Chương 2391: Đã xong chưa (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Bên kia truyền đến tiếng cười của An Ngữ Thần, cô ta rất nhanh giật láy điện thoại, ôn nhu nói: Anh có nghe ra ra hay không!
Trương Dương nói: Hỏi thừa, giống của anh thì anh đương nhiên nghe ra rồi.
An Ngữ Thần nói: Trông nó y như anh vậy.
Trương Dương nói: Anh biết.
Sao anh biết?
Trương Dương nói: Đã muộn thế này sao vẫn chưa ngủ? Sau khi Nói xong thì lập tức nhớ tới bên kia vẫn là buổi chiều, không khỏi cười nói: Anh quân là lệch giờ.
An Ngữ Thần nói: Chị Thanh đẻ rồi.
Máu Trương đại quan nhân giống như trong nháy mắt đọng lại, nghe thấy cả tiếng thở dốc ồ ồ của mình, hơn nửa ngày sau mới tiêu hóa được nội dung trong những lời này của An Ngữ Thần: Vậy, họ vẫn ổn chứ?
An Ngữ Thần nói khẽ: Mẹ con bình an, có điều con bé ra sớm hơn hai mươi ngày, cho nên đang nằm trong lồng kính.
Trương Dương nói: Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Khi nói những lời này mũi cay cay, không ngờ có chút nhớ nhung tới rơi nước mắt, theo lý thì mình cũng miễn cưỡng thuộc loại con người rắn rỏi, có thể tưởng tượng được người ta lắm lúc đột nhiên là nhi nữ tình trường.
An Ngữ Thần nói: Anh yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cho hai mẹ con.
Trương Dương: Nói Vất vả cho em rồi, giúp anh hỏi chị Thanh, cô ấy có tiện tiếp điện thoại không?
An Ngữ Thần nói: Ngày mai em sẽ bảo chị ấy gọi cho anh, chị ấy hôm nay mệt rồi.
Hai người hàn huyên hồi lâu, Trương đại quan nhân mới dập máy, trên giường trên giường ngây ra khoảng nửa tiếng, mới ý thức được mình đã lại làm cha. Một trai một gái, nhân sinh bắt đầu trở nên viên mãn hơn, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới Sở Yên Nhiên, việc này nên giải thích với Yên Nhiên như thế nào đây? Làm sao để cô ta chấp nhận được việc mình gieo mầm khắp nơi, Trương đại quan nhân nằm trên giường, hai tay gối ra sau đầu, ngơ ngác nhìn trần nhà, lẩm bẩm: Đa tình quá cũng thật là phiền não.
Ngày hôm sau của Trương đại quan nhân bắt đầu trong tiếng gõ cửa dồn dập, Chu Chí Kiên của phân cục khu Nam Sách dẫn hai cảnh sát tìm tới cửa.
Trương đại quan nhân trong lòng rất bực, hắn vốn cho rằng chuyện bên đó đã xong rồi, không ngờ thằng cha này vẫn như âm hồn bất tán tới tìm mình.
Chu Chí Kiên chẳng nói năng gì đứng đó, gã cảnh sát đi cùng hắn nói: Đồng chí Trương Dương, chúng tôi mời anh về hiệp trợ điều tra.
Trương Dương bực mình nói: Hiệp trợ bao nhiêu lần rồi, đừng có cứ chuyện to bằng cái rắm là tìm tôi, tôi nào có nhiều thời gian như vậy để hầu hạ các anh.
Chu Chí Kiên nói: Đồng chí Trương Dương, anh tốt nhất hãy đi theo chúng tôi một chuyến, nơi này là ban trú kinh Bình Hải, tôi nghĩ anh cũng không muốn tạo thành ảnh hưởng quá lớn hay không?
Trương Dương nói: Anh có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn áp dụng biện pháp cứng rắn với tôi?
Chu Chí Kiên nói: Nếu như anh không phối hợp thì không loại trừ khả năng chúng tôi sẽ làm như vậy.
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì không khỏi có chút bực mình, hầm hầm nhìn Chu Chí Kiên: Anh có phải không biết phân biệt hay không? tôi sở dĩ không so đo với anh là vì nể mặt chú anh, anh đừng có mà không biết xấu hổ như thế.
Chu Chí Kiên bị Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng lên: Tôi là đang giải quyết việc chung, không có nhân tình quan hệ gì cả, Trương Dương, tôi nói cho anh hay, anh nói chuyện với tôi tốt nhất khách khí chút.
Trương đại quan nhân nói: Khách khívới anh ư? Con mẹ nó anh tính là cái đéo gì? Hạng trong mắt không có tôn trưởng, có tin tôi vả vỡ mồm anh ra không?
Tay Chu Chí Kiên đã đặt lên súng, hầm hầm nhìn Trương Dương: Định tấn công cảnh sát à! Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, trước tiên chụp mũ cho Trương Dương đã.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi tấn công cảnh sát tấn công cảnh sát cũng không phải là một lần hai lần, thêm một lần cũng chẳng chết ai, đang nghĩ xem có nên dạy cho thằng ôn này một bài học hay không thì nhìn thấy tỉnh trưởng Chu Hưng Dân và thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào bước về phía này, Trương đại quan nhân vội vàng đặt bàn tay đã giơ lên xuống.
Chu Chí Kiên cũng nhìn thấy người tới bên đó, Chu Hưng Dân là chú hắn, hắn từ xa đã nhận ra.
Chu Hưng Dân nhìn thấy tình huống bên này, hai bên y đều biết, Chu Chí Kiên là cháu y, Trương Dương là cấp dưới của y, Chu Chí Kiên mặc cảnh phục hiển nhiên không phải tới thăm thân gặp bạn.
Trương Dương trước tiên cười chào: Tỉnh trưởng Chu, ngài đã tới rồi à!
Chu Hưng Dân ừ một tiếng, Chu Chí Kiên bên kia cũng gọi một tiếng chú.
Chu Hưng Dân tới trước mặt hai người bọn họ: Có chuyện gì thế?
Trương đại quan nhân cười nói: Không có gì cả, nói chuyện phiếm với thằng cháu thôi mà.
Chu Chí Kiên cực kỳ bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, nói với Chu Hưng Dân: Chú, cháu tới gọi hắn về hiệp trợ điều tra.
Chu Hưng Dân ừ một tiếng, y không hỏi tiếp, khi đi qua bên cạnh Trương Dương thì vỗ vai hắn: Đi sớm về sớm, tranh thủ buổi trưa ăn cơm cùng nhau.
Trương đại quan nhân không biết Chu Hưng Dân có phải đang khách khí với mình hay không, chờ hắn theo Chu Chí Kiên tới phân cục khu Nam Sách thì lập tức liền minh bạch, mình chắc không đi ngay được.
Xem ra Chu Chí Kiên hiện tại là một lòng nhằm vào mình, cục trưởng phân cục khu Nam Sách Lương Liên Hợp đi tới mà coi như không nhìn thấy hắn.
Trương đại quan nhân ngồi xuống trong văn phòng, nhìn nhìn bốn phía rồi nói: Hôm nay là tìm hiểu tình huống hay là thẩm vấn?
Chu Chí Kiên nói: Tìm hiểu tình huống.
Trương Dương nói: Đâu có giống đâu. Từ hôm nay gặp mặt Chu Hưng Dân, thái độ của Trương đại quan nhân quay ngoắt 180 độ, đối đãi tên đáng ghét Chu Chí Kiên này không ngờ cũng khách khí hơn rất nhiều.
Chu Chí Kiên nói: Tôi đến tìm anh vẫn là vì chuyện của . Liễu Đan Thần
Trương đại quan nhân biết hắn vì chuyện này, không khỏi thở dài: Những gì nên nói tôi đều nói rồi, các anh rốt cuộc còn gì chưa xong?
Chu Chí Kiên nói: Tôi hiện tại sẽ hỏi lại tình huống hôm ấy.
Trương đại quan nhân hai tay đan vào nhau, chân bắt chéo, bộ dạng không coi ai ra gì.
Chu Chí Kiên cố nén không nói hắn. Nói tóm lại hôm nay vẫn bắt hắn tới được rồi, nếu đã tới địa bàn của mình, việc gì cũng do mình làm chủ. Hắn ổn định tình tự một chút rồi nói: Ngày đó anh vì sao muốn dẫn Liễu Đan Thần đi?
Trương đại quan nhân cười nói: Anh có thể có chúng sáng ý được không, tôi đã nói với anh rồi, lúc ấy không phải tôi muốn dẫn cô ta đi, là Liễu Đan Thần nhờ tôi đưa cô ta đi, cô ta ngất xỉu, nhưng không muốn tới bệnh viện.
Chu Chí Kiên nói: Theo như tôi biết thì quan hệ của anh và cô ta không được tốt lắm. Hơn nữa không lâu trước cô ta còn từng tố cáo anh.
Trương Dương nói: Cô ta tố cáo tôi thì chứng minh quan hệ của chúng tôi không tốt à? Logic của anh kiểu gì thế? Đúng là còn trẻ, anh biết cái gì gọi là hoan hỉ oan gia không? Nữ nhân ngoài miệng nói hận anh ghét anh, nói không chừng trong lòng rất yêu anh đó.
Chu Chí Kiên trợn trừng hai mắt, nghĩ thầm anh đúng là không biết xấu hổ.
Trương Dương nói: Hỏi thừa, giống của anh thì anh đương nhiên nghe ra rồi.
An Ngữ Thần nói: Trông nó y như anh vậy.
Trương Dương nói: Anh biết.
Sao anh biết?
Trương Dương nói: Đã muộn thế này sao vẫn chưa ngủ? Sau khi Nói xong thì lập tức nhớ tới bên kia vẫn là buổi chiều, không khỏi cười nói: Anh quân là lệch giờ.
An Ngữ Thần nói: Chị Thanh đẻ rồi.
Máu Trương đại quan nhân giống như trong nháy mắt đọng lại, nghe thấy cả tiếng thở dốc ồ ồ của mình, hơn nửa ngày sau mới tiêu hóa được nội dung trong những lời này của An Ngữ Thần: Vậy, họ vẫn ổn chứ?
An Ngữ Thần nói khẽ: Mẹ con bình an, có điều con bé ra sớm hơn hai mươi ngày, cho nên đang nằm trong lồng kính.
Trương Dương nói: Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Khi nói những lời này mũi cay cay, không ngờ có chút nhớ nhung tới rơi nước mắt, theo lý thì mình cũng miễn cưỡng thuộc loại con người rắn rỏi, có thể tưởng tượng được người ta lắm lúc đột nhiên là nhi nữ tình trường.
An Ngữ Thần nói: Anh yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cho hai mẹ con.
Trương Dương: Nói Vất vả cho em rồi, giúp anh hỏi chị Thanh, cô ấy có tiện tiếp điện thoại không?
An Ngữ Thần nói: Ngày mai em sẽ bảo chị ấy gọi cho anh, chị ấy hôm nay mệt rồi.
Hai người hàn huyên hồi lâu, Trương đại quan nhân mới dập máy, trên giường trên giường ngây ra khoảng nửa tiếng, mới ý thức được mình đã lại làm cha. Một trai một gái, nhân sinh bắt đầu trở nên viên mãn hơn, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới Sở Yên Nhiên, việc này nên giải thích với Yên Nhiên như thế nào đây? Làm sao để cô ta chấp nhận được việc mình gieo mầm khắp nơi, Trương đại quan nhân nằm trên giường, hai tay gối ra sau đầu, ngơ ngác nhìn trần nhà, lẩm bẩm: Đa tình quá cũng thật là phiền não.
Ngày hôm sau của Trương đại quan nhân bắt đầu trong tiếng gõ cửa dồn dập, Chu Chí Kiên của phân cục khu Nam Sách dẫn hai cảnh sát tìm tới cửa.
Trương đại quan nhân trong lòng rất bực, hắn vốn cho rằng chuyện bên đó đã xong rồi, không ngờ thằng cha này vẫn như âm hồn bất tán tới tìm mình.
Chu Chí Kiên chẳng nói năng gì đứng đó, gã cảnh sát đi cùng hắn nói: Đồng chí Trương Dương, chúng tôi mời anh về hiệp trợ điều tra.
Trương Dương bực mình nói: Hiệp trợ bao nhiêu lần rồi, đừng có cứ chuyện to bằng cái rắm là tìm tôi, tôi nào có nhiều thời gian như vậy để hầu hạ các anh.
Chu Chí Kiên nói: Đồng chí Trương Dương, anh tốt nhất hãy đi theo chúng tôi một chuyến, nơi này là ban trú kinh Bình Hải, tôi nghĩ anh cũng không muốn tạo thành ảnh hưởng quá lớn hay không?
Trương Dương nói: Anh có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn áp dụng biện pháp cứng rắn với tôi?
Chu Chí Kiên nói: Nếu như anh không phối hợp thì không loại trừ khả năng chúng tôi sẽ làm như vậy.
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì không khỏi có chút bực mình, hầm hầm nhìn Chu Chí Kiên: Anh có phải không biết phân biệt hay không? tôi sở dĩ không so đo với anh là vì nể mặt chú anh, anh đừng có mà không biết xấu hổ như thế.
Chu Chí Kiên bị Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng lên: Tôi là đang giải quyết việc chung, không có nhân tình quan hệ gì cả, Trương Dương, tôi nói cho anh hay, anh nói chuyện với tôi tốt nhất khách khí chút.
Trương đại quan nhân nói: Khách khívới anh ư? Con mẹ nó anh tính là cái đéo gì? Hạng trong mắt không có tôn trưởng, có tin tôi vả vỡ mồm anh ra không?
Tay Chu Chí Kiên đã đặt lên súng, hầm hầm nhìn Trương Dương: Định tấn công cảnh sát à! Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, trước tiên chụp mũ cho Trương Dương đã.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi tấn công cảnh sát tấn công cảnh sát cũng không phải là một lần hai lần, thêm một lần cũng chẳng chết ai, đang nghĩ xem có nên dạy cho thằng ôn này một bài học hay không thì nhìn thấy tỉnh trưởng Chu Hưng Dân và thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào bước về phía này, Trương đại quan nhân vội vàng đặt bàn tay đã giơ lên xuống.
Chu Chí Kiên cũng nhìn thấy người tới bên đó, Chu Hưng Dân là chú hắn, hắn từ xa đã nhận ra.
Chu Hưng Dân nhìn thấy tình huống bên này, hai bên y đều biết, Chu Chí Kiên là cháu y, Trương Dương là cấp dưới của y, Chu Chí Kiên mặc cảnh phục hiển nhiên không phải tới thăm thân gặp bạn.
Trương Dương trước tiên cười chào: Tỉnh trưởng Chu, ngài đã tới rồi à!
Chu Hưng Dân ừ một tiếng, Chu Chí Kiên bên kia cũng gọi một tiếng chú.
Chu Hưng Dân tới trước mặt hai người bọn họ: Có chuyện gì thế?
Trương đại quan nhân cười nói: Không có gì cả, nói chuyện phiếm với thằng cháu thôi mà.
Chu Chí Kiên cực kỳ bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, nói với Chu Hưng Dân: Chú, cháu tới gọi hắn về hiệp trợ điều tra.
Chu Hưng Dân ừ một tiếng, y không hỏi tiếp, khi đi qua bên cạnh Trương Dương thì vỗ vai hắn: Đi sớm về sớm, tranh thủ buổi trưa ăn cơm cùng nhau.
Trương đại quan nhân không biết Chu Hưng Dân có phải đang khách khí với mình hay không, chờ hắn theo Chu Chí Kiên tới phân cục khu Nam Sách thì lập tức liền minh bạch, mình chắc không đi ngay được.
Xem ra Chu Chí Kiên hiện tại là một lòng nhằm vào mình, cục trưởng phân cục khu Nam Sách Lương Liên Hợp đi tới mà coi như không nhìn thấy hắn.
Trương đại quan nhân ngồi xuống trong văn phòng, nhìn nhìn bốn phía rồi nói: Hôm nay là tìm hiểu tình huống hay là thẩm vấn?
Chu Chí Kiên nói: Tìm hiểu tình huống.
Trương Dương nói: Đâu có giống đâu. Từ hôm nay gặp mặt Chu Hưng Dân, thái độ của Trương đại quan nhân quay ngoắt 180 độ, đối đãi tên đáng ghét Chu Chí Kiên này không ngờ cũng khách khí hơn rất nhiều.
Chu Chí Kiên nói: Tôi đến tìm anh vẫn là vì chuyện của . Liễu Đan Thần
Trương đại quan nhân biết hắn vì chuyện này, không khỏi thở dài: Những gì nên nói tôi đều nói rồi, các anh rốt cuộc còn gì chưa xong?
Chu Chí Kiên nói: Tôi hiện tại sẽ hỏi lại tình huống hôm ấy.
Trương đại quan nhân hai tay đan vào nhau, chân bắt chéo, bộ dạng không coi ai ra gì.
Chu Chí Kiên cố nén không nói hắn. Nói tóm lại hôm nay vẫn bắt hắn tới được rồi, nếu đã tới địa bàn của mình, việc gì cũng do mình làm chủ. Hắn ổn định tình tự một chút rồi nói: Ngày đó anh vì sao muốn dẫn Liễu Đan Thần đi?
Trương đại quan nhân cười nói: Anh có thể có chúng sáng ý được không, tôi đã nói với anh rồi, lúc ấy không phải tôi muốn dẫn cô ta đi, là Liễu Đan Thần nhờ tôi đưa cô ta đi, cô ta ngất xỉu, nhưng không muốn tới bệnh viện.
Chu Chí Kiên nói: Theo như tôi biết thì quan hệ của anh và cô ta không được tốt lắm. Hơn nữa không lâu trước cô ta còn từng tố cáo anh.
Trương Dương nói: Cô ta tố cáo tôi thì chứng minh quan hệ của chúng tôi không tốt à? Logic của anh kiểu gì thế? Đúng là còn trẻ, anh biết cái gì gọi là hoan hỉ oan gia không? Nữ nhân ngoài miệng nói hận anh ghét anh, nói không chừng trong lòng rất yêu anh đó.
Chu Chí Kiên trợn trừng hai mắt, nghĩ thầm anh đúng là không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.