Chương 1422: Dám làm dám chịu (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương đại quan nhân giương đôi mắt nói: Rượu này nếu như để vài năm nữa thì rất tốt, bất quá còn kém vài vò rượu tổ truyền kia của Hồng tỷ, nhưng đã có tầm tám phần tiêu chuẩn, không tồi! Thực sự không tồi!
Lưu Kim Thành thoải mái nở nụ cười.
Đỗ Vũ Phong cũng là người ham rượu, uống một ngụm cũng là khen không dứt miệng, sức chiến đấu của đám người này cũng là tương đối kinh người, qua một buổi trưa, vò rượu đế mười cân bị bọn họ uống một cái ngửa đáy lên trời. Lưu Kim Thành còn chuẩn bị lấy thêm rượu, Trương Dương xua tay xin miễn, rượu cho dù tốt, uống nhiều cũng có hại đối với thân thể, Trương đại quan nhân tất nhiên là không có việc gì, thế nhưng đám bạn này của hắn thì đúng là vậy.
Ngưu Văn Cường đã uống đến miệng đầy lửa, còn Triệu Tân Vĩ ở đàng kia cười ngây ngô.
Tần Bạch còn đỡ, bất quá cả đầu lưỡi cũng thẳng ra.
Tửu lượng của Lưu Kim Thành và Đỗ Vũ Phong đều rất lớn, hai người bọn họ tương đối bình tĩnh, Tô Tiểu Hồng uống ít nhất nên cũng không có việc gì, nàng cười nói: Trương Dương nói rất đúng, không thể uống nữa, mọi người gặp mặt vui vẻ, nghìn vạn lần đừng uống tới chết ngạt đó, như vậy đi, buổi chiều toàn bộ khách sạn Hoàng Cung đều nghỉ, tôi mời các cậu đi tắm.
Ngưu Văn Cường cười nói: Hồng tỷ, cùng nhau tắm! Thật vậy chăng?
Tô Tiểu Hồng giơ tay một cái nhéo cái lỗ tai của gã, cười khanh khách nói: Cậu bớt nói vớ vẩn đi, lại có thể dám đùa giỡn lão tỷ, có tin tôi đem cậu chém thành một tai hay không.
Mắt Ngưu Văn Cường mê ly nói: Nếu như cùng nhau tắm, rớt mất một cái lỗ tai cũng đáng!
Mọi người cả bàn nở nụ cười.
Tô Tiểu Hồng cũng là người thích nổi loạn, cái tràng diện dạng gì chưa thấy qua chứ, nàng cười đứng dậy nói: Đi thôi, đều đi tắm một cái đi, cho đầu óc tỉnh táo lại.
Lưu Kim Thành kêu một chiếc xe khách, gọi tới hai gã tài xế, một người trong đó lái xe của Trương Dương đưa đến khách sạn Hoàng Cung.
Sau khi Tô Tiểu Hồng an bài xong cho bọn hắn, chính mình cũng đi nghỉ ngơi.
Mấy người tại tỏng phòng tắm, tắm sạch hơn tiếng đồng hồ. Lúc này mới hoán đổi quàn áo đi tới phòng nghỉ, Tô Tiểu Hồng đã cho chuẩn bị nước trà và mâm đựng trái cây chu đáo.
Ngưu Văn Cường lúc này tỉnh táo hơn một chút, nhấp một ngụm trà nói: Rượu này con mẹ nó đủ kính, lão Lưu quay lại nhớ chuẩn bị cho tôi một vò.
Lưu Kim Thành cười nói: Yên tâm đi. Mỗi người đều có, bây giờ còn thuộc về giai đoạn điều chỉnh sản phẩm, chờ tới lúc hoàn thành cuối cùng khẳng định sẽ còn ngon hơn.
Đỗ Vũ Phong nói: Được rồi, bây giờ còn tốt. Chờ tới các anh điều chỉnh hoàn thành toàn bộ sẽ bắt đầu trữ hàng, quy tắc ngầm ủ rượu đó ai chẳng biết chứ!
Lưu Kim Thành nói: Người khác làm thế nào tôi mặc kệ, xưởng rượu Giang Thành chúng tôi sẽ không làm chuyện tự đạp bảng hiệu như thế.
Triệu Tân Vĩ nói: Nếu như các anh có thể thủy chung bảo trì tiêu chuẩn ủ rượu như hiện tại, tôi thấy không cần thời gian bao lâu là có thể lao ra Bình Hải hướng tới toàn quốc, sau đó muốn nổi danh cùng rượu Ngũ Lương Mao Đài cũng có hi vọng.
Lưu Kim Thành nói: Lòng tôi không lớn như vậy, chỉ cần có thể tiến nhập vào trong các rượu nổi tiếng trong nước, tôi đã thỏa mãn rồi.
Tần Bạch lúc này đang ngủ.
Cửa phòng bị gõ nhẹ. Tô Tiểu Hồng mang theo vài tên phục vụ xoa bóp đến, nàng cười nói: Những chuyên gia mát xa này đều là tôi dùng lương cao mời tới phục vụ, các cậu cảm thụ một chút đi.
Tô Tiểu Hồng nói với Trương Dương: Trương Dương, cậu tới. Tôi có lời muốn hỏi cậu.
Trương Dương tại trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi ra ngoài.
Ngưu Văn Cường nói: Tên gia hỏa này sẽ không phải là cả Hổng tỷ cũng không buông tha chứ.
Đỗ Vũ Phong ở bên kia đã nở nụ cười, Lưu Kim Thành nói: Cái mồm thối của cậu thực sự là muốn ăn đòn, nói bậy bạ gì đó?
Tô Tiểu Hồng tìm Trương Dương là vì chuyện của Phương Văn Nam, công trình Phương Văn Nam nhận được từ tập đoàn Thân Hải xảy ra một ít vấn đề, sở dĩ hắn có thể nhận được công trình của tập đoàn Thân Hải là bởi vì quan hệ của Triệu Bác Tường, Triệu Bác Tường vốn là Phó Chủ tịch của tập đoàn Thân Hải, thế nhưng tại trong sự biến động nhân sự năm nay của công ty, Triệu Bác Tường bị thua. Vị trí của hắn bị người khác thế thân, Triệu Bác Tường bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn từ chức. Triệu Bác Tường mất đi quyền lực tự nhiên không cách nào tiếp tục chiếu cố Phương Văn Nam, mà công trình nhà xưởng Phương Văn Nam nhận được hiện tại cũng gặp trắc trở. Ngay từ đầu chỉ là nộp tiền ký quỹ lên trên, hiện người phụ trách tại Thân Hải yêu cầu hắn kiểm kê vốn đầu tư, hơn nữa tiến hành mọi cách làm khó dễ hắn. Phương Văn Nam thật vất vả mới có một cái cơ hội Đông Sơn tái khởi, nhưng không nghĩ tới gặp phải loại biến cố này, hôm nay Phương Văn Nam cũng là hết đường xoay xở.
Trương Dương nói: Làm sao chị biết?
Tô Tiểu Hồng thở dài nói: Tôi vẫn quan tâm tới chuyện của hắn, giữa tôi và hắn dù sao từng có một đoạn quá khứ.
Trương Dương gật đầu nói: Tôi nghe được Viên Ba nói tới chuyện của chị, chị chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương chính là vì hắn.
Tô Tiểu Hồng nói: Không có hắn thì không có tôi hiện tại, tuy rằng hắn cũng từng làm tôi tổn thương, thế nhưng chuyện đã qua rồi, tôi đối với hắn không có yêu, cũng chưa nói tới hận, coi như là quen biết một hồi đi, tôi muốn giúp hắn. Thế nhưng tôi cũng không muốn cho người ta biết, khi đó tôi đưa cho Viên Ba năm trăm vạn kia chính là không muốn cho Phương Văn Nam biết, nhưng không nghĩ tới hắn lại nói cho cậu biết.
Trương Dương nói: Chị yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện này.
Tô Tiểu Hồng nói: Trương Dương, tôi biết cậu là một người đáng tín nhiệm, cho nên lúc tôi biết chuyện này mới tìm tới cậu.
Trương Dương nói: Khu Tân Hán của tập đoàn Thân Hải ở tại kuh Khai Phát Đông Giang, như vậy đi, tôi hiện tại gọi điện thoại cho Lương Hiểu Âu, cô ấy là Chủ nhiệm Ban Chiêu Thương Đông Giang, hạng mục của tập đoàn Thân Hải chính là cô ấy dẫn vào khu Khai Phát.
Thứ chín bách ba mươi tám chương 【 dám làm dám chịu 】( thượng )
Trương Dương nói được thì làm được, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Hiểu Âu.
Sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, Lương Hiểu Âu cũng cảm thấy phi thường mừng rỡ, nàng cười nói: Bí thư Trương, không nghĩ tới anh còn chưa quên lão bằng hữu tôi đây, năm đó khi anh rời khỏi Đông Giang, tôi còn chuẩn bị tiễn đưa anh đó, đáng tiếc không kịp.
Trương Dương cười nói: Chủ nhiệm Lương quá khách khí rồi, lúc tôi rời khỏi Đông Giang chưa từng nói qua với ai, có câu nói như thế nào nhỉ, gọi là trần truồng đến thì đi không lo lắng. Thằng nhãi này cố tình quấy rầy Lương Hiểu Âu một chút.
Lương Hiểu Âu phì một cái nói: Bí thư Trương, anh chính là quan to một phương, đừng có ăn nói như lưu manh được không?
Trương Dương nói: Lưu manh cũng phải phân ra đối với ai chứ? Đối với loại nữ cán bộ mị lực bắn ra bốn phía như chị nhất định phải tùy thời đề cao cảnh giác, phàm là đàn ông bình thường đều sẽ không nhịn được sinh ra chút tâm tư đối với chị đó.
Lương Hiểu Âu nói: Anh chỉ giỏi nói bậy, cẩn thận tôi bẩm báo chuyện của anh tới chỗ bí thư Tống đó. Nói mau, tìm tôi có chuyện gì thế? Lương Hiểu Âu rất rõ, Trương Dương ngoài miệng chính là cái đức hạnh này, nhưng trong lòng đối với nàng không có gì. Tìm nàng khẳng định có chuyện, tiểu tử ranh mãnh lưu manh này sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình.
Trương Dương nói: Như thế này, tôi có một lão bằng hữu, hôm nay kiếm sống một chút từ tập đoàn Thân Hải.
Ai thế? Lương Hiểu Âu lập tức minh bạch mục đích của Trương Dương.
Phương Văn Nam của tập đoàn Thịnh Thế, hắn nhận công trình nhà xưởng từ tập đoàn Thân Hải là nhờ Triệu Bác Tường giúp đỡ liên hệ, chị hẳn là quen thuộc với Triệu Bác Tường.
Lương Hiểu Âu nói: Trương Dương, chuyện này tôi biết rồi, Triệu Bác Tường hôm nay đã không còn ở tập đoàn Thân Hải nữa, như vậy đi, tôi sẽ nói một tiếng với phía tập đoàn Thân Hải, để cho bọn họ cho chút phương tiện thích hợp.
Trương Dương cười nói: Vậy xin cảm tạ chị trước.
Lương Hiểu Âu nói: Cảm tạ cái gì, anh còn là ân nhân cứu mạng của tôi mà.
Trương Dương nói: Chị đã nói như vậy, thì nên lấy thân báo đáp cũng được.
Lương Hiểu Âu thối nói: Anh là tên thối tha, coi như là tôi không nói gì!
Trương đại quan nhân vui tươi hớn hở dập điện thoại, hướng Tô Tiểu Hồng nói: Chuyện này hẳn là không có vấn đề quá lớn, Lương Hiểu Âu là Chủ nhiệm Ban Chiêu Thương Đông Giang, chú cô ấy là Lương Thiên Chính là bí thư Thành ủy thành phố Đông Giang, tôi nghĩ tập đoàn Than Hải hẳn là sẽ cho cái mặt mũi này.
Tô Tiểu Hồng thở phào một hơi nói: Cảm ơn cậu!
Trương Dương cười nói: Cảm ơn cái gì? Kỳ thực cho dù chị không mở miệng, tôi cũng muốn làm chút chuyện cho ông chủ Phương, dù sao mọi người đều là bạn, một nữ nhân như chị cũng có thể làm ra được nghĩa cử như vậy, những nam tử hán chúng tôi đây nếu như ngay cả chút việc đó cũng không giúp, thì còn có cái mặt mũi gì sống trên đời đây?
Tô Tiểu Hồng nói: Tôi cũng không vĩ đại được như cậu nói thế đâu, chỉ bất quá là cảm thấy năm đó còn nợ nhân tình của hắn, cho nên muốn làm ra một chút bồi thường.
Trương Dương nói: Chuyện mà chị cho rằng là bình thường, tại trong mắt tôi đã thật vĩ đại.
Tô Tiểu Hồng lắc đầu, nàng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: Bí thư Đỗ và Tô Viện Viện có phải đã xác định quan hệ hay không?
Trương Dương ngẩn ra, chợt nghĩ đến quan hệ khó hiểu giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng, thảo nào Tô Tiểu Hồng lại quan tâm đối với việc này như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Trương Dương không biết nên trả lời làm sao, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hắn nhìn ra được Tô Tiểu Hồng hẳn là sinh ra tình cảm đối với Đỗ Thiên Dã, hắn đối với cách đối nhân xử thế của Tô Tiểu Hồng cũng phi thường kính nể, thế nhưng này cũng không có nghĩa là hắn cho rằng Tô Tiểu Hồng có thể xứng đôi với Đỗ Thiên Dã, Tô Tiểu Hồng quá khứ trong mặt tình cảm thật sự quá phức tạp, mà Đỗ Thiên Dã tại trên mặt tình cảm lại đơn thuần như vậy, hai người như vậy ở cùng một chỗ cũng không thích hợp, hơn nữa thân phận địa vị bọn họ cách xa nhau thực sự quá lớn, Đỗ Thiên Dã trước đó đã bị người tố cáo có quan hệ với Tô Tiểu Hồng đã làm ảnh hưởng tới danh dự của y rồi.
Tô Tiểu Hồng nhìn ra được sự do dự của Trương Dương, nàng thản nhiên cười nói: Trương Dương, cậu không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là làm bạn mà hỏi một chút, bí thư Đỗ là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cũng muốn anh ấy sớm có một kết quả tốt đẹp. Lời nói này của Tô Tiểu Hồng ít nhiều có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ có chính cô ta rõ ràng, tại ở sâu trong nội tâm của nàng đã sớm bị sự chân thành chấp nhất của Đỗ Thiên Dã đánh động, từ lúc Đỗ Thiên Dã dùng một tay kéo nàng từ trong tay tử thần trở lại, nàng liền bất tri bất giác đã yêu Đỗ Thiên Dã. Tô Tiểu Hồng so với bất luận kẻ nào cũng đều rõ ràng tình cảm giữa nàng và Đỗ Thiên Dã không thể đưa ra ánh sáng, hơn nữa tất cả chuyện phát sinh giữa bọn họ đã trở thành quá khứ, có thể vĩnh viễn không có cơ hội lặp lại, thế nhưng nàng vẫn không cách nào khống chế được chính mình không nghĩ đến Đỗ Thiên Dã nữa, nghe thấy tên Đỗ Thiên Dã này, nàng vẫn kích động trong lòng.
Trương Dương thành thực chất trả lời: Tôi không biết, giữa bọn họ hình như vẫn chưa có xác lập quan hệ, bởi vì lão Đỗ này bị thương quá sâu trong một đoạn tình cảm, cho nên anh ấy sinh ra cảm giác sợ hãi đối với tình cảm.
Tô Tiểu Hồng gật đầu, nhẹ giọng thở dài nói: Anh ta nhìn như kiên cường, thế nhưng tại trên tình cảm lại yếu đuối không chịu nổi.
Trương Dương phát hiện Tô Tiểu Hồng là phi thường hiểu rõ Đỗ Thiên Dã, nếu như không phải bởi vì quá khứ phức tạp của nàng, nếu như nàng có một cái xuất thân và gia thế tốt đẹp, thì nàng và Đỗ Thiên Dã chính là một đôi thích hợp, Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện mình đã học được cách dùng ánh mắt thế tục đi so sánh hôn nhân của người khác, đây là một loại cảm giác không nhận thức được, hắn đã bị thời đại trước mắt lặng lẽ thay đổi.
Lưu Kim Thành thoải mái nở nụ cười.
Đỗ Vũ Phong cũng là người ham rượu, uống một ngụm cũng là khen không dứt miệng, sức chiến đấu của đám người này cũng là tương đối kinh người, qua một buổi trưa, vò rượu đế mười cân bị bọn họ uống một cái ngửa đáy lên trời. Lưu Kim Thành còn chuẩn bị lấy thêm rượu, Trương Dương xua tay xin miễn, rượu cho dù tốt, uống nhiều cũng có hại đối với thân thể, Trương đại quan nhân tất nhiên là không có việc gì, thế nhưng đám bạn này của hắn thì đúng là vậy.
Ngưu Văn Cường đã uống đến miệng đầy lửa, còn Triệu Tân Vĩ ở đàng kia cười ngây ngô.
Tần Bạch còn đỡ, bất quá cả đầu lưỡi cũng thẳng ra.
Tửu lượng của Lưu Kim Thành và Đỗ Vũ Phong đều rất lớn, hai người bọn họ tương đối bình tĩnh, Tô Tiểu Hồng uống ít nhất nên cũng không có việc gì, nàng cười nói: Trương Dương nói rất đúng, không thể uống nữa, mọi người gặp mặt vui vẻ, nghìn vạn lần đừng uống tới chết ngạt đó, như vậy đi, buổi chiều toàn bộ khách sạn Hoàng Cung đều nghỉ, tôi mời các cậu đi tắm.
Ngưu Văn Cường cười nói: Hồng tỷ, cùng nhau tắm! Thật vậy chăng?
Tô Tiểu Hồng giơ tay một cái nhéo cái lỗ tai của gã, cười khanh khách nói: Cậu bớt nói vớ vẩn đi, lại có thể dám đùa giỡn lão tỷ, có tin tôi đem cậu chém thành một tai hay không.
Mắt Ngưu Văn Cường mê ly nói: Nếu như cùng nhau tắm, rớt mất một cái lỗ tai cũng đáng!
Mọi người cả bàn nở nụ cười.
Tô Tiểu Hồng cũng là người thích nổi loạn, cái tràng diện dạng gì chưa thấy qua chứ, nàng cười đứng dậy nói: Đi thôi, đều đi tắm một cái đi, cho đầu óc tỉnh táo lại.
Lưu Kim Thành kêu một chiếc xe khách, gọi tới hai gã tài xế, một người trong đó lái xe của Trương Dương đưa đến khách sạn Hoàng Cung.
Sau khi Tô Tiểu Hồng an bài xong cho bọn hắn, chính mình cũng đi nghỉ ngơi.
Mấy người tại tỏng phòng tắm, tắm sạch hơn tiếng đồng hồ. Lúc này mới hoán đổi quàn áo đi tới phòng nghỉ, Tô Tiểu Hồng đã cho chuẩn bị nước trà và mâm đựng trái cây chu đáo.
Ngưu Văn Cường lúc này tỉnh táo hơn một chút, nhấp một ngụm trà nói: Rượu này con mẹ nó đủ kính, lão Lưu quay lại nhớ chuẩn bị cho tôi một vò.
Lưu Kim Thành cười nói: Yên tâm đi. Mỗi người đều có, bây giờ còn thuộc về giai đoạn điều chỉnh sản phẩm, chờ tới lúc hoàn thành cuối cùng khẳng định sẽ còn ngon hơn.
Đỗ Vũ Phong nói: Được rồi, bây giờ còn tốt. Chờ tới các anh điều chỉnh hoàn thành toàn bộ sẽ bắt đầu trữ hàng, quy tắc ngầm ủ rượu đó ai chẳng biết chứ!
Lưu Kim Thành nói: Người khác làm thế nào tôi mặc kệ, xưởng rượu Giang Thành chúng tôi sẽ không làm chuyện tự đạp bảng hiệu như thế.
Triệu Tân Vĩ nói: Nếu như các anh có thể thủy chung bảo trì tiêu chuẩn ủ rượu như hiện tại, tôi thấy không cần thời gian bao lâu là có thể lao ra Bình Hải hướng tới toàn quốc, sau đó muốn nổi danh cùng rượu Ngũ Lương Mao Đài cũng có hi vọng.
Lưu Kim Thành nói: Lòng tôi không lớn như vậy, chỉ cần có thể tiến nhập vào trong các rượu nổi tiếng trong nước, tôi đã thỏa mãn rồi.
Tần Bạch lúc này đang ngủ.
Cửa phòng bị gõ nhẹ. Tô Tiểu Hồng mang theo vài tên phục vụ xoa bóp đến, nàng cười nói: Những chuyên gia mát xa này đều là tôi dùng lương cao mời tới phục vụ, các cậu cảm thụ một chút đi.
Tô Tiểu Hồng nói với Trương Dương: Trương Dương, cậu tới. Tôi có lời muốn hỏi cậu.
Trương Dương tại trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi ra ngoài.
Ngưu Văn Cường nói: Tên gia hỏa này sẽ không phải là cả Hổng tỷ cũng không buông tha chứ.
Đỗ Vũ Phong ở bên kia đã nở nụ cười, Lưu Kim Thành nói: Cái mồm thối của cậu thực sự là muốn ăn đòn, nói bậy bạ gì đó?
Tô Tiểu Hồng tìm Trương Dương là vì chuyện của Phương Văn Nam, công trình Phương Văn Nam nhận được từ tập đoàn Thân Hải xảy ra một ít vấn đề, sở dĩ hắn có thể nhận được công trình của tập đoàn Thân Hải là bởi vì quan hệ của Triệu Bác Tường, Triệu Bác Tường vốn là Phó Chủ tịch của tập đoàn Thân Hải, thế nhưng tại trong sự biến động nhân sự năm nay của công ty, Triệu Bác Tường bị thua. Vị trí của hắn bị người khác thế thân, Triệu Bác Tường bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn từ chức. Triệu Bác Tường mất đi quyền lực tự nhiên không cách nào tiếp tục chiếu cố Phương Văn Nam, mà công trình nhà xưởng Phương Văn Nam nhận được hiện tại cũng gặp trắc trở. Ngay từ đầu chỉ là nộp tiền ký quỹ lên trên, hiện người phụ trách tại Thân Hải yêu cầu hắn kiểm kê vốn đầu tư, hơn nữa tiến hành mọi cách làm khó dễ hắn. Phương Văn Nam thật vất vả mới có một cái cơ hội Đông Sơn tái khởi, nhưng không nghĩ tới gặp phải loại biến cố này, hôm nay Phương Văn Nam cũng là hết đường xoay xở.
Trương Dương nói: Làm sao chị biết?
Tô Tiểu Hồng thở dài nói: Tôi vẫn quan tâm tới chuyện của hắn, giữa tôi và hắn dù sao từng có một đoạn quá khứ.
Trương Dương gật đầu nói: Tôi nghe được Viên Ba nói tới chuyện của chị, chị chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương chính là vì hắn.
Tô Tiểu Hồng nói: Không có hắn thì không có tôi hiện tại, tuy rằng hắn cũng từng làm tôi tổn thương, thế nhưng chuyện đã qua rồi, tôi đối với hắn không có yêu, cũng chưa nói tới hận, coi như là quen biết một hồi đi, tôi muốn giúp hắn. Thế nhưng tôi cũng không muốn cho người ta biết, khi đó tôi đưa cho Viên Ba năm trăm vạn kia chính là không muốn cho Phương Văn Nam biết, nhưng không nghĩ tới hắn lại nói cho cậu biết.
Trương Dương nói: Chị yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện này.
Tô Tiểu Hồng nói: Trương Dương, tôi biết cậu là một người đáng tín nhiệm, cho nên lúc tôi biết chuyện này mới tìm tới cậu.
Trương Dương nói: Khu Tân Hán của tập đoàn Thân Hải ở tại kuh Khai Phát Đông Giang, như vậy đi, tôi hiện tại gọi điện thoại cho Lương Hiểu Âu, cô ấy là Chủ nhiệm Ban Chiêu Thương Đông Giang, hạng mục của tập đoàn Thân Hải chính là cô ấy dẫn vào khu Khai Phát.
Thứ chín bách ba mươi tám chương 【 dám làm dám chịu 】( thượng )
Trương Dương nói được thì làm được, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Hiểu Âu.
Sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, Lương Hiểu Âu cũng cảm thấy phi thường mừng rỡ, nàng cười nói: Bí thư Trương, không nghĩ tới anh còn chưa quên lão bằng hữu tôi đây, năm đó khi anh rời khỏi Đông Giang, tôi còn chuẩn bị tiễn đưa anh đó, đáng tiếc không kịp.
Trương Dương cười nói: Chủ nhiệm Lương quá khách khí rồi, lúc tôi rời khỏi Đông Giang chưa từng nói qua với ai, có câu nói như thế nào nhỉ, gọi là trần truồng đến thì đi không lo lắng. Thằng nhãi này cố tình quấy rầy Lương Hiểu Âu một chút.
Lương Hiểu Âu phì một cái nói: Bí thư Trương, anh chính là quan to một phương, đừng có ăn nói như lưu manh được không?
Trương Dương nói: Lưu manh cũng phải phân ra đối với ai chứ? Đối với loại nữ cán bộ mị lực bắn ra bốn phía như chị nhất định phải tùy thời đề cao cảnh giác, phàm là đàn ông bình thường đều sẽ không nhịn được sinh ra chút tâm tư đối với chị đó.
Lương Hiểu Âu nói: Anh chỉ giỏi nói bậy, cẩn thận tôi bẩm báo chuyện của anh tới chỗ bí thư Tống đó. Nói mau, tìm tôi có chuyện gì thế? Lương Hiểu Âu rất rõ, Trương Dương ngoài miệng chính là cái đức hạnh này, nhưng trong lòng đối với nàng không có gì. Tìm nàng khẳng định có chuyện, tiểu tử ranh mãnh lưu manh này sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình.
Trương Dương nói: Như thế này, tôi có một lão bằng hữu, hôm nay kiếm sống một chút từ tập đoàn Thân Hải.
Ai thế? Lương Hiểu Âu lập tức minh bạch mục đích của Trương Dương.
Phương Văn Nam của tập đoàn Thịnh Thế, hắn nhận công trình nhà xưởng từ tập đoàn Thân Hải là nhờ Triệu Bác Tường giúp đỡ liên hệ, chị hẳn là quen thuộc với Triệu Bác Tường.
Lương Hiểu Âu nói: Trương Dương, chuyện này tôi biết rồi, Triệu Bác Tường hôm nay đã không còn ở tập đoàn Thân Hải nữa, như vậy đi, tôi sẽ nói một tiếng với phía tập đoàn Thân Hải, để cho bọn họ cho chút phương tiện thích hợp.
Trương Dương cười nói: Vậy xin cảm tạ chị trước.
Lương Hiểu Âu nói: Cảm tạ cái gì, anh còn là ân nhân cứu mạng của tôi mà.
Trương Dương nói: Chị đã nói như vậy, thì nên lấy thân báo đáp cũng được.
Lương Hiểu Âu thối nói: Anh là tên thối tha, coi như là tôi không nói gì!
Trương đại quan nhân vui tươi hớn hở dập điện thoại, hướng Tô Tiểu Hồng nói: Chuyện này hẳn là không có vấn đề quá lớn, Lương Hiểu Âu là Chủ nhiệm Ban Chiêu Thương Đông Giang, chú cô ấy là Lương Thiên Chính là bí thư Thành ủy thành phố Đông Giang, tôi nghĩ tập đoàn Than Hải hẳn là sẽ cho cái mặt mũi này.
Tô Tiểu Hồng thở phào một hơi nói: Cảm ơn cậu!
Trương Dương cười nói: Cảm ơn cái gì? Kỳ thực cho dù chị không mở miệng, tôi cũng muốn làm chút chuyện cho ông chủ Phương, dù sao mọi người đều là bạn, một nữ nhân như chị cũng có thể làm ra được nghĩa cử như vậy, những nam tử hán chúng tôi đây nếu như ngay cả chút việc đó cũng không giúp, thì còn có cái mặt mũi gì sống trên đời đây?
Tô Tiểu Hồng nói: Tôi cũng không vĩ đại được như cậu nói thế đâu, chỉ bất quá là cảm thấy năm đó còn nợ nhân tình của hắn, cho nên muốn làm ra một chút bồi thường.
Trương Dương nói: Chuyện mà chị cho rằng là bình thường, tại trong mắt tôi đã thật vĩ đại.
Tô Tiểu Hồng lắc đầu, nàng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: Bí thư Đỗ và Tô Viện Viện có phải đã xác định quan hệ hay không?
Trương Dương ngẩn ra, chợt nghĩ đến quan hệ khó hiểu giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng, thảo nào Tô Tiểu Hồng lại quan tâm đối với việc này như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Trương Dương không biết nên trả lời làm sao, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hắn nhìn ra được Tô Tiểu Hồng hẳn là sinh ra tình cảm đối với Đỗ Thiên Dã, hắn đối với cách đối nhân xử thế của Tô Tiểu Hồng cũng phi thường kính nể, thế nhưng này cũng không có nghĩa là hắn cho rằng Tô Tiểu Hồng có thể xứng đôi với Đỗ Thiên Dã, Tô Tiểu Hồng quá khứ trong mặt tình cảm thật sự quá phức tạp, mà Đỗ Thiên Dã tại trên mặt tình cảm lại đơn thuần như vậy, hai người như vậy ở cùng một chỗ cũng không thích hợp, hơn nữa thân phận địa vị bọn họ cách xa nhau thực sự quá lớn, Đỗ Thiên Dã trước đó đã bị người tố cáo có quan hệ với Tô Tiểu Hồng đã làm ảnh hưởng tới danh dự của y rồi.
Tô Tiểu Hồng nhìn ra được sự do dự của Trương Dương, nàng thản nhiên cười nói: Trương Dương, cậu không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là làm bạn mà hỏi một chút, bí thư Đỗ là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cũng muốn anh ấy sớm có một kết quả tốt đẹp. Lời nói này của Tô Tiểu Hồng ít nhiều có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ có chính cô ta rõ ràng, tại ở sâu trong nội tâm của nàng đã sớm bị sự chân thành chấp nhất của Đỗ Thiên Dã đánh động, từ lúc Đỗ Thiên Dã dùng một tay kéo nàng từ trong tay tử thần trở lại, nàng liền bất tri bất giác đã yêu Đỗ Thiên Dã. Tô Tiểu Hồng so với bất luận kẻ nào cũng đều rõ ràng tình cảm giữa nàng và Đỗ Thiên Dã không thể đưa ra ánh sáng, hơn nữa tất cả chuyện phát sinh giữa bọn họ đã trở thành quá khứ, có thể vĩnh viễn không có cơ hội lặp lại, thế nhưng nàng vẫn không cách nào khống chế được chính mình không nghĩ đến Đỗ Thiên Dã nữa, nghe thấy tên Đỗ Thiên Dã này, nàng vẫn kích động trong lòng.
Trương Dương thành thực chất trả lời: Tôi không biết, giữa bọn họ hình như vẫn chưa có xác lập quan hệ, bởi vì lão Đỗ này bị thương quá sâu trong một đoạn tình cảm, cho nên anh ấy sinh ra cảm giác sợ hãi đối với tình cảm.
Tô Tiểu Hồng gật đầu, nhẹ giọng thở dài nói: Anh ta nhìn như kiên cường, thế nhưng tại trên tình cảm lại yếu đuối không chịu nổi.
Trương Dương phát hiện Tô Tiểu Hồng là phi thường hiểu rõ Đỗ Thiên Dã, nếu như không phải bởi vì quá khứ phức tạp của nàng, nếu như nàng có một cái xuất thân và gia thế tốt đẹp, thì nàng và Đỗ Thiên Dã chính là một đôi thích hợp, Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện mình đã học được cách dùng ánh mắt thế tục đi so sánh hôn nhân của người khác, đây là một loại cảm giác không nhận thức được, hắn đã bị thời đại trước mắt lặng lẽ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.