Chương 2272
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Triệu Thiên Tài nói: Vậy cũng không cần thiết để người ta dắt mũi chứ.
Trương đại quan nhân tự có lý của hắn: Bọn họ sở dĩ lợi dụng Tang Bối Bối để gài bẫy tôi, chính là cho rằng tôi quan tâm, nếu như tôi căn bản không quan tâm tới sống chết của cô ta, như vậy bọn họ sẽ cho rằng Tang Bối Bối mất giá trị, rất có thể sẽ hạ sát thủ đối với cô ta.
Ngũ Đắc Chí nói: Có chút đạo lý, nhưng anh có nghĩ tới hay không, bọn họ vì sao muốn đem tin tức này tiết lộ cho anh?
Trương Dương nói: Chắc bọn họ muốn dẫn tôi vào hũ!
Ngũ Đắc Chí nói: Anh không sợ bọn họ và Chương Bích Quân là một nhóm ư?
Trương Dương nói: Tôi hình như không có lựa chọn, Tang Bối Bối nắm giữ một số việc của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân đã sớm muốn trừ bỏ cô ta, vừa rồi người gọi điện thoại tới rất tinh tường quan hệ giữa bọn họ.
Ngũ Đắc Chí gật đầu: Người này rất có thể chính là Nghiêm Quốc Chiêu, dựa theo những lời anh nói trước đó, Nghiêm Quốc Chiêu và Chương Bích Quân đi lại thân mật, như vậy hai người bọn họ liên thủ đối phó anh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Triệu Thiên Tài nói: Nếu như anh khăng khăng muốn đi, chúng ta cũng không thể dùng loại phương pháp này.
Trương Dương nói: Tôi nghĩ ra một chủ ý, để các anh chế tạo động tĩnh di dời sự chú ý của bọn họ, tôi lẻn xuống dưới nước, tiếp cận thuyền của bọn họ, tìm kiếm cơ hội xuống tay.
Ngũ Đắc Chí nói: Bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, cơ hội thành công cực kỳ bé nhỏ, thiết bị chúng ta hiện có căn bản không thể nào né được sự tìm kiếm của bọn họ.
Triệu Thiên Tài nói: Quá khó khăn, muốn làm được điểm này, trừ phi chúng ta có một chiếc tàu ngầm.
Trương Dương nói: Tàu ngầm ư? Tôi cũng có một con thuyền như vậy.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đồng thời nhìn về phía hắn, Trương đại quan nhân nói: Mấy tháng trước khi tôi từ Nam Triều Tiên trở về, chính là thông qua một con tàu ngầm, thứ đó là điều khiển tự động, vô cùng tiên tiến, khi rời khỏi Mẫn nhi đặt nó chìm dưới mặt nước cảng Phước Long, không biết còn dùng được không? Các anh không nói thì tôi cơ hồ cũng quên mất chuyện này rồi.
Triệu Thiên Tài nói: Thời gian anh từ Nam Triều Tiên trở về chưa được bao lâu, nếu như chiếc tàu ngầm đó đủ tiên tiến, thì không thành vấn đề, phương vị cụ thể anh còn nhớ không?
Trương Dương nói: Trong xe tôi có điều khiển từ xa của tàu ngầm. Hắn nói xong liền từ trong cốp tìm ra thiết bị điều khiển, thật ra chính là một máy tính loại nhỏ.
Triệu Thiên Tài mở máy tính, rất thành thục tìm ra tư liệu của tàu ngầm, sau khi hắn xem xong thì không khỏi bật cười: Loại PNGIIV, tàu ngầm loại nhỏ tiên tiến nhất trên thế giới hiện tại, người Pháp chế tạo, có thể chứa năm người, loại tàu ngầm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng tính năng vô cùng trác tuyệt, có thể đột phá lưới nghe lén dưới nước, có sáu mánh đẩy, có thể trong hoàn cảnh bất kỳ tiến hành hạ xuống đấy biển, thời gian ở dưới nước lâu nhất có thể đạt tới một tháng. Loại tàu ngầm này còn có một công năng tiên tiến nhất chính là có thể căn cứ vào trình tự đặt ra trước mà chạy tự động, sau khi các anh trở lại cảng Phước Long thì đặt lại phương vị của tàu ngầm, không xa, cách nơi này đại khái hai mươi ba hải lý. Ở sâu dưới nước hai trăm sáu mươi thước.
Ngũ Đắc Chí nói: Dưới nước hai trăm sáu mươi thước, tạm thời bất kể chiếc tàu ngầm này còn ở đó hay không, nhưng liệu còn có thể khởi động được không? Chúng ta cho dù tìm được, thì cũng không có cách nào tiến vào trong đó, trừ phi anh có có biện pháp điều khiển khởi động, để nó tự động di động.
Triệu Thiên Tài cũng thở dài: Thời gian chỉ sợ không còn kịp rồi, chiếc tàu ngầm này tuy rằng có thể điều khiển tự động, nhưng chúng ta không thể khởi động nó dưới nước sâu như vậy, trừ phi hiện tại có trang phục lặn. Phải biết rằng một người không mang theo thiết bị hô hấp lặn xuống nước, cực hạn cũng chỉ có thể vượt qua một trăm thước, cho nên Triệu Thiên Tài mới nói như vậy.
Trương Dương nói: Tôi có thể làm được, không phải là hơn hai trăm thước thôi ư? Tôi lặn xuống nước ba trăm thước cũng không thành vấn đề.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài liếc mắt nhìn nhau, đổi thành người khác bọn họ khẳng định cảm thấy là đang bốc phét, nhưng Trương Dương thì khác, hai người đều cho rằng thằng cha này làm ra chuyện gì cũng không bất ngờ.
Triệu Thiên Tài nói: Từ giờ tới mười một rưỡi chúng ta còn đủ thời gian để thử, Trương Dương, anh có nắm chắc không đấy.
Trương Dương gật đầu nói: Tuyệt đối không thành vấn đề.
Triệu Thiên Tài nói: Được rồi, tôi dạy anh cách tiến vào trong tàu ngầm, sau đó thì khởi động di động lên trên.
Ngũ Đắc Chí bổ sung: Nếu như tàu ngầm còn có thể vận chuyển được.
Khi Triệu Thiên Tài truyền thụ cho Trương Dương yếu điểm thao túng tàu ngầm thì Ngũ Đắc Chí điều khiển ca nô tới hải vực giấu tàu ngầm, trong lòng bọn họ không lạc quan lắm đối với chiếc tàu ngầm này, trước đó không lâu Bắc Cảng vừa mới xảy ra một hồi sóng thần, không biết chiếc tàu ngầm này có bị ảnh hưởng hay không?
Bảy giờ tối, bọn họ tới hải vực lúc trước Kim Mẫn Nhi giấu tàu ngầm, sau khi xác định phương vị, Trương đại quan nhân dưới tiền đề không có bất kỳ công cụ phụ trợ hô hấp nào nhảy vào bên trong nước biển.
Nước biển lạnh, Trương đại quan nhân khi nhảy vào trong nước, mưa rõ ràng so với vừa rồi thì lớn hơn rất nhiều, lặn xuống dưới nước, rất nhanh không cảm giác được mưa bụi dày đặc, Trương đại quan nhân lặn sâu xuống, nếu như không tu luyện đại thừa quyết, Trương Dương không thể vượt qua được cực hạn của cơ thể người, lặn trong nước lâu như vậy, cho dù là thân thể hắn có thể thừa nhận được áp lực của nước biển thì hắn cũng không thể nín thở được bao lâu.
Từ sau khi biết trong người mình có cổ độc, Trương Dương đối với tu luyện đại thừa quyết càng chuyên chú hơn, bên trong nước biển, hắn hoàn toàn bỏ qua phương thức hô hấp truyền thống, thông qua lỗ chân lông trải khắp toàn thân hấp thu chút dưỡng khí trong nước, thị lực của Trương đại quan nhân tuy rằng rất tốt, nhưng trong nước biển tối đen vẫn phải mượn đèn pin lặn để phân biệt cảnh vật chung quanh.
Một bầy cá bơi qua người hắn, chúng không hề sợ người, ngạc nhiên nhìn người xâm nhập mặc quần bơi.
Trương đại quan nhân không có tâm tình để chơi với đàn cá này, tiếp tục lặn, thông qua đồng hồ Triệu Thiên Tài lâm thời cho hắn mượn để quan sát độ sâu.
Trương đại quan nhân đã tiến vào được nước hai trăm thước, dùng đèn pin chiếu xuống dưới, khiến hắn kinh hỉ là chiếc tàu ngầm đó vẫn nằm dưới nước, sóng thần của Bắc Cảng lần trước hiển nhiên không ảnh hưởng tới tàu ngầm.
Trương đại quan nhân bơi nhanh về phía tàu ngầm, lúc trước hắn và Kim Mẫn Nhi dùng chiếc tàu ngầm này để thần không biết quỷ không hay rời khỏi Nam Triều Tiên, vốn cho rằng chiếc tàu ngầm này đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó, sẽ vĩnh viễn ngủ say sâu dưới , đáy biển nhưng không ngờ còn có một ngày có thể mang tới tác dụng.
Trương Dương cuối cùng tiếp cận tàu ngầm, dựa theo phương pháp Triệu Thiên Tài dạy cho hắn, mở cửa khoang thuyền tầng ngoài, đổi thành người thường, căn bản không thể dùng tay hoàn thành công tác như vậy, phải biết rằng dưới độ sâu này, áp xuất của nước tạo thành trở ngại cực lớn, có điều những lực cản này không làm khó được Trương đại quan nhân.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài hai người đều đứng trên ca nô, tuy rằng mưa càng lúc càng lớn, hai người không hề có ý tránh mưa, chuyên chú nhìn mặt nước. Ngũ Đắc Chí nhìn nhìn đồng hồ: Mười phút rồi, người thường không thể nín thở lâu như vậy!
Triệu Thiên Tài nói: Có chút lòng tin với hắn đi, hắn đâu phải là người bình thường!
Trương đại quan nhân tự có lý của hắn: Bọn họ sở dĩ lợi dụng Tang Bối Bối để gài bẫy tôi, chính là cho rằng tôi quan tâm, nếu như tôi căn bản không quan tâm tới sống chết của cô ta, như vậy bọn họ sẽ cho rằng Tang Bối Bối mất giá trị, rất có thể sẽ hạ sát thủ đối với cô ta.
Ngũ Đắc Chí nói: Có chút đạo lý, nhưng anh có nghĩ tới hay không, bọn họ vì sao muốn đem tin tức này tiết lộ cho anh?
Trương Dương nói: Chắc bọn họ muốn dẫn tôi vào hũ!
Ngũ Đắc Chí nói: Anh không sợ bọn họ và Chương Bích Quân là một nhóm ư?
Trương Dương nói: Tôi hình như không có lựa chọn, Tang Bối Bối nắm giữ một số việc của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân đã sớm muốn trừ bỏ cô ta, vừa rồi người gọi điện thoại tới rất tinh tường quan hệ giữa bọn họ.
Ngũ Đắc Chí gật đầu: Người này rất có thể chính là Nghiêm Quốc Chiêu, dựa theo những lời anh nói trước đó, Nghiêm Quốc Chiêu và Chương Bích Quân đi lại thân mật, như vậy hai người bọn họ liên thủ đối phó anh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Triệu Thiên Tài nói: Nếu như anh khăng khăng muốn đi, chúng ta cũng không thể dùng loại phương pháp này.
Trương Dương nói: Tôi nghĩ ra một chủ ý, để các anh chế tạo động tĩnh di dời sự chú ý của bọn họ, tôi lẻn xuống dưới nước, tiếp cận thuyền của bọn họ, tìm kiếm cơ hội xuống tay.
Ngũ Đắc Chí nói: Bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, cơ hội thành công cực kỳ bé nhỏ, thiết bị chúng ta hiện có căn bản không thể nào né được sự tìm kiếm của bọn họ.
Triệu Thiên Tài nói: Quá khó khăn, muốn làm được điểm này, trừ phi chúng ta có một chiếc tàu ngầm.
Trương Dương nói: Tàu ngầm ư? Tôi cũng có một con thuyền như vậy.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đồng thời nhìn về phía hắn, Trương đại quan nhân nói: Mấy tháng trước khi tôi từ Nam Triều Tiên trở về, chính là thông qua một con tàu ngầm, thứ đó là điều khiển tự động, vô cùng tiên tiến, khi rời khỏi Mẫn nhi đặt nó chìm dưới mặt nước cảng Phước Long, không biết còn dùng được không? Các anh không nói thì tôi cơ hồ cũng quên mất chuyện này rồi.
Triệu Thiên Tài nói: Thời gian anh từ Nam Triều Tiên trở về chưa được bao lâu, nếu như chiếc tàu ngầm đó đủ tiên tiến, thì không thành vấn đề, phương vị cụ thể anh còn nhớ không?
Trương Dương nói: Trong xe tôi có điều khiển từ xa của tàu ngầm. Hắn nói xong liền từ trong cốp tìm ra thiết bị điều khiển, thật ra chính là một máy tính loại nhỏ.
Triệu Thiên Tài mở máy tính, rất thành thục tìm ra tư liệu của tàu ngầm, sau khi hắn xem xong thì không khỏi bật cười: Loại PNGIIV, tàu ngầm loại nhỏ tiên tiến nhất trên thế giới hiện tại, người Pháp chế tạo, có thể chứa năm người, loại tàu ngầm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng tính năng vô cùng trác tuyệt, có thể đột phá lưới nghe lén dưới nước, có sáu mánh đẩy, có thể trong hoàn cảnh bất kỳ tiến hành hạ xuống đấy biển, thời gian ở dưới nước lâu nhất có thể đạt tới một tháng. Loại tàu ngầm này còn có một công năng tiên tiến nhất chính là có thể căn cứ vào trình tự đặt ra trước mà chạy tự động, sau khi các anh trở lại cảng Phước Long thì đặt lại phương vị của tàu ngầm, không xa, cách nơi này đại khái hai mươi ba hải lý. Ở sâu dưới nước hai trăm sáu mươi thước.
Ngũ Đắc Chí nói: Dưới nước hai trăm sáu mươi thước, tạm thời bất kể chiếc tàu ngầm này còn ở đó hay không, nhưng liệu còn có thể khởi động được không? Chúng ta cho dù tìm được, thì cũng không có cách nào tiến vào trong đó, trừ phi anh có có biện pháp điều khiển khởi động, để nó tự động di động.
Triệu Thiên Tài cũng thở dài: Thời gian chỉ sợ không còn kịp rồi, chiếc tàu ngầm này tuy rằng có thể điều khiển tự động, nhưng chúng ta không thể khởi động nó dưới nước sâu như vậy, trừ phi hiện tại có trang phục lặn. Phải biết rằng một người không mang theo thiết bị hô hấp lặn xuống nước, cực hạn cũng chỉ có thể vượt qua một trăm thước, cho nên Triệu Thiên Tài mới nói như vậy.
Trương Dương nói: Tôi có thể làm được, không phải là hơn hai trăm thước thôi ư? Tôi lặn xuống nước ba trăm thước cũng không thành vấn đề.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài liếc mắt nhìn nhau, đổi thành người khác bọn họ khẳng định cảm thấy là đang bốc phét, nhưng Trương Dương thì khác, hai người đều cho rằng thằng cha này làm ra chuyện gì cũng không bất ngờ.
Triệu Thiên Tài nói: Từ giờ tới mười một rưỡi chúng ta còn đủ thời gian để thử, Trương Dương, anh có nắm chắc không đấy.
Trương Dương gật đầu nói: Tuyệt đối không thành vấn đề.
Triệu Thiên Tài nói: Được rồi, tôi dạy anh cách tiến vào trong tàu ngầm, sau đó thì khởi động di động lên trên.
Ngũ Đắc Chí bổ sung: Nếu như tàu ngầm còn có thể vận chuyển được.
Khi Triệu Thiên Tài truyền thụ cho Trương Dương yếu điểm thao túng tàu ngầm thì Ngũ Đắc Chí điều khiển ca nô tới hải vực giấu tàu ngầm, trong lòng bọn họ không lạc quan lắm đối với chiếc tàu ngầm này, trước đó không lâu Bắc Cảng vừa mới xảy ra một hồi sóng thần, không biết chiếc tàu ngầm này có bị ảnh hưởng hay không?
Bảy giờ tối, bọn họ tới hải vực lúc trước Kim Mẫn Nhi giấu tàu ngầm, sau khi xác định phương vị, Trương đại quan nhân dưới tiền đề không có bất kỳ công cụ phụ trợ hô hấp nào nhảy vào bên trong nước biển.
Nước biển lạnh, Trương đại quan nhân khi nhảy vào trong nước, mưa rõ ràng so với vừa rồi thì lớn hơn rất nhiều, lặn xuống dưới nước, rất nhanh không cảm giác được mưa bụi dày đặc, Trương đại quan nhân lặn sâu xuống, nếu như không tu luyện đại thừa quyết, Trương Dương không thể vượt qua được cực hạn của cơ thể người, lặn trong nước lâu như vậy, cho dù là thân thể hắn có thể thừa nhận được áp lực của nước biển thì hắn cũng không thể nín thở được bao lâu.
Từ sau khi biết trong người mình có cổ độc, Trương Dương đối với tu luyện đại thừa quyết càng chuyên chú hơn, bên trong nước biển, hắn hoàn toàn bỏ qua phương thức hô hấp truyền thống, thông qua lỗ chân lông trải khắp toàn thân hấp thu chút dưỡng khí trong nước, thị lực của Trương đại quan nhân tuy rằng rất tốt, nhưng trong nước biển tối đen vẫn phải mượn đèn pin lặn để phân biệt cảnh vật chung quanh.
Một bầy cá bơi qua người hắn, chúng không hề sợ người, ngạc nhiên nhìn người xâm nhập mặc quần bơi.
Trương đại quan nhân không có tâm tình để chơi với đàn cá này, tiếp tục lặn, thông qua đồng hồ Triệu Thiên Tài lâm thời cho hắn mượn để quan sát độ sâu.
Trương đại quan nhân đã tiến vào được nước hai trăm thước, dùng đèn pin chiếu xuống dưới, khiến hắn kinh hỉ là chiếc tàu ngầm đó vẫn nằm dưới nước, sóng thần của Bắc Cảng lần trước hiển nhiên không ảnh hưởng tới tàu ngầm.
Trương đại quan nhân bơi nhanh về phía tàu ngầm, lúc trước hắn và Kim Mẫn Nhi dùng chiếc tàu ngầm này để thần không biết quỷ không hay rời khỏi Nam Triều Tiên, vốn cho rằng chiếc tàu ngầm này đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó, sẽ vĩnh viễn ngủ say sâu dưới , đáy biển nhưng không ngờ còn có một ngày có thể mang tới tác dụng.
Trương Dương cuối cùng tiếp cận tàu ngầm, dựa theo phương pháp Triệu Thiên Tài dạy cho hắn, mở cửa khoang thuyền tầng ngoài, đổi thành người thường, căn bản không thể dùng tay hoàn thành công tác như vậy, phải biết rằng dưới độ sâu này, áp xuất của nước tạo thành trở ngại cực lớn, có điều những lực cản này không làm khó được Trương đại quan nhân.
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài hai người đều đứng trên ca nô, tuy rằng mưa càng lúc càng lớn, hai người không hề có ý tránh mưa, chuyên chú nhìn mặt nước. Ngũ Đắc Chí nhìn nhìn đồng hồ: Mười phút rồi, người thường không thể nín thở lâu như vậy!
Triệu Thiên Tài nói: Có chút lòng tin với hắn đi, hắn đâu phải là người bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.