ rót nửa chén: "Trương Dương, cậu uống nhiều một chút, tôi ngày mai còn có việc, không dám uống nhiều, sợ làm hỏng việc."
Trương Dương nói: "Trừ phù rể là tôi ra, việc khác còn có người nào giúp đỡ..." Hắn cảm thấy người giúp đỡ bên phía Vương Hoa Chiêu quá ít.
Vương Hoa Chiêu nói: "Sáng ngày mai còn mấy đồng sự nữa đến, ô tô tám giờ thì tới nơi..." Có một điểm gã không nói, kỳ thực tất cả đều là nhạc phụ đại nhaân của gã an bài, gã không cần phải lo lắng, ngày mai chỉ cần ngồi lên xe ô tô, đúng giờ đến đón Tằng Lệ Bình là được, không biết vì sao, ở sâu trong lòng Vương Hoa Chiêu không hề chờ mong và vui sướng đối với hôn lễ này.
Trương Dương nhìn ra tình tự của Vương Hoa Chiêu không được cao lắm, mỉm cười nói: "Sao? Ngày mai kết hôn rồi, tôi thấy cậu hình như không cao hứng lắm thì phải!"
Vương Hoa Chiêu nói: "Kết hôn chẳng qua là hình thức, chỉ là thêm một tờ giấy mà thôi."
Trương Dương nói: "Không phải đâu, cậu là cưới con gái của bí thư Tằng, từ giờ cậu sẽ được phủ một vầng sáng lên người, trên sĩ đồ khẳng định là sẽ thuận buồm xuôi gió."
Vương Hoa Chiêu nói: "Tôi vẫn có chút tự biết lấy mình, trên quan trường tôi sẽ không có được thành tựu lớn đâu, tôi và cậu khác nhau."
Trương Dương cười nói: "Nhìn cậu kìa, chẳng ai là sinh ra đã làm quan, tôi ngược lại cả thấy cậu mạnh hơn tôi nhiều, cậu bình tĩnh trầm ổn, lại không hay nóng giận, tôi tình tình nôn nóng, trên quan trường tối kỵ loại người như tôi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Muốn lăn lộn trong thể chế trước tiên là phải học cách xử lý quan hệ, tôi trong phương diện quan hệ không giỏi, không có nhiều bạn bè..." Gã dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Cậu chắc nhìn ra rồi, phía tôi không có nhiều người tới giúp." Khi Vương Hoa Chiêu nói ra câu này, trong lòng có chút mất mát.
Trương Dương nói: "Không ai tới cũng không nhất định là người ta không muốn tới, có thể có người muốn tới, nhưng người ta lại cảm thấy không trèo cao được, cho nên không tới đó thôi."
Vương Hoa Chiêu cười khổ, nói: "Tôi nhìn rất rõ, đa số người tham gia hôn lễ của tôi đều là vì nể mặt bố vợ tôi, tôi thì tính là gì chứ, một cán bộ cấp ban của Lam Sơn, đặt ở Bình Hải thì ngay cả một gợn sóng cũng không dấy lên được, ai thèm chủ động lôi kéo quan hệ với tôi chứ?" Người nói vô ý, người nghe hữu ý, Trương đại quan nhân thầm nghĩ tôi hiện tại vẫn chỉ là một phó ban, ở Bình Hải há chẳng phải cũng không có vị trí của tôi ư.
Vương Hoa Chiêu uống một chén rượu, nói: "Trương Dương, tôi đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, cuộc hôn nhân này cứ như không có liên quan gì tới tôi vậy."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi trước đây có nghe nói tới chứng khẩn trương trước hôn nhân, nhưng chưa từng gặp, hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Có thể là tôt thực sự mắc chứng khẩn trương trước hôn nhân rồi."
Trương Dương nói: "Kỳ thực cưới con gái nhà quan to cũng phải là dũng khí, tôi nhớ phò mã cưới công chúa thời cổ, giống như là mời Bồ Tát về nhà vậy, phải cận thận dè dặt hầu hạ, sợ làm không ổn, vạn nhất lão nhạc phụ không cao hứng, đại đao không biết lúc nào thì chém xuống đầu mình, tới lúc đó không những là mình xui xẻo mà không khéo ngay cả nhà cũng bị liên lụy."
Vương Hoa Chiêu không nói gì, tuy Trương Dương nói hơi khoa trương một chút, có điều đích xác có mấy phần vị đạo đáng sợ.
Trương Dương lại nói: "Tôi hiểu được chỗ khó của cậu, không những phải khiến chị dâu tâm lý thoải mái mà còn phải khiến chị ta sinh lý cũng phải thoải mái, điểm này nếu không làm được, chị dâu sẽ về nhà phản ánh, bí thư Tằng khẳng định sẽ nổi trận lôi đình."
Vương Hoa Chiêu cười bảo: "Tôi vẫn không đến mức thảm vậy đâu, cái gì mà tâm lý thoải mái và sinh lý thoải mái, thằng ôn này, nói ít những lời lưu manh thôi."
Trương Dương cười ha ha, hắn nói với Vương Hoa Chiêu: "Tự hài lòng đi, Bình Hải chúng ta không biết có bao nhiêu người hâm mộ cậu muốn chết đó, gia thế của Tằng Lệ Bình tốt, trông lại xinh đẹp, là phúc khí mà cậu tu được từ kiếp trước đó."
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Cậu nói vậy khiến tâm lý của tôi cũng thoải mái hơn nhiều,tôi và Lệ Binh kết hôn thật sự không phải là nhìn trúng gia thế của cô ấy, tôi chủ yếu là thích con người của cô ấy."
Trương đại quan nhân tin mới lạ, khẳng định là có nhân tố của bí thư Tằng ở bên trong.
Lúc này mấy người từ ngoài cửa tiến vào, người dẫn đầu cười to: "Hoa Chiêu à Hoa Chiêu, cậu uống rượu mà không gọi tôi một tiếng!"Vương Hoa Chiêu và Trương Dương đều nhìn ra ngoài, không ngờ người vừa lên tiếng cười lại là phó bí thư thị ủy Ngô Minh, đi cùng y còn có mấy cán bộ của thành phố Lam Sơn. Ngô Minh gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, y đã từ chỗ Trương Lập Lan biết rằng tỉnh lý đã quyết định để y tiếp nhận chức bí thư thị ủy Lam Sơn của Chu Vũ Dương, có điều tổ chức hiện tại vẫn chưa bàn với y. Một ngày chưa có tin tức công bố chính thức, hòn đá ở trong lòng Ngô Minh vẫn treo lơ lửng. Thường Tụng sau khi từ Đông Giang trở về, thái độ đối với y cũng không thay đổi chút nào, vẫn là như trước kia, điều này khiến Ngô Minh cảm thấy hoang mang, theo lý mà nói thì Thường Tụng nên biết chức bí thư thị ủy đã bị mình cướp đi, nên khổ đại cừu thâm với y mới đúng, nhưng bất kể là trên công tác hay là qua lại bình thường đều không nhìn ra Thường Tụng có bất kỳ chỗ nào nhắm vào y.
Ngô Minh lần này tới Đông Giang tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, một là để tỏ ý cảm tạ với bí thư Tằng, hai là để làm rõ chuyện này. Chu Vũ Dương khi nào thì đi? Công văn bổ nhiệm mình làm bí thư thị ủy Lam Sơn khi nào thì đưa xuống.
Vương Hoa Chiêu đứng dậy nghênh đón, Trương Dương thì vẫn ngồi đó, hắn không có bất kỳ hào cảm nào đối với Ngô Minh, căn bản cũng không để Ngô Minh vào mắt, hiện tại hắn đã nắm được chứng cứ của Ngô Minh và Trương Lập Lan, chỉ cần một ngón tay thôi là đủ để đẩy Ngô Minh xuống vực sâu.
Ngô Minh thì lại không biết gì về việc này, thấy Trương Dương vẫn ngồi yên không động đậy ở đó, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ mày chẳng qua là có chút bối cảnh thôi mà, trước đây tao kính mày là bởi vì mày là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hiện tại người ta đá mày rồi, mày còn chỗ nào mà dựa? Có cha nuôi là phó thủ tướng không sai, nhưng phó thủ tướng Văn người ta ngày bận trăm việc, có quan tâm nổi tới một thằng con trai nuôi cấp phó ban như mày không? Nghĩ tới cấp bậc của Trương Dương, Ngô Minh ở sâu trong lòng sinh ra một loại miệt thị, một cán bộ cấp phó ban, đến xách dép cho ông đây ông cũng chê mày tay thối! Mày con mẹ nó khệnh cái đéo gì?
Con người của Ngô Minh có thể vào tuổi này mà leo lên được vị trí cao như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, y làm quan cũng rất có cách, trong lòng thì mắng Trương Dương như tát nước, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười ôn hòa, giống như là gặp tri kỷ hảo hữu vậy, chủ động bước tới: "Trương Dương! Thật không ngờ cậu cũng tới sớm vậy!" Ngô Minh chủ động tới chào hỏi, Trương Dương nếu cứ ngồi yên thì cũng khó ăn khó nói, hắn mỉm cười đứng dậy: "Phó bí thư Ngô, sao ông cũng tới à?"
Tiếng chào phó bí thư này khiến Ngô Minh rất không vui, nhưng nghĩ lại, Chu Vũ Dương một ngày chưa đi thì mình vẫn là phó bí thư, đây là sự thực không thể chối cãi, người ta gọi phó bí thư cũng không sai, có điều có thể cảm giác được là Trương Dương cố ý, Ngô Minh vẫn tươi cười.
Vương Hoa Chiêu gọi họ ngồi xuống, lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm thức ăn.
Ngô Minh nói: "Hoa Chiêu à, không cần phiền vậy đâu, chúng tôi đều ăn rồi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Ăn rồi thì uống vài chén đi, tôi tửu lượng không ra gì, đang sầu vì không có cách nào bồi tiếp thị trưởng Trương đây."
Ngô Minh cười nói: "Tửu lượng của phó thị trưởng Trương tôi cũng biết, là như biển đó."
Trương Dương mỉm cười nhìn Ngô Minh, con mẹ nó, đây là trả đòn tao à, được, để cho thằng chó mày nhảy nhót thêm ít ngày, rồi sẽ đến lúc mày phải khóc.
Vương Hoa Chiêu rót đầy chén cho Ngô Minh, đề nghị cùng nâng cốc.
Ngô Minh lại chủ động chạm cốc với Trương Dương, y trước giờ đều rất biết giả vờ, từ biểu hiện tuyệt đối không nhìn ra là y có điều bất mãn với Trương Dương.
Tu vi của Trương Dương trong phương diện này thì không bằng Ngô Minh, khiến người ta cảm thấy là người thanh niên này rất ngạo mạn, đối diện với Ngô Minh có cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều, ngay cả một chút tôn kính tối thiểu cũng không có, có điều Trương Dương có lý do để không tôn kính Ngô Minh. Ngô Minh đạo mạo ở trước mặt người ta rốt cuộc là loại người gì, Trương Dương rõ hơn bất kỳ ai, ngươi hiện tại giả vờ nho nhã hiền lành, ở sau lưng người ta thì lòng thòng với Trương Lập Lan, chính là một tên hạ lưu chân chính. Trương đại quan nhân cũng không phải là cho châu quan phóng hỏa nhưng không cho bách tính đốt đèn, người ta phong lưu thì hắn cũng không nói gì, nhưng Ngô Minh cũng quá hạ tiện, câu dẫn gái đã có chồng, lợi dụng quan hệ giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên để giở trò, loại hành động tiểu nhân này nói sao cũng khiến người ta khinh bỉ. Lúc trước y theo đuổi Tần Thanh không được, không ngờ lại phái người theo dõi Tần Thanh, thằng ôn này tuy trông thì dáng vẻ đường đường, nhưng thủ đoạn làm việc thì thực sự là quá ti tiện. Mày con mẹ nó phái người chụp trộm tao và Tần Thanh phải không? Lão tử đã dùng đạo của người trả lại cho người, hiện tại ảnh nóng của mày và Trương Lập Lan đang ở trong tay tao, nếu những tấm ảnh này lọt vào tay Khổng Nguyên, không biết Khổng Nguyên sẽ nghĩ gì nhỉ?
Ngô Minh cười nói: "Chúng ta thật sự là có duyên, tháng này đã uống rượu mừng với nhau hai lần rồi..." y nói không sai, lần trước là Tần Bạch, em trai của Tần Thanh kết hôn, lần này là Vương Hoa Chiêu kết hôn.
Trương Dương cười nói: "Tháng này nhiều ngày tốt, đám cưới cũng nhiều."
Ngô Minh nói: "Ngày mai thị trưởng Tần cũng sẽ tới."
Trương Dương nghe nói là Tần Thanh cũng sắp tới, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng ở trước mặt Ngô Minh thì tất nhiên không thể để lộ ra dấu vết gì, ừ một tiếng, nói: "Hoa Chiêu là cán bộ Lam Sơn của các anh, phía các anh khẳng định là có không ít người tới."
Ngô Minh cười nói: "Hoa Chiêu kết hôn chính là chuyện vui lớn của hệ thống cán bộ Lam Sơn chúng tôi."
Trương Dương cố ý nói: "Đúng rồi, bí thư Chu sắp tới tỉnh lý là phó thị trưởng, tin tức này chắc là đáng tin."
Ngô Minh không ngờ hắn đột nhiên lại chuyện đề tài sang người y, hơi ngây người ra một chút, sau đó nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, có điều tỉnh lý vẫn chưa hạ công văn chính thức, tin tức vẫn chưa được chứng thực."
Trương Dương nói: "Chắc là thật rồi, nếu bí thư Chu đi, khẳng định là thị trưởng Trường tiếp nhận vị trí của ông ấy." Hắn nói những lời này là rắp tâm muốn đả kích Ngô Minh.
Ngô Minh có thể nghe ra trong những lời này của Trương Dương đầy ý vị dả kích mình, y cười nói: "Tôi cũng thấy vậy, thị trưởng Trường là lão lãnh đạo của chúng tôi, đã lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của Lam Sơn chúng tôi, danh tiếng trong quần chúng cán bộ cũng rất tốt, nếu như ông ấy đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, cũng là chuyện mà mọi người mong muốn."
Trương Dương thầm mắng thằng ôn này khẩu thị tâm phi, nếu Thường Tụng làm bí thư thị ủy, Ngô Minh này sợ rằng phải giậm chân đấm ngực gào khóc.
Ngô Minh rõ ràng là không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này, y cười với Vương Hoa Chiêu, nâng chén nói: "Hoa Chiêu à, mượn rượu của cậu để chúc cậu trước, chúc cậu và tiểu Tằng bạch đầu giai lão trăm năm giai hảo."
Vương Hoa Chiêu mỉm cười nang chến lên, gã uống chén này, còn chưa kịp nói gì thì Tằng Lệ Bình gọi tới, từ trong điện thoại có thể nghe ra là nhà Tằng Lệ Bình rất náo nhiệt, Tằng Lệ Bình đặc biệt dặn dò Vương Hoa Chiêu đừng uống nhiều rượu, ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm, Vương Hoa Chiêu luôn miệng đáp ứng.
Ánh mắt của Ngô Minh và Trương Dương chạm nhau, tuy trên mặt hai người đều cười, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý vị có thể nhìn thấu đối phương, Ngô Minh nói: "Tôi nghe nói hạng mục sân bay mới của Giang Thành làm rất tốt, lần trước tới Giang Thành tham gia hôn lễ của Tần bạch vội vàng quá, không kịp tới tham quan học tập."
Trương Dương cười nói: "Phó bí thư Ngô muốn tham quan học tập thì vẫn còn cơ hội mà, tôi đảm bảo sẽ truyền lại hết kinh nghiệm xây dựng sân bay lại cho ông."
Ngô Minh cười ha ha, có điều mấy cán bộ Lam Sơn đi theo y sắc mặt đều có chút khó coi, thằng ôn này chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó ban, ở trước mặt nhiều người như vậy không ngờ lại ra vẻ dạy bảo Ngô Minh, tự coi minh quá cao, thế là lại có người đứng ra mời rượu Trương Dương, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, người ta đều là cán bộ của Lam Sơn, Ngô Minh lại là phó bí thư của Lam Sơn, là ngôi sao hi vọng trên chính đàn của Lam Sơn, hiện tại Ngô Minh bị Trương Dương chế nhạo, đám người này tất nhiên là có cơ hội biểu hiện.
Trương đại quan nhân đương nhiên biết rõ mục đích của đám người này, đều là rắp tâm muốn giáo huấn mình, các ngươi dã muốn mượn cơ hội này để lấy lòng Ngô Minh, ta sẽ cho các ngươi cơ hội.
Phó cục trưởng cục nông nghiệp Lam Sơn Hề Thiếu Văn nâng chén mời Trương Dương, thằng ôn này ở trong thể chế Lam Sơn nổi danh là tửu lượng như biển, hai cân rượu vào bụng cũng không thành vấn đề, gã cười ha ha, nói: "Phó thị trưởng Trương, nghe danh đã lâu, chúng ta là lần đầu tiên ngồi cùng bàn uống rượu, tôi kính anh một chén."
Trương Dương cười cười.
Hề Thiếu Văn cầm bình rượu lên rót đầy chén ở trước mặt Trương Dương, cũng tự rót đầy chén cho mình, gã giỏi nhất là uống rượu nhanh, muốn ở trước mặt Ngô Minh cho Trương Dương một cái hạ mã uy, cái này gọi là biểu lộ lòng trung thành, vào thời khắc quan kiện, tôi là người đầu tiên xông lên giải vây cho lãnh đạo. Hề Thiếu Văn nói: "thị trưởng Trương, chúng ta đừng phiền phức như vậy làm gì, trực tiếp cạn chén to, uống rượu mà, như vậy mới khoái."
Trương Dương cười nói: "Được, được." Thầm nghĩ thằng chó này, sịp nhà ai thắt không chặt để lòi ra mày vậy, muốn thể hiện ở trước mặt lãnh đạo phải không? Hôm nay tao cho mày cơ hội.
Hề Thiếu Văn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, thấy Trương Dương cũng cầm chén lên, gã cười nói: "Tôi xin cạn trước." Hề Thiếu Văn ngửa cổ lên một hơi uống cạn, mọi người ở xung quanh đều khen hay.
Trương Dương nhìn ra thằng ôn này quả thật là có chút tửu lượng, hắn mỉm cười vỗ vai Hề Thiếu Văn, nói: "Vị đại ca này thật là tửu lượng như biển."
Hề Thiếu Văn nói: "Anh còn chưa uống kìa."
Trương đại quan nhân nói: "Tửu lượng của tôi không ra gì, không uống tiếp nữa."
Hề Thiếu Văn trợn mắt lên, nói: "Phó thị trưởng Trương, anh khinh thường người ta rồi, định chơi tôi phải không, chén rượu đã nâng lên rồi thì sao có thể hạ xuống."
Trương Dương vẫn tươi cười nói: "Tôi thật sự là không uống tiếp được nữa, cả một chén thủy tinh lớn như vậy mà uống một hơi. Tôi đảm bảo sẽ say, mà uống rượu thì tùy ý, uống tiếp để làm gì? Làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì không nói, không khéo còn làm tổn thương tới tình cảm."
Vương Hoa Chiêu vội vàng hòa giải: "Uống tùy ý, uống tùy ý." Gã biết tửu lượng của Trương Dương, cũng nhìn ra, Trương Dương không uống tiếp là vì hắn căn bản không muốn uống, nói trắng ra là Trương Dương không thèm để Hề Thiếu Văn vào mắt.
Hề Thiếu Văn nói: "Vậy thì cũng phải uống chén này chứ, tôi đã uống cạn rồi, phó thị trưởng Trương chẳng lẽ không nể mặt tôi ư?"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi vì sao phải nể mặt anh nhỉ? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không uống nữa, anh nếu cứ bức tôi uống, rốt cuộc là ai không nể mặt ai?"
Hề Thiếu Văn nói: "Không uống từ đừng có nâng chén, nâng rồi còn chạm cốc với tôi, anh hiện tại không uống, có phải là chơi tôi không?"
Ngô Minh cười nói: "Lão Hề, thôi đi, đều là người của mình mà, đừng ép nữa."
Hề Thiếu Văn có chút rượu, gan cũng lớn hơn không ít: "Tôi thật sự là không hiểu, chẳng phải chỉ là một cán bộ cấp huyện thôi ư? Lại còn là chức phó nữa, sao tầm mắt cao, mũi hếch cả lên trời như vậy, khệnh cái gì?"
Vương Hoa Chiêu cười xấu hổ, hai bên va chạm, người khó xử nhất là chủ nhân, Vương Hoa Chiêu cười nói: "Lão Hề, ai mà uống lại anh chứ, anh vừa vào đã đòi nốc cả chén to, dọa thị trưởng Trương sợ rồi, hay là thế này đi, thị trưởng Trương uống thêm ít vậy." Vương Hoa Chiêu là muốn cho Trương Dương hạ đài, không hi vọng hai bên tiếp tục cãi vã.
Nhưng không ngờ Trương Dương lại nói: "Tôi hôm nay không khỏe, rượu này tôi một giọt cũng không uống."
Hề Thiếu Văn mặt mày đỏ bừng, tức đến nỗi vỗ bàn chỉ vào Trương Dương, nói: "Anh có ý gì? Tôi mời anh rượu là kính trọng anh, tôi cũng không có ác ý gì, hơn nữa còn uống trước để tỏ lòng, mọi người đều là vì chuyện vui của cục trưởng Vương mà tới, anh làm vậy không những là không nể mặt tôi, anh là còn không nể mặt cục trưởng Vương, không nể mặt bí thư Ngô."
Ngô Minh cười nói: "uống rượu mà, tùy ý đi, tính tình của lão Hề rất ngay thẳng, phó thị trưởng Trương à, cậu uống chén này đi."
Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là không nể mặt cục trưởng Vương mà là không nể mặt anh, cục trưởng Hề phải không? Chúng ta không có giao tình, tôi cũng không cần phải nể mặt anh, bỏ đi, tôi không muốn ở lại làm ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người. Hoa Chiêu, tôi ra ngoài đi dạo, các anh tiếp tục đi."
Vương Hoa Chiêu còn chưa kịp giữ thì Hề Thiếu Văn đã tóm lấy Trương Dương, nói: "Anh đi cũng phải uống hết chén này."
Tính khí của Trương Dương thì Vương Hoa Chiêu biết rõ, nhưng Hề Thiếu Văn lại không biết, Vương Hoa Chiêu vội vàng chay tới muốn tách hai người ra. Có điều Trương Dương vẫn rất khắc chế, mỉm cười nói: "uống rượu làm gì có kiểu miễn cưỡng như vậy, uống nhiều làm hại sức khỏe, cục trưởng Hề buông tay ra đi." Nói xong câu này, một cỗ nội kình men theo cánh tay của hắn đẩy ra, Hề Thiếu Văn chỉ cảm thấy ngực như bị chùy nện cho một cái, chân lập tức mất đi lực lượng, còn Trương Dương thì nhẹ nhàng tránh ra.
Hề Thiếu Văn bị nội lực của Trương Dương chấn cho một cái, khiến cho ngực của gã khó chịu vô cùng, nhất thời không khống chế được, há to miệng ra, oa một cái nôn hết đồ vừa ăn ra ngoài.
Ngô Minh không khỏi nhíu mày.
Trương Dương thở dài, nói: "Đã khuyên anh là đừng có uống nhiều rồi, mất mặt quá đi." Hề Thiếu Văn chỉ vào hắn muốn nói gì đó, nhưng không thể nào nói ra được, lại gập người xuống nôn tiếp.
Trương Dương lắc đầu cười cười với Ngô Minh, rời khỏi nhà hàng.
Vương Hoa Chiêu đuổi theo: "Trương Dương!"
Trương Dương phất phất tay, tỏ ý bảo gã đừng ra, mỉm cười nói: "Có bằng hữu Lam Sơn tới giúp đỡ rồi, tối nay chắc cũng không cần tôi nữa, tôi đi tìm chỗ ngủ một giấc, sáng mai sẽ tới đúng giờ."
Vương Hoa Chiêu cũng nhìn ra là Trương Dương không cùng đường với đám người này, nếu như hắn ở lại thì không biết tối nay còn làm ra chuyện ầm ĩ đến thế nào nữa, Vương Hoa Chiêu chỉ đành mỉm cười xin lỗi, nhìn Trương Dương đi xa.
Ngô Minh từ cửa sổ lạnh lùng nhìn bóng lưng của Trương Dương, y ở sâu trong lòng sản sinh một loại cừu hận đối với Trương Dương, cừu hận này tồn tại đã lâu, từ khi y nghe nói tới quan hệ ám muội giữa Tần Thanh và Trương Dương, y liền mang cừu oán này với Trương Dương, mà cừu oán này không nhạt đi theo thời gian mà càng tích càng sâu.
Trương Dương quay về xe của mình, mở cửa sổ nóc, chậm rãi lái xe rời khỏi khu nhà, kỳ thực với tính khí của hắn, vừa rồi suýt chút nữa đã cho Hề Thiếu Văn một cái tát, nhưng vì sau nghĩ rằng mình là tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, nói sao cũng phải nể mặt chủ nhân, loại người như Hề Thiếu Văn chẳng qua là nhân vật nhỏ, so đo với gã ngược lại thành tự hạ thấp mình, có điều Trương Dương cũng không tha cho gã, dùng nội lực chấn cho gã phải xấu mặt trước mọi người.
Trương Dương đột nhiên nhớ tới Tần Thanh, Ngô Minh không phải đã nói Tần Thanh cũng sẽ tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu ư? Trương Dương vội gọi điện thoại cho Tần Thanh.
Từ trong điện thoại có thể nghe ra phía Tần Thanh có chút ồn ào, Trương Dương có chút kinh ngạc hỏi: "Làm gì thế? Khuy vậy rồi còn dạo phố à?"
Tần Thanh cười nói: "Anh sao biết hay thế, đúng là đang dạo phố, khó lắm mới có chút thời gian, từ khi làm phó thị trưởng, em đã lâu rồi chưa được hưởng thụ cuộc sống dạo phố mua đồ, cảm thấy mình đã càng lúc càng giống một nữ nhân."
Trương Dương cười nói: "Đối với anh mà nói thì em là nữ nhân trong nữ nhân."
"Nói ít thôi." Tần Thanh gắt.
Trương Dương nói: "Ngày mai có tới uống rượu mừng của Vương Hoa Chiêu không?"
Tần Thanh nói: "Phải tới chứ, sao có thể không nể mặt bí thư Tằng được? Anh cũng tới à?"
Trương Dương nói: "Đương nhiên rồi, anh giờ đã đang ở Đông Giang rồi đây."
Tần Thanh vui mừng nói: "Cái gì? Anh đang ở Đông Giang ư?"
Trương Dương ừ một tiếng.
Tần Thanh nói: "Em cũng đang ở Đông Giang, ở trung tâm mua sắm ý."
Trương đại quan nhân lập tức cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng vọt, thằng ôn này nhớ Thanh mỹ nhân, có điều hắn phải thừa nhận, điều mà hắn nghĩ tới đầu tiên là nhục thể dụ người của phó thị trưởng Tần, hắn nói khẽ: "Vậy... anh tới đón em nhé."
Tần Thanh ừ một tiếng rồi nói khẽ: "Tới cửa trung tâm thì gọi điện cho em."."
Mười lăm phút sau, Trương Dương đã tới trung tâm mua sắm của Đông Giang, lúc tìm thấy Tần Thanh thì cô ta đang chọn đồ lót, Trương đại quan nhân đứng ở bên ngoài, từ xa nhìn Tần Thanh, hắn không tiện đi tới, mà trước tiên gọi điện cho Tần Thanh. Tần Thanh quay người lại tìm vị trí của Trương Dương, rồi mỉm cười ngọt ngào với hắn, cười khẽ vào điện thoại: "Anh đợi em nhé, sắp xong rồi."
Trương đại quan nhân nói: "Chọn đồ gợi cảm chút, anh thanh toán."
Tần Thanh mỉm cười, mặt có chút đỏ hồng, cái mũi khả ái nhăn lại.
Con gái mua đồ là chuyện rất mất thời gian, Trương đại quan nhân mất mười lăm phút để tới trung tâm, lại tốn thêm hai mươi phút nữa để đợi Tần Thanh chọn đồ lót.
Tần Thanh chọn xong, tự mình trả tiền, mỉm cười bước về phía Trương Dương: "Xin lỗi, để anh phải đợi lâu rồi."
Trương Dương nói: "Không sao, riêng đợi em thì bao lâu cũng được." Hắn liếc cái túi trong tay Tần Thanh: "Không phải đã bảo là để anh thanh toán ư?"
Tần Thanh bĩu môi, nói: "Em không phải là không có tiền lương."
Trương Dương cười nói: "Đợi lát nữa mặc cho anh xem nhé."
Tần Thanh cười mắng: "Lưu manh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.